Chs Ie X Je Chuyen Dang Ke
________
Chắc là IE yêu JE quá sinh ra ảo tưởng. JE mới hôn mê có gần hai tháng thôi mà hắn đã bôi ra thành vô tận. Giờ thì hôm nào phòng hồi sức cũng có khách, chẳng ai khác mà chính là IE.
WHO thi thoảng cũng tới phòng hồi sức kiểm tra, lần quái nào cũng thấy IE đang ngồi cạnh giường JE, lẩm bẩm cái gì gì đấy, trò chuyện coi bộ hăng say lắm, mấy lần còn không để ý có WHO vừa vào.
Bọn yêu nhau đúng là dở người.
Nhưng yêu thương người ta đến vậy, đó cũng có thể nói là một chuyện tình đẹp nhỉ?
IE ấy, hắn yêu JE lắm. Yêu đến mức tự đặt lên mình gánh nặng, sẵn sàng bỏ thời gian cho một người còn đang hôn mê sâu, chẳng ngần ngại chờ đợi người ấy tỉnh lại.
Tên phát xít này kể ra cũng sống tình cảm thật, gọi là... Chung thủy đi?
IE đang ngồi cạnh giường JE, như bao hôm khác. Hôm nào hắn cũng đến, hôm nay cũng không phải ngoại lệ. Nhưng khác thường ngày một cái là hắn chẳng nói gì, chắc cũng chẳng còn gì để nói. Đôi mắt màu lục thẫm hướng về phía cửa sổ. Trong mắt tên phản bội đáng khinh ánh lên tia đau buồn khôn xiết.
"Ngươi biết không, ta yêu ngươi lắm đấy."
Hắn ta luôn hướng về y - JE. Cả trái tim này, cả thân thể này, cả tâm hồn này, hắn nguyện trao hết tất cả cho y. Hắn ta thương y từ những tháng năm còn trên chiến trận. Toàn bộ tình cảm của hắn đều dành cho y, chỉ một mình y. Và cho dù thừa biết thứ tình cảm đó sẽ chẳng thể đi về đâu, hắn vẫn sẽ mãi dành tình cảm này cho y, chẳng ai khác mà chính là y, là JE mà hắn thương.
IE quả là một kẻ chung thủy đến cố chấp. Hắn ta không có một chuyện tình đẹp, nhưng tình yêu của hắn ta lại thật đẹp. Hắn ta mệt mỏi và tuyệt vọng, nhưng tuyệt nhiên vẫn chẳng hề buông bỏ, hẳn có gì đó đã níu hắn lại.
IE đúng là cố chấp đến thảm thương.
Nhưng biết sao không? Hắn chưa bao giờ hối hận. Dẫu cho người thương bỏ mặc, chà đạp lên tình cảm của hắn, dẫu cho phải ôm thứ tình đơn phương đau đớn như ôm những gai nhọn đâm sâu vào da rỉ máu, hắn chưa bao giờ hối hận. Hắn chưa một lần ước giá như mình chưa từng yêu JE. Hắn yêu JE, hắn biết vậy và cho dù có muốn hay không đi chăng nữa, hắn cũng đã làm vậy. JE dạy cho hắn biết yêu là gì, cho hắn biết được cảm giác khi yêu và cho hắn hiểu thế nào là tình yêu, thứ mà với hắn là một chủ đề nhàm chán, nhạt nhẽo, vô bổ, chỉ tổ tốn thì giờ.
Hắn đã được cảm nhận sự ấm áp của tình yêu, nhờ có y. Tuy mang về trái tim xây xước đầy những mảnh chắp vá và vết rách lớn nhỏ, ít nhất hắn đã từng cảm thấy hạnh phúc, dù thế nào đi nữa.
Cơn gió đầu hạ nhẹ nhàng thổi bay rèm cửa sổ mỏng. Ánh nắng chiều dịu dàng soi vào trong căn phòng y tế ảm đạm. Tiếng lá cây xào xạc hòa cũng tiếng chim hót. Lại một buổi chiều bình yên ở trang viên. Khả năng cao là lát nữa Nazi sẽ phá vỡ cái cảnh bình yên này, bằng cách trêu trọc USSR, sớm thôi, nhưng giờ thì chưa, nên IE có thể tận hưởng không khí này thêm chút nữa.
IE nhìn JE. Y vẫn đang say giấc. Yên bình thật. Nhìn vào y làm hắn cảm thấy nhẹ nhõm. Ít nhất thì người hắn thương vẫn còn ở đây, nhỉ?
Hắn không cảm thấy hối hận khi đã đem lòng yêu y, nhưng hắn vẫn còn nhiều nuối tiếc.
Hắn chẳng ước giá như mình chưa từng yêu y, chỉ ước rằng hắn kịp thổ lộ với y, trước khi y bỏ đi, trước khi y đi thật xa, rời xa hắn, bỏ lại một mình hắn cô đơn, ôm lấy mảnh tình tan nát, sắc bén tựa miếng thủy tinh vỡ, cứa vào tim hắn những nhát đau điếng.
Hắn chỉ ước, giá mà thời gian kia quay trở lại, hắn sẽ kéo y lại để mà nói rõ lòng mình với y, trước khi mọi chuyện đã quá muộn màng.
Được như vậy, dù câu trả lời từ y có là gì, dù y có từ chối hay buông lời khinh miệt, hắn cũng chẳng mảy may cảm thấy hổi tiếc. Bới vì lòng hắn khi ấy sẽ nhẹ bẫng, như thể cơn gió ngoài cửa sổ kia.
