[CHIẾN BÁC] KIẾP PHÙ DU MƯỜI NĂM
5
[Ngươi là tường nam ta nghĩa vô phản cố đâm đầu vào, là một hồi hoàng lương không muốn tỉnh]
Sau khi chia tay, Tiêu Chiến liền đi Mỹ quay MV rôì làm một số công việc khác. Vốn là rất bận, nhưng vẫn có cảm giác trống rỗng. Xuống máy bay, anh theo thói quen liền nhắn tin cho Vương Nhất Bác, nhưng mở di động ra mới phát hiện đối phương sớm đã huỷ kết bạn.Anh bắt đầu không còn tâm trí làm việc, cho dù mỗi ngày bận tối mày tối mặt, vẫn cứ nhớ đến Vương Nhất Bác.Anh thực hy vọng mỗi khi về nhà, sẽ lại nhìn thấy người nọ "đát đát đát" chạy tới chỗ mình. Anh bắt đầu nhớ mùi hương trên người Vương Nhất Bác. Nhớ khi Vương Nhất Bác cười rộ lên trên mặt sẽ xuất hiện má lúm đồng tiền. Nhớ mọi thứ về Vương Nhất Bác.Vương Nhất Bác cố gắng làm mình không nghĩ tới Tiêu Chiến, cố ý không quan tâm tới tin tức của Tiêu Chiến, nhưng vẫn cứ trong lúc vô tình thấy tin về Tiêu Chiến trên mạng. Tin gần đây nhất là anh đang ở Mỹ, cũng khá tốt.Từ khi tới Hàng Châu, Châu Nghệ Hiên không rời khỏi Vương Nhất Bác. Anh sợ Vương Nhất Bác bệnh, anh sợ Vương Nhất Bác sẽ rời khỏi thế giới này sớm hơn so với tưởng tượng của anh. Anh đem công ty ở Bắc Kinh giao cho đồng sự, người bí thư mà mình tín nhiệm tạm thời quản lý, rồi quyết định đến ở Lạc Dương, bởi vì đối với anh Vương Nhất Bác là quan trọng nhất, không thứ gì có thể so sánh được.Cha mẹ Vương Nhất Bác sớm đã không quan tâm tới cậu. Nói là quê quán, nhưng ở Lạc Dương Vương Nhất Bác cũng không có chỗ nào giống nhà. Châu Nghệ Hiên dùng thời gian ngắn nhất nhờ người quen mua một căn biệt thự, nhìn khá cổ, bên trong tràn ngập hương vị cổ xưa.
"Nhất Bác." Châu Nghệ Hiện ôm một bó "Mãn Thiên Tinh" từ bên ngoài đi vào. "Hiên ca!" Vương Nhất Bác thoáng chút kinh ngạc, nhìn một bó toàn hoa màu trắng kia.Cho dù giờ là tháng mười hai, ánh sáng phương nam vẫn thực tràn đầy. Ấm áp từ cửa sổ sát đất tràn vào nhà, những bụi cây tươi mới thế nhưng vào mùa đông nở ra những đóa hoa li ti, trong không khí tràn ngập hương hoa cỏ. Tất cả nhìn qua đều tốt đẹp như vậy.Lông mi Vương Nhất Bác rất dài, lưu lại một mảnh bóng tối dưới rèm mi, trên mặt mang theo ý cười nhìn người kia mang theo một bó "Mãn Thiên Tinh" đi đến."Tặng cho em." Châu Nghệ Hiên đưa hoa tới trước mặt Vương Nhất Bác. Mùi hoa nhàn nhạt ấm áp tốt đẹp, Vương Nhất Bác thất thần, nhận bó hoa trắng tinh khôi kia."Sao vậy, sao đột nhiên lại tặng hoa cho em?" Ánh mắt Vương Nhất Bác nhìn chằm chằm bó hoa, "Thật đẹp.""Cảm thấy em cùng Mãn Thiên Tinh rất xứng đôi, đều rất đẹp." Châu Nghệ Hiên nhìn khuôn mặt Vương Nhất Bác chằm chằm, bỗng nhiên cười, xem ra không sai khi mua hoa."Hiên ca, anh miệng lưỡi càng ngày càng trơn tru, có phải đã có bạn gái không?" Bầu không khí có chút xấu khổ, Vương Nhất Bác giả bộ vui đùa nói."Nếu có còn cần quản em sao." Châu Nghệ Hiên thở dài. Anh không tin Vương Nhất Bác không hiểu ý tứ trong lời nói của anh, có lẽ cậu chỉ muốn cự tuyệt. Vương Nhất Bác, vì sao em không thể tiếp nhận anh?"Cám ơn Hiên Ca." Tâm tình Vương Nhất Bác rất tốt, cậu đem hoa cắm vào bình hoa, "Thuốc của em hết rồi, Hiên Ca buổi chiều đưa em đi lấy thuốc đi.""