LoveTruyen.Me

Cheolhan Da Lanh Giua Ngay He

Đối với trẻ con, mùa hè là thời gian vui vẻ nhất nếu không xét đến mớ bánh kẹo ăn hoài không hết và tiền lì xì vào dịp lễ Tết linh đình.

Khoảng thời gian hai tháng rưỡi quý giá chẳng cần mang cặp đến trường với đống bài vở, có thể tung tăng bay nhảy lượn lờ khắp nơi, bể bơi được hoạt động trở lại, những chiếc diều với đủ hình thù màu sắc đã đóng bụi ở một góc cả năm trời mãi mới đợi đến lúc có người lôi ra, hộp đựng côn trùng và cây vợt chuyên dụng mà tụi trẻ con thời đó cứ có thời gian rảnh là lại chạy ngay lên ngọn đồi nằm ở rìa thành phố bắt bọ cánh cứng, từng thứ bé tí hon như thế lại đều đặn mỗi ngày góp nhặt thành một ụ đầy vung, xây nên lâu đài ký ức về tuổi thơ, đẹp đẽ và quý giá không kể xiết.

Cách đó một tháng, Choi Seungcheol cũng đã vô cùng háo hức đợi đến kỳ nghỉ hè để vui chơi cùng mấy đứa bạn thân. Nhưng một sự kiện mà có lẽ dưới đôi mắt chưa kịp mở thế giới quan tròn đầy của cậu nhóc mới lên mười đã quét ngang tâm hồn ngây ngô ấy, như trận bão dữ dội nổi lên giữa ngày hè nóng nực.

Cậu nhớ mình đã khóc nhiều đến nỗi thiếp đi trong vòng tay mẹ, nơi căn phòng khách đã từng ấm áp ánh đèn cùng bàn cơm tối thơm lừng đợi bố tan ca. Hạnh phúc to lớn bỗng chốc đổi thành cảnh tượng âm u mịt mờ. Tại chính ngôi nhà mà bố Seungcheol tự tay thiết kế, tính toán từng món nội thất và vật dụng cho đứa con trai vừa chào đời, vòng tay vững chãi tựa núi hồ mà ông từng giang rộng ôm ấp hai mẹ con, từng cái từng cái đều bắt đầu hiện rõ và cũng dần biến tan trong đáy mắt cậu.

Những ngày đầu tiên của mùa hè năm đó râm ran lời xì xầm bàn tán của hàng xóm, ánh nhìn e ngại và cả khái niệm tưởng chừng luôn ở đẩu ở đâu lại được lặp đi lặp lại với tần suất dày đặc.

Bố nó ngoại tình rồi.

Bố nó đi công trình ở tỉnh khác, cặp kè với cô nào góa chồng ấy, còn có một đứa con riêng lớn rồi cơ.

Nhưng nghe đâu vợ chồng nhà này cơm không lành canh không ngọt đã lâu rồi. Mẹ của thằng nhỏ cũng có tình nhân bên ngoài, là quản lý ở xưởng dệt mà cổ đang làm ấy.

Vậy tính ra vẹn cả đôi đường nên ly hôn cái một luôn nhỉ? Bình thường thủ tục hòa giải cũng rườm rà lắm mà vụ này đùng một phát đã xong xuôi cả rồi.

Tội thằng nhỏ quá, bây giờ hai vợ chồng đều muốn sống với tình mới, không ai muốn mang theo thằng nhỏ đi.

Sao mà vô trách nhiệm quá vậy? Dù sao cũng là con của mình mà nỡ lòng nào bỏ nó bơ vơ à?

Choi Seungcheol ước gì mình có câu trả lời cho mấy vấn đề thuộc thế giới của người trưởng thành kia. Không phải để đáp lại lời đàm tiếu, mà là để tự trấn an một trái tim sắp vỡ vụn vì tủi thân và đau lòng. Đáng lẽ ở độ tuổi chỉ nên lo lắng cơm hôm nay phải ăn nhiều rau và tranh thủ đọc vài quyển sách trước khi chuyển cấp, cậu lại phải thức trắng nhiều đêm để tìm ra lỗi sai của mình.

Rốt cuộc Seungcheol đã phá phách và đáng chê trách đến đâu để bây giờ ba không thương mẹ cũng chẳng cần nữa. Cậu cố gắng lục lọi trong bộ não nhỏ bé để chắc chắn rằng mình thật sự đã gây ra chuyện động trời và không đáng dung thứ nào chăng, có điều ngoài dòng nước mắt thấm ướt cả gối cùng âm thanh nức nở nén nhịn trong cổ họng, thứ mà cậu nhận ra được, chỉ là việc mình thế mà lại trở thành đứa con bị bỏ rơi mất rồi.





***





Buổi sáng một ngày đầu tháng bảy, sau quá trình phân chia tài sản và rao bán căn nhà ở thành phố, đứa trẻ sắp lên mười một mang chiếc ba lô đựng quần áo và vật dụng cần thiết trên lưng, hai xấp tiền - một của bố, một của mẹ - leo lên chiếc xe buýt nối liền với tỉnh giáp ranh, hướng thẳng về quê ông bà.

