LoveTruyen.Me

Chinh La Tieu Bach Kiem

Châu Thi Vũ quay đầu nhìn thiên hạ đang cúi đầu, tiếp đó lạnh lùng nói với Bạch Mặc, "Sau này tôi đều ăn cơm với Vương Dịch, cho nên, không rảnh".

Ơ? Vương Dịch lúc này mới tỉnh hồn lại, kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Châu Thi Vũ, đối diện với ánh mắt nhu hòa kia, trong lòng chảy qua một dòng nước ấm.

Đã lâu rồi không thấy được ánh mắt xinh đẹp của học tỷ. Hơn nữa, trước sau vẫn lạnh lùng với Bạch Mặc còn mình thì vẫn luôn ôn nhu như vậy. Vương Dịch càng nghĩ càng vui vẻ, trên khóe miệng nâng lên độ cong rất đắc ý.

Vốn là bởi vì cái tên Bạch Mặc vướng víu chết tiệt này mà nàng có chút tức giận, dư quang lơ đãng liếc thiên hạ đang bị mình nắm lấy, sau khi nhìn thấy độ cong trên khóe miệng cô, thì băng sương trên mặt Châu Thi Vũ rốt cuộc cũng có chút tan ra.

Nhẹ nhàng buông tay Vương Dịch ra, sau đó trong ánh mắt nghi hoặc của cô, mười ngón tay quấn quít lấy nhau, Châu Thi Vũ nhẹ giọng nói, "Quay trở về thôi, còn phải phỏng vấn nữa đây".

"Vâng". Vương Dịch ngơ ngác gật đầu, trong lòng một trận vui vẻ.

Hai người liền không đếm xỉa tới Bạch Mặc mà đi về văn phòng phỏng vấn, khi đi tới cửa thì Châu Thi Vũ mới buông tay Vương Dịch ra rồi nói, "Nhớ là chờ chị ăn cơm". Tiếp đó thì liền đi vào văn phòng.

"......" Vương Dịch còn chưa kịp trả lời thì thấy Châu Thi Vũ đã đi vào, cau mày lại suy nghĩ một chút, làm sao cũng nghĩ không ra tại sao chính mình giống như là đang thỏa hiệp đây, cảm thấy phiền muộn.

"Ê, có bị gì không đó?". Sau khi Viên Nhất Kỳ mới vừa phỏng vấn học sinh mới xong thì liền thấy Vương Dịch đi vào, vội vàng thấp giọng hỏi.

Lắc đầu, có chút đăm chiêu nhìn về phía Châu Thi Vũ, Vương Dịch bắt đầu do dự.

Là muốn làm lành, hay là phải chiến tranh lạnh một thời gian nữa? Mình không phải là đứa ngốc, cũng muốn chắc chắn là Châu Thi Vũ chỉ yêu mỗi mình cô, cũng muốn Châu Thi Vũ đối xử tốt giống mình vậy, trái tim của chị ấy cũng đặt ở trên người mình. Nếu là chiến tranh lạnh thêm một thời gian nữa, Châu Thi Vũ có sinh khí nữa hay không, dù sao cũng là lần thứ hai chủ động làm lành.

Nhưng mà nếu như lúc này mà thỏa hiệp thì......Nặng nề mà thở dài, Vương Dịch buồn bực lấy điện thoại ra nhìn thời gian một cái, sau đó thì có chút uất ức nằm sấp lên bàn.

Cô luôn cảm thấy nếu lúc này mà thỏa hiệp, thì mình sẽ bị Châu Thi Vũ ăn chết. Nếu ngay lúc này mà mình liền thỏa hiệp, thì nhất định người kia sẽ cho là mình chỉ là trái hồng mềm, muốn bóp thế nào thì bóp thế đó, như vậy thì mình sẽ lại bị lâm vào tình cảnh bị người khác quyết định.

