LoveTruyen.Me

Chu On Hoai Chau


Tứ Quý Sơn Trang rực rỡ hẳn lên, A Tương mất không ít tâm tư, ở các góc hơi có vẻ trống trải bày rất nhiều vật nhỏ, có chút là hoa cỏ, có chút chính là động vật bện từ cỏ mà nàng buộc Tào Úy Ninh làm, còn đuổi Thành Lĩnh đi tìm lông chim trĩ xoay xở làm thành vật trang trí. Xấu là xấu xí một chút thật, nhưng nhìn đầy đầy ắp ắp, tăng thêm đủ nhân khí.

Sáng sớm mỗi ngày nàng đều đi làm cọc gỗ ngay trước phòng của Chu Nhứ và chủ nhân, vừa nghe thấy động tĩnh chủ nhân thức dậy liền muốn đi vào trong, đáng tiếc đại hiệp mít ướt tên quỷ vướng bận này, phụng mệnh lệnh của Chu Nhứ tổng chắn ở phía trước.

Ôn Khách Hành càng ngủ càng muộn, tinh thần không tốt, phản ứng của thai kỳ đầu cũng càng thêm mãnh liệt, Chu Tử Thư thấy y gầy yếu, lòng như đao cắt lại thúc thủ vô sách, chỉ có thể càng thêm chăm sóc từng li từng tí, mỗi ngày ở cùng y bất ly thân.

"A Nhứ, dây lưng này hình như chật."

Chu Tử Thư đang vắt khăn mặt cho y, nghe y nói như vậy, liền tới quan sát eo của y.

Không nên nha, chính mình vuốt cảm thấy còn nhỏ hơn ấy chứ. Chu Tử Thư đưa tay ra dò xét, chạm đến dán tại trên bụng Ôn Khách Hành, nơi đó nhô lên một vùng mềm mại.

Hai người mắt lớn trừng mắt nhỏ, nhất thời đều mất động tĩnh.

"Nó giống như lớn lên!" Chu Tử Thư sợ hãi than, như thấy sự việc gì hiếm lạ, nửa ngồi xổm xuống, mặt đều dán lên.

"Huynh làm gì chứ..." Ôn Khách Hành né tránh, cảm thấy có điểm ngứa, hơn nữa A Nhứ làm ra dáng vẻ này, khiến y cảm thấy có chút mặt đỏ.

Đứa nhỏ tất nhiên là sẽ lớn lên, chỉ là cả hai người họ đều không nghĩ rằng nó sẽ làm nổi bật sự tồn tại của chính mình nhanh như vậy.

Chu Tử Thư lấy lại tinh thần thấy trong tay Ôn Khách Hành vẫn nắm dây lưng, vội giật tới vứt qua một bên. "Đổi cái khác!" Ngữ khí cường ngạnh, không để cho Lão Ôn cơ hội nào mà phản ứng.

Hắn lục tung hồi lâu, quần áo của Lão Ôn cũng không ít, nhưng vị trí eo đều hẹp đến muốn mạng, dĩ vãng cảm thấy dễ nhìn, hiện tại chỉ cảm thấy chướng mắt.

"A Tương!"

Ngoài cửa Cố Tương không nghĩ Chu Nhứ cũng sẽ có thời điểm chủ động gọi nàng, cao hứng phấn chấn đẩy Trương Thành Lĩnh ra vọt vào.

Trong phòng lộn xộn, y phục của chủ nhân bị ném đầy đất, A Tương nhất thời liền không vui, thở phì phì chỉ vào Chu Tử Thư, "Chu Nhứ ngươi làm gì chứ!"

"Muội không chuẩn bị được cho chủ nhân nhà muội một bộ quần áo có thể mặc sao!" Ngữ khí của Chu Tử Thư cũng không tốt, thật sự là hắn đại ý, lại không cân nhắc đến việc thân hình của Lão Ôn sẽ có biến hóa.

"Ngươi nói bậy bạ gì đó! Làm sao không thể mặc!" A Tương đoạt mấy bộ y phục mà Chu Tử Thư ném ra ôm vào trong ngực, quay đầu phát hiện chủ nhân đang đỡ trán, còn tưởng rằng y không thoải mái, lập tức chạy chậm tới, khẩn trương hỏi, "Chủ nhân ngài làm sao vậy?"

