Cheolhan Mot Khac Tuong Tu Mot Doi Chi Co Nguoi
[ Hai ngày sau ]Cuộc sống tại Pháp của một nhà ba người trong những ngày vừa qua vẫn cứ xoay chuyển như nhau.JeongHan vẫn quanh quẩn với những lịch trình cá nhân và khi trở về nơi nghỉ ngơi lại vào vai tất bật chăm sóc một lớn một nhỏ từ phương xa 'chạy đến'.Tất cả là nhờ có sự ân cần và tận tình quan tâm từ phía ai kia không quản ngày đêm nên bệnh tình của SeungCheol đang dần hồi phục. Nhưng cho dù có khả quan đi chăng nữa thì Yoon JeongHan vẫn 'ép' hắn ở yên trên giường tịnh dưỡng, tuyệt đối không được bước chân ra ngoài nửa bước.JeongHan rút nhiệt kế trên người SeungCheol, cậu cẩn thận quan sát chỉ số hiển thị, bên cạnh một bé con cũng dán mắt vào xem hồi hộp chờ nghe kết quả.Hình ảnh ba người trong phòng này cứ như bác sĩ, bệnh nhân và thân nhân của người bệnh."Ba mươi bảy phẩy năm, giảm một độ...Hmmm...Tình hình của cậu xem ra vẫn chưa được khỏe đâu Choi SeungCheol! Cậu phải nghe lời tôi nghỉ ngơi nhiều hơn nữa-""Nhưng SeungCheol muốn ra ngoài hít thở bầu không khí của Paris...Mình sang đây đã gần một tuần mà Paris có dáng vẻ như thế nào mình cũng không biết."Sang đây với mục đích đi chơi, từ lúc nào lại biến thành đổi địa điểm nghỉ ngơi..."JeongHan...Suốt thời gian qua mình chỉ làm bạn với chiếc giường này thôi...Có khóc hay uất ức, tủi thân gì...chỉ có cái gối hay chiếc chăn đắp trên người hay biết đến sự tồn tại của-" SeungCheol bày ra gương mặt bí bách, ánh mắt long lanh, giọng nhõng nhẽo nói với 'bác sĩ riêng', hắn thừa biết JeongHan nhất định sẽ mủi lòng."Cậu khỏi bệnh thì chúng ta sẽ thảo luận sâu hơn về vấn đề này..." JeongHan không để hắn tiếp tục luyên thuyên kể lễ, cậu phán liền một câu.Ánh mắt SeungCheol sáng lên khi nghe thấy câu nói kia, tốc mạnh chiếc chăn đắp trên người ném đi chỗ khác, chồm người tới dí sát mặt lại gần JeongHan: "Vậy chỉ cần mình khỏi bệnh là sẽ được có đặc quyền cùng bố con cậu đi dạo phố sao?"JeongHan chưa kịp trả lời phản bác, Hyun Ki ở bên cạnh đã gật gật đầu liên tục thay bố quyết định, ngầm khẳng định điều đó. Cảnh tượng này giống được lên kế hoạch từ trước...chỉ chờ con mồi béo bở tự nguyện sập bẫy.Hành động hào hứng của thằng bé lọt ngay vào tầm mắt của JeongHan, cậu cũng đành xuôi xuôi chiều theo ý thích cả hai: "Theo lịch tôi còn ở lại Pháp tầm ba hôm nữa, ngày cuối tôi được rảnh! Định là sẽ đi dạo xung quanh trước khi trở về Hàn..."Nói đến đây cậu chợt dừng lại và thay vào đó là di chuyển ánh mắt về phía một nhỏ ở bên cạnh và một lớn ở trước mặt: "Nhưng có một vài vấn đề bất đắc dĩ nên tôi phải tạm hoãn kế hoạch đó...""Nếu cậu có thể khỏi bệnh vào trước hôm đó thì coi như chúng ta có duyên cùng đi dạo một vài giờ ngắm nhìn đường phố ở đây, tham quan một vài nơi nổi tiếng nếu muốn! Quyết định như vậy đi!"JeongHan đứng dậy bế Hyun Ki trên tay rồi lại quay trở về mắt đối mắt với người đang nằm trên giường: "Bây giờ cũng đã trễ rồi và cậu cũng cần nghỉ ngơi sớm cho mau hồi phục. Chúng tôi trở về phòng mình đây, không tiếp tục làm phiền cậu nghỉ ngơi!" Chộp lấy bàn tay của JeongHan giữ lại, hắn như muốn nói gì đó với cậu nhưng chẳng thể, đành ngậm ngùi đáp: "JeongHan...Ngủ ngon!!!"Gật đầu lại sau câu nói của người kia xem như lời chào, JeongHan bế Hyun Ki rời đi, cứ một giây trôi qua là hình ảnh cậu cứ xa rồi cuối cùng chẳng còn hiện hữu trong phạm vi ngắm nhìn của hắn....SeungCheol hớn hở chạy từ phòng mình sang căn phòng đối diện, trên tay cầm theo nhiệt kế và miệng cứ liên tục gọi ai kia: "JeongHan...JeongHan..."
