Chuyen Ver Junseung Nguoi Chong Mau Lanh
Chương 14:Cậu đứng dậy, cầm quần áo lên, hắn không biết quần áo của hắn chính là do cậu dọn, chính tay cậu giặt, bởi vì yêu cho nên cậu không oán, bởi vì yêu, cho nên hiện tại cậu cực kì đau khổ.Cầm quần áo lên, chiếc áo màu trắng lộ rõ vết son đỏ tươi, tim cậu như bị bóp mạnh, không biết đây là lần thứ mấy, cũng không biết có phải do cậu ấy cố ý lưu lại hay không. Cậu ôm đống quần áo vào lòng, sau đó đi ra ngoài, đóng cửa lại, đã gần ba giờ chiều.Mỗi ngày đều ở nhà, cậu cũng quên thời gian đã trôi qua như thế nào.Cậu ngồi xổm xuống, cho quần áo vào trong chậu, lấy bột giặt, vì đây là những quần áo hàng hiệu nên chỉ có thật giặt bằng tay, cậu từng chút từng chút giặt sạch vết son môi trên áo hắn, mỗi lần ngón tay chạm phải, cảm giác đau đớn không ngừng dâng lên.Sau khi giặt xong tất cả đã một giờ đồng hồ trôi qua, cậu chống hông đứng lên, cả người hơi choáng, trước mắt có chút mờ ảo, một lúc sau mới có thể ổn định lại."Con à, con có khỏe không?" Tay cậu đặt trên bụng, đau đớn khi nghĩ về đứa bé, đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, nó vẫn rất cố gắng ở lại với cậu, cho tới bây giờ nó đều không bỏ cậu cho nên, cậu nhất định phải bảo vệ tốt cho nó, cậu là người duy nhất biết đến sự sống nhỏ nhoi của nó.Cậu ôm quần áo đi ra, mùi bạc hà thơm ngát tỏa ra từ quần áo, không còn những mùi hương lạ, cũng không có mùi nước hoa của phụ nữ. Một lần nữa mở cửa ra, cậu biết hôm nay hắn chưa về, bởi vì cậu chưa nghe thấy tiếng cửa.Mở cửa, cậu tự cười mình, cậu còn chờ mong cái gì chứ. Cầm quần áo đã khô treo vào trong tủ, tất cả đều một màu đen tuyền, không hề có những màu sắc khác, cậu đem quần áo ngoài, quần áo trong gấp lại cẩn thận, rồi đặt gọn gàng vào tủ, cậu đặt ở những nơi hắn có thể dễ nhìn thấy nhất. Sau khi làm xong mọi việc, cậu mới nhấc thân thể mệt mỏi ra ngoài.Đi tới căn phòng chứa toàn ảnh chụp Hara,cậu đưa tay chạm lên mặt, vẫn còn cảm giác đau đớn, cả đời cậu không thể quên, hắn đánh cậi, bởi vì cậu giẫm lên một tấm hình.Cậu vĩnh viễn kém một tấm hình.Trở về phòng mình, cậu nằm trên giường nhỏ, bốn phía đều là hơi thở của cậu, không hề có thứ gì khác.Khi cậu mở mắt ra, nhìn bên ngoài, một chút ánh sáng cũng không còn, sẽ nhanh thôi, ánh sáng sẽ lại được thắp lên, ngày cứ thế trôi đi. Ngày mai cậu sẽ như thế nào, cuộc sống như này, cậu sẽ sống trong bao lâu.Khi ánh sáng dừng trên gương mặt cậu, cậu mở mắt ra, ánh mắt mông lung, ngồi dậy, ôm đầu gối, ngơ ngác nhìn ra bên ngoài, cho tới khi ánh sáng ngày một rõ nét, cậu nhắm mắt lại, một lần nữa mở mắt ra, cậu nở một nụ cười, tái nhợt, lại có chút không biết phải làm sao xen lẫn đau xót, nhưng cậu vẫn cố gắng nở nụ cười với chính mình.