Ôn Khách Hành nhìn bộ dạng ngốc nghếch của tiểu nha đầu mà thấy lo lắng, ngốc như vậy, gả cho người sao được đây.

"Chẳng lẽ lại cảm lạnh rồi?" Cố Tương giật chăn đắp lại lên người Ôn Khách Hành, quay đầu hung thần ác sát trừng mắt với Chu Tử Thư, "Chu Nhứ! Sao ngươi lại để chủ nhân chỉ mặc áo lót ngồi trên giường!"

"Câm miệng đi!" Nha đầu ngốc là ngại chính mình còn không đủ mất mặt hay sao, cứ phải rống đến mọi người đều biết! Ôn Khách Hành gõ đầu nàng, còn kém trực tiếp che miệng nàng lại.

Chu Tử Thư cũng giữ không được vẻ mặt nghiêm túc, lại không dám thoải mái cười, sợ Lão Ôn thẹn quá thành giận.

"Chủ nhân của muội bụng lớn, những y phục này còn có thể mặc sao?"

Cố Tương mắt choáng váng, hình như là vậy nha! Sao nàng lại không nghĩ tới đâu!

"Chủ nhân!"

Nha đầu ngốc cũng muốn vươn tay đến sờ hắn, Ôn Khách Hành trực tiếp bắn hai cái móng kia trở về, lại giận dữ trừng mắt nhìn A Nhứ, tuy nói là sự thật, nhưng từ "bụng lớn" nói ra từ trong miệng A Nhứ, làm sao lại khiến mình mình nóng mặt như vậy chứ!

Bị đau thu hồi tay, Cố Tương ủy khuất vô cùng, nàng cũng là quan tâm chủ nhân nha, sao lại đánh người chứ. Đối với mình không phải nhéo lỗ tai chính là đánh tay, đối với Chu Nhứ liền mọi cách dung túng, chủ nhân bất công đều bất công đến rốn đi!

"Ngươi tránh ra!" Đầy bụng bực tức không chỗ thoát, đấu không lại Chu Nhứ mà chủ nhân nâng niu trong lòng bàn tay, A Tương chỉ có thể nén giận. Người tuy rằng nhìn phiền lòng, nhưng sự tình vẫn phải làm. Nàng cũng không thể nhìn chủ nhân chỉ mặc áo lót, cũng đừng lại tiện nghi tên Chu Nhứ này!

Quả nhiên trang phục của Ôn Khách Hành, A Tương quen thuộc nhất, tam hạ lưỡng hạ liền mò ra một kiện xiêm y rộng thùng thình. Trên mặt mang tiểu biểu tình đắc ý hướng Chu Tử Thư tễ mi lộng nhãn diễu võ dương oai.

"Hảo nha đầu!" Không nghĩ rằng Chu Tử Thư chẳng những không nhận thị uy của mình, còn sờ đầu nàng giống như chủ nhân, sau đó chưởng phong nhu hòa đẩy, đã đem A Tương nhốt ở ngoài cửa.

Quỷ bệnh lao chết tiệt! Nhất định là lại muốn dùng cái cớ thay quần áo để ăn đậu hủ của chủ nhân! Buồn cười! Khinh người quá đáng!

Nhưng nàng tức thì có ích gì, chủ nhân nhà nàng vui vẻ chịu đựng.

Chu Tử Thư thân thủ giúp Ôn Khách Hành mặc vào một thân màu chàm này, thỏa mãn vuốt cằm. Lão Ôn bộ dạng thật sự xuất sắc, mặc kệ màu gì kiểu dáng gì, y đều có thể mặc được.

"A Ôn nhà ta tuyệt đối xưng được là như hoa mỹ quyến." Áp tai cọ xát một trận, Chu Tử Thư cài trâm cho y.

"Nào kịp A Nhứ nhà ta, phiên phiên giai nhân, so với thiên tiên thế ngoại mà trong sách vở nhắc đến cũng không kém bao nhiêu." Ôn Khách Hành quay người liền nắm lấy hai cánh tay hắn, đại khái là bởi gút mắt cùng nhau rất sâu, Chu Tử Thư nhìn y luôn cảm thấy y mặt mày hàm xuân, dù chỉ tùy ý cong môi một chút đều câu hồn đoạt phách.

