LoveTruyen.Me

[Cảnh Yêu] Hoa Mộc Cận

Chương 16: Hoa mãn*

jandidoo

*đẹp đẽ, viên mãn

_

Vào một mùa xuân của vài năm sau, Đại Hoang đã ngủ yên cả mùa đông lẽ ra phải chứng kiến sự sinh sôi của vạn vật khi mùa xuân đến. Nhưng mùa xuân này thật bất thường, bệnh dịch hoành hành ở Đại Hoang, khiến cho vô số người chết và bị thương, chỉ có một số ít người không bị nhiễm bệnh. Người dân đói khổ, ngay cả quan quân triều đình cũng trở nên gầy gò. Lương thực không có, bếp không có khói, dược liệu khó tìm. Mọi người trong các gia tộc lớn đều gặp nguy hiểm và khó có thể làm gì được.

Một năm trước, khi Tiểu Yêu và Cảnh đến trấn Điền Lộc, họ đã phát hiện ra một suối nước nóng có tên là Ẩm Lộc Tuyền. Nước suối trong lành ấm áp, có tác dụng chữa bệnh và kéo dài tuổi thọ. Trấn được xây dựng trên núi, mỗi gia đình đều sở hữu một đoạn suối riêng. Tiêu Yêu tiếp tục công việc cũ, mở một y quán ở đây, nàng âm thầm muốn dùng nước suối để chữa vết thương ở chân cho Thập Thất.
Khi bệnh dịch lần đầu tiên xuất hiện, người ta không để tâm đến nó mà chỉ coi nó như một cơn cảm cúm thông thường. Sau đó mỗi ngày, y quán của Tiểu Yêu đều quá tải, các hộp thuốc luôn trong tình trạng trống rỗng. Trước bình minh, Thập Thất hôn lên má nàng rồi xách giỏ thuốc: "Ta vào núi tìm cây thuốc, nàng có thể ngủ thêm một lát." 

Tiểu Yêu hé mắt, giọng ngái ngủ: "Được rồi, chàng hãy chú ý đến an toàn. Hôm nay em muốn thử thêm hai đơn thuốc."
Ánh nắng ban mai  xuyên qua cửa sổ làm nàng chói mắt, gần đây nàng cảm thấy rất mệt mỏi. Tiểu Yêu thở dài một hơi, đổ hết thuốc trong lọ ra, có vẻ như hôm nay nàng lại thất bại lần nữa.

Nửa tháng sau, trên núi không còn dược liệu, y quán của Tiểu Yêu buộc phải đóng cửa, nàng chỉ có thể dùng số thuốc còn sót lại để soạn đơn thuốc hàng ngày cho nhà mình.

Tiểu Yêu đang ngồi trong sân suy nghĩ miên man thì có tiếng gõ cửa rất nhẹ cắt ngang dòng suy nghĩ của nàng. Đứa trẻ rách rưới đang bò dưới đất, trên lưng quấn một cuộn rơm, cánh tay bị cát sỏi bào mòn đến tận xương, không biết đã bò bao lâu, nó yếu ớt nhìn nàng: "Xin hãy cứu em gái tôi" Sau đó, cậu bé ngất đi. 

Lòng thương xót là điều đáng sợ nhất trong lúc khó khăn, nhưng Tiểu Yêu vẫn mở chiếc chiếu rơm ra, bé gái được cuộn trong đó qua đời đã nhiều ngày, Tiểu Yêu bế cô bé đặt vào chiếu rơm, sau đó kiểm tra mạch tượng cậu bé trai, buồn bã gọi: "Thập Thất, hãy chôn em bé kia đi, còn cậu bé này vẫn còn sống có thể cứu được." 

Cảnh đón cậu bé từ khỏi tay cô, đặt cậu lên chiếc giường trong phòng thuốc, vẻ mặt đầy lo lắng.

Tiểu Yêu cười trấn an: "Không sao đâu, bệnh này đối với Thần tộc sẽ không lây, đứa nhỏ này mặc dù là phàm nhân, nhưng ý chí kiên cường, em nguyện ý cố gắng hết sức, nếu như không có tác dụng thì thôi, đó cũng là số mệnh của nó." 

Cảnh gật đầu: "Được rồi, chúng ta mau đi thôi."
Thập Thất chữa trị vết thương và thay quần áo sạch sẽ cho cậu bé. Sau khi Tiểu Yêu cho cậu uống thuốc theo đơn thuốc mới chuẩn bị, tình trạng của cậu bé đã cải thiện đáng kể. Đến tối, khi Thập Thất mang nước ấm gội đầu, cậu bé liên tục nôn ra máu, cậu vội quay đầu đi, sợ máu sẽ làm vấy bẩn quần áo của Thập Thất. Tiểu Yêu nghe tiếng nôn khan vội bước vào bắt mạch thì phát hiện lục phũ ngũ tạng của cậu bé đang dần bị hủy hoại, vội vàng rút trâm ra cắt vào tay mình, nhỏ máu vào miệng cậu bé.
Cảnh kinh hãi nhìn bàn tay đang chảy máu của nàng, nắm lấy tay nàng: "Tiểu Yêu, không."