Đi ra ngoài, bên ngoài vẫn không có đôi giày của hắn, hắn chưa về nhà.Nhà? Không đúng, nơi này không còn là nhà. Có phải vì nơi này có cậu cho nên mới không được coi là nhà. Cậu đi vào trong bếp, mở tủ lạnh, trong tủ lạnh thực sự không còn cái gì, cho nên hôm nay cậu nhất định phải đi ra ngoài, lấy ví tiền, cậu mở ví nhìn, cười khổ, may mắn, đủ tiền mua thức ăn, thẻ hắn đưa cậu vẫn giữ nguyên, cậu không muốn dùng cũng chưa từng nghĩ sẽ dùng, tình cảm của cậu không phải dùng tiền để mua.Cậu cố chấp nghĩ cho dù cậu đang gặp phải rất nhiều khó khăn.Ai có thể tưởng tượng đường đường là phu nhân tổng tài tập đoàn Pali, vậy mà ngay cả tiền mua đồ ăn cũng không đủ.Cậu mở cửa, đi ra ngoài, gió cuối mùa thu hao hút lành lạnh, thổi qua thân thể gầy yếu của cậu, cậu kéo quần áo trên người, bây giờ đã lạnh như vậy không biết mùa đông còn lạnh tới mức nào.Đi vào siêu thị, cậu cố gắng che đi gương mặt mình, cũng bởi vì liên quan tới bài báo khiến cậu phải luôn cúi đầu, cũng chọn chỗ ít người nhất đi tới, một mặt cậu sợ bị nhận ra, cậu sợ sẽ khó mà sống qua ngày, một mặt vì thân thể cậu cần phải được bảo vệ thật tốt.Cậu lấy một ít rau xanh đặt vào trong giỏ, sau đó lấy một ít gia vị, mỗi thứ lấy một ít, đủ cho cậu ăn, cũng không lãng phí. Cậu cũng không có nhiều tiền để lãng phí.Lúc này, trên sân bay, Kwon Jiyong nhìn chiếc đồng hồ trên cổ tay, trán nhăn chặt lại, hắn thỉnh thoảng lại nhìn đồng hồ, người hắn đang chờ vẫn chưa xuất hiện. Hắn dựa vào một bên, duỗi thẳng người, mấy giờ ngồi trên máy bay, nét mặt lộ rõ mệt mỏi lại không hề ảnh hưởng tới khí chất của hắn, ánh mắt sau cặp mắt kính cực kì linh hoạt, thông minh lanh lợi, nhưng dưới ánh mắt của người khác vẫn có sự dịu dàng ôn hòa."Jiyong"... Hắn ngẩng đầu lên bởi vì hắn nghe thấy tiếng của một người phụ nữ, môi của hắn khẽ nhếch lên, mang theo chút mỉa mai, cô thật sự là người phụ nữ tốt nhất hắn từng gặp qua."Jiyong, cuối cùng anh đã về," một thân hình xinh đẹp nóng bỏng chạy tới bên cạnh hắn, hắn cảm thấy cả người có chút căng thẳng, hai cánh tay trắng nõn đã ôm lấy hông hắn, hắn buông tay mình ra, chậm rãi đặt lên bả vai của cô, sau đó cúi đầu, đằng sau cặp kính kia có gì đó lóe lên."Nhớ anh sao? Vợ..." Hắn hôn nhẹ đôi môi của Hara, vừa lòng nghe được tiếng thở dốc của cô,"Nhớ... Tất nhiên là nhớ rồi." Hara ôm chặt eo Jiyong, gương mặt gắt gao dính vào lồng ngực hắn, không thể không nói, sự dịu dàng của Jiyong khác hắn với Junhyung, Junhyung có thể làm cho tất cả mọi phụ nữ phải điên cuồng, nhưng Jiyong lại rất ôn hòa, khiến phụ nữ như một con ong bị thu hút bởi mật ngọt."Anh cũng nhớ em, vợ à." Kwon Jiyong hôn lên trán Hara, lời nói mang theo chút yêu thương, chỉ là ánh mắt hắn lại cực kì lạnh và lãnh đạm, hắn ôm chặt Hara vào lòng, nháy mắt, trên mặt hắn hiện lên gì đó... Sự âm u lạnh lẽo khác thường.Junhyung có thể làm được, vậy Jiyong hắn cũng có thể làm đươc, hắn sẽ phải độc ác tàn nhẫn hơn.Chương 15:Hyunseung đi mua một ít rau, thịt, thật may mắn, không