Chuyen Ver Jackmark Xem Em Chay Di Dau
Cậu cứ như vậy ôm lấy hắn, không nói thêm gì. Cảm giác lòng ngực hơi ướt ướt, chợt hắn thấy xót lòng, rồi ra hiệu với hai vị trưởng bối đưa cậu lên lầu.Hắn xoa xoa lưng cậu, bế cậu lên phòng. Mặt cậu vẫn úp vào ngực hắn, nhất định không để ai thấy mình khóc. Hắn tuy không ở gần cậu nhiều nhưng cũng biết cậu rất sĩ diện, sẽ không muốn bất kì ai nhìn thấy mình khóc, nên mới im lặng đưa cậu lên lầu."Cạch...", hắn mở cửa, nhẹ nhàng đặt cậu lên giường, rồi quay lại đóng cửa.Cậu ngồi đó vội lấy tay quẹt đi mấy giọt nước mắt đáng xấu hổ kia.-Hôm nay bị đau mắt sao?-hắn biết tính cậu, sẽ không thích ai chăm chọc mình những lúc xấu hổ thế này.-Ừ... Tôi bị đau mắt...-cậu không ngước mặt lên, chỉ lẳng lặng cúi xuống, tay dụi dụi hai mắt trả lời hắn.-Ngoan... Hôm nay em hoảng sợ nhiều rồi... Ngủ một chút đi...-hắn ngồi xổm xuống, tay vỗ lên đùi cậu.-Tôi không muốn ngủ...-Vậy bây giờ em muốn làm gì? Anh làm cho em...-Tôi....Cậu không biết trả lời thế nào, lại im lặng. Hắn đợi một lúc, không thấy cậu lên tiếng, không khí cũng có chút gượng gạo, nên đành đứng lên ra ngoài.-Chắc em vẫn không muốn nói chuyện với anh... không sao, vậy anh xuống dưới lấy ít cháo cho em...Đợi hắn ra ngoài, cậu mới thở dài một cái, "Không phải như vậy...". Rất tiếc hắn không nghe được câu này, nếu không chắc hắn sẽ nhảy tưng lên mất.Cậu thực sự không phải không muốn nói chuyện với hắn đâu, có nhiều chuyện muốn nói ấy chứ, nhưng không biết mở lời thế nào.Lúc trước ghét cay ghét đắng kẻ mang tên Vương Gia Nhĩ, đến cả nhìn mặt cũng không thèm, mà bây giờ bảo cậu mở lời nói chuyện, làm sao mà mở lời? Cậu đang chìm trong mớ suy nghĩ hỗn độn, ngoài cửa đã xuất hiện bóng dáng ấy.-Mẹ vừa nấu xong, em ăn đi cho nóng...-hắn đặt bát cháo lên cái bàn đối diện, khuấy lên thổi vài cái cho bớt nóng.Cậu không đáp.-Em ăn đi...anh ra ngoài...Hắn quay lưng giấu đi khuôn mặt buồn bã. Chợt... một cánh tay giữ chặt hắn lại, cánh tay có vẻ hơi lạnh, và hơi rung.-Tôi...-Sao thế? Em có chuyện muốn nói với anh à?-hắn nhìn cậu.Cậu ngập ngừng đắn đo mãi. Còn hắn vẫn kiên trì đợi cậu lên tiếng.-Tôi... Chuyện đó...-rốt cuộc cậu cũng nói, nhưng hình như chưa vào nội dung chính.Nhưng hắn lại hiểu ngay vấn đề cậu muốn nói. Đưa tay lên chạm vào mặt cậu, yêu chiều nói.-Không sao... Chút nữa anh đi bệnh viện kiểm tra...-Tôi... Tôi muốn...-cậu lại ấp úng.-Hửm?-Tôi muốn đi cùng anh...-Không cần đâu... Em cứ nghỉ ngơi đi... Anh đi một mình cũng được...Cậu không nói nữa, mi mắt hạ xuống buồn bã, tay cũng buông hắn ra. Hắn thấy lại thêm một trận đau lòng.-Ăn cháo đi... Không sẽ nguội mất...-Ừ....Cậu đi đến ngồi trên sofa, không tự nguyện mà cầm muỗng lên.Thực sự cậu đang rất khó chịu, nhưng không muốn bộc lộ ra ngoài. Từng muỗng cháo cứ thế lần lượt đưa vào miệng cậu, trông rất ngon, nhưng sao cậu không cảm giác được vị gì cả.Hắn nhìn cậu một lúc rồi cũng ra ngoài......Hai giờ chiều.....