Choc Phai Thieu Gia Ac Ma Lanh Lung
[Poke Right Master Devil Cold Part 2] - Title: Cuộc Gặp Gỡ Sau Từ Ấy Thời Gian Không Gặp
๖ۣۜJs-๖ۣۜArt
Trần Tử Lâm nói không ra lời, đem tầm mắt chuyển hướng tới Triệu Mẫn nói: "Mẫn Mẫn, em không phải là bởi vì nhìn trúng sắc đẹp của tiểu tử này đi?"
Triệu Mẫn nghĩ thầm này mấy anh mẹ nó thật là đủ rồi!
Mấy người hạ thấp người đàn ông lão nương coi trọng, xem ta đây là chết rồi sao?
Triệu Mẫn nói thẳng nói: "Không sai! Em đây nói thẳng với mấy anh luôn đi, em là xem trọng vẻ ngoài của anh ấy, còn có nhân phẩm của anh ấy, cảm thấy anh ấy là người tốt nhất thế gian, bất luận là ai cùng Trương Vô Kỵ so, ở trong mắt Triệu Mẫn em đều như ngọn cỏ ven đường!"
Ý tức là trừ bỏ Trương Vô Kỵ ở ngoài, những người khác tất cả đều là ngọn cỏ ven đường!
Lục Cảnh Dương và Thượng Quan Kỳ, Trần Tử Lâm mấy người lập tức sắc mặt liền khó coi lên.
Nhưng Triệu Mẫn lại một chút cũng không thèm để ý!
Các người hạ thấp bạn trai ta, ta mẹ nó càng phải đem anh ấy nâng đến cao tới trên trời, làm tức chết mấy người!
Thượng Quan Kỳ cảm thấy chính mình đột nhiên có dấu hiện biến thành ngọn cỏ ven đường, không cam lòng nói: "A uy! Mẫn Mẫn, em vì một người ngoài như vậy muốn hay không cắt đứt tình anh em như vậy a, mặt cho chúng ta cùng nhau lớn lên từ nhỏ a?"
Ý ngoài lời là Trương Vô Kỵ chỉ là cái người ngoài mà thôi, mà bọn họ mới là người từ nhỏ cùng nhau lớn lên với Triệu Mẫn là người một nhà.
Triệu Mẫn lại nói nói: "Xin lỗi, từ giờ trở đi, trừ bỏ Trương Vô Kỵ bên ngoài, những người khác đối tôi mà nói, tất cả đều là người ngoài!"
Trước kia ta xem Lục Cảnh Dương là người nhà, nhưng cuối cùng anh ta là như thế nào đối với ta?
Thượng Quan Kỳ tức giận nói: "Uy! Mẫn Mẫn, em bên vực Trương Vô Kỵ như vậy, anh chính là muốn ghen tị a!"
Triệu Mẫn bàn tay vung lên nói: "Phục vụ tới, lại đây một chút, đem cho Thượng Quan thiếu gia một hũ giấm chua Tứ Xuyên!"
"Được, lập tức liền đến ngay thưa tiểu thư!"
Bất quá trong chốc lát công phu, trên bàn trước mặt của Thượng Quan Kỳ thật là được người phụ vụ mang tới một hũ giấm chua Tứ Xuyên.
Triệu Mẫn nhướng mày nói: "Uống đi!"
Thượng Quan Kỳ cạn lời nhìn trời.
Bị nha đầu này lăn lộn đến hoàn toàn không còn lửa để đá khí.
Diệp Tiểu Chiêu nhìn một màng này cười sắp chết, mẹ kiếp Thượng Quan Kỳ cái người ngốc nghếch này, cũng liền chỉ có Triệu Mẫn mới có thể khắc chế được.
Đồ ăn bắt đầu lên bàn, mọi người đều dùng bữa.
Rốt cuộc đồ ăn của Long Xuan Restaurant hương vị, đặc biệt ăn ngon.
Chỉ có Lục Cảnh Dương, ăn mà không biết mùi vị gì!
Đồ ăn vô miệng, cảm giác một chút hương vị đều không có.
Người trong lòng Mẫn Mẫn đã trở lại, ta nên làm cái gì bây giờ?
Tiếp tục đoạt?
Nhưng đến làm Triệu Mẫn động tâm cũng chưa, như thế nào đoạt?
Lục Cảnh Dương đáy lòng chua xót dị thường.
Cơm nước xong Triệu Mẫn cùng Trương Vô Kỵ đi thanh toán, mọi người đều từng người trở về phòng học.
Các bạn học đều khách khí cùng Triệu Mẫn nói cảm ơn, tuy rằng người nhà ở Thành Đô ai cũng có tiền, nhưng cũng không phải ai cũng có thể đến Long Xuan Restaurant để ăn.
Triệu Mẫn là cái người giàu có hào phóng, gọi toàn món đắt tiền, Triệu Mẫn bàn tay vung lên, toàn là món ăn thượng lưu.
Quả thực ăn ngon đến bạo.
Mọi người đối Triệu Mẫn hảo cảm lên thêm vài cấp bậc.
Sau khi trở lại phòng học lúc sau, chuông điện thoại Triệu Mẫn đột nhiên vang lên, móc di động ra vừa thấy, quả nhiên là số Mã Lực gọi tới.
Triệu Mẫn trực tiếp kêu Diệp Tiểu Chiêu nói: "Tiểu Chiêu, Mã Lực gọi cậu tiếp hay tôi nghe?"
"Tiếp tiếp tiếp, tôi tiếp!" Sau đó chạy tới nhận điện thoại, chạy ra khỏi phòng học.
Triệu Mẫn: "......" Mẹ kiếp!
Chạy nhanh như vậy, làm như sợ người ta nghe thấy không bằng?
Diệp Tiểu Chiêu tim đập gia tốc ấn nghe điện thoại, đầu kia truyền đến giọng lạnh thanh của Mã Lực: "Uy, Mẫn Mẫn."
Tâm nháy mắt lạnh một nữa.
Bất quá đây là di động của Triệu Mẫn, Mã Lực kêu tên Mẫn Mẫn cũng là đương nhiên.
Thấy bên này không nói chuyện, Mã Lực nghi hoặc nói: "Là...... Tiểu Chiêu sao?"
Diệp Tiểu Chiêu cảm giác tâm chính mình sắp hỏng rồi, nháy mắt lại nóng hổi.
Nhanh trả lời nói: "Mã Lực, là tôi."
Mã Lực khóe miệng gợi lên một mạt ý cười, nói: "Bị thầy phạt đứng?"
"Ách...... Di động quên tắt chuông, sai lầm."
"Lần sau cẩn thận một chút."
"Vâng...... Mã Lực."
"Sao?"
"Chúng ta......" Diệp Tiểu Chiêu muốn nói thẳng, muốn hẹn hò, nhưng lại nói không nên lời.
"Làm sao vậy, Tiểu Chiêu?"
"Tôi......" Mẹ kiếp!
Thời khắc mấu chốt lắp cái gì!
Diệp Tiểu Chiêu, mày có thể!
Diệp Tiểu Chiêu nhắm một đôi mắt, tư thế một bộ bất cứ giá nào, hướng về phía di động quát: "Mã Lực, tôi thích anh, anh có thể kết giao, hẹn hò với tôi được không!"
Rồi sau đó, cảm giác toàn bộ thế giới đều an tĩnh xuống dưới.
Nhắm mắt lại chờ đợi Mã Lực trả lời, nhưng di động đầu kia vẫn không có tiếng nói nào truyền đến.
Mở to mắt vừa thấy, di động tự nhiên là hết pin.
Ta lặc cái đi!
Điện thoại của Triệu Mẫn hết pin.
Câu kia ta thổ lộ, Mã Lực rốt cuộc là nghe thấy hay không nghe thấy a?
Con mẹ nó Triệu Mẫn, đồ đáng ghét!
Di động không nạp điện!
Ta sắp bị cái thứ này làm tức chết rồi.
Thiếu chút nữa không đem di động trong tay ném bay, nghĩ nghĩ lại dù sao Triệu Mẫn cũng là chịu dùng điện thoại cặp với chính mình không nỡ ném.
Nhưng mà mẹ kiếp Mã Lực, rốt cuộc là nghe thấy hay không nghe thấy a!
Đột nhiên trở nên quá khẩn trương.
Chính là nếu không nghe thấy thì sao?
Diệp Tiểu Chiêu vẻ mặt hỏng mất về tới lớp 1 năm 3, đưa điện thoại di động dùng sức ném tới trên bàn học Triệu Mẫn.
Triệu Mẫn không rõ nguyên do nói: "Cậu uống lộn thuốc?"
Chẳng lẽ cùng Mã Lực thổ lộ thất bại?
Hay là...... Mã Lực như cũ không quên ta, lấy ta ra cự tuyệt Tiểu Chiêu?
Cho nên Tiểu Chiêu mới có thể đối với chính mình phát hỏa lớn như vậy?
Diệp Tiểu Chiêu hung tợn trừng mắt nhìn Triệu Mẫn liếc mắt một cái nói: "Triệu Mẫn, tôi con mẹ nó muốn cùng cậu tuyệt giao!"
Ân Ly kinh ngạc nói: "Không phải đâu! Tiểu Chiêu, cậu từ đâu ra trận lửa lớn như vậy a?"
