Chuyen Ver Bts X Twice Vmo Den Day Nao Vo Ngoc
- Các con đã biết vì sao ta gọi các con đến đây rồi chứ? - Gõ gõ ngón tay lên ghế, Hirai lão gia uy nghiêm từ lời nói đến cử chỉ. Đưa đôi mắt nhìn hai đứa con gái đang ngồi trước mặt mình. Ông biết, chúng đã biết tất cả. Phải, ông muốn thông gia với nhà họ Kim, một dòng dõi quý tộc giàu có, và ông sẽ có lợi nhuận từ việc này để cứu rỗi cái tập đoàn đang chơi vơi trên bờ phá sản. Cô con gái lớn - Hirai Irene chẳng mấy quan tâm, xòe bàn tay săm soi mấy cái móng vừa mới được sơn. Cất giọng chanh chua, ngạo mạn của một cô tiểu thư chính hiệu: - Ba muốn gả con gái mình cho nhà họ Kim chứ gì! - Phải, vậy... trong hai con, ai sẽ đồng ý? - Hirai lão gia đan các ngón tay vào nhau, ngả người thoải mái ra chiếc ghế sofa. Nhưng ai biết được rằng, trong lòng lão gia là cả một cơn sóng. Làm sao mà ông an tâm giao con gái khi mà con trai của nhà họ Kim bên đó là... một tên mafia của tập đoàn Kim. Nhưng ông bị dồn vào đường cùng rồi, hết cách rồi.- Ba, tên ấy nhỏ tuổi hơn con. Làm gì có cái chuyện vợ lại lớn tuổi hơn chồng được chứ! - Irene lên tiếng phản đối, vẫn chu môi thổi phù phù vào mấy cái móng tay còn chưa khô. Hirai lão gia ậm ừ tán thành rồi đưa mắt nhìn cô con gái còn lại vẻ xót xa. Hirai Momo - cô con gái út của Hirai lão gia từ đầu đến giờ vẫn im lặng. Vì cô biết, người bị kéo vào cuộc ''ép hôn'' này chỉ có cô là phù hợp. Cụp đôi mắt đen láy sau hàng mi dài xuống, tỏ vẻ khó chịu. Sao cô lại vướng vào tình thế khốn đốn như thế này..? Ông trời thật nhẫn tâm với cô. Sau một hồi im lặng, Momo mới lên tiếng, giọng nói trầm uất mang cả một nỗi phiền lòng không biết làm thế nào để vơi đi bớt: - Ba... để con! .... Nâng bước chân nặng nề về phòng, Momo bần thần bước trong vô thức. Đưa tay mở cách cửa gỗ nặng trịch. Sao mà cách cửa nặng giống tâm trạng cô bây giờ quá..? Liệu khi cô lấy chồng, thế giới của cô sẽ tốt đẹp như khi cô bước qua cánh cửa để đến với căn phòng màu hồng phấn mà cô yêu thích...? Hay lại là một màu đen u tối bao trùm lấy cô...? Thả cơ thể rơi tự do xuống chiếc giường xinh xắn. Nhưng sao nó chẳng dễ chịu chút nào cả. Ngày mai, ngày cô đi gặp gia đình nhà chồng để ra mắt. Momo khẽ cười thành tiếng một cách khinh bỉ, khinh cái số phận sao lại sinh ra cô ở cõi đời này, để bây giờ cô phải chịu cái cảnh... lấy chồng sớm. Cô... cô mới 18 tuổi thôi mà. *** - Gì... gì cơ? - Taehyung ngạc nhiên. Con người lạnh băng như anh cũng có lúc phải sửng sốt như thế này. Vì sao ư? Vì cậu phải lấy vợ... ngay lúc này. - Con phải lấy vợ, đó là luật lệ của dòng họ ta khi con đến 21 tuổi! - Kim lão gia lật lật đống hồ sơ trước mặt, cất giọng nghiêm nghị nói mà không nhìn Taehyung đang thấp thỏm đứng ngồi không yên với