Bts Ami Vuong Phi Nang That Thu Vi End
Vì suốt đêm không thể ngủ, nữ nhân kia say giấc đến tận trưa hôm sau. Tỉnh lại với hạ thân đau nhức và cơ thể rã rời. Rosé vừa chải tóc vừa tỷ mỉ kể lại câu chuyện hôm qua, làm nữ nhân đó đỏ mặt tía tai, quyết nằm mãi trong chăn mà không dám ra ngoài - RS : tiểu thư... vậy còn bữa trưa ạ ?
- Ami : không ăn không ăn !
- RS : nhưng gà kim hoàng tỷ thích... còn có cả bánh bao rán...
- Ami : đứng lại ! Rosé vừa đi ra khỏi khuê phòng vừa đưa tay ra liệt kê những món ăn các vương gia đã căn dặn Ngự Thiện phòng đã chuẩn bị, quả nhiên đều thu hút tâm trí của nữ nhân kia - Ami : aishh ta nghĩ kĩ rồi ! Dù sao đi nữa cũng không thể tổn hại sức khỏe ! Ta ăn, ăn vậy !
- RS : là tiểu thư suy nghĩ chu toàn ! Hạ nhân sẽ mang lên ngay ạ ! Hwang Ami với tướng ngồi không thể nào đại hiệp hơn nhàn nhã thưởng thức thịt ngon. Ngước nhìn vệt nắng dưới đất mới nhận ra đã quá giờ Mùi (15h) mà vẫn chưa thấy bóng dáng người chung gối trở về. - Ami : muội nói xem vương gia đi đâu ? Đến bây giờ vẫn còn chưa trở về ?
- RS : tiểu thư không biết sao ?! Từ giấc sớm các vương gia đã được gọi yết triều, nhận chiếu lập thái tử và lập tức đến biên ải cùng Đại Nguyên Soái dẹp giặc tạo lập chiến công ! Hiện tại khắp Kinh Thành đều biết Thái tử đương triều chính là Thất vị vương tử !
- Ami : muội không đùa ta chứ ! Nếu lập Thái tử ắc hẳn phải có lễ tế trời, sao lại không nói lời nào mà lập tức ra biên ải !
- RS : chiến sự khó lường ! Hoàng thượng đã ra sắc lệnh hẹn bá tánh 3 ngày 3 đêm họ sẽ trở về tế trời ! Lúc đó bình định thiên hạ, bá tánh được ấm no ! Thông cáo này đã được dán khắp nơi, người xem !
Mặc kệ đám nha sai phía sau, Hwang Ami đẩy cửa phủ chạy ra bên ngoài. Thông cáo được dán khắp nơi, bá tánh gặp cô liền hành lễ Thái tử phi ! Rốt cuộc khắp Kinh Đô rộng lớn này, cô chính là kẻ ngây thơ biết mọi thứ chậm trễ nhất ! Anh Hani cũng phiền lòng mà đón nàng vào hoàng cung, cùng bà chờ đợi suốt 3 ngày đêm. Đương triều điêu đứng trước từng thông tin mật báo được gửi về từ biên ải. Đêm thứ 3, một đêm tuyết phỉ trắng xóa ngoài trời. Một nữ nhân nhỏ bé khoác lên mình tấm áo choàng nhung xanh ngọc ấm áp, nàng đừng ngắm nhìn nguồn ánh sáng lẻ loi trên mảnh trời buồn. Nàng đã kiên trì từng giờ từng phút đợi chờ, nhận lấy từng nguồn tin mập mờ đầy bi quan. Hwang Ami còn nhớ, đêm hôm qua, khi nghe tin báo từ nơi chiến trường, quân ta bị mai phục, tiêu hao một nửa lực lượng, không biết còn có thể chống đỡ ! Lúc đó cả vương triều vô cùng yên ắng, những quan nhân chỉ biết cúi đầu đầy đau lòng, hoàng thượng trên ngai cao vì buồn phiền mà chút nữa ngã bệnh. Hoàng hậu Anh Hani đã ngỏ lời với nàng rằng ! Nếu họ không trở về, nàng hãy tìm cho mình