LoveTruyen.Me

Bsd Alldazai Ca Thu Ran Ngu Vi Huong Va Tra Sua Full Topping

[1/1/2022]

Trả đơn cho bác @8292N_S 

Mấy  bác ráng đợi nha, dạo này tui lười thật sự :')

______________________________________________________________

- Ngươi thấy sao nếu có người chết trước mặt ngươi?

- Gì?

Trong cái tĩnh lặng của buổi đêm muộn nơi nhà tù, Fyodor bỗng lên tiếng.

- Ta hỏi ngươi cảm thấy thế nào nếu có kẻ chết trước mặt ngươi?

- Tùy từng trường hợp thôi. Mà sao tự nhiên ngươi hỏi vậy?

- Cao hứng thôi.

Hôm nay lại là một đêm như bao đêm khác tại nơi nhà tù dành cho những tội nhân đặc biệt nguy hiểm.

Đêm ở đây mang một cái yên tĩnh đến lạ. Không gian nếu không có tiếng nói chuyện thì hầu như không còn tiếng động nào khác. Mọi thứ đều giống như trong một bức họa – hoàn toàn "tĩnh", một cái tĩnh ngột ngạt.

Tất cả sẽ chẳng có gì đáng nói nếu hôm nay gã không đột nhiên cất tiếng hỏi.

- Ah~ Trong này với ngươi thêm chục ngày nữa chắc ta chán chết mất! – Dazai thở dài, chán nản kêu lên.

- Thì chẳng phải ngươi muốn chết sao?

- Nhưng chết kiểu đấy thì chẳng vui gì cả, ngồi buôn với ngươi chán đến chết thì chán lắm~

Gã nghe hắn kêu ca mà cũng bắt đầu thấy nản chí.

Gã hiểu chứ, hiểu cái sở thích kì quái của hắn, hiểu tâm trí hắn.

Hắn còn trẻ, hắn muốn đi chơi.

Nhưng vì vướng vào cuộc chiến cũng như chính kế hoạch của mình mà giờ hắn ngồi đây, đối diện với gã, cùng gã chịu cảnh ngục tù ngột ngạt.

Cá cán câu biết đâu mà gỡ.

Chim trong lồng biết thuở nào ra.

Nghĩ đến hoàn cảnh đau khổ của người đối diện, Fyodor gần như sắp không giữ nổi bộ mặt vô biểu tình thường trực.

- Có gì buồn cười lắm sao?

- Không, có gì đâu?

- Vậy hả, sao ta có cảm giác ngươi đang nghĩ xấu về ta mà buồn cười nhể?

- Không.

- Ò~

Dazai – thật ra biết hết nhưng không nói – Osamu đáp lại, vẫn rất thuần thục dùng poker face giống ai kia.

- Ngươi có muốn được ra ngoài ngắm sao không?

- Sao?

- Bầu trời đêm dù không có trăng thì vẫn còn sao mà đúng chứ? Sao giống như ngọn đèn của thần linh, làm đẹp cho bầu trời nhưng người thường thì không thể với tới.

- Hô, chuột nhắt giờ lại muốn viết văn sao?

- Thì ta đâu có nói gì sai đâu, sao trên trời nhiều vô số kể, kẻ nào cũng nhìn thấy nhưng không thể với tới. – Gã nói tiếp – Giống như những mơ ước viển vông của nhân loại vậy.

- Thế có nghĩa là ta không phải nhân loại nhỉ? Ta đâu nhìn thấy sao trên trời, tất cả chỉ có độc một màu đen.

- Dazai, đó không phải do ngươi không phải con người. Chì là ngươi đã đánh mất tư cách làm người.

- Đúng vậy nhỉ?

- Nói mới nhớ, "Nhân gian thất cách" – Fyodor hơi nhếch mép cười – hợp với ngươi lắm đấy.

- Chẳng phải của ngươi cũng hay lắm sao, quỷ nhân Fyodor?

Cả hai gã tội nhân đồng loạt nở một nụ cười nhẹ, đồng loạt hiểu ý của đối phương.

"Đều không phải nhân loại"

"Ta là đồng loại."

- Mà ngươi hỏi ta có muốn ra ngoài ngắm sao không – Dazai hỏi – Tức là tìm được cách thoát rồi hả?

- Không phải tìm được mà là đã biết ngay từ đầu. Ngươi biết ta có cách thoát, đừng giả vờ.

- Uả ta có biết hả?

- Ngươi có. – Gã khẳng định.

Dazai thấy trò vờn chuột đã chán, trở về thi đấu trí.

- Vậy giờ làm gì đây?

- Chơi thử vận may.

- Hả?

- Tí nữa sẽ có kẻ mang đồ ăn đến. Trong đó hầu hết khay đồ ăn đều có độc, chỉ riêng 2 khay bỏ thuốc ngủ, ai may mắn có khay thuốc ngủ thì thoát.

- Ngươi đặt đồ ăn đêm cho chúng ta sao chuột-kun? Cảm động thật đấy.

- Để xem đến lúc đấy ngươi có còn đùa được không.

- Đáng mong chờ thật nhỉ, có khi ta sẽ được chết thật cũng nên!

Hắn bày ra vẻ mặt hớn hở, mỉm cười vui vẻ.

­­­________________________________________________


Vài tiếng sau, đúng thật là có người mang đồ ăn đến.

Hắn và gã, mỗi người một khay, nhìn nhau bằng vẻ mặt vô biểu tình.

