LoveTruyen.Me

Chovy X Oner Dai Ca Lam Sung Vat

"... Ưm..."

Hyeonjoon từ trong đau đớn tỉnh lại, cậu nheo mắt, tầm nhìn có chút không rõ.

"Lão đại nó tỉnh rồi!"

"Được!" Shin Namyoon đẩy tên đàn em vừa mới giúp lão băng bó kỹ vết thương ra, khoác y phục đi tới trước mặt Hyeonjoon, vung tay giáng cho cậu một bạt tai.

Hyeonjoon bị đánh đến đầu óc choáng váng, cậu cố chịu đựng cái đầu đau nhức, cưỡng ép bản thân mình tỉnh táo lại.

"Không ngờ mày xuất thủ rất nhanh. " Shin Namyoon nắm lấy tóc Hyeonjoon, "Ngày hôm nay nếu không giáo huấn mày cho tốt, tao không phải họ Shin!"

Hyeonjoon đau đến cắn răng, nhìn lướt một vòng xung quanh —— là một nhà xưởng cũ bỏ hoang loang lổ bụi bặm, hình như không ở trong trung tâm thành phố. Hai tay của cậu bị trói ngược lên, thân thể bị treo ở giữa không trung, hai chân bị trói tách ra hai bên không thể nhúc nhích, bên cạnh là Shin Namyoon và đám đàn em của lão, xem ra là tai vạ khó tránh. Hyeonjoon hung hăng hướng mặt đất nhổ nước bọt, ánh mắt tóe lửa.

"Đến đi, đừng có nói nhảm nữa. " Shin Namyoon cởi dây lưng Hyeonjoon, rút ra.

Lão chỉ vào mông Hyeonjoon, ra hiệu cho tên đàn em, cười dâm nói: "Mày chơi nó đi. " lão phất dây lưng, hô lên một tiếng: "Tao phải quất nó vài cái mới hả giận được!"


Quần bị cởi xuống, nơi tư mật hoàn toàn bại lộ trong không khí lạnh lẽo, nam nhân phía sau liếm ngón tay, động tác thô bạo nhét vào tiểu huyệt, liên tục khuấy động, chốc chốc lại nuốt nước bọt.

Hyeonjoon trong lòng dâng lên cơn buồn nôn, không khỏi xiết chặt nắm tay, khớp xương trở nên trắng bệch. Sự đau đớn xé rách bất ngờ kéo tới, Hyeonjoon nghiến răng nghiến lợi, không phát ra một tiếng rên rỉ.

"A, chảy máu rồi. " nam nhân phía sau giả vờ kinh ngạc, "Nó vẫn còn là xử nam sao?! " một đám người cười vang.

Nam nhân giữ lấy eo Hyeonjoon, đâm vào hậu huyệt khô khốc đang bị máu nhuộm dần, sảng khoái đến run run.

"Con heo ngốc nhà ngươi chậm một chút, đại ca còn chưa chơi nó mà, đừng có chơi đến hỏng!"

"Không sao ~ chơi nó đến chết tao mới cao hứng. " Shin Namyoon vung tay, dây lưng vùn vụt quất lên người Hyeonjoon!

"Mày hung dữ lắm mà! Hả? Dám không coi Shin Namyoon tao ra gì!!... " lão vừa đánh Hyeonjoon, vừa dữ tợn chửi mắng.

Đau đớn giống như biển gầm kéo tới, da thịt yếu ớt không thể chống chọi với làn mưa roi đang liên tục quất xuống, chỉ chốc lát sau liền chảy máu, Hyeonjoon cau mày, vẫn như trước không rên lên một tiếng.

"Mày cứng đầu thì tao sẽ chơi tới cùng với mày! "Shin Namyoon quất roi nhanh hơn.

"Ưm... A! " nam nhân phía sau bắn ra, phóng tinh dịch vào sâu trong thân thể Hyeonjoon.

"Kế tiếp! Nhanh nhanh!! " Shin Namyoon ra hiệu những tên đàn em khác chơi Hyeonjoon.

Nam nhân thứ hai đâm vào... Đau đớn, lăng nhục... Hyeonjoon nghĩ dù có chịu cực hình nơi địa ngục cũng không bằng chuyện này.

Quất cho đến khi khắp người Hyeonjoon đầy máu, Shin Namyoon mới ngừng tay, thở ra một hơi dài.

