LoveTruyen.Me

Cap Nhat Giang Hoa Duc Cham Son Qua Nien Khao Nien Cao

Vào lúc Chu Vực đang chuẩn bị "vác súng ra trận", tiếng điện thoại vang lên không hề đúng lúc:

"Alo...? Xin hỏi có phải là anh Vực không ạ?"

Giọng nói ở đầu bên kia là của một cậu trai trẻ ngây ngô.

Chu Vực trở mình dựa vào đầu giường, cậu bé trên giường tinh ý nằm sấp bắt đầu liếm láp chơi đùa thân dưới anh ta.

"Em là Dư Đa... Dư trong đa dư, Đa trong đa dư[1], tên này nghe đúng là có hơi dư thừa xíu... Anh Vực, nhất định là ngài không nhớ ra em rồi, lúc em học cấp Ba nhờ có ngài giúp đỡ cho em, em mới có thể đi học được, sau đó..."

Chu Vực nhíu mày chuẩn bị cúp máy.

"... Anh Vực! Vừa rồi hình như em nhìn thấy Lâm Duyệt ở cửa 'Mặc Sắc' đấy!"

Di động lại dán vào bên tai.

"... Cậu ta đi cùng với vài người bạn, sau đó bọn họ đi vào. Lần trước ngài bảo em theo dõi cậu ta đồng thời báo lại tình huống cho ngài... Em không biết thế này có được tính là tình huống không..."

Chu Vực nheo mắt lại.

Nếu anh ta nhớ không lầm, ba tháng trước, anh ta vừa mới đưa thằng nhóc con đó sang Mỹ học lớp 12.

Cúp máy xong, anh ta trực tiếp gọi điện cho tâm phúc:

"Có người ở Mặc Sắc nhìn thấy Lâm Duyệt, cậu phái người đến giám sát nó chặt chẽ, bây giờ tôi sẽ qua đó."

Chu Vực đẩy cậu bé ra, phía dưới của anh ta vẫn còn chưa phóng thích, cậu bé có vẻ kinh ngạc, việc cấp bách gì có thể khiến cho Chu Vực làm một nửa đã bỏ của chạy lấy người vậy:

"Anh Vực, cũng đã trễ thế này rồi anh còn đi đâu chứ, việc gì không thể để ngày mai rồi..."

Chu Vực quét mắt liếc một cái, cậu bé không dám mở miệng tiếp, qua cả nửa ngày mới lại lẩm bẩm một câu: "Hôm nay chính là sinh nhật của em mà..."

Chu Vực đã ăn mặc chỉnh tề móc ra từ trong bóp tiền một tấm thẻ ném lên trên giường:

"Ngoan, muốn cái gì thì tự mua lấy."

Nói xong, anh ta lấy di động rồi vội rời đi.

Mặc Sắc là một quán bar cao cấp mới mở gần đây.

Là một gay bar.

Lâm Duyệt với mái tóc vàng kim dài ngang vai đang múa may suồng sã, một đoạn nhỏ vòng eo thon gầy trắng muốt như ẩn như hiện dưới lớp quần áo, kết hợp với bờ mông căng tròn thu hút ánh mắt nóng bỏng của mọi người nhìn theo.

Cậu thỉnh thoảng ngẩng đầu lên, gương mặt đó trời sinh xinh đẹp lạ thường, phối với mái tóc màu vàng nhạt, trong lúc nhất thời lại có chút kinh ngạc vì khó tranh luận được xem là nam hay là nữ.

Đúng là báu vật tuyệt cmn diệu.

Mọi người có mặt tại đây tức khắc cảm thấy bụng dưới dâng lên một ngọn lửa bất chính.

Hướng bên kia sàn nhảy, có một thanh niên mặt mày hoảng loạn vội vàng đẩy đám quỷ nhảy múa cuồng loạn ra, chặn ngang túm cổ nhân vật nam chính đang "quẩy tới bến" lôi ra ngoài:

"... Au au au, Hàn Bánh Ú mày phát khùng cái gì vậy hả! Không nhìn thấy cậu đây đang chơi sao!"

"Chơi cái rắm, mày có đoán được tao vừa thấy ai ở cửa không, anh Tề Xuyên đấy!"

"Anh Xuyên?" Vừa nghe tên, Lâm Duyệt lập tức tỉnh rượu hơn phân nửa: "Làm sao mà anh ấy lại ở chỗ này?"

Hàn Tử Tông tức giận vỗ lên đầu cậu: "Anh ấy có thể tới chơi à? Tao thấy ngoài cửa có ít nhất hai mươi người, ngoại trừ anh trai của mày ra còn ai có thể cho mày cái kiểu phô trương quái gì giống như thiểu năng thế này được!"

Cảm giác say còn sót lại của Lâm Duyệt tức khắc bay đi hết:

"Anh của tao? Không thể nào, làm sao anh ấy biết tao ở chỗ này được..."

Sắc mặt cậu thoáng thay đổi: "ĐM! Tiêu rồi! Nhất định là anh tao đã biết được tao lén chuồn từ Mỹ về rồi!"