một hạnh phúc mới, người không muốn nàng lãng phí thanh xuân Hwang Ami lúc đó hoàn toàn giữ yên lặng, có lẽ nàng vẫn chưa vượt qua được sự đau buồn từ hung tin. Nhưng Hwang Ami của lúc này có thể nắm chặt tay Hani và khẳng định rằng : " Tướng công của Hwang Ami con thua, thì đời này kiếp này, có chết con cũng phải thay họ chiến thắng ! Tuyệt đối sẽ không đi đâu hết ! " Hậu cung rộng lớn, chỉ còn lại duy nhất một quả nhân đứng gồng mình dưới tuyết ! Xung quanh chỉ lấp ló vài ánh đèn lồng nho nhỏ, không gian trở nên tĩnh mặc - RS : TIỂU THƯ ! HỌ TRỞ VỀ RỒI ! Tiếng gọi lớn của Rosé như xé tan màn đêm u ám, khiến khóe mắt Hwang Ami trực trào, nàng quay ánh nhìn về khoảng trời phía cổng Kinh thành xa xa. Những ánh đuốc sáng dần hiện lên, từ xa vang lại tiếng trống hùng hồn, tiếng hò reo ca hát Nàng quay người chạy về phía thượng triều. Thân hình nhỏ nhắn uyển chuyển chạy thật nhanh, mặc kệ bản thân có mệt đến đâu, nàng là khao khát muốn nhìn thấy nam nhân nàng yêu Kim Jackson và Ahn Hani vui mừng hướng về phía cổng thành, nơi đoàn quân binh thắng lợi trở về. Họ lùi về phía sau, chính là muốn nhường lại mọi thứ cho cặp đôi nam thanh nữ tú Các vương gia dũng mãnh trong bộ giáp vàng, cưỡi tuần mã đi cùng Han JunHo tiến vào trong. Nhìn thấy Hwang Ami nơi thượng triều nở một nụ cười rất tươi, một nụ cười thật đẹp - Ami : ta cuối cùng cũng đợi được các chàng rồi ! Không thể tiếp tục chờ đợi, Hwang Ami chạy xuống từng bậc thang lao vào lòng họ nức nở thành tiếng
- TH : đừng khóc ! Chẳng phải bổn vương đã trở về rồi sao !?
- JK : Ami nhỏ bé của ta giờ đã là Thái tử phi rồi ! Không thể cứ mãi mít ướt thế này !
- Ami : ta mặc kệ ! Đều mặc kệ hết ! - YG : thời gian qua cực khổ cho nàng rồi !
- Ami : ta không sao ! Ta xem các chàng, có bị thương không ? Xem các chàng đã gầy thế nào rồi, có phải là ăn uống không tốt, hay mất ngủ không ! Tiểu nữ nhi trong lòng họ mắt mũi còn ửng đỏ, khóe mắt còn động nước, không chịu để yên còn ngắm nhìn họ thật kĩ, miệng nhỏ liên tục hỏi han, quan sát thân thể trước mặt - NJ : bổn vương đều không sao ! Xem nàng kìa ! Kim NamJoon yêu chiều chạm nhẹ vào đỉnh mũi của nàng, nắm tay Ami dắt lên điện diện kiến Jackson và Hani - SJ : phụ hoàng, mẫu hậu ! Chúng hài nhi đã trở về rồi !
- Hani : các tiểu bảo bối của ta ! Các con thật sự bình an trở về rồi, đều là ơn phước của trời đất ! Ai gia nhất định sẽ đi cúng bái để cảm tạ !
- Jackson : lần này khổ cực cho các hài nhi của trẫm rồi ! - Ami : a ! Đại huynh ! Không phù hợp chứ, lúc này Hwang Ami mới nhìn thấy bóng dáng Han JunHo đang từng bước tiến lên điện. Vô thức thả tay NamJoon ra chạy đến ôm lấy cậu, âu yếm vui mừng - Ami : Đại huynh, muội muội nhớ huynh chết đi được !