Tiểu Yêu mỉm cười với chàng: "Không sao đâu Thập Thất, mất chút máu này không chết được đâu."

Cảnh cau mày, sử dụng linh lực để chữa lành vết thương cho nàng, rồi đặt tay mình lên trên đầu cậu bé, thần thuật chữa lành liên tục đưa vào cơ thể cậu bé.

Một thời gian sau, khi cậu bé qua cơn nguy kịch, sắc mặt của Cảnh cũng tái nhợt. Tiểu Yêu nắm lấy tay chàng, xoa lên ngực chàng, vừa thương vừa muốn trêu chọc chàng: "Xem ra em lại phải bồi bổ cho Thập Thất của em nữa rồi, chàng đã gội đầu cho đứa nhỏ này à?" 

Cảnh tròn mắt, ngơ ngác gật đầu: "Đúng vậy, buổi sáng ta hái lá mộc cận." 

Tiểu Yêu nghe vậy, đột nhiên chạy tới ôm lấy chàng: "Mộc cận, là lá mộc cận! Em biết rồi, Thập Thất! Em biết rồi!"
Nàng vừa viết đơn thuốc vừa vui vẻ giải thích: "Đơn thuốc trước đó thiếu một loại thuốc dẫn, em chưa tìm được loại nào phù hợp. Thiếu thuốc dẫn khiến dịch cúm không có cách nào chữa trị. Thập Thất, chàng đã vô tình giải quyết được nỗi lo lắng nhiều ngày qua của em." 

Cảnh vui mừng khi giúp được nàng, dịu dàng nhìn nàng, cố gắng đè nén cảm giác khó chịu trong lòng.
Đơn thuốc mới khiến cậu bé hồi phục nhanh chóng, sau khi cảm ơn hai người, cậu rời đi để tìm những người thân khác. Tiểu Yêu sao chép đơn thuốc đã biên soạn vào một lá thư, không ký tên mà vẽ một bông hoa phượng xinh đẹp, Cảnh mang bức thư gửi đến căn cứ bí mật của tộc Đồ Sơn, và nó sẽ sớm được chuyển đến Tây Viêm. Tiểu Yêu cảm thấy nỗi lo lắng của mình cuối cùng cũng được giải quyết, nàng chỉ muốn uống một bữa no say, nhưng gần đây nàng dễ mệt mỏi và biếng ăn, trước đây nàng không hề quan tâm đến sức khỏe của bản thân, nhưng bây giờ nàng lại cảm thấy sốc khi tự mình bắt mạch.
Buổi tối khi Cảnh trở về, Tiểu Yêu đang tắm ở hồ nước nóng. Cảnh mang theo bánh chàng mua cho nàng, lặng lẽ ngồi bên bờ hồ mở ra cho nàng. Tiểu Yêu biết chàng đang tức giận.
"Thập Thất, chàng thực sự định phớt lờ em à?" Tiểu Yêu cầm lấy chiếc bánh, quay lưng về phía chàng hỏi. 

Cảnh lập tức giải thích: "Ta không có phớt lờ nàng, ta lo lắng cho nàng..." 

Tiểu Yêu quay người lại, từ dưới suối ngước lên nhìn vào mắt chàng: "Chàng lo lắng em đã dùng máu của mình cứu cậu bé. Nếu nó tiết lộ ra ngoài là máu của em có thể chữa khỏi bệnh dịch, sẽ có rất nhiều người muốn xé sống em..." 

Cảnh đưa tay che miệng, nước mắt lưng tròng, cảm thấy đau lòng và xót xa: "Là vì ​​Thương Huyền sao?" Chàng nghĩ như vậy bởi vì khi cậu bé hấp hối, điều duy nhất cậu mong muốn là bảo vệ em gái mình nên cho rằng Tiểu Yêu đã đồng cảm mà ra tay cứu giúp. 

Tiểu Yêu mỉm cười kéo tay chàng: "Cảnh, xuống tắm với em có được không?"

Cảnh mặc bộ đồ ngủ xuống nước ngồi bên cạnh nàng, cúi đầu im lặng, nhìn thấy vậy, Tiểu Yêu liền đứng dậy ngồi vào trong ngực chàng. Trong hồ nước, Cảnh ôm nàng, toàn thân được bao bọc bởi dòng nước suối ấm áp, Tiểu Yêu ôm mặt chàng, nói: "Thật là ngốc." 

Cảnh khó hiểu, Tiểu Yêu nhẹ nhàng hôn lên môi chàng: "Không phải vì người khác mà em cứu thằng bé. Bởi vì sự bướng bỉnh và ý chí trong mắt nó cũng giống như chàng khi chúng ta lần đầu gặp nhau. "
Cảnh nghe thấy lời này thì vô cùng bất ngờ, nhất thời xúc động gọi: "Tiểu Yêu. ..ta..." 

