LoveTruyen.Me

Chaelisa Co Ba Le Sa

Đến tối, cũng như lúc trước Thái Anh lại đến hát ru cho Lệ Sa ngủ, nàng đứng bên cạnh ầu ơ những khúc hát quen thuộc, đang hát thì lại nghe tiếng cô thở dài nàng dừng một chút mà hỏi chuyện.

" Cô ba cô sao vậy? "

" Không biết tự nhiên cái tao thấy buồn quá à hay mày kể chuyện cho tao nghe đi "

" Dạ cô ba muốn nghe chuyện hả "

" Ừ "

" Nhưng mà con hỏng có biết chuyện nào hết "

" Kể chuyện của mày đi "

" Chuyện của con? "

" Ừ kể đi "

" Nhưng... "

" Mày kể hông hay ra ngoài "

" Dạ để con kể... " - thấy cô cáu nàng đành làm theo chớ hong thôi bị đuổi ra chòi ngủ nữa thì khổ.

" Dạ thì...nhà con có 5 người cả thảy, tía má con với 2 đứa em. Vì hông có ruộng đất nên phải mướn ruộng để làm, lần nào làm lúa xong cũng đong hết cho người ta, hết mùa tía con phải đi làm mướn ai mướn gì tía con cũng làm hết...mỗi khi lãnh tiền là tía con lại mua món ngon cho cả nhà ăn, nhà con vui lắm, má con lúc nào cũng cười hết. Cho tới một ngày.... " - kể tới đây nàng ngưng lại một chút mắt hơi rơm rớm

" Một ngày làm sao " - Lệ Sa đang nghe thì thấy nàng ngập ngừng, cô nhìn nàng hỏi

" Tía con đưa hai đứa em đi thăm người quen bằng một chiếc xuồng nhỏ, đợt đó xuồng bị chìm hai đứa em con bị nước cuống trôi, tía con vì nóng lòng muốn cứu hai đứa em con nên...kiệt sức chết giữa dòng " - nàng bật khóc

Lệ Sa hai mắt cũng long lanh mà ngồi dậy - " vậy là không cứu được ai luôn hả " - cô sốt ruột nhìn nàng

Nàng lắc đầu nói tiếp - " sau chuyện đó má con vì đau buồn lâm bệnh nặng trước khi chết má kêu con là lên đây tìm người thân...mà cũng tại cô ba hết, cô ba đụng con té làm cái giấy nó rớt xuống ruộng nó ướt mem hà cho nên hong có coi được địa chỉ nữaaa...hức hu hu " - nói tới đây nàng không thể kìm được nữa mà bật khóc nức nở.

" Thiệt tình tao đang buồn mà mày còn đổ thừa cho tao, làm tao nhức đầu thêm nữa " - Lệ Sa không biết dỗ nàng ra sao nên đành nói vậy cho nàng nín ai ngờ nàng khóc to hơn

" Nhưng con đã nói rồi...hức...con hông có chuyện gì để kể hết trơn...hức...tại cô ba ép con mờ...hức..con hong ngờ là câu chuyện của con lại làm cho..hức...cô ba nhức đầu thêm nữa...con xin lỗi cô...hức...nếu mà cô ba thấy bực mình quá thì cô ba đánh con đi..hức..hức " - nàng thút thít

" Ê ê mày nhắc tao mới nhớ nha, hồi đó tao mà bực mình là tao hay đánh người lắm đó "

" Vậy...hức..cô ba đánh con cho hết bực mình đi.. " - nàng cúi đầu chuẩn bị cho Lệ Sa đánh

Lệ Sa nhìn nàng mặt vờ nghiêm trọng rồi bước xuống giường xoắn tay áo lên giơ tay quơ mạnh xuống....bàn tay chưa chạm vào nàng thì đã ngừng lại

" Tao hù mày thôi chớ tao hông có thích bạo lực =)))) " - cô ngồi xuống giường

" Vậy nếu mà hông đánh người á thì sao cô ba hết bực mình được " - nàng ngẩn mặt lên nhìn cô

Cô im lặng

" À con biết rồi để con làm cho cô ba hết bực mình nha " - nàng thấy cô trầm tư thì lên tiếng

" Làm cái gì "

" Cô ba, cô ba đi theo con nha "

" Bây giờ khuya rồi mà còn đi đâu "

" Thì đi đây một chút thôi hà chút xíu về liền hà nhaaa " - nàng không đợi cô trả lời trực tiếp nắm tay cô mà kéo đi

Ra đến cái chòi mà nàng từng ở, thiệt ra khi ở đây nàng đã để ý rồi cái chòi này nằm ngay cạnh một cái ao mà bên bờ thì có nguyên một thảm cỏ xanh rờn luôn, ban đêm ánh trăng in bóng lên mặt ao như một chiếc đèn khổng lồ chiếu sáng cả một gốc vườn, trên thảm cỏ thì có muôn vàng con đom đóm bay lắp lánh tạo nên một khung cảnh vô cùng thơ mộng. Nàng thấy cảnh đẹp nên lâu lâu lại ra đây ngồi ngắm mà lần nào cũng ngủ quên trong chòi hết trơn.