JeongHan dừng lại mọi thao tác, ngẩng đầu lên ra hiệu cho hắn: "Dừng!" Rướn người về trước cướp nhiệt kế trên tay hắn.SeungCheol ở bên cạnh vẫn không ngừng kích động hỏi: "JeongHan...Bạn có nhớ lời mình nói chứ? Bạn sẽ giữ lời hứa với mình mà, đúng không?""Đúng bảy giờ sáng ngày mai...gặp nhau trước cửa phòng, tôi chờ cậu!""Vậy...Mình mời bạn đi xem triển lãm tranh, có được không?""Triển lãm tranh? Là của ai?"Hai mắt SeungCheol bỗng chốc sáng rỡ lên: "Ngày mai HYGGE có mở một buổi triển lãm nhỏ ở Paris cho những người hâm mộ cậu ấy, mình rất vinh dự khi đã săn thành công một cặp vé đến đó xem. Mình muốn cùng bạn chia sẻ niềm vui này...JeongHan...bạn đi với mình được không?"JeongHan rùng mình, tay cậu chợt khựng lại trên không trung và đôi mắt có chút dao động bất an khi nghe người đối diện nhất về cái tên đó.Cứ nghĩ bản thân đã nghe nhầm nên cậu ngay lập tức hỏi lại để xác minh: "HYGGE? H - Y - G - G - E?"
"Cậu ta à? Là một họa sĩ trẻ tuổi mới xuất hiện khoảng gần ba năm nay thôi nhưng mình rất yêu thích tác phẩm của cậu ấy...tiếc là HYGGE chẳng bao giờ xuất hiện nên mình cũng chưa nhìn thấy nhân dạng như thế nào để miêu tả cho cậu...Mình nghe nói cậu ta sẽ mở buổi triển lãm ngay tại Paris và chỉ mở duy nhất một ngày hôm đó nên mình đã tích cực tìm khắp nơi chỉ để săn cặp vé này!""Cậu...thật sự thích tác phẩm của HYGGE, chứ không phải vì mục tiêu nào đó khác?""Ừm! Tại sao...bạn lại hỏi như vậy?""À...Không gì, tôi đang thay HYGGE khảo cậu xem có thật lòng hay không thôi, nếu đã yêu thích đến thế thì tôi thấy mừng thay cậu thanh niên đó tuổi nghề còn trẻ thế mà lại có một người hâm mộ nhiệt tình như cậu! Cứ quyết theo ý cậu, triển lãm kết thúc chúng ta sẽ cùng nhau trở về Hàn!" Dứt câu JeongHan tiếp tục dán mắt vào màn hình laptop.SeungCheol đột ngột sà vào ôm lấy cánh tay của JeongHan nũng nịu như đứa con nít: "Hôm nay JeongHan vẫn chưa cho SeungCheol uống thuốc, mình sẽ không về phòng nếu vẫn chưa được bạn bón thuốc cho đâu...""Cậu...hết bệnh rồi mà? Tôi cảnh cáo cậu, nếu như còn tiếp tục dở trò ăn vạ ở đây, làm chậm trễ tiến độ công việc của tôi thêm một giây một phút nào nữa là tôi đá cậu về Hàn ngay bây giờ!" JeongHan dùng tông giọng sắc lạnh, xa lạ nói.SeungCheol nao núng trước thái độ của JeongHan nên cũng không thể tiếp tục nán lại lâu thêm dù chẳng muốn rời đi: "Vậy...Mình về phòng đây...Bạn ngủ ngon!"Đi được vài bước SeungCheol ngoái đầu nhìn lại còn trong lòng thì cứ mong JeongHan sẽ gọi tên mình. Nhưng thực tế hắn chẳng thấy JeongHan ngẩng lên nhìn mình thêm một lần nào, lững thững đi vài bước luyến tiếc quay đầu lại nhìn cậu nhưng kết quả vẫn thế. Ủ dột, rầu rĩ, thất vọng, ngậm ngùi cố gắng bước những bước chân nặng trĩu về phòng.Đến khi SeungCheol đã thật sự rời khỏi, âm thanh cửa đóng lại cũng vang lên, JeongHan mới ngẩng đầu lên nhìn xa xăm về hướng hắn rời đi.Trong đôi mắt cậu lúc này không còn giả vờ che giấu mà nó lộ rõ vẻ lo lắng, căng thẳng, thấp thỏm khi sợ hãi là những gì hiện rõ ràng trên gương mặt cậu lúc này....