LoveTruyen.Me

Chuyen Tinh Cua Mot Hu Nu

Đến điểm dừng xe bus, hắn cho nó xuống xe, ân cần hỏi nó:

- Cậu chắc là không cần mình đưa đi chứ? Giờ này chen lấn trên xe bus khổ lắm đấy.

Nó toét miệng cười, lúc lắc cái đuôi gà sau gáy:

- Khì khì, không cần, không cần đâu mà.

Hắn nhìn nó có phần dò xét:

- Thật là không cần không? Mà cậu đường đột đến chơi với anh cậu thế này có ổn không vậy?

Nó đáp, mặt mày tỉnh queo:

- Có gì mà không ổn chứ? Tớ muốn cho anh tớ sự bất ngờ mà - Nó đẩy đẩy vai hắn - Cậu về đi, mà tránh ra đã không xe bus tông vào mông bây giờ. Cậu không phải lo cho tớ đâu, thế nhé, tớ lên xe đây.

Nhìn nó chen lấn giữa dòng người đang cố sống cố chết chen chân lên xe bus cho bằng được vào giờ tan tầm, hắn thở dài. Sờ nhẹ vào ba lô, nơi lúc nãy nó vừa mới đút điện thoại vào rồi cứ thế quên chạy vội vào xe bus, hắn thắc mắc, không biết bao giờ cô nàng hủ nữ vẻ ngoài thì nguy hiểm mà bên trong thì ngốc nghếch này mới thôi làm hắn lo lắng đây.

...

An toàn xuống được xe bus, nó mới thở phào nhận ra nó vẫn còn là một con người toàn vẹn. Lâu nay quen ngồi thoải mái trên xe của hắn, nó mất dần cảm giác đi xe bus, thành ra hệ quả hôm nay nó đã trải qua những giây phút kinh hoàng trên xe bus vào giờ cao điểm. Nó cố gắng hít hít thở thở để lấy lại số khí oxi mà nó bị mất nhưng chưa nạp đủ. Nó mò cặp, lục từ túi áo tới túi quần tìm điện thoại gọi cho anh mà chẳng thấy đâu. Ý nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu nó là: Nó đã bị mất trộm. Bảo bối của nó, cục cưng của nó, các anh đẹp trai của nó, mất điện thoại là nó mất tất cả. Hoảng hốt chán, mãi sau nó mới nhớ ra, nó cất điện thoại ở balo của hắn. Nó vỗ vỗ đầu, bệnh não cá của nó hình như càng ngày càng trầm trọng rồi. Phải chăng, đó là hệ quả của việc đêm cố thức từng phút, ngày cố nướng từng giây cho việc cày đam? Nó khóc không thành tiếng. Vốn nó định gọi điện trước cho anh một chút để anh chuẩn bị đồ ăn ngon cho nó . Tuy nhiên, tình hình thế này nó đành để anh bất ngờ cả thảy vậy. Nghĩ thế, nó hí hửng ra quán bán hoa quả gần đó mua ... một cân ổi rồi tung tăng lên đường vào khu trọ anh ở.

- Con điên kia, mày đi đứng kiểu gì thế hả?

Nó giật nảy mình. Trong khi nó còn chưa hiểu rõ chuyện gì đã diễn ra, chiếc xe máy phân khối lớn đã rú ga sượt qua người nó làm nó tí ngã đánh rơi cả túi ổi. Nó bực mình muốn gào um lên "Có ông điên ấy". Nó đã cố đi sát vào vỉa hè rồi mà vẫn còn cố tình bon chen vào rồi chửi nó, trơ trẽn, thiếu hiểu biết blabla abcxyz ~!@#$%^&*()_+. Tuy nhiên, lão ta đi xa rồi, nói nữa thì cũng chỉ nó nói nó nghe, không biết chừng còn làm trò cười cho người khác. Nó đành ôm bụng tức tối. Tâm trạng đang rất tốt đẹp của nó đã bị giảm sút nghiêm trọng.

...

Ngồi đối diện với Vũ trong mâm cơm, Duy có cảm giác không được thật. Anh những tưởng có thể cùng Vũ từ từ nói chuyện, từ từ tiến lại gần hơn rồi làm lành với nhau nhưng sự thật đã làm anh thất vọng. Bao bọc xung quanh Vũ như có một bức tường thành kiên cố mà anh chỉ có thể đứng nhìn chứ không thể đạp đổ hay vượt qua. Đôi đũa anh cầm cứ vô thức bị anh chọc chọc vào bát cơm trống rỗng. Mắt anh thì thi thoảng lại lấm lét lén nhìn người đối diện. Gương mặt con người đó không một chút cảm xúc thật dễ khiến người khác nản lòng. Anh nhớ quá khứ, nhớ những bữa hai người cùng nhau vừa ăn, vừa cười nói vui vẻ. Giờ anh đã hiểu thấm thía chân lí: Khi hiện thực không được như ý muốn, tương lai không biết sẽ thế nào, con người có xu hướng tìm về quá khứ như một việc làm tự an ủi.

