LoveTruyen.Me

Chuyen Ver Baehwi Ta La Cho Nhau

Seong Woo một thân máu me được đưa đến bệnh viện, cho đến thời điểm này đèn trên cửa phòng cấp cứu vẫn vô tình chiếu sáng

David cùng Daniel đau lòng ngồi trước cửa phòng, bầu không khí trở nên im lặng ngột ngạt đến đáng sợ, David rơi nước mắt đến thảm thương... vì trước khi đến đây, cậu phát hiện rằng Seong Woo đã gọi rất nhiều cuộc cho cậu, nhưng lúc đó bản thân cậu còn đang ngồi khóc thảm thiết ở phòng khách cho nên không hề nghe thấy... hơn nữa, đó còn là thời gian cách 10 phút trước khi Seong Woo bị tai nạn... nếu như... cậu bắt máy, có lẽ Seong Woo đã không bị như vậy

Daniel đau lòng ôm lấy cơ thể đang run rẩy của David, bàn tay to lớn vuốt ve mái tóc cậu

"Không sao đâu... Seong Woo sẽ không sao đâu mà... em ấy sẽ mạnh khỏe mà trở ra gặp chúng ta..."

Giọt nước mắt đau đớn cuối cùng cũng rơi xuống trên gương mặt anh tuấn kia, theo nỗi đau đang từng cơn dâng lên, vòng tay Daniel cũng siết chặt lấy David

Giờ phút này tim anh như bị ai đó bóp nghẹn, ánh mắt anh vẫn chỉ chung thủy nhìn vào cửa phòng cấp cứu, nỗi lo sợ cứ luôn dồn đến trong anh, anh cảm giác như mình đã đánh mất đi một điều gì đó quan trọng nhất trong cuộc đời... anh rất muốn lao vào ôm lấy cậu, thay cậu chịu đựng những đau đớn thể xác đó, anh chỉ biết rằng anh rất cần cậu... càng không muốn mất cậu... anh không muốn cậu xảy ra bất kì chuyện gì...

Seong Woo, em đừng bỏ anh... tuyệt đối đừng bỏ anh... anh không thể nào không có em... Seong Woo... anh sai rồi, anh sai rồi...

Sau 3 giờ phẫu thuật, Seong Woo được các bác sĩ cẩn thận đẩy ra ngoài

"Bác sĩ, em ấy sao rồi? Có cứu được hay không?" Daniel nôn nóng chạy đến giữ chặt lấy tay bác sĩ

Vị bác sĩ đó thế nhưng lại nhìn anh thở dài lắc đầu nói

"Còn chưa biết được, chúng tôi cũng đã cố gắng hết sức rồi, tai nạn lớn như vậy, gây ra cho não bệnh nhân không ít tổn thương, lại được đưa đến bệnh viện quá chậm, tạm thời phải xem cậu ấy có thể hồi phục không, não bệnh nhân do va chạm nên tích máu bầm, cần phải đợi bệnh nhân hồi phục sức khỏe mới có thể tiến hành phẫu thuật"

Daniel nghe xong cảm thấy như đầu óc mình choáng váng, anh hoang mang lùi về sau, David ở bên cạnh cũng hoảng hốt đỡ lấy anh rồi nhanh chóng hỏi bác sĩ

"Vậy... cậu ấy có bao nhiêu cơ hội tỉnh lại?"

"Cơ hội tỉnh lại không cao lắm, chỉ có 50% thôi... nhưng chúng tôi sẽ cố gắng theo dõi!"

"Cảm ơn bác sĩ, mong các vị hãy cố gắng hết sức điều trị cho cậu ấy, dù phải tốn bao nhiêu tiền chúng tôi cũng chấp nhận!"

Vị bác sĩ gật đầu rồi rời đi, sau đó những y tá cũng đẩy Seong Woo đang nằm trên giường bệnh từ trong phòng cấp cứu ra. Bản thân Seong Woo lúc này đầu quấn đầy băng gạc, tay vừa truyền máu vừa truyền dịch nước biển, đôi mắt khép lại mơ màng

Họ đẩy Seong Woo lướt ngang qua David và Daniel thì bỗng nhiên Seong Woo đưa tay ra nắm chặt lấy tay David, đằng sau mask thở oxi, miệng cậu mấp máy như đang cố gắng nói gì đó

David lập tức đến bên cạnh Seong Woo, cúi người xuống ghé tai sát miệng cậu

"Da... David... chị mình... chị mình... cẩn thận..."