Hyeonjoon không nhớ rõ mình bị mấy nam nhân chơi qua, hạ thân đau đến không còn cảm giác, trước mắt sao bay vòng vòng, trong đầu một mảnh hỗn độn.

Nam nhân phía sau vẫn còn đang hứng tình đâm vào tiểu huyệt đầy hỗn hợp tinh dịch và máu tươi, vô cùng thảm hại.

Shin Namyoon cởi dây lưng của mình ra, móc ra phân thân đã cứng rắn từ lâu, thở dốc nói: "Tới đây, dùng cái miệng nhỏ của mày làm ông sướng coi."

Mũi dao kề sát gương mặt Hyeonjoon, Shin Namyoon nói: "Nếu mày dám cắn, tao sẽ lấy cái mạng nhỏ của mày."

Mồ hôi hột từ thái dương chảy xuống, Hyeonjoon vẻ mặt thản nhiên há miệng ngậm lấy phân thân của Shin Namyoon...

"A ——!!!!"

Mấy tên đàn em sợ hãi, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Hyeonjoon phun ra nửa đoạn phân thân, khóe môi nhếch lên còn dính máu, ánh mắt độc ác giống như Tu La nơi địa ngục.

"Chó má khốn nạn!!Tao chửi con mẹ mày!! " Shin Namyoon nắm đũng quần điên cuồn kêu la không ngừng, cầm lấy con dao hướng Hyeonjoon mà chém xuống!! ... —— Rầm!!! Một chiếc xe màu đen bất ngờ tông thẳng vào!! Shin Namyoon tránh không kịp, bị đầu xe đụng phải ngã xuống đất!


Cánh cửa nhà xưởng ầm ầm sập xuống, chiếc xe dừng lại ở nơi Hyeonjoon đang bị trói, Jeong Jihoon nhảy xuống xe, vọt tới trước mặt Shin Namyoon dữ tợn giáng cho lão một quyền!!"Ô...!! " Shin Namyoon bị đánh đến nước bọt văng ra, ngã phịch trên mặt đất! Còn chưa kịp đứng lên, lão đã bị tưới xăng từ đầu đến chân, sợ đến hai chân run rẩy kịch liệt!

Jeong Jihoon ném bình xăng dự phòng đã trống không đi, cầm bật lửa tách một tiếng, ánh lửa rọi lên khuôn mặt anh tuấn của hắn, con ngươi đen kịt như rắn độc khủng khiếp kinh người: "Tất cả không được nhúc nhích."

Tất cả mọi người như đông cứng, Shin Namyoon sợ đến run lập cập, thở gấp không ngừng.

Không khí dường như ngưng trệ, Hyeonjoon trừng mắt nhìn Jeong Jihoon, một chữ cũng nói không nên lời.

Thấy bọn họ đều không dám động đậy, Jeong Jihoon nhặt con dao nhỏ dưới chân lên, dịch người đến bên cạnh Hyeonjoon cắt dây trói cho cậu. Tay chân được tự do, Hyeonjoon thân hình lảo đảo. Jeong Jihoon khẩn trương tiến lên muốn đỡ cậu, nhưng bàn tay lại bị Hyeonjoon lạnh lùng gạt ra: "Đừng chạm vào tôi."

Jeong Jihoon nhất thời khựng lại.

Đúng lúc này, đột nhiên một người cầm dao vung tới!! —— Jeong Jihoon đẩy Hyeonjoon ra, dùng cánh tay chặn lưỡi dao. Hyeonjoon trong lòng cả kinh, quay đầu, chỉ thấy con dao sáng loáng đang cắm vào cánh tay Jeong Jihoon, nhất thời máu tươi trào ra!

Chẳng biết cậu lấy khí lực ở đâu, Hyeonjoon càng trở nên tàn độc, nắm lấy vạt áo người nọ ném mạnh vào tường, sau đó từng quyền, từng quyền liên tục đấm vào mặt tên đó!

"Joonie!! " Lee Minhyeong mang người xông vào, lập tức khống chế được cục diện!

Nhìn thấy Hyeonjoon vẫn còn đang dữ tợn đập người nọ, Lee Minhyeong vội vã đi tới kéo cậu ra: "Joonie!... Joonie! Đừng đánh nữa, không sao rồi... còn lại anh sẽ xử lý được không?..."

Người nọ bị Hyeonjoon đánh đến mặt mũi biến dạng, khuôn mặt lệch sang một bên nằm trên mặt đất ngay cả sức lực rên rỉ cũng không có.