Và rồi ai cũng biết họ sẽ làm gì tiếp theo, đúng chứ?

----------------------

- Ầy~ Có vẻ lần này ta không gặp may rồi – Dazai làm bộ ủ rũ nói

- Gì đấy?

- Hình như ta ăn trúng khay thuốc ngủ.

- Bình thường phải một lúc thuốc mới ngấm, vậy mà ngươi đã buồn ngủ rồi sao? – Fyodor đưa tay lên cằm, làm vẻ đang suy nghĩ – Vậy là x4 thuốc ngủ rồi, với lượng đấy chẳng phải ngươi cũng chết được rồi sao?

- Thôi đi...đừng làm như ngươi...không biết...ta bị...nhờn thuốc... - Hắn cố nói trong cơn buồn ngủ với vẻ khó chịu.

- Vậy thì chúc ngươi ngủ ngon nhé Daz-chan.

- Ghê tởm...

Hắn cố gắng gượng để phản bắc rồi dần chìm vào giấc ngủ.

Tất cả trong mắt chìm vào bóng tối.

---------------

Đến khi tỉnh dậy, Dazai đã thấy mình thoát khỏi buồng giam.

- 4 lọ thuốc ngủ mà chỉ có thế thôi à? - Hắn nói bằng giọng ngái ngủ pha chút chán nản.

Hắn nhìn xung quanh: không thấy Fyodor đâu

- Vậy là tên đó cũng nhận được thuốc ngủ nhỉ?

Hắn nghĩ,  Nhìn lại thì thấy gần đó có dán mảnh giấy nhớ nhỏ màu vàng nổi bật trên nền tường trắng xóa.

"До скорого."

- Ừ, hẹn gặp lại ngươi, đồng bọn.


________________________________________________________


Hôm nay Dazai lại không ngủ được.

Mỗi khi mơ màng chìm trong giấc ngủ, hắn lại gặp ác mộng, đúng hơn là gần giống như xem lại một đoạn băng cũ từ sâu trong kí ức.

Tại sao hắn lại nhớ về gã nhỉ?

Mọi chuyện đã qua từ lâu. Họ đã giành lại được sự yên bình vốn có của quê hương họ, của Yokohama. Tất cả mọi thứ đã được sửa chữa lại như chưa hề có cuộc chiến nào xảy ra, còn gã thì...

Nghĩ đến đây, Dazai bỗng giật mình khi thấy một bóng hình quen thuộc phía ngoài cửa sổ.

Cái bóng ấy như hòa vào màu của đầu bình minh – màu xanh đậm pha với chút tím.

Màu tím...

Hắn nhíu mày, ngồi dậy và bước về phía cửa sổ.

Trên tấm kính trong suốt ngày ngày đóng kín là mảnh giấy nhớ nhỏ được dán lên tự bao giờ.

"930"

"520 1314"

Hắn nhìn hai dòng kí tự, ngẫm nghĩ gì đó rồi lại nhìn lên về phía vạn vật ngoài tấm kính chắn.

Phía xa tít tắp đường chân trời kia, bên dưới sắc xanh pha tím của màn đêm chưa dứt là màu vàng cam của những tia nắng đầu ngày. Hai tông màu nóng lạnh tưởng chừng trái ngược nhau giờ lại hòa quyện lại, tạo nên một khung cảnh thiên nhiên hung vĩ tuyệt đẹp.

Bình minh sắp lên, ngày mới sắp đến.

Nhưng mộng thì vẫn còn dài lắm.


_____________________________________________________________________

Chào mấy bác, chúc mấy bác một ngày tốt lành.

Hình như dạo này tui viết càng ngày càng xuống tay mấy bác ạ. Thậm chí đến khi tui ngồi nghĩ được ý tưởng rồi mà đến lúc ngồi gõ lại thì quên hết sạch mới đau :']

Năm nay hình như học lực của tui hơi giảm thì phải. Ngồi cả buổi ngáp hơn chục lần mà kiến thức trôi theo giọt lệ và tiếng ngáp rồi bay trong không khí luôn.

Mới tí tuổi đầu đã dại dột nghe theo lời dụ dỗ và hứa hẹn ngon ngọt của ák wỉ mà làm biếng như tôi là dở rồi. Kẻ tội nhân như tôi không đáng được độ, thảo nào điểm thi về không như mong muốn là phải (kiểu này thì không kiếm được tiền mua truyện rồi)〒▽〒

Nay tui đang ngồi viết bài thì thầy chủ nhiệm chỉ điểm tui vô nhóm zalo dành cho thi Toán-Tiếng Anh và giờ giờ tôi không chỉ không thích Toán.

Tui hận nó :')

Dù sao thì cũng cảm ơn mấy bác đã ủng hộ cho con gà lười này nha.( chap này ngắn thật đấy)

Không biết tui viết kiểu này được chưa nhỉ? Bắt lỗi hộ tui cái viết xong mà lười đọc lại quá.

Chúc các bác năm Nhâm Dần sức khỏe như hổ, học lực như hổ nha. (giờ tui mới ngoi lên chúc nè)

Mấy bác đang hoặc sắp thi cuối kì thì cố ôn thi tốt nha, ráng đừng chủ quan như tôi là dở lắm.

Vậy nha, năm mới vạn sự như ý, an khang thịnh vượng.

P/s: Đã ai đọc chap 98 chưa nhỉ?

[4/1/2022]

Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me