Cau Ai Dung Lai Roi Khoi Anh
Bảo Lương Từ Chính là kẻ xấu cũng không hoàn toàn đúng , bởi vì kẻ xấu như hắn lại rất thích đi làm việc tốt ... Nhất là từ thiện giúp người .
Nói Lương Từ Chính là người tốt đương nhiên không phải , bởi vì kẻ làm vô vàn việc thương thiên hại lí như hắn , không xứng đáng được gọi với hai từ tốt lành .
Cũng có thể là bởi vì hắn muốn ngăn cho mình khỏi cắn rứt lương tâm , dù sao cũng không ai rõ ràng , mà bản thân hắn dường như đôi lúc cũng trở nên mụ mị bởi hành động của mình ....Tiết trời vào mùa đông quả thật rất lạnh lẽo , cái lạnh gai góc theo bông tuyết đậu lại trên bả vai . Nhẹ nhàng thấm đẫm vào bên trong áo choàng , mang đến cho người ta sự cô độc cùng buốt giá .
Hắn khụy gối xuống nền đất trắng xóa , phủi tay bảo người mặc vest đen bên cạnh lui xa . Tự mình cầm lấy ô che , hạ người trước tấm bia đá trước mặt ...
Khuôn miệng lại bất giác mỉm cười , có chút thất thần cùng lạc lõng ...Hằng năm vào ngày này , hắn đều theo thói quen đi đến đây . Nụ cười của cô gái trước mặt thật lộng lẫy , khóe môi diễm lệ cứ thế vươn lên , chạm đến trái tim tịch mịch của người đàn ông , khiến cho vòng cung trên gương mặt hắn cũng bất giác theo đó mà nở rộ ." Lệ Nhi ! Đã lâu rồi không gặp ... "
Nhẹ nhàng đặt một bó hoa hồng đến trước phiến đá , vươn tay lau đi những bụi bẩn đang che khuất ánh mắt cô . Ngón tay người đàn ông tê dại , không rõ vì cái lạnh ... Hay là sự đau đớn ở trái tim .
" Tôi biết em thích loài hoa này , hiện tại là mùa đông . Vậy nên bọn họ không cách nào làm hoa ở xung quanh đây nở rộ như bình thường , tôi đặc biệt đến nơi khác mua về cho em . Lệ Nhi ! Em xem có thích không ? "
Màu trắng của cánh hoa thê lương cùng bi đát , gai nhọn sắc lạnh cứa vào lòng bàn tay người kia . Nhưng hắn dường như mất đi cảm giác , cứ mặc cho thứ đó đâm vào da thịt , màu đỏ chói mắt càng lúc càng đậm hơn .Hắn nhìn người con gái trong di ảnh , nhớ về đứa bé ngày ngày ở bên hắn kia . Hồi ức tựa dung nham sôi trào đang dâng lên , khiến cho lòng ngực giống như bị bóp nghẹn , không thể chịu được sự bỏng rát .
" Lệ Nhi em xem ! Năm nay tôi đã ba mươi sáu tuổi rồi . Còn em cũng đã hai mươi ... Tuổi của em thật đẹp . Rất thích hợp để gả đi . "
Hắn cho tay vào trong túi áo vest , ngón tay thon dài thuận tiện lấy ra một hộp kim loại phủ nhung . Dùng lực nhẹ gẩy ra , sự lấp lánh của viên kim cương góc cạnh lại khiến cho trái tim người khác đau nhói .
" Em đợi lâu như vậy chẳng phải vì muốn gả cho chú Từ Chính sao ? Em đã đủ tuổi rồi , vậy vì sao ngược lại bắt tôi phải đợi . "Máu tươi từng lần theo chiếc hộp nhỏ xuống , chạm vào nền tuyết lại giống như bông hoa yêu mị nở rộ trong gió sương . Lương Từ Chính xoa chiếc nhẫn hình hoa hồng kia đến mê muội , chốc chốc khóe mắt tuấn dật lại không tự chủ trở nên ướt át .
Rốt cuộc hắn phải làm sao , phải chịu đựng những ngày tháng sống không bằng chết này đến khi nào ?" Lệ Nhi ! Anh thật sự hối hận rồi ... "...Thời gian giống như một dòng thác vô tình xối chảy . Có thể làm mòn cả đá , cũng có thể ăn mòn cả trái tim . Lương Từ Chính thẫn thờ trước tấm gương , nhìn bộ dạng xơ xác của kẻ ngồi trước mặt không khỏi tự bật cười giễu cợt .
Có cô gái nhỏ đã hứa rằng khi trưởng thành sẽ trở thành vợ của hắn . Nhưng vì sao bây giờ hắn đợi mãi , đợi mãi . Hắn càng lúc càng già , còn cô vẫn mãi ở cái tuổi 16 . Hắn biết là ông trời đang trừng phạt hắn . Hắn đã làm quá nhiều chuyện khốn kiếp ở trên đời này . " Lệ nhi ! Em có nhớ tôi không ? "
Hắn nâng khóe môi , thì thầm với cô gái trong bức ảnh .
Quá khứ giống như một cuốn phim tua chậm . Có nụ cười của cô , có cái như mày của hắn , hóa ra hồi ức là nỗi đau .Cái ngày tất cả sự thật được phơi bày , là cái ngày mà Lương Từ Chính cảm nhận thế giới kiên cường mà hắn gầy dựng hoàn toàn sụp đổ , hắn bị đau một , hắn đầy đọa cô thành mười .
Để rồi hắn lại bàng hoàng nhận ra nỗi đau thương hắn gánh chịu đều không thể so bằng một phần mười sự oan ức của cô .
Hắn bị lòng thù hận che mờ đi đôi mắt , hắn không dám lựa chọn tin tưởng vào cô . Tin tưởng vào đứa trẻ , mà hắn đã nhìn cô trưởng thành từng ngày .