Được." Châu Nghệ Hiên không ép buộc cậu chấp nhận trị liệu bằng hoá chất, anh biết trị liệu như vậy rất đau đớn, nếu Vương Nhất Bác không muốn, chính mình phải chăm sóc cậu thật tốt, dùng toàn bộ khả năng để tìm tuỷ thích hợp, đem mọi thứ tốt nhất đến cho Vương Nhất Bác. Tiêu Chiến chịu không nổi khi trong cuộc sống không có Vương Nhất Bác. Anh bắt đầu tìm tin tức về Vương Nhất Bác khắp nơi, nhưng cuối cùng đều không có kết quả. Gọi điện thoại thì toàn tắt máy. Hiện tại anh phát hiện, hai người ở bên nhau tám năm, bản thân lại không hiểu hết về người kia, không biết ngày thường Vương Nhất Bác sẽ đi tới nơi nào, không biết mối quan hệ bạn bè của Vương Nhất Bác ra sao.Hiểu biết của Tiêu Chiến về Vương Nhất Bác chỉ dừng lại tại mấy năm trước, mà quên mất rằng cậu đã sớm không còn là thiếu niên trước kia nữa.Bất kỳ thứ gì tám năm đều có thể thay đổi, huống chi Vương Nhất Bác phải tập làm quen với việc anh thường xuyên không về nhà. Tiêu Chiến nghĩ, sợ tối, sợ ma, sợ ngủ một mình, Vương Nhất Bác không có anh làm cách nào có thể đi qua ngần ấy năm.
Dường như người hy sinh luôn là Vương Nhất Bác, chính mình trước nay vẫn luôn theo thói quen mà tiếp nhận. Tiêu Chiến đã quen việc Vương Nhất Bác đối xử tốt với mình, đã quên rằng hai người yêu nhau vốn là phải bình đẳng. Anh không biết rốt cuộc Vương Nhất Bác làm thế nào trở nên kiên cường, mới có thể luôn bên cạnh anh mà không đòi hỏi gì.Vương Nhất Bác như vậy, thế gian này cũng chỉ có một.Tiêu Chiến cuối cùng cùng đường, đành phải gọi cho Châu Nghệ Hiên."Nghệ Hiên, đã lâu không gặp.""Đúng vậy, đã lâu không gặp." Châu Nghệ Hiên nhìn Vương Nhất Bác ngủ trên giường, ra khỏi phòng mới nghe điện thoại."Nếu không bận, qua mấy ngày nữa gặp nhau đi." Tiêu Chiến thật cẩn thận khi mở lời, anh muốn lấy một ít tin tức từ chỗ Châu Nghệ Hiên."Tiêu Chiến, muốn nói gì thì nói thẳng đi." Châu Nghệ Hiên không phải kẻ ngốc, anh biết Tiêu Chiến muốn gì."Nghệ Hiên, chúng ta anh em đã nhiều năm, cậu nhất định đừng gạt tôi." Tiêu Chiến mở miệng, ngữ khí thực thành khẩn, chỉ cần tin tức liên quan tới Vương Nhất Bác, anh nhất định sẽ không buông tay."Cậu nói đi." Châu Nghệ Hiên nhắm mắt lại. Anh không biết mình nên làm gì bây giờ. Vương Nhất Bác rất yêu Tiêu Chiến, nếu không cho Vương Nhất Bác nhìn thấy Tiêu Chiến, cậu nhất định sẽ không vui vẻ. Châu Nghệ Hiên nhìn ra được, Vương Nhất Bác mấy ngày nay căn bản chưa từng thật sự vui vẻ. Nhưng chính anh cũng có tư tâm, anh cũng không thể buông tha Vương Nhất Bác."Cậu biết tin tức của Nhất Bác không?" Tiêu Chiến vội vàng muốn biết tin tức của Vương Nhất Bác. Anh không muốn chịu đựng cuộc sống không có Vương Nhất Bác thêm một ngày nào nữa.
