Chaelisa Ver Chung Mot Con Duong Cover
Lisa cực kì thích tiết trời vào mùa thu, thực chất bởi vì mát mẻ dễ chịu, khi làm việc trong xưởng không bị đổ mồ hôi nhễ nhại. Và cũng không biết từ lúc nào, cô dần quen với việc có một cô gái bé nhỏ lúc nào cũng chạy lăng xăng bên cạnh, hỏi luyên thuyên rồi đôi lúc còn gây ra bao nhiêu rắc rối. Như ngày hôm trước, đã nói đi cẩn thận rồi, vậy mà vẫn cứ là chạy rầm rầm, cuối cùng vấp ngã chỏng quèo, làm bắn tung tóe hết xà bông lên chiếc xe vừa mới sơn xong. Báo hại Shi Woo cùng Do Hyun phải làm lại từ đầu, còn Lisa thì quát mắng một hồi, cấm không được chạy trong xưởng nữa, vừa làm đau bản thân lại còn làm rối tung cả xưởng. Chaeyoung cũng chỉ bĩu môi, rồi lại cười hì hì mà ôm lấy cánh tay Lisa, mắt chớp chớp liên hồi. Anh hùng rốt cuộc không qua được cửa ải sóc con, thế là Lisa đành thở dài, cho qua.
"Thôi. Bắt xe buýt được mà." Chaeyoung xua xua tay, ngượng nghịu trả lời: "Giờ này vẫn còn xe buýt." Mới hơn tám rưỡi thôi mà.
"Không. Tôi không an tâm."
Đương nhiên là chẳng bao giờ nàng đôi co lại được với Lisa. Dù là lần nào Lisa cũng nhường nàng hết, nhưng chính là nàng không thể ép mình làm trái lời của người kia được.Hai người đội mũ bảo hiểm, cô cho xe chạy thẳng hướng nhà Chaeyoung. Trời mùa thu về đêm có chút se se lạnh, trên người Chaeyoung chỉ có chiếc áo phông mỏng tang, nàng hơi có chút run rẩy. Lisa nhìn qua gương xe máy, thấy cô gái bé nhỏ đang co ro đằng sau, không hài lòng mà lên tiếng: "Có lạnh không?""Một chút.""Ngồi xích vào gần tôi chút đi.""Ừmm"Chaeyoung nhẹ nhàng nhích về phía trước, lại gần cô. Cảm nhận hơi ấm lan tỏa của cơ thể người đằng trước, nàng lại cười tủm tỉm. Đôi tay không tự giác mà vòng qua eo của người kia, ôm chặt. Lisa có đôi chút ngạc nhiên, nhưng cũng không hề bài trừ hành động của nàng. Ngược lại còn lấy tay xoa xoa lên đôi tay đang gắt gao ôm lấy mình, nói: "Lạnh cóng rồi nè."Chaeyoung không trả lời, nàng nhẹ tựa đầu vào đôi vai ấm áp, mỉm cười hạnh phúc. Nếu cứ được như thế này mãi mãi thì tốt biết bao."Lisa...""Ừm?"Giọng nói của Chaeyoung nhẹ nhàng tựa cơn gió thoảng bên tai: "Đừng thích ai hết."Lisa không trả lời. Đương nhiên coi nửa hiểu, nửa mờ mịt câu nói của Chaeyoung. Nhưng vẫn là không thể lên tiếng được. Chaeyoung, nếu tôi thích một người không thể thích, cậu có quay lưng với tôi không?Lisa đỗ xe trước cổng nhà Chaeyoung. Đương nhiên cô đã biết từ trước rằng, nhà Chaeyoung thuộc diện khá giả, nhưng mà lại không nghĩ được ngôi biệt thự này lại hoành tráng đến thế. Chiếc cổng thôi cũng ăn đứt cái cổng ọp ẹp nhà cô rồi. Còn chẳng biết có mấy chiếc xe hơi hay bao nhiêu người giúp việc nữa."Cậu về cẩn thận nhé." Chaeyoung đứng trước cổng nhà mình, thực sự chẳng muốn vào đâu."Ừm, ngủ ngon nhé. Tôi đi đây."Lisa gật đầu chào, hai người yên lặng nhìn nhau thêm mấy giây nữa. Chaeyoung có chút bối rối, tự nhiên chẳng biết nên làm sao cả. Lisa mỉm cười, nhẹ hỏi: "Muốn nói gì sao?""