LoveTruyen.Me

(Chu Ôn) (Hạn Tuấn) Lời hứa của biển

Chương 18

chomchomchuakhaivi

Thương trường còn khốc liệt hơn chiến trường, vậy mà người đang đứng trên đỉnh cao, Trương Triết Hạn lại tỉ mẩn ở bên giường Cung Tuấn, dùng khăn ấm lau tay chân cho anh. Cung Tuấn thật khó khăn mới thoát khỏi tình trạng nguy hiểm nhưng không hề có dấu hiệu tỉnh lại, tựa như nàng tiên cá trong giấc mơ ngày nào của Trương Triết Hạn, nhưng hắn không phải hoàng tử chấp mê bất ngộ, trái tim hắn luôn hướng về anh, người vì hắn mà hi sinh rất nhiều.

-Đồ ngốc nhà em sao lại ngốc như thế, đến nỗi tin lời Dương Hàn Băng. Mau mở mắt dậy xem anh hạ bệ Dương gia, người xứng đáng bước bên anh chỉ có em thôi.

-Chủ tịch, Dương tiểu thư đến thăm.

Từ khi Cung Tuấn nằm viện, Trương Triết Hạn không về nhà riêng, cũng không về nhà ba mẹ, chỉ chạy đi chạy lại giữa bệnh viện và công ty. Vậy nên muốn gặp hắn trong phòng họp để đàm phán thì dễ nhưng gặp ở nơi khác thì lại cực kỳ khó.

-Bảo Dương tiểu thư nếu có chuyện muốn bàn thì đến công ty tôi, đừng nghĩ xuất hiện trước mặt Tuấn Tuấn một lần nữa.

Dương Hàn Băng không phải tự nhiên mà đến, sau khi Cung Tuấn nhập viện, hai công ty của Trương gia và Dương gia đang từ đối tác trở thành đối thủ cạnh tranh khốc liệt hạng nhất trên thương trường. Thực lực của Dương gia đấu không lại, đã bị Trương Triết Hạn dồn gần đến bờ vực phá sản, Dương Hàn Băng đành hạ mình đến tận bệnh viện xin lỗi nhưng Trương Triết Hạn không chịu gặp mặt.

-Tôi có nói rồi nhưng cô ấy...

-Cậu cũng biết tại sao tôi nhắm vào Dương gia mà, đúng không? Cô ta đem Dương gia chèn ép Tuấn Tuấn thì tôi sẽ khiến Dương gia sụp đổ.

-Còn phu nhân và...

-Chuyện lập gia đình hay có con cái, cứ chờ Tuấn Tuấn tỉnh dậy rồi tính. Vấn đề tôi có quyền thừa kế không thì đợi tôi hạ bệ Dương gia rồi, tôi sẽ chủ động rời khỏi vị trí đó, còn công ty, sau này họ muốn cho ai, tôi không can thiệp. Tôi sẽ đưa Tuấn Tuấn đi thật xa, rời khỏi họ.

Trương Triết Hạn vừa nói vừa ôn nhu xoa đầu Cung Tuấn, cũng không nhìn tiểu Vũ. Tài sản riêng đứng tên Trương Triết Hạn bây giờ đủ cho hắn sống cả đời sung sướng không lo nghĩ, nhưng một tập đoàn lớn như Thiên Song bây giờ chỉ có hắn mới đủ sức gánh vác, vậy nên Trương gia vẫn còn nhượng bộ.

Công ty của Dương gia bị Trương Triết Hạn mua lại đã là điều không bất ngờ nhưng không ai nghĩ Dương gia lại thua nhanh và thua đau như thế, phần lớn cổ phần đã nằm trong tay Trương Triết Hạn. Trong 24h nữa, hắn sẽ ký quyết định sát nhập công ty của Dương gia vào công ty hắn, sau đó, hắn sẽ rời khỏi vị trí này.

-Tiểu Triết, con đang làm gì vậy?

-Con đương nhiên là đang chuẩn bị bàn giao lại vị trí này rồi, không phải ba và ông nội muốn dùng vị trí này ép con sao? Con rời khỏi đây rồi, vị trí này con không can thiệp nữa.

-Con...

-Ba à, không phải con đã nói rất rõ sao? Chỉ cần mọi người chấp nhận Tuấn Tuấn, việc gì con cũng có thể nhượng bộ, nhưng ông bà và ba mẹ đã làm gì? Nếu con ở vị trí này khiến Trương gia không dám đối mặt với người ngoài thì bây giờ ba có thể nói vì con làm mất mặt nhà họ Trương nên đã trục xuất con, con sẽ không giải thích, cũng sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt công chúng.

