LoveTruyen.Me

Chiếm Đoạt Anh Trai

Sinh nhật đáng nhớ

GeminiFot

Thật không may... hắn đã bị một chiếc ô tô mất phanh đâm trúng văng xa khoảng một cự li cũng khá dài.

Chẳng mấy chốc hắn đã nằm trên một vũng máu tươi, trên tay hắn vẫn đang nắm chặt bó hoa mà hắn đã chọn rất kỹ lưỡng cho cậu mong rằng cậu sẽ thích nó. Nhưng bây giờ bó hoa đã bị dập tan nát cánh hoa rơi rãi khắp trên mặt đường, hoa đã không còn đẹp nữa rồi...

Chiếc áo sơ mi học sinh của hắn bị máu làm cho ướt một mảng ngay ở sau lưng khiến cho người khác nhìn vào cũng phải rợn người.

Yumi hốt hoảng mở cửa xe ra rồi chạy thật nhanh về phía hắn.

"Y..umi..mu..a..gi..úp..tớ..lại..b..ó..ho...a...v..ớ.i.." hắn giọng rung rung nói không rõ chữ khiến cô càng lo lắng hơn.

"Cậu phải vào bệnh viện trước đã" Yumi định mở điện thoại lên gọi cho xe cứu thương thì bị hắn níu tay lại.

"Đừ..ng.. m.au..mu..a...g..i..úp..tớ..đi.."

Cô không kiềm được nước mắt mà rơi xuống không ngờ hắn lại yêu cậu nhiều đến như vậy mặc kệ cả mạng sống của mình hắn muốn hôm nay nhất định không được bỏ lỡ ngày quan trọng của cậu và cả cơ hội của hắn nữa, cô nhanh chóng chạy về phía tiệm hoa mua bó y hệt bó của hắn ban nãy.

"D-đi.. v..ề..th..ôi" hắn cầm bó hoa cô vừa mua trên tay rồi cười nhẹ.

Yumi hiểu ý của hắn liền đỡ hắn đứng dậy đi vào trong xe trước sự chứng kiến của mọi người.

"Cậu lái được không đấy hay đi bệnh viện trước đi" cô lo lắng nhìn hắn đang khó khăn cầm vô lăng lái xe.

"Tớ..k.h..ông..sa..o" hắn cố gắng đạp phanh hết ga hết số tăng tốc về nhà để gặp cậu cho bằng được.

Về phía cậu

Bạn bè và tất cả khách mời cũng đã có mặt đầy đủ ở dưới sảnh nhưng cậu thì vẫn đang ở trên phòng nhìn xuống phía dưới trông ngóng sự xuất hiện của hắn ta.

"Con sao vậy? Khách khứa đã đến đầy đủ rồi con còn không mau ra ngoài sảnh chào mọi người đi" bà nãy giờ ở phía dưới nhà không thấy cậu xuống thì liền lên phòng để gọi cậu.

"Còn..Gem và Yumi nữaa mẹ đợi con một chút nữa được không?" cậu ấp úng trả lời rồi gãi gãi đầu.

"Được rồi nhưng chỉ 10 phút nữa thôi, khách đang rất mong đợi sự xuất hiện của chủ nhân bữa tiệc đấy" bà chỉnh lại trang phục cho cậu chỉnh tề rồi bước ra ngoài.

--------

10 phút ngắn ngủi cũng đã trôi qua, khuôn mặt của cậu dần dần trở nên buồn bã. Bên ngoài sảnh chính bắt đầu xôn xao. MC luôn tìm cách bày ra trò này trò kia để mua vui cho khách mời sẵn kéo dài thời gian cho cậu.

"Anh Fourth ơi mau xuống dưới nhà đi đã trễ lắm rồi" Mun Hi cố kéo tay cậu nhưng cậu vẫn đang đứng đừ người nhìn xuống dưới cố gắng đảo mắt tìm bóng dáng của hắn.

Dù vẫn muốn nán lại chờ đợi hắn thêm chút nữa nhưng không thể, cậu đành gật đầu rồi nhẹ nhàng bước ra ngoài sảnh chính cùng cô.

Cậu bước ra ngoài, ánh đèn của sảnh chính từ từ rọi xuống nó tựa như ánh hào quang của bữa tiệc ngày hôm nay, ánh mắt của tất cả mọi người đều đổ dồn về phía cậu, ánh mắt của họ chứa đầy sự ngưỡng mộ. Tuy cậu không phải là con một giống Gemini nhưng cậu cũng tài giỏi không kém gì hắn ta cả.

Cậu bước lên sân khấu, nơi lộng lẫy nhất, tay cầm mic lên bắt đầu phát biểu vài lời cảm ơn công lao dưỡng dục của ông bà và sau đó là bạn bè và những khách mời đã có mặt trong bữa tiệc lần thứ 21 của cậu.