Seong Woo vừa nói xong liền bất tỉnh, các y tá vội tách hai người ra rồi nhanh chóng đẩy Seong Woo đến phòng bệnh

Bàn tay vừa rồi nắm chặt lấy tay Seong Woo của David hụt hẫng rơi trong không gian, cậu run rẩy mím chặt môi lùi về sau, Daniel trông thấy trạng thái David không ổn liền vội đỡ lấy cậu ngồi xuống

"Huy, chuyện gì vậy? Seong Woo đã nói cái gì?"

David lúc này kích động dựa vào vai Daniel khóc nức nở

"Daniel... Hwang Yoo Hee, cô ta... cô ta sao có thể độc ác như vậy? Seong Woo là em trai của cô ta... là em trai của cô ta mà... là tại em... tất cả đều là tại em..."

Daniel bàng hoàng ôm chặt lấy bờ vai đang run rẩy của David tay cũng siết chặt lại thành nắm đấm, đôi mắt đỏ lên vì phẫn nộ

Trong phòng bệnh im lặng đến đáng sợ, David cùng Daniel đau lòng nhìn Seong Woo đang hôn mê bất tỉnh ở trên giường bệnh, bác sĩ nói tai nạn gặp phải quá nặng, ảnh hưởng rất nhiều đến não bộ, rất có thể cậu sẽ không tỉnh lại... sẽ phải sống cuộc đời thực vật

David càng nhìn Seong Woo càng thấy lửa giận trong lòng không nguôi được, cậu xoay người muốn rời đi thì bị Daniel giữ lại

"Em đừng nóng nảy, hiện giờ nếu kích động đến Hwang Yoo Hee, cô ta rất có thể sẽ bỏ trốn!"

David siết chặt tay hít thở khó khăn, cuối cùng cũng buông lỏng tay, nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe của Daniel, cậu đau lòng vỗ nhẹ lên vai anh an ủi

"Đừng lo lắng, em tin cậu ấy sẽ tỉnh lại, vì Seong Woo yêu anh, cậu ấy sẽ không nỡ bỏ lại một mình anh trên cõi đời này!"

Daniel như bị nói trúng tâm tư, nước mắt chảy dài trên gương mặt anh tuấn của anh, anh nức nở cầm lấy tay David

"Huy, có phải anh rất ngu ngốc không? Lúc có em ấy ở bên cạnh, anh hoàn toàn không để em ấy vào lòng, hoàn toàn không biết trân trọng em ấy, anh biết tình cảm  của em ấy nhưng lại thờ ơ như không biết, thậm chí... anh tàn nhẫn chối bỏ tình cảm đó... anh..."

"Daniel, tình yêu giống như thuốc phiện vậy, nó khiến người ta say mê không dứt, nhưng cũng khiến người ta mù quáng đánh mất lý trí của mình, anh không nên tự trách mình, em tin cậu ấy cũng không trách anh, cũng không muốn thấy anh như vậy! Cậu ấy nếu biết anh cũng yêu mình, chắc chắn sẽ rất vui, anh phải mạnh mẽ lên, phải chờ cậu ấy tỉnh lại rồi dùng quãng đời còn lại của mình để bù đắp cho cậu ấy!"




Lúc bấy giờ Jinyoung đứng trước căn hộ của Hwang Yoo Hee, gương mặt sắc lạnh bấm chuông

Hwang Yoo Hee từ bên trong chạy ra mở cửa, vừa nhìn thấy Jinyoung thì gương mặt căng thẳng của cô liền dịu xuống rồi nở nụ cười

"Anh đến chơi sao? Mau vào nhà đi!" thế nhưng Jinyoung vẫn đứng yên trước cửa, gương mặt lạnh tanh nhìn Yoo Hee, cả người cô ta trở nên cứng nhắc, cười gượng nói

"Sao vậy?"

Bấy giờ Jinyoung mới chậm rãi nói

"Em không biết gì sao?"