Giờ đây, IE được ở cạnh JE, một JE đang sống. Hắn đã nhẩm đi nhẩm lại điều đó để trấn an lòng mình. Nhưng chẳng thể phủ nhận rằng hắn khá sợ việc phải đối mặt với y. Hắn đã phản bội y. Y ghét hắn. Điều đó làm hắn buồn, buồn còn hơn cả cái hạnh phúc khi mà được ở cạnh y.
IE chưa bao giờ và cũng sẽ không bao giờ quên việc hắn là một kẻ phản bội, một kẻ phản bội thối tha. Hắn sẽ khắc cốt ghi tâm điều đó. Hắn sẽ luôn nhớ rằng bản thân hắn không có quyền đòi hỏi. Cơ bản mọi chuyện đều do hắn mà thành.
Vì vậy, cho dù JE có vĩnh viễn ghét hắn đi chăng nữa, chẳng sao cả.
Nếu y không thể đáp lại tình cảm của hắn, vậy có lẽ hắn sẽ ôm thứ tình đơn phương này mãi mãi, cho dù nó có đang bào mòn trái tim hắn, bóp nát tươm cõi lòng hắn, đạp hắn xuống tận cũng tuyệt vọng, hắn cũng sẽ không phàn nàn.
Hắn biết hắn không có cái quyền đó.
JE vẫn còn đang hôn mê và IE thì vẫn đang chờ.
Countryhumans không thể chết vì tuổi già. Do đó, dù cho JE có bất tỉnh suốt những hàng chục, hàng trăm, hàng ngàn năm hay là bao lâu đi chăng nữa, hắn vẫn có thể chờ. Cho dù có bị tên quái nào đó giết chết, hắn cũng sẽ hóa thành ma rồi hiện hồn về mà chờ y.
Tự nhiên IE nhớ tới mấy cái chuyện cổ tích nào đấy... Cái gì mà có chàng hoàng tử dùng nụ hôn của mình để đánh thức nàng công chúa đang chìm trong giấc ngủ sâu ấy.
Biết là đời không như chuyện cổ tích, hắn không phải hoàng tử và y lại càng chẳng phải công chúa. Cơ mà biết đâu được, hắn vẫn muốn thử.
Ý là, cũng có mất gì đâu, đúng không? Nếu thành công thì JE sẽ tỉnh lại, còn nếu không... Ừ thì ít nhất hắn cũng được hôn y.
Tưởng tượng cảnh hắn ghé sát mặt y, gần sát đến mức cảm nhận được hơi thở của y phả vào mặt hắn...
AAAAAAAAAAA! Hắn đang nghĩ cái quái gì vậy nè trời?!
IE chợt đỏ bừng mặt như thiểu nữ mới biết yêu. May là lúc đó trong phòng chỉ có hắn và y, mà y thì đang bất tỉnh, lỡ có ai nhìn thấy sẽ tưởng hắn bị thần kinh mất.
Hắn thở dài thườn thượt. Quả nhiên là không được mà, lợi dụng lúc người ta không hay biết gì mà làm mấy chuyện bậy bạ đó... JE mà biết sẽ nghĩ về hắn thế nào đây.
IE cầm lấy tay JE. Hắn mân mê bàn tay trắng trẻo mà chai sạn, những ngón tay thon dài mà cũng thật cứng cáp, hẳn là do phục vụ chiến tranh suốt bao nhiêu năm ròng. Cơ mà hắn thích thế. Hắn ghét những kẻ yếu đuối ủy mị, hở ra là khóc và luôn cần người khác ở cạnh chở che bảo vệ. JE của hắn hoàn toàn khác. Y đẹp như thể một cành anh đào mảnh mai, nhưng cũng lại kiên cường và mạnh mẽ với một tinh thần samurai bất khuất. Nói sao nhỉ? Y đặc biệt. Ít nhất thì trong mắt hắn, y vô cũng đặc biệt. Y khắc lên mình những vết sẹo ăn sâu vào da thịt, chứng tỏ cái sự mạnh mẽ và quật cường của một Đế quốc Nhật Bản oai hùng thưở nào. Y sắm vai một kẻ phản diện trong sách sử, nhưng lại mang trong mình đức tính đẹp là dũng cảm và kiên cường. Chắc chắn rằng những điều tồi tệ y từng làm trong quá khứ là không làm sao có thể thanh minh và tẩy trắng. Dẫu vậy, đối với một kẻ cùng sắm vai ác mà lại hèn nhát như hắn đây, có thể nói y là... Một anh hùng.
Cảm giác vật trong tay cựa quậy đưa IE thoát khỏi dòng suy nghĩ. Mà, trong tay hắn bây giờ là... Tay của JE?
Khoan, tức là JE vừa cử động á?
Y tỉnh rồi...?
"A..." JE khẽ kêu lên một tiếng. Mắt y khó khăn mở ra, rồi lập tức nheo lại do đột ngột tiếp xúc với ánh sáng.
Y chậm rãi ngồi dậy, tay trái đập nhẹ vào đầu vài cái cho tỉnh.
IE bên cạnh thấy y ngồi dậy, bất ngờ quá liền nắm chặt lấy tay y. Đôi mắt màu lá sồi mở to, ngỡ ngàng, và hạnh phúc.
Khóe mắt hắn chợt ươn ướt. Hắn khóc rồi...?
23/10/2022
Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me