Không nghĩ tới mỗi lần như vậy cô chỉ có thể đứng im tại chỗ chờ đối phương quyết định là vẫn ở cùng nhau hay là bị vứt bỏ. Ngày đàng sàng khôn. [*Trong câu 'Đi một ngày đàng học một sàng khôn ý chỉ một lần vấp ngã là một lần bớt dại].

Vương Dịch đã sớm không còn là đứa trẻ lúc nào cũng tỏ ra nhu nhược nữa. Cũng sẽ có phân tích một chút, cũng sẽ sử dụng những thủ đoạn để nắm chặt tình yêu của mình.

Viên Nhất Kỳ nhìn Vương Dịch cư nhiên rất không hình tượng mà nằm úp sấp lên bàn, vội vàng nhéo cánh tay cô rồi thấp giọng nói, "Không cần hình tượng nữa à?".

"Á......". Vương Dịch vẫn còn đang trong tình trạng buồn rầu lúc này mới phản ứng lại, đưa mắt nhìn một sinh viên nào đó đang định phỏng vấn, ho khan một cái rồi ngồi thẳng dậy.

Một bên khác, sắc mặt Bạch Mặc tái xanh nhìn hai người tay trong tay chậm rãi rời đi, tay nắm thành quyền, cắn răng hung tợn trừng mắt nhìn bóng lưng Vương Dịch.

"Muốn đuổi theo Châu Thi Vũ à?". Một giọng nói ở trong góc vang lên, Bạch Mặc giật mình, tiếp đó buông quả đấm ra, ánh mắt âm u lạnh lẽo nhìn qua chỗ đó, "Tại sao lại ở đây?".

Vũ Văn Phỉ không nhìn ánh mắt không thân thiện kia của hắn, đi tới nói, "Là bằng hữu, tại sao không thể ở đây?".

"Vũ Văn Phỉ!". Tức giận rống lên một cái, sắc mặt Bạch Mặc u ám, "Không phải ở trong trường có sự kiện sao?".

"Hừ, bằng hữu đều bị cái con hồ ly tinh kia câu dẫn, tại sao lại không thể chứ?". Vũ Văn Phỉ chanh chua cay nghiệt nói, "Lúc trước tranh cử chức vị phó chủ tịch là vì muốn chống lại cái con hồ ly tinh Châu Thi Vũ kia, bởi vì không ưa, cho nên mới giúp kéo phiếu cho, còn bây giờ thì sao?". 

Châm chọc nhìn Bạch Mặc, Vũ Văn Phỉ tiếp tục nói, "Cư nhiên lại muốn theo đuổi cái con hồ ly tinh? Lúc đó đều là giả hết sao?".

"Vũ Văn Phỉ, nói cho cô biết, tôi không có cảm giác với cô". Bạch Mặc vừa nghe được lời kia thì trong lòng lửa giận thiêu đốt, không chút khách khí nói. 

"Đúng vậy, trái tim cũng nằm ở chỗ nào đó của hồ ly tinh rồi, làm sao mà có cảm giác được?". Vũ Văn Phỉ căn bản cũng không sợ hắn, tiến lên vài bước rồi nói, "Lúc trước có thể lên làm phó chủ tịch, là được tớ giúp kéo rất nhiều phiếu, hừ hừ, còn bây giờ muốn hất ra à?". 

"Ba!", Bạch Mặc hướng theo chủ nghĩa đại nam nhân lúc này nhịn không được mấy lời xu nịnh của Vũ Văn Phỉ mà hắn xem như là lời nói đại nghịch bất đạo, giơ tay lên tát một cái, gò má trắng nõn của Vũ Văn Phỉ lưu lại năm dấu tay đỏ đỏ.

Bởi vì lực đạo của tay lúc đó quá nặng, cho nên Vũ Văn Phỉ cảm thấy trong đầu mình choáng váng, tay bụm má một lúc lâu mới phản ứng lại, tiếp đó không thể tin mà nói, "Đánh! Cư nhiên lại đánh tớ?".

"Hừ! Tiện nhân!". Bạch Mặc khinh thường liếc một cái, xoay người lại đi tới phòng làm việc của mình, chỉ để lại Vũ Văn Phỉ một thân một mình ở chỗ đó tay bụm má lại, nghiến răng nghiến lợi nhớ kỹ tên của Châu Thi Vũ.