Cậu vừa phát biểu mắt vừa đảo xung quanh để tìm kiếm hắn người mà cậu muốn gặp nhất ngay lúc này.

20 phút sau

"G-gem..." cậu nhìn từ xa thì thấy bóng dáng của hắn và Yumi, cô đang cố dìu hắn tiến đến gần cậu trên tay hắn cầm một bó hoa rất là to và một hộp quà được gói trong rất xinh xắn.

Nhưng đó không phải là vấn đề chính trên người hắn đang dính rất nhiều máu, hắn bị sao vậy?

Cậu hốt hoảng bỏ mic xuống chạy thật nhanh về phía hắn.

"Gem em bị làm sao thế?" cậu đi lại đỡ lấy hắn nằm trên vòng tay ấm áp của cậu.

"Qu..à..c..ủa..anh..xi..n..lỗi..tôi..đ..ến..trễ.." hắn cố gắng nói trong khi hơi thở càng ngày càng yếu dần.

"Em đừng nói nữa giữ sức đi" cậu cầm lấy quà và hoa của hắn để sang một bên.

"A-a..nh..tha..th..ứ...-" hắn chưa nói hết câu thì đã ngất đi do kiệt sức và do bị mất máu khá nhiều.

"Gem..Gem..anh tha thứ cho em mà Gem tỉnh lại đi em" cậu lay lay người hắn hai hàng nước mắt không tự chủ cứ thế rơi lộp bộp trên khuôn mặt điển trai của hắn.

Hắn nằm yên trong vòng tay cậu, mọi người xung quanh cũng bắt đầu im lặng...im lặng đến đáng sợ.

Cậu ôm chặt lấy cơ thể hắn, cố gắng giữ lấy những hơi thở ít ỏi cho hắn "Gem em mà không tỉnh lại là anh sẽ giận tiếp đấy.."

Cậu gọi cho xe cấp cứu, nhưng cái xe chết tiệt đó mãi vẫn chưa thấy đến...

"Gem đừng có đùa nữa mà, anh sợ.. sợ lắm" cậu cất giọng nức nở trấn an mặc dù biết là hắn sẽ không thể nghe thấy được nữa.

"Fourth anh bình tĩnh lại đi, chắc xe cũng sắp tới rồi đó" Yumi cũng không khác gì cậu cũng khóc hết nước mắt thay cho mối tình đẹp như thế này.

Ba mẹ cậu cũng tiến lại gần vuốt vuốt lưng cậu để trấn an.

--------

Cuối cùng thì xe cấp cứu cũng đã tới.

Hắn nằm trên băng ca, trên mũi đeo máy hỗ trợ thở, cậu vẫn cứ thế nắm chặt lấy tay hắn đôi tay đã mất đi hơi ấm từ lâu.

"Gem anh ở đây anh sẽ không bỏ em nữa đừng sợ nhé" giọng cậu run rẩy tất cả là tại cậu do cậu đã quá vô tâm với hắn.

Chiếc băng ca di chuyển nhanh chóng trong khu vực bệnh viện đông kín người, chân cậu không ngừng chạy theo băng ca. Cậu sợ nếu cậu ngừng lại
thì sẽ chẳng còn cơ hội nắm lấy tay hắn nữa.

"Xin lỗi người nhà bệnh nhân vui lòng ngồi đợi bên ngoài" lời nói lạnh nhạt của nữ y tá đã ngăn cách hắn và cậu.

Cậu chậm rãi luyến tiếc buông lỏng đôi tay lạnh lẽo của hắn ra.

Cậu sựng lại nhìn chiếc băng ca cùng với bốn người bác sĩ đổ đầy mồ hôi trên trán đang di chuyển hớt ha hớt hải tiến vào phòng cấp cứu.

Đôi mắt mở to cố gắng chấp nhận những thứ vừa diễn ra nó xảy ra quá nhanh, nhanh đến mức cậu không tin đó có phải là sự thật hay không nữa có phải cậu đang mơ hay không?

Cánh cửa đã đóng chặt hơn 30 phút, nhưng đôi chân của cậu vẫn đứng vững tại chỗ cũ, ánh mắt thất thần chất chứa đầy nỗi lo sợ đang dán chặt lên
cửa phòng cấp cứu.

"Con lại đây ngồi đi đừng có đứng nữa mỏi chân lắm" bà kéo cậu lại ngồi xuống bên cạnh nhìn cậu bây giờ giống như cái xác không hồn vậy.

*Nghĩ ra được là viết cho mọi người ngay sợ bị quên chữ huhu 🥲



Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me