LoveTruyen.Me

Chồng cũ của em gái tôi [JoongDunk]

Chương 12: Unconditional and eternal. [End]

sinsoledad9393

Dunk nắm tay Pun đi trên con đường đầy nắng, Pun chập chững từng bước, trên tay cầm cây kẹo bông gòn đang ăn được một nữa. Dunk nhìn Pun bằng ánh mắt trìu mến, cậu dừng chân tại một nắm mộ mới, xanh tươi.

- Chào anh, em dắt Pun đến thăm anh đây...bé con đã lớn rồi đấy anh. Dạo này còn biết làm nũng đòi ăn vặt nữa cơ. Bé con có lẽ cũng quên anh rồi.....nhưng anh đừng lo nhé, em thì chưa quên anh đâu...

- Hôm nay em mua cho anh hoa tulip cho anh đây, người ta nói vào mùa nên hoa đẹp lắm...

- Trời hôm nay cũng đẹp lắm sẽ không có mưa, dự báo thời tiết đã nói như vậy đó. Nếu có thể anh cùng em đi dạo thì hay biết mấy như chúng ta đã làm trước đây vậy...

- Hôm trước em có ghé quán ăn mà chúng ta từng ăn đấy, nhưng mà vị của nó không còn ngon như lúc trước nữa. Chắc em phải nói lại chủ quán mới được...

- Lynne dạo này đang tập quản lý công ty đó anh, nó thích thầm thư kí của em anh ạ. Hai đứa nó cứ đưa đẩy ngứa hết cả mắt. Ước gì có anh ở đây nhỉ...

- Hết tháng này em sẽ đi Iceland, em muốn đến đó lần nữa, nhưng chỉ là không có anh cùng đi. Nhưng em không sao đâu, anh đừng lo nhé...

- Ba me anh vẫn khỏe và nhớ anh nhiều lắm...

- Em có ghé quán bar của Pond và Phuwin nữa, họ nhắc về anh đấy. Em chỉ nói với họ anh đi du lịch xa rồi...

- Anh biết không...mọi thứ vẫn diễn ra êm đẹp lắm. Mọi người đều vui cả, em cũng vậy...

- Joong....em nhớ anh lắm, anh trở về với em được không? Em nói em ổn, em vui là lừa dối cả đấy. Em thật sự không ổn chút nào, em nhớ anh lắm. Anh đã hứa sẽ ở bên cạnh em, bảo vệ cho em mà, sao anh lại thất hứa chứ. Sao anh lại rời bỏ em mà đi như vậy?

- Xin anh đấy, trở về với em được không, em mệt mỏi lắm. Em không muốn ngủ trong những đêm mộng mị mà bật khóc nữa. Em muốn được ở cạnh anh, nếu có khóc em cũng muốn khóc trên bờ vai anh, chứ không phải trên chiếc gối lạnh lẽo kia. Em muốn được anh ôm vào lòng chứ không phải tự cuộn chăn ôm mình nữa...

- Hay là cho em đi theo anh được không? À mà không được nhỉ, anh đã dặn em phải sống thật tốt mà. Nên em phải nghe theo như vậy thôi nhỉ? Tới cả cái mạng này cũng theo ý anh thì sao anh lại rời bỏ em chứ?

Dunk lúc này không kìm được nước mắt nữa mà bật khóc, cậu đau chứ, rất đau, trái tim cậu như đã cùng Joong mà nằm im dưới nắm mồ kia vậy. Lồng ngực cậu bây giờ chỉ là một lỗ trống rỗng, nó như cái lỗ đen không đáy nó nuốt mọi cảm xúc, mọi đau đớn trong cậu. Để rồi đêm đến nó lại lôi chúng ra và gặm nhắm lại, để những nổi đau đó cứ dày vò tâm trí và cơ thể cậu.

- Ba Dunk à...sao ba khóc thế ? Ba đau ở đâu sao, người này là người quan trọng với ba ạ?
Pun ngây thờ nắm lấy tay Dunk hỏi

- Phải đấy Pun, người này là một người rất quan trọng với ba ba và cũng quan trọng với Pun nữa. Khi nào con lớn ba sẽ kể con nghe, kể cho con người vô cùng quan trọng của ba ba...