Cũng đều do cái con hồ ly tinh, nếu không Bạch Mặc làm sao mà biến thành cái dạng này được, trước kia Bạch Mặc không phải như vậy, lúc nào cũng ôn nhu với mình. Nếu không phải con hồ ly tinh Châu Thi Vũ câu dẫn Bạch Mặc, Bạch Mặc cũng không đối xử với mình như vậy.

Càng nghĩ càng tức giận, Vũ Văn phỉ xoa xoa mặt mình, nhìn xung quanh một chút thì không thấy bóng người nào, một mình đi về văn phòng của bộ lễ nghi.

Tiếp nhận sinh viên mới rốt cuộc cũng kết thúc, các bộ trưởng cũng quyết định chọn thí sinh mà mình muốn.

Lúc Châu Thi Vũ cầm danh sách do văn phòng đưa tới, trong mắt thoáng qua một tia bất mãn. Tô Mộng Trúc, tấm hình trên tờ đơn, không phải là người mới vừa phỏng vấn nhìn chằm chằm Vương Dịch, còn đi theo Vương Dịch để xin số điện thoại sao? Liếc nhìn Vương Dịch, nhàn nhạt nói, "Lúc sinh viên đó phỏng vấn chị có chú ý, có phải là quá hướng nội không?".

Viên Nhất Kỳ âm thầm thở dài, thừa dịp Vương Dịch còn chưa kịp mở miệng cái người khen Tô Mộng Trúc liền nói, "Tớ cảm thấy em ấy rất có năng lực làm việc, ngoại trừ tính cách quá hướng nội ra thì các phương diện khác cũng coi như không tệ". 

Chủ nhiệm văn phòng ở bên cạnh nghe vậy cũng nói theo, "Lúc sinh viên này phỏng vấn cũng có hơi nghe, quả thật không tệ mà, ha ha, không hổ là người của hệ tiếng Đức".

Đệt......Viên Nhất Kỳ rất khinh thường ở trong bụng khinh bỉ một phen. Cái tên chủ nhiệm văn phòng này, liền lộ cái danh phận này ra, cơ hồ chuyện gì cho cùng cũng là Vương Dịch quyết định.

Đến nỗi như vậy luôn à? Nếu không phải là do Vương Dịch cùng hệ tiếng Đức với Châu Thi Vũ, không biết bộ dạng của cái tên chủ nhiệm văn phòng đã như thế nào rồi.

Hôm nay thấy Tô Mộng Trúc là người của hệ tiếng Đức, không hề nghĩ ngợi liền đồng ý ngay. Khi Châu Thi Vũ nghe đến ba chữ hệ tiếng Đức thì bừng tỉnh đại ngộ, nhưng trên mặt lại không có biểu hiện ra ngoài, giống như bình thường tùy ý nhìn Vương Dịch đang cúi đầu nói, "Vương Dịch cảm thấy thế nào?".

Vẻ mặt cổ quái cùng đối diện nhau, Vương Dịch coi như là đã được lãnh giáo lòng dạ hẹp hòi của Châu Thi Vũ, nhún nhún vai nói, "Trừ tính cách ra thì những phương diện khác quả thật cũng không tệ lắm". Nói xong câu này, vẫn duy trì bộ dáng ngưng mắt nhìn Châu Thi Vũ, cố ý thừa dịp những người khác không chú ý liền nhìn nàng tỏ vẻ 'không muốn nói nữa'.

Châu Thi Vũ mới mở miệng nói, "Nếu như mọi người đã nói như vậy thì Tô Mộng Trúc liền ở lại đây đi". Để cho sinh viên mới ở lại cũng tốt, dù sao chờ mình làm hòa với tiểu hài tử ngốc, liền đem tiểu hài tử ngốc kéo đi tiếp tục làm trợ lý của mình, để cho Tô Mộng Trúc dốc lòng một cách vô ích.