cái đề nghị hết sức là... điên rồ này. - Nhưng... nhưng không phải là bây giờ, còn cả cái tập đoàn của nhà mình thì sao...!! - Taehyung gằng giọng phản bác, anh nhíu mày bực dọc. Ở đâu ra cái luật lệ... chết người này không biết! - Không nói nữa! Mai lo mà đi gặp nhà người ta, hẹn hết cả rồi đấy! Taehyung đùng đùng bước ra ngoài, đóng cánh cửa một cách bạo lực nhất khiến Kim lão gia giật thót người, sau đó lắc đầu ngán ngẫm với thằng con... trời đánh.Taehyung tiện chân đá luôn chậu cây kiểng trước phòng, hằng học bước lên phòng mình. *** Sáng, mặt trời vừa ló qua cái rèm cửa lớn màu trắng sữa trong phòng của Momo, cô đang còn ngủ thì bị cái ánh sáng ấy làm phiền, khó chịu với tay kéo cái chăn bông to sụ đắp lên mặt rồi... ngủ tiếp. Một lát sau thì inh ỏi ở đâu đó tiếng gọi tên cô. Chắc cô đang mơ nên tiếp tục với giấc ngủ ngàn vàng. Lát sau nữa thì tiếng bước chân rầm rầm ngày càng gần, sau đó nữa là tiếng đập cửa: - Tiểu thư!! Hôm nay cô có hẹn đấy! Dậy đi cô!! Bị quấy rầy, Momo nổi khùng, cô uể oải bước xuống chiếc giường yêu quý, cố gắng lết từng bước chân ra mở cửa, nheo mắt nhìn mấy chị người làm, cất giọng ngái ngủ: - Gì thế...? Trời ơi... !! Đang ngủ mà cứ kêu réo là thế nào hả??? - Nhưng thưa tiểu thư, hôm nay cô có hẹn, cô phải.... - Biết rồi, biết rồi... xuống nhà chuẩn bị đồ ăn sáng cho em, em xuống liền... - Momo đưa tay che miệng bởi cú ngáp dài, mắt nhắm mắt mở đóng rầm cánh cửa gỗ. Vò vò mái tóc đến mức nó xù lên bởi bàn tay nõn nà, trắng trẻo của Momo. Tiếp tục lết cái xác "chuẩn" vào nhà tắm. Momo mặc áo cộc tay trắng với chân váy đen trên đầu gối tóc để xoã nhìn rất phù hợp với tuổi của cô
- Tất nhiên là đi rước con dâu về cho ba anh rồi! Ba nói có chuyện muốn nói với em, nhưng anh không biết chuyện gì. Em nên cẩn thận với ông ấy thì hơn! - Taehyung nheo đôi mắt tuyệt mỹ nhìn Momo. Có lẽ anh hiểu Kim lão gia hơn ai hết. Ba anh là con người độc đoán, để tập đoàn Kim được như hôm nay, ông đã hại không biết bao nhiêu người. Và tất nhiên, nếu có cuộc trao đổi nào, ông sẽ tính đến chuyện lợi nhuận cho mình trước tiên bất kể người nhà hay người xa lạ. Taehyung mở cửa xe, cất giọng - Anh có việc phải đi. Xong việc anh sẽ đến đón em! Giờ thì Momo mới nhận ra, trước cổng nhà mình giờ đây có đến hai chiếc xe BMW màu đen. Một cho anh và một cho cô để đến nhà Kim lão gia. Một tên mặc vest đen bước đến gần cô, cung kính cuối đầu trước cô, cả gương mặt và giọng nói đều lạnh nhưng không buốt giá bằng Taehyung: - Thiếu phu nhân, mời cô lên xe! Momo đưa mắt nhìnTaehyung kiểu không muốn. Thật sự thì đi bên anh, cô cảm thấy an tâm hơn. Nhưng sau đó cũng ngậm ngùi ngồi vào xe. Tên mặc vest đen khi nãy đóng cánh cửa xe sau ôm Momo kịp nhìn Taehyung