Choker Khong Loi Thoat
Sau khi trở về từ nhà Lee Sanghyeok, Kim Sangmin suy nghĩ kĩ lại mới thấy mình đúng thật đã quá vội vã. Nỗi bất an trong lòng từng đợt dâng cao, y sợ hãi không biết Sanghyeok đã nói với Jihoon chuyện y đến nhà chưa. Nếu như biết chuyện này, chắc chắn máu điên trong người Jeong Jihoon sẽ lại lần nữa bộc phát. Y biết rõ hắn ghét nhất ai làm trái lời mình.Còn nhớ năm đó, cái năm định mệnh đã sắp đặt y và hắn trở thành của nhau. Thời điểm ở trường cấp ba, Jeong Jihoon học tại một ngôi trường tư thục quý tộc bật nhất thời điểm đó. Gia đình hắn giàu có quyền thế trên thị trường nên được thầy cô ưu ái và mọi người quan tâm. Thể chất hắn tốt, thành tích giỏi mọi thứ về hắn dường như đều hoàn hảo một vết nhơ nhỏ cũng không có. Gia đình Kim Sangmin ngay từ đầu đã là người ở nhà hắn. Ba phụ việc chăm sóc cây cảnh. Mẹ lo toang việc nấu nướng cho gia đình hắn. Hậu đãi của gia đình hắn dành cho người làm rất tốt nên gia cảnh nhà y nhờ đó mà tốt hơn. Kim Sangmin lúc nhỏ được mọi người đánh giá là một con người tốt rất hiếu thảo. Ông bà Jeong biết y là Omega cũng hết sức yêu thương, xem y như con cháu trong nhà mà đối đãi. Nếu năm đó ba mẹ Kim Sangmin không vì xông vào biển lửa để cứu hắn mà mất mạng thì có lẽ y cũng không đến bước đường ngày hôm nay. Vì để trả ơn, Jeong gia đã tự tay chu cấp đưa Kim Sangmin vào ngôi trường tư thục để học cùng Jeong Jihoon. Y thoáng nhớ về vụ việc năm đó, y khi đó bị một đám con nhà giàu kì thị là đứa không cha không mẹ. Trong lòng y uất ức đến mức muốn giết người. Nhưng cơn phẫn nộ chưa kịp trào ra đã bị một thế lực khác giúp y giải quyết. Jeong Jihoon từ bên ngoài bước vào, trên tay còn cầm một cây gậy bóng chày tiến tới. Hắn vô cảm nhìn tên đầu xỏ kia mà vun gậy đập xuống. Vết máu đỏ tươi tưới lên thân cây. Cả đám người kia nháo nhào run sợ mà lùi về phía sau. Jeong Jihoon bước lên một bước nữa liền dọa bọn chúng chạy mất. Y nhìn vào đôi mắt đen đang nhìn người nằm dài trên nền đất lạnh lẽo kia mà âm thầm thỏa mãn. Một khía cạnh khác của Jeong Jihoon mà chỉ có y có thể nhìn thấy được. Thật sự rất thú vị. Nhưng người nằm dưới đất bây giờ rất có khả năng là y! Nghĩ đến đây da đầu y vô thức tê dại. Y nhìn về chiếc điện thoại đang nằm trong góc lạnh lẽo do vừa bị mình ném. Nỗi sợ lại một tăng thêm. Tại sao hôm nay lại im ắng quá vậy? Có khi nào Jeong Jihoon thật sự đã biết rồi không. Y dùng hết sự can đảm của mình nhấn vào kkt của hắn nhắn đến một tin thăm dò. Kim Sangmin: Anh Jihoon. Hai phút sau y nhận được phản hồi từ hắn, khẽ thở dài. Jeong Jihoon: Anh đang họp, lát sẽ gọi cho em. Chốc lát sau Jeong Jihoon như lời đã hứa xong việc liền gọi cho y. Hắn và y cứ thế vui vẻ video call với nhau cả tiếng đồng hồ. Y còn dặn hắn lúc trở về nhớ mua cả chiếc túi đắt tiền đang hot trên thị trường hiện nay, Jeong Jihoon chẳng từ chối mà bình thản đồng thuận. Đến ngày trở về vì để Sanghyeok không phát hiện hắn đã đến nhà đưa túi cho y trước sau đó mới trở về nhà. Nhân lúc hắn không để ý, Kim Sangmin đã cố tình lưu lại hương pheromone của mình trên cổ áo hắn. Vốn chỉ muốn lợi dụng chút tin tức tố này làm chất xúc tác