- JunHo : muội xem muội kìa ! Thật là...
- JunHo : Thần Han JunHo xin diện kiến hoàng thượng, hoàng hậu nương nương
- Jackson : Han nguyên soái, lần này khanh lập được công lớn, trẫm nhất định không bạc đãi khanh !
- JunHo : đều là trọng trách của vi thần ! Kim Jackson hài lòng vui vẻ cười đùa, thượng cung 3 ngày qua chìm trong lo lắng buồn phiền, nay đã tràn ngập tiếng cười rôm rả, trong sáng 2 năm sau, Thất vị vương tử, là Thái tử đương triều lên ngôi Hoàng đế. Lễ lên ngôi trang hoa khắp Kinh thành rộng lớn của nước Kim. Một bậc vương tử được người người kính phục, khôi ngô tuấn tú, văn võ song toàn. Cùng thái tử phi Hwang Ami, phong nàng làm Hoàng hậu đương triều, cai quản Hậu cung, mẫu nghi thiên hạ Hôm đó cổng trời mở ra, tinh tú chiếu sáng khắp mọi nơi trên đất nước rộng lớn. Điềm báo cho một cuộc sống tươi đẹp ấm no, trời bạn cho một thiên tử ngàn năm có một Kim Jackson và Ahn Hani gác lại triều chính cho các hài tử, cùng nhau du ngoạn sơn thủy, sống trọn tuổi xuân còn lại bên nhau Còn Han JunHo trong một lần được sai đến nước Lai láng giềng để bàn bạc việc hòa hợp, tình cờ kết duyên cùng công chúa nhỏ, sinh cho Hwang phủ quý tử nối dõi tông đường Hơn thế nữa, Hwang Jihoon cũng nhờ vị công chúa đó mà nên duyên cùng Thái tử đương triều Lai quốc Lai GuanLin, trở thành Thái tử phi danh cao chức trọng. Còn Hwang Ami và những nam nhân của mình thì sao nhỉ ? Họ hạnh phúc trong vương triều to lớn, cùng với một hoàng tử và tiểu công chúa xinh xắn. Hwang Ami ngày một xinh đẹp, sắc xảo, chẳng trách đêm nào cũng bị ép hầu hạ cho những nam nhân kia. Và vương triều ấy, hoàng đế chỉ có 1 nương tử duy nhất, mãi mãi không thay đổi Kim EunKyo (Kim Ân Kiều), 5 tuổi tiểu công chúa nhỏ cùng nước da trắng hồng giống hệt như mẫu thân của mình, ngày đêm vui đùa trong triều, trở thành bảo bối tâm can của tất cả mọi người. Và đặc biệt cô công chúa này còn nũng nịu phụ vương mình y như cách mẫu thân nó làm vậy - YG : hoàng hậu của trẫm, có phải mỗi ngày chơi đùa cùng Kiều nhi đều rất cực khổ không
- Ami : sao có thể ! Chơi đùa cùng bảo bối sao có thể mệt !
- YG : nếu nàng không mệt ! Vậy đêm nay có thể hầu hạ trẫm rồi !
- Ami : ahh... KIM YOONGI NGƯƠI VÔ SỈ ! Tiểu công chúa nhỏ cùng tiểu hoàng tử tinh nghịch đứng bên ngoài áp tai nghe lén. Có lẽ hoàng tử nhỏ Kim Eunwoo (8 tuổi) thì đã quá quen, bởi lẽ cậu bé được sinh ra sớm hơn Tiểu Kiều cơ mà - EunKyo : hoàng huynh, chẳng phải các ma ma trong cung dạy là không được gọi tên phụ hoàng ra sao ! Huynh xem mẫu hậu đêm nào cũng gọi, như thế có được coi là phạm thượng không ?
- Eunwoo : không đâu ! Là phụ hoàng muốn thế mà !
- EunKyo : ???