"Mẹ kiếp lão nương mới vừa thổ lộ biểu hiện đến một nửa, lại bị di động kia của Triệu Mẫn hết pin phá hư!!"
"Phốc...... Ha ha ha ha!" Triệu Mẫn cùng Ân Ly hai người đều nhịn không được cười ầm lên lên tiếng.
"Trời trời trời coi kìa! Triệu Mẫn cậu mẹ nó còn có mặt mũi cười? Cậu biết tôi cố lấy bao nhiêu dũng khí mới nói ra câu nói kia sao? Hiện tại tôi điều không biết được Mã Lực rốt cuộc là có nghe thấy câu kia hay không nữa!"
"A ha ha ha hahahahahah...... Chết tiệt lão nương cười đến đau cả bụng rồi, Tiểu Chiêu tôi sai rồi, tôi mẹ nó thật sự sai rồi, di động tôi không nạp điện tôi sai rồi, a ha ha ha ha...... Ta sắp không được rồi."
Trương Vô Kỵ ngồi bên cạnh hiểu ra vấn đề cũng cười, giúp Triệu Mẫn vỗ vỗ phía sau lưng nói: "Em cười ít thôi, đừng cười đến sốc hông."
"Ha ha ha...... Trương Vô Kỵ, em chính là nhịn không được phải làm sao!"
Diệp Tiểu Chiêu tức giận đến sắc mặt đều đỏ lên, nổi giận mắng: "Triệu Mẫn, cậu mẹ nó lại cười lão nương bảo đảm không đánh chết cậu mới là lạ!"
"Ách...... Không cười không cười, tôi này không phải đã nhận sai rồi sao!"
"Hừ! Cái điện thoại chết tiệt của cậu, lựa thời khắc quan trọng mà hết pin!"
"Chính là! Lỗi ở cái di động làm sao bây giờ! Trương Vô Kỵ, cho em mượn điện thoại của anh đi để em đi sạc pin năm phút, lấy điện thoại của anh đưa Tiểu Chiêu trò chuyện hai tiếng đồng hồ với Mã Lực đi!"
"Được, đây điện thoại anh mới sạc xong!" Nói liền thật lấy di động ra đưa cho Triệu Mẫn.
"Như vậy Tiểu Chiêu thổ lộ đến hơn hai tiếng cũng không có hết pin, ha ha ha ha......."
"......" Ta lặc cái đi!
Diệp Tiểu Chiêu đã tức đến không biết giận, thật là đủ rồi!
Ân Ly an ủi cô nói: "Tiểu Chiêu, bằng không dùng di động của tôi tiếp tục thổ lộ đi??"
Nói đến một nửa Ân Ly đột nhiên sửa lời nói: "Gì, di động của tôi như thế nào cũng sắp hết pin rồi."
"Ha ha ha ha......" Triệu Mẫn cười đến không kềm chế được.
Diệp Tiểu Chiêu đều tức giận đến không biết giận như thế nào luôn.
Đơn giản là bất chấp tất cả, ngồi ở chỗ kia đôi tay chống cằm cảm thán nói: "Haiss! Tình yêu của tôi lộ ra thật là nhấp nhô!"
Buổi chiều tan học, Trương Vô Kỵ láy chiếc Roll-Royce Adamas Collection màu đen ra, Triệu Mẫn lái chiếc Bugatti Divo chở Diệp Tiểu Chiêu mấy người cùng nhau ra lái xe ra trường học.
Bọn họ hẹn nhau đi chơi, hẹn Ân Hòa Phong tại cổng của học viện Đế Quốc University.
Ân Hòa Phong lái chiếc Pagani Huayra chở theo Ân Ly vừa đến, mấy người chuẩn bị cùng nhau rời đi, lại phát hiện cửa ngoài cổng học viện Đế Quốc truyền đến tường tiếng thét chói tai của hoa si.
"A a a! Soái ca! Hảo soái, quả thực rất giống những trai đẹp trong truyện tranh bước ra đời thật vậy."
"Ta đi! Học viện Đế Quốc của chúng ta hôm nay bị làm sao vậy? Soái ca tới một người, tiếp theo một người tới, buổi sáng mới chuyển đến lớp 1 năm 3 một cái mỹ nam yêu nghiệt, lúc này lại tới nữa tới một cái mỹ nam băng sơn, là muốn tới học viện Đế Quốc University của chúng ta đi học sao?"
"Nếu là vậy thì tốt rồi! Tôi nhất định phải đi theo đuổi anh ta! Trời ơi, quả thực soái đến không nhịn được lòng nha!"
"Cái yêu nghiệt soái ca kia tới lúc sáng tôi vẫn còn thích anh ta, quá soái, tôi đều bị anh ta mê hoặc đến choáng váng rồi."
"Cái soái ca mới tới này cũng không tồi! Áo sơ mi trắng tựa người vào chiếc siêu xe McLaren Senna, quả thực mê người vô cùng"
Dám người Triệu Mẫn xuống xe theo tầm mắt nhìn qua, liền thấy Mã Lực sơ mi trắng tựa người vào chiếc McLaren Senna đứng dưới tàn cây anh tuấn vô cùng.
Cả người đẹp giống như một bức tranh sơn dầu.
Triệu Mẫn kinh ngạc nói: "Trương Vô Kỵ, là Mã Lục, cậu ấy quả nhiên tới Thành Đô"
Mà giờ phút này Diệp Tiểu Chiêu tầm mắt nhìn Mã Lực, đã sớm trở nên si mê đến kinh người.
Mã Lực, người trong lòng của ta, vẫn như cũ quá đẹp trai soái khí bức người như vậy.
Quả thực quá phù hợp với hình mẫu bạn trai lý tưởng của ta.
Diệp Tiểu Chiêu tâm bắt đầu không tự giác thình thịch thình thịch nhảy cái không ngừng, hôm nay thổ lộ Mã Lực nghe thấy được sao?
Mà Mã Lực đột nhiên xuất hiện ở Thành Đô, là vì ta sao?
Quá khẩn trương!
Ngàn vạn lần là như vậy a!
Bằng không ta tuyệt đối là ta không tiếp thu được a!
Trương Vô Kỵ trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc, nhóm mấy người đồng loạt hướng tới Mã Lực đi qua.
Trong đám người lại một lần tuôn ra tiếng thét chói tai.
"A a a! Là Trương Vô Kỵ học sinh mới chuyển trường tới, anh ta hướng tới soái ca mới tới kia đến gần, bọn họ là bạn thân sao?"
"Ta đi! Hai người này nhìn như thế nào lại thấy giống một cặp đôi hơn, không phải là ta tưởng như vậy đi?"
"Quả thực quá xứng, bọn họ nếu là thật sự làm gay, ta liền ship khô máu cho hai người họ về một nhà, không theo đuổi!"
"Tôi luyến tiếc a! Ngàn vạn đừng là gay a! Cái kia Trương Vô Kỵ là bạn trai của Triệu Mẫn, hẳn là sẽ không làm gay."
"Nhìn xem nhóm người bọn họ kia một đoàn người, quả thực nam thì anh tuấn, nữ thì mỹ lệ, một nhóm người mỹ nam, mỹ nữ xứng với nhau quá a!"
"Haizz vậy mới nói! Cái gọi là người phân theo nhóm, vật họp theo loài, mỹ nam, mỹ nữ đương nhiên đều đi cùng nhau rồi, mấy người bọn họ là hội bạn thân chắc luôn, ai cũng mỗi người một vẻ đẹp đến chết người!"
"Hơiss thật là ngưỡng mộ quá, thật là muốn gia nhập hội bạn thân của họ quá a!"
"Mấy người các cậu, muốn gia nhập hội bạn thân đó sao? Các cậu trước tiên phải là, cực phẩm mỹ nữ hoặc mỹ nam thì may ra."
Trương Vô Kỵ đi đến trước người Mã Lực dừng lại, thân mật giơ tay chùy trước ngực Mã Lực một cái, cười nói: "Tiểu tử thúi! Tới cũng không nói một tiếng."
Mã Lực khuôn mặt thanh lãnh, treo một mạt cười nhàn nhạt, tức giận nói: "Cậu không chết cũng không cùng tôi nói một tiếng, tôi tới Thành Đô làm gì muốn nói cho cậu! Hơn nữa, tôi cũng không phải cậu mà đến!"
Diệp Tiểu Chiêu nhịn không được buột miệng thốt ra nói: "Đó là vì tôi sao?"
Nói xong, lại bắt đầu âm thầm hối hận!
Trời chính mình đây là làm sao vậy? Cũng quá không rụt rè gì đi?
Nhiều người nhìn như vậy đâu! Tự nhiên liền hỏi ra lời.
Mã Lực cười nói: "Xem là như vậy đi!"
Xem như? Đó chính là thật!
Diệp Tiểu Chiêu tim đập liên hồi.
Mã Lực lại đem tầm mắt chuyển hướng đến phía Triệu Mẫn cùng Ân Hòa Phong mấy người, một lần chào hỏi nói: "Mẫn Mẫn, Ân học trưởng, A Ly, đã lâu không gặp!"
Triệu Mẫn cười nói: "Mã Lực, đã lâu không gặp!"
Ân Hòa Phong cũng cười nói: "Đã lâu không gặp cậu Mã Lực."
Ân Ly thẹn thùng chào hỏi nói: "Mã Lực, chào cậu."