Ừm." Nàng gật gật, ngây ngô nói: "Mai mua kem chanh cho tôi nha."Lisa bật cười thành tiếng. Cô gái này đúng là chỉ nghĩ tới ăn uống thôi. Cô vẫy tay chào Chaeyoung lần nữa rồi cho xe chạy đi. Nàng tủm tỉm nhìn theo bóng chiếc xe, rồi lặng lẽ đi vào trong nhà.Mà tất thảy mọi hành động của hai người đã đều lọt vào tầm mắt của bà Park. Trong lòng ngổn ngang suy nghĩ, bà bước chậm rãi xuống phòng bếp, nhìn cô con gái đang lục tủ lạnh tìm nước hoa quả."Chaeyoung...""Ủa mẹ, hôm nay mẹ không đi học vẽ sao?" Chaeyoung có chút ngạc nhiên. Bình thường cứ một tuần ba buổi, bà Park sẽ đến lớp học vẽ. Đôi lúc Chanyeol và Chaeyoung thấy buồn cười, bảo mẹ cứ lo công việc quản lí ở công ty đi, thì bà bảo vẽ tranh là thú vui cực kỳ đáng quý, đúng hơn là một nghệ thuật giải thoát cho tâm hồn, biểu đạt tâm tư của người họa sĩ. Thế nên đây chính là một sở thích cực kỳ đáng trân trọng của tuổi già."Ừ, hôm nay lớp vẽ nghỉ."Chaeyoung gật gật tỏ vẻ hiểu rõ, lại quay sang mở nắp hộp nước trái cây, rót ra ly."Vừa nãy là bạn con hả?""Dạ." Nàng có phần ngạc nhiên nhìn mẹ: "Mẹ thấy chúng con sao?""Cậu ấy tên là gì vậy?" Bà Park nhẹ nhàng kéo ghế bàn ăn, hướng ánh mắt vào gian bếp.Chaeyoung gãi đầu, chẳng biết nên nói thế nào, lại thành thật: "Bạn ý không phải con trai đâu mẹ...""Sao?! Không... không phải con trai? Chẳng nhẽ nó là con gái?" Bà Park ngạc nhiên, có phần gấp gáp hỏi con gái. Thật không thể tin được, một người vóc dáng cao lớn, lại càng có vẻ khá đẹp trai... lại là một cô gái."Dạ... bạn ấy học cùng trường với con ạ." Chaeyoung không thoải mái trước ánh mắt của mẹ, lại nhấn mạnh: "Bạn ý đối với con rất tốt ạ.""Chaeyoung, tên bạn ấy là gì vậy?" Ít ra bà cũng cần biết về bạn bè của con gái mình chứ."Lisa ạ." Nàng hào hứng: "Bạn ý học giỏi lắm."Bà Park không trả lời. Cái tên Lisa lần trước Jisoo cũng nhắc tới rồi. Chẳng phải con bé nói người tên Lisa tính tình bất ổn sao, chả nhẽ dạo gần đây Chaeyoung thường xuyên ngẩn ngơ, lại thất thường như thời tiết, chính là do chơi cùng với người này? Bà Park thầm thấy không ổn, lại lên tiếng: "Sao con gái lại giống con trai đến vậy chứ? Bạn con là người đồng tính?" ( Ở đây là mình muốn giải thích một chút ạ. Jisoo cũng là con gái nhưng mẹ Park lại đồng ý bởi vì 2 bên gia đình đã có hôn ước từ nhỏ và hơn hết là điều kiện tiên quyết là môn đăng hộ đối. Nên ngoài Jisoo thì mẹ Park không chấp nhận được việc Chaeyoung quen con gái ạ. ) Đến lượt Chaeyoung không trả lời, nàng nhăn mặt nhìn mẹ mình. Đúng là muốn nói gì đó lắm, nhưng lại chẳng biết nên nói cái gì đây.Bà Park thấy con gái không trả lời, lại chắc chắn tám chín phần là mình đã đúng. Bà bắt đầu sốt ruột hơn: "Chaeyoung, con có bạn là điều rất tốt. Nhưng mà, con nên tự chọn bạn để chơi. Cô gái tên Lisa đó, thực sự mẹ thấy không ổn chút nào. Bạn ý mà là người đồng tính, thích con gái thì phải làm sao.... Thêm cái nữa là gia đình bạn con có môn đăng hộ đối với gia đình mình?""Mẹ!" Chaeyoung càng nghe càng thấy giận. Lần đầu tiên nàng cắt ngang lời mẹ: "Con lớn rồi, con tự biết ai tốt ai xấu. Chuyện bạn ý như thế nào, mẹ cũng không cần lo. Với lại người đồng tính thì có vấn đề gì chứ? Họ cũng là người mà."Chaeyoung cầm túi xách, phăm phăm bước lên phòng, cũng chẳng thèm ngoái lại nhìn mẹ nữa."Chaeyoung!" Bà Park nhìn theo cô con gái, cũng không khỏi bực mình: "Sao con có thể nói với mẹ như thế