Jeong Jihoon bịt vết thương trên cánh tay, lạnh lùng nhìn Hyeonjoon toàn thân đầy máu đang ở trong lòng Lee Minhyeong, yên lặng xoay người định rời đi.

"Jeong Jihoon!!!"

Đột nhiên phía sau gầm lên giận dữ, Jeong Jihoon dừng bước.

"Con mẹ nó ai cần anh cứu tôi!! " Hyeonjoon giống như điên rồi, hướng bóng lưng Jeong Jihoon tê tâm liệt phế rống giận, "Tôi có sống chết thế nào cũng không liên quan quái gì đến anh!! Ai cần anh nhúng tay!!!"

Tất cả mọi người đều hướng ánh mắt về phía Jeong Jihoon. Jeong Jihoon vẫn đứng đó không nhúc nhích, im lặng một lúc lâu, đột nhiên nói: "Hyeonjoon, em nói không sai."

Hyeonjoon ngơ ngẩn.

Jeong Jihoon quay đầu, hắn đứng ngược sáng mỉm cười: "Tôi không nên tới tìm em, xin lỗi. " nói xong liền biến mất ở cánh cửa đổ nát kia.

Dường như đã dùng hết khí lực, Hyeonjoon trước mắt bỗng tối đen, đau đớn mà ngất đi...

Trong bóng tối, hình ảnh lại tái diễn.

Jeong Jihoon muốn đỡ cậu, cậu lại lạnh lùng cự tuyệt. Vừa nghiêng đầu, liền thấy cánh tay Jeong Jihoon đã bị đứt lìa, xung quanh đều hướng về phía hắn đánh tới! ...

"A!... " Hyeonjoon từ trong ác mộng giật mình tỉnh giấc, cả người ướt đẫm mồ hôi.

"Joonie, em tỉnh rồi... " Lee Minhyeong điều chỉnh ánh sáng đèn bàn, gã vừa chợp mắt trên ghế salon, đứng lên đi lấy nước nóng.

Hyeonjoon khẽ cử động, toàn thân liền vô cùng đau đớn: "Em đã ngủ bao lâu?"

"Từ xế chiều cho tới bây giờ... bảy tám tiếng rồi. " Lee Minhyeong ngồi vào bên giường, đỡ Hyeonjoon ngồi dậy.

Hyeonjoon cố nén đau nhức, nhận lấy ly nước, dòng nước ấm áp trượt vào trong dạ dày, trấn áp đi sự lạnh lẽo từ cơn ác mộng.

"Shin Namyoon điên rồi."

"Hửm? " Hyeonjoon nghiêng đầu lại, ánh sáng mờ nhạt chiếu vào khuôn mặt tái nhợt.

Lee Minhyeong xòe tay: "Trước khi chúng ta kịp cho lão một trận thì lão đã điên rồi, quỳ rạp trên mặt đất vừa khóc vừa cười, còn liếm cả phân của mình... Bọn thủ hạ của lão hiện tại cũng bị trói ở tầng ngầm, em xem, xử lý như thế nào?"

Hyeonjoon hớp một ngụm nước ấm, đáy mắt phản chiếu tia sáng mờ nhạt: "Chặt hai ngón tay. Còn nữa, tiếp nhận công ty của Shin Namyoon."

"Em chắc chắn chứ? Chỉ là chặt hai ngón tay? " Lee Minhyeong nghĩ xử lý như vậy là quá nhẹ rồi.

Hyeonjoon vẻ mặt không sao lắc đầu: "Coi như là bị chó cắn vậy."

"Được rồi. " gã đỡ Hyeonjoon nằm xuống, ôn nhu nói, "Joonie, mấy ngày này hãy cố gắng tịnh dưỡng thân thể."

" Ừm. " Hyeonjoon nhắm mắt lại.

"Đúng rồi, " Lee Minhyeong đột nhiên nghĩ đến, "Hôm nay là Jeong Jihoon cho người đến báo cho anh biết, không ngờ lại bị tập kích ở gần nhà mình, là anh đã sơ suất."

Hyeonjoon không nói chuyện.

"Nếu em muốn vì chuyện này mà nghiêm phạt anh em thì..., nghiêm phạt mình anh là được rồi..."

"Đi ra ngoài. " Hyeonjoon cắt ngang lời gã.

Lee Minhyeong thần sắc buồn bã hơi mím môi: "Vậy em nghỉ ngơi cho tốt nhé. " nói xong rời đi.