khiêu khích Omega khiến họ cãi nhau một trận. Nhưng y đâu ngờ mọi chuyện lại chuyển biến theo hướng có lợi cho bản thân như thế. __________Sáng hôm sau, Lee Sanghyeok tỉnh dậy trên giường lớn. Xung quanh một mảng trắng tinh khiến anh vô thức cảm thấy nơi này thật lạnh lẽo. Có khi nào anh đang ở nhà xác không? Kim Hyukkyu chầm chậm mở cửa bước vào, hắn sợ tiếng động to sẽ làm người thức giấc nhưng vừa vào đã thấy anh ngồi tựa lưng vào thành giường mắt đang hướng về cánh cửa phủ đầy tuyết mà suy tư trầm ngâm chuyện gì đó. Hắn đưa đến cho anh một ly nước ấm nhẹ nhàng nói. " Uống đi." Sanghyeok ngây người nhìn anh, ánh mắt khó hiểu đưa tay nắm lấy ly nước xoa xoa cảm thụ hơi ấm dễ chịu. Kim Hyukkyu ngồi xuống ghế, không biết nghĩ gì lại cười nói. " Ha, đang thất vọng vì tôi không phải Jeong Jihoon hả?" " Không có, tôi với cậu ấy... xong rồi." Kim Hyukkyu gật gật đầu khoanh tay nói. " Biết, biết rồi. Các mặt báo đưa tin cả rồi. Có lẽ giờ cả nước đã biết hết." Lee Sanghyeok như không tin quay ngoắc sang nhìn hắn, hỏi." Báo đưa rồi? Nhanh vậy sao?" " Chậc! Đói tin quá mà. Bản tin hôm nay thuộc về cậu rồi đó. Chúc mừng nha." Lee Sanghyeok ôm đầu rầu rĩ, anh biết rõ bản thân sớm muộn gì cũng sẽ lại bị bế lên báo. Nhưng không ngờ tốc độ lại nhanh đến thế. Bọn họ có thể thêu dệt lên chuyện gì cơ chứ, chuyện ly hôn có thể ảnh hưởng đến sự nghiệp của hai nhà Jeong - Lee khiến nó tụt dốc không phanh đúng thật là quá phiền. Sanghyeok quay đầu sốt sắng muốn tìm điện thoại lại không thấy nó ở đâu. Anh đưa mắt nhìn Kim Hyukkyu hỏi. " Điện thoại tôi đâu?" " Sao tôi biết được." " Vậy sao cậu biết được tôi ở đây chứ?" " Đi ngang qua thấy đó, nhìn nè, thấy cửa kính không. Tôi đi ngang qua thấy ai giống cậu quá nên qua xem thử hóa ra là cậu thật. Chứ tôi vào đây là để thăm Minseok em tôi mà." " Vậy ai đưa tôi vào đây?" " Nghe nói là người qua đường." Sanghyeok ngây ngốc nhìn hắn, anh hình như đã nghe cái tên Minseok này ở đâu rồi. Sanghyeok phút chốc nhớ ra anh nhìn hắn vội vã nói. " Minseok... Ryu Minseok? Đúng không?" " Sao cậu biết, từng gặp rồi à?" " Bạn cháu tôi." Sanghyeok như nhìn vớ được khúc gỗ giữa biển trời mênh mông mà không khỏi vui mừng nói. " Nhờ cậu về nói với Minseok là chú của Lee Minhyung đang ở đây, kêu nó tới đây tôi có chuyện cần nói." Kim Hyukkyu gật gật đầu làm theo lời anh. Hơn năm phút sau Lee Minhyung đã yên vị ngồi trước mặt khó hiểu hỏi. " Chú! Rốt cuộc Jeong Jihoon làm gì chú, nói cháu nghe xem nào." Lee Sanghyeok im lặng trước câu hỏi của hắn, anh không muốn làm lớn chuyện đơn giản muốn kết thúc êm đẹp một chút. " Không có gì, chỉ là... ờ, không hợp nên chia tay." " Bên ngoài có tin đồn anh ta có người bên ngoài, chú thật sự không biết?" " Chậc, mấy chuyện đó... báo lá cải thôi. Đừng tin, giờ chú cần cháu trở về công ty sắp xếp một chút. Cố gắng trấn an các cổ đông