Tiểu hài tử ngốc này lúc nào cũng phải ở trong tấm mắt của mình, cũng không tin là lại có người tới cướp đi. Nghe được Châu Thi Vũ đồng ý, Viên Nhất Kỳ với Vương Dịch đều thở phào, nhưng mà Vương Dịch vẫn cảm thấy lạnh cả sống lưng. Éc? Vẫn chưa tới tháng mười mà, sao lại cảm thấy lạnh lạnh đây?.

"Trước tiên cứ như vậy đi, chín giờ sáng ngày mai nhớ tới phòng hội nghị để họp". Sau khi Châu Thi Vũ đã quyết định xong thì tất cả các thành viên mới vỗ tay một cái, tiếp đó thì bỗng nhiên quay đầu hỏi phó bộ trưởng bộ lễ nghi, "Sao mà không thấy bộ trưởng của nhóm cậu vậy?".

"A......". Phó bộ trưởng kia hiển nhiên cũng cảm thấy kỳ quái, lắc lắc đầu nói, "Không biết nữa, mới vừa rồi bộ trưởng nói có một số việc phải làm, kêu tớ đem danh sách lên báo giùm".

"Đúng không vậy?". Châu Thi Vũ như có điều suy nghĩ nhìn phó bộ trưởng, cũng cảm thấy rất kỳ lạ, trong lòng không hiểu sao lại có chút bất an.

Hơi cúi đầu xuống không thèm nghĩ tới chuyện kỳ lạ nữa, trên mặt lộ ra nụ cười tao nhã, Châu Thi Vũ dùng ngữ khí trong trẻo lạnh lùng nói, "Vậy hôm nay coi như đã xong, mọi người vất vả rồi, trở về nghỉ ngơi thật tốt đi".

Mọi người ở trong văn phòng cũng từ từ tản đi, mà Bạch Mặc trước khi đi không cam lòng nhìn một chồng tờ đơn trong tay Châu Thi Vũ, nhưng cũng không có cách nào khác.

"Vương Dịch, tối nay đi đâu ăn vậy?". Viên Nhất Kỳ còn chưa biết chuyện phát sinh giữa Vương Dịch với Châu Thi Vũ nên nàng kéo kéo bạn cùng phòng đang thất thần, "Đi ăn bò bít tết không?". Muốn ăn bò bít tết, rất muốn rất muốn.

Lúc trước ở trong nhà Thẩm Mộng Dao, thỉnh thoảng thừa dịp ba mẹ Thẩm Mộng Dao không có ở đây, sẽ tự mình xuống bếp làm bò bít tết cho nàng ăn. Nhưng mà bây giờ thì......Viên Nhất Kỳ buồn rầu đến cực điểm, quyết định đi ăn bò bít tết để kéo lại tâm tình kém cỏi đang đi xuống.

Coi như giả vờ cái miếng bò bít tết kia là do Dao Dao làm, nghĩ như vậy..."Chuyện đó, Nhất Kỳ, chị còn có việc phải nhờ Vương Dịch làm giúp nữa". Châu Thi Vũ có chút đồng cảm nhìn Viên Nhất Kỳ nói, "Làm xong chuyện rồi cùng đi ăn cơm luôn".

"Ơ?". Viên Nhất Kỳ phát ra một tư vô cùng kinh ngạc, trợn to hai mắt nhìn Vương Dịch có chút xấu hổ, lại nhìn Châu Thi Vũ trên mặt vẫn bình tĩnh không gợn sóng, lộ ra biểu cảm 'bừng tỉnh'.

Cố ý kéo dài âm điệu cười xấu xa, "Vậy em không quấy rầy học tỷ với Vương Dịch làm việc nha, cái đó, Vương Dịch à, cậu phải 'nghiêm túc' đó nha". Sau khi nói với Vương Dịch một câu mà có hai ý nghĩa, Viên Nhất Kỳ đi ra khỏi phòng làm việc.

