LoveTruyen.Me

Chuyển Ver_Chỉ vì quá yêu

.13

ThanhThanh_1105


CHƯƠNG 13: EM PHẢI LÀ TÌNH NHÂN CỦA TÔI

Trời tối, Nhất Bác đi dạo một mình trên đường phố. Cậu chọn chỗ không quá nhiều ánh sáng, không quá nhiều người qua lại, cậu thích không khí yên tĩnh hơn. Hoàng Phong mới lên chuyến bay sang Canada lúc sáng. Vì không muốn cậu vất vả nên tất cả công việc anh đều giao cho cấp dưới, cậu đâm ra nhàn rỗi, tìm chỗ thoải mái để thư giãn...

Con đường này lúc trước hắn hay đưa cậu đi dạo qua đây. Nhất Bác chỉ nhớ cái vẻ mặt lặng lẽ của hắn, nhớ ánh mắt ôn nhu khi hắn nhìn cậu và nhớ cả bàn tay ấm ấm đặt lên đầu cậu xoa nhẹ. Cậu thực sự rất muốn trở về lúc ấy...Nhưng bây giờ nhớ thì có ích gì, Tiêu Chiến và cậu coi như chưa từng quen biết, cậu đã làm hắn tổn thương, hắn cũng đã làm cậu đau lòng. Hai người vốn không nên gặp nhau...Khóe mắt chợt hơi cay, cậu mỉm cười chua chát...

Bỗng ánh đèn pha chiếu sáng rực, chiếc xe hơi đen bóng loáng tấp vào lề đường phanh lại chặn đường Nhất Bác. Cậu sững sờ nhìn người từ trong xe bước ra...Sao Tiêu Chiến lại ở đây? Là trùng hợp hay cố tình? Hắn tiến đến gần cậu, khuôn mặt đẹp như tạc lạnh tanh không cho ai biết cảm xúc của hắn lúc này, và vẫn là nụ cười nửa miệng khiến người ta sợ sệt.

Nhất Bác vội quay người nhanh chóng bước đi, hắn vươn tay giữ chặt lại.

- Anh tìm tôi sao?

- Ở đây còn có ai khác?

Cậu mạnh dạn nhìn thẳng vào mắt hắn

- Tôi và anh đã giải quyết xong mọi chuyện rồi, không còn gì để nói nữa. Buông tôi ra đi...

Tiêu Chiến nhíu mày vì thấy mắt cậu có nước. Hắn bật cười

- Em đoạn tuyệt tôi bằng cái lí do đê tiện đó...rồi giải quyết qua loa như vậy mà xong ư?

- Vậy anh còn muốn gì nữa...?

Hắn kéo tay cậu đi rất mạnh

- Vào trong xe!

Nhất Bác hoang mang giữ lại

- Không. Anh định nói gì nói luôn đi...
Nhưng sức cậu không thể lại được cánh tay cơ bắp khỏe mạnh của hắn, chống cự một lúc thì đã bị hắn bế bỗng lên nhét vào trong xe và đóng sầm cửa lại. Vào trong hắn mới thả cậu ra. Nhất Bác cáu gắt

- Tôi còn phải về nhà...anh hết việc làm rồi sao?

Hắn nhìn cậu gườm gườm tay giữ lấy cổ tay cậu

- Không nhớ tôi sao?

Cậu cố sức bỏ tay hắn ra nhưng không được, hắn vẫn nhìn chằm chặp đợi câu trả lời

- Không! Sao tôi phải nhớ anh chứ?
Tiêu Chiến quá tay kéo sát cậu lại gần hắn, mũi gần như chạm vào má cậu, hắn gằn giọng

- Nói...Mau nói em nhớ tôi...

Nhất Bác quay mặt đi, bàn tay trắng nhỏ nhắn đặt lên ngực hắn đẩy ra. Hai má cậu đã hồng lên, đôi môi đỏ mọng run run và đôi mắt với hàng mi dài chớp khẽ trông thật đáng yêu. Không nhớ mà cậu trở lại con đường này làm gì, có lẽ hắn cũng thừa biết điều này.

- Anh đừng ép tôi...tôi muốn về nhà.

Hắn đột nhiên thả tay đang nắm ra ngồi lại vị trí ghế lái, hai tay khoanh trước ngực, đôi môi kiêu hãnh nhếch lên nụ cười.

- Em cứ về nếu có thể...

Nhất Bác nhanh chóng mở cửa xe rời khỏi hắn. Nhưng...không mở được...

"Cạch...Cạch cạch..."

Cậu hốt hoảng vặn nhiều lần nhưng đều vô ích, hắn đã có chủ đích từ đầu là không để cậu đi. Nhất Bác tái mặt nhìn hắn

- Tiêu Chiến ...anh mau mở cửa ra...

- Em còn nhớ trước đây tôi từng nói...Tôi chỉ để em đi khi nào tôi muốn...Bây giờ thì tôi - không - muốn!

Câu nói đó cậu nhớ chứ, rất nhớ là đằng khác. Cậu còn nhớ cả vẻ mặt hắn khi đó, cả giọng điệu...vừa như lời hứa lại như tuyên bố quyền sở hữu cậu là của hắn. Giờ đây hắn nhắc lại làm tim cậu đập nhanh hơn, tất cả quá khứ tươi đẹp ấy đều đã qua rồi...

Nhất Bác nhìn vào mắt hắn, cậu thấy như có ngọn lửa cháy trong đó, thèm khát có được cậu. Cậu cụp mắt né tránh, chỉ nhìn chút nữa thôi thì có thể cậu sẽ không kìm được mà nói thật lòng mình ra mất, rằng cậu yêu hắn, nhớ hắn đến phát điên và đau lòng muốn chết khi phải quyết định rời xa hắn. Hắn có biết điều này không? Chắc không đâu...

