LoveTruyen.Me

Cedhar Em Yen Tam Nhe

Harry không biết bản thân đã ngủ bao nhiêu lâu, nhưng từ lúc còn nắng ban trưa mà bây giờ trăng đã treo hẳn lên màn đêm cũng đủ làm cho cậu ý thức được mình đã mộng mị lâu tới cỡ nào rồi. Harry oằn mình ngồi dậy, bản thân còn nghe cái mùi khô the thé thoang thoải, đoán chắc là mùi của thuốc được bôi hồi trưa, giờ thì có lẽ nó đã khô lại rồi.

Liếc nhìn sang bàn bên, đặt trên đó là đĩa thức ăn quen thuộc cùng vài lọ dược đủ màu. Harry tinh mắt ngó thấy mảnh giấy nhắn để lại được kẹp bên dưới của bà Pomfrey:

Bữa tối của trò đặt ở đây, tỉnh dậy rồi thì mau ăn nhé Potter.

Kéo mảnh giấy ra, Harry điều chỉnh tư thế cho bản thân ngồi dậy thẳng thớm hơn tí nữa, đặt đĩa thức ăn lên đùi rồi dần nhâm nhi từng chút từng chút một. Cậu chán chường khi phải tạm rời xa thức ăn của lũ gia tinh để về lại nhà Dursley. Tệ hại làm sao khi ở đó chỉ có thức ăn thừa cho cậu, bản thân sống chẳng khác tẹo nào với thú cưng hốc đồ dư đồ cặn. Harry nảy ra một ý tưởng, bản thân sẽ chôm chỉa thêm vài phần ăn, đồ ăn nhẹ, đồ ngọt... để đem về nhà rồi dấu đi. Dượng Vernon sẽ tức điên nếu thấy cậu thong dong sống an lành với lượng thức ăn ít ỏi mà dượng làm phước cho cậu ăn trong những tháng hè đó.

Từng muỗng cơm va chạm với đĩa vàng kêu len ken vui tai hòa hợp trong màn đêm ở bệnh thất, Harry cá rằng bây giờ ở đại sảnh đang rất nhộn nhịp cái không khí háo hức mùa hè, nhưng cậu hiện giờ đang rất chán chường khi phải chào đón cái hè chết dẫm ở nhà dượng Vernon. Khác hẳn với cái nét hào hứng hiện rõ trên mặt mấy ngày trước, giờ đây thay vào đó là biểu tình bí xị.

Nghĩ thử coi, cậu có thể nhận được gì khi không bị kiềm kẹp ở nhà Dursley mà thay vào đó là ở nhà của cha đỡ đầu. Chú Sirius sẽ nghĩ ra cả tỉ trò vui để tạo ra cái hè đầu tiên của hai chú cháu. Tưởng tượng tới cảnh Harry ngồi kế bên chú Sirius vào một buổi tối đầy sao, chú đang cầm quyển album chứa những hình ảnh khắc họa lại thanh xuân rực rỡ của Bộ tứ đạo tặc, chú sẽ kể cho Harry nghe về từng câu chuyện dí dỏm hồi đó, kể rằng ba má của cậu yêu nhau ra sao. Rồi cả hai cùng hoài niệm chìm vào từng dòng kí ức, à không, cả ba mới đúng, còn cả giáo sư Lupin nữa...

Harry hơi đỏ mặt khi hình dung ra hai người một lang một cẩu tình tứ bên nhau vào những đêm hè...

Ờ đúng rồi, còn Quidditch nữa, chú Sirius đảm bảo cũng rất mê Quidditch, cậu và chú ấy sẽ cùng nhau say sưa bay trên cây chổi thần rồi hòa vào từng ngọn gió để tranh nhau trái Snitch vàng dưới ánh nắng gắt gao mùa hè, sau đó làn da của cả hai sẽ đen như cái đít nồi. Harry thậm chí có thể trực tiếp mời Cedric tới nhà chơi và ngược lại, nhưng sự thật thì luôn tàn khốc, dĩ nhiên là bây giờ thì không thể. Nhưng phải đợi tới năm cậu 17 tuổi thì lại lâu tới sốt ruột.

Ở nhà Dursley thì cậu sẽ được an toàn, nhưng sẽ bị ngược đãi thua cả con chó của bà dì mập mạp- người đã bị mình thổi phồng lên hồi đầu năm học. Chí ít thì ở lại đó sẽ giữ được cái mạng của cậu, nhưng Harry không tin nếu bản thân ở lại ngôi nhà số 12 quảng trường Grimmauld thì bản thân sẽ mất mạng. Harry mơ hồ có cảm giác như tất cả điều được cụ Dumbledore sắp đặt sẵn, dường như cụ đang dấu diếm cậu điều gì đó. Giống như con chó săn được huấn luyện sẵn, như thể một quân cờ mạnh trong trò chơi của cụ...