Nhìn trần nhà bị ánh sáng mờ chiếu vào, Hyeonjoon vung nắm tay, hung hăng đập một quyền trên mặt giường!

Hồi tưởng lại tất cả mọi chuyện, thảm hại, chật vật, bất lực, yếu đuối... Tất cả đều bị người nam nhân kia thu hết vào mắt!! Hyeonjoon gắt gao ôm đầu mình, lửa giận bốc lên.

Không nên nói cho hắn biết chuyện Shin Namyoon... Không nên nói cho hắn biết!! Ở trước mặt Jeong Jihoon, cậu từ lâu đã hoàn toàn không có lấy một chút tôn nghiêm, bây giờ, thân là lão đại của một bang hội, chút tôn nghiêm cuối cùng đó, tất cả đều đã vỡ nát hết rồi!

Hyeonjoon run rẩy chống đỡ thân thể tựa vào đầu giường, cầm lấy hộp thuốc lá, hút từng điếu từng điếu.

Trong bóng tối, hình ảnh lần thứ hai tái diễn.

Độ ấm của nửa đoạn dương vật vẫn còn lưu lại ở trong miệng, vừa ngẩng đầu, cậu liền nhìn thấy người điên kia đang vung lưỡi dao, ánh sáng lóe lên ở trước mắt bổ tới...!! Tiếng nổ đinh tai nhức óc qua đi, khuôn mặt phẫn nộ của Jeong Jihoon thoáng hiện, như một cơn ác mộng, cậu nhìn thấy hắn chậm rãi bước vào cánh cửa tử vong...

Hyeonjoon chầm chậm mở mắt ra, ánh sáng mặt trời xuyên qua rèm cửa màu xanh đi vào phòng.Đã là... ngày thứ mấy?

Cậu dụi dụi mắt, nâng người ngồi dậy.

Lee Minhyeong đang ngồi ở trên ghế sa lon hút thuốc, khói thuốc bay lờn vờn dưới ánh nắng: "Joonie, dậy ăn điểm tâm đi."

Trong vầng sáng mông lung, Hyeonjoon hình như nhìn thấy Jeong Jihoon, hắn đứng ngược sáng cười nhạt một tiếng, nụ cười ấy như chứa đầy sự khoan dung, ôn nhu và thất vọng...

'Tôi không nên tới tìm em, xin lỗi.'

Hyeonjoon trong ngực đau đớn.

"Em sao vậy? " Lee Minhyeong bưng khay thức ăn đi qua.

Hyeonjoon rũ mắt, đột nhiên nói: "Không biết vết thương của Jeong Jihoon thế nào rồi."

Lee Minhyeong sửng sốt.

Hyeonjoon trầm mặc ngồi trong chốc lát, vén chăn lên xuống giường.

Nhìn Hyeonjoon gấp rút mặc quần áo chỉnh tề, Lee Minhyeong thần sắc buồn bã: "Joonie, vết thương của em vẫn còn chưa lành hẳn."

Hyeonjoon nhìn Lee Minhyeong nhu hòa cười: "Không sao, em có phải đi chịu chết đâu."


Ban ngày Hyeonjoon dùng tốc độ bão tố đến một trăm hai, thẳng đến biệt thự của Jeong Jihoon.

Chiếc xe kít một tiếng dừng lại ở trước cửa biệt thự, trái tim có chút hỗn loạn, Hyeonjoon rút chìa khóa xe, đẩy cửa sắt ra đi vào.

Vừa tính tìm chìa khóa mở cửa, đột nhiên cánh cửa mở ra —— "Anh Hyeonjoon? " Choi Wooje sau lưng là dụng cụ vẽ tranh, ngây ngốc đứng ở chỗ cửa."Anh Hyeonjoon anh rốt cuộc trở về rồi!! " cậu ta bỏ giá vẽ xuống ngó nghiêng một lượt, "anh Jihoon đâu? Anh ấy không trở về cùng với anh sao?!"

Hyeonjoon sửng sốt: "Có chuyện gì rồi?"

Choi Wooje vẻ mặt như muốn khóc: "Anh ấy không về nhà, gọi điện thì máy báo bận, làm em lo lắng chết được. Em còn tưởng hai người đang ở cùng một chỗ..."