Hwang Yoo Hee bắt đầu chấn động, cô ta lắp bắp nói

"Biết... biết cái gì?"

Anh nhìn cô bằng ánh mắt dò xét, cảm nhận được ánh mắt của Jinyoung, Yoo Hee theo bản năng sợ hãi lùi lại, thế nhưng anh nhanh chóng thu hồi ánh mắt kia rồi lên tiếng

"Thật sự không biết sao? Lẽ nào chưa có ai gọi điện báo cho em? Em không biết rằng em trai em Ong Seong Woo nhập viện vì tai nạn giao thông sao?"

Hwang Yoo Hee càng nghe càng run rẩy, thái độ của Jinyoung với cô càng thập phần kỳ lạ khiến cô có chút đề phòng, nhưng mối nghi ngờ của Yoo Hee nhanh chóng bị xóa bỏ, Jinyoung dịu dàng nắm lấy tay Yoo Hee nói

"Không cần sợ, anh cũng mới vừa biết, thay đồ đi... anh đưa em đến thăm cậu ấy"

Hwang Yoo Hee nuốt nước miếng, gật đầu chạy vào trong thay đồ, Jinyoung đứng bên ngoài tựa vào cánh cửa, tay rút điện thoại ra vội nhắn tin cho ai đó rồi cất vào, ánh mắt thâm sâu khó lường nhìn vào căn nhà của Yoo Hee rồi thở dài

Không bao lâu cả anh và cô đều có mặt ở bệnh viện, hai người hỏi thăm rồi vội vàng chạy vào phòng bệnh của Seong Woo, cửa phòng vừa mở ra thì thời gian như ngưng trệ, bọn họ bốn người nhìn nhau trong im lặng, bầu không khí khó xử đến tột cùng, cuối cùng Daniel lên tiếng trước

"Cô Hwang, cô đúng là đến rất sớm đó!"

Hwang Yoo Hee nghe vậy liền chột dạ hơi lùi về sau thì chạm phải người của Jinyoung, thình lình cô hoảng hốt quay mặt lại thì bắt gặp nụ cười dịu nhẹ của anh, anh nắm lấy tay Yoo Hee kéo đến trước mặt Daniel rồi nói

"Kẹt xe"

"Trễ như vậy vẫn còn kẹt xe sao?"

"Phải!"

Đoạn đối thoại có phần kì dị của Jinyoung và Daniel khiến David ở bên cạnh chau mày không hiểu, sao cậu cảm thấy hôm nay thái độ của hai người nam nhân này có gì đó rất khác thường? Rồi ánh mắt của cậu di chuyển sang Yoo Hee, thấy cô ta dùng ánh mắt lo sợ nhìn Seong Woo đang nằm trên giường bệnh, trong lòng cậu như nổi lên giông bão, lúc này cậu chỉ muốn một dao giết chết cô ta

"Người nằm đó là em trai cô, cô không thấy đau lòng sao? Một giọt nước mắt cũng không có!" David mỉa mai

Bàn tay đang cầm túi xách của Hwang Yoo Hee nhanh chóng siết chặt lại, hoảng hốt nhìn về phía cậu, đối với thái độ của cô, David chỉ cười đầy khinh miệt đáp trả

Bất ngờ, Jinyoung lên tiếng

"Yoo Hee vốn là cô gái mạnh mẽ, tuy cô ấy không khóc nhưng trong lòng vẫn rất không yên... có đúng không?" anh nói rồi ánh mắt mờ ảo dời về phía Yoo Hee

Biết Jinyoung đang nói đỡ cho mình trước mặt David, Yoo Hee mừng thầm gật đầu, cô từng bước đi về phía giường bệnh của Seong Woo, vừa đưa tay định nắm lấy tay Seong Woo liền bị David hất mạnh ra khiến cả người cô ta chao đảo, cũng may Jinyoung nhanh chân bước đến đỡ lấy cô

"Cậu làm cái gì vậy?" Hwang Yoo Hee chau mày khó chịu nói

"Tôi vừa mới lau người cho Seong Woo, đừng có đụng cái bàn tay bẩn thỉu của cô vào người cậu ấy!" David lạnh lùng trả lời

Hwang Yoo Hee nghe vậy liền tức đến đỏ mặt, cô ta giãy ra khỏi người Jinyoung rồi bước đến trước mặt David hùng hổ nói

"Seong Woo là em trai của tôi, cậu lấy quyền gì không cho tôi chạm vào người nó?"