Harry giật mình.

Cậu chợt nhận ra mình đang có vài luồng suy nghĩ không đứng đắn lắm về vị Bạch phù thủy vĩ đại, người mà mình lúc nào cũng tôn thờ kính yêu. Không suy nghĩ về vấn đề này nữa, Harry vung tay gạt hết suy nghĩ qua một bên.
Một tay thô bạo nốc hết từ lọ dược này tới lọ dược kia nhanh gọn lẹ. Vị vẫn gớm như ngày nào, nếu có một ngày khi uống dược của giáo sư Snape mà không thấy đắng, có lẽ bản thân cậu đang mơ hoặc mất luôn vị giác rồi.

Đặt nhẹ từng lọ dược trống trơn lên bàn, Harry trườn người nằm xuống giường bệnh trắng muốt. Cậu rốt cuộc vẫn chưa suy tính được gì về Cedric cả, nghĩ đi nghĩ lại thì vẫn rất khó mở lời. Bây giờ nên làm gì đây? Ồ, Cedric ạ em lỡ hôn anh nhưng chỉ là mong muốn nhất thời thôi, anh thông cảm. - Harry thẫm nghĩ mà bật cười tự giễu cho câu nói đần độn này.

Từ phía cửa chính bệnh thất, cái cửa vẫn chưa tới giờ đóng lại. Harry thấy hai hình bóng từ từ chầm chập tiến lại gần. Cô bé tóc nâu xù xì luôn miệng càu nhàu thằng bé tóc đỏ hung bên cạnh, cậu nhóc chẳng thèm nghe lọt tai lời nào trược tiếp đảo mắt đi. Thương nhau lắm thì cắn nhau đau, Hermione với Ron là vậy, cả năm học này hai đứa nó lúc nào cũng cự nự với nhau. Lần trước là vì con mèo Crookshanks với Scabbers, không biết lần này lại là chuyện gì mà khiến bọn họ chí chóe như vậy.

Khi cả hai dần tiến gần lại thì cũng là lúc tiếng nạt của Hermione dẫn lọt tai Harry hơn:

"Ronald! Chuyện này không hay ho gì đâu, đừng có nhảm!"

"Chính mắt bồ cũng đã thấy anh ta chim chuột với nhỏ đó ở góc đại sảnh mà!"

Cả hai cãi nhau chí chóe giữa bệnh thất, Harry còn thấy rõ là Hermione cố gắng dùm tay bịt miệng Ron lại trước khi cả hai lại gần giường bệnh của cậu.

"Vụ gì vậy?" Harry hỏi.

"Ron bị khùng ấy, chẳng có chuyện gì cả." Hermione cười gượng trả lời.

Dù cho có cận thị nặng cỡ nào thì Harry vẫn nhìn rõ là Ron đang bực dọc kinh khủng, nhìn cậu chàng như muốn thét lên cho cả thế giới biết về chuyện gì đó chấn động lắm. 

"Được rồi, lại vụ gì nữa à?" Harry hỏi.

"Ừ, thiệt tình mình cũng không muốn nói lắm." Hermione bình thản trả lời.

Cặp chân mày của Ron vẫn đang nheo lại.

"Thôi nào Hermione! Bồ không thể nào để mình nhìn Harry say đắm một kẻ đào hoa như vậy được!" Ron thì thầm ken két vào tai Hermione.

Cô nàng nhăn mặt thúc một cú thật mạnh vào eo cậu nhóc. 

Harry cũng đã nghe lọt tai loáng thoáng vài chữ, cậu cũng đoán được đại ý. Trầm mặc một chút, mong rằng những chữ có chữ không vừa mới nghe không giống như những gì Harry đang suy diễn. Cười nhẹ một cái thật bất an, cậu nói:

"Mình nghe rồi, có vụ gì thì nói thẳng đi, Ron."

"À thì..." Ron ngập ngừng. "Bồ tèo, nghe này, nhớ thật bình tĩnh nhé!"

Rõ ràng người duy nhất bất bình tĩnh ở đây lại là Ron.

"Ừ thì, mình với Hermione cũng chỉ là vô tình...thấy tên Diggory đó với Cho Chang, nhỏ tầm thủ Ravenclaw ấy, nhớ hong?" Ron hít một hơi thật sâu, cậu lén ngước mặt lên nhìn biểu tình của Harry rồi mới nói tiếp. "Hai người đó, nói cười thân thiết hen..."

