Chong Cu Cua Em Gai Toi Joongdunk
Trầm ngâm trong phòng cậu nghe tiếng gõ cửa và giọng của Lynne bên ngoài- Anh hai, em vào được không?- Được, có chuyện gì sao?Dunk kéo ghế cho Lynne ngồi, nhẹ nhàng xoa đầu em gái- Anh và anh Joong cãi nhau ạ? Có phải vì chuyện hôn lễ không?- Không có đâu, chỉ là tụi anh xích mích nhỏ thôi, em đừng lo - Thật không, nhìn anh và Joong lạ lắm, không giống hồi xưa....- Đã 3 nằm rồi Lynne, anh không gặp Joong 3 năm rồi, tất nhiên lớn lên thì mọi thứ sẽ thay đổi cảm giác, hành động, suy nghĩ nó đều khác. Nó không còn được như ban đầu nữa, nhưng anh và Joong không có vấn đề gì với nhau cả. Em yên tâm đi- Thật không? Vậy sao anh không ở lại chơi lâu hơn, để việc lại cho thư kí Zang làm được mà- Thật, bên đó nhiều việc quá, anh không an tâm nên mới về đó sớm. Đang có thai đừng nghĩ linh tinh nữa, nhăn mặt thế này mốt cháu anh, mặt nó nhăn như con khỉ nhỏ thì sao. Vui lên đi, việc em cần làm bây giờ là nghỉ ngơi giữ sức khỏe và xài tiền thôi- Hahaa, anh hai dám nói con em giống con khỉ nhỏ sao?- Đấy cười như vậy phải hay hơn không, phải như vậy mới đúng với tên em chứ, cứ vui vẻ, an nhàn thoải mái nghe chưa?- Dạ em biết rồi nè, do thấy anh và Joong có hơi lạ nên em mới thắc mắc thôi. Nếu không có gì thì được rồi.- Ừa tụi anh ổn mà, em yên tâm. Thôi về nghỉ ngơi đi để thằng Joong lại đi tìm- Ảnh không có tìm em đâu- Hả?- Dạ không có gì ạ, anh nghỉ ngơi điNói rồi Lynne rời đi, lí do Lynne hỏi Dunk như vậy là gì ý hả?
Trước đây anh hai của cô và Joong luôn bên nhau như hình với bóng, chẳng có ngày nào mà chịu buông nhau ra cả. Từ đi học, đi chơi, ở nhà học bài đều ở bên nhau không rời. Đến cả quần áo đôi khi còn mặc chung, ai không biết còn tưởng anh em chung nhà xài cùng một tủ đồ. Joong thì lúc nào cũng nhẹ nhàng, chăm sóc cho anh hai cô. Món nào anh cô thích, hay món nào anh cô không thích hay dị ứng, Joong nhiều khi còn biết rõ hơn cả ba mẹ cô. Những lúc anh Dunk lười đi bộ, Joong sẽ chủ động ngồi xuống mà cõng Dunk đi. Anh cô vì sự cưng chiều của Joong mà càng ngày càng ỷ lại vào Joong, riết như thành thói quen mà hình như anh cô không nhận ra điều đó.Có năm khi Joong biết bị tách lớp không được học cùng anh cô, đã làm ầm lên với nhà trường. Nằn nặc đòi ba mẹ Joong phải cho học chung lớp với Dunk, ba mẹ Joong đau đầu, phải đầu tư cho trường không ít để đổi lại cho Joong và Dunk được cùng lớp. Từ đó trở đi thì trường cũng chẳng dám tách cả hai ra nữa. Họ cứ như vậy mà học cùng với nhau qua nhiều năm, cứ tới giờ nghỉ họ sẽ qua tìm cô để đưa cô đi ăn, về cả hai sẽ đưa cô về.Thời gian đi học tươi sáng, vui vẻ đó, cô là người em gái may mắn nhất. Cô có hai người anh luôn quan tâm, chăm sóc và bảo vệ mình. Hai người anh vừa giỏi, vừa đẹp, vừa giàu đều yêu thương cô...Lynne nhìn ra được tình ý của hai người anh của mình, phải nói ai cũng nhìn ra được cả. Chỉ duy nhất hai người họ lạ ngu ngơ mà không nhận ra điều này.Nghĩ qua khoảng thời gian thanh xuân đã qua, cô nhìn xuống cái bụng có chút nhô ra của mình. Chỉ vì một lần nông nổi tuổi trẻ mà khiến mọi sự việc thành ra gượng gạo như bây giờ. Có chút hối hận vì sự sai lầm của bản thân đã đẩy 3 người vào tình cảnh trớ trêu này. "Bé con, mẹ không phải ghét con đâu nhé. Chỉ là mẹ không thích ba con thôi...đừng buồn nhé, mẹ rất mong ngày con chào đời."----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------Dunk trở lại với không gian an tỉnh của căn phòng, lấy cuốn album cũ đã đóng bụi ra xem. Từng hình ảnh trong cuốn album như chạy lại những thước phim kỉ niệm cũ trong trí não cậu. Cậu bật cười vì những kí ức cũ kỹ đó, nhưng cũng vì nó mà sống mũi cay cay.Điện thoại cậu rung báo tin nhắn đến. Dunk gấp lại cuốn album ảnh đó cất vào góc tủ, cũng như cất giấu lại những cảm xúc của mình lại.*Tin nhắn từ Joong*Joong: Mai mày thật sự về bên đó sao? Mày không muốn nói chuyện với tao cũng được nhưng rep tin nhắn tao được mà đúng không?