" Cô ba cô ba thấy sao " - nàng thích thú nhìn Lệ Sa

" Ý mày nói là đom đóm đó hả "

" Dạ đúng rồi là những con đom đóm, những con đom đóm lặp loè " - nàng chạy tung tăng, với với tay bắt vài con đom đóm rồi thả chúng ra, cười tươi khi thấy những đóm sáng ấy bay ra từ tay mình

Lệ Sa yên lặng ngắm nhìn nàng trông nàng lúc này cứ như một đứa trẻ được mẹ cho quà bánh vậy ngây ngô, hồn nhiên, xinh đẹp mà còn đang ở trước một khung cảnh đầy thơ mộng nữa chứ thật là một bức tranh tuyệt mỹ.

" Bao giờ đom đóm bay ra hoa gạo rụng xuống thì tra hạt vừng " - nàng đọc câu ca dao rồi chạy đi tiếp tục bắt đom đóm

" Cô ba cô tới đây bắt đom đóm với con đi " - nàng hướng cô gọi

Lệ Sa nghe nàng gọi thì thôi ngẩn người cũng chạy tới chạy lui bắt đom đóm cùng nàng hai người cứ chạy qua chạy lại bắt đom đóm được một lúc thì cô cảm thấy mệt nên đứng lại

" Thôi tao mệt quá tao không chơi nữa đâu "

" Cô ba cô chạy nữa đi đang vui mà "

" Vui cái nổi gì mệt chết đây nè " - cô thở hồng hộc

" Thôi mà cô ba còn hông thì cô ba chạy bắt con đi, nhanh lên 1 lần nữa thôi "

" Một lần nữa thôi đó nhe "

" Cô ba có giỏi thì bắt con đi nè lêu lêu " - nàng đứng cách xa cô mà giở giọng thách thức

" Dám thách thức Lệ Sa này hả được chờ đó " - Lệ Sa thấy nàng hào hứng như vậy tâm tình cũng tốt lên mà rượt theo nàng

" Hí con ở đây nè cô bắt đi "

" Đứng lại đó ha ha "

Hai người cứ như vậy mà đùa giỡn người thì đuổi người thì chạy tiếng cười vang vọng cả một góc vườn

" A bắt được rồi haha "

" Hộc hộc...haha " - nàng thở

" Bây giờ mày chịu thua chưa...hộc "

" Con chịu thua rồi hơ cô ba ăn gian quá à...buông con ra đi " - nàng vừa cười vừa vùng vẫy

" Hông hông buông đâu " - Lệ Sa cũng không chịu thua nàng

" Buông điiii "

" Honggg "

Bất ngờ nàng giật mạnh một cái hàng nút trên chiếc áo bà bà cũ bị bung ra làm lộ cả chiếc cổ trắng ngần cùng với nội y màu trắng. Thời gian như ngừng lại, cô nhìn nàng không chớp mắt, lúc này nàng trông thật xinh đẹp, trên trán, trên cổ còn có vài sợi tóc bết lại do mồ hôi dính vào, chạy nhảy nãy giờ làm cho nàng đổ mồ hôi khiến cho da thịt càng trở nên bóng loáng làm cho Lệ Sa không thể nào kiềm chế được mà nuốt nước bọt *ực

Nàng nhìn cô, cô nhìn nàng cả hai đều không phát giác được là khoảng cách giữa hai người đang ngày một được rút ngắn hơn. Lệ Sa dịu dàng dùng tay lướt một dọc từ má xuống môi nàng rồi dừng ở đó nhẹ nhàng mà chạm vào như đang chạm vào một bảo vật. Rồi cô cuối người đặt môi mình lên môi nàng mà nhẹ nhàng hôn. Cô mút môi nàng cảm thấy sao môi nàng thực mềm thực ngọt quá đi cô mới hiểu thì ra hôn môi là cảm giác như vậy thích thật, hôn một hồi cảm nhận được cơ thể nàng hơi run trong lòng cô như có gì đó thôi thúc.

" Không được mình phải làm cái gì đó hơn nữa "

Nàng được cô hôn ban đầu còn có chút phản kháng chỉ là một chút thôi nhưng qua một lúc thì nàng cũng dần thả lỏng mặc cô muốn làm gì thì làm, Lệ Sa hôn đến choáng váng đầu óc khi cảm nhận nàng dần hết dưỡng khí liền rời khỏi môi nàng mà thì thầm vào tai

" Thái Anh à vào đó nha " - cô chỉ chỉ tay về hướng cái chòi








SÁNG HÔM SAU

Thái Anh tỉnh dậy thì cảm giác đầu hơi đau cả phần thân dưới nữa sao mà nó rát quá nhìn qua bên cạnh thì thấy Lệ Sa nằm đó trên người xích loã đắp cái mền ngang ngực mà ngủ nàng hốt hoảng nhớ lại chuyện đêm qua

Ờ ờ thì Lệ Sa nói thấy bực mình...Nàng dẫn cô ra bắt đom đóm....ờ thì đố anh bắt được em....cô bắt được...ờ thì áo nàng bị bung nút....ờ thì cô đưa nàng vô chòi.....ờ thì thì sau đó......

aizzz không dám nhớ nữa nàng thiệt không thể tin được mà liền ôm quần áo mặc vào cố gắng chạy vào trong nhà.

Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me