biết có phải do gần đây, cậu gầy đi nhiều hay không nên không ai nhận ra cậu là tên trộm đi trộm tác phẩm của người khác. Cầm túi thức ăn, cậu bước đi từ từ, không có nhiều ánh nắng mặt trời chỉ có gió lạnh không ngừng thổi qua.Nhiều người đi qua trên đường, họ ăn mặc thật đẹp, còn cậu vẫn như thế, vẫn đơn giản như trước đây, giữa đám đông khó mà nhận ra cậu, có lẽ hiện tại cậu nên cảm thấy mình thật may mắn vì mình cũng bình thường như bao người khác, cậu là Jang Hyunseung chứ không phải Goo Hara.Khi đi ngang qua một chiếc xe hơi, cậu thoáng dừng bước chân, trong mơ hồ, cậu cảm thấy mình nhìn thấy hai người, một nam một nữ, bọn họ đang hôn rất cuồng nhiệt, giống như không muốn buông tay vậy, cậu cũng chỉ nhìn thoáng qua, sau đó rời đi, nhưng một lần nữa cậu nhìn lên, lại sững sờ, cái kia không phải...Jiyong và Hara sao?Cậu cảm thấy có chút căng thẳng, quay đầu lại nhìn, cậu xác định bọn họ không hề nhìn thấy cậu, bộ dạng cậu bây giờ rất quê mùa, cho dù đứng trước mặt họ, có khi họ cũng không nhận ra.Cậu vội bước nhanh hơn, nghĩ cần phải rời khỏi đây càng sớm càng tốt, không biết đã đi được bao xa, tay cậu đặt trên lồng ngực, dùng sức hít thở, ngón tay nắm chặt mảng áo trước ngực, ánh mắt mông lung.Cậu không rõ, không phải Hara ở cùng một chỗ với Junhyung sao? Vì sao lại cùng Jiyong...Tim cậu có chút đau, không phải vì Jiyong, dường như thứ tình cảm đó chỉ còn là quá khứ, khi tất cả ùa về, lại phát hiện, hóa ra cũng chỉ có chút tiếc nuối, cậu và hắn có duyên không có phận, cũng chỉ biết thở dài quay đi.Cậu quay đầu lại, sớm đã không thấy bóng dáng chiếc xe kia, trái tim cậu vẫn có cảm giác đau đớn, cảm giác này lại không giành cho Jiyong mà giành cho Junhyung...Nếu hắn biết người hắn yêu đang ở cùng một chỗ với người đàn ông khác, hơn nữa còn chính là chồng của cô ấy, hắn có phải sẽ rất đau khổ, rất buồn không?Tất cả, cậu không hề trách hắn, cũng không oán hận hắn, cậu biết, hắn cũng chỉ là một người đàn ông đau khổ vì tình yêu.Phải để cô gái mình yêu nhất bên cạnh người đàn ông khác, cưới một người mà chính mình không yêu, hắn có đau không?Cậu ngước mắt lên, ánh mắt chua xót ướt đẫm nước, tựa người vào tường, gió lạnh không ngừng thổi qua người cậu, còn có trái tim cậu, cậu nghĩ cậu chính là người ngu ngốc nhất."Con à, con nói xem, có phải ba rất ngu ngốc không..." Tay cậu đặt trên bụng, ngoài trừ nói chuyện với đứa bé trong bụng, cậu thực sự không biết phải nói với ai nữa, thế giới này lớn như vậy lại không có một ai để Hyunseung có thể thổ lộ, tâm sự."Con à, nếu như chỉ có ba và con sống trong một ngôi nhà, con sẽ thích sao?" Cậu lầm bầm nói xong, cảm thấy như có ảo giác, bụng cậu lại cảm thấy rất đau.Cậu không muốn rời đi, cho dù biết mình sẽ phải đau khổ rất nhiều, cậu muốn ở lại, bởi vì cậu muốn nhìn thấy hắn, nếu rời khỏi, chân trời xa cách có thể cậu và hắn sẽ chẳng