Cedhar Em Yen Tam Nhe
"Nghe gì chưa, nhóc Potter thành tầm thủ của đội Gryffindor rồi đó!""Thật sao?""Tất nhiên, nghe nói giáo sư McGonagall ráng dấu tin này lắm.""Thế làm sao cậu biết được tin này?""Thì đi mua tin tức của anh em Weasley thôi, tụi này có mối quan hệ làm ăn khá tốt đó!""Nghe cậu nói làm mình bất an quá! Có khi mình cũng bị cậu lợi dụng để buôn bán tin tức không chừng!""Yên tâm đi bồ tèo. Đường đường là nam thần Hogwarts như cậu thì mình không dám đụng tới đâu, tụi con gái hâm mộ cậu sẽ sớm xé xác mình mất!""Hừ, biết thế thì tốt đó!"Cedric cũng cười cợt xã giao rồi lại bày ra bộ mặt đăm chiêu suy nghĩ: Hừm...thú vị đây, có khi mình sẽ được đấu với ẻm không chừng! "Ồi ồi, cười gì mà đểu thế! Tính tiếp cận nhóc Potter à?""Cậu được phép im miệng trước khi đống chân ếch với ngãi cứu này vô họng cậu."
"Em sao vậy Potter? Em chả tập trung gì cả!" "Ừm...em xin lỗi anh, do hôm nay em thức sớm quá. Nhưng thật ra chúng ta có thể tập vào buổi chiều mà...?""Không nhưng nhị gì nữa hết Harry, anh đã quyết tâm năm nay phải có cúp!"Từ khi vào đội Quidditch, Harry chưa bao giờ cảm thấy bận rộn đến như vậy, lịch tập Quidditch giờ cũng đã chiếm hết thời gian rảnh của cậu. Cụ thể là mới đây, mặt trời ngày cuối tuần chỉ mới bắt đầu ló dạng, sương đêm động trên lá còn chưa tan, đội trưởng Quidditch Oliver Wood đã dựng đầu Harry dậy để quyết tâm giành cúp Quidditch năm nay. Dĩ nhiên một cậu bé 11 tuổi chỉ mới ngày đầu tiếp xúc với bộ môn thể thao phù thủy này sẽ không thể chịu được chế độ luyện tập khắc nghiệt kinh khủng của anh Oliver. Vừa mới bắt quả Snitch xong thì anh ấy lại bảo Harry thả ra và bắt đầu lại một chập rượt đuổi với trái Snitch tiếp. Buổi tập kết thúc cũng là lúc cả đội đã mỏi nhừ, hai anh em tấn thủ nhà Weasley thường xuyên trêu chọc đội trưởng nhưng giờ cũng đang thở hồng hộc. Đang trên đường quay về cùng đội Quidditch thì Harry bắt gặp hình bóng cao ráo của một anh chàng nhà Hufflepuff đang đi cùng 6 người khác, có vẻ họ là đội tiếp theo sử dụng sân tập. Anh chàng điển trai đó cũng khẽ chú ý liếc nhìn hai gò má đỏ rực ướt át bởi mồ hôi của cậu, Harry cũng chẳng mảy may chú ý mà tiếp tục đi. Chợt thấy đôi mắt mình mờ mờ ảo ảo, toàn thân vốn đã mỏ nhừ giờ còn mỏi hơn, đôi chân gầy nhỏ bé cùa cậu giờ chẳng thể chống nổi toàn thân, cả cơ thể rụng rời hết thảy. Harry đã ngã xuống, cậu thở dốc, mồ hôi vẫn đang nhuộm ướt cơ thể cậu. Cedric đang tiếp tục đi vào sân thì bị thu hút bởi tiếng la làng của cặp song sinh tuy hai mà một tuy một mà hai của nhà Gryffindor. Mới đầu anh chỉ đơn giản là nghe lọt tai vài câu a á vô nghĩa, nhưng dần cặp song sinh cũng nói những câu mà con người có thể nghe hiểu: "Chuyện gì với em vậy Harry!""Em ấy xỉu mất rồi, mau đưa em ấy tới bệnh thất!"Giật mình quay đầu, Cedric sửng sờ nhìn hình ảnh cậu bé sống sót mặt đỏ bừng bừng, cơ thể đã ướt đẫm mồ hôi đang khụy gối thở dốc, rồi thì cậu cũng không thể chống chịu thêm mà ngã xuống. Như thể có một nguồn động lực nào đó thúc đẩy, đôi chân Cedric sốt sắn chạy lại gần bên Harry dang tay mà ôn chầm lấy cậu. Cedric bế Harry lên nhẹ như tênh, chính anh cũng bất ngờ với cân nặng nhẹ hều của cậu nhưng rồi cũng gạt phăn suy nghĩ đó đi, thứ quan trọng nhất bây giờ là đưa Harry tới bệnh thất.