thêm lần nữa. Phải chi anh đi với cô thì hay biết mấy. Những lời Taehyung nói khi nãy làm cô thấy lo. Chiếc BMW từ từ lăn bánh. Taehyung cho hai tay vào túi quần, đứng nhìn theo chiếc xe ấy khuất dần, rồi cũng bước vào xe, đi về hướng ngược lại.Chiếc xe chạy băng trên một đoạn đường dài. Momo cô cũng bắt đầu nhận ra chiếc xe đang hướng đến khu nhà chỉ dành cho ''đại gia''. Chiếc xe dừng hẳn, cô như bị choáng ngợp trước khung cảnh trước mắt. Tọa lạc ở một vị trí cực đẹp và yên tĩnh, nằm kế bên con sông thơ mộng, căn biệt thự màu trắng nổi bật hẳn so với những căn hộ khác nhờ kiến trúc xa hoa, độc đáo nhưng không kém phần tinh tế. Bên ngoài ngôi biệt thự được trang trí bởi khá nhiều cây xanh và đặc biệt là cánh cửa sắt chạm khắc cầu kỳ có gắn thiết bị tự động rất hiện đại. Tuy nhiên, điều làm căn biệt thự trở nên đắt giá không phải nằm ở những thứ bên ngoài. Cánh cổng sắt có vẻ nặng nề từ từ mở ra, thứ đập vào mắt Momo là một màu xanh của cỏ cây. Mới nhìn thôi đã thấy mát mắt rồi. Nội thất trong căn nhà được thiết kế theo phong cách Châu Âu rất quý phái. Rất nhiều các đồ nội thất có hình dáng lạ và được phủ một lớp màu vàng bên ngoài tạo nên vẻ xa hoa, lộng lẫy. Ngôi nhà tinh tế đến từng chi tiết, ngay cả cầu thang cũng trở thành một tác phẩm nghệ thuật mà ai thấy cũng phải khen ngợi. Bước vào sảnh chính của căn biệt thự, Momo đã thấy Kim lão gia đang ngồi ở phòng khách, thông thả uống từng ngụm nước trà. Phòng khách trong nhà có không gian vừa lịch lãm, vừa kiêu sa, "ngợp mắt". Bộ ghế salon cũng cầu kì không kém căn biệt thự. Quả thật chủ nhân căn nhà này có con mắt thẩm mỹ rất tốt, kết hợp trang trí tạo cho người ta cảm giác dễ chịu. - Nào, ngồi xuống đây! - Kim lão gia cất tiếng khi thấy Momo. Ông đặt tách trà xuống bàn, bắt chéo chân rồi ngả người ra chiếc ghế salon mềm mại. Dường như ông đang chọn lọc những từ ngữ thích hợp để nói vào lúc này. - ... Trước khi hai đứa tổ chức đám cưới, ta muốn cho con biết một chuyện! Con... phải thật bình tĩnh! - Thưa ba, ba cứ nói! - Momo cố gắng nhẹ giọng không để cho người nghe nhận thấy rằng giọng cô đang run. Cô cảm thấy bất an. Có chuyện gì khủng khiếp lắm hay sao mà Kim lão gia lại bảo cô phải bình tĩnh. - Tốt lắm con gái!... Thật ra, Taehyung chính là... thiếu gia của tập đoàn Mafia Kim... - Gì... gì cơ ạ!! - Momo nhỏm người dậy. Cô mong rằng mình đang nghe nhầm hoặc Kim lão gia đang nói nhầm, hoặc cũng có thể là một trò đùa, là một cuộc thử thách để thử lòng cô. Hay... cô đang nằm mơ một cơn ác mộng... Nhưng là gì cũng được, miễn đây không phải là sự thật. Không phải chứ...?? Hôm này ngày gì thế này...?? - Là sự thật! - Kim lão gia nhấn mạnh ba chữ để khẳng định lại lần nữa. Dường như ông biết chắc