Đôi mắt Hyeonjoon hiện lên một tia bối rối, cậu vỗ vỗ vai Choi Wooje an ủi: "Đừng lo lắng, bây giờ tôi sẽ đi tìm anh ấy ngay."

Choi Wooje buồn bã gật đầu.


Hyeonjoon cấp tốc chạy tới tòa nhà tập đoàn Jeong thị. Chạy xe vào ga ra tầng ngầm, Hyeonjoon trực tiếp đi vào đại sảnh.

Yên lặng đứng ở trước sơ đồ tòa nhà nhìn một lát, Hyeonjoon hướng thang máy đi đến.

"Này đợi một chút, " bảo an ngăn cản cậu, "Tiên sinh, xin hỏi ngài muốn tìm ai? Cần đăng ký trước một chút..."

Hyeonjoon lạnh lùng liếc ông ta, không thèm quan tâm, nhấn nút thang máy.

"Tôi nói cậu có nghe thấy không?! " bảo an rút gậy ra.

Hyeonjoon không còn cách nào khác, túm lấy cánh tay ông ta, mạnh mẽ ném qua vai!"A!... " người bảo an tội nghiệp nằm trên mặt đất kêu lên.

"Này!! Đứng lại!! " những bảo an khác phát hiện tình huống, lập tức chạy tới!

Ding, cửa thang máy tách ra hai bên, Hyeonjoon bình thản đi vào, nhấn nút đóng cửa lại.

Những người xông tới chỉ thiếu một bước nữa là xông vào được! Chán nản nhìn cửa thang máy đã đóng chặt, các nhân viên an ninh lấy bộ đàm ra, thông báo tình hình.

Hyeonjoon khoanh tay, lạnh lùng nhìn con số trên thang máy, từ từ hướng lên trên.

Vừa ding một tiếng, cánh cửa tách ra, Hyeonjoon giẫm lên tấm thảm mềm mại bước đi.

Tiếng bộ đàm ở cách đó không xa vang lên, sau đó là những tiếng bước chân dồn dập chạy tới, Hyeonjoon vòng qua góc ngoặc, liếc thấy trên cánh cửa cách đó không xa lóe sáng dòng chữ "Văn phòng Chủ tịch ", đồng thời các nhân viên an ninh cũng hùng hổ xông tới.

"Buông tôi ra!! " Hyeonjoon vùng vẫy, nhưng cho dù thân thủ cậu có hồi phục tốt, cũng không thể lấy một đánh trăm, "Tôi nói hai câu rồi sẽ đi!! Buông!..."

Âm thanh náo loạn ngoài cửa truyền vào tai Jeong Jihoon, hắn tháo kính xuống đứng lên, thân hình ngược sáng thoạt nhìn có chút băng lãnh.

Cửa phòng Chủ tịch bị đẩy ra, Jeong Jihoon trầm mặt xuất hiện ở cửa.

"Chủ tịch, tên nhóc này từ lầu một xông lên, còn làm bị thương một người! " đội trưởng đội bảo an cố gắng ngăn cản Hyeonjoon, mấy lần bị ngộ thương, "Xin lỗi!... Chúng tôi sẽ lập tức mang cậu ta đi...!"

Jeong Jihoon ánh mắt băng lãnh nhìn chằm chằm Hyeonjoon.

Hyeonjoon huyệt Thái Dương thình thịch nảy lên, ánh mắt của Jeong Jihoon khiến tay chân cậu đông cứng lại.

Vài giây qua đi, Jeong Jihoon vẻ mặt không thay đổi, giống như không có chuyện gì xoay người bước đi.

Nhìn thấy Jeong Jihoon đang dần biến mất ở cánh cửa, Hyeonjoon trong lòng cuống lên, liều lĩnh hô lớn: "Chủ nhân!!..."

Jeong Jihoon dừng bước.

Hyeonjoon hé miệng thở dốc, gương mặt ửng hồng.

"Buông cậu ấy ra. " Jeong Jihoon nói một câu.

Các nhân viên an ninh lập tức buông Hyeonjoon ra, mắt mở trừng trừng nhìn "phần tử khủng bố " bước vào phòng Chủ tịch.


Hyeonjoon đóng cửa lại, xoay người nhìn thấy Jeong Jihoon đã ngồi trở lại bàn làm việc cầm lấy văn kiện, xem cậu như không khí, vẻ mặt không khỏi buồn bã.

Do dự một chút, cậu cúi người quỳ trên mặt đất, cúi thấp đầu: "Chủ nhân..."