Đôi chân Cedric nhanh nhẹn chạy đi bỏ lại những ánh mắt ngờ vực sửng sờ của 6 người nhà Hufflepuff, cả đội Quidditch nhà Gryffindor không khỏi băn khoăn bất ngờ dù cho vẫn đang lo lắng đuổi theo bóng hình của Cedric. Đội trưởng Wood hiểu rõ trách nhiệm và lỗi lầm của mình nên không khỏi sốt sắn, chỉ có duy nhất hai đứa nhà Weasley nhìn nhau cười cợt, cặp song sinh dường như nhìn thấu hồng trần.
"Mình đang ở đâu đây...", Harry mơ màng mở đôi mắt khi nãy vừa nhắm nghiền vì mệt, thu vào tầm mắt là khung cảnh là có rất nhiều người áp sát vào mặt và nhìn cậu. Cụ thể là cả đội Quidditch và hai người bạn thân."Ờm...Harry, cho anh xin lỗi nhé. Do anh làm khó em quá mà giờ em ra nông nỗi này...""Nhìn kìa Fred, đội trưởng của chúng ta cũng có ngày xuống nước xin lỗi người khác sao!""Ráng mà chiêm ngưỡng đi Geogre, ngàn năm có một đó em!""Hai người trật tự đi!"Nhìn khung cảnh nhộn nhịp trước mắt khiến Harry bỗng ấm lòng, cậu chưa từng cảm thấy bản thân được quan tâm như vậy, bất giác òa khóc... Mọi người bị cậu bé trước mắt làm cho kinh động."Ôi anh Wood, anh làm bé nó sợ kìa! Chắc nó dỗi anh tới khi anh tốt nghiệp luôn!" "Thôi đi Fred! Harry à, anh xin lỗi!"
"Ê nè Cedric, làm gì vậy?""Hả hả?"Quay phắt về phía khán đàn, cậu bạn chí cốt Hufflepuff của mình đang nhăm nhi cái mớ mà cậu ta kêu là "Salad socola ếch tự chế" đang nhìn mình với vẻ khó hiểu."Hôm nay sao đấy, trái Snitch nãy giờ ở dưới mông cậu kìa không lo bắt đi.""Hừ..."Cọc cằn kêu một tiếng rõ to, Cedric quay phắt đi tìm trái Snitch vàng, cả đội Hufflepuff sau hành động tốt bụng tới bất ngờ đúng chuẩn đức tính nhà Lửng của Cedric đối với cậu bé vàng nhà Gryffindor thì vô cùng bất ngờ. Sau đó, cậu con cưng nhà Diggory cứ mơ mơ màng màng làm buổi tập phải kết thúc sớm do không có năng suất."Mình nghe Fred với Geogre bảo khi nãy có anh trai nhà nào đó nhà Hufflepuff đã bế Potter vào bệnh thất, chắc không phải cậu đâu ha?", cậu bạn cười tới híp mắt đẩy đẩy bờ vai rộng của Cedric."Ừ là mình đó.""Chà chà, biểu cảm thất thần sáng giờ là sao đây, không phải là lo lắng cho nhóc Potter đó chứ ha?""Ừ thì...mình cũng lo đó."Hừ, chưa bao giờ thấy cậu bạn của mình lại thừa thải và đáng ghét như này, dù không muốn thừa nhận nhưng mình lo lắng cho ẻm quá...!"Khỏi lo đi bạn hiền, ẻm chỉ hơi đuối thôi. Nghe kể là tự dưng ẻm khóc quá trời, làm tiền bối Wood hoang mang, nghe nói ổng còn hứa sẽ không vắt kiệt sức thằng nhỏ lần nào nữa.""Khóc sao!? Chuyện gì vậy chứ..."Sao ẻm lại khóc nhỉ? Chắc là do mệt quá, cũng may là đội trưởng nhà Gryffindor cũng biết phải quấy, nếu không mình sẽ đi nói lí lẽ với anh ta một phen!