rằng, Momo đang cố gắng lảng tránh sự thật -... Ta biết con là đứa con gái thông minh, xinh đẹp. Ta mong rằng, con có thể làm gì đó để có thể giúp đỡ cho Taehyung!Momo cuối gằm mặt để tránh những giọt nước mắt đang rơi xuống không ngừng, ướt cả chiếc quần jean trên đùi cô. Hai cánh tay chống lên đệm ghế để cố gắng vững vàng hơn. Không... không thể nào...!! Rồi cuộc sống của cô sẽ ra sao đây!!! Momo đã xem nhiều phim ảnh về Mafia, nhưng cô không ngờ, người bị vướng vào cái thế giới ngầm vô cùng phức tạp này lại chính là cô. Giờ thì cô đã hiểu, hôm đầu tiên gặp Taehyung, anh đã rút trong túi ra một khẩu súng và giải thoát cho cô khỏi tên đàn ông bẩn thỉu đó. Và cô cũng hiểu luôn, tại sao những tên to con bặm trợn hay đi theo sau Taehyung kia luôn mang những bộ vest đen từ đầu đến chân cùng chiếc kính cũng đen nốt, gương mặt thì lạnh toát không có bất cứ xúc cảm nào. Những thắc mắc trong cô đã được giải bày, nhưng sao cô lại không cảm thấy bất cứ sự thoải mái nào. Cô chỉ thấy, Kim lão gia đang đè nặng lên vai cô một trọng trách hết sức nặng nề. Giúp đỡ Taehyung trong cái thế giới Mafia - cái thế giới không có bất cứ ai ngu ngốc lại đi tự nguyện dấn thân vào để rồi mang họa... - Giúp đỡ... hay lại là gánh nặng cho anh ấy?? - Momo ngẩng mặt, đôi mắt to tròn còn vương chút nước mắt cương quyết nhìn trực diện vào Đằng lão gia chờ đợi sự trả lời. Câu hỏi hết sức dễ dàng, nhưng có mấy ai trả lời được? Một con nhỏ chân yếu tay mềm làm nữ công gia chánh còn chưa xong, huống chi đến việc giúp đỡ ai đó trong thế giới ngầm. - Ta tin con! - Kim lão gia có hơi chưng hửng trước ánh nhìn của Momo, nhưng rất nhanh sau đó, ông cất tiếng trả lời. Câu trả lời không vào đúng trọng tâm câu hỏi của Momo, nhưng khiến cho người nghe bàng hoàng, và để cố gắng hơn. - Ta về đây, đây sẽ là nhà của các con sau khi hai đứa cưới nhau! - Hirai MomoThanh âm trầm, lạnh, quen thuộc trong tâm trí Momo vang lên gọi đúng tên cô. Momo và Kim lão gia đều quay đầu lại nhìn về hướng có phát ra tiếng nói. Dáng người cao cao hơi gầy, ngạo mạn, bất cần. Đó là những gì cô và Kim lão gia nhìn thấy. Cái dáng từ từ bước đến gần và.... đôi mắt đó!! - Tae... Taehyung... - Momo đứng bật dậy rồi thốt lên khi nhìn thấy Taehyung. Cô thật mừng vì có anh ở đây, cô sợ sẽ không còn gắng gượng để chống chọi với cú sốc này được nữa. Nước mắt vẫn rơi lã chã, có khi còn nhiều hơn khi nãy. Bất giác, cô nhanh chân chạy đến bên Taehyung rồi ôm chầm lấy anh. Taehyung hơn ngạc nhiên nhưng cũng cúi người, vòng cánh tay rắn chắc ôm lấy Momo vào lòng. Đôi mắt ánh lên ánh nhìn ghê sợ, trừng trừng nhìn về phía Kim lão gia khi nghe thấy tiếng khóc nức nở từ Momo đang rúc trong ngực anh.Taehyung biết, Momo đã phải kiềm nén nước mắt vào trong. Nhưng khi nhìn thấy anh, lòng cô lại vỡ òa ra. ''Tức nước thì vỡ bờ mà!''