"Phải không? Tôi lại không nhìn ra cô có chỗ nào giống chị của Seong Woo, sẽ không có người chị nào đối xử với em mình như vậy!"

Hwang Yoo Hee cứng họng mở to mắt nhìn David, trong lòng không khỏi run rẩy lo sợ, lúc này Jinyoung ở phía sau cũng tiến đến nắm lấy tay Yoo Hee kéo về

"Được rồi, hai người đừng gây nhau nữa!"

Lông mày David chau lại đến khó chịu, đôi mắt sắc bén nhìn thẳng đến bàn tay đang nắm lấy tay Hwang Yoo Hee của Jinyoung, trong lòng sinh ra cảm giác tức giận đến lạ thường

"Cũng phải! Đây là bệnh viện, cô muốn tìm người cãi nhau với cô thì về nhà mà tìm, tôi đối với loại người như cô không có hứng thú, cũng may người như cô vẫn còn có người để ý..."

Cả Daniel và Jinyoung đều chau mày lại nhìn phản ứng kỳ lạ của David, khóe miệng Jinyoung khẽ cong lên, đôi mắt ánh lên tia thú vị nhìn cậu

"Cậu nói vậy là có ý gì?" Hwang Yoo Hee tức giận gằn giọng nói

"Ý gì là ý gì? Tôi chỉ nói sự thật thôi, không phải cô hay chạy đến tìm tôi khoe khoang rằng Bae Jinyoung tốt với cô như thế nào sao? Hiện giờ tôi thấy cô nói rất đúng! Bae Jinyoung không những tốt với cô mà còn rất hợp với cô, hai người đúng là long phụng hòa hợp, trời sinh một cặp, khi nào kết hôn nhớ mời tôi, tôi nhất định sẽ đến dự!"

Hwang Yoo Hee nghe vậy không biết trong lòng nên vui hay buồn, cậu tố giác cô hay đến tìm để chia rẽ cậu và Jinyoung, nhưng đồng thời cũng cho thấy kết quả rất thành công rồi... cô chia rẽ thành công rồi không phải sao?

Lúc này Jinyoung bên cạnh chau mày nhìn David, bàn tay đang nắm lấy tay Yoo Hee càng siết chặt nói

"Em nghĩ anh và Yoo Hee rất hợp, có thể tiến đến hôn nhân?"

"Phải!" David lạnh lùng trả lời

"Vậy được rồi, anh kết hôn với cô ấy!" Jinyoung nói rồi nhanh chóng kéo Yoo Hee ra ngoài

Bàn tay David cũng nhanh chóng siết chặt lại, trong lòng đau đớn đớn khôn nguôi, Daniel đứng bên cạnh hết nhìn vẻ mặt phẫn uất của David, lại nhìn theo bóng dáng của Jinyoung mà mỉm cười

Ở bên ngoài phòng bệnh, Hwang Yoo Hee ngập ngừng dò hỏi Jinyoung

"Jinyoung, anh... lời của anh lúc nãy..."

"Là thật, anh sẽ kết hôn với em... càng sớm càng tốt!" Jinyoung trả lời dứt khoát rồi buông tay Yoo Hee rời đi

Hwang Yoo Hee đứng phía sau mỉm cười hạnh phúc nhìn theo bóng lưng Jinyoung

Chẳng lẽ... mơ ước của mình sắp thành hiện thực rồi? Jinyoung thật sự sẽ kết hôn với mình sao?



Hôm sau David mang vẻ mệt mỏi cùng Jaehwan đến ăn tại một nhà hàng, cậu hẹn anh vì muốn cùng KY hoàn thành cho xong các dự án hợp tác, để rồi tập trung mà đối phó Hwang Yoo Hee

"Em muốn ăn gì?" Jaehwan nhìn David nhẹ nhàng hỏi

Cậu mệt mỏi trả lời

"Mì Ý đi!"

Jaehwan nghe xong liền quay sang người bồi bàn nói

"Cho tôi hai phần mì Ý, à còn nữa, mang cho tôi một ly nước cam ép!"