Anh sẽ còn tiếp tục hòa niệm nếu như Vũ không lên tiếng:

- Không khí có gì ngon mà cậu cứ ăn mãi thế?

Anh giật mình nhìn xuống bát. Bấy giờ anh mới nhận ra bát của mình đã trống rỗng từ bao lúc nào. Dù có phần ngượng ngùng vì hành động khó hiểu của bản thân tuy nhiên, anh nhanh chóng phát hiện đó là một cơ hội để khơi gợi chuyện với Vũ:

- Hì, để cậu phải cười rồi. Tại mình đang bận rộn suy nghĩ một số việc quan trọng.

Vũ thản nhiên gắp một miếng cá vào bát, không nhìn vào mắt anh, lạnh nhạt nói:

- Nghĩ đến chuyện đám cưới với Thanh sao? Đúng là bước ngoặt quan trọng cuộc đời, cần nghĩ mọi lúc mọi nơi. Cậu đã phải vất vả

Anh chống tay xuống cắm, nhìn Vũ say đắm. Trước ánh nhìn chăm chú của anh, Vũ thấy hơi bị mất tự nhiên. "Từ bao giờ mà cậu ta có quyền nhìn mình bằng cái bản mặt háo sắc đó?" Vũ thật muốn dộng thẳng bát cơm vào mặt người ngồi trước mặt anh. Sao lại có thể loại mặt dày vậy không biết? Sắp kết hôn với người con gái khác rồi mà còn cố tình đến quấy rầy bạn trai cũ. Hắn trưng ra cái bản mặt yêu thương đắm đuối đó, hắn nghĩ để cho ai nhìn?

- Cậu thông minh thật, nói đúng đấy. Tớ đang nghĩ xem bao giờ có thể đưa cậu ra mắt bố mẹ tớ để còn tính ngày làm đám cưới với cậu, đưa cậu về làm dâu nhà tớ.

"Coong, coong", đôi đũa Vũ đang cầm trên tay rơi xuống nền nhà nghe chát chúa. Cúi người xuống nhặt đôi đũa, Vũ cố gắng nhanh chóng đưa biểu cảm hốt hoảng, ngỡ ngàng trên gương mặt trở lại bình thường. Đối mặt thẳng với Duy, anh mỉm cười, cố tỏ vẻ bình thản hết sức:

- Câu chuyện tiếu lâm của cậu không vui, không có tính chất gây cười nào đâu.

- Mình không nói đùa - Duy chống hai bàn tay xuống mặt bàn, nhào người qua  ghé sát mặt mình vào mặt Vũ - Mình dứt khoát với Thanh rồi. Và ... mình cũng dứt khoát tiến hành theo đuổi cậu đến cùng. Cậu ... cậu cho mình một cơ hội nữa được không?

Vũ sững người, lúng túng không biết phải làm thế nào. Bao nhiêu ý nghĩ, bao nhiêu quyết định dứt khoát ban đầu đều bị cuốn phăng đi hết. Đầu óc anh trở nên trống rỗng. Anh ngẩng đầu, mở to đôi mắt. Đôi mắt mà những ngày  gần đây như mất hết sinh khí giờ trở nên vô cùng sống động, đầy cảm xúc. Duy động lòng, không kìm được bản thân mà vươn tay định chạm khẽ lên đôi mắt của Vũ thì ...

"Rầm rập rầm rập", tiếng bước chân chạy huỳnh huỵch tiến vào:

- Anh trai, anh làm gì mà mở toang cửa thế này? Nhà có khách hả anh? Em ...

Nếu như là một tháng trước đây, gặp cảnh tượng mờ ám trước mắt, hẳn nó đã hú hét ầm ĩ chạy quanh khắp nhà, giơ điện thoại lên bấm lia lịa. Tuy nhiên, hoàn cảnh hiện tại không còn như vậy nữa. Quá nhiều chuyện đã xảy ra khiến con tim nhỏ bé, yếu đuối của nó bị tổn thương nghiêm trọng. Nó bước nhanh lại gần Duy, không nói không rằng quăng thằng một cân ổi vào lưng Duy. Duy đau đớn cong lưng lên như con tôm, rú:

- aaaaaaaaaaa

Thấy Duy đau, Vũ vội vàng chạy vòng qua đỡ Duy ngồi xuống ghế, vuốt vuốt lưng cho anh, lo lắng hỏi thăm:

- Cậu không sao chứ?