. - Momo... sẽ không cần phải giúp đỡ tôi gì cả! Ông hiểu rồi chứ! - Taehyung rít lên nhấn mạnh từng chữ với cái thanh âm của quỷ sắp sửa len lỏi ra từ trong anh. Taehyung không cho phép bất cứ ai làm tổn thương đến Momo, kể cả người đó có là người đã sinh ra anh trong cõi đời này đi chăng nữa. - Giờ thì mời ông về cho! - Sao cũng được... Nhưng ta chắc chắn, con bé sẽ giúp được rất nhiều cho con! - Kim lão gia mỉm cười, mặc kệ cho Taehyung đang nhìn ông như muốn cấu xé ông ra từng mảnh. Nhún vai không có gì, Kim lão gia từ từ đứng dậy, bước ra khỏi bộ bàn ghế salon, tiến đến gần chỗ Taehyung đang đứng. Ông đưa tay vuốt nhẹ mái tóc màu nâu sáng của Momo trước khi bước ra khỏi cửa, cười cười - Mạnh mẽ lên con gái! Chờ cho Kim lão gia đi khuất hẳn. Momo mới từ từ rời khỏi vòng tay của Taehyung. Cô ngượng ngùng chẳng hiểu mình đang làm gì, chẳng hiểu sao lúc ấy cô lại chạy đến ôm anh. Chẳng lẽ.... Momo cô yêu Taehyung rồi sao...??? Taehyung vẫn còn ôm ngang eo cô, đôi mắt nhìn cô chằm chằm vẻ khó hiểu, anh cũng thắc mắc tại sao Momo lại ôm anh lúc ấy. Cảm thấy mát mát ở phần áo chỗ ngực, anh cuối xuống nhìn thì mới tá hỏa ra: - Này... tại em đấy, sao lại khóc trên áo anh chứ??!!! - Anh keo kiệt vừa thôi!!! Chỉ là cái áo thôi mà!!! Có cần phải quát mắng tôi như thế không??? - Đền đi!! - Gì cơ??? Chúng ta sắp là vợ chồng đấy ông xã ạ!!! Xem ra, Momo vẫn còn nhớ đúng vai trò của mình: Vợ của một thủ lĩnh cầm đầu tổ chức Mafia ở thế giới ngầm. Taehyung bật cười thành tiếng, nụ cười hiếm hoi chưa từng thấy mà chỉ khi ở bên cạnh Momo, nó mới xuất hiện. Mấy cô giúp việc nhà thay phiên nhau bụm miệng cười trước sự trẻ con của cả hai, bà vú già gật gù nhìn Momo. Tự hỏi, cô gái ấy là ai mà có thể khiến cho Taehyung cười sảng khoái đến như thế. Đến cả bà đã làm việc ở đây đã lâu, nhưng chưa bao giờ bà thấy Taehyung cười, dù chỉ là một cái nhếch môi. Trong phút chốc, Taehyung cuối người, đặt môi mình lên đôi môi màu cánh hoa đào của Momo trong chớp nhoáng. - Em ngoan lắm! Đền xong rồi đấy, anh đưa em về nào!!!Hết chương 1 ❤️❤️❤️
- Tất nhiên là đi rước con dâu về cho ba anh rồi! Ba nói có chuyện muốn nói với em, nhưng anh không biết chuyện gì. Em nên cẩn thận với ông ấy thì hơn! - Taehyung nheo đôi mắt tuyệt mỹ nhìn Momo. Có lẽ anh hiểu Kim lão gia hơn ai hết. Ba anh là con người độc đoán, để tập đoàn Kim được như hôm nay, ông đã hại không biết bao nhiêu người. Và tất nhiên, nếu có cuộc trao đổi nào, ông sẽ tính đến chuyện lợi nhuận cho mình trước tiên bất kể người nhà hay người xa lạ. Taehyung mở cửa xe, cất giọng - Anh có việc phải đi. Xong việc anh sẽ đến đón em! Giờ thì