[ HYGEE'SS'TATION ]"SeungCheol với Hyun Ki vào đó trước nhé, tôi có điện thoại phải nghe!" JeongHan chộp lấy bàn tay của SeungCheol rồi dúi Hyun Ki vào lòng để hắn bế, cứ thể bỏ đi không để họ kịp thời phản ứng."Chắc là cậu ấy có điện thoại quan trọng...Chúng ta vào trước nhé, được không Hyun Ki?""Vâng ạ..."SeungCheol cùng cậu bé bước vào trong nhưng trong đầu vẫn không ngừng hiện lên những thắc mắc, cứ đi một bước là lại ngoái đầu lại nhìn hướng JeongHan đi.Là cuộc gọi của ai mà khiến cậu ta khẩn trương và sốt sắng nghe đến thế?Có khi nào cậu ta lại lần nữa bỏ trốn như năm năm trước tiếp tục không từ mà biệt, bay đi đến một nơi xa lạ nào đó mà không để mình tìm thấy?Mình chưa đủ chân thành để cậu ta cảm nhận tình cảm này sao?...SeungCheol bước vào sảnh đón khách đưa vé cho nhân viên ở cổng kiểm tra, nhận vòng đeo tay thong thả cùng Hyun Ki đi vào.Nhìn tổng thể xung quanh một lượt...Cách bày trí bên trong của buổi triển lãm không khó với một người hâm mộ nhiệt tình như SeungCheol nhận ra chúng đang đặc tả lên được phong cách và tư duy nghệ thuật của chủ nhân nó.Một không gian trưng bày tuy có quy mô nhỏ nhắn nằm gọn gàng giữa lòng Paris rộng lớn nhưng lại mang đến cho người xem cảm giác nơi này là một không gian thoáng đãng, riêng tư, thân thiện và tĩnh lặng chỉ cho việc tận hưởng tác phẩm nghệ thuật, thỏa sức để giải trí trọn vẹn nhất.Chủ nhân của nơi đây còn tinh tế trong việc sắp đặt những mảng tường có sắc màu đồng bộ cho từng tác phẩm một, như được giao cho nhiệm vụ cao cả giữ chặt lấy tranh vẽ nằm gọn trong lòng.Khi nhìn vào cảnh trí được dựng, ai nấy cũng tắm tắc những câu cảm thán về vẻ đẹp của nó, chúng đẹp một cách hoàn mỹ từ những chi tiết to lớn đến từng tiểu tiết nhỏ. Hơn nữa từ khi bước vào, người xem sẽ không chỉ dừng lại ở việc mãn nhãn bởi hình thức, cái đẹp mà đâu đó còn cảm nhận rõ được sự yên bình, nhẹ nhàng, gọn gàng và ấm cúng như thể người xem đang được chủ nhân của buổi triển lãm này ôm ấp, dịu dàng và chu đáo chào đón những vị khách bước chân vào 'ngôi nhà' của mình.Người đến xem buổi triển lãm này không nhiều vì ở đây chỉ có những người ngưỡng mộ tài hoa nghệ thuật của HYGGE, mục đích cậu ta tổ chức ra buổi triển lãm này chỉ hướng đến những người hâm mộ chân chính, bí mật công bố trước cho họ những sản phẩm mới toanh trước khi tung ra bên ngoài.SeungCheol đi theo hướng dẫn trên bản đồ đến với gian trưng bày thứ nhất.[ mon rêve devenu réalité my dream come true giấc mơ của tôi trở thành sự thật ]SeungCheol ngắm nhìn bức tranh đầu tiên trong trạng thái phấn khởi.[ ME ][ ne me regarde pas parce que je suis occupé à regarder mon seul et unique! don't look at me because i'm busy looking at my one and only! đừng nhìn tôi vì tôi đang bận rộn ngắm nhìn chân ái của mình! ]
"Về Hàn thì Hyun Ki nhất định sẽ chạy đi khiếu nại với phụ huynh của Papa..." Không để mình bị thua thiệt ê chề ở đây đến mức phải giơ cờ trắng đầu hàng, Hyun Ki thẳng thừng tuyên chiến với JeongHan thêm một lần nữa, đầu cậu bé nhảy số nhanh chóng tìm cho mình chiếc thuyền mới cùng người đồng đội mới...Nhưng tiếc là đồng đội mới lại ở quá xa nên vẫn phải chờ thêm.Mắt không rời khỏi bức tranh, JeongHan vẫn chăm chỉ và tập trung hoàn thành ý tưởng của mình lên tác phẩm trước mặt này nhưng cũng không đến mức để bản thân phải kiêng dè trước cái thái độ có phần khiêu khích mình của đối thủ nhí. Cậu chỉ cười nhẹ một cái kèm theo giọng điệu cứng rắn chấp nhận lời tuyên chiến: "Thì thử xem...Coi con sẽ có thể làm được gì Papa nào!"
