LoveTruyen.Me

Cap Nhat Giang Hoa Duc Cham Son Qua Nien Khao Nien Cao

"Về rồi à?"

Ánh tà dương mênh mang chiếu vào cửa kính thủy tinh sát đất. Một nửa bàn ăn, người yêu, rồi thì mái tóc đen, được rắc lên vô số đốm sáng li ti đẹp đẽ.

Giang Trạm kéo lỏng cà vạt và đến hôn lên đỉnh đầu người yêu: "Anh về rồi đây." Hắn giục rằng: "Mau, còn một câu nữa"

"Một câu gì nữa?"

Trong lòng ấp ủ ý đồ xấu xa lại vừa mỉm cười một cách nghiêm túc: "Ừm... Ví dụ như, chồng yêu vất vả rồi?"

"Anh, shhh—"

Nữ giúp việc đang đưa đồ ăn lên khẽ thốt lên, cậu Quý – người xưa nay lạnh lùng ít nói kia – một cước giẫm lên chân thiếu gia của bọn họ mà không khách sáo một chút xíu nào.

"Tỉnh táo chút nào chưa? Ngồi xuống ăn cơm."

Đôi dép đi trong nhà màu lam nhạt của cậu Quý nâng lên, cực kỳ tử tế kéo ghế ra cho người ta.

"... Đồ cún con." Giang Trạm ăn đau, ngồi xuống, vẫn xem như hài lòng đối với món ăn rất là thanh đạm trên bàn. Hắn ghé sát vào tai người yêu lâu ngày không gặp ngồi bên cạnh đây, thì thầm: "Chắc chắn là bây giờ không gọi? Vậy thì buổi tối sẽ không chỉ để em gọi cái này..."

Lại thêm một đạp hung dữ nữa, cậu Quý mặt không biến sắc, nhưng dưới chân lại dùng nhiều sức hơn so với vừa nãy gấp bảy lần.

Khuôn mặt điển trai của Giang thiếu gia nhăn túm nhăn tó, sắp phát cáu đến nơi, bị cậu Quý chìa chiếc thìa sứ trắng qua chặn miệng lại: "Ăn không nói ngủ không ồn[1], lúc ăn cơm không được giở trò lưu manh."

– Truyện chỉ đăng tại Wőrd℗resş và Waŧt℗ad Sóc Lạc Đường, những chỗ khác là re-up chui.

Buổi tối, Quý Thu Hàn híp mắt lại một cách dễ chịu, giống công tử quý phủ được người ta hầu hạ.

"Lần này ở lại bao lâu?"

Đây gần như đã trở thành câu hỏi cố định sau mỗi lần Giang Trạm trở về.

Giang Trạm đang sấy tóc cho người ta, nghe không rõ lắm: "Sao cơ? ... Khoảng một tháng hơn, Lập Giang có chút việc ở bên này cần phải giải quyết."

Giữa chừng lại trừ ra mấy ngày phải bay sang Mỹ, còn lại không được bao nhiêu thời gian.

"Không thì về Thành phố A với anh nhé?" Giang Trạm đặt máy sấy tóc xuống, ôm lấy anh từ phía sau, tựa chú mèo lớn đã thu lại nanh vuốt: "Em muốn làm cảnh sát thì cứ làm, chúng ta thuyên chuyển về."

Chẳng ngoài dự đoán, người yêu đang hưởng thụ đã từ chối hắn:

"Công việc ở đây của em rất tốt. Với lại, anh thì ba ngày dăm bữa bay qua bay lại thế này, vừa đi là hơn nửa tháng, về Thành phố A với ở đây có khác nhau mấy đâu."

"Sao mà không khác? Về Thành phố A, nhất định ngày nào anh cũng về ngủ cùng với em."

"..." Là ngủ cùng với em hay là ngủ em? Mức độ không biết xấu hổ của cái người này đúng là có thể đưa nhận thức của anh lên tầm cao mới mỗi ngày.

"Không cần." Lời ít ý nhiều.

"Hỏi em lần cuối cùng, có cần hay không?"

"Không cần, anh còn sấy nữa không đây... Đau!"

Anh bị người sau lưng cắn một cái lên cổ.