"Chắc tụi rắn con tức lắm, mất chuỗi thắng cúp nhà luôn mà!""Ừ, cay hộ tụi nó, haha!", cười cười nói nói, Cedric nhìn sang phía của Harry với ánh mắt tràn đầy sự ngưỡng mộ, em ấy đang cười tươi cùng mọi người, cậu bé trước mắt chính là niềm tự hào của Gryffindor, lúc nào Harry cũng tỏa sáng như vậy, nhất là khi nụ cười nở trên môi.Em giỏi thật, anh ngưỡng mộ em lắm đấy cậu bé gan dạ...!
Hè năm nay trôi qua thật tẻ nhạt với mình, chưa bao giờ mình nôn nóng gặp em ấy như thế, cậu bé sống sót vẫn gầy như vậy, điểm khác biệt là em đã cao hơn dù chỉ một xíu, xương quai xanh, góc cạnh,... đều dần lộ rõ ra. Còn mình thì chỉ đơn giản là đô và cao nhòng thêm. Tự hỏi em ấy đã làm gì để không bị trầm cảm trong mấy tháng hè, mình khá bất ngờ và tội nghiệp em hơn bao giờ hết khi biết cuộc sống của em ở với dì dượng quá khốn khổ qua lời kể của Fred và Geogre.
Harry em ấy là một Xà Khẩu, mình lại phải bất ngờ khi nghe cậu bạn chí cốt nói về điều đó, cả trường giờ đây ai cũng tránh xa em ấy, hậu duệ Slytherin gì chứ!? Em ấy rõ ràng là một Gryffindor dễ thương mà, có là Xà khẩu thì đó cũng chỉ đơn giản là một ưu điểm của em ấy.
Từ con mèo Norris của lão Flich cho tới những học sinh Muggle tội nghiệp đều hóa đá, nổi bật hơn là Colin, một cậu bé Gryffindor mà mình thường xuyên gặp gỡ để mua lại mấy bức ảnh của Harry thì giờ đã bị hóa đá, mấy đứa độc mồm độc miệng bảo rằng là Harry làm thế vì Colin phiền phức ư? Nhảm nhí! Mình sẽ không bao giờ tin mấy lời đồn khùng điên đó! Rắc rối ở chỗ, cậu phù sinh năm hai Justin cùng nhà với mình không chịu thân thiết với Harry như mình yêu cầu nữa, có vẻ mọi người đều xa lánh em ấy. Mình cảm thấy tội lỗi vì không giúp gì được cho ẻm!
(au: viết khúc này tự nhiên thấy Cedric đê mê Harry vc=))) )
Một cô bé Muggle thường xuyên thân thiết với Harry cũng bị hóa đá, điều đó càng chứng minh Harry không phải là kẻ đứng sau mọi chuyện. Mọi người cũng dần chuyển thái độ tiêu cực thành hối lỗi với em ấy, thật tốt quá...nhưng mình không hiểu tại sao Harry cùng cậu bạn Weasley lại thường chui vào cái nhà vệ sinh hư nhỉ? Đó còn là nhà vệ sinh nữ...