chứ?"Chaeyoung không muốn nghe nữa, nàng đóng rầm cửa lại. Tức muốn phát khóc đi được. Thời đại nào rồi, sao mẹ còn có cái nhìn về người đồng tính lệch lạc như vậy chứ? Chả nhẽ cứ đồng tính thì sẽ là người xấu sao? Jisoo chị ta cũng là con gái mà. Sao mẹ lại chịu chị ta còn người khác thì không được chứ. Còn thêm dụ môn đăng hộ đối nữa chứ. Nàng thật chẳng thể hiểu nổi! Sao một người phụ nữ nho nhã thanh lịch đầy hiểu biết như mẹ lại có thể như thế.Nàng nằm lăn lên giường, cảm thấy buồn phiền nhiều hơn là tức giận. Lại mở điện thoại ra, muốn gọi tới cho cô lắm, nhưng lại thôi. Cuối cùng vẫn là nhớ người kia dù vừa gặp xong, Chaeyoung mở tin nhắn ra viết: "Lisa, đã về đến nhà chưa? Về rồi thì nhắn tin lại nha. Chúc ngủ ngon."Cũng phải hơn nửa tiếng đồng hồ sau, điện thoại mới rung lên tin nhắn trả lời. Nàng vội mở ra xem. Vẫn là tin nhắn cộc lốc, ngắn ngủn nhưng lại khiến tâm trạng nàng tốt hơn nhiều: "Ngủ sớm đi. Online facebook ít thôi. Ngủ ngon nhé."Chaeyoung bật cười sau khi đọc được tin nhắn, lại nhìn vào màn hình laptop, thật ra nàng đang vào trang cá nhân của Lisa trên Facebook. Con người này lấy tên facebook đúng tên thật tuổi thật của mình, thẳng thừng như cái bản mặt lạnh lùng kia. Cô cũng hay online, nhưng rất ít khi update trạng thái mới, cũng chẳng thấy post ảnh gì ngoài cái ảnh đại diện đang ngồi ở bàn làm việc trong xưởng, nhíu mày nhìn chăm chăm vào máy tính. Nàng đoán chừng chắc là bị chị nhân viên nào đó chụp trộm rồi gửi cho cô. Dù rất kiệm lời trên mạng xã hội này, nhưng mỗi dòng trạng thái cập nhập đều có rất nhiều bạn bè bình luận, thậm chí còn có khách hàng đã từng sửa xe trong xưởng. Cũng chính vì thế, nàng tìm ra facebook của mấy người khoa cơ khí là bạn Lisa như Shi Woo, Tae Min, Do Hyun, Tae Ho... và gửi kết bạn. Thi thoảng nàng và mấy người họ cũng mở hội chém gió điên loạn trong messenger, dù đã đọc tất cả, nhưng nàng thấy Lisa chưa bao giờ trả lời hết.Đang định tắt máy tính thì cột tin nhắn tự dưng hiển thị thông báo, ô cửa chat lại nhảy ra. Người gửi tin nhắn cho nàng chính là Kim Jisoo."Em chưa ngủ à hi hi?"Thực sự nàng muốn tắt phăng máy đi thôi, nhưng chị ta lại tiếp tục gửi đến một tin nhắn nữa: "Ngày mai gia đình em sẽ qua nhà chị dùng cơm."Thế là buộc lòng nàng phải trả lời: "Mẹ không nói gì, em chưa biết."Jisoo lại tiếp tục: "Mai học xong về cùng chị.""Thôi, em muốn về trước.""Haha, vậy cũng được.""Em ngủ đây.""Ừ, chúc em ngủ ngon."Tin nhắn cuối cùng của Jisoo còn kèm theo hình trái tim hồng phấn làm nàng càng thêm khó chịu. Thế là Chaeyoung chẳng thèm trả lời, tắt luôn laptop rồi đi ngủ. ~o0o~Ngày hôm sau trời mưa tầm tã, dù đã vào thu nhưng mưa vẫn cực kì nặng hạt, lại đem theo cảm giác lành lạnh nữa. Chanyeol đẩy cửa quán cà phê nhỏ đối diện công ty, anh cởi áo vest ngoài, vắt lên thành ghế, ngồi xuống một chiếc bàn đối diện ra ngoài trời mưa, tự gọi cho mình một tách cà phê đen nóng hổi. Mặc dù trong công ty có phòng riêng để nghỉ ngơi, nhưng trưa nào anh cũng mang laptop sang đây, ngồi đọc báo hoặc chơi vài ván game online. Cho nên nhân viên phục vụ và người chủ ở đều đều quá quen với chàng trai nho nhã lịch thiệp chẳng