Trương Triết Hạn sắp lại đống giấy tờ và tài liệu rồi bước ra khỏi phòng:

-Ba à, con trai bất hiếu, nhưng ai cũng có một giới hạn, thương trường quá mức khốc liệt, mà thất bại lớn nhất là không bảo vệ được người mình yêu thương. Con đã thất bại thì sẽ không tiếp tục đứng ở đây nữa.

Trương Triết Hạn ký xong hết giấy tờ một lượt, xách cặp bước ra khỏi công ty, cổ phần trong công ty hắn cũng để lại cho ba vô điều kiện, từ nay công ty còn sóng gió gì cũng không liên quan đến hắn nữa. Di động của hắn vang lên, là Châu Dã, thời gian hắn không ở bệnh viện thì Châu Dã và Trần Tử Hàm thay hắn nhìn chằm chằm Cung Tuấn, nhìn chằm chằm theo đúng nghĩa đen.

-Chủ tịch Trương, anh tôi tỉnh rồi!

-Thật sao? Tôi đến ngay.

-Nhưng... anh tôi có chút vấn đề.

Trương Triết Hạn nghe tiếng được tiếng mất, quan trọng nhất vẫn là Cung Tuấn đã tỉnh, còn lại hắn đều có thể xử lý. Trương Triết Hạn lao như bay vào phòng bệnh của Cung Tuấn, lại thấy mọi người đứng dạt ra bên ngoài, còn Cung Tuấn thì ngồi nép mình tận trong góc phòng.

-Tuấn Tuấn, nhận ra anh không?

Cung Tuấn ngẩng lên, Trương Triết Hạn cũng không dám manh động, không phải hắn sợ Cung Tuấn mà là Cung Tuấn đang cầm dao, hắn sợ Cung Tuấn tự làm mình bị thương.

-Tiểu Triết?

-Ừ, tiểu Triết của em đến đón em về, không cần phải sợ nữa.

-Tiểu Triết, bọn họ muốn bắt em đi.

Trương Triết Hạn chậm rãi đến gần, hắn nhẹ nhàng rút con dao ra khỏi tay Cung Tuấn nhưng anh nắm rất chặt. Trương Triết Hạn đành phải ra hiệu cho nhóm người Trần Tử Hàm đi ra ngoài rồi ôm anh ngồi lên giường, thấy không còn ai có thể đe dọa mình, Cung Tuấn mới buông lỏng cán dao.

-Ngoan, có anh ở đây, không ai có thể bắt em đi được, anh đến đón em về nhà.

-Vừa rồi anh đi đâu?

Vừa rồi? Trương Triết Hạn ngây người, hình như Cung Tuấn không nhớ những việc đã xảy ra, kể cả việc anh tự sát và ngủ suốt thời gian qua, nếu không, anh cũng không chạy trốn Châu Dã và Trần Tử Hàm.

-Anh đi làm, đi làm thì mới có tiền nuôi em chứ.

-Anh nuôi em? Ba mẹ em đâu?

Trương Triết Hạn không biết trả lời thế nào, Cung Tuấn trước mặt hắn còn không nhớ ba mẹ mình đã mất hơn chục năm trước, điều đó cũng giải thích việc anh không nhớ Châu Dã và Trần Tử Hàm, vì sau này anh mới quen họ.

Nhưng điều khiến Trương Triết Hạn đau lòng là dù không nhớ một ai, nhưng Cung Tuấn vẫn nhớ hắn, vẫn vô thức dựa vào hắn, như một tiềm thức đã được mặc định sẵn vậy.

-Ba mẹ em chết rồi đúng không?

-Tuấn Tuấn?

-Họ chết rồi... chết rồi...

Cung Tuấn nhìn vào hai bàn tay mình, vô thức lẩm bẩm, như thể anh có thể nhớ lại trạng thái của ba mẹ khi chết trên tay mình vậy. Trương Triết Hạn vội ôm anh vào lòng, để anh vùi mặt vào ngực hắn, một mảng áo cứ thế ướt đẫm.

-Không sao, còn có anh ở đây, anh vẫn ở đây.

Chờ đến khi Cung Tuấn thiếp đi vì mệt mỏi do khóc nhiều và do thân thể yếu ớt, Trương Triết Hạn vẫn đau lòng ngồi cạnh anh, chỉ sợ Cung Tuấn đột nhiên giật mình dậy mà không thấy ai.

-Chấn động não, như tôi đã nói với cậu trước rồi, cậu ấy có thể tỉnh lại đã là một kỳ tích, còn ký ức của cậu ấy lộn xộn cũng là bình thường.

-Em ấy có khả năng hồi phục không?

-Có thể, nếu có gì đó kích thích cậu ấy.

Thực ra Trương Triết Hạn không muốn Cung Tuấn nhớ lại quãng thời gian đau khổ kia, anh cứ như một đứa trẻ, hắn mới có thể bù đắp cho anh quãng thời gian anh đã thiếu.