Đang chuẩn bị hành lí để về lại ngôi nhà của bản thân, năm nay đúng là một năm tồi tệ. Tất cả phù sinh phải đi quay trở về nhà vì sự kiện hóa đá hàng loạt quá ư là nguy hiểm. Nhưng bất ngờ thay, nhận được thông báo rằng con quái vật ở trong Phòng chứa bí mật của vị Salaza kia đã bị tiêu diệt, bất ngờ hơn hết chính là cậu bé sống sót 12 tuổi đã một mình đương đầu với con Tử xà kia. Lúc nhìn thấy em phải vào bệnh thất với cánh tay máu me do độc của tử xà, gương mặt chằn chịt vết trày xước, mình lại muốn tiến tới và cốc vào đầu ẻm một cái thật mạnh vì sự liều lĩnh đó, nhưng bản thân mình thì làm gì có tư cách để làm thế, nhất là khi vị Cứu thế chủ trẻ tuổi mới vừa lập công lớn đang đứng trên đỉnh vinh quang, thứ duy nhất một Hufflepuff như mình có thể làm chỉ đơn giản là âm thầm ngưỡng mộ...
Năm nay mình đã lên năm 5, thật tự hào khi bản thân được trở thành huynh trưởng và đội trưởng Quidditch của nhà! Nhưng sự xuất hiện của tên tù nhân Sirius Black lại đáng lo ngại hơn bao giờ hết, đó chính xác là mối đe dọa của Harry, mình chưa bao giờ cảm thấy bản thân nên bao bọc Harry như lúc này. Khi bắt gặp Harry trên đại sảnh, mình càng lo lắng hơn khi nghe cậu bạn báo tin rằng Harry đã bị tụi giám ngục tấn công, không hiểu vì sao chúng lại tác động mạnh mẽ tới em ấy nhưng vậy. Thằng nhóc ngạo mạng Malfoy kia đã đem chuyện đó ra đùa cợt, phải là mình thì mình đấm cho mấy phát! Nhìn vẻ bực dọc của Harry lúc đó lại làm mình dịu xuống, em ấy đã lớn hơn nhiều so với năm ngoái. Chiều cao thì chỉ hơn có một ít, nhưng giờ đây em lại xinh đẹp hơn bao giờ hết, mình thấy được cái cổ trắng nõn nà cùng xương quai xanh của em ấy rõ mồn một. ÔI TRỜI ƠI MÌNH ĐANG NGHĨ CÁI QUÁI GÌ VẬY!!!!!!????? (Cậu chàng lửng này dễ ngại ghê)
Xui xẻo thật! Trận Quidditch hôm nay mưa não nề, sự xuất hiện của mấy giám ngục ở trên lại làm mình lạnh hơn bao giờ hết. Harry trong bộ đồng phục Quidditch lại càng dễ thương năng động, mọi cái lạnh và uể oải chẳng mấy chốc cũng đã tan biến khi thấy sự cuồng nhiệt dành cho Quidditch của em.Trời mưa như vầy làm mình thấy hơn lo cho sức khỏe của Harry! Mình muốn kết thúc trận đấu càng nhanh càng tốt để em ấy có thể nghỉ ngơi. Em ấy điên cuồng bay theo tia sáng vàng lập lòe của trái Snitch, dáng vẻ đó làm mình muốn gần em hơn một chút nữa...em ấy thơm quá...ngọt ngào nhưng lại càng mạnh mẽ hăng nồng như mùi của bạc hà...Tốc độ của em càng ngày càng nhanh không khỏi làm cho mình cảm thán bởi khả năng trời phú của em. Nhưng anh không chịu thua đâu! Anh sẽ cho em biết khả năng của đội trưởng Quidditch Hufflepuff là như thế nào. Chuyện quái gì vậy, em có vẻ mệt mỏi đau đớn, giám ngục đã bao vây lấy em, thân hình nhỏ bé tuột khỏi cán chổi và rơi xuống với độ cao chết người. Trái Snitch đang ở trước mặt mình, nhưng mình lại lo cho Harry hơn! Mà nếu không bắt trái Snitch thì trận đấu chết tiệt này sẽ tiếp diễn! Được rồi, trái Snitch đã nằm trong tay mình! Việc còn lại là cứu Harry! Phải nhanh hơn! Nhanh hơn nữa! Gió và hơi lạnh dường như đang xé toạt cơ thể mình, nhưng thứ mình quan tâm chỉ có Harry! Em ấy ở trước mắt mình rồi, phải nhanh hơn. Em ấy đã chạm đất, nhưng may mắn thay hiệu trưởng Dumbledore đã kịp thời dùng phép thuật nâng em ấy.