Người bồi bàn nghe xong liền gật đầu chạy đi, lúc này David mới chau mày hỏi

"Anh gọi nước cam làm gì vậy? Anh mệt sao?"

"Không có! Là gọi cho em đó, anh thấy em có vẻ rất mệt mỏi" Jaehwan mỉm cười nói

Trong lòng cậu chợt dâng tràn một cỗ ấm áp, còn có chút đau lòng mà yếu ớt nói

"Thật ra cũng chỉ có anh quan tâm đến em..."

"Không đâu, còn rất nhiều người quan tâm em, nhưng em cứ nhớ anh chính là người xếp đầu tiên là được rồi!"

Hai người nhìn nhau mỉm cười cho đến khi thức ăn được dọn lên, vừa cùng nhau ăn được một lát thì từ bên ngoài Hwang Yoo Hee cùng Jinyoung bước vào, cô ta hớn hở kéo tay Jinyoung đi, vừa đi vào trong thì cả hai nhìn thấy Jaehwan và David đang ngồi ăn với nhau, hơn nữa còn cười cười nói nói với nhau rất thân thiết

Đúng lúc này David ngước lên thì chạm phải ánh mắt khiêu khích của Hwang Yoo Hee cùng ánh mắt nóng rực của Jinyoung, cậu chột dạ cầm ly nước cam uống một hơi đến nỗi bị sặc, Jaehwan ở đối diện thấy vậy liền chạy sang bên cạnh vỗ vỗ lưng cậu nói

"Em có sao không?"

David ho đến đỏ mặt, khó chịu lắc đầu trả lời Jaehwan, ở phía bên kia Hwang Yoo Hee trông thấy một màn này liền mỉm cười rồi kéo Jinyoung đến bàn của David và Jaehwan

"Trùng hợp thật! Lại gặp hai người ở đây!"

Jaehwan ngước lên nhìn Hwang Yoo Hee đầy chán ghét rồi đôi mắt anh như bắn điện khi nhìn vào bàn tay đang tự nhiên ôm lấy tay Jinyoung của Hwang Yoo Hee mà khó chịu nói

"Phải không? Sao tôi cảm thấy như mình muốn ăn bữa cơm cũng phải gặp khó khăn như vậy?"

Hwang Yoo Hee tức giận định gây nhau với Jaehwan nhưng lại nhanh chóng nhận ra Jinyoung và David đang nhìn nhau hết sức không bình thường liền cho qua và mỉm cười nói

"Không biết chúng tôi có thể ngồi cùng không?"

"Không thể! Ở đây nhiều bàn như vậy, tại sao lại cứ phải ngồi cùng chúng tôi?" Jaehwan chau mày nhìn Hwang Yoo Hee

"Ưm... thì dù sao chúng ta cũng là người quen, hơn nữa... tôi thấy ít ra David đối với Jinyoung quan hệ cũng không tầm thường cho nên mới muốn thông báo chút chuyện..."

Lông mày của Jinyoung và Jaehwan cùng lúc chau lại, Jinyoung còn chưa kịp mở miệng thì Jaehwan đã chen vào

"Chuyện của cô chúng tôi không có hứng thú, mời cô đi dùm cho!"

Jaehwan nói xong muốn trở về chỗ tiếp tục ăn thì Yoo Hee nhanh miệng nói tiếp

"Sẽ không mất nhiều thời gian đâu... thật ra tôi cũng chỉ muốn tốt cho David thôi, muốn cho cậu ấy biết rằng tôi cùng Jinyoung dự định sẽ kết hôn với nhau, muốn giúp cậu ấy chặt đứt tình ý với chồng sắp cưới của tôi để bản thân cậu ấy không bị tổn thương thôi!"

Hwang Yoo Hee vừa nói dứt câu, Jaehwan liền mở to mắt hết nhìn Jinyoung rồi lại nhìn sang David

Yoo Hee cố tình nói lớn như vậy khiến người xung quanh nghe được liền xì xầm bàn tán, Jinyoung ở bên cạnh tức giận giữ lấy tay Yoo Hee nói

"Em đừng có ở đây ăn nói hàm hồ nữa được không?" 