Vui chơi hơn ba mươi phút, hai bố con dắt tay nhau đến bàn trả lại những gì đã mượn về vị trí cũ và sắp xếp lại chúng một cách ngăn nắp, gọn gàng.Không để hai người lớn kia cuốn mình đi theo họ, Hyun Ki bất ngờ nắm tay của cả hai người lớn cùng nhóc bước sang không gian tiếp theo.Vừa đặt chân đi qua không gian mở này, thứ mà họ thấy chẳng còn là những hình ảnh được vẽ mà nó đã được thay bằng những dòng chữ được tác giả nắn nót, tỉ mỉ viết ra.[ Xin chào!Chuyến du hành vào giấc mơ của tôi thuận lợi chứ? Chúng thật đẹp và thật lung linh đúng không? Tôi cũng thấy thế!Bước đến nơi này, đọc những dòng chữ bên trên hẳn ai cũng đã nhận ra tất cả những gì các bạn vừa thấy qua từng bức tranh treo trên tường...Chúng đơn thuần chỉ là trí tưởng tượng của tôi. Tôi luôn muốn dùng ngòi bút và tài hoa nghệ thuật của chính mình không chỉ dừng lại ở việc vẽ những gì đang có trong thực tế, mà còn muốn vẽ ra những tưởng tượng của chính mình.Tôi kỳ vọng rất nhiều ở người xem, những người yêu thích tài nghệ của tôi được tận mắt chứng kiến thế giới này không chỉ là một thực tại mà còn nhiều cơ hội khác chỉ duy nhất trí tưởng tượng của con người tạo ra chúng được thể hiện một cách công khai, lan tỏa đến nhiều người.Tuy rằng cả hai chúng tôi không thể cùng nắm tay để cùng hạnh phúc nhưng nguyện sẽ chúc nhau hạnh phúc trong suốt quãng đời về sau....Dù tất cả là thực tế hay tưởng tượng, trong tim tôi mãi chỉ có người hình bóng người đó!Những bức tranh có mặt ở đây đều là tâm huyết mà tôi dốc mọi sức lực, là bộ sưu tập tranh quan trọng nhất cả đời tôi tính đến thời điểm hiện tại. Không dừng lại ở trưng bày tác phẩm nghệ thuật mà tôi muốn qua nó để nói lên tình cảm của mình.Hy vọng qua buổi triển lãm này sẽ chạm được vào tâm trí, cho thấy được một khía cạnh về cách tôi cảm nhận tình yêu và lột tả hoàn toàn con người tôi, người xem hiểu hơn về cảm xúc, suy nghĩ, thể hiện những mong muốn khao khát đến từ trái tim dành trọn cho chân ái đời mình, cũng như là thấy được sự quan trọng của những mối quan hệ chúng ta đang có một cách công khai.Và phần nào qua những tác phẩm tôi được phép tự do thể hiện tư duy đa thế giới bằng sự tràn đầy của những tư duy sáng tạo.Mỗi người chúng ta vẫn đang tồn tại trong nhiều thế giới khác nhau, có thật hoặc vô thực hay vào một ngày không xa ở tương lai những thế giới mà chúng ta tưởng tượng đó sẽ xuất hiện. Tôi vẫn cứ đinh ninh như thế.Đến đây thì...Buổi triển lãm xin được phép kết thúc!Cảm ơn đến tất cả những người đến HYGGE'SS'TATION. Tôi, HYGGE, một kẻ vô danh mơ mộng vinh hạnh được tồn tại giữa dương gian rộng lớn! ]...Rời khỏi buổi triển lãm, hai lớn một nhỏ quay trở về khách sạn để chuẩn bị trở về nhà sau 'chuyến công tác'.Sải bước trên đường phố của Paris, Choi SeungCheol cố tình tìm đến nắm tay JeongHan nhưng chỉ cần hắn vừa chạm vào đã bị cậu xua đi, tránh né đụng chạm của hắn kịch liệt như những kẻ xa lạ, tránh được bao nhiêu hay bấy nhiêu. Nhưng trong giây tiếp theo cậu bất cẩn, sơ ý để bàn tay lọt vào tay của đối thủ, lại còn yên vị để hắn chế ngự.Cả hai cứ như đang nô đùa với nhau trên đường phố như hai đứa con nít.Hình ảnh của họ trong cặp mắt của nhiều người đi đường lại quá đỗi hạnh phúc, cứ tưởng rằng đây là một gia đình nhỏ, một mái ấm trọn vẹn và đủ đầy."Choi SeungCheol, có chừng mực đi, biết điều thì mau buông tay tôi ra!" JeongHan nói vào tai hắn như không muốn ảnh hưởng đến không khí và ảnh hưởng đến Hyun Ki.Cậu tức giận trong lòng vì tên Choi SeungCheol chỉ biết làm mọi thứ theo ý mình, chẳng ý tứ khi bản thân đang là một nghệ sĩ nổi tiếng của công chúng.Hắn tênh hênh và tự do khi chẳng có thứ gì che chắn gương mặt, lại còn ở cùng với cậu xuất hiện nơi công cộng, nắm tay cậu trước bàn dân thiên hạ, biết bao nhiêu cặp mắt đã đổ dồn về cả hai. Yoon JeongHan đang phập phồng lo sợ cảnh tượng này vô tình bị ai đó bắt gặp sẽ đem lại phiền toái ảnh hưởng đến sự nghiệp của hắn."Không! Mình thích nắm tay của bạn như thế này, buông ra rồi Yoon JeongHan lại lên kế hoạch cất cánh bay sang nước nào nữa đây!" Hắn mặt dày đáp lại cậu, nở một nụ cười mãn nguyện.Lườm một phát, JeongHan đáp trả lại: "Đừng có trẻ con như thế nữa, tôi không đánh cậu đau điếng ngã ra đất là vì có Hyun Ki ở đây, nên hiểu tôi đang kiềm chế mình chỉ vì muốn giữ mặt mũi cho cậu!""Vậy thì quá may mắn cho mình rồi, nhờ có thằng bé mà mình được đường đường chính chính nắm tay cậu đi dạo thế này!" SeungCheol cười cười, vẫn tiếp khuôn mặt gợi đòn chả sợ ai.Bỗng Hyun Ki gỡ tay đang nắm ra khỏi tay JeongHan, để lại cậu sự bàng hoàng khó hiểu trên mặt: "Con làm sao đấy, Hyun Ki?"Thằng bé im lặng không trả lời câu hỏi của cậu, thay vào đó là hành động bước vào đứng giữa cả hai.Tay phải nhóc đan vào một bên tay của SeungCheol, còn tay trái của nhóc thì đặt vào tay của JeongHan đáp: "Hai người đừng tranh giành nhau vị trí ai sẽ nắm tay con nữa, như vậy là không ngoan trước mặt trẻ con, làm gương xấu. Con nắm tay hai người là được rồi mà!"Rồi thằng bé quay sang SeungCheol nháy mắt với hắn.Lời nói của cậu bé nhỏ ngây thơ khiến SeungCheol bật cười: "Nhưng chú SeungCheol vừa muốn có Hyun Ki trong lòng và tham lam muốn nắm tay Papa JeongHan của con thì nên giải quyết thế nào đây Hyun Ki?"