Gì chứ, trận đấu này có sự can thiệp từ bên ngoài. Đáng lẽ chúng ta phải được đấu lại! Nhìn ánh mắt viên đạn của cả đội nhìn mình khi đang cố xin bỏ kết quả của trận làm sóng lưng của mình hơi lạnh. Thật quá bất công cho Harry nếu trận đấu này kết quả nghiêng về phía mình, dù cho mình biết rõ Hufflepuff rất ít khi nổi bật được như hôm nay, nhưng hiền hòa và công bằng không phải cũng là đức tính cơ bản của nhà lửng sao? Mình cá là giáo sư Sprout cũng đồng ý với hành động này của mình.
"Em sao vậy Potter? Em chả tập trung gì cả!" "Ừm...em xin lỗi anh, do hôm nay em thức sớm quá. Nhưng thật ra chúng ta có thể tập vào buổi chiều mà...?""Không nhưng nhị gì nữa hết Harry, anh đã quyết tâm năm nay phải có cúp!"Từ khi vào đội Quidditch, Harry chưa bao giờ cảm thấy bận rộn đến như vậy, lịch tập Quidditch giờ cũng đã chiếm hết thời gian rảnh của cậu. Cụ thể là mới đây, mặt trời ngày cuối tuần chỉ mới bắt đầu ló dạng, sương đêm động trên lá còn chưa tan, đội trưởng Quidditch Oliver Wood đã dựng đầu Harry dậy để quyết tâm giành cúp Quidditch năm nay. Dĩ nhiên một cậu bé 11 tuổi chỉ mới ngày đầu tiếp xúc với bộ môn thể thao phù thủy này sẽ không thể chịu được chế độ luyện tập khắc nghiệt kinh khủng của anh Oliver. Vừa mới bắt quả Snitch xong thì anh ấy lại bảo Harry thả ra và bắt đầu lại một chập rượt đuổi với trái Snitch tiếp. Buổi tập kết thúc cũng là lúc cả đội đã mỏi nhừ, hai anh em tấn thủ nhà Weasley thường xuyên trêu chọc đội trưởng nhưng giờ cũng đang thở hồng hộc. Đang trên đường quay về cùng đội Quidditch thì Harry bắt gặp hình bóng cao ráo của một anh chàng nhà Hufflepuff đang đi cùng 6 người khác, có vẻ họ là đội tiếp theo sử dụng sân tập. Anh chàng điển trai đó cũng khẽ chú ý liếc nhìn hai gò má đỏ rực ướt át bởi mồ hôi của cậu, Harry cũng chẳng mảy may chú ý mà tiếp tục đi. Chợt thấy đôi mắt mình mờ mờ ảo ảo, toàn thân vốn đã mỏ nhừ giờ còn mỏi hơn, đôi chân gầy nhỏ bé cùa cậu giờ chẳng thể chống nổi toàn thân, cả cơ thể rụng rời hết thảy. Harry đã ngã xuống, cậu thở dốc, mồ hôi vẫn đang nhuộm ướt cơ thể cậu. Cedric đang tiếp tục đi vào sân thì bị thu hút bởi tiếng la làng của cặp song sinh tuy hai mà một tuy một mà hai của nhà Gryffindor. Mới đầu anh chỉ đơn giản là nghe lọt tai vài câu a á vô nghĩa, nhưng dần cặp song sinh cũng nói những câu mà con người có thể nghe hiểu: "Chuyện gì với em vậy Harry!""Em ấy xỉu mất rồi, mau đưa em ấy tới bệnh thất!"Giật mình quay đầu, Cedric sửng sờ nhìn hình ảnh cậu bé sống sót mặt đỏ bừng bừng, cơ thể đã ướt đẫm mồ hôi đang khụy gối thở dốc, rồi thì cậu cũng không thể chống chịu thêm mà ngã xuống. Như thể có một nguồn động lực nào đó thúc đẩy, đôi chân Cedric sốt sắn chạy lại gần bên Harry dang tay mà ôn chầm lấy cậu. Cedric bế Harry lên nhẹ như tênh, chính anh cũng bất ngờ với cân nặng nhẹ hều của cậu nhưng rồi cũng gạt phăn suy nghĩ đó đi, thứ quan trọng nhất bây giờ là đưa Harry tới bệnh thất.Đôi chân Cedric nhanh nhẹn chạy đi bỏ lại những ánh mắt ngờ vực sửng sờ của 6 người nhà Hufflepuff, cả đội Quidditch nhà Gryffindor không khỏi băn khoăn bất ngờ dù cho vẫn đang lo lắng đuổi theo bóng hình của Cedric. Đội trưởng Wood hiểu rõ trách nhiệm và lỗi lầm của mình nên không khỏi sốt sắn, chỉ có duy nhất hai đứa nhà Weasley nhìn nhau cười cợt, cặp song sinh dường như nhìn thấu hồng trần.