Mã Lực gật gật đầu nói: "Các cậu, mấy người các cậu vừa tan học liền kết thành bè kết đảng, chuẩn bị đi đâu đây còn không ai báo cho tôi biết nha?"
Triệu Mẫn trả lời nói: "Trương Vô Kỵ hôm nay vừa trở về, chúng tôi chuẩn bị cho vì anh ấy mở một cái tiệc mini, vừa lúc cậu cũng đã đến rồi, vậy thì đi cùng nhau thôi!"
Mã Lực đạm cười trả lời nói: "Được! Đã lâu không có cùng nhau tụ tập đi chơi cùng nhau, hôm nay lền tụ tập đi."
Nếu là ngày bình thường, Diệp Tiểu Chiêu lúc này đã sớm hoan hô đi tiến lên dẫn đầu, lúc này đây lại là ngượng ngùng.
Người trong lòng ở trước mắt còn đâu! Cô đến biểu hiện đến thục nữ một chút.
Mấy người hướng tới ngoài học việnn đi đến, Trương Vô Kỵ, Triệu Mẫn, Ân Hòa Phong ba người đều là lái xe đi học, nên hiện tại dư con Bugatti Divo của Triệu Mẫn nên cô đem xe để ở gara xe học viện.
Triệu Mẫn ngồi trên chiếc Roll-Royce Adamas Collection của Trương Vô Kỵ, đem xe bỏ ở gara trường để người của Trương Vô Kỵ giúp Triệu Mẫn đem về Triệu gia sau, là bời vì tạo cơ hội cho Mã Lực cùng Diệp Tiểu Chiêu chung một xe.
Ân Ly cùng Ân Hòa Phong đi cùng một xe Ân Hòa Phong dẫn đường, Ân Hòa Phong cùng Ân Ly chung xe Pagani Huayra, Mã Lực cùng Diệp Tiểu Chiêu chung xe McLaren Senna, đoàn người cùng nhau phóng xe đi trong tầm mắt ngưỡng mộ của nhiều người.
Đoàn người chuẩn bị đi nhà hàng FLAIR đi ăn cơm.
Cơm nước xong lúc sau trực tiếp đi câu lạc bộ đêm Shangri-La chơi đùa.
Từng ấy thời gian rồi mấy người mới gặp lại nhau, hiện tại mấy người hứng thú đều rất cao.
Ngồi ở trên xe của Mã Lực, Diệp Tiểu Chiêu hơi có chút bất an.
Mã Lực chú ý tới, hỏi: "Tiểu Chiêu, làm sao vậy?"
Diệp Tiểu Chiêu hít sâu một hơi, lấy hết can đảm hỏi: "Mã Lực, giữa trưa những lời tôi nói, anh đều nghe thấy được sao?"
"Ờ." Mã Lực nhàn nhạt lên tiếng.
"Kia......"
Mã Lực đánh gãy lời Diệp Tiểu Chiêu nói: "Tôi không chỉ nghe được, lại còn có trả lời lại nữa....."
Ta đi!
Trả lời lại, thời điểm khẳng định chính là lúc di động Triệu Mẫn không có pin.
Diệp Tiểu Chiêu lại một lần dưới đáy lòng thầm mắng Triệu Mẫn một trăm lần.
Rồi sau đó Diệp Tiểu Chiêu hỏi: "Kia...... Anh trả lời là?"
Hỏi một đằng Mã Lực trả lời một nẻo nói: "Điện thoại bị cắt đứt, tôi còn tưởng là đầu bên kia tắt máy, kết quả...... Tắt máy."
"À...... Đó là di động của Triệu Mẫn không còn pin."
"Cho nên, tôi đến Thành Đô."
Cho nên, tôi đến Thành Đô.
Diệp Tiểu Chiêu trong đầu lặp lại những lời này.
Mã Lực là đặc biệt tới để trả lời ta sao?
Con tim nhỏ của Diệp Tiểu Chiêu, lại bắt đầu thình thịch thình thịch nhảy không ngừng.
Diệp Tiểu Chiêu nói: "Vậy đáp án của anh là......"
"Đêm nay sau khi kết thúc tiệc, tôi sẽ cho cậu một cái hồi đáp." Hiện tại, Mã Lực trong lòng cũng không có tinh thần để trả lời ngay.
Lại lần nữa nhìn thấy Triệu Mẫn, trong lòng là bình tĩnh, không còn cảm giác phập phồng như trước.
Có lẽ thật sự đã hoàng toàn buông xuống được!
Mã Lực lái xe, khóe mắt luôn để ý Diệp Tiểu Chiêu một cô gái nhỏ khuôn mặt xinh sắn cũng chỉ thua Triệu Mẫn có một chút thôi.
Khuôn mặt xinh đẹp, nhìn có chút trẻ con, còn rất đáng yêu.
Mã Lực nhìn Diệp Tiểu Chiêu ngoài mặt, cảm thấy đáng yêu trong lòng, cảm thấy có chút buồn cười.
Ngay từ đầu gặp nhau ở lễ đính hôn của Trương Vô Kỵ và Chu Chỉ Nhược, lúc đó lòng Mã Lực hoàn toàn còn lưu luyến Triệu Mẫn, nhưng lúc đó Mã Lực đã phải lòng Diệp Tiểu Chiêu rồi tuy rằng là vậy nhưng.
Nếu ở bên nhau, sẽ đối Diệp Tiểu Chiêu thực không công bằng.
Diệp Tiểu Chiêu cũng không phải loại hình mẫu Mã Lực thích, nhưng lại cũng không tự chủ được bị Diệp Tiểu Chiêu hấp dẫn lấy.
Bị sự can đảm của Diệp Tiểu Chiêu làm sợ đến kinh ngạc.
Diệp Tiểu Chiêu dám quen biết Mã Lực mấy ngày liền cùng hắn thổ lộ, nhìn ra được tới, Diệp Tiểu Chiêu khi đó cố lấy hết dũng khí để nói ra.
Bị Mã Lực cự tuyệt lúc sau, Diệp Tiểu Chiêu rời Thâm Quyến đi, rồi lại quay trở lại.
Còn có lần tới nhà Mã Lực làm khách, say xỉn vào lộn phòng của Mã Lực ngủ....
Cái này làm cho Mã Lực ký ức khắc sâu.
Đó là lần đầu tiên có một cô gái ngủ trên gường Mã Lực.
Diệp Tiểu Chiêu vì Mã Lực, cũng là bỏ ra rất nhiều tâm tư.
Này đó tâm tư Mã Lực đều biết được hết, chính là khi đó, Mã Lực bởi vì chuyện của Trương Vô Kỵ, vô tâm bận tâm chuyện khác.
Sau này lại chính mình làm lơ đến quá mức, Diệp Tiểu Chiêu tức giận về Thành Đô, liền không còn có đi đến Thâm Quyến nũa.
Mã Lực cho rằng, Diệp Tiểu Chiêu đã hết hy vọng.
Trong lòng còn cảm thấy có chút mất mát.
Chính là hôm nay, Diệp Tiểu Chiêu chủ động nhắn tin trước, còn cùng Mã Lực gọi điện thoại thổ lộ.
Nếu nói Mã Lực không động tâm, là không có khả năng.
Mã Lực nghe những lời đó xong gọi lại cũng không được, trực tiếp xin nghĩ học buổi chiều trực tiếp lái xe từ Thâm Quyến đến Thành Đô.
Liền đủ để chứng minh, sâu trong lòng của Mã Lực, luôn có để tâm tới Diệp Tiểu Chiêu.
Mã Lực hiện tại đã buông xuống một mối tình đầu, hoàn toàn có thể bắt đầu mối tình thứ hai.
Nếu là Diệp Tiểu Chiêu đã lên tiếng, Mã Lực có thể mở lòng một chút.
Cho nên đáp án của Mã Lực thực rõ ràng, nhưng Diệp Tiểu Chiêu lại không tự biết, dọc theo đường đi nội tâm đều vô cùng thấp thỏm.
Mã Lực nói đêm nay sau khi kết thúc sẽ cho ta một đáp án.
Mã Lực đáp án rốt cuộc là đồng ý kết giao hay là không đồng ý đâu?
Nếu đồng ý vậy chuyện gì cũng đều không có, Diệp Tiểu Chiêu ta về sau liền có bạn trai.
Nếu không đồng ý...... Thì, ta giống như có chút không tiếp nhận nổi sự thật.
Diệp Tiểu Chiêu ta là lần đầu tiên thích một người như vậy đâu!
Lúc này trên con xe Roll-Royce Adamas Collection màu đen, Triệu Mẫn cùng Trương Vô Kỵ cũng đang nói chuyện về bọn họ.
Triệu Mẫn nhịn không được hỏi: "Trương Vô Kỵ, anh cảm thấy hai người bọn họ có thể thành sao?"
Trương Vô Kỵ khóe miệng chậm rãi gợi lên một mạt cười mê người, nói: "Anh cảm thấy có thể."
"Vì cái gì?"
"Mã Lực ít khi làm chuyện gì đó xúc động theo cảm xúc, mà cậu ta hôm nay quả nhiên trốn học tới Thành Đô."
"Nhưng cậu ấy không phải là tới vì anh sao?"
"Có lẽ đi!"
Chính là Trương Vô Kỵ hiểu biết Mã Lực, hắn làm việc đều rất có quy luật, Mã Lực đã tới, liền sẽ không lại biến mất.
