LoveTruyen.Me

Chuyen Ver Bjyx Hon Nhan Trong Thu Han Hoan

Tối hôm ấy, sau khi bữa tiệc kết thúc, Phó Thuần có ngỏ ý đưa cậu về nhà.

Đến gần cổng biệt thự Jie, cậu đã vội vã nói Phó Thuần dừng xe lại để mình tự đi bộ vào trong, vì nếu để anh nhìn thấy sẽ thật phiền phức.

"Hôm nay cảm ơn anh rất nhiều."

Tiêu Chiến  bước xuống xe, không quên cảm ơn Phó Thuần đã đưa mình về nhà.

"Không có gì, em vào trong đi."

Phó Thuần mở cửa bước ra ngoài để tiễn cậu. Lúc cậu đã đi được vài bước, Phó Thuần đột nhiên lên tiếng gọi cậu lại, dường như là có chuyện muốn nói.

"À chờ chút đã Tiêu Chiến..."

"Có chuyện gì nữa sao?"

"Sắp tới buổi Triển lãm Eva rồi, em vẫn sẽ cùng anh đi tới đó chứ?"

"Chuyện này…"

"Sao thế? Đừng nói với anh, em không muốn đi nhé"

"Tôi vẫn đi, bởi vì tôi cũng rất muốn tới đó."

Cậu ấp úng, thực ra là vì cậu ngại nếu bị anh phát hiện thì sẽ không ổn. Cậu còn không biết bữa tiệc hôm nay anh có xuất hiện hay không nữa?

"Vậy tới lúc đó anh sẽ đến đón em."

Cậu tạm biệt Phó Thuần để bước vào nhà, sau đó Phó Thuần cũng nhanh chóng lái xe rời đi.
Thật không ngờ khi vừa bước chân vào cổng biệt thự cậu đã nhìn thấy anh đứng ở ngoài hiên cùng mấy người hầu.

"Thiếu gia, thiếu phu nhân về rồi."

Một người hầu lên tiếng nhắc anh, Vương Nhất Bác từ từ mở mắt nhìn về phía cổng.
Chàng trai với bên đầu gối bị thương đang đi khập khiễng về phía mình. Anh chau mày, lẳng lặng đứng dậy bước đến chỗ của cậu.

"Vương… Vương Nhất Bác."

"Bị thương sao?"

"Ừm…"

Nhìn thấy vết thương ở đầu gối của cậu, anh bỗng dưng bước đến và xé bỏ phần vải xung quanh chỗ đầu gối kia ra để khỏi chạm vào vết thương.
Ngay sau đó anh vô tư ẵm cậu lên tay rồi bước vào trong.

"Thả…thả tôi xuống đi, tôi vẫn tự đi được."

"Câm miệng."

Anh lại trưng bày cái vẻ mặt đó. Cái vẻ mặt hờn cả thế giới.
Cậu bĩu môi, chỉ biết ôm lấy cổ của anh, im lặng vì nếu còn nói nữa chắc anh cắt lưỡi cậu mất.
Anh bế cậu qua những con mắt của người hầu, cậu thì rất ngại nhưng anh thì không.
Vương Nhất Bác bế cậu vào phòng, đặt cậu ngồi xuống giường một cách nhẹ nhàng.
Đột nhiên cậu nhìn anh rồi nói:

"Nay anh không tới khách sạn Anna sao? Tôi đã đợi rất lâu nhưng…vẫn không thấy anh tới."

Anh lạnh lùng đáp:

"Tôi có tới đó, cậu không nhìn thấy sao?"

"Hả? Anh tới lúc nào? Tại sao không gọi tôi?"

Đột nhiên anh bật cười, nụ cười như đang cố chế giễu:

"Lúc đó cậu đang thân thiết cùng Phó Thuần, tôi gọi cho cậu à? Chẳng lẽ cậu muốn tôi phá vỡ bầu không khí tình cảm lãng mạn của hai người?"