Nhưng mà, nụ cười trên mặt trong nháy mắt biến mất. Dao Dao, Vương Dịch với học tỷ Châu Thi Vũ đã làm lành rồi, còn hai chúng ta thì sao? Có thể tiếp tục nữa được không? 

Vương Dịch đi theo Châu Thi Vũ vào văn phòng của chủ tịch, sau khi giúp sửa sang lại tờ đơn thì ngẩn người nhìn Châu Thi Vũ đang ghi tổng kết lại. Hai người, coi như là đã làm hòa rồi sao?. 

"Khát nước ~~". Nguyên một buổi chiều không có uống nước, Châu Thi Vũ cảm thấy cổ họng quá khô, tầm mắt nhìn về phía Vương Dịch, trong giọng nói mang theo mùi vị làm nũng.

"Ơ?". Vương Dịch ngơ ngác, hoàn toàn theo bản năng nói, "Cái đó... Không phải Bạch Mặc có cho...".

Nghe được lời này, Châu Thi Vũ nhàn nhạt cười cười, "Em hy vọng chị uống bình nước kia à?". Ngữ khí này, làm cho Vương Dịch cảm thấy có một tia nguy hiểm.

"A......". Chậm chạm phát ra một từ, chớp chớp mắt, nhìn thẳng vào người đang quyến rũ cười với mình, bỗng nhiên thì phúc chí tâm linh*, [*phúc đến thì lòng cũng sáng ra, (khi vận may đến, thì người ta linh hoạt khôn ngoan hơn)].

"Không có".

"Ha ha, vậy là được rồi". Thu hồi nụ cười, nhìn thẳng vào Vương Dịch, Châu Thi Vũ nói từng câu từng chữ, "Nước này có chứa mục đích khác, chỉ uống nước của em đưa".

"......" Yên lặng nhìn Châu Thi Vũ, Vương Dịch không nói ra lời.

Nước này có chứa mục đích khác... chỉ uống nước của em đưa...Trong nháy mắt, người trước mặt làm cho Vương Dịch cảm thấy hốt hoảng, thân ảnh của Châu Thi Vũ với thân ảnh của Sương Nguyệt Dạ chồng lên nhau.

Trong đoạn thời gian đó, mặc dù cô chỉ xem Châu Thi Vũ là bạn, nhưng mà khi hai người ở chung với nhau, vẫn sẽ cảm thấy có cái gì không đúng, đặc biệt là lời nói.

Trước khi Vương Dịch nói, cũng sẽ luôn suy xét xem có chỗ nào không đúng hay không, mà Châu Thi Vũ, trong lời nói thì luôn mang theo... mùi vị của tỷ tỷ.

Ở trong trò chơi thì không phải như vậy. Chính là tiểu bạch kiểm với Sương Nguyệt Dạ, lời nói của hai người, lúc nào cũng ngắn ngủn, nhưng lại cho người ta cảm thấy động tâm và ấm áp.

Nhưng trong khoảng khắc này, lời nói của Châu Thi Vũ, là thuộc về Sương Nguyệt Dạ.

Vương Dịch nhìn nàng, trái tim đập bịch bịch bịch, động lòng với câu nói này, nhưng lại có cảm giác ghen tị.

Lời này, là nói với Chính là tiểu bạch kiểm, hay là nói với Vương Dịch? Châu Thi Vũ dường như nhìn ra Vương Dịch là đang suy nghĩ cái gì, chỉ thản nhiên nói, "Khát nước".

Đứa ngốc này, không thể hiểu nổi. Lại tự ăn giấm của mình rồi. 

Thật ra thì ban đầu mình cũng có ghen. Khi chính mình đứng ở góc độ của Châu Thi Vũ mà suy xét, sẽ nghĩ tới việc Vương Dịch theo đuổi mình đồng thời còn đang mập mờ với Sương Nguyệt Dạ.

Mà khi đứng ở góc độ của Sương Nguyệt Dạ, thì lại sẽ nghĩ tới Vương Dịch cự tuyệt Sương Nguyệt Dạ là vì Châu Thi Vũ. Loại cảm giác này sẽ làm cho mình cảm thấy phiền muộn.