"Tiêu Chiến, lúc trước là cậu từ bỏ Nhất Bác, hiện tại giả vờ thâm tình để làm gì." Trong lời nói của Châu Nghệ Hiên mang theo châm chọc. Tiêu Chiến, không ngờ cậu còn có thể nói ra miệng."Tôi không vứt bỏ em ấy, thật sự không có, cậu cùng Nhất Bác ở bên nhau đúng không? Cậu nói cho tôi em ấy ở đâu, được không?" Tư thái Tiêu Chiến chưa bao giờ hạ thấp đến như vậy. Hiện tại anh mới phát hiện ra, trong lòng anh Vương Nhất Bác quan trọng đến bao nhiêu."Tiêu Chiến, cậu lên mạng xem truyện Nhất Bác viết đi, chính là 'Kiếp phù du mười năm' gần đây bán rất chạy, viết chính là chuyện giữa cậu và em ấy. Cậu sẽ hiểu, những gì em ấy hy sinh cho cậu cậu vĩnh viễn sẽ không bao giờ biết." Châu Nghệ Hiên không nói thẳng với anh, có lẽ, để Tiêu Chiến tự mình phát hiện sẽ tốt hơn.Tiêu Chiến đỏ mắt cúp máy. Không sao, anh có thể đọc xong một cuốn sách của Vương Nhất Bác, anh nguyện ý chờ.Thời điểm Vương Nhất Bác tỉnh lại, Châu Nghệ Hiên ngồi bên mép giường, có thể do ảo giác, cậu cảm giác ánh mắt Châu Nghệ Hiên nhìn mình rất thâm tình. "Em ngủ quên hả?" Vương Nhất Bác xoa mắt, phát ngốc nhìn người kia."Ừ, có đói bụng không, đi ăn cơm, chút nữa còn uống thuốc." Châu Nghệ Hiên theo thói quen xoa tóc Vương Nhất Bác, nói.
"Em biết rồi, cám ơn Hiên ca." Vương Nhất Bác có hơi ngượng ngùng gật đầu. Tuy rằng cả hai đã rất quen thuộc, nhưng sự ôn nhu tốt đẹp của Châu Nghệ Hiên làm trong lòng Vương Nhất Bác có chút áy náy."Không cần cảm ơn anh." Châu Nghệ Hiên có chút buồn cười nhìn thiếu niên, tươi cười tựa ánh nắng ấm áp, khiến Vương Nhất Bác có chút không thể mở mắt nổi.Châu Nghệ Hiên thật rất giống Tiêu Chiến, đặc biệt là lúc cười, tựa như ánh nắng tháng tư, làm người ấm áp tận đáy lòng, nhưng có thể sưởi ấm đáy lòng Vương Nhất Bác, cũng chỉ có Tiêu Chiến. Đó là mặt trời chỉ thuộc về riêng cậu.
Trên bàn ăn, Châu Nghệ Hiên không dám nhìn thẳng Vương Nhất Bác. Anh không biết, nếu Vương Nhất Bác biết Tiêu Chiến đi tìm cậu nhưng bị anh cự tuyệt liệu có tức giận hay không, có thể quay lại cùng Tiêu Chiến hay không? Anh thật sự luyến tiếc.
"Hiên ca, anh ngẩn người nhìn em làm gì?". Vương Nhất Bác dùng đũa quơ quơ trước mặt Châu Nghệ Hiên, bộ dáng nghiêng đầu nhìn đáng yêu đến mức làm trái tim đều phải phát run.
"À... Không có gì, em uống thêm canh đi." Châu Nghệ Hiên lấy lại tinh thần, múc thêm canh cho Vương Nhất Bác.