Harry chỉ im lặng, cậu ngồi nghe chứ không nói gì.

Ngáp hờ một cái, Harry nheo mắt, cậu hời hợt hô một tiếng bản thân đã mệt rồi đuổi khéo cả hai người bạn đi. Gục xuống giường bệnh, Harry cũng không biết phải nói gì hơn. Cũng chẳng buồn nghĩ ngợi gì nhiều. Quá rõ ràng rồi, vui, lại buồn, rồi lại vui, thời gian qua cậu đã bị quay mồng mồng như con rối vậy. Có lẽ nên chấm dứt chuyện này thì hơn, dù cho có là mọi cách. Có thể nói Harry lỗ mãng, không kiên trì, nhưng một con sư tử làm sao chịu đựng được cảnh bản thân rơi vào thế bí như thế này.

Dù gì thì, cũng phải ngủ một giấc thì hơn, nằm ở đây tự giễu cũng không có tác dụng gì. Harry tháo cái mắt kính cũ mèm lỏng lẻo như sắp gãy ra, cẩn thận gập lại rồi đặt lên bàn. Bản thân cũng ngáp ngắn một tiếng rồi cuộn mình vào chăn, thầm mắng bản thân đừng nghĩ ngợi gì thêm.

Đôi mắt lục bảo cố ý nhắm nghiền lại, nhấn chìm bản thân vào chăn mà co rúm, thi thoảng trong đêm khuya còn nghe tiếng thì thầm nho nhỏ:

"...790 con cừu...791 con cừu..."

Harry dù đang cố gắn thả lỏng bản thân để chìm vào giấc ngủ cũng không tránh bực bội nhíu mày. Giá như bây giờ Hermione cho cậu một cái bùa ru ngủ luôn thì hay phải biết, hoặc tệ hơn là đập một quyển sách dày tổ chảng vào đầu cho tới khi cậu gục xuống cũng được.

Nằm ở bệnh thất, màn đêm yên tĩnh bao trùm chung quanh, chỉ còn lại tiếng ve kêu đầu hè chí chóe giữa đêm. À, đôi khi còn tiếng cậu nhóc bực bội chắt lưỡi vì khó ngủ.

Harry đang nằm nghiêng mình hướng vào trong bệnh thất, tầm mắt của cậu giờ chỉ có màn đêm tối sâu hung hút cùng vài ánh sáng le lói của ánh trăng từ bên trên cửa sổ đầu giường. Đang đếm tới con cừu thứ mấy mà bản thân cũng quên mất, Harry giật thót tim khi cửa chính bệnh thất bất thình lình mở tung ra tạo nên âm thanh ken két. Trước mặt cũng hiện ra ánh sáng từ phía bên ngoài len lỏi vào trong.

Cậu nhắm tịt mắt giả vờ ngủ, tai không cần lắng lại nhưng vẫn nghe tiếng bước chân rõ mồn một. Một tiếng bước chân lề mề thận trọng. Một tiếng bước chân thánh thót vội vã bước theo sau. Lại có tiếng giầy lộp cộp điếng tai, dường như người đó đang tức giận hay gấp gáp lắm. Còn lại chính là tiếng vội vã bước đi đầu. Harry bất giác nhớ lại hồi năm hai, lúc mà cậu vẫn đang giả vờ say ngủ rồi tận mắt chứng kiến Colin Creevey hóa đá cùng cái máy ảnh còn trên tay đã bị cháy hình.

"Đây, Albus...ông xem..." Cậu nghe như thể đây là tiếng của bà Pomfrey, nhưng âm điệu lại y đúc như lúc bà mắng vị hiệu trưởng già về sự an toàn của học sinh.

Phía sau lưng của cậu, áo sơ mi mỏng tang như bị kéo lên chừng nửa lưng. Cơ hồ cảm thấy khí lạnh trực trào tiến công xâm nhập vào cơ thể ốm yếu. Harry vẫn bất động, mặc cho hành động kéo áo khi nãy không có vẻ gì là tiết chế để tránh cậu tỉnh ngủ.

"Ôi trời..." Một giọng trầm già dặn hô lên một cái thản thốt, có lẽ như là cụ Dumbledore. Hay lắm, vết tích từ thời thơ ấu đen tối của cậu cứ thế mà bị đào lên một cách vô cùng bị động.

"Bọn Muggle thối đó...! Họ dám...!" Giọng của người đàn ông, là cái chất giọng khàn khàn của chú Sirius. Có lẽ là chú đang tức giận lắm, nhưng vẫn cố kiềm giọng lại hết mức để có thể để tránh làm cậu tỉnh dậy. "Giải thích xem, Dumbledore! Cụ nói với tôi thằng bé sống quả thật không tốt, nhưng tôi chẳng ngờ là tới mức này!"