Giọng điệu rõ ràng là hết sức bất mãn:

"Anh nói gì em cũng không nghe đúng không?"

Quý Thu Hàn muốn giãy ra nhưng vẫn cứ bị người đàn ông dùng một tay trói gô vòng eo, còn một tay thì chụp lên đầu của anh rồi đẩy ra. Đoạn gáy trắng như sứ ấy bị cưỡng ép kéo căng, phơi bày một cách triệt để, quả là vừa thuận tiện vừa ngon mắt.

Trông thấy người đàn ông lại sắp phát điên mà cắn miếng thứ hai:

"Dừng dừng! ... Đợi một chút..."

Giang Trạm cắn đau thật sự, mấy ngày trời mà vết cắn cũng không biến mất. Quý Thu Hàn đành phải lấy nghị quyết hồi chiều ra trước để xoa dịu chú mèo lớn xác cáu kỉnh này:

"Cục Cảnh sát Thành phố A yêu cầu cục tụi em tháng sau điều một tổ sang, một vụ án liên thành phố, phối hợp hành động cùng bọn họ."

Quý Thu Hàn ngoảnh đầu, nhếch khóe môi nói bớt đi:

"Trùng hợp sao, vừa khéo đội mà cục tụi em đã nộp đơn lên... đội trưởng là em."

Trong đồng tử đen láy cất giấu nét cười trêu đùa hiếm hoi nhưng lại nhợt nhạt, tựa như dòng chảy băng tan ngày xuân.

Thế này thật ra khác rất xa so với yêu cầu lúc đầu, nhưng hết cách rồi, người nào đó sẽ luôn rơi vào. Giang Trạm thơm cái bẹp lên cổ của anh: "Được đó, đội trưởng Quý hạ cố đến chỉ đạo, tới lúc đó anh phải xếp hàng để chào đón..."

"... Giang Trạm!"

Một tiếng gầm lên giận dữ.

"Anh nhìn đi này!!"

Đang vuốt ve an ủi, thình lình bị hét cả tên họ, người yêu mới rồi từ trong gương trừng hắn, ánh mắt nào có còn băng tan ngày xuân gì gì nữa, chẳng phải là cơn thịnh nộ mùa đông rét mướt đang bùng cháy ư.

"Anh cắn thế này thì ngày mai em đi làm thế nào?! Hở?!"

Trong gương, bên sườn cổ trắng mịn không tì vết có một vòng dấu răng nhỏ đỏ sẫm chi chít dễ nhìn thấy được, rõ ràng cắn không hề nhẹ, quan trọng là vị trí còn không xích lên trên cũng chẳng dịch xuống dưới, cổ áo sơ mi hiển nhiên không che nổi.

Kẻ xấu ném nồi đi trước: "... Ai bảo em không nói sớm, cứ phải để bị cắn..."

Nhưng mà tay thì lại ngoan ngoãn cầm máy sấy tóc lên.

– Truyện chỉ đăng tại Wőrd℗resş và Waŧt℗ad Sóc Lạc Đường, những chỗ khác là re-up chui.

Cuộc sống bộn bề, điểm giao nhau là cuộc gặp mặt ngắn ngủi, với sự ăn ý của hai người, rất nhiều việc không cần phải nói nhiều.

Thời gian đội trưởng Quý tăng ca giảm đi thấy rõ, sếp Giang cho dù công ty bận rộn đến đâu, hai người về nhà cũng vẫn có thể kịp ăn tối.

Từ trên xuống dưới công ty chi nhánh đã có ấn tượng mới cóng về chủ tịch tập đoàn không mấy khi lộ mặt này, đẹp trai lắm tiền thì thôi vậy, bà nhìn mà xem, mới mắng người được một nửa, vừa đến giờ là tan làm phải về nhà rồi, nhất định đừng nguyên tắc quá có được không ha!

Còn về vấn đề giấc ngủ của Giang Trạm, hắn ngủ nông lắm, chút xíu tiếng động cũng có thể tỉnh giấc, nhưng Quý Thu Hàn hết cách rồi, anh không thể tắt di động 24 giờ được, một cuộc điện thoại là phải gọi cái là đến, có vài lần anh thấy Giang Trạm bị làm ồn mà tỉnh giấc, đều là dỗ cho người ta ngủ rồi mới đi, đội trưởng Quý hiếm khi nào thấy đi trễ, gần đây không biết phá lệ bao nhiêu lần.