Momo mới nhận ra, trước cổng nhà mình giờ đây có đến hai chiếc xe BMW màu đen. Một cho anh và một cho cô để đến nhà Kim lão gia. Một tên mặc vest đen bước đến gần cô, cung kính cuối đầu trước cô, cả gương mặt và giọng nói đều lạnh nhưng không buốt giá bằng Taehyung: - Thiếu phu nhân, mời cô lên xe! Momo đưa mắt nhìnTaehyung kiểu không muốn. Thật sự thì đi bên anh, cô cảm thấy an tâm hơn. Nhưng sau đó cũng ngậm ngùi ngồi vào xe. Tên mặc vest đen khi nãy đóng cánh cửa xe sau ôm Momo kịp nhìn Taehyung thêm lần nữa. Phải chi anh đi với cô thì hay biết mấy. Những lời Taehyung nói khi nãy làm cô thấy lo. Chiếc BMW từ từ lăn bánh. Taehyung cho hai tay vào túi quần, đứng nhìn theo chiếc xe ấy khuất dần, rồi cũng bước vào xe, đi về hướng ngược lại.Chiếc xe chạy băng trên một đoạn đường dài. Momo cô cũng bắt đầu nhận ra chiếc xe đang hướng đến khu nhà chỉ dành cho ''đại gia''. Chiếc xe dừng hẳn, cô như bị choáng ngợp trước khung cảnh trước mắt. Tọa lạc ở một vị trí cực đẹp và yên tĩnh, nằm kế bên con sông thơ mộng, căn biệt thự màu trắng nổi bật hẳn so với những căn hộ khác nhờ kiến trúc xa hoa, độc đáo nhưng không kém phần tinh tế. Bên ngoài ngôi biệt thự được trang trí bởi khá nhiều cây xanh và đặc biệt là cánh cửa sắt chạm khắc cầu kỳ có gắn thiết bị tự động rất hiện đại. Tuy nhiên, điều làm căn biệt thự trở nên đắt giá không phải nằm ở những thứ bên ngoài. Cánh cổng sắt có vẻ nặng nề từ từ mở ra, thứ đập vào mắt Momo là một màu xanh của cỏ cây. Mới nhìn thôi đã thấy mát mắt rồi. Nội thất trong căn nhà được thiết kế theo phong cách Châu Âu rất quý phái. Rất nhiều các đồ nội thất có hình dáng lạ và được phủ một lớp màu vàng bên ngoài tạo nên vẻ xa hoa, lộng lẫy. Ngôi nhà tinh tế đến từng chi tiết, ngay cả cầu thang cũng trở thành một tác phẩm nghệ thuật mà ai thấy cũng phải khen ngợi. Bước vào sảnh chính của căn biệt thự, Momo đã thấy Kim lão gia đang ngồi ở phòng khách, thông thả uống từng ngụm nước trà. Phòng khách trong nhà có không gian vừa lịch lãm, vừa kiêu sa, "ngợp mắt". Bộ ghế salon cũng cầu kì không kém căn biệt thự. Quả thật chủ nhân căn nhà này có con mắt thẩm mỹ rất tốt, kết hợp trang trí tạo cho người ta cảm giác dễ chịu. - Nào, ngồi xuống đây! - Kim lão gia cất tiếng khi thấy Momo. Ông đặt tách trà xuống bàn, bắt chéo chân rồi ngả người ra chiếc ghế salon mềm mại. Dường như ông đang chọn lọc những từ ngữ thích hợp để nói vào lúc này. - ... Trước khi hai đứa tổ chức đám cưới, ta muốn cho con biết một chuyện! Con... phải thật bình tĩnh! - Thưa ba, ba cứ nói! - Momo cố gắng nhẹ giọng không để cho người nghe nhận thấy rằng giọng cô đang run. Cô cảm thấy bất an. Có chuyện gì khủng khiếp lắm hay sao mà Kim lão gia lại bảo cô phải bình tĩnh. - Tốt