Dunk: ừ
Joong: ở lại thêm đi
Dunk: tao nói rồi tao bận việc
Joong: đừng nói dối, tao biết mày giận tao. Lúc sáng tao lỡ lời thôi mà
Dunk: Ừ coi như không có chuyện gì đi, mày cứ lo việc của mày với Lynne thôi.
Joong: mọi việc không như mày nghĩ đâu
Dunk: không như tao nghĩ? Ý mày là sao?
Joong: giờ tao không thể nói, nhưng hãy chờ tao thêm một thời gian nữa được không?
Dunk: thời gian là thứ tao không dư dả, dừng ở đây được rồi.
Joong: *tin nhắn được thu hồi*
Joong: *tin nhắn được thu hồi*
Joong: hãy để tao thực hiện lời hứa của chúng ta từ 3 năm trước được chứ? Hãy cho tao thêm thời gian...coi như tao cầu xin mày đó Dunk.Dunk bật chế độ không làm phiền, nằm lên giường chán nản nhìn lên trần nhà không hiểu điều Joong muốn nói là gì, muốn cậu chờ đợi thêm điều gì. Thất vọng và đau lòng sao? Cậu không muốn điều đó nữa, sau ngần đấy năm là quá đủ rồi. Thứ tình cảm chết tiệt này cậu không muốn mang theo nữa. Đầu thì nghĩ như vậy nhưng trái tim lại có chút gì đó nảy mầm.--------------------------------------------------------------Joong nằm trong phòng tân hôn, nhưng căn phòng này lại chỉ có mình cậu. Lynne đã sang phòng khác ở, vì người mang thai mà cần ngủ thoải mái mà. Đó là cái lí do mà Joong và Lynne đã nói với 2 bên gia đình. Joong không biết phải làm gì tiếp theo, chỉ biết chờ đợi thời gian trôi qua, tâm trí cậu lúc này rối bời. Chẳng biết nên làm gì cho tốt nữa, tốt cho cả ba người bây giờ. " Có đích đến nhưng lại không có đường tới đó, những gì người ta gọi là "con đường" chính là sự do dự của mày đó Joong, sự do dự của mày từ quá khứ tới bây giờ..."Joong dùng tay xoa lấy thái dương đang đau nhức của mình. Trái tim cậu như có gì đó đè nặng đến mức khó thở. Có lẽ cậu chưa hề nói Dunk biết điều này, cậu thích Dunk. Thích từ thời đi học cùng nhau, thích nụ cười toả nắng của Dunk, thích sự giỏi dang của Dunk. Thích cái cách Dunk nũng nịu với cậu, thích cách Dunk bảo vệ, cưng chiều em gái. Cậu không biết Dunk có nhớ không, cậu đã từng nói với Dunk rằng: "Mày cứ việc cưng chiều, bảo vệ em gái của mày. Còn về mày tao sẽ lo liệu tất cả" Joong thích mọi thứ về Dunk, chỉ duy nhất một điều cậu không thích, đó là Dunk đang đẩy cậu ra xa, tạo khoảng cách với cậu. Mọi việc trở nên thế này, cũng không thể trách Dunk được, mọi chuyện như hiện tại là do cậu mà. Có những nỗi buồn không kêu gào to lớn, cũng không hiện diện với nước mắt và thở than. Joong cũng có những vực thẳm trong lòng, để dù cho Joong thức dậy và mỉm cười mỗi ngày, thì tâm hồn đã nhảy xuống những khe vực thẳm nằm khuất trong tim trước đó rồi. Joong bây giờ như đang tự đào hố chôn đoạn tình cảm này của bản thân mình và Dunk vậy. Mọi chuyện rối như tơ vò không biết gỡ từ đâu. Cậu chỉ mong Dunk sẽ chờ đợi và cho cậu thêm chút ít thời gian nữa, một chút nữa thôi cậu sẽ gỡ rối cho những chuyện này, cậu sẽ tự nhận lấy tội lỗi của bản thân rồi dỗ dành Dunk, bù đắp cho Dunk, người luôn luôn nắm giữ trái tim cậu.