Trước sự quan tâm bất ngờ của Vũ, Duy nhanh chóng hiểu cơ hội ngàn vàng đã đến. Bởi vậy, càng càng thêm nhăm nhó, ôm ngực một cách vô cùng đau đớn:

- Cậu thử bị cả một túi ổi như kia đập thằng vào lưng xem có không sao không? Ôi ôi ôi !!!

Nghe Duy nói vậy, Vũ càng thêm lo lắng. Anh nhanh tay vén áo Duy lên để xem mức độ sát thương như thế nào. Không chỉ vậy, anh còn ân cần áp tay xoa xoa lên chỗ đau của Duy, vừa xoa vừa quay lại mắng nó:

- Em làm thế nhớ dập gan bể phổi gẫy lưng cậu ấy thì sao?

Rồi lại quan sang quan tâm Duy:

- Cậu có cần đến bệnh viện kiểm tra không?

Nó chỉ tay vào Duy, hậm hực nói:

- Tại em thấy anh ấy đang có ý định sàm sỡ anh mà.

Vốn nó có ý định giúp anh trai mình đuổi kẻ đã làm anh đau khổ đi mà sao kết quả lại trở thành giúp hai người họ bỗng dưng thân mật thế này? Nó siết chặt quai túi ổi. Nhìn cảnh tượng chàng đau đớn nàng xuýt xoa trước mắt, nó chỉ muốn đáp vào đầu mỗi người họ một quả ổi.

...

- Nguyệt lên nhày đi. Mai cậu đi rồi, phải xõa hết mình chứ?

- Phải đó, Nguyệt nhảy đẹp lắm mà. Cậu sắp đi rồi, nhảy một bài coi như quà chia tay cho bọn mình đi

Nguyệt bị đám bạn đẩy đẩy đẩy đẩy lên sàn nhảy ở chính giữa quán bar. Một anh bạn của cô bé chạy ra nói với người quản lí ... thế này ... thế kia. Nhạc vang lên, đúng bài Nguyệt thích nhất. Trong sự cổ vũ nhiệt tình của mọi người, Nguyệt bắt đầu thể hiện những bước nhảy thành thạo. Khi những bước nhảy cuối cùng kết thúc, tiếng vỗ tay, huýt sáo,  hú hét ầm ĩ nổi lên.

Nguyệt bước xuống, khẽ lau nhẹ những giọt mồ hôi lấm tấm trên trán. Đám bạn vội tiến lại vây quanh cô, khen ngợi:

- Đúng là hoa khôi toàn năng của lớp chúng ta mà

- Nguyệt đi đừng quên tớ nhé - một giọng nam trầm vang lên xen lẫn vào tiếng ồn áo xung quanh. Nguyệt nhận ra, đó là cậu bạn thân ngồi cùng bàn mấy năm qua của cô bé. Mỉm cười với cậu ấy, Nguyệt gật đầu chắc nịch:

- Làm sao tớ có thể quên một người bạn thân như cậu được chứ?

Ánh sáng nhập nhoạng, Nguyệt không thể thấy được vẻ mặt miễn cưỡng chấp nhận có phần đau khổ của chàng trai đó khi nghe câu trả lời của cô. Nguyệt vẫn vô tư cười nói với bạn bè. Đúng lúc cô bé quét ánh mắt qua một góc tối, Nguyệt sững người ngạc nhiên ...

- Nguyệt, tiếp theo mình đi đâu?

Cô bạn bên cạnh Nguyệt thấy cô bé có vẻ thất thần, khẽ huých khuỷu tay vào tay cô. Nguyệt giật mình, gãi đầu gãi tai:

- Mai mình đi rồi, tối nay có lẽ nên dừng ở đây thôi không sợ mai mình không dậy nổi để đi mất

Một vài tiếng thở dài, một vài gương mặt thất vọng nhưng trước lí do chính đáng như vậy, không ai đành lòng níu giữ hay rủ rê Nguyệt nữa. Dùng dằng đợi chờ bạn bè đi về hết, Nguyệt vội vàng quay lại góc tối kia ... Chị Thanh, sao chị ấy lại ở đây và sao chị ấy lại uống say tới mức này? Cứ nghĩ tới cảnh Thanh nằm trên bàn, xung quanh đầy những vỏ chai rượu hết, lòng Nguyệt lại nóng lên như lửa. Vốn cô bé không định gặp Thanh trước lúc đi bởi cô bé sợ gặp rồi lại không đành lòng đi nữa. Tuy nhiên, tình cở gặp nhau ở đây, Nguyệt thật không đành lòng nhìn thấy Thanh ở giữa một nơi lộn xộn với đủ loại người mà không còn khả năng tự vệ như vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me