Tiểu Yêu vòng tay qua cổ chàng, dỗ dành: "Đừng tức giận nữa nhé? Sau này em sẽ không bao giờ tự tiện dùng máu để cứu người, em sẽ ở bên Thập Thất thật lâu được không?" Nỗi khao khát trong lòng Tiểu Yêu dường như đã bộc lộ thẳng thắn với chàng. Lời nói của Tiểu Yêu đã làm dịu đi sự bất an và sợ hãi trong lòng Cảnh.
Chàng hôn nàng một cách âu yếm, mặt nước khẽ gợn sóng. Vì công việc bận rộn mấy ngày trước nên hai người đã nhiều ngày không gần gũi với nhau, bây giờ họ đã có thể thoải mái phóng túng một thời gian. Nước suối thấm qua bộ đồ ngủ trắng như tuyết của Cảnh, Tiểu Yêu chậm rãi cởi áo ra, quyến rũ ngồi trên đùi chàng. Ánh mắt Cảnh lấp lánh, siết chặt vòng eo thon gọn của nàng, đỡ lấy gáy nàng hôn thật sâu, động tác như muốn hung hãn chiếm hữu.
Sương mù mỏng manh bốc hơi từ suối nước nóng, mái tóc dài buông xõa nổi trên mặt nước, gợn sóng mềm mại như lụa. Trăng lên cao, phản chiếu làn nước trong vắt, khi Tiểu Yêu nhìn thấy rõ ràng khung cảnh trong nước, nàng ngượng ngùng nép vào vai chàng, không dám nhìn chàng. Nghe tiếng thở đầy dục vọng của Cảnh, nàng cảm giác như mình sắp chết đuối trong vòng tay chàng. Không biết qua bao lâu, Tiểu Yêu cuối cùng không nhịn được mà bất tỉnh.
Lúc đầu Cảnh còn tưởng nàng đang làm nũng, nhưng một lúc sau nàng vẫn nằm bất động trong vòng tay chàng, Cảnh cuối cùng cũng nhận ra có gì đó không ổn, lập tức bế nàng lên, dùng linh lực hong khô quần áo cho cả hai, nhanh chóng ôm nàng lên giường để thăm dò mạch đập của nàng, mạch đập này khiến chàng thốt lên một tiếng kinh ngạc đầy hoảng sợ, nàng đang mang thai.
Cảnh nắm lấy tay nàng, một dòng linh lực đều đặn nhẹ nhàng nuôi dưỡng cơ thể nàng. Khi Tiểu Yêu tỉnh dậy nhìn thấy Cảnh có vẻ lo lắng và căng thẳng sắp khóc, Nàng khó hiểu hỏi chàng: "Thập Thất, làm sao vậy?" 

Cảnh vô cùng tức giận, không đành lòng trách móc nàng, chỉ có thể ôm nàng, giọng run run nói: "Nàng đang mang thai, nàng có biết không?" 

Tiểu Yêu mỉm cười, xoa xoa má chàng, nhẹ nhàng thì thầm: "Em biết." 

Suy đoán của Cảnh đã thành sự thật, cuối cùng chàng không nhịn được trách móc: "Nàng đã biết từ lâu nhưng không nói cho ta biết, vừa rồi nàng với ta còn...còn..."
Tiểu Yêu xoắn mái tóc dài của chàng, nũng nịu: "Em nhớ chàng. Mấy ngày nay Thập Thất không để ý tới em, em muốn dỗ dành chàng. Hơn nữa, nhóc con Thần tộc cũng không yếu đuối như vậy, thể chất của em đặc biệt, tinh huyết của em là môi trường nuôi dưỡng tốt nhất cho con, em sẽ không để con xảy ra chuyện gì, đừng sợ Thập Thất."

Khi nghe Tiểu Yêu nói ra điều này, Cảnh đau lòng không thôi. Chàng ôm lấy Tiểu Yêu, vuốt ve lưng nàng, buồn bã nói: "Ta xin lỗi, Tiểu Yêu, lẽ ra ta không nên giận dỗi nàng, ta đã không chăm sóc tốt cho nàng, ta xin lỗi."

Tiểu Yêu thấy chàng càng ngày càng buồn bã và tự trách mình, nàng đành phải cố gắng chuyển chủ đề, nàng xoa má chàng, vòng tay qua eo chàng, ấm áp nói: "Thập Thất sắp làm cha rồi. Chàng thích con trai hay con gái?"

Cảnh dần bình tĩnh lại, chàng vốn luôn lo lắng cho Tiểu Yêu, nhưng bây giờ khi nghe nàng nhắc về bé con, dần dần chàng cảm thấy hạnh phúc. Chàng cúi đầu hôn lên vết hoa đào trên trán nàng, nhẹ nhàng đáp: "Đều tốt, giống nàng càng tốt." 

Tiểu Yêu không hài lòng nhìn chàng: "A? Em thì muốn con sẽ thông minh như chàng, tốt nhất là thật giống chàng để vẻ đẹp của Thập Thất nhà ta không bị lãng phí."

Cảnh cuối cùng cũng mỉm cười dịu dàng, đỡ Tiểu Yêu nằm xuống, cọ cọ chóp mũi với nàng rồi khúc khích nói: "Nàng đẹp nhất."

Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me