Seungcheol ôm hành lý trong lòng, ngồi ở băng cuối nhìn ra cửa sổ xa xăm, nơi căn hộ đã đổi chủ dần khuất dạng sau bóng lưng của tòa nhà cao tầng, khung cảnh gắn bó từ khi mở mắt lọt lòng chầm chậm biến mất khỏi tầm mắt, thay thế bằng cảnh trí mà có lẽ bản thân cậu từ ngày hôm nay phải tập làm quen.

Nắng vàng nương theo ngọn gió hanh khô thổi thốc vào gương mặt cậu, rực rỡ và mạnh mẽ như muốn nhuộm đứa trẻ với dáng vẻ cô độc trên chiếc xe thưa thớt người. Seungcheol không quen nhìn thiên nhiên hùng vĩ dễ dàng hiện ra ngay trước mắt. Thế nên khi dãy núi đầu tiên cùng cánh đồng xanh ngát xuất hiện sau lớp kính dính bụi mờ, con ngươi đờ đẫn cả buổi sáng của cậu cuối cùng cũng ánh lên chút thay đổi dù vô cùng nhỏ nhoi. Những dãy nhà san sát nhau dường như trở thành điều xa xỉ. Ở vùng quê này, mật độ dân số có vẻ dễ thở hơn hẳn nhịp sống đô thị tấp nập. Chỉ là, đối với một đứa học sinh chuẩn bị lên lớp sáu đã dành trọn vẹn hồi ức của mình cho thành phố hoa lệ, sự bình yên được bao bọc bởi cảnh sắc nhu hòa từ cỏ cây hoa lá lại trở thành một mối đe dọa không tên.

Xe buýt thả cậu học sinh trước con ngõ nhỏ, nơi trạm dừng chỉ có vỏn vẹn một tấm biển hiệu hướng dẫn sơ sài. Seungcheol nương theo trí nhớ mơ hồ sau mấy lần được dẫn về quê ngoại chơi, men theo đường mòn giữa cái nắng cháy da cháy tóc để tìm nhà ông bà.

Thật ra nơi này cũng không phải là chỗ khỉ ho cò gáy. Nhờ chính sách đầu tư hiệu quả những năm gần đây mà cơ sở hạ tầng và tiện ích cộng đồng đều đã được nâng cao hơn rất nhiều. Tỉ như ngôi trường liên cấp trước mắt cậu lúc này, mới năm ngoái về đây đã làm gì có đâu, vậy mà sau một năm đã thành công biến bãi đất trống hoang sơ mà tụi nhỏ trong khu làm sân đá bóng thành khung cảnh náo nhiệt nườm nượp học sinh tan trường như bây giờ.

Seungcheol nheo mắt lách người qua đám đông, đầu mày khẽ cau lại vì suýt bị một đám nhóc tông phải. Cậu đau đầu lắm, dù ở căn nhà đã không còn bóng người yên lặng như tờ hay không khí ồn ào của buổi trường tan đều giống như cây búa nện thẳng vào sau ót cậu. Đứng chống nạnh dưới gốc cây cổ thụ thở hồng hộc, Seungcheol dùng mu bàn tay quệt lên tầng mồ hôi mỏng đã rịn bên thái dương, nhờ bóng râm định hình lại sự xây xẩm đảo nghiêng mà nhận ra hình như mình bị say nắng rồi.

Cậu tặc lưỡi, tâm tình vốn đã phiền gần chết mà thân thể cũng chẳng chịu để cho cậu yên. Lúc trước cứ hay nghe bà ngoại bảo trẻ con thành thị được chăm bẵm từ nhỏ, được nuôi như bông hoa trong nhà kính mà sức đề kháng không bì được một phần con nít nhà quê ở vùng này. Khi đó cậu còn nghễnh mặt bảo mình khỏe mạnh như vâm, mùa hè chơi bóng đá với bạn hai ba tiếng ngoài trời cũng chẳng hề hấn, làm gì có chuyện yếu ớt như trong mắt bà được. Thế mà bây giờ lơ ngơ một tí đã muốn ngã gục giữa đường chỉ vì mới đội ít nắng hè ở nông thôn. Seungcheol thầm nghĩ, đây rõ ràng là vì cơ thể cậu muốn phản kháng chuyện đột nhiên bị thảy ở chỗ này đây mà.

"Anh ơi!"

Tiếng gọi vọng lại cách đó không xa làm đứa trẻ tưởng mình sắp sửa ngất xỉu giật bắn mình. Cậu theo quán tính ngẩng mặt nhìn về phía phát ra âm thanh nọ, từ trong con hẻm phía sau trường học, một đứa nhóc nhỏ xíu bị vây quanh bởi ba bốn tên to con hơn mím môi giương ánh mắt trông cậy phóng thẳng về phía Seungcheol.

Đứa trẻ ấy rưng rưng như muốn khóc, thế mà trong đôi mắt to tròn vẫn ánh lên sự ngoan cường dù bản thân có lẽ sắp bị đánh hội đồng rồi.