" Đây là báo ứng của anh phải không ? "" Chú Từ Chính đau lòng lắm , Lệ Nhi thật nhẫn tâm . "Từ ngăn kéo bàn lấy ra một ống nhựa trong suốt , chậm chạp hướng mũi kim vào tĩnh mạch ở khuỷu tay . Tiêm lượng chất lỏng ở bên trong vào cơ thể , cảm giác lâng lâng đưa hắn vào trạng thái như trên mây .
Ở trong cơn mơ màng , hắn lại nhìn thấy cô dắt tay một đứa bé , đã rất lâu rồi hắn chưa được nhìn thấy nụ cười dịu dàng đó của cô . Thứ duy nhất hắn có thể nhớ , là ánh mắt vô hồn vào khoảnh khắc cô rời bỏ hắn . Đôi mắt sâu hun hút thất thần không chút cảm xúc , nhìn hắn không có tình yêu , cũng không có chút nào thù hận . Cô nói nếu có thể quay lại , vĩnh viễn cũng không muốn gặp lại hắn .Lương Từ Chính cảm thấy đau đầu , hơn thế nữa lồng ngực hắn cũng vô cùng khó chịu .
Bọn họ có người từng nói nếu không hề yêu thì khi chia xa sẽ không cảm thấy đau đớn , nhưng vì sao ngay cả khi hắn chưa từng thừa nhận yêu cô , hắn cũng không thể thoát khỏi cảm giác tội lỗi của chính mình mà thống khổ .Ai đó bảo rằng tình yêu là thuốc độc , Lương Từ Chính đừng nghĩ rằng người hắn yêu là Layla . Cô gái kiêu ngạo cho hắn cảm nhận sự khác biệt , cô ấy không thích làm phiền hắn , chỉ đến khi hắn cần , và rời đi khi hắn muốn . Cô ấy rất im lặng , đặc biệt lại không bao giờ làm nũng với hắn . Cho hắn cả thời gian lẫn khoảng cách , điều này làm Lương Từ Chính vô cùng dễ chịu ... Hắn không cảm thấy áp bức cũng không cảm thấy áp lực . Hắn ngộ nhận cảm giác thoải mái đó tự do đó khi bên cô gọi là yêu . Cũng bởi vì suy nghĩ kia , hắn cho rằng đứa bé gái ấy làm hắn chán ghét , hắn không thích sự trẻ con của cô , hắn bài xích việc cô mè nheo , hắn phớt lờ đi tình cảm non nớt hắn cho là ấu trĩ , mà vốn không hề biết được rằng tình cảm của hắn mới là ích kỷ và trẻ con .Hắn bây giờ không phải là thanh niên trai trẻ đôi mươi sung sức , cũng không phải một ông già ở độ tuổi ngũ tuần già cõi . Trải qua quá nhiều sương gió thăng trầm , vì sao đến bây giờ hắn mới hiểu ?
Thỏa mãn không phải là cảm giác của yêu .Layla không khiến cho hắn day dứt , Không khiến cho hắn nhọc tâm , không làm hắn phiền lòng . Cũng không làm cho hắn có cảm giác không rời bỏ được ." Em có hận tôi không ? "
Câu nói này đã bao nhiêu lần vang trong đầu hắn , mỗi lần nghĩ đến cô đối với hắn ngập tràn thù hận . Lương Từ Chính lại có cảm giác sinh khí bị người khác rút đi .Những năm giam cầm , hắn đều cố gắng phủ nhận mọi công sức của cô . Từ nhỏ vốn được sống như một công chúa , quen với việc luôn luôn đầy đủ người hầu kẻ hạ . Ở bên cạnh hắn , lại không khác mấy so với hạ nhân , cô luôn là người dậy sớm nhất trong biệt thự , cô rất thích dùng đôi tay nhỏ nhắn mềm mại của mình tận tay làm ra những món ăn phục vụ sở thích của hắn . Rồi sau đó lại đứng lặng bên bàn ăn chú tâm đến từng biểu cảm của hắn , mỗi một động tác , mỗi một cái nhíu mày . Đều không thoát qua khỏi đôi mắt tinh ranh của cô , để rồi dựa vào đó , mỗi món ăn những ngày sau đó điều tiến bộ vượt bậc . Mãi đến sau này hắn mới biết , lý do vì sao khi ra bên ngoài dùng bữa , hắn đều không có cảm giác ngon miệng . Hắn đáng ra nên điên loạn , bởi vì có lẽ theo hắn người điên sẽ không cảm thấy nhớ nhung . Sống cuộc sống không có chủ định hắn thực sự cảm thấy rất khổ sở , hắn nhớ tất cả mọi thứ về cô .Mùi hương , nụ cười , bóng hình , mái tóc ...Cơ thể Lệ Hoa có một hương thơm rất dễ chịu , kết hợp cùng với sữa tắm tự nhiên luôn tạo cho hắn cảm giác khoan khoái mỗi khi ở gần cô . Hoàn toàn không giống mùi nước hoa nồng nặc trên người những người phụ nữ khác .
Mỗi một lúc bị hắn cường bạo , cô luôn cắn chặt môi . Trước đây những ngày đầu khi bị hắn nhốt lại , cô thường hay khóc rất nhiều . Thời gian càng lâu dần hắn đã không còn thấy cô khóc nữa , lúc bị hắn khi dễ cũng không . Cũng rất ít khi cho hắn nghe thấy tiếng rên của cô , những lần Lương Từ Chính cố ý bất lương mạnh bạo , cô mới công người bật ra tiếng ngâm khe khẽ . Mỗi khi như thế , hắn đều không tìm được mà mất lý trí .
Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me