Nhưng mà vào nửa đêm nào đó nàng không ngủ được, liền đi lên sân thượng nhìn lên bầu trời đầy sao, lúc nhìn thấy Bắc đẩu thất tinh, lại hồi tưởng mấy chuyện đã xảy ra, trong lòng mang theo ấm áp và ngọt ngào.

Là Châu Thi Vũ, Sương Nguyệt Dạ chỉ là một nhân vật trong game, Vương Dịch thì từ chối Sương Nguyệt Dạ. Mà Sương Nguyệt Dạ thì lại rất tốt, tuyệt đối là tốt hơn Châu Thi Vũ lúc đó nhiều.

Mà đứa ngốc kia, lại từ chối Sương Nguyệt Dạ, lựa chọn theo đuổi Châu Thi Vũ...Nếu suy nghĩ kỹ lại, thì lại cảm thấy rất buồn cười.

Tại sao lại phải đi bối rối cái vấn đề này chứ? Là Châu Thi Vũ hay là Sương Nguyệt Dạ cũng được, cũng đều như nhau thôi? Mà Vương Dịch với Chính là tiểu bạch kiểm, cũng là cùng một người.

Như vậy, có cái gì để mình phải bối rối đây? Dù sao, cả hai bên đều yêu nhau, không phải sao?Cũng phải cảm ơn loại duyên phận này, mà không phải là do loại duyên phận này mà hai bên phải trách móc, từ chối lẫn nhau.

Sau khi nghĩ thông suốt, chỉ còn dư lại tức giận việc Vương Dịch có suy nghĩ muốn đẩy mình ra. Bất quá... Vụ này...Có thể chờ sau khi làm lành rồi "Báo thù" cũng không muộn.

Nhìn thân ảnh Vương Dịch chạy ra ngoài mua nước cho mình, Châu Thi Vũ nhẹ nhàng bật cười. Đứa ngốc này, em ấy không biết trong phòng làm việc có bình nước sao? Làm sao mà lại muốn chạy ra ngoài mua đây? Lắc lắc đầu tiếp tục viết tổng kết, Châu Thi Vũ quyết định nhanh chóng làm xong công việc, để buổi tối "Giáo dục" thật tốt đứa ngốc kia.

Còn có cái mắt kính chết tiệt với Tô Mộng Trúc gì đó nữa...Cũng phải "Giáo dục" thật tốt mới được.

Đến khi Vương Dịch cầm chai nước vào, thì liền thấy Châu Thi Vũ đang cúi đầu nghiêm túc viết tổng kết, ngẩn ngơ đứng ở bên cạnh bàn một lát, nghĩ nghĩ một chút, lại mở nắp bình nước ra, rồi đóng trở lại, để lên bàn, rồi ngồi lại vào ghế.

Dư quang liếc nhìn động tác mở nắp chai nước của Vương Dịch, trong mắt Châu Thi Vũ hiện lên một tia tiếu ý, ngồi thẳng dậy mở nắp chai nước ra uống miếng nước, nhìn về phía cái người còn đang nhìn mình, "Trong phòng làm việc có nước uống, em quên rồi à?".

"A...". Mặt đỏ tới mang tai, gãi gãi đầu một cái, nghẹn lời một hồi rồi mới ngượng ngùng nói, "...Không phải... là đi lấy nước cho chị sao?". Cái đó... nước này là tự tay mình mua... chắc là không có giống nhau đi.

"Phốc...". Châu Thi Vũ không biết phải nói gì hơn, nhìn nhìn Vương Dịch, trong mắt đều là ý cười.

Đứa ngốc này, thật sự quá đáng yêu rồi. Châu Thi Vũ không có phát hiện, trước kia mình đều gọi Vương Dịch là đứa trẻ ngốc, mà bây giờ thì lại biến thành đứa ngốc. Trong lòng bỗng dâng lên xúc động muốn hôn môi, Châu Thi Vũ làm động tác ngoắc tay với Vương Dịch.