"Anh hiểu lầm rồi. Tôi đi cùng Phó Thuần là vì muốn trả ơn anh ấy đã cứu tôi, anh ấy muốn tôi trở thành bạn đồng hành tham gia buổi tiệc nên tôi mới…"

Đột nhiên mặt anh biến sắc, lao đến bóp chặt lấy hai bên má của cậu. Ánh mắt đằng đằng sát khí nhìn chằm chằm vào cậu, cậu sợ hãi, nắm lấy cổ tay của anh:

"Ah…anh đang làm tôi đau…"

"Lỡ hắn bảo muốn cậu ngủ cùng hắn thì cậu cũng đồng ý sao? Tiêu Chiến, tôi không ngờ cậu là kẻ dễ dãi như vậy đấy?"

Cậu bị anh bóp chặt lấy mặt, đau điếng nhưng vẫn phải phủ nhận.
Cậu lắc đầu lia lịa:

"Tôi đã nói không phải, tôi và anh ấy không có gì cả…"

Gương mặt cậu tái mét lại dường như không chịu được nữa. Thấy vậy, anh bèn buông tay ra, ngay lập tức cậu đã ho khan liên tục.

"Khụ…khụ…"

Người đàn ông này lúc tức giận thật đáng sợ, suýt nữa cậu đã chết dưới tay của anh rồi.

Đột nhiên anh đè cậu xuống giường, ngửi mùi trên người của cậu, anh đang muốn xác định xem rốt cuộc có mùi của Phó Thuần ở trên người của cậu không?

"Anh làm gì vậy mau tránh ra đi."

Cậu vung tay đẩy anh ra khỏi cơ thể của mình. Chiếc vòng trên tay của cậu đã khiến anh để ý tới nó.
Anh túm lấy cổ tay cậu, nhìn chiếc vòng, nói:

"Hắn tặng cậu sao?"

Cậu cố rụt tay lại nhưng không sao làm được vì anh đang nắm rất chặt.
Cậu lắc đầu:

"Không…không phải."

Anh đang rất tức giận, vô cùng tức giận.
Anh tháo chiếc vòng ấy ra khỏi tay của cậu và ngay lập tức bẻ nó trước mặt của cậu.

"Đừng mà!"

Rắc! Rắc!

Chiếc vòng bị bẻ làm đôi, làm ba. Cậu không ngờ anh lại dám làm điều này.
Anh đưa ba mảnh vỡ của chiếc vòng ra trước mặt cậu rồi từ từ buông tay, thả nó rơi xuống mặt đất.

"Vương Nhất Bác, anh điên rồi sao? Tại sao lại bẻ vòng của tôi?"

"Hình như tôi từng cảnh cáo cậu rồi có phải không?"

"Cái gì?"

"Bất kì người đàn ông nào muốn cướp cậu khỏi tay tôi, tôi sẽ hủy hoại hắn. Nếu Phó Thuần đã muốn giúp cậu như vậy thì tôi sẽ chiều hắn."

Nước mắt trên khóe mắt của cậu chậm rãi lăn xuống gương mặt xinh đẹp, cậu lặng lẽ cúi nhặt ba mảnh vỡ của chiếc vòng lên, nhìn thấy cảnh tượng này anh đã ngay lập tức đá nó đi trước khi cậu nhặt chúng.

"Còn muốn nhặt thứ rác rưởi này nữa sao?"

"Vương Nhất Bác, anh quá đáng vừa thôi chứ? Tại sao anh lại muốn hủy hoại tất cả những người muốn giúp tôi?"

"Vì cậu là con trai của Tiêu Lương, vì cậu không xứng đáng để được hạnh phúc. Cậu mãi mãi phải chịu sự trừng phạt của tôi, suốt đời…phải phục tùng tôi."

Hôm sau, tập đoàn BX,

"Có chuyện nhỏ như vậy mà các người cũng làm không xong. Lấy tiền của tôi mà không làm nên hồn gì thế hả?"

Nhan Điềm đứng trong cầu thang thoát hiểm, nói chuyện điện thoại với ai đó. Ả liên tục cáu gắt, thỉnh thoảng còn ngó ngang dọc để đề phòng không biết có người nào không.