khác gì hoàng tử trong truyện tranh này, có lúc chỉ cần thấy Chanyeol đẩy cửa ra vào, là sẽ tự động pha cho anh một tách cà phê. Đương nhiên không ít cô gái, chàng trai tranh thủ cơ hội để tán tỉnh hoặc bắt chuyện với anh. Mặc dù thái độ của anh cực kì ôn hòa, lịch sự và gây ấn tượng cực tốt, nhưng mà với ai anh cũng đối xử như nhau, thành ra, không ít người đi từ thất vọng này đến thất vọng khác."Anh Chanyeol."Chanyeol rời mắt khỏi màn hình laptop, đưa mắt nhìn chàng trai cao ráo đang bận đồ đồng phục học sinh phổ thông ướt nhem. Mái tóc ướt nhỏ giọt tong tong xuống chiếc áo mỏng, không che giấu được cái run rẩy khe khẽ vì lạnh của cậu bé ấy."Lại là em sao? Em ngồi xuống đây đi." Chanyeol kéo chiếc ghế bên cạnh mình, vỗ vỗ: "Khoác tạm áo của anh, coi chừng cảm lạnh."Cậu bé lắc đầu nguầy ngầy tỏ ý không muốn: "Người em ướt, ngồi cạnh sẽ làm anh ướt lây."Chanyeol mỉm cười dịu dàng: "Em không muốn ngồi, hay để anh đưa em về nhé."Đã hơn một tháng nay, ngày nào cậu bé học sinh trung học này cũng đến tìm anh. Biết tình cảm của cậu bé này, anh vẫn đối xử như bao người khác, vẫn là dịu dàng ân cần, nhưng chỉ là đã thẳng thắn nói không thể tiếp nhận tình cảm của cậu. Dù biết cậu bé sẽ buồn, nhưng anh vẫn không muốn cậu bé lún sâu thêm. Nhưng mà tưởng như sẽ không tìm anh nữa, vậy mà vẫn kiên trì ngày ngày đi học về đều rẽ qua đây. Đôi khi anh cũng cảm thấy hơi phiền, nhưng vẫn cư xử đúng mực, thỉnh thoảng nghe cậu kể chuyện về trường lớp bạn bè cũng thấy vui, nên Chanyeol vẫn là chưa có ý bài trừ gì cậu bé cả. Thậm chí tên cậu, anh cũng chưa bao giờ hỏi và cậu bé cũng chưa từng nói. Nhưng dù sao thế cũng hay, đừng liên quan quá nhiều để rồi phiền phức.Cậu bé run rẩy vì lạnh, sắc mặt có phần không tốt, lại mấp máy môi: "Em muốn tặng anh cái này." Nói rồi không cần biết Chanyeol có đồng ý hay không, cậu rút từ trong cặp ra một chiếc áo phông màu trắng. Có vẻ là hàng giảm giá mua ở chợ. Chanyeol nhận lấy chiếc áo, ngắm nghía rồi gật đầu mỉm cười cám ơn.Lúc này, một nụ cười không bắt mắt được vẽ ra trên môi cậu nam sinh. Cậu bé này thật ra mà nói không hề nổi trội đẹp trai gì, mà phải nói là cực kì bình thường. Tuy nhìn không thể nói là xinh, nhưng trông thật sự đáng yêu và muốn ôm vào lòng."Em không khỏe sao?" Chanyeol quan sát gương mặt mệt mỏi của cậu bé, lên tiếng hỏi han."Em... em không sao ạ." Cậu cúi người: "Em xin phép về trước ạ."Chanyeol định hỏi thêm vài câu, vì thấy kì lạ sao hôm nay cậu bé rời đi khá nhanh chóng. Cậu bước vài bước ra đến gần cửa, nhưng lại loạng choạng ngã nhào xuống đất, bất tỉnh. Chanyeol vội vàng chạy đến, nâng nhẹ đầu, sờ trán rồi nói với người nhân viên đang đứng bên cạnh: "Cậu bé sốt cao quá, tôi để nhờ mấy đồ ở lại đây. Tôi đưa cậu bé đến bệnh viện."Nói rồi chẳng cần đợi người nhân viên kia gật đầu, anh vội vã bế cậu lên ô tô, cho xe chạy thật nhanh đến bệnh viện.
--------
Đọc và ủng hộ mình 1 sao với nhé ạ. Hôm nay mình đăng truyện trong 1 trạng thái hơi buồn ngủ, nên có gì hiếu sót các tình iuu hãy bỏ qua cho mình với nhé ạ. Chúc các tình iuu đọc truyện vui vẻ. Và nhớ ngủ ngon ạ 💛
Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me