Vương Dịch ngơ ngác nhìn Châu Thi Vũ, sau đó thì ngoan ngoãn đi qua...Lập tức ôm lấy, trong lúc Vương Dịch còn chưa kịp phản ứng thì nàng liền cúi đầu hôn, Châu Thi Vũ nhẹ nhàng ôm eo Vương Dịch, âm thầm vui mừng là hôm nay mình có mang giày cao gót.

Cái cảm giác khi cúi đầu hôn đứa ngốc, thật tốt. Vương Dịch trợn to mắt nhìn người gần trong gang tấc, lưỡi theo bản năng đáp lại Châu Thi Vũ, tay cũng vòng qua eo nàng.

Nếu đã như vậy... là xem như đã làm lành rồi sao? Nghĩ như vậy, Châu Thi Vũ càng ôm chặt hơn nữa, loại thân mật khắng khít này làm trong lòng nàng điên cuồng tuôn ra cảm giác hạnh phúc.

Dời môi đi, đầu tựa vào vai Vương Dịch, Châu Thi Vũ lẩm bẩm ở bên tai cô, "Ngoan, chị phải làm xong việc, chờ chị".

"Vâng". Buông tay ra rồi lui ra một bên, Vương Dịch rốt cuộc mới tỉnh táo lại, tay đỡ cằm, nhìn Châu Thi Vũ lại bắt đầu công việc, trong lòng ngập tràn hạnh phúc, nhưng lý trí lại bắt đầu rối rắm.

Vậy... người học tỷ xinh đẹp thích, rốt cuộc là Tiểu bạch kiểm hay vẫn là Vương Dịch đây? Im lặng mà thở dài, bởi vì bản thân mình còn cố chấp với cái suy nghĩ mà cảm thấy bất đắc dĩ, nhưng lại không có biện pháp nào khác.

Châu Thi Vũ thu dọn xong tất cả đồ vật, vừa ngẩng đầu lên thì liền thấy Vương Dịch ngồi dựa ở trên ghế nhìn ra ngoài cửa sổ, bộ dáng như đang đi vào cõi thần tiên.

Đi qua vuốt vuốt mũi Vương Dịch, "Đói không?".

"Dạ? Cũng tàm tạm". Quay đầu nhìn Châu Thi Vũ, ngữ khí có chút nhàn nhạt, sau khi Vương Dịch nghe được giọng nói của mình cũng cảm thấy có chút buồn bực.

Cảm thấy được cô không thoải mái, Châu Thi Vũ vẫn giống như bình thường, "Vậy đi ăn cơm đi".

"Dạ". Đứng lên, cúi đầu nhìn tay Châu Thi Vũ, Vương Dịch bắt đầu do dự có nên nắm bàn tay mềm mại có sức hấp dẫn kia không.

Theo tầm mắt của cô nhìn tay của mình, Châu Thi Vũ liền đoán được tâm tư của của Vương Dịch, rồi không chút do dự nắm chặt tay của cô.

Không có bất gì giãy giụa nào, trái lại càng nắm chặt hơn nữa, ở thời khắc này Vương Dịch có chút tự giễu mà cười.

Dù sao học tỷ xinh đẹp cũng đã nhân nhượng như vậy rồi, còn phải rối rắm cái gì nữa đây? Nhìn thẳng vào Vương Dịch, Châu Thi Vũ vân đạm phong khinh nói, "Buổi tối liền biết".

Éc...Hoảng sợ mà nhìn Châu Thi Vũ, lúc này cô mới bừng tỉnh hình như mình đã gây ra phiền toái rồi, Vương Dịch vội vàng trưng ra bộ dáng vô tội.

Liếc mắt, ngữ khí vẫn tiếp tục vân đạm phong khinh, "Đi thôi".

Tiếp đó thì buông tay ra, lấy chìa khóa phòng làm việc đặt ở trong tay cô, "Khóa cửa".

"..." Vương Dịch cúi đầu nhìn chìa khóa ở trong tay, lại nhìn thân ảnh dứt khoát đi ra ngoài cửa mà không nhìn mình một cái, khóc không ra nước mắt. Thảm rồi. 