*Trở về một năm trước*

Trên tivi hiện lên tin tức về một vụ rơi máy bay thương tâm

Chuyến bay mang mã số I-2117130352 đi Iceland của hãng HHG do đi phải dòng khí lưu khiến động cơ máy bay bị cháy, dẫn đến hậu quả rơi máy bay khiến 80 người thiệt mạng, 5 người bị thương nặng, cơ trưởng và tiếp viên hàng không mất tích, chúng tôi vẫn đang thống kê số lượng thương vong. Chúng tôi xin chia buồn về sự việc đáng tiếc này.

Lúc này ở bệnh viện Dunk vừa tỉnh lại sao cơn hôn mê suốt 2 tháng trời, cậu hé ánh mắt nhìn tin sáng đầu tiên chói vào mắt mình, cậu hoang mang nhìn khung cảnh xa lạ xung quanh mình. Một màu trắng tinh khôi

- Mẹ mẹ anh hai tỉnh rồi

- Con sao rồi, có đau ở đâu không? Thật may mắn quá

- ........

- Gọi bác sĩ tới kiểm tra tình hình Dunk đi Perth

Sự ồn ào bất chợt sau hai tháng hôn mê khiến đầu cậu đau nhức, đoạn kí ức cuối cùng tái hiện trong não cậu. Hình ảnh Joong ôm cậu vào lòng, sự hỗn loạn của chuyến bay, tiếng âm thanh rơi vỡ. Tất cả ập vào não cậu khiến cơ thể cậu đau đớn, cổ họng khô rát gắng gượng lên tiếng

- Joong, Joong đang ở đâu?

-......

Mọi người im lặng, chẳng ai trả lời cậu, sự im lặng và lảng tránh ánh mắt của mọi người càng làm cậu khốn khổ hơn bao giờ hết. Kiên nhẫn hỏi lại dù cổ họng cậu lúc này như bị xé toạt ra

- Joong! Joong đang ở đâu làm ơn hãy nói gì đó đi

-........

Đáp lại cậu chỉ có sự lặng im đến đáng sợ, cậu đưa tay giật phăng đi những ống dẫn nước trên tay mình gào lên đau đớn

- Mọi người không nói con sẽ tự đi tìm!!

- Anh hai...Joong...Joong mất rồi
Lynne chạy đến ôm lấy cánh tay Dunk, mắt rưng rưng nói

- Anh không muốn nghe lời nói đùa ác ý này, Joong không thể chết. Joong không được phép chết!

Dunk mất bình tĩnh bước chân xuống giường, nhưng đôi chân của cậu không nghe lời, không đủ sức mà khụy xuống sàn nhà. Ba mẹ cậu hoảng hớt chạy tới đỡ lấy cậu mặc cho sự dằn co của cậu

- Bình tĩnh đi Dunk, Joong mất rồi. Con muốn tìm cũng đợi cơ thể khá hơn đã

- Hahaa....khá hơn, khi nào có thể khá hơn được? Joong chết rồi, sao mọi người không để con chết cùng anh ấy! Nhìn đi, nhìn cái kết cục chết tiệt mà các người góp phần gây ra đi. Nhìn sự ích kỷ các người đã làm đi. Giờ ba mẹ hài lòng chưa? Joong chết rồi, hài lòng chưa!!!

Dunk dãy dụa trên giường bệnh cố gắng thoát khỏi sự kìm chặt của ba mẹ mình, cậu bất lực cười nhạt, nhưng nước mắt cứ vô thức rơi xuống khuôn mặt hốc hác của cậu. Trái tim cậu như bị bóp nghẹn, hô hấp khó khăn ôm lấy ngực mình gục xuống. Cậu khóc nấc lên đau đớn, tiếng khóc đau đớn xé lòng, cậu cũng không giãy giụa nữa đẩy nhẹ ba mẹ mình ra.

- Haha, không. Kẻ đã khiến mọi chuyện như thế này là chính con, chính con....con không nên đổ lỗi cho mọi người.

Dunk ngước mặt nhìn lên trần nhà trắng xóa, trắng như trí não cậu bây giờ. Cậu mệt rồi, cậu rất mệt, cậu đau, rất đau. Nỗi đau này không thể diễn tả nổi nữa, nó bóp chết cậu rồi. Ngày cậu sống dậy, cũng là ngày cậu chết đi. Nếu như vậy cứ để cậu chết đi không phải sẽ tốt hơn sao? Sao lại để cậu sống trong sự đau đớn như vậy.

Chộp lấy con dao gọt trái cây gần đấy, không do dự mà đưa lên cổ mình, nhẹ kéo một đường. Từng dòng máu chảy ra nhuộm đỏ bộ đồ bệnh nhân và tấm ga giường tinh khôi. Một khung cảnh đẹp đẽ đầy đau đớn, gia đình cậu hoảng loạn nhanh chóng gọi bác sĩ, giành lấy con dao khỏi tay cậu.