Cậu bé nở một nụ cười tinh nghịch rồi rút tay ra khỏi hai tay cả hai, đưa hai tay lên như bảo SeungCheol mau bế mình.Hiểu ý người 'đồng đội' SeungCheol cúi người xuống bế Hyun Ki rồi nắm lấy bàn tay của JeongHan.Đắc ý, hắn nhìn lần lượt hai bố con nhà họ Yoon nói: "Thành công đạt được ý đồ!!!"Hắn hớn hở cầm tay cậu kéo đi.JeongHan miễn cưỡng bỏ qua 'vụ tranh cãi' kia mà tiếp tục đi dạo phố, chiêm ngưỡng vẻ đẹp nơi đây cùng hai bố con.Họ cứ mãi hạnh phúc và bình yên, cười đùa thoải mái với nhau như thế trên con đường này.Không hề biết điều gì ở tương lai đang chờ đón nhưng ngay lúc này đây chỉ muốn cảm nhận hạnh phúc này lâu hơn một chút, sống trọn vẹn trong khoảnh khắc này. Cả ba đều hiểu rằng hết hôm nay họ phải chấp nhận cho mọi thứ trở về với nguyên trạng và những sự việc tốt xấu khác sẽ thay phiên nhau tìm đến tận nhà gõ cửa._________________________________Mình muốn gửi lời cảm ơn đến tất cả những bạn đã ủng hộ và đọc truyện của mình. Tình cảm của mọi người là động lực để mình tiếp tục sáng tạo và viết tiếp câu chuyện. Nếu chương này của mình có bất kỳ sai sót nào về câu từ, chính tả hay nó vẫn chưa chau chuốt thì các bạn cứ phản ánh để mình biết mà khắc phục kịp thời nè!!!Cảm ơn mọi người nhiều lắm ạ ! *cúi gập người 90 độ*.Mấy bạn thấy hay thì cho mình xin một sao nha >"<
JeongHan dừng lại mọi thao tác, ngẩng đầu lên ra hiệu cho hắn: "Dừng!" Rướn người về trước cướp nhiệt kế trên tay hắn.SeungCheol ở bên cạnh vẫn không ngừng kích động hỏi: "JeongHan...Bạn có nhớ lời mình nói chứ? Bạn sẽ giữ lời hứa với mình mà, đúng không?""Đúng bảy giờ sáng ngày mai...gặp nhau trước cửa phòng, tôi chờ cậu!""Vậy...Mình mời bạn đi xem triển lãm tranh, có được không?""Triển lãm tranh? Là của ai?"Hai mắt SeungCheol bỗng chốc sáng rỡ lên: "Ngày mai HYGGE có mở một buổi triển lãm nhỏ ở Paris cho những người hâm mộ cậu ấy, mình rất vinh dự khi đã săn thành công một cặp vé đến đó xem. Mình muốn cùng bạn chia sẻ niềm vui này...JeongHan...bạn đi với mình được không?"JeongHan rùng mình, tay cậu chợt khựng lại trên không trung và đôi mắt có chút dao động bất an khi nghe người đối diện nhất về cái tên đó.Cứ nghĩ bản thân đã nghe nhầm nên cậu ngay lập tức hỏi lại để xác minh: "HYGGE? H - Y - G - G - E?"