Tiêu Chiến trước đây cũng từng như vậy, nhìn cậu ăn cơm, sau đó liều mạng ép Vương Nhất Bác ăn canh mình làm nhiều hơn một chút.Quả nhiên, Tiêu Chiến đã trở thành vết sẹo trong lòng cậu, máu chảy đầm đìa, khiến cậu không cách nào nhìn thẳng.Nhưng Vương Nhất Bác sao có thể không phải chính là nốt chu sa trong lòng Tiêu Chiến?Tiêu Chiến hủy bỏ gần như toàn bộ lịch trình của ba ngày, quyết định tập trung đọc hết tiểu thuyết Vương Nhất Bác viết.Bút danh người nọ là Ôn Niệm Bắc, là Vương Nhất Bác đúng không. Lúc đầu anh không biết hàm nghĩa cái tên "Kiếp phù du mười năm" là gì, lại thông qua tiểu thuyết hiểu được từng chút một.Tiểu thuyết viết theo thời gian, ban đầu là đoạn thời gian khi còn ở trường học, những việc nhỏ vụn vặt đó, được Vương Nhất Bác viết vào tiểu thuyết, tốt đẹp đến kỳ lạ.Những khoảnh khắc ngọt ngào xa xôi đó, Tiêu Chiến hai mươi sáu tuổi đọc câu chuyện về Hạ Trạch và Ôn Hướng Bắc do Vương Nhất Bác hai mươi bốn tuổi viết, lòng mềm thành một mảnh.Những việc nhỏ đã qua đó Tiêu Chiến không quá để ý, nhưng Vương Nhất Bác lại đều nhớ kỹ. Những ngọt ngào nhỏ nhoi giữa những ngày tháng sinh hoạt bình thường đó, như là từng viên đường cát, cọ xát trong lòng Tiêu Chiến, lưu lại ấn ký không thể xoá nhoà.Thì ra tình yêu của Vương Nhất Bác, thật sự so với những gì anh tưởng tượng còn đậm sâu hơn nhiều.Di động Tiêu Chiến thiếu chút nữa bị người đại diện gọi hỏng, nhưng anh không quan tâm, vẫn cứ ôm iPad khóc lóc thảm thiết.
Thì ra Vương Nhất Bác của anh, tốt đẹp như vậy, cũng mệt mỏi như vậy.Thì ra năm ấy Vương Nhất Bác vốn dĩ có thể đến Mỹ học chuyên ngành văn học cậu yêu thích.Hoá ra Vương Nhất Bác vẫn giống như trước, sợ tối, sợ ma, chỉ là sợ bản thân bận mà không nói.Thì ra Vương Nhất Bác cũng sẽ tương tư thành bệnh.Hoá ra Nhất Bác của anh, bị bệnh.
Tay Tiêu Chiến có chút phát run, hẳn là vì Nhất Bác muốn tình tiết cốt truyện hấp dẫn nên viết vậy, Nhất Bác, sẽ không...Suy nghĩ lại khoảng thời gian trước, thời điểm anh thấy Vương Nhất Bác, sắc mặt tái nhợt, thân thể gầy rất nhiều."Không phải, không phải, Nhất Bác khẳng định sẽ không sao, nếu không thì vì sao em ấy không nói cho mình. Chắc chắn là không sao." Cả người Tiêu Chiến run rẩy, khuôn mặt đẫm nước mắt.
Tiêu Chiến lại nghĩ đến nụ cười trước đây của Vương Nhất Bác, hai dấu móc nhỏ hai bên má đáng yêu cực kỳ, ông trời sẽ không thể nào xuống tay với một người tốt đẹp lại đáng yêu như Vương Nhất Bác có phải không. Ông trời chắc chắn không nỡ, bởi vì Vương Nhất Bác đáng yêu như vậy, Diêm Vương cũng sẽ không nỡ thu.Màn vén lên nửa bên, trong phòng có chút tối, trong tầm tay Tiêu Chiến là vô số đầu thuốc lá, anh chỉ có thể dùng cách này khiến mình bình tĩnh lại. Sương khói lượn lờ, mông lung tựa tiên cảnh, nhưng nếu thiên đường này không có Vương Nhất Bác, anh tình nguyện rơi xuống địa ngục.