"Mình đang ở đâu đây...", Harry mơ màng mở đôi mắt khi nãy vừa nhắm nghiền vì mệt, thu vào tầm mắt là khung cảnh là có rất nhiều người áp sát vào mặt và nhìn cậu. Cụ thể là cả đội Quidditch và hai người bạn thân."Ờm...Harry, cho anh xin lỗi nhé. Do anh làm khó em quá mà giờ em ra nông nỗi này...""Nhìn kìa Fred, đội trưởng của chúng ta cũng có ngày xuống nước xin lỗi người khác sao!""Ráng mà chiêm ngưỡng đi Geogre, ngàn năm có một đó em!""Hai người trật tự đi!"Nhìn khung cảnh nhộn nhịp trước mắt khiến Harry bỗng ấm lòng, cậu chưa từng cảm thấy bản thân được quan tâm như vậy, bất giác òa khóc... Mọi người bị cậu bé trước mắt làm cho kinh động."Ôi anh Wood, anh làm bé nó sợ kìa! Chắc nó dỗi anh tới khi anh tốt nghiệp luôn!" "Thôi đi Fred! Harry à, anh xin lỗi!"
"Ê nè Cedric, làm gì vậy?""Hả hả?"Quay phắt về phía khán đàn, cậu bạn chí cốt Hufflepuff của mình đang nhăm nhi cái mớ mà cậu ta kêu là "Salad socola ếch tự chế" đang nhìn mình với vẻ khó hiểu."Hôm nay sao đấy, trái Snitch nãy giờ ở dưới mông cậu kìa không lo bắt đi.""Hừ..."Cọc cằn kêu một tiếng rõ to, Cedric quay phắt đi tìm trái Snitch vàng, cả đội Hufflepuff sau hành động tốt bụng tới bất ngờ đúng chuẩn đức tính nhà Lửng của Cedric đối với cậu bé vàng nhà Gryffindor thì vô cùng bất ngờ. Sau đó, cậu con cưng nhà Diggory cứ mơ mơ màng màng làm buổi tập phải kết thúc sớm do không có năng suất."Mình nghe Fred với Geogre bảo khi nãy có anh trai nhà nào đó nhà Hufflepuff đã bế Potter vào bệnh thất, chắc không phải cậu đâu ha?", cậu bạn cười tới híp mắt đẩy đẩy bờ vai rộng của Cedric."Ừ là mình đó.""Chà chà, biểu cảm thất thần sáng giờ là sao đây, không phải là lo lắng cho nhóc Potter đó chứ ha?""Ừ thì...mình cũng lo đó."Hừ, chưa bao giờ thấy cậu bạn của mình lại thừa thải và đáng ghét như này, dù không muốn thừa nhận nhưng mình lo lắng cho ẻm quá...!"Khỏi lo đi bạn hiền, ẻm chỉ hơi đuối thôi. Nghe kể là tự dưng ẻm khóc quá trời, làm tiền bối Wood hoang mang, nghe nói ổng còn hứa sẽ không vắt kiệt sức thằng nhỏ lần nào nữa.""Khóc sao!? Chuyện gì vậy chứ..."Sao ẻm lại khóc nhỉ? Chắc là do mệt quá, cũng may là đội trưởng nhà Gryffindor cũng biết phải quấy, nếu không mình sẽ đi nói lí lẽ với anh ta một phen!