- Eunwoo : muội còn nhỏ ! Không hiểu đâu ! Đi, huynh dẫn muội về phòng ngủ !
- EunKyo : vâng ! Mãi cho đến đời đời kiếp kiếp, người bên cạnh nàng chỉ có thể làm bọn ta !
THE END
- Ami : không ăn không ăn !
- RS : nhưng gà kim hoàng tỷ thích... còn có cả bánh bao rán...
- Ami : đứng lại ! Rosé vừa đi ra khỏi khuê phòng vừa đưa tay ra liệt kê những món ăn các vương gia đã căn dặn Ngự Thiện phòng đã chuẩn bị, quả nhiên đều thu hút tâm trí của nữ nhân kia - Ami : aishh ta nghĩ kĩ rồi ! Dù sao đi nữa cũng không thể tổn hại sức khỏe ! Ta ăn, ăn vậy !
- RS : là tiểu thư suy nghĩ chu toàn ! Hạ nhân sẽ mang lên ngay ạ ! Hwang Ami với tướng ngồi không thể nào đại hiệp hơn nhàn nhã thưởng thức thịt ngon. Ngước nhìn vệt nắng dưới đất mới nhận ra đã quá giờ Mùi (15h) mà vẫn chưa thấy bóng dáng người chung gối trở về. - Ami : muội nói xem vương gia đi đâu ? Đến bây giờ vẫn còn chưa trở về ?
- RS : tiểu thư không biết sao ?! Từ giấc sớm các vương gia đã được gọi yết triều, nhận chiếu lập thái tử và lập tức đến biên ải cùng Đại Nguyên Soái dẹp giặc tạo lập chiến công ! Hiện tại khắp Kinh Thành đều biết Thái tử đương triều chính là Thất vị vương tử !
- Ami : muội không đùa ta chứ ! Nếu lập Thái tử ắc hẳn phải có lễ tế trời, sao lại không nói lời nào mà lập tức ra biên ải !
- RS : chiến sự khó lường ! Hoàng thượng đã ra sắc lệnh hẹn bá tánh 3 ngày 3 đêm họ sẽ trở về tế trời ! Lúc đó bình định thiên hạ, bá tánh được ấm no ! Thông cáo này đã được dán khắp nơi, người xem !
Mặc kệ đám nha sai phía sau, Hwang Ami đẩy cửa phủ chạy ra bên ngoài. Thông cáo được dán khắp nơi, bá tánh gặp cô liền hành lễ Thái tử phi ! Rốt cuộc khắp Kinh Đô rộng lớn này, cô chính là kẻ ngây thơ biết mọi thứ chậm trễ nhất ! Anh Hani cũng phiền lòng mà đón nàng vào hoàng cung, cùng bà chờ đợi suốt 3 ngày đêm. Đương triều điêu đứng trước từng thông tin mật báo được gửi về từ biên ải. Đêm thứ 3, một đêm tuyết phỉ trắng xóa ngoài trời. Một nữ nhân nhỏ bé khoác lên mình tấm áo choàng nhung xanh ngọc ấm áp, nàng đừng ngắm nhìn nguồn ánh sáng lẻ loi trên mảnh trời buồn. Nàng đã kiên trì từng giờ từng phút đợi chờ, nhận lấy từng nguồn tin mập mờ đầy bi quan. Hwang Ami còn nhớ, đêm hôm qua, khi nghe tin báo từ nơi chiến trường, quân ta bị mai phục, tiêu hao một nửa lực lượng, không biết còn có thể chống đỡ ! Lúc đó cả vương triều vô cùng yên ắng, những quan nhân chỉ biết cúi đầu đầy đau lòng, hoàng thượng trên ngai cao vì buồn phiền mà chút nữa ngã bệnh. Hoàng hậu Anh Hani đã ngỏ lời với nàng rằng ! Nếu họ không trở về, nàng hãy tìm cho mình một hạnh phúc mới, người không muốn nàng lãng phí thanh xuân Hwang Ami lúc đó hoàn toàn giữ yên