Hàn Tử Tông thật sự muốn hỏi thử xem phải là loại búa sắt nào mới có thể tôi luyện cho da mặt cậu dày được như vậy:

"Mày cũng không biết xấu hổ mà nói chuồn về à? Mày kiểm tra hồi hương[2] đi! Nhanh lên, còn lề mề nữa là một lát coi chừng không nhấc chân đi được đâu!"

Lời nói tuy thô mà thật. Lâm Duyệt thực sự giật thót mình, không rảnh để ý đến lời thăm hỏi muộn màng của cậu bạn, hai người họ lặng lẽ đi về phía cửa sau.

Quán bar vốn dĩ đã hỗn loạn, Mặc Sắc lại chu đáo thiết kế nhiều cửa sau, bọn họ chọn cánh cửa khuất tầm mắt nhất, đi qua hành lang quanh co ngoằn ngoèo, Lâm Duyệt đứng khựng lại, liếc mắt một cái đã thấy Tề Xuyên đang chờ ở đó:

"Anh... anh Xuyên..."

Biểu cảm còn khó nhìn hơn cả khóc, Hàn Tử Tông trông thấy Tề Xuyên là biết ngay chạy không kịp nữa rồi, quẳng cậu ở lại rồi nhanh chóng thoát thân cứ như lòng bàn chân được quét dầu.

Tề Xuyên nhìn cậu khá là bất đắc dĩ, đưa tay ra, nói: "Đi thôi, Duyệt thiếu."

Bên ngoài trời mưa to, người đứng ở cửa thấy bọn họ đi ra lập tức tiến lên mở dù. Lâm Duyệt nhìn thấy chiếc ô tô màu đen dừng bên kia đường, trên chân giống như bị cột quả cân ngàn vàng, dù là một bước cũng không thể di chuyển.

Vốn dĩ để có được điểm kiểm tra sáu môn cộng lại đạt 200 thì cái đầu nhỏ bé của cậu cũng phải ăn hành lên bờ xuống ruộng, nhưng vào giờ phút này nó đang vận hành với tốc độ nhanh chưa từng có. Nếu như bây giờ quay đầu chạy vào Mặc Sắc, xông vào trong đám người, liệu có thể lừa dối cho qua chuyện được không, dẫu sao thì có thể sống thêm một phút cũng là một phút.

Khi CPU bốc lên một làn khói mỏng thì tiếng điện thoại vang lên.

Bên kia truyền đến giọng nói thiếu kiên nhẫn của anh trai cậu:

"Lâm Duyệt, tâm trạng bây giờ của anh cực kỳ không tốt, em nên ngoan ngoãn qua đây đi thì hơn, đừng làm những chuyện không có đầu óc, hiểu không, hửm?"

Anh trai cậu "Hửm?" một tiếng, từ đầu đến chân Lâm Duyệt lập tức không còn là của chính mình nữa.

Cửa xe đóng lại, yên tĩnh lấp đầy không gian bị khép kín.

"Về được bao lâu rồi?"

"Một... một tuần ạ."

Chu Vực thản nhiên liếc nhìn cậu, cậu vội vàng sửa lời:

"Không không không anh ơi! Em nhớ nhầm... Đã về lại được hơn... nửa tháng..."

"Trong khoảng thời gian này đang sống ở đâu?"

"... Nhà của Hàn Tử Tông..."

Chu Vực không nói chuyện nữa, không khí trong xe áp lực không sao tả nổi, đương nhiên, chỉ có Lâm Duyệt đơn phương chịu đựng áp lực thôi.

Cậu cố hết sức đè thấp vành nón che kỹ quả đầu vàng kim của mình, lại còn uống không ít rượu, cậu sợ mùi rượu tản ra nên thu mình lại trên ghế không dám nhúc nhích.

Xe chạy vào một biệt thự bên bờ biển, phong cảnh rất đẹp, nếu không phải do không đúng thời điểm, Lâm Duyệt nhất định có thể đã phe phẩy cái đuôi lăn lộn trên bờ cát hai vòng rồi.

Biệt thự không có người hầu. Ở cửa, Lâm Duyệt chậm chạp không chịu đi vào, Chu Vực nhấc chân đạp người ta vào.

Đóng cửa lại, Chu Vực tiện tay ném áo khoác lên sô pha:

"Tranh thủ cởi ra đi, đừng để anh nói lần thứ hai với em."

Lâm Duyệt liên tục lui về phía sau: "Anh ơi...! Anh nghe em giải thích đã..."

Anh trai cậu rút thắt lưng ra:

"Bò qua đây, đánh xong rồi nghe sau."

Trong lúc cuống quýt mũ cũng rớt xuống, quả đầu vàng kim tỏa sáng rực rỡ dưới ánh đèn, quả nhiên Lâm Duyệt thấy được sắc mặt anh cậu càng lúc càng đen:

"... Một lần mà anh ơi! Em thề!"

Chu Vực lạnh lùng nói thẳng:

"Lâm Duyệt, bây giờ anh không muốn nghe em nói, em còn nhả ra thêm chữ nào thì anh sẽ vả miệng em ngay đấy."