Anh đến trễ cũng không sao cả, nhưng mà chờ đến khi anh bận việc xong rồi quay về, luôn có thể phát hiện Giang Trạm hãy còn thức.

Thế là, buổi tối ngày hôm nay, Giang Trạm đứng trong phòng ngủ, vẻ mặt rối rắm, nâng tay hơi ghét bỏ mà chống lấy chóp mũi:

"Bảo bối... cũng không cần làm quá như vậy đâu em nhỉ?"

Phòng ngủ của hai tên đàn ông to tướng, thảm trải sàn trắng như tuyết trải kín cả đất thế này là làm sao vậy...?

Nhưng người làm ra thế này lại rất nghiêm túc: "Nửa đêm thức dậy thì tiếng ồn cũng sẽ nhỏ hơn, với lại, theo tâm lý học, tạo ra một môi trường mềm mại, ấm áp, thoải mái sẽ có lợi cho việc thả lỏng tinh thần và giúp ích cho giấc ngủ."

Mềm mại? Ấm áp? Thoải mái? Hắn cũng chẳng phải là một con chim phải xây tổ để thu hút vợ yêu, chỉ có điều nhìn người yêu mấy ngày nay lựa chọn đến là nghiêm túc, lúc này đoán chừng dù cho anh có nói muốn trải thảm đầy nhà dán thảm đầy tường thì Giang thiếu hắn cũng chịu luôn.

"Dịch Khiêm đã sàng lọc xong hết các thương hiệu và kiểu dáng rồi, em thấy màu trắng nhìn khá là sạch sẽ." Anh có hơi khiết phích một tẹo, không thích mấy thứ có màu sắc trông rườm rà và nặng nề.

"Em chọn gì cũng đẹp hết."

Giang Trạm đến trước bàn trà thì ngồi xuống, nói cho công bằng, tấm thảm này chọn thật đúng là không tệ, thương hiệu xa xỉ của Phần Lan, chế tác thủ công, chất liệu mềm mại, tao nhã sang trọng.

Như là cánh đồng hoang tuyết trắng, sẽ tuyệt hơn nữa nếu như có thêm vài giọt sương long lanh như pha lê đọng lại bên trên... Giang Trạm liếm môi dưới, giống hệt người trước mắt, nếu như bị hắn đè trên một mảng trắng như tuyết này đ.ụ ình ịch, khóe mắt sưng đỏ, không phải càng dụ người hơn hay sao?

Quý Thu Hàn còn tưởng là Giang Trạm muốn cùng anh cảm nhận thảm trải sàn mới, anh cũng ngồi xuống.

"Thế nào, cũng thích chứ?"

Quả thật là dê vào miệng cọp.

"Ui!" Anh bị bàn tay to lớn của người đàn ông thò vào bên trong áo sơ mi đẩy ngã, trực tiếp đè người lên rồi hôn xuống.

"Thích lắm, thích đến mức muốn chjch em ở đây."

—————

Sóc: Chương này có mở khóa thảm trải sàn play. Tác giả thả link ở phần bình luận của chương á :)))) lấp cho kín hố rồi mình sẽ bổ sung mấy đoạn H sau (nếu lấy được link hí hí)
Có một vấn đề xảy ra là mình bị loạn các cấp bậc cơ quan trong hệ thống công an (vì không nắm rõ được á), cho nên những chương trước có lẽ sẽ xuất hiện cách gọi tên các cơ quan này chưa chuẩn xác. Cái này mình sẽ chỉnh sửa sau nha.


Chú thích:

1. Nguyên văn là 食不言寝不语 (thực bất ngôn tẩm bất ngữ). Câu này có nghĩa là lúc trong miệng đang nhai thì không được nói chuyện, đến lúc phải ngủ thì ngủ đúng giờ, không được tạo ra tiếng động làm ồn đến người khác. Đây là một trong số những quy tắc hoặc thói quen về lời ăn tiếng nói của Khổng Tử. 

Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me