Chuyen Ver Junseung Nguoi Chong Mau Lanh
chương 1:Ánh nắng chói chang soi vào tòa nhà cao chót vót, các ô kính thủy tinh phản chiếu ánh nắng lấp lánh.Tòa nhà tập đoàn nhà họ Yong bốn mươi năm tầng, tầng cao nhất chính là nơi làm việc của người nắm quyền lực cao nhất của tập đoàn, ánh sáng mặt trời chiếu vào sáng bừng cả căn phòng trừ bỏ người đàn ông đang ngồi làm việc trên ghế cao cao tại thượng.
Người đàn ông mặc một bộ âu phục đen Ý làm bằng tay tinh xảo, mái tóc đen bóng bởi vì đang cúi xuống làm việc mà che mất đi đôi mắt của anh, người đàn ông ngẩng đầu lên, khuôn mặt lộ ra vẻ cực kỳ lãnh khốc, kiên nghị, chiếc mũi thẳng, bờ môi hơi mỏng khẽ nhếch lên, ánh mắt lạnh lẽo, vẻ mặt có một sự ngạo mạn không thể diễn tả, đó là một xảm giác xâm chiếm khi nhìn khuôn mặt của anh ấy. Màu mắt của anh có màu trà thật hiếm thấy, màu mắt thực sự rất đẹp, nhưng đnág tiếc, cho đến bây giờ đều màng một loại âm trầm, lạnh lẽo, có khi nếu cứ nhìn vào đôi mắt anh thật lâu, có thể sẽ tiến vào địa ngục, không thể di chuyển.
Anh buông chiếc bút trong tay xuống, lấy một hộp xì gà ở trên bàn. Rút một điếu ra, đặt ở trên môi, ánh đỏ của lửa, màu trắng của khói vờn quanh, mà trong làn khói mờ ảo hé ra gương mặt không chút thay đổi, anh nhìn ra bên ngoài, giống như thu hết tất cả vào trong ánh nhìn, ánh mắt giống như ngọn núi tràn ngập áp bức, khí thế, lúc này, anh khẽ nheo mắt nhìn phía trong màn che trong suốt, đơn giản đến một hình bóng cũng trở nên mờ mịt.
"Cốc cốc..."
Từ cửa truyền đến tiếng gõ, hắn tỉnh bơ buông xì gà trong tay ra, nháy mắt một cái, ánh mắt lại trở nên sâu thẳm lạnh lẽo, tựa hồ giây phút thất thần vừa qua chỉ là một loại ảo giác.
"Vào đi." Âm thanh thoát ra cũng tạo nên cảm giác áp bức, cánh cửa dần mở ra, một mùi khói thuốc bay ra, một người đàn ông đi vào, lông mày khẽ nhăn lại, " Đã nói là anh không thể hút thuốc." người đàn ông này giống như một người quản gia, đặt một xấp tài liệu lên bàn, sau đó đi đến bên cửa sổ, mở khóa cửa, đẩy cánh cửa ra, không ngừng lấy tay phẩy phẩy trước mũi mình, cái mùi khói này thật là không dễ chịu.
"Đã thành thói quen." tiếng nói vẫn lãnh đạm như vậy, mà người kia cũng hiểu rõ, khuôn mặt còn nhăn lại hơn.
"Những thứ tôi cần đâu, Kikwang?" Anh vẫn cầm điếu xì gà lên và hút, màu trắng sương khói nhẹ nhàng tung ra trong không khí, anh cảm thấy phổi như có gì đó đè lại thật nặng, một áp lực không nói lên lời, có những thứ dường như đã bị tê liệt.