"Cậu ta à? Là một họa sĩ trẻ tuổi mới xuất hiện khoảng gần ba năm nay thôi nhưng mình rất yêu thích tác phẩm của cậu ấy...tiếc là HYGGE chẳng bao giờ xuất hiện nên mình cũng chưa nhìn thấy nhân dạng như thế nào để miêu tả cho cậu...Mình nghe nói cậu ta sẽ mở buổi triển lãm ngay tại Paris và chỉ mở duy nhất một ngày hôm đó nên mình đã tích cực tìm khắp nơi chỉ để săn cặp vé này!""Cậu...thật sự thích tác phẩm của HYGGE, chứ không phải vì mục tiêu nào đó khác?""Ừm! Tại sao...bạn lại hỏi như vậy?""À...Không gì, tôi đang thay HYGGE khảo cậu xem có thật lòng hay không thôi, nếu đã yêu thích đến thế thì tôi thấy mừng thay cậu thanh niên đó tuổi nghề còn trẻ thế mà lại có một người hâm mộ nhiệt tình như cậu! Cứ quyết theo ý cậu, triển lãm kết thúc chúng ta sẽ cùng nhau trở về Hàn!" Dứt câu JeongHan tiếp tục dán mắt vào màn hình laptop.SeungCheol đột ngột sà vào ôm lấy cánh tay của JeongHan nũng nịu như đứa con nít: "Hôm nay JeongHan vẫn chưa cho SeungCheol uống thuốc, mình sẽ không về phòng nếu vẫn chưa được bạn bón thuốc cho đâu...""Cậu...hết bệnh rồi mà? Tôi cảnh cáo cậu, nếu như còn tiếp tục dở trò ăn vạ ở đây, làm chậm trễ tiến độ công việc của tôi thêm một giây một phút nào nữa là tôi đá cậu về Hàn ngay bây giờ!" JeongHan dùng tông giọng sắc lạnh, xa lạ nói.SeungCheol nao núng trước thái độ của JeongHan nên cũng không thể tiếp tục nán lại lâu thêm dù chẳng muốn rời đi: "Vậy...Mình về phòng đây...Bạn ngủ ngon!"Đi được vài bước SeungCheol ngoái đầu nhìn lại còn trong lòng thì cứ mong JeongHan sẽ gọi tên mình. Nhưng thực tế hắn chẳng thấy JeongHan ngẩng lên nhìn mình thêm một lần nào, lững thững đi vài bước luyến tiếc quay đầu lại nhìn cậu nhưng kết quả vẫn thế. Ủ dột, rầu rĩ, thất vọng, ngậm ngùi cố gắng bước những bước chân nặng trĩu về phòng.Đến khi SeungCheol đã thật sự rời khỏi, âm thanh cửa đóng lại cũng vang lên, JeongHan mới ngẩng đầu lên nhìn xa xăm về hướng hắn rời đi.Trong đôi mắt cậu lúc này không còn giả vờ che giấu mà nó lộ rõ vẻ lo lắng, căng thẳng, thấp thỏm khi sợ hãi là những gì hiện rõ ràng trên gương mặt cậu lúc này....[ HYGEE'SS'TATION ]"SeungCheol với Hyun Ki vào đó trước nhé, tôi có điện thoại phải nghe!" JeongHan chộp lấy bàn tay của SeungCheol rồi dúi Hyun Ki vào lòng để hắn bế, cứ thể bỏ đi không để họ kịp thời phản ứng."Chắc là cậu ấy có điện thoại quan trọng...Chúng ta vào trước nhé, được không Hyun Ki?""Vâng ạ..."SeungCheol cùng cậu bé bước vào trong nhưng trong đầu vẫn không ngừng hiện lên những thắc mắc, cứ đi một bước là lại ngoái đầu lại nhìn hướng JeongHan đi.Là cuộc gọi của ai mà khiến cậu ta khẩn trương và sốt sắng nghe đến thế?Có khi nào cậu ta lại lần nữa bỏ trốn như năm năm trước tiếp tục không từ mà biệt, bay đi đến một nơi xa lạ nào đó mà không để mình tìm thấy?Mình chưa đủ chân thành để cậu ta cảm nhận tình cảm này sao?...SeungCheol bước vào sảnh đón khách đưa vé cho nhân viên ở cổng kiểm tra, nhận vòng đeo tay thong thả cùng Hyun Ki đi vào.Nhìn tổng thể xung quanh một lượt...Cách bày trí bên trong của buổi triển lãm không khó với một người hâm mộ nhiệt tình như SeungCheol nhận ra chúng đang đặc tả lên được phong cách và tư duy nghệ thuật của chủ nhân nó.Một không gian trưng bày tuy có quy mô nhỏ nhắn nằm gọn gàng giữa lòng Paris rộng lớn nhưng lại mang đến cho người xem cảm giác nơi này là một không gian thoáng đãng, riêng tư, thân thiện và tĩnh lặng chỉ cho việc tận hưởng tác phẩm nghệ thuật, thỏa sức để giải trí trọn vẹn nhất.Chủ nhân của nơi đây còn tinh tế trong việc sắp đặt những mảng tường có sắc màu đồng bộ cho từng tác phẩm một, như được giao cho nhiệm vụ cao cả giữ chặt lấy tranh vẽ nằm gọn trong lòng.Khi nhìn vào cảnh trí được dựng, ai nấy cũng tắm tắc những câu cảm thán về vẻ đẹp của nó, chúng đẹp một cách hoàn mỹ từ những chi tiết to lớn đến từng tiểu tiết nhỏ. Hơn nữa từ khi bước vào, người xem sẽ không chỉ dừng lại ở việc mãn nhãn bởi hình thức, cái đẹp mà đâu đó còn cảm nhận rõ được sự yên bình, nhẹ nhàng, gọn gàng và ấm cúng như thể người xem đang được chủ nhân của buổi triển lãm này ôm ấp, dịu dàng và chu đáo chào đón những vị khách bước chân vào 'ngôi nhà' của mình.Người đến xem buổi triển lãm này không nhiều vì ở đây chỉ có những người ngưỡng mộ tài hoa nghệ thuật của HYGGE, mục đích cậu ta tổ chức ra buổi triển lãm này chỉ hướng đến những người hâm mộ chân chính, bí mật công bố trước cho họ những sản phẩm mới toanh trước khi tung ra bên ngoài.SeungCheol đi theo hướng dẫn trên bản đồ đến với gian trưng bày thứ nhất.[ mon rêve devenu réalité my dream come true giấc mơ của tôi trở thành sự thật ]SeungCheol ngắm nhìn bức tranh đầu tiên trong trạng thái phấn khởi.[ ME ][ ne me regarde pas parce que je suis occupé à regarder mon seul et unique! don't look at me because i'm busy looking at my one and only! đừng nhìn tôi vì tôi đang bận rộn ngắm nhìn chân ái của mình! ]
"Về Hàn thì Hyun Ki nhất định sẽ chạy đi khiếu nại với phụ huynh của Papa..." Không để mình bị thua thiệt ê chề ở đây đến mức phải giơ cờ trắng đầu hàng, Hyun Ki thẳng thừng tuyên chiến với JeongHan thêm một lần nữa, đầu cậu bé nhảy số nhanh chóng tìm cho mình chiếc thuyền mới cùng người đồng đội mới...Nhưng tiếc là đồng đội mới lại ở quá xa nên vẫn phải chờ thêm.Mắt không rời khỏi bức tranh, JeongHan vẫn chăm chỉ và tập trung hoàn thành ý tưởng của mình lên tác phẩm trước mặt này nhưng cũng không đến mức để bản thân phải kiêng dè trước cái thái độ có phần khiêu khích mình của đối thủ nhí. Cậu chỉ cười nhẹ một cái kèm theo giọng điệu cứng rắn chấp nhận lời tuyên chiến: "Thì thử xem...Coi con sẽ có thể làm được gì Papa nào!"