Đi ra khỏi phòng làm việc, nhìn nhìn người đang đưa lưng về phía mình cách đó không xa, Vương Dịch mới xoay người khóa kỹ cửa lại, nhưng trong lòng bỗng nhiên cảm thấy bất an.

Xoay người lại đi tới bên cạnh Châu Thi Vũ, còn chưa đi tới bên người nàng thì chợt thấy Vũ Văn Phỉ đi ra, còn đang cảm thấy buồn bực, thì liền bị ánh sáng làm chói mắt mình.

Hơi hơi nghiêng đầu tránh đi, vào lúc này thì đột nhiên xuất hiện điềm báo, rồi chợt biết ánh sáng làm chói mắt mình là cái gì, nhanh chóng chạy lên phía trước kéo Châu Thi Vũ lui ra sau.

"Sao...". Châu Thi Vũ vốn là đang nghĩ phải làm thế nào để rõ ràng với đứa ngốc, bỗng nhiên bị kéo qua một bên, không hiểu quay đầu muốn hỏi người đang khẩn trương, thì lại được bảo hộ ở phía sau.

Cho đến khi, Châu Thi Vũ mới thấy Vũ Văn Phỉ đứng ở cách đó không xa, trong tay đang cầm cái gì đó.

Dao gọt trái cây? "Làm gì vậy?" Trong đầu còn chưa kịp suy nghĩ tại sao Vũ Văn Phỉ lại cầm dao gọt trái cây, tại sao vẻ mặt lại dữ tợn như vậy, thì liền nghe được lời nói tức giận của người đang bảo hộ mình.

Vũ Văn Phỉ cực kỳ phẫn nộ nhìn Vương Dịch che chở người ở phía sau, lời nói đi ra đều tràn ngập cừu hận, "Muốn hủy chết cái bộ mặt đó, xem nó làm sao đi câu dẫn nữa, hồ ly tinh đáng chết".

"Mẹ kiếp!". Vương Dịch nhịn không được phun lời thô tục.

Trong nháy mắt cô cảm thấy giống như lúc trước mình nghe được Hiểu Nguyệt Hà sỉ nhục Sương Nguyệt Dạ.

Kinh ngạc trong nháy mắt, tiếp đó thì bình tĩnh lại, Châu Thi Vũ không gợn sóng nhìn Vũ Văn Phỉ, "Bởi vì Bạch Mặc à?". Ơ?Vương Dịch sửng sốt. Vũ Văn Phỉ với Bạch Mặc?.

"Làm sao lại biết?". Người đang cầm dao gọt trái cây ở trong tay có chút không thể tin nhìn Châu Thi Vũ.

Rõ ràng là chuyện này không hề có người biết, thường ngày bọn họ rất ít khi tiếp xúc a.

"Tôi không có thích Bạch Mặc". Châu Thi Vũ không có trả lời câu hỏi của nàng, chỉ lạnh lùng nói, "Hơn nữa, xin khuyên, tốt nhất là không nên bắt đầu với hắn".

Nghe lời này, Vũ Văn Phỉ càng thêm tức giận, chỉ thẳng con dao sắc bén về phía Châu Thi Vũ la lên, "Tất cả đều không phải là tại mày à!".

Tiếp đó, bổ nhào về phía của Vương Dịch. Vương Dịch vốn là vẫn luôn chú ý tới Vũ Văn Phỉ, lúc này cô không chút do dự kéo người ở phía sau qua một bên, cánh tay không cẩn thận bị Vũ Văn Phỉ xẹt trúng.

Đệt...Trên cánh tay hơi hơi đau rát, Vương Dịch nhìn cánh tay hơi hơi rướm máu, khinh bỉ một cái. Cái này có phải là quá cẩu huyết rồi không a? Anh hùng cứu mỹ nhân gì gì đó, không phải chỉ xuất hiện trong phim truyền hình tám đời cẩu huyết thôi sao?.

Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me