[Gió Lạc Dương, cuối cùng vẫn bỏ lỡ Bắc Kinh]
Sau khi chia tay, Tiêu Chiến liền đi Mỹ quay MV rôì làm một số công việc khác. Vốn là rất bận, nhưng vẫn có cảm giác trống rỗng. Xuống máy bay, anh theo thói quen liền nhắn tin cho Vương Nhất Bác, nhưng mở di động ra mới phát hiện đối phương sớm đã huỷ kết bạn.Anh bắt đầu không còn tâm trí làm việc, cho dù mỗi ngày bận tối mày tối mặt, vẫn cứ nhớ đến Vương Nhất Bác.Anh thực hy vọng mỗi khi về nhà, sẽ lại nhìn thấy người nọ "đát đát đát" chạy tới chỗ mình. Anh bắt đầu nhớ mùi hương trên người Vương Nhất Bác. Nhớ khi Vương Nhất Bác cười rộ lên trên mặt sẽ xuất hiện má lúm đồng tiền. Nhớ mọi thứ về Vương Nhất Bác.Vương Nhất Bác cố gắng làm mình không nghĩ tới Tiêu Chiến, cố ý không quan tâm tới tin tức của Tiêu Chiến, nhưng vẫn cứ trong lúc vô tình thấy tin về Tiêu Chiến trên mạng. Tin gần đây nhất là anh đang ở Mỹ, cũng khá tốt.Từ khi tới Hàng Châu, Châu Nghệ Hiên không rời khỏi Vương Nhất Bác. Anh sợ Vương Nhất Bác bệnh, anh sợ Vương Nhất Bác sẽ rời khỏi thế giới này sớm hơn so với tưởng tượng của anh. Anh đem công ty ở Bắc Kinh giao cho đồng sự, người bí thư mà mình tín nhiệm tạm thời quản lý, rồi quyết định đến ở Lạc Dương, bởi vì đối với anh Vương Nhất Bác là quan trọng nhất, không thứ gì có thể so sánh được.Cha mẹ Vương Nhất Bác sớm đã không quan tâm tới cậu. Nói là quê quán, nhưng ở Lạc Dương Vương Nhất Bác cũng không có chỗ nào giống nhà. Châu Nghệ Hiên dùng thời gian ngắn nhất nhờ người quen mua một căn biệt thự, nhìn khá cổ, bên trong tràn ngập hương vị cổ xưa.
"Nhất Bác." Châu Nghệ Hiện ôm một bó "Mãn Thiên Tinh" từ bên ngoài đi vào. "Hiên ca!" Vương Nhất Bác thoáng chút kinh ngạc, nhìn một bó toàn hoa màu trắng kia.Cho dù giờ là tháng mười hai, ánh sáng phương nam vẫn thực tràn đầy. Ấm áp từ cửa sổ sát đất tràn vào nhà, những bụi cây tươi mới thế nhưng vào mùa đông nở ra những đóa hoa li ti, trong không khí tràn ngập hương hoa cỏ. Tất cả nhìn qua đều tốt đẹp như vậy.Lông mi Vương Nhất Bác rất dài, lưu lại một mảnh bóng tối dưới rèm mi, trên mặt mang theo ý cười nhìn người kia mang theo một bó "Mãn Thiên Tinh" đi đến."Tặng cho em." Châu Nghệ Hiên đưa hoa tới trước mặt Vương Nhất Bác. Mùi hoa nhàn nhạt ấm áp tốt đẹp, Vương Nhất Bác thất thần, nhận bó hoa trắng tinh khôi kia."Sao vậy, sao đột nhiên lại tặng hoa cho em?" Ánh mắt Vương Nhất Bác nhìn chằm chằm bó hoa, "Thật đẹp.""Cảm thấy em cùng Mãn Thiên Tinh rất xứng đôi, đều rất đẹp." Châu Nghệ Hiên nhìn khuôn mặt Vương Nhất Bác chằm chằm, bỗng nhiên cười, xem ra không sai khi mua hoa."Hiên ca, anh miệng lưỡi càng ngày càng trơn tru, có phải đã có bạn gái không?" Bầu không khí có chút xấu khổ, Vương Nhất Bác giả bộ vui đùa nói."Nếu có còn cần quản em sao." Châu Nghệ Hiên thở dài. Anh không tin Vương Nhất Bác không hiểu ý tứ trong lời nói của anh, có lẽ cậu chỉ muốn cự tuyệt. Vương Nhất Bác, vì sao em không thể tiếp nhận anh?"Cám ơn Hiên Ca." Tâm tình Vương Nhất Bác rất tốt, cậu đem hoa cắm vào bình hoa, "Thuốc của em hết rồi, Hiên Ca buổi chiều đưa em đi lấy thuốc đi.""