Cái gì đây, Seungcheol thở dài, bộ nhóc thấy tôi còn đủ sức cứu nhóc hay sao mà lại đặt niềm tin ở tôi vậy.

Cậu học sinh chuẩn bị lên lớp sáu lắc lắc đầu, cố dồn sức tập trung dù khung cảnh trước mắt đã sớm đảo lộn như phiêu bạt giữa chín tầng mây. Nhắm chừng ba đứa to con còn lại cùng lắm cũng chỉ mới lớp ba lớp bốn, cậu không đắn đo nửa giây đã giở giọng nói mấy câu hù dọa điển hình.

"Tụi bây làm gì đó? Tin tao báo thầy cô bắt tụi bây giao cho cảnh sát không? Mới bây lớn mà giở thói côn đồ rồi, bộ muốn ăn cơm tù sớm hả?"

Một đứa mặt mày dữ tợn bước ra tiến về phía Seungcheol, không sợ sệt hấc cằm nói, "Đằng ấy là cái thá gì mà xen vô? Tưởng lớn hơn là tụi này sợ chắc?"

Từ nhỏ cậu nhóc họ Choi đã được học trường tư thục, số lượng học sinh đã ít lại có sự giám sát gắt gao nên tính ra đây chính xác là lần đầu cậu gặp đầu gấu học đường. Có điều bản tính của cậu vốn không biết sợ hãi là gì, đứng trước mấy đứa nhóc ăn chưa no lo chưa tới này ít nhất cũng có thể ra oai.

Seungcheol cầm chắc ba lô, cố trụ vững bằng thân thể sắp mất hết cảm giác, lạnh lùng đáp, "Tao không cần tụi bây sợ. Nhắm bắt nạt được nhóc ấy rồi đánh luôn cả tao thì cũng chuẩn bị tinh thần bị lôi cổ chịu phạt đi. Tao không mạnh hơn ai nhưng được cái tao thù dai lắm, không biết chừng một ngày nào đó tao chặn đường hội đồng lại mày cũng nên?"

Muốn đối phó với mấy đứa lì lợm này cũng chỉ cần bấy nhiêu thôi, cậu biết rõ điều đó. Thế nên sau mấy lời đánh trống khua chiêng vừa rồi, mấy đứa nhóc đó dù tức tối dữ lắm nhưng chỉ đành hậm hực bỏ đi. Bỏ lại một cậu học sinh chuẩn bị lên lớp sáu bị cảm nắng đến nỗi tay chân run lẩy bẩy và một nhóc đeo huy hiệu lớp một đang cúi đầu cảm ơn rối rít ân nhân cứu mạng mình.

"Em cảm ơn, cảm ơn anh nhiều lắm, thật sự cảm ơn anh ạ."

Seungcheol đến phất tay cũng không còn sức, trong lòng chỉ muốn nhanh nhanh tìm ra nhà ông bà để được họ chăm. Dù bị ba mẹ bỏ rơi nhưng ít nhất vẫn có người sẵn lòng đón mình về chính là cảm giác được cứu rỗi.

May thật, vì trên đời vẫn còn người yêu thương Seungcheol.

Cậu nhóc lớn hơn không muốn dây dưa thêm nữa, vốn dĩ bản thân đã đủ phiền nên chỉ coi đây là tiện đường thấy việc xấu nên ra tay giải vây. Không ngờ đối phương lại nghe không hiểu, suốt cả một đoạn đường dài vẫn tiếp tục lẽo đẽo theo sau không rời.

"Nè, nhóc về nhà đi chứ?"

Seungcheol quay đầu, bực bội khi thấy đứa bé kia vẫn bám rịt sau lưng. Quằn quại một trận từ nãy đến giờ, hình như cơn say nắng cũng chả buồn nán lại nữa. Đến lúc này, cậu mới nhìn kỹ gương mặt mang theo vết bầm bên má của em. Mặc dù dáng vẻ thảm không nỡ nhìn nhưng nụ cười và biểu cảm của cậu nhóc lại vô cùng sáng lạn và tươi tỉnh.

"Nhà em ở hướng này ạ, thuận đường với anh đó."

Seungcheol nhướn mày, hơi ngờ vực một chút nhưng rồi cũng không nói gì thêm. Cho đến khi trông thấy bà ngoại đang quét lá trước căn nhà có cổng rào màu đỏ ngói, cậu mới phát hiện ra đứa bé đi theo mình nãy giờ đang vừa cười hề hề vừa vẫy tay chào tạm biệt ở căn nhà cổng vàng ngay sát bên cạnh nhà ông bà ngoại.

"Hẹn gặp lại anh nha. Em sẽ mời anh ăn dưa hấu để cảm ơn nhé!"





__________________________________________________________________


Cảm giác viết chương này cứ như quay về hồi viết anh đào í nhớ quá huhu...

Fic này sẽ cháy rất chậm, hai bạn nhỏ cũng rất đáng yêu và đáng tự hào đó nha hehe -.-

Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me