"Chắc tụi rắn con tức lắm, mất chuỗi thắng cúp nhà luôn mà!""Ừ, cay hộ tụi nó, haha!", cười cười nói nói, Cedric nhìn sang phía của Harry với ánh mắt tràn đầy sự ngưỡng mộ, em ấy đang cười tươi cùng mọi người, cậu bé trước mắt chính là niềm tự hào của Gryffindor, lúc nào Harry cũng tỏa sáng như vậy, nhất là khi nụ cười nở trên môi.Em giỏi thật, anh ngưỡng mộ em lắm đấy cậu bé gan dạ...!
Hè năm nay trôi qua thật tẻ nhạt với mình, chưa bao giờ mình nôn nóng gặp em ấy như thế, cậu bé sống sót vẫn gầy như vậy, điểm khác biệt là em đã cao hơn dù chỉ một xíu, xương quai xanh, góc cạnh,... đều dần lộ rõ ra. Còn mình thì chỉ đơn giản là đô và cao nhòng thêm. Tự hỏi em ấy đã làm gì để không bị trầm cảm trong mấy tháng hè, mình khá bất ngờ và tội nghiệp em hơn bao giờ hết khi biết cuộc sống của em ở với dì dượng quá khốn khổ qua lời kể của Fred và Geogre.
Harry em ấy là một Xà Khẩu, mình lại phải bất ngờ khi nghe cậu bạn chí cốt nói về điều đó, cả trường giờ đây ai cũng tránh xa em ấy, hậu duệ Slytherin gì chứ!? Em ấy rõ ràng là một Gryffindor dễ thương mà, có là Xà khẩu thì đó cũng chỉ đơn giản là một ưu điểm của em ấy.
Từ con mèo Norris của lão Flich cho tới những học sinh Muggle tội nghiệp đều hóa đá, nổi bật hơn là Colin, một cậu bé Gryffindor mà mình thường xuyên gặp gỡ để mua lại mấy bức ảnh của Harry thì giờ đã bị hóa đá, mấy đứa độc mồm độc miệng bảo rằng là Harry làm thế vì Colin phiền phức ư? Nhảm nhí! Mình sẽ không bao giờ tin mấy lời đồn khùng điên đó! Rắc rối ở chỗ, cậu phù sinh năm hai Justin cùng nhà với mình không chịu thân thiết với Harry như mình yêu cầu nữa, có vẻ mọi người đều xa lánh em ấy. Mình cảm thấy tội lỗi vì không giúp gì được cho ẻm!
(au: viết khúc này tự nhiên thấy Cedric đê mê Harry vc=))) )
Một cô bé Muggle thường xuyên thân thiết với Harry cũng bị hóa đá, điều đó càng chứng minh Harry không phải là kẻ đứng sau mọi chuyện. Mọi người cũng dần chuyển thái độ tiêu cực thành hối lỗi với em ấy, thật tốt quá...nhưng mình không hiểu tại sao Harry cùng cậu bạn Weasley lại thường chui vào cái nhà vệ sinh hư nhỉ? Đó còn là nhà vệ sinh nữ...
Đang chuẩn bị hành lí để về lại ngôi nhà của bản thân, năm nay đúng là một năm tồi tệ. Tất cả phù sinh phải đi quay trở về nhà vì sự kiện hóa đá hàng loạt quá ư là nguy hiểm. Nhưng bất ngờ thay, nhận được thông báo rằng con quái vật ở trong Phòng chứa bí mật của vị Salaza kia đã bị tiêu diệt, bất ngờ hơn hết chính là cậu bé sống sót 12 tuổi đã một mình đương đầu với con Tử xà kia. Lúc nhìn thấy em phải vào bệnh thất với cánh tay máu me do độc của tử xà, gương mặt chằn chịt vết trày xước, mình lại muốn tiến tới và cốc vào đầu ẻm một cái thật mạnh vì sự liều lĩnh đó, nhưng bản thân mình thì làm gì có tư cách để làm thế, nhất là khi vị Cứu thế chủ trẻ tuổi mới vừa lập công lớn đang đứng trên đỉnh vinh quang, thứ duy nhất một Hufflepuff như mình có thể làm chỉ đơn giản là âm thầm ngưỡng mộ...