Được." Châu Nghệ Hiên không ép buộc cậu chấp nhận trị liệu bằng hoá chất, anh biết trị liệu như vậy rất đau đớn, nếu Vương Nhất Bác không muốn, chính mình phải chăm sóc cậu thật tốt, dùng toàn bộ khả năng để tìm tuỷ thích hợp, đem mọi thứ tốt nhất đến cho Vương Nhất Bác. Tiêu Chiến chịu không nổi khi trong cuộc sống không có Vương Nhất Bác. Anh bắt đầu tìm tin tức về Vương Nhất Bác khắp nơi, nhưng cuối cùng đều không có kết quả. Gọi điện thoại thì toàn tắt máy. Hiện tại anh phát hiện, hai người ở bên nhau tám năm, bản thân lại không hiểu hết về người kia, không biết ngày thường Vương Nhất Bác sẽ đi tới nơi nào, không biết mối quan hệ bạn bè của Vương Nhất Bác ra sao.Hiểu biết của Tiêu Chiến về Vương Nhất Bác chỉ dừng lại tại mấy năm trước, mà quên mất rằng cậu đã sớm không còn là thiếu niên trước kia nữa.Bất kỳ thứ gì tám năm đều có thể thay đổi, huống chi Vương Nhất Bác phải tập làm quen với việc anh thường xuyên không về nhà. Tiêu Chiến nghĩ, sợ tối, sợ ma, sợ ngủ một mình, Vương Nhất Bác không có anh làm cách nào có thể đi qua ngần ấy năm.
Dường như người hy sinh luôn là Vương Nhất Bác, chính mình trước nay vẫn luôn theo thói quen mà tiếp nhận. Tiêu Chiến đã quen việc Vương Nhất Bác đối xử tốt với mình, đã quên rằng hai người yêu nhau vốn là phải bình đẳng. Anh không biết rốt cuộc Vương Nhất Bác làm thế nào trở nên kiên cường, mới có thể luôn bên cạnh anh mà không đòi hỏi gì.Vương Nhất Bác như vậy, thế gian này cũng chỉ có một.Tiêu Chiến cuối cùng cùng đường, đành phải gọi cho Châu Nghệ Hiên."Nghệ Hiên, đã lâu không gặp.""Đúng vậy, đã lâu không gặp." Châu Nghệ Hiên nhìn Vương Nhất Bác ngủ trên giường, ra khỏi phòng mới nghe điện thoại."Nếu không bận, qua mấy ngày nữa gặp nhau đi." Tiêu Chiến thật cẩn thận khi mở lời, anh muốn lấy một ít tin tức từ chỗ Châu Nghệ Hiên."Tiêu Chiến, muốn nói gì thì nói thẳng đi." Châu Nghệ Hiên không phải kẻ ngốc, anh biết Tiêu Chiến muốn gì."Nghệ Hiên, chúng ta anh em đã nhiều năm, cậu nhất định đừng gạt tôi." Tiêu Chiến mở miệng, ngữ khí thực thành khẩn, chỉ cần tin tức liên quan tới Vương Nhất Bác, anh nhất định sẽ không buông tay."Cậu nói đi." Châu Nghệ Hiên nhắm mắt lại. Anh không biết mình nên làm gì bây giờ. Vương Nhất Bác rất yêu Tiêu Chiến, nếu không cho Vương Nhất Bác nhìn thấy Tiêu Chiến, cậu nhất định sẽ không vui vẻ. Châu Nghệ Hiên nhìn ra được, Vương Nhất Bác mấy ngày nay căn bản chưa từng thật sự vui vẻ. Nhưng chính anh cũng có tư tâm, anh cũng không thể buông tha Vương Nhất Bác."Cậu biết tin tức của Nhất Bác không?" Tiêu Chiến vội vàng muốn biết tin tức của Vương Nhất Bác. Anh không muốn chịu đựng cuộc sống không có Vương Nhất Bác thêm một ngày nào nữa.