Đều nói mỹ nhân chẳng sợ bệnh đến tận xương cũng có thể đẹp đến mức nhiếp hồn người như trước, hắn vốn không tin, nhưng hôm nay hắn không thể không tin.

Lão Ôn cho dù tiều tụy gầy yếu đến tận đây, vẫn khiến người nhìn kinh tâm động phách.

Chẳng qua đẹp thì đẹp vậy, hắn không thích.

Chu Tử Thư chỉ muốn y kiện kiện khang khang, giống như thời gian lần đầu tương ngộ, đem "Liệt nữ triền lang" lật đổ từng người cũng được.

"A Nhứ, sắp đến cuối năm rồi." Ôn Khách Hành từ khi lưu lạc Quỷ Cốc chưa từng trải qua một cái tết ra dáng nào, ngày xưa y cũng không cần, nhưng bây giờ có A Nhứ ở cùng một chỗ, liền không khỏi mong đợi.

"Đúng vậy. Qua đông chí chính là tết." Thời tiết cũng sẽ càng lạnh hơn, Chu Tử Thư siết chặt tay khoác lên vai Ôn Khách. Sợ bị Lão Ôn phát hiện mình sầu muộn, hắn chạy nhanh thu biểu tình, thay một bộ khuôn mặt tươi cười. "Đây là lễ mừng năm mới đầu tiên sau khi chúng ta về cùng một chỗ, muốn náo nhiệt thế nào thì như thế ấy."

Biết được sư phụ tính toán bảo người xuống núi chọn mua hàng tết, Thành Lĩnh là người thứ nhất tỏ vẻ phải tham dự, cậu chính đang ở tuổi thích náo nhiệt, cả ngày luyện công cũng không tốt, là nên khổ nhàn kết hợp.

A Tương càng có lý hơn, "Ta phải xuống núi mua xiêm y cho chủ nhân. Kích cỡ quần áo của chủ nhân, ta nhất thanh nhị sở!" Ngẩng cổ, một bộ không ta không được. "Tào đại ca cũng đi đi, bằng không đồ vật sẽ không có người ôm."

Tào Úy Ninh liền vội vàng gật đầu, làm trâu cày cho người ta còn tự đắc vui sướng, thực là nồi nào úp vung nấy, hai kẻ ngốc vừa vặn thấu thành đôi.

Chu Tử Thư cũng không ngăn họ, tiểu hài tử muốn chơi thì đi chơi đi, vừa lúc có thể cùng Lão Ôn thanh tĩnh trong chốc lát.

A Tương còn đắc ý, bỗng nhiên nhìn thấy Chu Nhứ đang cười khanh khách sờ eo của chủ nhân, lập tức không vui. "Chu Nhứ, ngươi có phải đang chờ ta xuống núi hay không, đằng ra vị trí cho ngươi!" Vừa nghĩ như vậy, nàng lại bắt đầu do dự.

"Ngươi đi cùng đi, nhìn chằm chằm hai kẻ ngốc to xác này, miễn cho bị người ta làm thịt." Ôn Khách Hành lúc lắc tay.

A Tương miễn cưỡng đáp ứng rồi, lại bị Chu Tử Thư kéo tới bên cạnh.

"Ngươi lén lút như vậy để làm chi! Có lời gì mà chủ nhân không nghe được chứ!" A Tương đề phòng nhìn chằm chằm vào hắn, luôn cảm thấy Chu Nhứ không phải người tốt.

Không chấp nhặt với tiểu nha đầu, Chu Tử Thư không thèm để ý, "Khi xuống dưới chân núi muội cẩn thận chút, thuận tiện tìm hiểu động thái gần nhất của Ngũ Hồ Minh."

Biết Chu Nhứ đã hiểu rõ thân phận của chủ tớ mình, A Tương gật đầu.

"Còn nữa."

"Còn gì nữa?" A Tương khuôn mặt nghiêm túc.

"Muội đi mua quần áo cho chủ nhân muội, thuận tiện mua chút đồ tiểu hài tử mặc."

A Tương giật mình ngẩn ra nhìn Chu Nhứ trước mắt, hắn vẻ mặt ôn nhu lưu luyến, giờ phút này đang từ xa ngắm nhìn bóng dáng của chủ nhân, thế nhưng để cho mình có ảo giác đời này bình an.

Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me