lặng, có lẽ nàng vẫn chưa vượt qua được sự đau buồn từ hung tin. Nhưng Hwang Ami của lúc này có thể nắm chặt tay Hani và khẳng định rằng : " Tướng công của Hwang Ami con thua, thì đời này kiếp này, có chết con cũng phải thay họ chiến thắng ! Tuyệt đối sẽ không đi đâu hết ! " Hậu cung rộng lớn, chỉ còn lại duy nhất một quả nhân đứng gồng mình dưới tuyết ! Xung quanh chỉ lấp ló vài ánh đèn lồng nho nhỏ, không gian trở nên tĩnh mặc - RS : TIỂU THƯ ! HỌ TRỞ VỀ RỒI ! Tiếng gọi lớn của Rosé như xé tan màn đêm u ám, khiến khóe mắt Hwang Ami trực trào, nàng quay ánh nhìn về khoảng trời phía cổng Kinh thành xa xa. Những ánh đuốc sáng dần hiện lên, từ xa vang lại tiếng trống hùng hồn, tiếng hò reo ca hát Nàng quay người chạy về phía thượng triều. Thân hình nhỏ nhắn uyển chuyển chạy thật nhanh, mặc kệ bản thân có mệt đến đâu, nàng là khao khát muốn nhìn thấy nam nhân nàng yêu Kim Jackson và Ahn Hani vui mừng hướng về phía cổng thành, nơi đoàn quân binh thắng lợi trở về. Họ lùi về phía sau, chính là muốn nhường lại mọi thứ cho cặp đôi nam thanh nữ tú Các vương gia dũng mãnh trong bộ giáp vàng, cưỡi tuần mã đi cùng Han JunHo tiến vào trong. Nhìn thấy Hwang Ami nơi thượng triều nở một nụ cười rất tươi, một nụ cười thật đẹp - Ami : ta cuối cùng cũng đợi được các chàng rồi ! Không thể tiếp tục chờ đợi, Hwang Ami chạy xuống từng bậc thang lao vào lòng họ nức nở thành tiếng
- TH : đừng khóc ! Chẳng phải bổn vương đã trở về rồi sao !?
- JK : Ami nhỏ bé của ta giờ đã là Thái tử phi rồi ! Không thể cứ mãi mít ướt thế này !
- Ami : ta mặc kệ ! Đều mặc kệ hết ! - YG : thời gian qua cực khổ cho nàng rồi !
- Ami : ta không sao ! Ta xem các chàng, có bị thương không ? Xem các chàng đã gầy thế nào rồi, có phải là ăn uống không tốt, hay mất ngủ không ! Tiểu nữ nhi trong lòng họ mắt mũi còn ửng đỏ, khóe mắt còn động nước, không chịu để yên còn ngắm nhìn họ thật kĩ, miệng nhỏ liên tục hỏi han, quan sát thân thể trước mặt - NJ : bổn vương đều không sao ! Xem nàng kìa ! Kim NamJoon yêu chiều chạm nhẹ vào đỉnh mũi của nàng, nắm tay Ami dắt lên điện diện kiến Jackson và Hani - SJ : phụ hoàng, mẫu hậu ! Chúng hài nhi đã trở về rồi !
- Hani : các tiểu bảo bối của ta ! Các con thật sự bình an trở về rồi, đều là ơn phước của trời đất ! Ai gia nhất định sẽ đi cúng bái để cảm tạ !
- Jackson : lần này khổ cực cho các hài nhi của trẫm rồi ! - Ami : a ! Đại huynh ! Không phù hợp chứ, lúc này Hwang Ami mới nhìn thấy bóng dáng Han JunHo đang từng bước tiến lên điện. Vô thức thả tay NamJoon ra chạy đến ôm lấy cậu, âu yếm vui mừng - Ami : Đại huynh, muội muội nhớ huynh chết đi được !
- JunHo : muội xem muội kìa ! Thật là...