"Tiêu Chiến, lúc trước là cậu từ bỏ Nhất Bác, hiện tại giả vờ thâm tình để làm gì." Trong lời nói của Châu Nghệ Hiên mang theo châm chọc. Tiêu Chiến, không ngờ cậu còn có thể nói ra miệng."Tôi không vứt bỏ em ấy, thật sự không có, cậu cùng Nhất Bác ở bên nhau đúng không? Cậu nói cho tôi em ấy ở đâu, được không?" Tư thái Tiêu Chiến chưa bao giờ hạ thấp đến như vậy. Hiện tại anh mới phát hiện ra, trong lòng anh Vương Nhất Bác quan trọng đến bao nhiêu."Tiêu Chiến, cậu lên mạng xem truyện Nhất Bác viết đi, chính là 'Kiếp phù du mười năm' gần đây bán rất chạy, viết chính là chuyện giữa cậu và em ấy. Cậu sẽ hiểu, những gì em ấy hy sinh cho cậu cậu vĩnh viễn sẽ không bao giờ biết." Châu Nghệ Hiên không nói thẳng với anh, có lẽ, để Tiêu Chiến tự mình phát hiện sẽ tốt hơn.Tiêu Chiến đỏ mắt cúp máy. Không sao, anh có thể đọc xong một cuốn sách của Vương Nhất Bác, anh nguyện ý chờ.Thời điểm Vương Nhất Bác tỉnh lại, Châu Nghệ Hiên ngồi bên mép giường, có thể do ảo giác, cậu cảm giác ánh mắt Châu Nghệ Hiên nhìn mình rất thâm tình. "Em ngủ quên hả?" Vương Nhất Bác xoa mắt, phát ngốc nhìn người kia."Ừ, có đói bụng không, đi ăn cơm, chút nữa còn uống thuốc." Châu Nghệ Hiên theo thói quen xoa tóc Vương Nhất Bác, nói.
"Em biết rồi, cám ơn Hiên ca." Vương Nhất Bác có hơi ngượng ngùng gật đầu. Tuy rằng cả hai đã rất quen thuộc, nhưng sự ôn nhu tốt đẹp của Châu Nghệ Hiên làm trong lòng Vương Nhất Bác có chút áy náy."Không cần cảm ơn anh." Châu Nghệ Hiên có chút buồn cười nhìn thiếu niên, tươi cười tựa ánh nắng ấm áp, khiến Vương Nhất Bác có chút không thể mở mắt nổi.Châu Nghệ Hiên thật rất giống Tiêu Chiến, đặc biệt là lúc cười, tựa như ánh nắng tháng tư, làm người ấm áp tận đáy lòng, nhưng có thể sưởi ấm đáy lòng Vương Nhất Bác, cũng chỉ có Tiêu Chiến. Đó là mặt trời chỉ thuộc về riêng cậu.
Trên bàn ăn, Châu Nghệ Hiên không dám nhìn thẳng Vương Nhất Bác. Anh không biết, nếu Vương Nhất Bác biết Tiêu Chiến đi tìm cậu nhưng bị anh cự tuyệt liệu có tức giận hay không, có thể quay lại cùng Tiêu Chiến hay không? Anh thật sự luyến tiếc.
"Hiên ca, anh ngẩn người nhìn em làm gì?". Vương Nhất Bác dùng đũa quơ quơ trước mặt Châu Nghệ Hiên, bộ dáng nghiêng đầu nhìn đáng yêu đến mức làm trái tim đều phải phát run.
"À... Không có gì, em uống thêm canh đi." Châu Nghệ Hiên lấy lại tinh thần, múc thêm canh cho Vương Nhất Bác.