Jeong Jihoon ngay cả liếc mắt cũng không nhìn cậu.

Không thấy Jeong Jihoon đáp lại, Hyeonjoon từng bước một bò qua, mặc dù khuất nhục, nhưng chỉ cần có thể lấy lòng Jeong Jihoon, rút ngắn đi khoảng cách đang như hố sâu giữa bọn họ dù chỉ một cm, cũng đáng.

Từ từ tiếp cận hơi thở của Jeong Jihoon, Hyeonjoon tim đập hỗn loạn, cậu quỳ ở bên chân Jeong Jihoon, tâm tình phức tạp hỏi: "Chủ nhân, vết thương trên tay đã đỡ hơn chưa?"

Jeong Jihoon bang một tiếng hạ bút xuống, khiến Hyeonjoon càng thêm hoảng sợ.

Jeong Jihoon ngữ khí không nhịn được: "Em muốn thế nào đây, tới khiêu chiến với bảo an của công ty tôi sao?"

Hyeonjoon căng thẳng: "Em muốn... cầu xin chủ nhân tha thứ."

Jeong Jihoon không nói gì, lần thứ hai cầm bút lên, lật trang văn kiện ra.

Cảm thấy Jeong Jihoon vốn không quan tâm tới mình, Hyeonjoon trầm mặc một hồi, liền dịch người lên phía trước, áp mặt lên đùi Jeong Jihoon, giống như một con mèo nhỏ cọ xát hai cái, yếu ớt nói: "Chủ nhân... muốn em làm cái gì cũng được..."

Jeong Jihoon nhíu mày, có chút khó chịu.

Hyeonjoon đỏ mặt liền cọ cọ hai cái: "... Tha thứ cho em... cầu xin anh..."

Jeong Jihoon thở dài, đẩy chiếc ghế dựa ra sau, liếc nhìn Hyeonjoon: "Có phải việc tôi tới cứu em, khiến cho em rất mất mặt?"

Hyeonjoon không nói lời nào, coi như thừa nhận.

Jeong Jihoon ánh mắt tóe lên tia sắc bén, không chút lưu tình nói: "Em đã có lòng tự tôn của một lão đại giới hắc đạo, vậy thì hãy bảo vệ chính mình cho tốt. Cứu em còn phải tốn sức năn nỉ, phải tính toán xem có còn thể diện đàn ông hay không."

Hyeonjoon thân thể khẽ run, không nói được một lời.

Nhìn Hyeonjoon cúi thấp đầu chịu đựng, Jeong Jihoon bất đắc dĩ khẽ than: "Đứng lên."

Hyeonjoon ngoan ngoãn đứng dậy, còn chưa đứng vững đã bị Jeong Jihoon kéo vào lòng, hắn đặt cậu ngồi ở trên đùi mình, Hyeonjoon nhất thời mặt đỏ tim đập.

Jeong Jihoon nắm lấy cằm Hyeonjoon, ép cậu nhìn thẳng vào mình, khuôn mặt tuyệt mỹ có chút tái nhợt hiện ra, lông mi rũ xuống đôi con ngươi trong như giọt nước, lộ ra tia ngượng ngùng yếu ớt, vẻ xinh đẹp khiến cho người khác tim đập nhanh.

Jeong Jihoon luôn có cách khiến Hyeonjoon phải ngoan ngoãn nghe lời. Hắn dịu dàng chăm chú nhìn cậu, trong mắt chứa đầy yêu thương: "Dưỡng thương thế nào rồi?"

Hyeonjoon trong ngực giống như bị bóp nghẹn, không hiểu tại sao tâm tình trong thân thể lại bị kích động. Cậu rũ mi mắt, chậm rãi đưa tay nắm lấy cánh tay Jeong Jihoon, dịu dàng kéo tay áo lên —— vết thương được khâu chỉ hiện ra, tuy rằng khép lại rồi nhìn cũng không khác biệt lắm, nhưng mơ hồ vẫn có thể thấy được da thịt hồng nhạt và vết máu... Hyeonjoon nhìn chằm chằm vào vết thương kia, từng đường chỉ màu đen, giống như từng kim đâm vào trái tim cậu, đau đến không cách nào hô hấp.

Không muốn để Jeong Jihoon nhìn thấy vẻ mặt của mình, Hyeonjoon gắt gao ôm hắn, thân thể đều dán lên trên lồng ngực Jeong Jihoon, thanh âm nghẹn ngào: "Em lúc nào cũng gặp ác mộng... mơ thấy tay của anh bị phế đi..."