Mà tìm tới ta Mã Lực có thể chờ tới cuối tuần rồi tới không phải sao?
Mà Mã Lực hôm nay lại chốn tiết mà tới, nhìn là biết tới vì tình yêu.
Đã thực rõ ràng không phải sao!
Đoàn người thực mau liền tới câu lạc bộ đên Shangri-La.
Triệu Mẫn ngựa quen đường cũ vào mở phòng VIP 006.
Kêu trái cây đồ ăn vặt, vừa ăn vừa uống vừa ca hát.
Chơi đến độ thực vui vẻ.
Thật lâu đều không vui vẻ như vậy.
Trương Vô Kỵ chính thức trở về, Mã Lực cũng từ Thâm Quyến qua tới Thành Đô.
Càng không có chuyện gì vui bằng chuyện này.
Triệu Mẫn cầm một ly rượu vang đỏ, hướng tới mọi người nâng chén nói: "Tới! Vì tình bạn giữa chúng ta, cũng vì tình yêu của chúng ta, làm một ly!"
Diệp Tiểu Chiêu vẻ mặt khổ bức ở bên tai nói thầm nói: "Tôi tình yêu còn không có kết quả đâu!"
Triệu Mẫn tức giận nói: "Thực mau sẽ có kết quả, tới, làm một ly!"
Mọi người sôi nổi nâng chén nói: "Tới, nâng ly vì tình bạn và tình yêu!"
Toàn bộ đều uống một hơi cạn sạch, hứng thú ngẩng cao.
Lại uống tới nữa đêm hết mấy chai Whisky, Triệu Mẫn có chút hơi say.
Sắc mặt đỏ bừng, ánh mắt cũng trở nên mê ly lên.
Ánh mắt nhìn về phía Trương Vô Kỵ, tràn ngập tình yêu nồng đậm.
Anh đã trở lại, thật tốt!
Trương Vô Kỵ lo lắng nhìn cô nói: "Mẫn Mẫn, đừng uống quá nhiều, trong chốc lát sẽ khó chịu."
"Trương Vô Kỵ, em hôm nay thực sự rất vui vẻ, thật sự đặc biệt đặc biệt vui vẻ, chỉ hy vọng đêm nay đêm dài một chút."
"Nha đầu ngốc, về sau mọi người vẫn là bạn tốt của nhau mà đi học cùng trường, vẫn ở bên nhau đi chơi cùng nhau còn nhiều thời gian mà!"
"Đúng vậy! Ha hả, nhưng em chính là cao hứng!"
Thật sự đặc biệt đặc biệt cao hứng, đã suýt mất đi Trương Vô Kỵ là tìm lại được cảm giác khó tả vô cùng.
Triệu Mẫn đột nhiên nói: "Mã Lực, tới Thành Đô học đi!"
Mã Lực hàm hồ trả lời nói: "Tôi sẽ suy xét một chút."
Diệp Tiểu Chiêu phụ họa nói: "Vậy anh cần thiết suy xét kỹ một chút"
Chỉ cần Mã Lực tới Thành Đô học, liền tính cự tuyệt ta, ta còn có thể chậm rãi đuổi theo.
Nếu là trở về Thâm Quyến, khoảng cách hai nơi, quá xa.
Ta nhưng thật ra muốn chuyển đi Thâm Quyến đi học, nhưng người trong nhà tuyệt đối sẽ không đồng ý.
Mà ta cũng luyến tiếc Triệu Mẫn, A Ly, Trương Vô Kỵ, Ân Hòa Phong a.
Mã Lực cười nói: "Yên tâm, tôi sẽ thật kỹ mà suy xét."
Trong lòng có đáp án, đã không cần suy xét......
Chính là ta còn muốn tiếp tục lại thưởng thức một chút, nha đầu Tiểu Chiêu này biểu cảm thấp thỏm, quả thực quá có ý.
Triệu Mẫn cao hứng đi lên hát một bài cho mọi người nghe một bài "Friend".
Một khúc hát xong, Triệu Mẫn cầm microphone, tràn ngập cảm tình nói: "Gặp được các cậu, tôi có bao nhiêu may mắn ~~~!"
Ân Ly nhịn không được hoan hô nói: "Mẫn Mẫn, gặp được cậu, mới là may mắn lớn nhất của tôi cùng anh Phong."
Ân Hòa Phong phụ họa nói: "Không sai, Mẫn Mẫn, ca ca đây gặp được muội muội như em cùng với A Ly là chuyện may mắn lớn nhất của anh."
Mã Lực cười nói: "Triệu Mẫn, gặp được cậu, tôi cũng cảm thấy thực may mắn."
Diệp Tiểu Chiêu nói: "Triệu Mẫn, my friend thể cùng cậu cùng nhau lớn lên, cùng cậu làm bạn thân, tôi đây cảm giác là một sự kiện may mắn nhất đời này!"
Cuối cùng.
Trương Vô Kỵ vẻ mặt thâm tình nói: "Mẫn Mẫn, gặp được em, là chuyện may mắn nhất đời anh."
Triệu Mẫn vẻ mặt thấy cuộc sống có những người bạn thế này quá đủ buông microphone xuống, trên mặt treo một mạt ngây ngốc tươi cười, hình tượng nữ thần vô cùng.
Không khí vừa lúc vui vẻ thực sự, phòng VIP 006 cũng vừa lúc.
Đột nhiên, cửa phòng VIP 006 bị người dùng lực từ bên ngoài đá văng.
Triệu quản gia mang theo bốn vệ sĩ, từ bên ngoài đi đến.
Sắc mặt của Triệu quản gia có chút trầm trọng, ở trong tầm mắt biểu cảm kinh ngạc của mọi người, đi vào tới thẳng lời nói: "Tiểu thư, lão gia bảo chúng tôi tới tiếp đón tiểu thư về."
Triệu Mẫn đã là say chuếch choáng, nhưng ý thức vẫn là rõ ràng.
Cảm thấy có chút kỳ quái.
Cha từ trước đến nay điều không quản chuyện tư của ta, trước kia chơi tới khuya lơ mới về cũng không một câu than trách, lần này tự nhiên phái chú Triệu tới đón về.
Không khí vừa lúc vui thế này, ta như thế nào bỏ đi được mà trở về?
Triệu Mẫn cự tuyệt nói: "Con không quay về."
Triệu quản gia nói: "Tiểu thư, đừng làm khó dễ chú, chú đều là phụng mệnh hành sự, lão gia nói con nếu không về, liền đem con khiêng về"
Triệu Mẫn nhíu mày nói: "Chú, có chuyện gì xảy ra sao?"
Triệu quản gia nhìn lướt qua Trương Vô Kỵ bên cạnh Triệu Mẫn, sắc mặt bắt đầu trở nên có chút khó coi.
Nói: "Tiểu thư, trở về con liền sẽ biết."
Trương Vô Kỵ thấy vậy, khuyên nhủ: "Mẫn Mẫn, sắc trời cũng không còn sớm, em về trước đi."
Triệu Mẫn lại vẫn là không vui.
Triệu Mẫn nói: "Liền không quay về, cha dựa vào cái gì muốn khiêng em về nha a!"
Trương Vô Kỵ dở khóc dở cười nhìn Triệu quản gia nói: "Chú quản gia, em ấy uống có chút nhiều."
Triệu Mẫn phản bác nói: "Em không có uống nhiều!"
"Mẫn Mẫn, nghe lời, cha cũng là lo lắng cho em, sớm một chút trở về nghỉ ngơi, anh ngày mai đến đón em đi học."
Với giọng ôn nhu quá mức của Trương Vô Kỵ, Triệu Mẫn theo bản năng mềm lòng.
Triệu Mẫn nói: "Vậy được rồi! Anh và mọi người ở lại chơi vui vẻ, em đi về trước, Mã Lực, ngày mai cậu chưa rời Thành Đô đúng không?"
Mã Lực nói: "Đúng vậy."
"Vậy là tốt rồi, chúng ta đây ngày mai lại tụ lại đi chơi."
"Được, sớm một chút trở về nghỉ ngơi đi! Trước tiên cùng cậu nói một tiếng ngủ ngon!"
"Được, Hòa Phong ca ca, A Ly, Tiểu Chiêu, tôi đi trước."
"Mau đi đi! Trên đường nhớ cẩn thận."
"Ờ...... Trương Vô Kỵ, nhớ rõ ngày mai nhất định phải tới tiếp đón em đi học!"
"Mẫn Mẫn, yên tâm, đêm nay anh sẽ đến nhà tranh ở." Ý ngoài lời là anh sẽ ở rất gần em.
Triệu Mẫn nghe hiểu, trong lòng lại là một trận cảm động.
Rồi sau đó mới lưu luyến không rời đi theo Triệu quản gia rời phòng VIP 006.
Trên đường, Triệu Mẫn dò hỏi quản gia nói: "Chú, có phải hay không xảy ra chuyện gì a? Cha làm gì muốn con vội vã trở về như vậy?"
"Tiểu thư, lão gia không cho nói, con trở về sẽ biết."
"Vậy được rồi!" Haiss! Thật là mất hứng a!
Khó mới có được một buổi hợp mặt vui vẻ như vậy.
Chờ về tới trong nhà, liền thấy Triệu Dương Vương vẻ mặt âm trầm ngồi ở trên sô pha.