Tay Yoo Hee bị nắm chặt đến đau nhói, cô ta nhăn nhó nhìn Jinyoung

"Anh làm sao vậy? Đau quá!"

Jinyoung thấy vậy liền giật mình buông lỏng tay, Hwang Yoo Hee tức giận rời mắt sang người nãy giờ đang im lặng - David mà nói móc

"Sao vậy? Sao cậu không nói gì? Có phải là tôi nói đúng tâm tư của cậu rồi đúng không? Nên khiến cậu vì thất tình mà đau lòng?"

David lập tức ngước lên, dùng ánh mắt sắc lạnh nhìn Yoo Hee khiến cô ta hoảng hốt hơi rụt cổ lại, cậu mở miệng định nói gì đó lại bắt gặp ánh nhìn thăm dò của Jinyoung, bên tai lại nghe được những lời bàn tán của mọi người, bàn tay cậu bất giác siết chặt lại, Jaehwan ở bên cạnh bỗng nhiên nắm lấy bàn tay đang siết chặt của cậu rồi lạnh lùng nói với Hwang Yoo Hee

"Tôi nghĩ cô chắc đã hiểu lầm, hai người muốn kết hôn thì cứ việc, David chắc chắn không để ý, bởi vì tôi và cậu ấy đang hẹn hò, chúng tôi cũng sắp kết hôn rồi!"

Hwang Yoo Hee định trước mặt mọi người châm chọc David, ai ngờ bị nói cho cứng họng, chỉ biết hậm hực mím môi lại, Jinyoung nghe thấy lại càng bàng hoàng hơn, bàn tay anh nhanh chóng siết chặt lại, đưa ánh mắt mong chờ nhìn David, anh muốn cậu cho anh một câu trả lời...

Bấy giờ David cũng rất ngạc nhiên bởi câu nói của Jaehwan, nhưng rồi cậu nhìn thấy bàn tay Hwang Yoo Hee vẫn đang nắm lấy tay Jinyoung... lại nhớ đến những bức ảnh mà cậu nhận được liền lạnh nhạt nhìn Jinyoung nói

"Phải! Chúng tôi sắp kết hôn rồi, sẽ sớm thôi, hai vị sẽ nhận được thiệp mời! Còn có... hiện giờ chúng tôi còn việc bận phải đi, hai vị ăn ngon miệng!"

Nói rồi David đứng dậy, mắm lấy tay Jaehwan kéo đi, hai người đặt lại tiền trên bàn rồi lạnh lùng lướt qua Jinyoung cùng Yoo Hee mà rời đi




Trong xe, bầu không khí giữa Jaehwan và David bắt đầu trở nên ngột ngạt, hai người lúng túng nhìn nhau rồi cùng lúc lên tiếng

"Thật ra anh.../ Em..."

"Anh nói trước đi!" David mỉm cười

Nhìn thấy nụ cười của cậu, Jaehwan liền ngại ngùng ấp úng mở miệng

"Thật ra anh là muốn giúp em, em sẽ không giận chứ?"

"Không đâu, em cảm ơn anh còn không hết, làm sao giận anh được? Chỉ là... nhà hàng hôm nay là nhà hàng anh thường tới, còn có... lúc nãy em nhìn thấy có vài phóng viên quen mặt, chỉ sợ chuyện này bị truyền ra ngoài, sẽ không dễ dàng giải quyết..."

David vừa dứt lời, Jaehwan đột nhiên nắm lấy tay cậu tha thiết nói

"Anh chịu trách nhiệm với lời nói của mình là được rồi!"

"Anh..." David mở to mắt ngạc nhiên nhìn Jaehwan

"Daehwi, anh biết em đối với anh là bạn tốt không hơn không kém, nhưng mà anh vẫn muốn chăm sóc em, bảo vệ cho em, anh không muốn chỉ đứng một bên mà nhìn em bị người khác làm tổn thương nữa, để anh chăm sóc cho em có được không?"

David đối với lời nói thâm tình của Jaehwan hoàn toàn không biết phải nói gì cho đúng, cậu gượng cười nói

"Sao vậy? Anh như vậy là đang cầu hôn em sao? Anh muốn chịu trách nhiệm à?"