- JunHo : Thần Han JunHo xin diện kiến hoàng thượng, hoàng hậu nương nương
- Jackson : Han nguyên soái, lần này khanh lập được công lớn, trẫm nhất định không bạc đãi khanh !
- JunHo : đều là trọng trách của vi thần ! Kim Jackson hài lòng vui vẻ cười đùa, thượng cung 3 ngày qua chìm trong lo lắng buồn phiền, nay đã tràn ngập tiếng cười rôm rả, trong sáng 2 năm sau, Thất vị vương tử, là Thái tử đương triều lên ngôi Hoàng đế. Lễ lên ngôi trang hoa khắp Kinh thành rộng lớn của nước Kim. Một bậc vương tử được người người kính phục, khôi ngô tuấn tú, văn võ song toàn. Cùng thái tử phi Hwang Ami, phong nàng làm Hoàng hậu đương triều, cai quản Hậu cung, mẫu nghi thiên hạ Hôm đó cổng trời mở ra, tinh tú chiếu sáng khắp mọi nơi trên đất nước rộng lớn. Điềm báo cho một cuộc sống tươi đẹp ấm no, trời bạn cho một thiên tử ngàn năm có một Kim Jackson và Ahn Hani gác lại triều chính cho các hài tử, cùng nhau du ngoạn sơn thủy, sống trọn tuổi xuân còn lại bên nhau Còn Han JunHo trong một lần được sai đến nước Lai láng giềng để bàn bạc việc hòa hợp, tình cờ kết duyên cùng công chúa nhỏ, sinh cho Hwang phủ quý tử nối dõi tông đường Hơn thế nữa, Hwang Jihoon cũng nhờ vị công chúa đó mà nên duyên cùng Thái tử đương triều Lai quốc Lai GuanLin, trở thành Thái tử phi danh cao chức trọng. Còn Hwang Ami và những nam nhân của mình thì sao nhỉ ? Họ hạnh phúc trong vương triều to lớn, cùng với một hoàng tử và tiểu công chúa xinh xắn. Hwang Ami ngày một xinh đẹp, sắc xảo, chẳng trách đêm nào cũng bị ép hầu hạ cho những nam nhân kia. Và vương triều ấy, hoàng đế chỉ có 1 nương tử duy nhất, mãi mãi không thay đổi Kim EunKyo (Kim Ân Kiều), 5 tuổi tiểu công chúa nhỏ cùng nước da trắng hồng giống hệt như mẫu thân của mình, ngày đêm vui đùa trong triều, trở thành bảo bối tâm can của tất cả mọi người. Và đặc biệt cô công chúa này còn nũng nịu phụ vương mình y như cách mẫu thân nó làm vậy - YG : hoàng hậu của trẫm, có phải mỗi ngày chơi đùa cùng Kiều nhi đều rất cực khổ không
- Ami : sao có thể ! Chơi đùa cùng bảo bối sao có thể mệt !
- YG : nếu nàng không mệt ! Vậy đêm nay có thể hầu hạ trẫm rồi !
- Ami : ahh... KIM YOONGI NGƯƠI VÔ SỈ ! Tiểu công chúa nhỏ cùng tiểu hoàng tử tinh nghịch đứng bên ngoài áp tai nghe lén. Có lẽ hoàng tử nhỏ Kim Eunwoo (8 tuổi) thì đã quá quen, bởi lẽ cậu bé được sinh ra sớm hơn Tiểu Kiều cơ mà - EunKyo : hoàng huynh, chẳng phải các ma ma trong cung dạy là không được gọi tên phụ hoàng ra sao ! Huynh xem mẫu hậu đêm nào cũng gọi, như thế có được coi là phạm thượng không ?
- Eunwoo : không đâu ! Là phụ hoàng muốn thế mà !
- EunKyo : ???
- Eunwoo : muội còn nhỏ ! Không hiểu đâu ! Đi, huynh dẫn muội về phòng ngủ !
- EunKyo : vâng ! Mãi cho đến đời đời kiếp kiếp, người bên cạnh nàng chỉ có thể làm bọn ta !
THE END
Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me