Lúc này Dunk nhìn khung cảnh lộn xộn trước mắt mà cười nhẹ, cậu không khóc nổi nữa. Joong đã từng nói "nụ cười của em rất đẹp, đừng cất nó đi" nên cậu phải cười, cười vì Joong, nụ cười méo mó gặng gượng đến thương tâm. Trong tai cậu lúc này chỉ nghe được tiếng vụn vỡ, chính bản thân cậu đang vụn vỡ thành từng mãnh. Từng mãnh sắc nhọn đó cứa vào trái tim, trí óc và cơ thể cậu, giết chết từng tế bào, từng hơi thở của cậu. Vết thương trên cơ thể sao có thể so được với vết thương không nhìn được ở trong lòng chứ, vết thương không nhìn thấy được nó còn đau hơn nhiều. Cậu nhắm mắt đón nhận những điều tiếp theo sẽ xảy đến, cậu muốn từ bỏ, từ bỏ mạng sống này.

"Joong chờ em nhé, đừng bỏ em ở đây, em muốn được ở bên cạnh anh. Em không cần gì ở thế giới này nữa cả. Em chỉ cần anh thôi. Hoa hướng dương làm sao sống được khi không có ánh mặt trời đây, nên hãy để em được ở cạnh ánh mặt trời của em nhé"

Nhưng khốn nạn làm sao, cậu vẫn sống. Cậu thức dậy vẫn trong căn phòng bệnh trắng xóa đến nhạt nhẽo đó, vẫn có ba mẹ và Lynne ở đó, vẫn không có Joong. Cậu biết nguyện vọng được chết đi của mình đã không thành. Nhìn chiếc nhẫn quen thuộc trong lòng bàn tay mình, rồi nhìn chiếc dây chuyền trên cổ. Chiếc nhẫn là thứ cuối cùng đại diện cho sự đã từng hiện diện cho Joong, cậu không nói gì chỉ im lặng lắng nghe tiếng bản thân vỡ vụn. Cậu chẳng thể khóc thêm được nữa, nước mắt cậu cạn rồi. Cũng không thể nào đau hơn được nữa vì cả trá tim và linh hồn cậu chết rồi, chết cùng Joong rồi.

--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Trở về với hiện tại, Dunk ngồi xuống cạnh nấm mồ xanh tươi của Joong, ôm lấy Pun xoa nhẹ đầu

- Em đã từng hứa với anh sẽ sống cho thật tốt đúng không, em đang cố gắng từng ngày từng giờ, nên anh đừng lo nhé. Chỉ là đôi khi em đau đớn, kiệt quệ tưởng rằng bản thân sẽ không chịu nổi, nhưng thật thần kì làm sao, bây giờ em vẫn ở đây với anh. Cặp nhẫn em giữ gìn rất tốt anh không cần lo đâu nhé

- Trời hôm nay vẫn đẹp lắm, tim em...vẫn đau lắm.

- Anh hai về thôi, đừng ngồi đó nữa. Anh ngồi đó lâu lắm rồi, mai em lại dắt anh ra thăm Joong nhé.

Lynne đi đến đỡ lấy Dunk, nhìn bầu trời xám xịt trên đầu, nhìn sang bó hoa tulip đã nở rộ sắp tàn. Sau tai nạn và sau những ngày tháng dằn vặt bản thân mình, cơ thể anh cô đã kiệt quệ đến cùng cực. Đôi mắt đã từng rất đẹp giờ nó lại trở nên vô hồn không cảm xúc, trong đáy mắt chỉ là mảng đen như vô tận, chứa đầy bi thương. Nhưng thật lạ thay, đôi chân anh hai cô đi đến đây chẳng cần giúp đỡ, như đã quen thuộc nơi này từ lâu.

Bồng Pun trên tay, dắt Dunk lên chiếc xe trắng đã chờ , hôm nay là ngày anh cô tỉnh táo tới đau lòng. Chiếc xe trắng khởi động rời đi, Lynne nhìn theo chiếc xe trắng mang dòng"Khoa điều trị tâm lý bệnh viện BNC" dần khuất bóng, ngoái đầu nhìn lại nấm mồ xanh trên kia thở dài.

"Tròn một năm rồi nhỉ, ngày Joong mất....không chỉ là mỗi Joong...."


-end-

Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me