"Phải!"

David rơi vào trạng thái im lặng khó xử, cậu hoang mang không biết nên trả lời anh thế nào, vẫn cảm nhận được ánh mắt ấm áp chờ đợi của anh, cậu khó xử lên tiếng

"Jaehwan, em biết anh tốt với em... nhưng em không xứng, em không thể ích kỷ phá hoại hạnh phúc của anh được, hơn nữa... em đã có con rồi!"

Nhưng trái với suy đoán của cậu, Jaehwan khi nghe nói cậu có con lại rất bình tĩnh trả lời

"Việc này anh đã biết rồi, hôm qua anh đến tìm em, không có em ở nhà, thay vào đó là con em cùng một chàng trai tên Park Woojin"

Đến đây David hoàn toàn im bặt, thật ra cậu đang rất hoang mang, cậu đến bây giờ còn vướng bận cái gì chứ? Bae Jinyoung sao? Anh ta đã không xứng nữa rồi! Daniel sao? Anh ấy đã yêu Seong Woo rồi! Cái cậu còn vướng bận chỉ là Ken, Ken còn nhỏ, nó cần một gia đình hoàn chỉnh... và còn bản thân cậu, cậu đã quá mệt mỏi, cậu không muốn tiếp tục yêu thương Bae Jinyoung nữa... giữa người mình yêu và người yêu mình... cậu chắc hẳn biết nên chọn ai rồi...

"Anh thật sự muốn kết hôn với em? Không phải là tùy hứng? Càng không hối hận?" David suy nghĩ một hồi lâu cuối cùng chậm rãi lên tiếng

"Thật sự không tùy hứng, cũng không hối hận!" Jaehwan nghiêm túc trả lời

"Vậy còn Ken...?"

"Anh sẽ không để ý, anh đối với em ra sao chính em cũng hiểu rất rõ, Ken anh càng không có ý kiến!"

"Vậy... em kết hôn với anh!"

David vừa nói dứt lời Jaehwan liền mừng rỡ ôm chầm lấy cậu

"Em chịu lấy anh rồi! Cuối cùng em cũng chịu lấy anh rồi!"

Trong niềm vui của Jaehwan, David mơ hồ nhìn ra bên ngoài, trong lòng không khỏi hỗn loạn, đoạn tình cảm này có lẽ cậu phải chấm dứt rồi... chúng ta xem như có duyên không nợ vậy, em cùng anh từ bây giờ sẽ không nợ gì nhau nữa, anh sống cuộc sống của anh, em sống cuộc sống của em, anh có gia đình của anh, em cũng có gia đình của em...




Vào buổi chiều, Jinyoung đang mệt mỏi nghỉ ngơi ở biệt thự của mình thì dưới nhà bỗng trở nên ầm ĩ

"Các người bỏ tôi ra, tôi nhất định phải gặp Bae Jinyoung, tên chết tiệt kia! Anh xuống đây, xuống đây ngay cho tôi!" Jihoon nổi điên ở dưới nhà la lối, quản gia cùng người làm và Guanlin có khuyên thế nào cũng không được

"Jihoon à, em bình tĩnh một chút đi!" Guanlin méo mặt giữ lấy cậu

Em có muốn làm nghệ sĩ nữa hay không vậy? Thật mất hình tượng quá đi...

"Anh buông em ra! Em phải lôi cổ cái tên não heo kia xuống đây dạy cho anh ta một bài học, tên não heo nhà anh xuống đây cho tôi, xuống đây mau!" Jihoon càng nói càng kích động rống lên khiến quản gia và người làm trong nhà đều sợ hãi

Lúc này Jinyoung cũng từ trên lầu đi xuống, vẻ mặt hết sức mệt mỏi

Vừa thấy Jinyoung, Jihoon liền lao đến túm cổ áo anh lôi xuống

"Bae Jinyoung! Não anh bị úng nước có phải không? Anh muốn kết hôn với Hwang Yoo Hee? Anh muốn chết sao?"

Đột nhiên bị túm cổ áo, Jinyoung bực mình đẩy Jihoon ra

"Yah! Em uống lộn thuốc hay sao mà lại chạy đến gây sự với anh?"

