LoveTruyen.Me

Chu Tich

Ngày mới bắt đầu, ánh bình minh từ ban công rọi vào đánh thức giấc ngủ êm ấm của đôi tình nhân

Triệu Hiển Khôn anh vốn ngủ không sâu lại thêm thói quen dậy sớm vì thế mà khi anh đã hoàn toàn tỉnh táo thì cô gái nhỏ của anh vẫn còn đang say giấc nồng

Thấy cô công chúa của mình vẫn lười biếng Triệu Hiển Khôn không nỡ đánh thức, dù sao trời cũng còn sớm anh để cô tiếp tục ngủ thêm còn mình thì chỉ mặc một chiếc quần đùi đi ra và ngồi ở ban công

Tâm trạng thoải mái ngày mới vừa thức dậy đã được ngắm nhìn cảnh thiên nhiên yên bình hơn thế nữa là được bên cạnh người mình yêu cảm giác ấm áp mà hạnh phúc

Triệu Hiển Khôn ngồi ngoài ban công nhìn vào, cái nhìn dịu dàng không kém phần nuông chiều, nhìn cô với đôi mắt của một kẻ si tình. Được nhìn ngắm người thương bất giác mà môi anh cong lên tạo nên một nụ cười xinh xắn

Đêm hôm qua Tiểu Hi tinh thần có chút mệt mỏi nên sáng trước khi thức giấc cơ thể lười biếng, cô từ từ bị ánh sáng làm cho thức giấc thứ ánh sáng đặc biệt mà không ai có thể dễ dàng thấy được

Tiểu Hi nằm trên giường mà lăn qua lộn lại, cô đưa mắt về thứ ánh sáng kia hướng ngoài ban công cô đưa tay muốn được nắm sau đó là nụ cười tươi chào đón ngày mới

"bé chịu dậy rồi sao"

Thứ ánh sáng mà Tiểu Hi thấy khi mở mắt ra không gì khác đó là Triệu Hiển Khôn, thân trên anh không mặc áo cũng không lạ vì anh từng nói đó là thói quen khi ngủ. Nhìn vào Triệu Hiển Khôn trong khung cảnh này anh tựa như một nguồn sáng trong cô, nơi cô có thể đặt niềm tin và dựa vào mỗi khi mệt mỏi

Tiểu Hi đưa tay về phía anh Triệu Hiển Khôn liền hiểu ý anh không để cô đợi quá lâu mà đi tới nắm lấy tay và ngồi bên cạnh cô, anh vuốt ve mái tóc óng mượt của cô vào buổi sáng của ngày mới

"sao anh không ngủ thêm" giọng cô nhỏ nhỏ mà khàn khàn

"anh quen dậy từ sớm rồi"

"vậy sao anh không gọi em dậy"

"sao phải gọi, công chúa của anh không cần phải dậy sớm, ngủ đến mấy giờ mà chẳng được anh đều không có ý kiến"

Triệu Hiển Khôn anh thật khéo ăn nói, chỉ mấy lời nịnh nọt mà đã làm Tiểu Hi vui như mở hội. Cô tươi cười nhìn anh

"có thật không đó~~"

"đương nhiên công chúa của anh sao có thể nói suông"

"vậy sao, yêu anh quá đi~~~chụt chụt" cô vui sướng mà kéo đến gần sau đó tặng anh vài cái hôn của tình yêu

Triệu Hiển Khôn khoái chí mà liếm liếm lấy vành môi "được rồi đánh răng thay đồ chúng ta cùng đi ăn sáng"

"được"

Sau đó Triệu Hiển Khôn cùng Tiểu Hi khoác tay nhau cùng ra ngoài, Tiểu Hi dẫn Triệu Hiển Khôn đến một quán ăn đã kinh doanh lâu đời, nơi này là quán quen của cô khi vẫn chưa lên thành phố

Với quan hệ chỉ là khách hàng và chủ quán mà cho đến hiện tại cứ mỗi lần cô đến đây thì ông chủ không cần hỏi cũng biết khẩu vị của cô như thế nào

Cũng đã lâu Tiểu Hi chưa đến lại lần này về cô nhất định phải tới thưởng thức lại hương vị xưa. Tiểu Hi còn nói lúc trước cô hay thường xuyên tới đây đến mức mà chủ quán muốn gả con trai ông ấy cho cô lúc đó cô chỉ cười sau đó cho qua nên bây giờ mới có thể cùng ngồi đây với vị chủ tịch điển trai này

"ông chủ cho cháu hai phần như cũ nhé"

"được được đã lâu như vậy mới thấy cháu đến, người này chắc là bạn cháu nhỉ"

"anh ấy là sếp của cháu"

"là cấp trên sao, thảo nào lại trông phong độ như vậy vừa nhìn là biết người tài giỏi"