-Tuấn Tuấn, chúng ta về nhà thôi.

Trương Triết Hạn một lần nữa đưa Cung Tuấn về biệt thự ven biển, chờ sức khỏe Cung Tuấn khá hơn một chút sẽ đưa anh sang nước ngoài định cư. Cung Tuấn đứng ở sảnh bệnh viện, trùng hợp nghe được tin Trương Triết Hạn vừa sát nhập hai công ty đã vội vàng từ chức chủ tịch, nghi vấn sau sự kiện kinh tế lớn nhất năm liên quan đến việc Trương Triết Hạn là người đồng tính nên bị ép từ chức.

Trương Triết Hạn đi tới, bịt hai tai Cung Tuấn lại:

-Họ nói đều không đúng, đừng nghe.

-Tiểu Triết, Chủ tịch là gì, rất lớn sao?

-Không lớn bằng em, em là lớn nhất.

Cung Tuấn cười tươi ôm cổ Trương Triết Hạn, nếu không phải kẹt trong tâm trí của một đứa trẻ thì anh sẽ không làm ra những hành động vô tư thế này giữa chốn đông người. Trương Triết Hạn cũng mặc kệ hình tượng cõng Cung Tuấn ra xe, hắn muốn tận dụng lúc anh vui vẻ mà chiều theo anh, vì có thể lúc sau, những ký ức đáng sợ sẽ quay lại.

-Châu Dã, phong tỏa mọi tin tức liên quan đến bệnh tình của Tuấn Tuấn, còn tin tức tôi với em ấy đang quen nhau thì mặc kệ đi.

Trương Triết Hạn mở cửa xe ghế phụ lái cho Cung Tuấn, giúp anh cài dây an toàn rồi mới ngồi vào ghế lái, nhưng đi được không xa, Trương Triết Hạn bỗng trầm xuống, bị theo đuôi rồi mà sự nhạy bén cho hắn biết, kẻ này đang nhắn vào mình và Cung Tuấn. Hắn lấy di động gọi cho Ngụy Vỹ Triết.

-Tám phần là người của Dương gia, theo đuôi kiểu này không phải người săn tin. Tôi vốn muốn chơi một chút nhưng trên xe có Tuấn Tuấn, tôi không muốn làm em ấy hoảng sợ.

-Được, tôi nhường lại sân cho cậu, cẩn thận một chút.

Nhưng tình huống lại xảy ra ngoài dự liệu của Trương Triết Hạn, hắn nghĩ trên đường lớn và đông xe như thế, hai xe phía sau sẽ không dám manh động, nhưng không ngờ hắn lại tăng tốc, ý định ép xe hắn vào lan can đường cao tốc.

-Tuấn Tuấn, bám chặt vào!

Trương Triết Hạn nghiến răng đạp chân ga, lượn khỏi thế gọng kìm của hai xe phía sau khiến cho xe hai bên đường đều dạt ra, chiếc xe phía sau cũng tăng tốc bám theo, nhìn thấy một chiếc container trước mặt, Trương Triết Hạn xoay vô lăng, một vòng cua đẹp mắt bươn ngay qua đầu container.

"Rầm" một tiếng lớn, tám phần là chiếc xe phía sau đâm cào container kia, vì với vận tốc như thế rất khó kiểm soát.

-Tuấn Tuấn, em ở yên đây, anh xuống xem sao.

-Đừng, đừng đi!

Cung Tuấn bám chặt tay hắn, liên tục lắc đầu, Trương Triết Hạn cũng không đi, mà lái xe theo đường khác, vòng lại bên kia xem xét vụ tai nạn. Cung Tuấn ở trên xe nhìn thấy thảm trạng vụ tai nạn, toàn thân bỗng nhiên lạnh toát, run rẩy. Những hình ảnh vô cùng đáng sợ lướt qua trong đầu nhưng anh không bắt được bất cứ hình ảnh nào, như thể tâm trí bị sợ hãi nhấn chìm.

Trương Triết Hạn thấy khuôn mặt Cung Tuấn bỗng nhiên trắng bệch, đôi mắt mở to chăm chăm nhìn về phía trước thì tự trách bản thân sơ sót, sao lại quên anh có khả năng cảm nhận nỗi đau của người khác chứ? Trương Triết Hạn tháo đai an toàn bên phía Cung Tuấn, kéo cả người anh ôm gọn trong lòng mình, một tay khởi động xe.

-Không sợ, chúng ta ra khỏi đây.

Ánh mắt Trương Triết Hạn hung ác nhìn về phía hai chiếc xe kia, chỉ đánh sập nhà họ Dương là hắn đã ra tay quá nhẹ đúng không? Còn muốn làm bị thương người của hắn sao? Muốn chết!

5.10.2021

Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me