"Xin lỗi tiểu thư tại lúc đó có một tên xuất hiện phá hỏng mọi chuyện." Đầu dây bên kia đáp lại là giọng của một người đàn ông.

"Cái gì? Anh ta là ai?"

"Tôi không biết nhưng nghe Tiêu Chiến kia gọi hắn là Phó Thuần."

"Phó Thuần? Lại là anh ta. Thôi được rồi, cầm tiền và im miệng cho tôi. Trốn cho kỹ đừng để ai phát hiện đấy."

"Vâng."

Nhan Điềm cúp máy, ả chau mày nắm chặt điện thoại, miệng lẩm bẩm:

"Tiêu Chiến, tên nhân tình của cậu đúng là thích lo chuyện bao đồng."

Lát sau, Nhan Điềm mở cửa cầu thang thoát hiểm bước ra ngoài thì vô tình chạm mặt trợ lý Trương.

"Trợ lý Trương có chuyện gì mà gấp gáp vậy?"

"Giám đốc Nhan, các cổ đông đang đợi ở phòng họp cho nên tôi đang đi thông báo với chủ tịch."

"Để tôi đi cho, anh cứ đi làm việc của mình đi."

"Vậy làm phiền giám đốc Nhan rồi."

Nhan Điềm làm vậy là muốn có thời gian riêng tư với anh. Ả muốn gặp anh nhiều hơn, gần gũi anh nhiều hơn.

Văn phòng chủ tịch,

"Vương Nhất Bác, đây là công ty đấy, mau buông tôi ra...ưm."

Tiêu Chiến lại bị anh ép vào tường cưỡng hôn mạnh bạo. Thú tính của anh có thể nổi lên bất cứ lúc nào. Không cho cậu có cơ hội chống cự, anh đưa lưỡi vào bên trong khoang miệng của cậu, quấn quýt lấy chiếc lưỡi đang không chịu nghe lời kia.
Một màn cháo lưỡi hoàn hảo, khiến bầu không khí này trở nên lãng mạn hơn.

"Ưm…"

Cả hai đều thở dốc, cậu còn chưa kịp ổn định nhịp thở đã bị anh cởi hết cúc áo.
Làm tình ngay tại văn phòng này sao? Rõ ràng anh nói hận cậu nhưng tại sao lại làm loại chuyện này với cậu?

"Không được. Tôi không muốn!"

Cậu giữ chặt lấy áo, không cho phép anh có cơ hội thưởng thức cảnh xuân. Anh trừng mắt nhìn cậu, người đàn ông của anh hôm nay thật quyến rũ, anh không thể kiềm chế nên mới tính "thao" cậu ngay tại đây.
Nhưng thật không ngờ cậu lại phản kháng mãnh liệt hơn mọi ngày, đúng là càng ngày cậu càng to gan.

"Nếu cậu còn không buông tay, tôi sẽ không nhẹ nhàng như trước đâu."

Đúng lúc đó, Nhan Điềm bước vào. Nhìn thấy màn tình tứ của anh và cậu ngay trước mắt, ả vô cùng tức giận.
Nhan Điềm vẫn cố giữ bình tĩnh, lên tiếng và phá hỏng bầu không khí kia:

"Chủ tịch, đã đến giờ họp, các cổ đông đang đợi anh."

Anh giật mình quay lại, chau mày nhìn kẻ vô duyên tự ý vào phòng mà không gõ cửa kia. Nhưng đúng là đã đến giờ họp, anh không thể bắt các cổ đông đợi nên đã chỉnh lại cà vạt và rời khỏi phòng như không có chuyện gì xảy ra.
Tiêu Chiến ôm chặt lấy cổ áo, thoát khỏi anh khiến cậu nhẹ nhõm hơn phần nào.

"Tiêu Chiến, tôi nghe nói hôm qua cậu bị Nhất Bác cho leo cây. Cậu có tò mò muốn biết lý do tại sao anh ấy lại đến bữa tiệc đó muộn không?"

🦁💚❤️🐰

Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me