Ông chủ quán ăn chỉ mới gặp Triệu Hiển Khôn lần đầu vậy mà tấm tắt khen lấy khen để và cũng không quên khen Tiểu Hi vài câu "sếp của Tiểu Hi ơi, con bé này rất ngoan nhưng lại dễ tin người, trong công việc có thiếu xót thì anh cũng châm chước cho cháu nó"

"tất nhiên, công ty chúng tôi chưa bao giờ ngược đãi nhân viên, anh yên tâm"

Xưng hô như này thì cũng không có gì lạ, nếu mà nói về tuổi tác thì cả hai cũng xem xem nhau chênh lệch không quá lớn

Mãi mê nói mà quên cả bữa sáng, người chủ quán này cũng thật thú vị và vui tính

Thức ăn đã được mang ra Tiểu Hi cô vui vẻ mà hớn hở thưởng thức món ngon, Triệu Hiển Khôn thì chưa vội anh bình tĩnh nhìn cô ăn ngon miệng

"em từ từ thôi còn sớm chớ có vội"

"anh thử đi, ở đây ngon lắm đó"

Nghe cô tấm tắt khen Triệu Hiển Khôn cũng muốn biết hương vị ra sao, nhưng khi anh chỉ vừa đưa lên đến miệng thì đã ngưng lại và ánh mắt hướng về một phía

Tiểu Hi thấy anh cứ như bất động, hai hàng chân mày chậm rãi nhăn lại, cô để ý không lẽ là thức ăn không hợp khẩu vị? nhưng anh chỉ mới đưa lên còn chưa cho vào miệng thì sao biết ngon hay không mà tỏ thái độ

"anh sao vậy, sao không ăn có chuyện gì hả"

Triệu Hiển Khôn không để ý đến lời cô nói, anh chăm chăm nhìn về hướng đó thái độ khó chịu mà nói thầm trong miệng "sao thằng nhóc đó lại ở đây"

Âm lượng giọng nói nhỏ nhưng cũng đủ để Tiểu Hi nghe được, Triệu Hiển Khôn nói tên nhóc đó? vậy người đó là ai? không biết chuyện gì Tiểu Hi quay đầu lại nhìn xem là ai mà Triệu Hiển Khôn chỉ mới nhìn thôi đã cau có

Khi Tiểu Hi vừa xoay người lại thì vô tình ánh mắt của cả hai chạm nhau, Tiểu Hi bất ngờ cô còn chưa kịp phản ứng thì Dương Tử Kiệt đứng từ xa liền đi lại gần mà chào hỏi thân mật

"chủ tịch anh cũng ở đây sao"

"cậu làm gì ở đây vậy, đi du lịch?" Triệu Hiển Khôn khuôn mặt bắt đầu không cảm xúc

"không phải, giám đốc Uông không biết chuyện gì lại chuyển công tác tôi tham gia vào dự án này nên bây giờ tôi mới có mặt ở đây" Dương Tử Kiệt không biết sao anh ta vẫn niềm nở mà tươi cười

Nghe đến đây Triệu Hiển Khôn chẳng biết nên vui hay nên buồn, người muốn né tránh thì lại không tránh khỏi. Món ngon đưa đến tận miệng lại chẳng thể nuốt trôi

Tiểu Hi ngồi nhìn biểu hiện của anh mà không nhịn được cười nhưng cô đã kiềm chế lại "anh Tử Kiệt vậy công việc của anh ở đây có tốt không"

"anh cũng mới đến nên chưa quen lắm nhưng không sao anh sẽ nhanh chóng hòa nhập với mọi người ở đây"

Tiểu Hi hỏi thì cũng đã hỏi và cô cũng chỉ biết cười, bầu không khí ở đây đột nhiên lại trở nên ngột ngạt

"nếu không phiền thì.....anh có thể....ngồi đây được không"

Đã không ai chào đón rồi lại còn muốn ngồi lại, Dương Tử Kiệt không biết mặt anh ta dày mấy lớp

Để giữ thể diện cho đôi bên Tiểu Hi cũng không thể không đồng ý, Tiểu Hi ngập ngừng mà gật đầu Dương Tử Kiệt liền hớn hẻ mà lấy ghế ngồi giữa hai người

Đã không ưa rồi lại còn mặt dày ngồi lại rồi còn ngồi cái kiểu ngang ngược này Triểu Hiển Khôn rất không vừa mắt nhưng anh có thể làm gì được, cứ im lặng mà không nói gì

"chủ tịch anh ăn thử đi, đồ ăn ở đây thật sự ngon đó" Dương Tử Kiệt nói

Đã không biết ngại còn ngồi đây làm như ai cũng hoanh nghênh Triệu Hiển Khôn chỉ nở nụ cười miễn cưỡng mà không nói gì

Tình địch ngồi ngay trước mặt, anh có thể nuốt trôi sao, đồ ăn lên đến tận miệng vậy mà muốn ăn vui vẻ cũng không được




__Hết Chương 33__

*ai nuốt cục tưk này cho chủ tịch đây.....!

Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me