Vui chơi hơn ba mươi phút, hai bố con dắt tay nhau đến bàn trả lại những gì đã mượn về vị trí cũ và sắp xếp lại chúng một cách ngăn nắp, gọn gàng.Không để hai người lớn kia cuốn mình đi theo họ, Hyun Ki bất ngờ nắm tay của cả hai người lớn cùng nhóc bước sang không gian tiếp theo.Vừa đặt chân đi qua không gian mở này, thứ mà họ thấy chẳng còn là những hình ảnh được vẽ mà nó đã được thay bằng những dòng chữ được tác giả nắn nót, tỉ mỉ viết ra.[ Xin chào!Chuyến du hành vào giấc mơ của tôi thuận lợi chứ? Chúng thật đẹp và thật lung linh đúng không? Tôi cũng thấy thế!Bước đến nơi này, đọc những dòng chữ bên trên hẳn ai cũng đã nhận ra tất cả những gì các bạn vừa thấy qua từng bức tranh treo trên tường...Chúng đơn thuần chỉ là trí tưởng tượng của tôi. Tôi luôn muốn dùng ngòi bút và tài hoa nghệ thuật của chính mình không chỉ dừng lại ở việc vẽ những gì đang có trong thực tế, mà còn muốn vẽ ra những tưởng tượng của chính mình.Tôi kỳ vọng rất nhiều ở người xem, những người yêu thích tài nghệ của tôi được tận mắt chứng kiến thế giới này không chỉ là một thực tại mà còn nhiều cơ hội khác chỉ duy nhất trí tưởng tượng của con người tạo ra chúng được thể hiện một cách công khai, lan tỏa đến nhiều người.Tuy rằng cả hai chúng tôi không thể cùng nắm tay để cùng hạnh phúc nhưng nguyện sẽ chúc nhau hạnh phúc trong suốt quãng đời về sau....Dù tất cả là thực tế hay tưởng tượng, trong tim tôi mãi chỉ có người hình bóng người đó!Những bức tranh có mặt ở đây đều là tâm huyết mà tôi dốc mọi sức lực, là bộ sưu tập tranh quan trọng nhất cả đời tôi tính đến thời điểm hiện tại. Không dừng lại ở trưng bày tác phẩm nghệ thuật mà tôi muốn qua nó để nói lên tình cảm của mình.Hy vọng qua buổi triển lãm này sẽ chạm được vào tâm trí, cho thấy được một khía cạnh về cách tôi cảm nhận tình yêu và lột tả hoàn toàn con người tôi, người xem hiểu hơn về cảm xúc, suy nghĩ, thể hiện những mong muốn khao khát đến từ trái tim dành trọn cho chân ái đời mình, cũng như là thấy được sự quan trọng của những mối quan hệ chúng ta đang có một cách công khai.Và phần nào qua những tác phẩm tôi được phép tự do thể hiện tư duy đa thế giới bằng sự tràn đầy của những tư duy sáng tạo.Mỗi người chúng ta vẫn đang tồn tại trong nhiều thế giới khác nhau, có thật hoặc vô thực hay vào một ngày không xa ở tương lai những thế giới mà chúng ta tưởng tượng đó sẽ xuất hiện. Tôi vẫn cứ đinh ninh như thế.Đến đây thì...Buổi triển lãm xin được phép kết thúc!Cảm ơn đến tất cả những người đến HYGGE'SS'TATION. Tôi, HYGGE, một kẻ vô danh mơ mộng vinh hạnh được tồn tại giữa dương gian rộng lớn! ]...Rời khỏi buổi triển lãm, hai lớn một nhỏ quay trở về khách sạn để chuẩn bị trở về nhà sau 'chuyến công tác'.Sải bước trên đường phố của Paris, Choi SeungCheol cố tình tìm đến nắm tay JeongHan nhưng chỉ cần hắn vừa chạm vào đã bị cậu xua đi, tránh né đụng chạm của hắn kịch liệt như những kẻ xa lạ, tránh được bao nhiêu hay bấy nhiêu. Nhưng trong giây tiếp theo cậu bất cẩn, sơ ý để bàn tay lọt vào tay của đối thủ, lại còn yên vị để hắn chế ngự.Cả hai cứ như đang nô đùa với nhau trên đường phố như hai đứa con nít.Hình ảnh của họ trong cặp mắt của nhiều người đi đường lại quá đỗi hạnh phúc, cứ tưởng rằng đây là một gia đình nhỏ, một mái ấm trọn vẹn và đủ đầy."Choi SeungCheol, có