bao giờ được gặp lại nhau nữa.Cậu nắm chặt túi đồ ăn, mặc cho gió thổi, trong gió vẻ mặt cậu u sầu không lối thoát, tuy tướng mạo cậu rất bình thường nhưng vẻ mặt kia trải qua bao bi thương, cũng khiến người khác có cảm giác thương tâm.Junhyung đẩy cửa ra, tay hắn không ngừng bóp trán, quần áo nhăn nhúm, sau khi ở ân ái với Hara, hắn trở về, muốn đổi một bộ quần áo, nếu không phải cái bộ dạng này không thể ra gặp người ngoài hắn cũng sẽ không quay về đây, hắn cũng không phủ nhận, mỗi ngày hắn đều quay về đây để xem cậu sống chết ra sao.Trong phòng khách không có ai, căn phòng được dọn dẹp sạch sẽ, hắn không phải đang tìm bụi mà là đang tìm người.Hắn ném chiếc cặp lên ghế, cả người tỏa ra mùi nước hoa rất nồng, hắn ngửi quần áo trên người, cảm thấy nặng nề, hắn không thích mùi hương này, hắn vô tình hay cố tình nhìn lướt qua căn phòng trên tầng, cậu đang ngủ sao?Đi lên bậc thang, hắn cố ý dẫm chân thật mạnh như muốn đánh thức người nào đó, nói cho cậu biết, hắn đã về. Chính là mặc kệ hắn có phát ra tiếng động như nào, cửa phòng kia vẫn không hề mở ra, một chút động tĩnh cũng không có.Hàng lông mày hắn nhíu chặt lại, phịch một tiếng, tiếng đóng cửa vang lên thật lớn, cả căn phòng như rung lên.Vẫn không có một chút âm thanh nào đáp trả hắn, một chút cũng không có.Như vậy vẫn có thể ngủ sao? Hắn mím môi, không hề phát hiện ra sắc mặt mình đã tái đi. Hắn vội mở tủ quần áo ra, bên trong một bộ đồ tắm được gấp gọn, rất sạch sẽ, ngoài ra còn có quần áo, cà vạt, tất cả đều được sắp xếp ngăn nắp, hắn cảm thấy hài lòng, người giúp việc hắn thuê làm rất tốt, có lẽ hắn nên tăng lương hoặc yêu cầu làm thêm thời gian.Thay một bộ quần áo, hắn nhìn xung quanh một lượt, cảm thấy tốt hơn rất nhiều, mới phát hiện, bên ngoài vẫn không hề có tiếng động nào vang lên, việc cách âm trong nhà đều không được tốt lắm, bên ngoài có tiếng động gì, bên trong đều nghe rất rõ, hắn nhìn đồng hồ trên cổ tay, đã chín giờ, người kia không phải định ngủ tới chiều mới dậy chứ, hắn có chút hờn giận, thực sự không thích thái độ của cậu như vậy.Hắn – chồng cậu đã trở về, người làm vợ như cậu ngay cả mặt cũng không muốn gặp sao, hắn thừa nhận, hắn có chút độc tài, cũng có chút ngang ngạnh, hắn không muốn gặp liền tìm cách để không cần gặp, mà hắn muốn gặp cũng nhất định phải gặp được, sẽ không nghĩ xem người khác muốn hay không. Làm theo ý mình đã trở thành thói quen của hắn.Hắn dùng lực mở cửa ra, đi ra ngoài, vẻ mặt lạnh lùng, nặng nề muốn chết. Đi tới trước cửa phòng Hyunseung, hắn đưa tay gõ cửa, "Jang Hyunseung, tôi có việc muốn nói," Giọng nói hắn vẫn lạnh lẽo như ngày thường, không có một chút ấm áp, sự ấm áp của hắn lúc này đã danh hết cho Hara."Mở cửa, Jang Hyunseung," hắn dùng sức gõ cửa mạnh hơn, nhưng bên trong không hề có tiếng động nào vang lên.
Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me