Trước đây anh hai của cô và Joong luôn bên nhau như hình với bóng, chẳng có ngày nào mà chịu buông nhau ra cả. Từ đi học, đi chơi, ở nhà học bài đều ở bên nhau không rời. Đến cả quần áo đôi khi còn mặc chung, ai không biết còn tưởng anh em chung nhà xài cùng một tủ đồ. Joong thì lúc nào cũng nhẹ nhàng, chăm sóc cho anh hai cô. Món nào anh cô thích, hay món nào anh cô không thích hay dị ứng, Joong nhiều khi còn biết rõ hơn cả ba mẹ cô. Những lúc anh Dunk lười đi bộ, Joong sẽ chủ động ngồi xuống mà cõng Dunk đi. Anh cô vì sự cưng chiều của Joong mà càng ngày càng ỷ lại vào Joong, riết như thành thói quen mà hình như anh cô không nhận ra điều đó.Có năm khi Joong biết bị tách lớp không được học cùng anh cô, đã làm ầm lên với nhà trường. Nằn nặc đòi ba mẹ Joong phải cho học chung lớp với Dunk, ba mẹ Joong đau đầu, phải đầu tư cho trường không ít để đổi lại cho Joong và Dunk được cùng lớp. Từ đó trở đi thì trường cũng chẳng dám tách cả hai ra nữa. Họ cứ như vậy mà học cùng với nhau qua nhiều năm, cứ tới giờ nghỉ họ sẽ qua tìm cô để đưa cô đi ăn, về cả hai sẽ đưa cô về.Thời gian đi học tươi sáng, vui vẻ đó, cô là người em gái may mắn nhất. Cô có hai người anh luôn quan tâm, chăm sóc và bảo vệ mình. Hai người anh vừa giỏi, vừa đẹp, vừa giàu đều yêu thương cô...Lynne nhìn ra được tình ý của hai người anh của mình, phải nói ai cũng nhìn ra được cả. Chỉ duy nhất hai người họ lạ ngu ngơ mà không nhận ra điều này.Nghĩ qua khoảng thời gian thanh xuân đã qua, cô nhìn xuống cái bụng có chút nhô ra của mình. Chỉ vì một lần nông nổi tuổi trẻ mà khiến mọi sự việc thành ra gượng gạo như bây giờ. Có chút hối hận vì sự sai lầm của bản thân đã đẩy 3 người vào tình cảnh trớ trêu này. "Bé con, mẹ không phải ghét con đâu nhé. Chỉ là mẹ không thích ba con thôi...đừng buồn nhé, mẹ rất mong ngày con chào đời."----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------Dunk trở lại với không gian an tỉnh của căn phòng, lấy cuốn album cũ đã đóng bụi ra xem. Từng hình ảnh trong cuốn album như chạy lại những thước phim kỉ niệm cũ trong trí não cậu. Cậu bật cười vì những kí ức cũ kỹ đó, nhưng cũng vì nó mà sống mũi cay cay.Điện thoại cậu rung báo tin nhắn đến. Dunk gấp lại cuốn album ảnh đó cất vào góc tủ, cũng như cất giấu lại những cảm xúc của mình lại.*Tin nhắn từ Joong*Joong: Mai mày thật sự về bên đó sao? Mày không muốn nói chuyện với tao cũng được nhưng rep tin nhắn tao được mà đúng không?