.......................................................
[Js-Art] - End of chapter 132
๖ۣۜJs-๖ۣۜArt
Trần Tử Lâm nói không ra lời, đem tầm mắt chuyển hướng tới Triệu Mẫn nói: "Mẫn Mẫn, em không phải là bởi vì nhìn trúng sắc đẹp của tiểu tử này đi?"
Triệu Mẫn nghĩ thầm này mấy anh mẹ nó thật là đủ rồi!
Mấy người hạ thấp người đàn ông lão nương coi trọng, xem ta đây là chết rồi sao?
Triệu Mẫn nói thẳng nói: "Không sai! Em đây nói thẳng với mấy anh luôn đi, em là xem trọng vẻ ngoài của anh ấy, còn có nhân phẩm của anh ấy, cảm thấy anh ấy là người tốt nhất thế gian, bất luận là ai cùng Trương Vô Kỵ so, ở trong mắt Triệu Mẫn em đều như ngọn cỏ ven đường!"
Ý tức là trừ bỏ Trương Vô Kỵ ở ngoài, những người khác tất cả đều là ngọn cỏ ven đường!
Lục Cảnh Dương và Thượng Quan Kỳ, Trần Tử Lâm mấy người lập tức sắc mặt liền khó coi lên.
Nhưng Triệu Mẫn lại một chút cũng không thèm để ý!
Các người hạ thấp bạn trai ta, ta mẹ nó càng phải đem anh ấy nâng đến cao tới trên trời, làm tức chết mấy người!
Thượng Quan Kỳ cảm thấy chính mình đột nhiên có dấu hiện biến thành ngọn cỏ ven đường, không cam lòng nói: "A uy! Mẫn Mẫn, em vì một người ngoài như vậy muốn hay không cắt đứt tình anh em như vậy a, mặt cho chúng ta cùng nhau lớn lên từ nhỏ a?"
Ý ngoài lời là Trương Vô Kỵ chỉ là cái người ngoài mà thôi, mà bọn họ mới là người từ nhỏ cùng nhau lớn lên với Triệu Mẫn là người một nhà.
Triệu Mẫn lại nói nói: "Xin lỗi, từ giờ trở đi, trừ bỏ Trương Vô Kỵ bên ngoài, những người khác đối tôi mà nói, tất cả đều là người ngoài!"
Trước kia ta xem Lục Cảnh Dương là người nhà, nhưng cuối cùng anh ta là như thế nào đối với ta?
Thượng Quan Kỳ tức giận nói: "Uy! Mẫn Mẫn, em bên vực Trương Vô Kỵ như vậy, anh chính là muốn ghen tị a!"
Triệu Mẫn bàn tay vung lên nói: "Phục vụ tới, lại đây một chút, đem cho Thượng Quan thiếu gia một hũ giấm chua Tứ Xuyên!"
"Được, lập tức liền đến ngay thưa tiểu thư!"
Bất quá trong chốc lát công phu, trên bàn trước mặt của Thượng Quan Kỳ thật là được người phụ vụ mang tới một hũ giấm chua Tứ Xuyên.
Triệu Mẫn nhướng mày nói: "Uống đi!"
Thượng Quan Kỳ cạn lời nhìn trời.
Bị nha đầu này lăn lộn đến hoàn toàn không còn lửa để đá khí.
Diệp Tiểu Chiêu nhìn một màng này cười sắp chết, mẹ kiếp Thượng Quan Kỳ cái người ngốc nghếch này, cũng liền chỉ có Triệu Mẫn mới có thể khắc chế được.
Đồ ăn bắt đầu lên bàn, mọi người đều dùng bữa.
Rốt cuộc đồ ăn của Long Xuan Restaurant hương vị, đặc biệt ăn ngon.
Chỉ có Lục Cảnh Dương, ăn mà không biết mùi vị gì!
Đồ ăn vô miệng, cảm giác một chút hương vị đều không có.
Người trong lòng Mẫn Mẫn đã trở lại, ta nên làm cái gì bây giờ?
Tiếp tục đoạt?
Nhưng đến làm Triệu Mẫn động tâm cũng chưa, như thế nào đoạt?
Lục Cảnh Dương đáy lòng chua xót dị thường.
Cơm nước xong Triệu Mẫn cùng Trương Vô Kỵ đi thanh toán, mọi người đều từng người trở về phòng học.
Các bạn học đều khách khí cùng Triệu Mẫn nói cảm ơn, tuy rằng người nhà ở Thành Đô ai cũng có tiền, nhưng cũng không phải ai cũng có thể đến Long Xuan Restaurant để ăn.
Triệu Mẫn là cái người giàu có hào phóng, gọi toàn món đắt tiền, Triệu Mẫn bàn tay vung lên, toàn là món ăn thượng lưu.
Quả thực ăn ngon đến bạo.
Mọi người đối Triệu Mẫn hảo cảm lên thêm vài cấp bậc.
Sau khi trở lại phòng học lúc sau, chuông điện thoại Triệu Mẫn đột nhiên vang lên, móc di động ra vừa thấy, quả nhiên là số Mã Lực gọi tới.
Triệu Mẫn trực tiếp kêu Diệp Tiểu Chiêu nói: "Tiểu Chiêu, Mã Lực gọi cậu tiếp hay tôi nghe?"
"Tiếp tiếp tiếp, tôi tiếp!" Sau đó chạy tới nhận điện thoại, chạy ra khỏi phòng học.
Triệu Mẫn: "......" Mẹ kiếp!
Chạy nhanh như vậy, làm như sợ người ta nghe thấy không bằng?
Diệp Tiểu Chiêu tim đập gia tốc ấn nghe điện thoại, đầu kia truyền đến giọng lạnh thanh của Mã Lực: "Uy, Mẫn Mẫn."
Tâm nháy mắt lạnh một nữa.
Bất quá đây là di động của Triệu Mẫn, Mã Lực kêu tên Mẫn Mẫn cũng là đương nhiên.
Thấy bên này không nói chuyện, Mã Lực nghi hoặc nói: "Là...... Tiểu Chiêu sao?"
Diệp Tiểu Chiêu cảm giác tâm chính mình sắp hỏng rồi, nháy mắt lại nóng hổi.
Nhanh trả lời nói: "Mã Lực, là tôi."
Mã Lực khóe miệng gợi lên một mạt ý cười, nói: "Bị thầy phạt đứng?"
"Ách...... Di động quên tắt chuông, sai lầm."
"Lần sau cẩn thận một chút."
"Vâng...... Mã Lực."
"Sao?"
"Chúng ta......" Diệp Tiểu Chiêu muốn nói thẳng, muốn hẹn hò, nhưng lại nói không nên lời.
"Làm sao vậy, Tiểu Chiêu?"
"Tôi......" Mẹ kiếp!
Thời khắc mấu chốt lắp cái gì!
Diệp Tiểu Chiêu, mày có thể!
Diệp Tiểu Chiêu nhắm một đôi mắt, tư thế một bộ bất cứ giá nào, hướng về phía di động quát: "Mã Lực, tôi thích anh, anh có thể kết giao, hẹn hò với tôi được không!"
Rồi sau đó, cảm giác toàn bộ thế giới đều an tĩnh xuống dưới.
Nhắm mắt lại chờ đợi Mã Lực trả lời, nhưng di động đầu kia vẫn không có tiếng nói nào truyền đến.
Mở to mắt vừa thấy, di động tự nhiên là hết pin.
Ta lặc cái đi!
Điện thoại của Triệu Mẫn hết pin.
Câu kia ta thổ lộ, Mã Lực rốt cuộc là nghe thấy hay không nghe thấy a?
Con mẹ nó Triệu Mẫn, đồ đáng ghét!
Di động không nạp điện!
Ta sắp bị cái thứ này làm tức chết rồi.
Thiếu chút nữa không đem di động trong tay ném bay, nghĩ nghĩ lại dù sao Triệu Mẫn cũng là chịu dùng điện thoại cặp với chính mình không nỡ ném.
Nhưng mà mẹ kiếp Mã Lực, rốt cuộc là nghe thấy hay không nghe thấy a!
Đột nhiên trở nên quá khẩn trương.
Chính là nếu không nghe thấy thì sao?
Diệp Tiểu Chiêu vẻ mặt hỏng mất về tới lớp 1 năm 3, đưa điện thoại di động dùng sức ném tới trên bàn học Triệu Mẫn.
Triệu Mẫn không rõ nguyên do nói: "Cậu uống lộn thuốc?"
Chẳng lẽ cùng Mã Lực thổ lộ thất bại?
Hay là...... Mã Lực như cũ không quên ta, lấy ta ra cự tuyệt Tiểu Chiêu?
Cho nên Tiểu Chiêu mới có thể đối với chính mình phát hỏa lớn như vậy?
Diệp Tiểu Chiêu hung tợn trừng mắt nhìn Triệu Mẫn liếc mắt một cái nói: "Triệu Mẫn, tôi con mẹ nó muốn cùng cậu tuyệt giao!"
Ân Ly kinh ngạc nói: "Không phải đâu! Tiểu Chiêu, cậu từ đâu ra trận lửa lớn như vậy a?"
"Mẹ kiếp lão nương mới vừa thổ lộ biểu hiện đến một nửa, lại bị di động kia của Triệu Mẫn hết pin phá hư!!"