"Bò qua đây cong mông lên, anh nói một lần cuối cùng."

Khi còn nhỏ Lâm Duyệt nghịch ngợm lúc nào cũng phá phách gây chuyện, không đập vỡ cửa sổ nhà hàng xóm thì cũng là ăn trộm kẹo của quầy bán quà vặt. Anh trai cậu bận rộn công việc không có thời gian quản thúc cậu, hàng xóm đến cửa mách lẻo kể tội, Chu Vực không nói nhiều trước tiên đánh một trận nhừ tử cái đã. Những trận đòn hay diễn ra đến mức hàng xóm nhìn không nổi nữa phải khuyên can: "Trẻ con nghịch ngợm mà... Dạy bảo thêm là được rồi... Đánh dữ như vậy coi chừng đánh em nó tàn phế luôn đấy..." Việc này đã dẫn đến trong một khoảng thời gian sau đó, Lâm Duyệt chỉ cần thấy hàng xóm đến cửa là tức khắc muốn chui xuống gầm giường trốn ngay.

Lâm Duyệt biết anh của cậu thế này đúng là muốn đánh thật, lập tức cả rắm cũng không dám thả nhanh tay lẹ chân run rẩy cởi quần ra.

Dây thắt lưng màu cơ bản cứng cáp bắt đầu hạ xuống, Lâm Duyệt không nhịn được la lên một tiếng, trong nháy mắt nhận ra được tình hình không ổn rồi, quả nhiên, ngay sau đó vút vút vút vài lần, sức lực mạnh hơn so với trước đó rõ rệt, Lâm Duyệt cắn răng không dám thốt lên một tiếng nào nữa.

Mười mấy lần quất liền sau đó dường như đều mang theo sức lực mạnh tương đương nhau, Lâm Duyệt thật là hối hận, ước gì cậu có thể nuốt ngược tiếng la vừa nãy vào trong bụng.

Tiếp đó, trong sự yên tĩnh lạ thường chỉ có tiếng gió do thắt lưng quất xuống gây ra, Lâm Duyệt cắn chặt khớp hàm, sợ lại chọc cho lửa giận của anh cậu lớn hơn, trán rịn ra mồ hôi vì đau đớn, trên bờ mông sưng đỏ đan xen chồng chất những vết hằn đỏ to bằng đòn tay.

Chu Vực đánh người ta xong, cuối cùng mới lấy lại được chút kiên nhẫn để tiến vào chuyện chuyện chính. Anh ta móc di động ra ném đến bên cạnh mặt Lâm Duyệt.

Chu Vực ngồi lên sô pha chéo góc với Lâm Duyệt còn cậu thì quỳ gối trên thảm vểnh cái mông đỏ lên ghé người úp sấp trên sô pha ở bên cạnh, đoạn ghi âm vừa phát, khuôn mặt nhỏ bằng bàn tay kia trở nên sợ hãi rõ ràng đến mức mắt thường có thể thấy được.

Một đoạn tiếng nước ngoài xì xà xì xồ. Cho dù Lâm Duyệt không nghe hiểu được hết nhưng vẫn lập tức nhận ra được đây là giọng của Diệt Tuyệt sư thái người nước ngoài của bọn họ, hơn nữa trong ngữ điệu lên xuống trầm bổng hài hòa êm ái đủ để nói lên sự căm phẫn và lên án ở phía bên kia điện thoại.

Chỉ xuất hiện duy nhất một câu tiếng Trung, là tên của một người Trung Quốc: Triệu Nhất Hàng.

"... Anh! Chuyện không phải như vậy! Em thật sự không đánh nó!"

Chết tiệt, nhưng dù là đương sự, cậu cũng không nắm rõ từ đầu đến đuôi chuyện này, cậu phải giải thích như thế nào đây.

"Anh ơi! Em thề, lúc em đánh xong thì nó đã chạy mất rồi, nhưng em không hề đánh nó! ... Em không biết mấy vết thương đó của nó do đâu mà có, cũng không biết tại sao nó còn phải vào viện nữa, mãi đến ngày hôm sau em đến trường mới biết được! ... Em đ—"

Cậu buộc phải nuốt ngược một chữ đệt trở về: "... Anh! Thật sự không phải em đánh nó đâu!"

Nói xong, cậu nhìn kỹ sắc mặt của Chu Vực.

Ngay lập tức lại ăn thêm một cái quất nóng rát lên mông.

"Nói tiếp."

Lâm Duyệt thầm nghĩ anh à anh không đánh lần này thì em cũng có thể nói tiếp được mà.


Chú thích:

1. đa dư 多余 có nghĩa là dư thừa, thừa thãi.

2. Hồi hương (Repatriation) là Công dân của một quốc gia cư trú ở nước ngoài trở lại đất nước mà công dân đó có quốc tịch. Thủ tục Hồi hương là thủ tục đăng ký thường trú cho công dân định cư ở nước ngoài có nhu cầu về nước thường trú. 

Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me