lắm con gái!... Thật ra, Taehyung chính là... thiếu gia của tập đoàn Mafia Kim... - Gì... gì cơ ạ!! - Momo nhỏm người dậy. Cô mong rằng mình đang nghe nhầm hoặc Kim lão gia đang nói nhầm, hoặc cũng có thể là một trò đùa, là một cuộc thử thách để thử lòng cô. Hay... cô đang nằm mơ một cơn ác mộng... Nhưng là gì cũng được, miễn đây không phải là sự thật. Không phải chứ...?? Hôm này ngày gì thế này...?? - Là sự thật! - Kim lão gia nhấn mạnh ba chữ để khẳng định lại lần nữa. Dường như ông biết chắc rằng, Momo đang cố gắng lảng tránh sự thật -... Ta biết con là đứa con gái thông minh, xinh đẹp. Ta mong rằng, con có thể làm gì đó để có thể giúp đỡ cho Taehyung!Momo cuối gằm mặt để tránh những giọt nước mắt đang rơi xuống không ngừng, ướt cả chiếc quần jean trên đùi cô. Hai cánh tay chống lên đệm ghế để cố gắng vững vàng hơn. Không... không thể nào...!! Rồi cuộc sống của cô sẽ ra sao đây!!! Momo đã xem nhiều phim ảnh về Mafia, nhưng cô không ngờ, người bị vướng vào cái thế giới ngầm vô cùng phức tạp này lại chính là cô. Giờ thì cô đã hiểu, hôm đầu tiên gặp Taehyung, anh đã rút trong túi ra một khẩu súng và giải thoát cho cô khỏi tên đàn ông bẩn thỉu đó. Và cô cũng hiểu luôn, tại sao những tên to con bặm trợn hay đi theo sau Taehyung kia luôn mang những bộ vest đen từ đầu đến chân cùng chiếc kính cũng đen nốt, gương mặt thì lạnh toát không có bất cứ xúc cảm nào. Những thắc mắc trong cô đã được giải bày, nhưng sao cô lại không cảm thấy bất cứ sự thoải mái nào. Cô chỉ thấy, Kim lão gia đang đè nặng lên vai cô một trọng trách hết sức nặng nề. Giúp đỡ Taehyung trong cái thế giới Mafia - cái thế giới không có bất cứ ai ngu ngốc lại đi tự nguyện dấn thân vào để rồi mang họa... - Giúp đỡ... hay lại là gánh nặng cho anh ấy?? - Momo ngẩng mặt, đôi mắt to tròn còn vương chút nước mắt cương quyết nhìn trực diện vào Đằng lão gia chờ đợi sự trả lời. Câu hỏi hết sức dễ dàng, nhưng có mấy ai trả lời được? Một con nhỏ chân yếu tay mềm làm nữ công gia chánh còn chưa xong, huống chi đến việc giúp đỡ ai đó trong thế giới ngầm. - Ta tin con! - Kim lão gia có hơi chưng hửng trước ánh nhìn của Momo, nhưng rất nhanh sau đó, ông cất tiếng trả lời. Câu trả lời không vào đúng trọng tâm câu hỏi của Momo, nhưng khiến cho người nghe bàng hoàng, và để cố gắng hơn. - Ta về đây, đây sẽ là nhà của các con sau khi hai đứa cưới nhau! - Hirai MomoThanh âm trầm, lạnh, quen thuộc trong tâm trí Momo vang lên gọi đúng tên cô. Momo và Kim lão gia đều quay đầu lại nhìn về hướng có phát ra tiếng nói. Dáng người cao cao hơi gầy, ngạo mạn, bất cần. Đó là những gì cô và Kim lão gia nhìn thấy. Cái dáng từ từ bước đến gần và.... đôi mắt đó!! - Tae... Taehyung... - Momo đứng bật dậy rồi thốt lên khi nhìn