chừng mực đi, biết điều thì mau buông tay tôi ra!" JeongHan nói vào tai hắn như không muốn ảnh hưởng đến không khí và ảnh hưởng đến Hyun Ki.Cậu tức giận trong lòng vì tên Choi SeungCheol chỉ biết làm mọi thứ theo ý mình, chẳng ý tứ khi bản thân đang là một nghệ sĩ nổi tiếng của công chúng.Hắn tênh hênh và tự do khi chẳng có thứ gì che chắn gương mặt, lại còn ở cùng với cậu xuất hiện nơi công cộng, nắm tay cậu trước bàn dân thiên hạ, biết bao nhiêu cặp mắt đã đổ dồn về cả hai. Yoon JeongHan đang phập phồng lo sợ cảnh tượng này vô tình bị ai đó bắt gặp sẽ đem lại phiền toái ảnh hưởng đến sự nghiệp của hắn."Không! Mình thích nắm tay của bạn như thế này, buông ra rồi Yoon JeongHan lại lên kế hoạch cất cánh bay sang nước nào nữa đây!" Hắn mặt dày đáp lại cậu, nở một nụ cười mãn nguyện.Lườm một phát, JeongHan đáp trả lại: "Đừng có trẻ con như thế nữa, tôi không đánh cậu đau điếng ngã ra đất là vì có Hyun Ki ở đây, nên hiểu tôi đang kiềm chế mình chỉ vì muốn giữ mặt mũi cho cậu!""Vậy thì quá may mắn cho mình rồi, nhờ có thằng bé mà mình được đường đường chính chính nắm tay cậu đi dạo thế này!" SeungCheol cười cười, vẫn tiếp khuôn mặt gợi đòn chả sợ ai.Bỗng Hyun Ki gỡ tay đang nắm ra khỏi tay JeongHan, để lại cậu sự bàng hoàng khó hiểu trên mặt: "Con làm sao đấy, Hyun Ki?"Thằng bé im lặng không trả lời câu hỏi của cậu, thay vào đó là hành động bước vào đứng giữa cả hai.Tay phải nhóc đan vào một bên tay của SeungCheol, còn tay trái của nhóc thì đặt vào tay của JeongHan đáp: "Hai người đừng tranh giành nhau vị trí ai sẽ nắm tay con nữa, như vậy là không ngoan trước mặt trẻ con, làm gương xấu. Con nắm tay hai người là được rồi mà!"Rồi thằng bé quay sang SeungCheol nháy mắt với hắn.Lời nói của cậu bé nhỏ ngây thơ khiến SeungCheol bật cười: "Nhưng chú SeungCheol vừa muốn có Hyun Ki trong lòng và tham lam muốn nắm tay Papa JeongHan của con thì nên giải quyết thế nào đây Hyun Ki?"
Cậu bé nở một nụ cười tinh nghịch rồi rút tay ra khỏi hai tay cả hai, đưa hai tay lên như bảo SeungCheol mau bế mình.Hiểu ý người 'đồng đội' SeungCheol cúi người xuống bế Hyun Ki rồi nắm lấy bàn tay của JeongHan.Đắc ý, hắn nhìn lần lượt hai bố con nhà họ Yoon nói: "Thành công đạt được ý đồ!!!"Hắn hớn hở cầm tay cậu kéo đi.JeongHan miễn cưỡng bỏ qua 'vụ tranh cãi' kia mà tiếp tục đi dạo phố, chiêm ngưỡng vẻ đẹp nơi đây cùng hai bố con.Họ cứ mãi hạnh phúc và bình yên, cười đùa thoải mái với nhau như thế trên con đường này.Không hề biết điều gì ở tương lai đang chờ đón nhưng ngay lúc này đây chỉ muốn cảm nhận hạnh phúc này lâu hơn một chút, sống trọn vẹn trong khoảnh khắc này. Cả ba đều hiểu rằng hết hôm nay họ phải chấp nhận cho mọi thứ trở về với nguyên trạng và những sự việc tốt xấu khác sẽ thay phiên nhau tìm đến tận nhà gõ cửa._________________________________Mình muốn gửi lời cảm ơn đến tất cả những bạn đã ủng hộ và đọc truyện của mình. Tình cảm của mọi người là động lực để mình tiếp tục sáng tạo và viết tiếp câu chuyện. Nếu chương này của mình có bất kỳ sai sót nào về câu từ, chính tả hay nó vẫn chưa chau chuốt thì các bạn cứ phản ánh để mình biết mà khắc phục kịp thời nè!!!Cảm ơn mọi người nhiều lắm ạ ! *cúi gập người 90 độ*.Mấy bạn thấy hay thì cho mình xin một sao nha >"<
Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me