"Phải rồi! Là tôi uống lộn thuốc nên mới đi lo lắng cho tên chết tiệt nhà anh! Anh đúng là tức chết tôi mà, anh kết hôn với con mụ phù thủy đó, vậy còn Daehwi bảo bối của tôi thì sao? Còn cậu ấy thì sao hả?"

"Anh có lý do của mình!"

"Lý do? Anh ngụy biện! Anh có biết hôm nay Daehwi gọi điện nói gì với tôi không? Cậu ấy nói muốn tôi làm phụ dâu, cậu ấy muốn kết hôn với Kim Jaehwan, là kết hôn đó!"

Jinyoung bàng hoàng nắm lấy vai Jihoon giữ chặt lại gằn giọng hỏi

"Cái gì? Daehwi thật sự muốn kết hôn với Jaehwan?"

Những lời cậu nói ở nhà hàng, anh tưởng chỉ là nói đùa... tại sao... tại sao lại?

"Cái gì mà thật sự với không thật sự, tôi nói cho anh biết! Anh mà dám kết hôn với Hwang Yoo Hee, tôi sẽ phá nát đám cưới của hai người! Còn nữa, tôi không biết anh dùng cách gì, cướp dâu hay bắt cóc hay gì gì đó, nhất định phải ngăn Daehwi lại! Tôi hứa làm phụ dâu là đám cưới của anh và Daehwi, chứ không phải đảo lộn như vậy!"

Dứt lời Jihoon đùng đùng nổi giận đi ra ngoài, Guanlin tiến đến vỗ vai an ủi Jinyoung

"Jihoon tuy nổi giận như vậy nhưng vẫn là về phe cậu, bên Jihoon sẽ thử khuyên nhủ Daehwi, còn có... đến quán bar đi, tôi đưa Jihoon về rồi sẽ đến, chúng ta có chuyện cần bàn đó..."

Guanlin nói rồi cũng ra về, Jinyoung thì vô lực đi lên phòng, trong ánh mắt đau lòng của quản gia cùng người làm trong nhà, thiếu gia của họ và thiếu phu nhân sao lại đi đến nước này?




Tại quá bar...

"Các người còn cười được sao? Bây giờ Daehwi nổi giận đòi kết hôn với Jaehwan rồi kìa!" Jinyoung tức giận đặt ly rượu xuống bàn

Daniel cùng Guanlin ở đối diện cười đến không thấy tổ quốc

"Tôi nói, lúc ở bệnh viện nhìn cậu và Huy gây đến long trời lở đất như vậy, còn nghĩ Huy là chỉ ghen, không ngờ lại quay lưng với cậu thật!" Daniel cười hả dạ nhìn Jinyoung

"Còn không phải tại các cậu sao? Nói cái gì muốn tôi giữ chân Hwang Yoo Hee, cái gì mà tôi phải hi sinh thân mình để khiến cô ta lơ là cảnh giác, bày trò bắt tôi kết hôn với cô ta, giờ thì hay rồi! Daehwi em ấy nổi giận đòi kết hôn với người khác luôn!" Jinyoung tức giận đến nỗi đỏ cả mặt, thái độ như muốn bóp chết hai kẻ trước mắt

"Không phải cậu nói không muốn David nhúng tay vào kế hoạch trả thù này sao? Không phải sợ cậu ấy gặp nguy hiểm à? Hơn nữa, Hwang Yoo Hee là muốn dành cậu, cậu không chủ động nhào vào lòng cô ta thì lấy gì mà tìm chứng cứ?"

"Chỉ với việc cậu là nhân chứng vụ tai nạn của Seong Woo chưa đủ để tống cô ta vào tù, đó chỉ là cô ta gián tiếp gây tai nạn thôi!" Guanlin nhếch môi nâng ly rượu lên thưởng thức

Jinyoung vừa định mở miệng nói gì đó thì cửa phòng đột nhiên mở ra, từ bên ngoài một người diện đồ đen nhẹ nhàng bước vào trên tay còn cầm theo một phong bì...

"Những thứ còn lại mà anh cần tìm chính là chứng cứ ngụy tạo hiện trường cùng nhân chứng cho lời khai giả, tất cả đều ở nhà cô ta..."

"Kim... Kim Soo Yeon!"

Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me