thấy Taehyung. Cô thật mừng vì có anh ở đây, cô sợ sẽ không còn gắng gượng để chống chọi với cú sốc này được nữa. Nước mắt vẫn rơi lã chã, có khi còn nhiều hơn khi nãy. Bất giác, cô nhanh chân chạy đến bên Taehyung rồi ôm chầm lấy anh. Taehyung hơn ngạc nhiên nhưng cũng cúi người, vòng cánh tay rắn chắc ôm lấy Momo vào lòng. Đôi mắt ánh lên ánh nhìn ghê sợ, trừng trừng nhìn về phía Kim lão gia khi nghe thấy tiếng khóc nức nở từ Momo đang rúc trong ngực anh.Taehyung biết, Momo đã phải kiềm nén nước mắt vào trong. Nhưng khi nhìn thấy anh, lòng cô lại vỡ òa ra. ''Tức nước thì vỡ bờ mà!''. - Momo... sẽ không cần phải giúp đỡ tôi gì cả! Ông hiểu rồi chứ! - Taehyung rít lên nhấn mạnh từng chữ với cái thanh âm của quỷ sắp sửa len lỏi ra từ trong anh. Taehyung không cho phép bất cứ ai làm tổn thương đến Momo, kể cả người đó có là người đã sinh ra anh trong cõi đời này đi chăng nữa. - Giờ thì mời ông về cho! - Sao cũng được... Nhưng ta chắc chắn, con bé sẽ giúp được rất nhiều cho con! - Kim lão gia mỉm cười, mặc kệ cho Taehyung đang nhìn ông như muốn cấu xé ông ra từng mảnh. Nhún vai không có gì, Kim lão gia từ từ đứng dậy, bước ra khỏi bộ bàn ghế salon, tiến đến gần chỗ Taehyung đang đứng. Ông đưa tay vuốt nhẹ mái tóc màu nâu sáng của Momo trước khi bước ra khỏi cửa, cười cười - Mạnh mẽ lên con gái! Chờ cho Kim lão gia đi khuất hẳn. Momo mới từ từ rời khỏi vòng tay của Taehyung. Cô ngượng ngùng chẳng hiểu mình đang làm gì, chẳng hiểu sao lúc ấy cô lại chạy đến ôm anh. Chẳng lẽ.... Momo cô yêu Taehyung rồi sao...??? Taehyung vẫn còn ôm ngang eo cô, đôi mắt nhìn cô chằm chằm vẻ khó hiểu, anh cũng thắc mắc tại sao Momo lại ôm anh lúc ấy. Cảm thấy mát mát ở phần áo chỗ ngực, anh cuối xuống nhìn thì mới tá hỏa ra: - Này... tại em đấy, sao lại khóc trên áo anh chứ??!!! - Anh keo kiệt vừa thôi!!! Chỉ là cái áo thôi mà!!! Có cần phải quát mắng tôi như thế không??? - Đền đi!! - Gì cơ??? Chúng ta sắp là vợ chồng đấy ông xã ạ!!! Xem ra, Momo vẫn còn nhớ đúng vai trò của mình: Vợ của một thủ lĩnh cầm đầu tổ chức Mafia ở thế giới ngầm. Taehyung bật cười thành tiếng, nụ cười hiếm hoi chưa từng thấy mà chỉ khi ở bên cạnh Momo, nó mới xuất hiện. Mấy cô giúp việc nhà thay phiên nhau bụm miệng cười trước sự trẻ con của cả hai, bà vú già gật gù nhìn Momo. Tự hỏi, cô gái ấy là ai mà có thể khiến cho Taehyung cười sảng khoái đến như thế. Đến cả bà đã làm việc ở đây đã lâu, nhưng chưa bao giờ bà thấy Taehyung cười, dù chỉ là một cái nhếch môi. Trong phút chốc, Taehyung cuối người, đặt môi mình lên đôi môi màu cánh hoa đào của Momo trong chớp nhoáng. - Em ngoan lắm! Đền xong rồi đấy, anh đưa em về nào!!!Hết chương 1 ❤️❤️❤️
Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me