-Ba mẹ chăm sóc Tiểu Ân giúp con... Con đi kiểm tra có thể sẽ về trễ...-hắn vừa nhận xong điện thoại liền quay sang nói với ông bà Vương.-Ừ... Con đi đi... Tiểu Ân cứ yên tâm giao cho ba mẹ...-ba Vương vỗ vai cậu cười, nhưng nét mặt vẫn không khỏi có phần lo lắng.Hắn gật chào tạm biệt rồi ra xe. Vừa mở cửa xe hắn đã bị cậu làm cho giật mình.-Em ra đây bao giờ? Sao anh không biết?Cậu từ khi nào đã yên vị trên ghế phó lái, mặt không cảm xúc nhìn hắn.-Tôi muốn đi...-nhưng mà...Hắn định nói gì đó, nhưng thấy mặt cậu biến sắc, đôi mắt long lanh mang chút vẻ cầu xin đang chăm chăm nhìn hắn.-Thôi được rồi...-hắn không thể kiên trì với đôi mắt ấy được.Sau khi hắn nhấn ga cho xe lăn bánh ra khỏi cổng, từ trong nhà có hai cặp mắt dõi theo. Vừa mừng vừa lo. Mừng vì cậu đã không còn ghét hắn, lo vì tình trạng của hắn.Nếu lỡ...Trên đường đến bệnh viện, cậu và hắn không có nói chuyện. Cậu cứ nhìn ra cửa sổ, dường như đang nghĩ ngợi gì đó, nếu nhìn kĩ chắc chắn nhận ra nỗi buồn và cả sự lo lắng đang ẩn hiện trong đôi mắt ấy. Cậu không nói ra, nhưng hắn biết. Chỉ dựa vào việc cậu lén lút ngồi sẵn trong xe cũng đủ biết.Hắn lái xe, chốc chốc lại nhìn sang bên cạnh.Xe vào gara, tìm một chỗ dừng lại rồi hai người cùng đi vào bệnh viện. Người trực tiếp phụ trách kiểm tra cho hắn là Lâm Tể Phạm, một người bạn cùng thời đại học của hắn."Cốc...cốc...cốc...", Lâm Tể Phạm đang ngồi nghỉ bỗng nghe tiếng gõ cửa, liền cất giọng.-Vào đi...-Tể Phạm... Vương tổng đến rồi nè...-nam nhân mở cửa đi thẳng đến bên chỗ Lâm Tể Phạm, rất tự nhiên ngồi lên đùi y.-À.. Gia Nhĩ... Đến rồi...-y thấy bóng dáng hắn ở phía sau liền nở nụ cười, nhưng mắt lại nhanh chóng dời sang người cậu-đây là...???
-Vợ tôi...-hắn bình thản ngồi xuống sofa phía đối diện, sau đó để cậu ngồi cạnh mình, tay hắn và tay cậu đan vào nhau từ khi nào không biết.-À... Chào cậu... Tôi là bạn của Gia Nhĩ...-y đứng lên đi đến chỗ cậu, không quên ôm tên nhóc đang ngồi trên đùi mình theo.-Chào anh...-cậu cũng lịch sự gật đầu một cái.-Khi nào làm kiểm tra?-hắn vào ngay chủ đề chính.-Ngay bây giờ cũng được...-y khẽ nhếch môi.-Ok...-hắn đồng ý ngay.-Vậy anh nhờ bảo bối đi chuẩn bị phòng kiểm tra giùm anh trước nha...-y quay sang cọ cọ mũi mình vào má người bên cạnh.-Ai nhaaaa...Tể Phạm anh thật hư aaaa~~~~-tiểu mĩ nam trông rất vừa mắt, cười lên còn rất dễ thương.-Chân Vinh à... Không giúp anh sao?-y lại cọ mũi xuống chiếc cổ trắng nõn xinh xinh của nhóc, âm điệu nghe mị hoặc vô cùng.-Được rồi... Em đi ngay...-nhóc nhéo mũi y rồi ra ngoài.-Bảo bối là nhất...-trước khi nhóc rồi khỏi còn được y tặng cho một cái hôn má ngọt ngào.Hắn nhìn hai tên trước mặt cảm giác sao mà ngứa mắt quá. Ngán ngẫm thở dài.Một phần là hắn không thích mấy kiểu phô trương như thế, phần còn lại chắc là ghen tỵ. Ước gì..."Chụt", hắn lại bị cậu làm cho hóa đá. Cậu.... vừa hôn hắn sao? Sau đó còn bồi thêm một câu "Em chờ anh...".
Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me