Dunk: ừ
Joong: ở lại thêm đi
Dunk: tao nói rồi tao bận việc
Joong: đừng nói dối, tao biết mày giận tao. Lúc sáng tao lỡ lời thôi mà
Dunk: Ừ coi như không có chuyện gì đi, mày cứ lo việc của mày với Lynne thôi.
Joong: mọi việc không như mày nghĩ đâu
Dunk: không như tao nghĩ? Ý mày là sao?
Joong: giờ tao không thể nói, nhưng hãy chờ tao thêm một thời gian nữa được không?
Dunk: thời gian là thứ tao không dư dả, dừng ở đây được rồi.
Joong: *tin nhắn được thu hồi*
Joong: *tin nhắn được thu hồi*
Joong: hãy để tao thực hiện lời hứa của chúng ta từ 3 năm trước được chứ? Hãy cho tao thêm thời gian...coi như tao cầu xin mày đó Dunk.Dunk bật chế độ không làm phiền, nằm lên giường chán nản nhìn lên trần nhà không hiểu điều Joong muốn nói là gì, muốn cậu chờ đợi thêm điều gì. Thất vọng và đau lòng sao? Cậu không muốn điều đó nữa, sau ngần đấy năm là quá đủ rồi. Thứ tình cảm chết tiệt này cậu không muốn mang theo nữa. Đầu thì nghĩ như vậy nhưng trái tim lại có chút gì đó nảy mầm.--------------------------------------------------------------Joong nằm trong phòng tân hôn, nhưng căn phòng này lại chỉ có mình cậu. Lynne đã sang phòng khác ở, vì người mang thai mà cần ngủ thoải mái mà. Đó là cái lí do mà Joong và Lynne đã nói với 2 bên gia đình. Joong không biết phải làm gì tiếp theo, chỉ biết chờ đợi thời gian trôi qua, tâm trí cậu lúc này rối bời. Chẳng biết nên làm gì cho tốt nữa, tốt cho cả ba người bây giờ. " Có đích đến nhưng lại không có đường tới đó, những gì người ta gọi là "con đường" chính là sự do dự của mày đó Joong, sự do dự của mày từ quá khứ tới bây giờ..."Joong dùng tay xoa lấy thái dương đang đau nhức của mình. Trái tim cậu như có gì đó đè nặng đến mức khó thở. Có lẽ cậu chưa hề nói Dunk biết điều này, cậu thích Dunk. Thích từ thời đi học cùng nhau, thích nụ cười toả nắng của Dunk, thích sự giỏi dang của Dunk. Thích cái cách Dunk nũng nịu với cậu, thích cách Dunk bảo vệ, cưng chiều em gái. Cậu không biết Dunk có nhớ không, cậu đã từng nói với Dunk rằng: "Mày cứ việc cưng chiều, bảo vệ em gái của mày. Còn về mày tao sẽ lo liệu tất cả" Joong thích mọi thứ về Dunk, chỉ duy nhất một điều cậu không thích, đó là Dunk đang đẩy cậu ra xa, tạo khoảng cách với cậu. Mọi việc trở nên thế này, cũng không thể trách Dunk được, mọi chuyện như hiện tại là do cậu mà. Có những nỗi buồn không kêu gào to lớn, cũng không hiện diện với nước mắt và thở than. Joong cũng có những vực thẳm trong lòng, để dù cho Joong thức dậy và mỉm cười mỗi ngày, thì tâm hồn đã nhảy xuống những khe vực thẳm nằm khuất trong tim trước đó rồi. Joong bây giờ như đang tự đào hố chôn đoạn tình cảm này của bản thân mình và Dunk vậy. Mọi chuyện rối như tơ vò không biết gỡ từ đâu. Cậu chỉ mong Dunk sẽ chờ đợi và cho cậu thêm chút ít thời gian nữa, một chút nữa thôi cậu sẽ gỡ rối cho những chuyện này, cậu sẽ tự nhận lấy tội lỗi của bản thân rồi dỗ dành Dunk, bù đắp cho Dunk, người luôn luôn nắm giữ trái tim cậu.
Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me