"Bình tĩnh nào, cậu Black..." Cụ Dumbledore nói.

"Cụ bảo tôi bình tĩnh thế nào được chứ hả!? Tôi đang muốn hóa chó cắn nát lũ đó đây!" Chú Sirius réo lên điên tiết.

"Con không hiểu gì cả, sao giáo sư lại để em ấy lại cái nơi đó trong từng ấy năm chứ?" Vang ngay bên tai là giọng nói trầm ấm ôn nhu của Cedric, tâm tình của Harry âm trầm một chút rồi thôi.

Cụ Dumbledore ôn tồn nói:

"Mẹ của Harry sau khi ra đi đã để lại ma thuật huyết thống. Thứ đó sẽ giúp Harry sống sót cho tới năm 17 tuổi miễn là trò ấy vẫn ở nhà."

"Nhà? Hogwarts mới thật sự là nhà của em ấy! Nếu Harry không coi nơi đó là nhà thì ma thuật huyết thống gì kia cũng chả còn nghĩa lí gì hết!" Cedric nói.

"Phải, nhưng tác dụng còn lại ít nhất sẽ bảo vệ được trò ấy..."

"Hừ, tôi tin là nhà của tổ tiên Black còn an toàn hơn cái ma thuật đó!" Sirius hậm hực kêu lên.

"Cụ bảo nơi đó sẽ bảo vệ Harry. Vậy thì để mặc cho em ấy chịu sự bạo hành thể xác lẫn tinh thần cũng là bảo vệ sao?" Cedric có vẻ như đang ngờ vực về lòng tin của mình dành cho vị Bạch phù thủy vĩ đại.

"Diggory, chúng ta đã thống nhất cho Harry có một cuộc sống bình thường thay vì lời ra tiếng vào của danh hiệu Cậu bé sống sót..." Cụ vẫn chậm rãi nói.

"Cụ ngăn không cho Harry một cuộc sống bị dòm ngó, nhưng lại vô tình cho em ấy một tuổi thơ đầy rẫy sự khinh miệt và ám ảnh..." Cedric nói với một ánh mắt đanh thép bi thương. "...đây chính là cuộc sống bình thường mà cụ muốn hay sao?"

"Ta..." Vị Hiệu trưởng già không nói nên lời.

"Thôi được rồi, về hết đi, đừng quấy rầy đứa trẻ đáng thương này..." Bà Pomfrey lên tiếng để gỡ bỏ không gian căng thẳng.

Một tiếng két nữa lại reo lên, ánh sáng từ phía sau cũng tắt ngúm. Sự tĩnh mịch của bệnh thất lại trở về như ban đầu. Khóe mắt Harry bắt đầu hơi cay cay, cậu thật sự rất cảm kích về những gì cha đỡ đầu và Cedric đã nói giúp cho bản thân. Cậu nhóc bất giác chìm vào giấc ngủ.

Hogwarts lại trở về với sự yên tĩnh vốn có của nó trong màn đêm, chỉ còn duy nhất ánh sáng lóe lên qua ô cửa nhỏ từ phòng Hiệu trưởng. Vị Bạch phù thủy đang rơi vào trầm lặng. Ông bối rối tột độ, tự hỏi bản thân rốt cuộc nên làm gì đây. Để cho Harry tiếp tục sống trong đày đọa nhưng đảm bảo sự an toàn của nó và tương lai của thế giới phép thuật, hay cho cậu trở về nhà tổ tiên Black mà kéo theo nhiều rủi ro sai số.

Đôi mắt xanh lơ mờ nhạt của cụ chỉ nhìn vào khoảng không vô định.

"Gellert, tôi nên làm gì mới phải đây..."

Bức tranh của vị cựu hiệu trưởng treo một cách ngạo nghễ động đậy, người bên trong chỉ nhẹ nhọc nói:

"Albus, ta tin con sẽ không biến Harry thành quân tốt trong ván cờ lần này, hãy biến nó thành một con người có cuộc sống thực thụ trước khi cho nó trở thành một vị Cứu thế chủ bất đắc dĩ..."

/////////////////////////////

Mình ghét trường học. Cụ thể là Toán Lý Hóa. Thiệt sự là mình vừa không có thời gian lẫn tâm trạng viết fic. Mình còn chẳng buồn rà đi rà lại chap vừa viết hai ba lần như trước. Nên có sai sót gì thì mọi người châm chước nha:((

Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me