đừng để họ vì chuyện này mà bán vội cổ phần. Không tốt." Lee Minhyung gật gù, bình ổn nói. " Chuyện bên phía công ty cháu giải quyết xong rồi. Cơn bão này không nhỏ nhưng cũng không quá phức tạp. Sẽ nhanh qua thôi, giờ chú lo giữ gìn sức khỏe đi đã." Lee Sanghyeok nghe hắn nói, trái tim bị treo ngược cuối cùng đã được thả xuống yên tâm nghỉ ngơi một chút. Mấy hôm sau Sanghyeok ra khỏi viện vốn muốn về nhà để đưa giấy ly hôn cho Jihoon. Nhưng nghĩ đến việc rời đi cũng phải dọn sạch đồ một chút anh quyết định sẽ đến nhà ông bà Jeong trước. Vẫn như mọi lần bà Jeong vẫn đang yên tĩnh ngồi trên sofa thưởng trà. Nhưng hôm nay có vẻ tâm trạng bà không mấy thoải mái, biểu tình có chút bực dọc không an lòng. Sanghyeok đi vào, phản xạ tự nhiên cúi chào bà nói một tiếng. " Mẹ, con đến lấy đồ ạ." Jeong phu nhân nghe thanh âm nhẹ nhàng quen thuộc của anh liền nhìn lên. Thấy đó là Sanghyeok vội nắm lấy tay anh kéo ngồi xuống bên cạnh mình. Bà như truất được gánh nặng, thở phào nói. " Thật tình, mẹ chờ con mãi. Hôm nghe tin mẹ có gọi cho con nhưng không liên lạc được. Cái thằng Jihoon đó không biết nó làm gì mà mẹ liên lạc cũng không được. Rốt cuộc chuyện của hai đứa là sao vậy. Tại sao lại..." " Mẹ, chuyện không có gì đâu. Chẳng qua là chúng con không hợp nhau nên không thể ở với nhau lâu được." Sanghyeok nắm lấy tay bà, mỉm cười trấn an. Bà Jeong thở dài, vẻ mặt mất mát nói. " Haizz, thằng nhóc đó bây giờ cứ y như lúc đó vậy. Bốc đồng, nóng nảy chẳng chịu nghe ai. Tức giận là lại trốn đi đâu đó không để ai tìm thấy. Mẹ không biết phải làm sao cả." Sanghyeok nghe lời bà nói, không nhịn được tò mò hỏi." Lúc trước... không phải em ấy luôn rất lịch thiệp sao ạ?" " Lịch thiệp? Ha, cái này chắc mới đây thôi. Nhớ hồi còn học cấp ba nó có yêu đương với một người nhưng ta và ba chồng con ngăn cấm không cho qua lại, nó liền cắt đứt liên lạc với gia đình một khoảng thời gian. Đúng là khó bảo." " Người đó là... Kim Sangmin?" Bà Jeong ngạc nhiên đáp:" Sao con lại biết? Đừng nói nó quay lại với người cũ nên con mới..." Sanghyeok nghe đến đây liền sợ lộ chuyện vội phủ nhận với bà. Bà Jeong không nhịn được liền kể hết tất cả chuyện quá khứ của hắn. Sanghyeok kiên nhẫn lắng nghe theo dõi câu chuyện. " Lúc ấy ta có thương lượng với Kim Sangmin muốn để nó trở thành con nuôi của chúng ta, nhưng con biết nó đã nói gì không?" " Nói gì ạ?" " Nó nói, nếu chỉ là con nuôi gia sản này chắc chắn sẽ không có phần của nó. Nên vị trí nó muốn chính là bạn đời hợp pháp của Jihoon. Tới lúc đó nó sẽ đường đường chính chính nắm giữ uy quyền trong cái nhà này." Sanghyeok nghe xong mà chẳng biết nói gì cho phải. Dã tâm của con người này quá lớn nhưng lại rất ngu ngốc chẳng để cho mình nổi đường lui. Loại người này Jeong Jihoon thích đúng là không ra sao cả. Nhưng giờ Sanghyeok cũng chẳng còn tư cách mà chen vào chuyện của gia đình hắn. Nhiệm vụ của anh đã hết giờ chỉ còn thu xếp kí vào giấy ly hôn là xong.
Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me