Tiêu Chiến trước đây cũng từng như vậy, nhìn cậu ăn cơm, sau đó liều mạng ép Vương Nhất Bác ăn canh mình làm nhiều hơn một chút.Quả nhiên, Tiêu Chiến đã trở thành vết sẹo trong lòng cậu, máu chảy đầm đìa, khiến cậu không cách nào nhìn thẳng.Nhưng Vương Nhất Bác sao có thể không phải chính là nốt chu sa trong lòng Tiêu Chiến?Tiêu Chiến hủy bỏ gần như toàn bộ lịch trình của ba ngày, quyết định tập trung đọc hết tiểu thuyết Vương Nhất Bác viết.Bút danh người nọ là Ôn Niệm Bắc, là Vương Nhất Bác đúng không. Lúc đầu anh không biết hàm nghĩa cái tên "Kiếp phù du mười năm" là gì, lại thông qua tiểu thuyết hiểu được từng chút một.Tiểu thuyết viết theo thời gian, ban đầu là đoạn thời gian khi còn ở trường học, những việc nhỏ vụn vặt đó, được Vương Nhất Bác viết vào tiểu thuyết, tốt đẹp đến kỳ lạ.Những khoảnh khắc ngọt ngào xa xôi đó, Tiêu Chiến hai mươi sáu tuổi đọc câu chuyện về Hạ Trạch và Ôn Hướng Bắc do Vương Nhất Bác hai mươi bốn tuổi viết, lòng mềm thành một mảnh.Những việc nhỏ đã qua đó Tiêu Chiến không quá để ý, nhưng Vương Nhất Bác lại đều nhớ kỹ. Những ngọt ngào nhỏ nhoi giữa những ngày tháng sinh hoạt bình thường đó, như là từng viên đường cát, cọ xát trong lòng Tiêu Chiến, lưu lại ấn ký không thể xoá nhoà.Thì ra tình yêu của Vương Nhất Bác, thật sự so với những gì anh tưởng tượng còn đậm sâu hơn nhiều.Di động Tiêu Chiến thiếu chút nữa bị người đại diện gọi hỏng, nhưng anh không quan tâm, vẫn cứ ôm iPad khóc lóc thảm thiết.
Thì ra Vương Nhất Bác của anh, tốt đẹp như vậy, cũng mệt mỏi như vậy.Thì ra năm ấy Vương Nhất Bác vốn dĩ có thể đến Mỹ học chuyên ngành văn học cậu yêu thích.Hoá ra Vương Nhất Bác vẫn giống như trước, sợ tối, sợ ma, chỉ là sợ bản thân bận mà không nói.Thì ra Vương Nhất Bác cũng sẽ tương tư thành bệnh.Hoá ra Nhất Bác của anh, bị bệnh.
Tay Tiêu Chiến có chút phát run, hẳn là vì Nhất Bác muốn tình tiết cốt truyện hấp dẫn nên viết vậy, Nhất Bác, sẽ không...Suy nghĩ lại khoảng thời gian trước, thời điểm anh thấy Vương Nhất Bác, sắc mặt tái nhợt, thân thể gầy rất nhiều."Không phải, không phải, Nhất Bác khẳng định sẽ không sao, nếu không thì vì sao em ấy không nói cho mình. Chắc chắn là không sao." Cả người Tiêu Chiến run rẩy, khuôn mặt đẫm nước mắt.
Tiêu Chiến lại nghĩ đến nụ cười trước đây của Vương Nhất Bác, hai dấu móc nhỏ hai bên má đáng yêu cực kỳ, ông trời sẽ không thể nào xuống tay với một người tốt đẹp lại đáng yêu như Vương Nhất Bác có phải không. Ông trời chắc chắn không nỡ, bởi vì Vương Nhất Bác đáng yêu như vậy, Diêm Vương cũng sẽ không nỡ thu.Màn vén lên nửa bên, trong phòng có chút tối, trong tầm tay Tiêu Chiến là vô số đầu thuốc lá, anh chỉ có thể dùng cách này khiến mình bình tĩnh lại. Sương khói lượn lờ, mông lung tựa tiên cảnh, nhưng nếu thiên đường này không có Vương Nhất Bác, anh tình nguyện rơi xuống địa ngục.
[Gió Lạc Dương, cuối cùng vẫn bỏ lỡ Bắc Kinh]
Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me