Jeong Jihoon vòng tay ôm lấy cậu, im lặng không lên tiếng.

Hyeonjoon cau mày, cuối cùng cũng nói ra ba chữ luôn náo loạn trong ngực cậu: "Em xin lỗi..."

Jeong Jihoon khẽ than, vuốt ve sau gáy Hyeonjoon, sau đó nhẹ nhàng đẩy cậu ra, hôn lên đôi môi cậu.

"... " Hyeonjoon hai gò má ửng hồng, hô hấp hỗn loạn.

Đầu lưỡi Jeong Jihoon có ma lực khiến lòng người an tâm, những cảm xúc không biết là gì giống như đóa hoa đang nở rộ mọc lên trong lồng ngực, Hyeonjoon không thể khống chế cảm xúc của mình, động tình đáp lại, giống như đem cả linh hồn và thể xác bày ra trước mắt người nam nhân này.

Jeong Jihoon liếm vết chỉ bạc tràn ra ở khóe miệng Hyeonjoon, hôn từ cằm cho đến cổ cậu..."Ưm... " Hyeonjoon nheo mắt.

"Đến lúc tôi kiểm tra phía dưới rồi. " Jeong Jihoon ngữ khí tà ác.

Hyeonjoon còn chưa kịp phản ứng, chỉ cảm thấy ngón tay Jeong Jihoon linh hoạt mở cúc áo...


Chỉ chốc lát sau, xúc cảm từ bàn tay ấm áp tiếp xúc trên da thịt truyền đến khiến Hyeonjoon run lên. Trên lồng ngực trắng nõn vết thương càng hiện lên rõ ràng, lại tạo ra một sự gợi cảm kỳ lạ. Một tia thương xót xẹt qua đôi mắt Jeong Jihoon, hắn híp mắt vuốt ve lồng ngực Hyeonjoon, cúi đầu ngậm đầu nhũ..."A!... " Hyeonjoon không nhịn được rên rỉ, gương mặt ửng đỏ.

Jeong Jihoon liếm láp đầu nhũ khả ái, khiến chúng hồng nhuận đứng thẳng, sau đó ngậm vào miệng khẽ cắn, lại nhẹ nhàng véo đầu nhũ bên kia..."Ưm... " Hyeonjoon nhịn không được rên rỉ lên.

Jeong Jihoon tham lam thưởng thức khối thân thể mà hắn ngày nhớ đêm mong, hạ thân không nhịn được mà bành trướng.

Đầu nhũ bị kích thích tới quá mức cường liệt, Hyeonjoon dục hỏa ngập trời, lập tức cương lên. Cậu thần tình mê loạn nỉ non: "Chủ nhân... muốn..."

"Không làm. " Jeong Jihoon lạnh lùng cắt ngang, "Không có dầu bôi trơn."

Hyeonjoon giật mình một chút, ngượng ngùng móc dầu bôi trơn từ trong túi quần ra: "Em có mang theo."

Jeong Jihoon sửng sốt: "Thì ra em đã sớm có dự tính!"

Hyeonjoon giảo hoạt cười.

"Có phải em đã sớm biết tôi sẽ tha thứ cho em?! " Jeong Jihoon cắn lấy đầu nhũ đang cứng rắn ở trong miệng.

"Ha ha!... Em sai rồi! Em sai rồi còn không được sao!... " Hyeonjoon lần đầu tiên nhìn Jeong Jihoon trong lòng không một chút phòng bị mà nở nụ cười.

Jeong Jihoon mạnh mẽ ôm lấy cậu, đặt cậu lên trên bàn làm việc, văn kiện bị quét xuống mặt đất loạt xoạt!

Nhìn Jeong Jihoon cao cao tại thượng, ánh mắt không chút mịt mờ sắc dục, Hyeonjoon thất thần chớp mắt một cái, trái tim đập thình thịch trong lồng ngực.

Jeong Jihoon không nhanh không chậm tháo cà vạt: "Hôm nay phải khiến em nhớ kỹ, thân là sủng vật nên có thái độ."

Bị bóng của Jeong Jihoon bao phủ, Hyeonjoon híp mắt mê hoặc cười, dung nhan tuyệt mỹ phiếm hồng đầy sắc dục: "Chủ nhân... cầu xin anh nghiêm khắc... trừng phạt em..."

Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me