"Phốc...... Ha ha ha ha!" Triệu Mẫn cùng Ân Ly hai người đều nhịn không được cười ầm lên lên tiếng.
"Trời trời trời coi kìa! Triệu Mẫn cậu mẹ nó còn có mặt mũi cười? Cậu biết tôi cố lấy bao nhiêu dũng khí mới nói ra câu nói kia sao? Hiện tại tôi điều không biết được Mã Lực rốt cuộc là có nghe thấy câu kia hay không nữa!"
"A ha ha ha hahahahahah...... Chết tiệt lão nương cười đến đau cả bụng rồi, Tiểu Chiêu tôi sai rồi, tôi mẹ nó thật sự sai rồi, di động tôi không nạp điện tôi sai rồi, a ha ha ha ha...... Ta sắp không được rồi."
Trương Vô Kỵ ngồi bên cạnh hiểu ra vấn đề cũng cười, giúp Triệu Mẫn vỗ vỗ phía sau lưng nói: "Em cười ít thôi, đừng cười đến sốc hông."
"Ha ha ha...... Trương Vô Kỵ, em chính là nhịn không được phải làm sao!"
Diệp Tiểu Chiêu tức giận đến sắc mặt đều đỏ lên, nổi giận mắng: "Triệu Mẫn, cậu mẹ nó lại cười lão nương bảo đảm không đánh chết cậu mới là lạ!"
"Ách...... Không cười không cười, tôi này không phải đã nhận sai rồi sao!"
"Hừ! Cái điện thoại chết tiệt của cậu, lựa thời khắc quan trọng mà hết pin!"
"Chính là! Lỗi ở cái di động làm sao bây giờ! Trương Vô Kỵ, cho em mượn điện thoại của anh đi để em đi sạc pin năm phút, lấy điện thoại của anh đưa Tiểu Chiêu trò chuyện hai tiếng đồng hồ với Mã Lực đi!"
"Được, đây điện thoại anh mới sạc xong!" Nói liền thật lấy di động ra đưa cho Triệu Mẫn.
"Như vậy Tiểu Chiêu thổ lộ đến hơn hai tiếng cũng không có hết pin, ha ha ha ha......."
"......" Ta lặc cái đi!
Diệp Tiểu Chiêu đã tức đến không biết giận, thật là đủ rồi!
Ân Ly an ủi cô nói: "Tiểu Chiêu, bằng không dùng di động của tôi tiếp tục thổ lộ đi??"
Nói đến một nửa Ân Ly đột nhiên sửa lời nói: "Gì, di động của tôi như thế nào cũng sắp hết pin rồi."
"Ha ha ha ha......" Triệu Mẫn cười đến không kềm chế được.
Diệp Tiểu Chiêu đều tức giận đến không biết giận như thế nào luôn.
Đơn giản là bất chấp tất cả, ngồi ở chỗ kia đôi tay chống cằm cảm thán nói: "Haiss! Tình yêu của tôi lộ ra thật là nhấp nhô!"
Buổi chiều tan học, Trương Vô Kỵ láy chiếc Roll-Royce Adamas Collection màu đen ra, Triệu Mẫn lái chiếc Bugatti Divo chở Diệp Tiểu Chiêu mấy người cùng nhau ra lái xe ra trường học.
Bọn họ hẹn nhau đi chơi, hẹn Ân Hòa Phong tại cổng của học viện Đế Quốc University.
Ân Hòa Phong lái chiếc Pagani Huayra chở theo Ân Ly vừa đến, mấy người chuẩn bị cùng nhau rời đi, lại phát hiện cửa ngoài cổng học viện Đế Quốc truyền đến tường tiếng thét chói tai của hoa si.
"A a a! Soái ca! Hảo soái, quả thực rất giống những trai đẹp trong truyện tranh bước ra đời thật vậy."
"Ta đi! Học viện Đế Quốc của chúng ta hôm nay bị làm sao vậy? Soái ca tới một người, tiếp theo một người tới, buổi sáng mới chuyển đến lớp 1 năm 3 một cái mỹ nam yêu nghiệt, lúc này lại tới nữa tới một cái mỹ nam băng sơn, là muốn tới học viện Đế Quốc University của chúng ta đi học sao?"
"Nếu là vậy thì tốt rồi! Tôi nhất định phải đi theo đuổi anh ta! Trời ơi, quả thực soái đến không nhịn được lòng nha!"
"Cái yêu nghiệt soái ca kia tới lúc sáng tôi vẫn còn thích anh ta, quá soái, tôi đều bị anh ta mê hoặc đến choáng váng rồi."
"Cái soái ca mới tới này cũng không tồi! Áo sơ mi trắng tựa người vào chiếc siêu xe McLaren Senna, quả thực mê người vô cùng"
Dám người Triệu Mẫn xuống xe theo tầm mắt nhìn qua, liền thấy Mã Lực sơ mi trắng tựa người vào chiếc McLaren Senna đứng dưới tàn cây anh tuấn vô cùng.
Cả người đẹp giống như một bức tranh sơn dầu.
Triệu Mẫn kinh ngạc nói: "Trương Vô Kỵ, là Mã Lục, cậu ấy quả nhiên tới Thành Đô"
Mà giờ phút này Diệp Tiểu Chiêu tầm mắt nhìn Mã Lực, đã sớm trở nên si mê đến kinh người.
Mã Lực, người trong lòng của ta, vẫn như cũ quá đẹp trai soái khí bức người như vậy.
Quả thực quá phù hợp với hình mẫu bạn trai lý tưởng của ta.
Diệp Tiểu Chiêu tâm bắt đầu không tự giác thình thịch thình thịch nhảy cái không ngừng, hôm nay thổ lộ Mã Lực nghe thấy được sao?
Mà Mã Lực đột nhiên xuất hiện ở Thành Đô, là vì ta sao?
Quá khẩn trương!
Ngàn vạn lần là như vậy a!
Bằng không ta tuyệt đối là ta không tiếp thu được a!
Trương Vô Kỵ trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc, nhóm mấy người đồng loạt hướng tới Mã Lực đi qua.
Trong đám người lại một lần tuôn ra tiếng thét chói tai.
"A a a! Là Trương Vô Kỵ học sinh mới chuyển trường tới, anh ta hướng tới soái ca mới tới kia đến gần, bọn họ là bạn thân sao?"
"Ta đi! Hai người này nhìn như thế nào lại thấy giống một cặp đôi hơn, không phải là ta tưởng như vậy đi?"
"Quả thực quá xứng, bọn họ nếu là thật sự làm gay, ta liền ship khô máu cho hai người họ về một nhà, không theo đuổi!"
"Tôi luyến tiếc a! Ngàn vạn đừng là gay a! Cái kia Trương Vô Kỵ là bạn trai của Triệu Mẫn, hẳn là sẽ không làm gay."
"Nhìn xem nhóm người bọn họ kia một đoàn người, quả thực nam thì anh tuấn, nữ thì mỹ lệ, một nhóm người mỹ nam, mỹ nữ xứng với nhau quá a!"
"Haizz vậy mới nói! Cái gọi là người phân theo nhóm, vật họp theo loài, mỹ nam, mỹ nữ đương nhiên đều đi cùng nhau rồi, mấy người bọn họ là hội bạn thân chắc luôn, ai cũng mỗi người một vẻ đẹp đến chết người!"
"Hơiss thật là ngưỡng mộ quá, thật là muốn gia nhập hội bạn thân của họ quá a!"
"Mấy người các cậu, muốn gia nhập hội bạn thân đó sao? Các cậu trước tiên phải là, cực phẩm mỹ nữ hoặc mỹ nam thì may ra."
Trương Vô Kỵ đi đến trước người Mã Lực dừng lại, thân mật giơ tay chùy trước ngực Mã Lực một cái, cười nói: "Tiểu tử thúi! Tới cũng không nói một tiếng."
Mã Lực khuôn mặt thanh lãnh, treo một mạt cười nhàn nhạt, tức giận nói: "Cậu không chết cũng không cùng tôi nói một tiếng, tôi tới Thành Đô làm gì muốn nói cho cậu! Hơn nữa, tôi cũng không phải cậu mà đến!"
Diệp Tiểu Chiêu nhịn không được buột miệng thốt ra nói: "Đó là vì tôi sao?"
Nói xong, lại bắt đầu âm thầm hối hận!
Trời chính mình đây là làm sao vậy? Cũng quá không rụt rè gì đi?
Nhiều người nhìn như vậy đâu! Tự nhiên liền hỏi ra lời.
Mã Lực cười nói: "Xem là như vậy đi!"
Xem như? Đó chính là thật!
Diệp Tiểu Chiêu tim đập liên hồi.
Mã Lực lại đem tầm mắt chuyển hướng đến phía Triệu Mẫn cùng Ân Hòa Phong mấy người, một lần chào hỏi nói: "Mẫn Mẫn, Ân học trưởng, A Ly, đã lâu không gặp!"
Triệu Mẫn cười nói: "Mã Lực, đã lâu không gặp!"
Ân Hòa Phong cũng cười nói: "Đã lâu không gặp cậu Mã Lực."
Ân Ly thẹn thùng chào hỏi nói: "Mã Lực, chào cậu."
Mã Lực gật gật đầu nói: "Các cậu, mấy người các cậu vừa tan học liền kết thành bè kết đảng, chuẩn bị đi đâu đây còn không ai báo cho tôi biết nha?"
