Chim Hoang Yen Tra Xanh Mem Mai Treu Nguoi Khong Muon Chiu Trach Nhiem
Chương 15: Đọc tin nhắnVăn Bao Bao hơi khom người, nhỏ giọng thì thầm bên cạnh người phụ nữ, "Mẹ yên tâm, con tuyệt đối sẽ không để mẹ chết đâu.""Dù sao, so với chết, sống, mới có thể cảm nhận được hết thảy.""Thật hy vọng có một ngày, mẹ có thể mở mắt ra nhìn.""Người đàn ông mẹ lấy lòng lúc đó, hiện tại giống như một bãi bùn nhão.""Người mẹ ghét nhất là con, ngược lại sống rất tốt."Văn Bao Bao đặt tay người phụ nữ xuống, thay bà cẩn thận sửa sang lại chăn.Tóc của người phụ nữ để tiện chăm sóc, đã cạo thành đầu trọc, nhìn qua khuôn mặt càng thêm đáng sợ.Thế nhưng Văn Bao Bao dường như cũng không phát hiện, mà là tìm khăn lông lau một lượt mặt cùng tay chân chân của người phụ nữ."Ai, vừa rồi tôi nhìn thấy con của bệnh nhân phòng bệnh cuối cùng đến thăm, đứa nhỏ kia thật đáng thương, cha không đáng tin cậy, viện phí nằm viện của mẹ đứa nhóc đó là một mình đứa nhóc đó gánh.""Cũng không phải, lại nói viện điều dưỡng này chi phí cũng không thấp, cha không có lực, nhưng đứa nhóc đó không từ bỏ ý định, muốn cho mẹ mình được chăm sóc tốt nhất.""Đứa con hiếu thuận như vậy, nếu tôi là mẹ của đứa nhóc đó, tôi nhất định cũng sẽ giãy dụa tỉnh lại.""Người thực vật ấy mà, nghe nói là bị chồng đánh cho mới thành người thực vật, đừng nói trình độ chữa bệnh trong nước chúng ta, dù trên toàn thế giới, bất cứ nơi nào cũng không dám cam đoan người thực vật có thể tỉnh dậy.""Cũng đúng, nếu người thực vật đều có thể tỉnh lại, vậy thật sự trở thành kỳ tích y học.""Lại nói, những đứa trẻ hiểu chuyện đều có cha mẹ không hiểu chuyện, người mẹ này nằm trên giường bệnh trông cậy vào chồng mình sao? Kiếp sau đi.""Con tôi sau này hiếu thuận được như vậy thì tốt rồi."Văn Bao Bao hoàn toàn không biết người bên ngoài đang bàn tán về mình, ở trong phòng bệnh người phụ nữ đợi nửa ngày, lúc này mới rời đi.Lúc đi vẫn rất lễ phép tạm biệt y tá ở bàn y tá, điều này lại một lần nữa lấy được sự đồng cảm của mọi người.Nguyên Chung Ly nới lỏng cổ áo, tuy rằng không ai dám rót rượu cho hắn, nhưng nếu đi xã giao, tự nhiên cũng tránh không thoát.Hiện tại có thể khiến cho hắn tự mình đến xã giao, đều là những đơn hàng hơn hàng trên chục tỷ đồng, mỗi thứ đều là quy hoạch mấu chốt của tập đoàn Nguyên thị trong tương lai.Hắn tựa vào tường, từ trong túi lấy ra một bao thuốc lá, từ giữa rút ra một điếu ngậm trong miệng."Bang!"Bên cạnh lại gần một chiếc bật lửa, Nguyên Chung Ly giương mắt nhìn qua, một thanh niên dáng vẻ ngoan ngoãn lấy lòng giơ bật lửa, nhìn trong mắt anh ta đều là sự ngưỡng mộ.Nguyên Chung Ly châm thuốc lá, phun ra một ngụm khói, "Mới tới?"Khuôn mặt cười của thanh niên cứng ngắc, rất nhanh lại mềm mại trở lại, "Ly gia, chúng ta đã từng gặp qua, ở trong bữa tiệc của Tư thiếu.""Vậy sao?" Nguyên Chung Ly thờ ơ, hiển nhiên cũng không nhớ rõ thanh niên này là ai, "Tên?" Trên mặt thanh niên xuất hiện vui sướng, trong mắt lóe sáng, "Liên Liên, Ly gia, em tên Liên Liên.""Liên Liên?" Khóe miệng Nguyên Chung Ly mang theo một nụ cười không rõ ý tứ, "Đặc biệt ở đây chờ tôi?""Dạ vâng." Trên mặt Liên Liên lộ ra vẻ ngượng ngùng "Từ lần trước gặp Ly gia, trong lòng Liên Liên liền khó quên, không nghĩ tới hôm nay còn có thể gặp Ly gia."Nguyên Chung Ly ngậm điếu thuốc trong miệng, vẻ mặt lười biếng, ngoắc ngoắc ngón tay với anh ta, "Lại đây."Thanh niên lập tức nghe lời tiến lại gần, để cho Nguyên Chung Ly dễ dàng ôm lấy bả vai của mình.Trên mặt anh ta mang theo vài phần kích động, thậm chí cơ thể còn vì căng thẳng nên run rẩy.Chỉ cần hôm nay Ly gia có thể dẫn anh ta đi, giá trị của anh ta ở bar Twilight sẽ càng tăng thêm."Là lần đâu sao?" Nguyên Chung Ly hỏi rất thẳng thắn, khiến