- Tôi quên rồi...

Tiêu Chiến ấn nút bên ghế ngồi của Nhất Bác, lưng ghế dần dần hạ xuống rồi duỗi thẳng ra, cậu không lường trước được nên cũng theo đó mà ngã nằm xuống. Hắn nhổm dậy giữ chặt hai tay, hai đầu gối cứng như đá kẹp lấy hai chân làm cậu không thể nhúc nhích. Nhất Bác vô cùng rối loạn

- Tiêu Chiến, buông tôi ra...anh định làm gì...a, không được...ưm...

Môi cậu lập tức bị môi hắn chặn lại. Hắn hôn mạnh, vừa hôn vừa cắn nếm lấy vị ngọt mà lâu rồi hắn không được thưởng thức. Đầu lưỡi hắn mạnh bạo tách môi cậu ra, cậu đã cố gắng mím chặt lại nhưng không được, cuối cùng cam chịu để hắn luồn vào lục lọi khoang miệng bé nhỏ. Hắn điên cuồng cắn mút, rút sạch mật ngọt của cậu. Bàn tay ấm nóng luồn vào trong áo cậu chạm tới làn da mịn màng như da em bé mà vuốt ve khiến cúc áo cậu bật ra để lộ phần ngực trắng nõn. Cậu không thể cử động nổi dưới sức nặng của hắn, chỉ vặn vẹo người khi bàn tay hắn lần mò trên cơ thể.

Nhất Bác cắn vào môi hắn, hắn dừng lại đưa tay quệt vệt máu rỉ ra và nở nụ cười nửa miệng. Tiêu Chiến đưa tay vuốt theo đường nét khuôn mặt xinh đẹp của cậu

- Em rất mê người...chẳng trách họ Lưu kia muốn có được... - Hắn tặc lưỡi - Thật tiếc khi ngày trước tôi phải kiềm chế không đụng chạm đến cơ thể em, hóa ra lại là gìn giữ cho tên chồng của em...

Cậu rốt cuộc cũng chảy nước mắt trước mặt hắn, dòng nước ánh lên lăn dài trên đôi má hồng rực đầy dấu môi. "Tiêu Chiến ...anh thật sự đã thay đổi rồi..." Trước kia hắn luôn nhẹ nhàng xoa đầu cậu, dù hôn rất bá đạo nhưng không bao giờ tự ý sờ soạng vuốt ve làm cậu đau như lúc này... Tiêu Chiến ...đúng là hắn rất hận cậu...

Nhìn thấy nước mắt Nhất Bác, bàn tay hắn bỗng rụt lại, đôi lông mày rậm nhíu vào nhau. Hắn nâng con người đang run rẩy dậy, chỉnh ghế lại như bình thường. Nhất Bác không còn sức lực mặc cho hắn muốn làm gì thì làm, cậu nói thì thào

- Tiêu Chiến ...anh mau để tôi đi...

Hắn không nói gì mà vòng tay qua người cài dây an toàn cho cậu. Khoảnh khắc hắn sát lại, cậu có thể cảm nhận được hơi thở mạnh và ấm mang đầy hương bạc hà quen thuộc.

Hắn cứ thế lái xe đi...

Về tới Tiêu gia, Tiêu Chiến bế cậu từ trong xe đi thẳng vào nhà, mặc cho cậu giãy giụa nhưng nhất quyết không buông. Vào trong phòng, hắn thả mạnh cậu lên chiếc giường kingsize. Nhất Bác hoảng sợ nhìn gương mặt khẩn trương của hắn, cậu lùi lại vào góc giường lắc đầu hoảng sợ

- Không... Tiêu Chiến ...

Hắn cởi phăng chiếc áo đang mặc và hạ mình xuống giường, thấy cậu ngồi thu lu một góc hắn nắm lấy cổ chân kéo mạnh. Cậu nhanh chóng bị hắn giam dưới thân thể cường tráng. Hắn nhếch mép cười tàn nhẫn

- Đêm nay...em phải là tình nhân của tôi...

Nhất Bác run run cựa mình

- Tiêu Chiến ...anh điên rồi...

- Đúng. Tôi điên rồi...Vì ai hả...? Chính là vì em, vì Vương Nhất Bác!

Hắn nhìn cậu dưới thân mình mà tưởng tượng ra cảnh cậu và Hoàng Phong cùng trên giường, hắn không thể chịu đựng nổi...Hắn mạnh tay xé toang bộ đồ cậu đang mặc trên người. Trần trụi trước mắt hắn là một cơ thể nuột nà, làn da hơi hồng nhìn càng quyến rũ. Đôi mắt hắn mờ đi, hơi thở gấp gáp hơn, hắn chưa từng bị như thế đối với những tình nhân trước đây.

Nhất Bác giật mình co người lại, cậu cố chống cự nhưng hắn mạnh quá, càng động đậy hắn càng giữ chặt. Tiêu Chiến bắt đầu cúi xuống gặm cắn từng nấc da thịt mềm mại

- Buông tôi ra...xin anh...

Không chỉ hôn, lưỡi hắn còn điêu luyện lia một đường khắp làn da mịn màng. Không khí càng ngày càng nóng lên theo nhiệt độ cơ thể hắn...

- Tiêu Chiến ...dừng lại. Tôi không muốn...

- Không muốn? Em là muốn ân ái cùng Lưu Hoàng Phong đúng không?

- Anh làm tôi đau...

- Em câm miệng cho tôi nếu không muốn đau hơn nữa!

Hắn trừng mắt nhìn cậu, bàn tay to bóp chặt cằm làm cậu đau rát mà bật khóc...

30.11.22

Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me