Triệu Mẫn trả lời nói: "Trương Vô Kỵ hôm nay vừa trở về, chúng tôi chuẩn bị cho vì anh ấy mở một cái tiệc mini, vừa lúc cậu cũng đã đến rồi, vậy thì đi cùng nhau thôi!"
Mã Lực đạm cười trả lời nói: "Được! Đã lâu không có cùng nhau tụ tập đi chơi cùng nhau, hôm nay lền tụ tập đi."
Nếu là ngày bình thường, Diệp Tiểu Chiêu lúc này đã sớm hoan hô đi tiến lên dẫn đầu, lúc này đây lại là ngượng ngùng.
Người trong lòng ở trước mắt còn đâu! Cô đến biểu hiện đến thục nữ một chút.
Mấy người hướng tới ngoài học việnn đi đến, Trương Vô Kỵ, Triệu Mẫn, Ân Hòa Phong ba người đều là lái xe đi học, nên hiện tại dư con Bugatti Divo của Triệu Mẫn nên cô đem xe để ở gara xe học viện.
Triệu Mẫn ngồi trên chiếc Roll-Royce Adamas Collection của Trương Vô Kỵ, đem xe bỏ ở gara trường để người của Trương Vô Kỵ giúp Triệu Mẫn đem về Triệu gia sau, là bời vì tạo cơ hội cho Mã Lực cùng Diệp Tiểu Chiêu chung một xe.
Ân Ly cùng Ân Hòa Phong đi cùng một xe Ân Hòa Phong dẫn đường, Ân Hòa Phong cùng Ân Ly chung xe Pagani Huayra, Mã Lực cùng Diệp Tiểu Chiêu chung xe McLaren Senna, đoàn người cùng nhau phóng xe đi trong tầm mắt ngưỡng mộ của nhiều người.
Đoàn người chuẩn bị đi nhà hàng FLAIR đi ăn cơm.
Cơm nước xong lúc sau trực tiếp đi câu lạc bộ đêm Shangri-La chơi đùa.
Từng ấy thời gian rồi mấy người mới gặp lại nhau, hiện tại mấy người hứng thú đều rất cao.
Ngồi ở trên xe của Mã Lực, Diệp Tiểu Chiêu hơi có chút bất an.
Mã Lực chú ý tới, hỏi: "Tiểu Chiêu, làm sao vậy?"
Diệp Tiểu Chiêu hít sâu một hơi, lấy hết can đảm hỏi: "Mã Lực, giữa trưa những lời tôi nói, anh đều nghe thấy được sao?"
"Ờ." Mã Lực nhàn nhạt lên tiếng.
"Kia......"
Mã Lực đánh gãy lời Diệp Tiểu Chiêu nói: "Tôi không chỉ nghe được, lại còn có trả lời lại nữa....."
Ta đi!
Trả lời lại, thời điểm khẳng định chính là lúc di động Triệu Mẫn không có pin.
Diệp Tiểu Chiêu lại một lần dưới đáy lòng thầm mắng Triệu Mẫn một trăm lần.
Rồi sau đó Diệp Tiểu Chiêu hỏi: "Kia...... Anh trả lời là?"
Hỏi một đằng Mã Lực trả lời một nẻo nói: "Điện thoại bị cắt đứt, tôi còn tưởng là đầu bên kia tắt máy, kết quả...... Tắt máy."
"À...... Đó là di động của Triệu Mẫn không còn pin."
"Cho nên, tôi đến Thành Đô."
Cho nên, tôi đến Thành Đô.
Diệp Tiểu Chiêu trong đầu lặp lại những lời này.
Mã Lực là đặc biệt tới để trả lời ta sao?
Con tim nhỏ của Diệp Tiểu Chiêu, lại bắt đầu thình thịch thình thịch nhảy không ngừng.
Diệp Tiểu Chiêu nói: "Vậy đáp án của anh là......"
"Đêm nay sau khi kết thúc tiệc, tôi sẽ cho cậu một cái hồi đáp." Hiện tại, Mã Lực trong lòng cũng không có tinh thần để trả lời ngay.
Lại lần nữa nhìn thấy Triệu Mẫn, trong lòng là bình tĩnh, không còn cảm giác phập phồng như trước.
Có lẽ thật sự đã hoàng toàn buông xuống được!
Mã Lực lái xe, khóe mắt luôn để ý Diệp Tiểu Chiêu một cô gái nhỏ khuôn mặt xinh sắn cũng chỉ thua Triệu Mẫn có một chút thôi.
Khuôn mặt xinh đẹp, nhìn có chút trẻ con, còn rất đáng yêu.
Mã Lực nhìn Diệp Tiểu Chiêu ngoài mặt, cảm thấy đáng yêu trong lòng, cảm thấy có chút buồn cười.
Ngay từ đầu gặp nhau ở lễ đính hôn của Trương Vô Kỵ và Chu Chỉ Nhược, lúc đó lòng Mã Lực hoàn toàn còn lưu luyến Triệu Mẫn, nhưng lúc đó Mã Lực đã phải lòng Diệp Tiểu Chiêu rồi tuy rằng là vậy nhưng.
Nếu ở bên nhau, sẽ đối Diệp Tiểu Chiêu thực không công bằng.
Diệp Tiểu Chiêu cũng không phải loại hình mẫu Mã Lực thích, nhưng lại cũng không tự chủ được bị Diệp Tiểu Chiêu hấp dẫn lấy.
Bị sự can đảm của Diệp Tiểu Chiêu làm sợ đến kinh ngạc.
Diệp Tiểu Chiêu dám quen biết Mã Lực mấy ngày liền cùng hắn thổ lộ, nhìn ra được tới, Diệp Tiểu Chiêu khi đó cố lấy hết dũng khí để nói ra.
Bị Mã Lực cự tuyệt lúc sau, Diệp Tiểu Chiêu rời Thâm Quyến đi, rồi lại quay trở lại.
Còn có lần tới nhà Mã Lực làm khách, say xỉn vào lộn phòng của Mã Lực ngủ....
Cái này làm cho Mã Lực ký ức khắc sâu.
Đó là lần đầu tiên có một cô gái ngủ trên gường Mã Lực.
Diệp Tiểu Chiêu vì Mã Lực, cũng là bỏ ra rất nhiều tâm tư.
Này đó tâm tư Mã Lực đều biết được hết, chính là khi đó, Mã Lực bởi vì chuyện của Trương Vô Kỵ, vô tâm bận tâm chuyện khác.
Sau này lại chính mình làm lơ đến quá mức, Diệp Tiểu Chiêu tức giận về Thành Đô, liền không còn có đi đến Thâm Quyến nũa.
Mã Lực cho rằng, Diệp Tiểu Chiêu đã hết hy vọng.
Trong lòng còn cảm thấy có chút mất mát.
Chính là hôm nay, Diệp Tiểu Chiêu chủ động nhắn tin trước, còn cùng Mã Lực gọi điện thoại thổ lộ.
Nếu nói Mã Lực không động tâm, là không có khả năng.
Mã Lực nghe những lời đó xong gọi lại cũng không được, trực tiếp xin nghĩ học buổi chiều trực tiếp lái xe từ Thâm Quyến đến Thành Đô.
Liền đủ để chứng minh, sâu trong lòng của Mã Lực, luôn có để tâm tới Diệp Tiểu Chiêu.
Mã Lực hiện tại đã buông xuống một mối tình đầu, hoàn toàn có thể bắt đầu mối tình thứ hai.
Nếu là Diệp Tiểu Chiêu đã lên tiếng, Mã Lực có thể mở lòng một chút.
Cho nên đáp án của Mã Lực thực rõ ràng, nhưng Diệp Tiểu Chiêu lại không tự biết, dọc theo đường đi nội tâm đều vô cùng thấp thỏm.
Mã Lực nói đêm nay sau khi kết thúc sẽ cho ta một đáp án.
Mã Lực đáp án rốt cuộc là đồng ý kết giao hay là không đồng ý đâu?
Nếu đồng ý vậy chuyện gì cũng đều không có, Diệp Tiểu Chiêu ta về sau liền có bạn trai.
Nếu không đồng ý...... Thì, ta giống như có chút không tiếp nhận nổi sự thật.
Diệp Tiểu Chiêu ta là lần đầu tiên thích một người như vậy đâu!
Lúc này trên con xe Roll-Royce Adamas Collection màu đen, Triệu Mẫn cùng Trương Vô Kỵ cũng đang nói chuyện về bọn họ.
Triệu Mẫn nhịn không được hỏi: "Trương Vô Kỵ, anh cảm thấy hai người bọn họ có thể thành sao?"
Trương Vô Kỵ khóe miệng chậm rãi gợi lên một mạt cười mê người, nói: "Anh cảm thấy có thể."
"Vì cái gì?"
"Mã Lực ít khi làm chuyện gì đó xúc động theo cảm xúc, mà cậu ta hôm nay quả nhiên trốn học tới Thành Đô."
"Nhưng cậu ấy không phải là tới vì anh sao?"
"Có lẽ đi!"
Chính là Trương Vô Kỵ hiểu biết Mã Lực, hắn làm việc đều rất có quy luật, Mã Lực đã tới, liền sẽ không lại biến mất.