anh ta lập tức đỏ mặt.Anh ta hơi cúi đầu, giọng nói có chút nhỏ, "Vâng ạ."Nguyên Chung Ly dập tắt điếu thuốc trong tay, ôm người đi về phía ghế sofa.Người trong ghế sô pha thấy Nguyên Chung Ly trở lại còn mang theo một người, không khí thoáng cái được thả lỏng.Có người không nhịn được nhìn anh ta một cái, "Giám đốc Nguyên, đây là niềm vui mới trong truyền thuyết mà ngài yêu thích gần đây à?"Nguyên Chung Ly nở nụ cười, dẫn người ngồi xuống, chỉ chỉ cái bàn, "Đi rót rượu cho mấy vị tổng giám đốc, cùng người ta uống vài chén đi.""Vâng ạ." Liên Liên thấp giọng đáp ứng, ngoan ngoãn rót rượu cho mọi người, cũng rót đầy cho mình một chén, "Em kính các vị tổng giám đốc." Bản thân anh ta làm việc ở Bả Twilight, đương nhiên là luyện ra được khả năng uống rượu.Một ly đầy rượu uống vào bụng, mặt không đổi sắc tim không đập.Trong phòng lập tức có người trầm trồ khen ngợi.Có người cười ha ha, "Giám đốc Nguyên, vật nhỏ này của ngài rất biết điều, không bằng hôm nay để vật nhỏ này so khả năng uống rượu đi?"Lúc hắn nói có chút chần chờ, dù sao nghe nói Nguyên Chung Ly rất thích niềm vui mới của hắn.Nhưng nhìn Nguyên Chung Ly hình như không có ý phản đối, lá gan liền lớn hơn một chút.Xem ra nhìn có vẻ thích, nhưng dù sao cũng chỉ là đồ chơi nhỏ không quan trọng lắm, nhiều lắm cũng chỉ là chơi đùa một chút.Những người trên ghế sô pha đều có mắt nhìn, chỉ cần nhìn thái độ của Nguyên Chung Ly, liền biết thái độ của hắn đối với vật nhỏ này như thế nào.Liên Liên rất nhanh liền uống vài chén rượu, có chút oan ức nhìn Nguyên Chung Ly, phát hiện Nguyên Chung Ly chỉ hút thuốc, vẻ mặt lười biếng tựa vào vị trí, cơ bản không có ý nhìn về phía anh ta.Anh ta khẽ cắn môi, hôm nay bất luận như thế nào cũng phải để Ly gia mang anh ta đi, không phải chỉ là uống rượu sao? Anh ta cũng không tin anh ta uống không lại!Văn Bao Bao dụi dụi mắt, nhìn đồng hồ, đã là 11 giờ đêm."Bao Bao thiếu gia, nếu không ngài về phòng nghỉ ngơi trước? Thất gia nếu lúc này chưa đến, hẳn là sẽ không tới." Quản gia nhìn cậu rõ ràng đã rất buồn ngủ, nhưng lại cố gắng chống đỡ có chút đau lòng cho Văn Bao Bao."Cháu chờ một lát nữa, không chừng lát nữa ngài ấy sẽ trở về." Văn Bao Bao cười với quản gia, "Bác đi nghỉ ngơi trước đi, để đèn ở phòng khách cho cháu là được.""Được, Bao thiếu gia, nếu thật sự buồn ngủ, ngài phải đi về phòng nghỉ ngơi đó." Quản gia tri kỷ tắt đèn lớn trong phòng khách đi, chỉ để lại một cái đèn tường nhỏ.Văn Bao Bao cuộn tròn trên sô pha, trong ngực ôm một cái gối, đầu dần dần chôn ở phía sau gối.Cuối cùng không biết ngủ như thế nào, buổi sáng là quản gia gọi cậu dậy.Quản gia nhìn cậu quan tâm nói, "Bao thiếu gia, ngài có muốn trở về phòng ngủ bù chút không?""Mấy giờ rồi ạ?" Bao Văn dụi mắt, còn có chút buồn ngủ."Đã 7 giờ sáng rồi."Văn Bao Bao nhìn thoáng qua di động, di động còn dừng ở trang cậu gửi tin nhắn cho Nguyên Chung Ly.Gửi từ hôm qua nhưng nay vẫn không nhận được câu trả lời, mà hắn cũng không tới căn nhà bên này.Cậu cắn cắn môi, "Cháu đi thay quần áo, không cần chuẩn bị bữa sáng đâu ạ, Cháu phải về trường.""Được." Quản gia có chút lo lắng nhìn Văn Bao Bao , cảm giác trạng thái của cậu có chút không tốt.Nhưng chuyện của Thất gia, ai dám hỏi? Chỉ có thể âm thầm đau lòng đứa nhỏ nhìn qua có chút lung lay sắp đổ này.VĂn Bao Bao về phòng tắm rửa, thay quần áo xong, lúc đi ra suy nghĩ một chút, tháo đồng hồ đeo tay xuống đặt ở chỗ dễ thấy nhất trên bàn.Cậu quét mắt một vòng, cái phòng này đoán rằng về sau cậu sẽ không đến nữa.Ngày hôm qua Nguyên Chung Ly không trả lời tin nhắn, nhưng hiện là đã đọc, hơn nữa người cũng không xuất hiện, cậu nghĩ cậu biết hắn có ý gì.
Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me