Năm nay mình đã lên năm 5, thật tự hào khi bản thân được trở thành huynh trưởng và đội trưởng Quidditch của nhà! Nhưng sự xuất hiện của tên tù nhân Sirius Black lại đáng lo ngại hơn bao giờ hết, đó chính xác là mối đe dọa của Harry, mình chưa bao giờ cảm thấy bản thân nên bao bọc Harry như lúc này. Khi bắt gặp Harry trên đại sảnh, mình càng lo lắng hơn khi nghe cậu bạn báo tin rằng Harry đã bị tụi giám ngục tấn công, không hiểu vì sao chúng lại tác động mạnh mẽ tới em ấy nhưng vậy. Thằng nhóc ngạo mạng Malfoy kia đã đem chuyện đó ra đùa cợt, phải là mình thì mình đấm cho mấy phát! Nhìn vẻ bực dọc của Harry lúc đó lại làm mình dịu xuống, em ấy đã lớn hơn nhiều so với năm ngoái. Chiều cao thì chỉ hơn có một ít, nhưng giờ đây em lại xinh đẹp hơn bao giờ hết, mình thấy được cái cổ trắng nõn nà cùng xương quai xanh của em ấy rõ mồn một. ÔI TRỜI ƠI MÌNH ĐANG NGHĨ CÁI QUÁI GÌ VẬY!!!!!!????? (Cậu chàng lửng này dễ ngại ghê)
Xui xẻo thật! Trận Quidditch hôm nay mưa não nề, sự xuất hiện của mấy giám ngục ở trên lại làm mình lạnh hơn bao giờ hết. Harry trong bộ đồng phục Quidditch lại càng dễ thương năng động, mọi cái lạnh và uể oải chẳng mấy chốc cũng đã tan biến khi thấy sự cuồng nhiệt dành cho Quidditch của em.Trời mưa như vầy làm mình thấy hơn lo cho sức khỏe của Harry! Mình muốn kết thúc trận đấu càng nhanh càng tốt để em ấy có thể nghỉ ngơi. Em ấy điên cuồng bay theo tia sáng vàng lập lòe của trái Snitch, dáng vẻ đó làm mình muốn gần em hơn một chút nữa...em ấy thơm quá...ngọt ngào nhưng lại càng mạnh mẽ hăng nồng như mùi của bạc hà...Tốc độ của em càng ngày càng nhanh không khỏi làm cho mình cảm thán bởi khả năng trời phú của em. Nhưng anh không chịu thua đâu! Anh sẽ cho em biết khả năng của đội trưởng Quidditch Hufflepuff là như thế nào. Chuyện quái gì vậy, em có vẻ mệt mỏi đau đớn, giám ngục đã bao vây lấy em, thân hình nhỏ bé tuột khỏi cán chổi và rơi xuống với độ cao chết người. Trái Snitch đang ở trước mặt mình, nhưng mình lại lo cho Harry hơn! Mà nếu không bắt trái Snitch thì trận đấu chết tiệt này sẽ tiếp diễn! Được rồi, trái Snitch đã nằm trong tay mình! Việc còn lại là cứu Harry! Phải nhanh hơn! Nhanh hơn nữa! Gió và hơi lạnh dường như đang xé toạt cơ thể mình, nhưng thứ mình quan tâm chỉ có Harry! Em ấy ở trước mắt mình rồi, phải nhanh hơn. Em ấy đã chạm đất, nhưng may mắn thay hiệu trưởng Dumbledore đã kịp thời dùng phép thuật nâng em ấy.
Gì chứ, trận đấu này có sự can thiệp từ bên ngoài. Đáng lẽ chúng ta phải được đấu lại! Nhìn ánh mắt viên đạn của cả đội nhìn mình khi đang cố xin bỏ kết quả của trận làm sóng lưng của mình hơi lạnh. Thật quá bất công cho Harry nếu trận đấu này kết quả nghiêng về phía mình, dù cho mình biết rõ Hufflepuff rất ít khi nổi bật được như hôm nay, nhưng hiền hòa và công bằng không phải cũng là đức tính cơ bản của nhà lửng sao? Mình cá là giáo sư Sprout cũng đồng ý với hành động này của mình.
Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me