Mà tìm tới ta Mã Lực có thể chờ tới cuối tuần rồi tới không phải sao?
Mà Mã Lực hôm nay lại chốn tiết mà tới, nhìn là biết tới vì tình yêu.
Đã thực rõ ràng không phải sao!
Đoàn người thực mau liền tới câu lạc bộ đên Shangri-La.
Triệu Mẫn ngựa quen đường cũ vào mở phòng VIP 006.
Kêu trái cây đồ ăn vặt, vừa ăn vừa uống vừa ca hát.
Chơi đến độ thực vui vẻ.
Thật lâu đều không vui vẻ như vậy.
Trương Vô Kỵ chính thức trở về, Mã Lực cũng từ Thâm Quyến qua tới Thành Đô.
Càng không có chuyện gì vui bằng chuyện này.
Triệu Mẫn cầm một ly rượu vang đỏ, hướng tới mọi người nâng chén nói: "Tới! Vì tình bạn giữa chúng ta, cũng vì tình yêu của chúng ta, làm một ly!"
Diệp Tiểu Chiêu vẻ mặt khổ bức ở bên tai nói thầm nói: "Tôi tình yêu còn không có kết quả đâu!"
Triệu Mẫn tức giận nói: "Thực mau sẽ có kết quả, tới, làm một ly!"
Mọi người sôi nổi nâng chén nói: "Tới, nâng ly vì tình bạn và tình yêu!"
Toàn bộ đều uống một hơi cạn sạch, hứng thú ngẩng cao.
Lại uống tới nữa đêm hết mấy chai Whisky, Triệu Mẫn có chút hơi say.
Sắc mặt đỏ bừng, ánh mắt cũng trở nên mê ly lên.
Ánh mắt nhìn về phía Trương Vô Kỵ, tràn ngập tình yêu nồng đậm.
Anh đã trở lại, thật tốt!
Trương Vô Kỵ lo lắng nhìn cô nói: "Mẫn Mẫn, đừng uống quá nhiều, trong chốc lát sẽ khó chịu."
"Trương Vô Kỵ, em hôm nay thực sự rất vui vẻ, thật sự đặc biệt đặc biệt vui vẻ, chỉ hy vọng đêm nay đêm dài một chút."
"Nha đầu ngốc, về sau mọi người vẫn là bạn tốt của nhau mà đi học cùng trường, vẫn ở bên nhau đi chơi cùng nhau còn nhiều thời gian mà!"
"Đúng vậy! Ha hả, nhưng em chính là cao hứng!"
Thật sự đặc biệt đặc biệt cao hứng, đã suýt mất đi Trương Vô Kỵ là tìm lại được cảm giác khó tả vô cùng.
Triệu Mẫn đột nhiên nói: "Mã Lực, tới Thành Đô học đi!"
Mã Lực hàm hồ trả lời nói: "Tôi sẽ suy xét một chút."
Diệp Tiểu Chiêu phụ họa nói: "Vậy anh cần thiết suy xét kỹ một chút"
Chỉ cần Mã Lực tới Thành Đô học, liền tính cự tuyệt ta, ta còn có thể chậm rãi đuổi theo.
Nếu là trở về Thâm Quyến, khoảng cách hai nơi, quá xa.
Ta nhưng thật ra muốn chuyển đi Thâm Quyến đi học, nhưng người trong nhà tuyệt đối sẽ không đồng ý.
Mà ta cũng luyến tiếc Triệu Mẫn, A Ly, Trương Vô Kỵ, Ân Hòa Phong a.
Mã Lực cười nói: "Yên tâm, tôi sẽ thật kỹ mà suy xét."
Trong lòng có đáp án, đã không cần suy xét......
Chính là ta còn muốn tiếp tục lại thưởng thức một chút, nha đầu Tiểu Chiêu này biểu cảm thấp thỏm, quả thực quá có ý.
Triệu Mẫn cao hứng đi lên hát một bài cho mọi người nghe một bài "Friend".
Một khúc hát xong, Triệu Mẫn cầm microphone, tràn ngập cảm tình nói: "Gặp được các cậu, tôi có bao nhiêu may mắn ~~~!"
Ân Ly nhịn không được hoan hô nói: "Mẫn Mẫn, gặp được cậu, mới là may mắn lớn nhất của tôi cùng anh Phong."
Ân Hòa Phong phụ họa nói: "Không sai, Mẫn Mẫn, ca ca đây gặp được muội muội như em cùng với A Ly là chuyện may mắn lớn nhất của anh."
Mã Lực cười nói: "Triệu Mẫn, gặp được cậu, tôi cũng cảm thấy thực may mắn."
Diệp Tiểu Chiêu nói: "Triệu Mẫn, my friend thể cùng cậu cùng nhau lớn lên, cùng cậu làm bạn thân, tôi đây cảm giác là một sự kiện may mắn nhất đời này!"
Cuối cùng.
Trương Vô Kỵ vẻ mặt thâm tình nói: "Mẫn Mẫn, gặp được em, là chuyện may mắn nhất đời anh."
Triệu Mẫn vẻ mặt thấy cuộc sống có những người bạn thế này quá đủ buông microphone xuống, trên mặt treo một mạt ngây ngốc tươi cười, hình tượng nữ thần vô cùng.
Không khí vừa lúc vui vẻ thực sự, phòng VIP 006 cũng vừa lúc.
Đột nhiên, cửa phòng VIP 006 bị người dùng lực từ bên ngoài đá văng.
Triệu quản gia mang theo bốn vệ sĩ, từ bên ngoài đi đến.
Sắc mặt của Triệu quản gia có chút trầm trọng, ở trong tầm mắt biểu cảm kinh ngạc của mọi người, đi vào tới thẳng lời nói: "Tiểu thư, lão gia bảo chúng tôi tới tiếp đón tiểu thư về."
Triệu Mẫn đã là say chuếch choáng, nhưng ý thức vẫn là rõ ràng.
Cảm thấy có chút kỳ quái.
Cha từ trước đến nay điều không quản chuyện tư của ta, trước kia chơi tới khuya lơ mới về cũng không một câu than trách, lần này tự nhiên phái chú Triệu tới đón về.
Không khí vừa lúc vui thế này, ta như thế nào bỏ đi được mà trở về?
Triệu Mẫn cự tuyệt nói: "Con không quay về."
Triệu quản gia nói: "Tiểu thư, đừng làm khó dễ chú, chú đều là phụng mệnh hành sự, lão gia nói con nếu không về, liền đem con khiêng về"
Triệu Mẫn nhíu mày nói: "Chú, có chuyện gì xảy ra sao?"
Triệu quản gia nhìn lướt qua Trương Vô Kỵ bên cạnh Triệu Mẫn, sắc mặt bắt đầu trở nên có chút khó coi.
Nói: "Tiểu thư, trở về con liền sẽ biết."
Trương Vô Kỵ thấy vậy, khuyên nhủ: "Mẫn Mẫn, sắc trời cũng không còn sớm, em về trước đi."
Triệu Mẫn lại vẫn là không vui.
Triệu Mẫn nói: "Liền không quay về, cha dựa vào cái gì muốn khiêng em về nha a!"
Trương Vô Kỵ dở khóc dở cười nhìn Triệu quản gia nói: "Chú quản gia, em ấy uống có chút nhiều."
Triệu Mẫn phản bác nói: "Em không có uống nhiều!"
"Mẫn Mẫn, nghe lời, cha cũng là lo lắng cho em, sớm một chút trở về nghỉ ngơi, anh ngày mai đến đón em đi học."
Với giọng ôn nhu quá mức của Trương Vô Kỵ, Triệu Mẫn theo bản năng mềm lòng.
Triệu Mẫn nói: "Vậy được rồi! Anh và mọi người ở lại chơi vui vẻ, em đi về trước, Mã Lực, ngày mai cậu chưa rời Thành Đô đúng không?"
Mã Lực nói: "Đúng vậy."
"Vậy là tốt rồi, chúng ta đây ngày mai lại tụ lại đi chơi."
"Được, sớm một chút trở về nghỉ ngơi đi! Trước tiên cùng cậu nói một tiếng ngủ ngon!"
"Được, Hòa Phong ca ca, A Ly, Tiểu Chiêu, tôi đi trước."
"Mau đi đi! Trên đường nhớ cẩn thận."
"Ờ...... Trương Vô Kỵ, nhớ rõ ngày mai nhất định phải tới tiếp đón em đi học!"
"Mẫn Mẫn, yên tâm, đêm nay anh sẽ đến nhà tranh ở." Ý ngoài lời là anh sẽ ở rất gần em.
Triệu Mẫn nghe hiểu, trong lòng lại là một trận cảm động.
Rồi sau đó mới lưu luyến không rời đi theo Triệu quản gia rời phòng VIP 006.
Trên đường, Triệu Mẫn dò hỏi quản gia nói: "Chú, có phải hay không xảy ra chuyện gì a? Cha làm gì muốn con vội vã trở về như vậy?"
"Tiểu thư, lão gia không cho nói, con trở về sẽ biết."
"Vậy được rồi!" Haiss! Thật là mất hứng a!
Khó mới có được một buổi hợp mặt vui vẻ như vậy.
Chờ về tới trong nhà, liền thấy Triệu Dương Vương vẻ mặt âm trầm ngồi ở trên sô pha.
.......................................................
[Js-Art] - End of chapter 132
Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me