"Đã có rồi, chính là cái này." Lee Kikwang cầm đống tài liệu giơ giơ lên, sau đó tiến đến, đặt trên bàn làm việc của anh, anh nhìn nhìn chiếc đồng hồ trên cổ tay, khẽ gảy nhẹ, " Vừa vặn đúng 24 giờ, tôi vẫn là trợ lý tốt nhất của Yong Jun Hyung tổng tài, sẽ không cần phải lo đi tìm công việc khác nữa, tôi vẫn được làm trợ lý của anh rồi, vẫn sẽ là bảo mẫu của anh, anh có còn công việc riêng tư nào muốn nhờ tôi làm nữa không?" Kikwang nói xong, đặt mông ngồi xuống chiếc ghế sô pha duy nhất trong phòng, cái này đúng chỉ có anh ta mới có thể hưởng, bởi vì... trước mặt người đàn ông lãnh khốc, dường như không có ai dám cợt nhả như hắn vậy.
Yong Jun Hyung không nói lời nào, hắn chỉ thản nhiên liếc nhìn Lee Kikwang một cái, đưa oán hận của Kikwang chìm trong ánh mắt lạnh lẽo, gương mặt vẫn không một chút biến đổi, làm cho không khí tốt lành buổi sáng đều tiêu tan hết, có khi anh còn hoài nghi, gương mặt của tổng tài có khi nào bị tê liệt, cho nên rất khó có thể nhìn thấy chút diễn cảm gì đó trên gương mặt kia, không đúng, nhưng chỉ giành cho một người ở trước mặt.
Người đàn ông mặc một bộ âu phục đen Ý làm bằng tay tinh xảo, mái tóc đen bóng bởi vì đang cúi xuống làm việc mà che mất đi đôi mắt của anh, người đàn ông ngẩng đầu lên, khuôn mặt lộ ra vẻ cực kỳ lãnh khốc, kiên nghị, chiếc mũi thẳng, bờ môi hơi mỏng khẽ nhếch lên, ánh mắt lạnh lẽo, vẻ mặt có một sự ngạo mạn không thể diễn tả, đó là một xảm giác xâm chiếm khi nhìn khuôn mặt của anh ấy. Màu mắt của anh có màu trà thật hiếm thấy, màu mắt thực sự rất đẹp, nhưng đnág tiếc, cho đến bây giờ đều màng một loại âm trầm, lạnh lẽo, có khi nếu cứ nhìn vào đôi mắt anh thật lâu, có thể sẽ tiến vào địa ngục, không thể di chuyển.
Anh buông chiếc bút trong tay xuống, lấy một hộp xì gà ở trên bàn. Rút một điếu ra, đặt ở trên môi, ánh đỏ của lửa, màu trắng của khói vờn quanh, mà trong làn khói mờ ảo hé ra gương mặt không chút thay đổi, anh nhìn ra bên ngoài, giống như thu hết tất cả vào trong ánh nhìn, ánh mắt giống như ngọn núi tràn ngập áp bức, khí thế, lúc này, anh khẽ nheo mắt nhìn phía trong màn che trong suốt, đơn giản đến một hình bóng cũng trở nên mờ mịt.
"Cốc cốc..."
Từ cửa truyền đến tiếng gõ, hắn tỉnh bơ buông xì gà trong tay ra, nháy mắt một cái, ánh mắt lại trở nên sâu thẳm lạnh lẽo, tựa hồ giây phút thất thần vừa qua chỉ là một loại ảo giác.
"Vào đi." Âm thanh thoát ra cũng tạo nên cảm giác áp bức, cánh cửa dần mở ra, một mùi khói thuốc bay ra, một người đàn ông đi vào, lông mày khẽ nhăn lại, " Đã nói là anh không thể hút thuốc." người đàn ông này giống như một người quản gia, đặt một xấp tài liệu lên bàn, sau đó đi đến bên cửa sổ, mở khóa cửa, đẩy cánh cửa ra, không ngừng lấy tay phẩy phẩy trước mũi mình, cái mùi khói này thật là không dễ chịu.
"Đã thành thói quen." tiếng nói vẫn lãnh đạm như vậy, mà người kia cũng hiểu rõ, khuôn mặt còn nhăn lại hơn.
"Những thứ tôi cần đâu, Kikwang?" Anh vẫn cầm điếu xì gà lên và hút, màu trắng sương khói nhẹ nhàng tung ra trong không khí, anh cảm thấy phổi như có gì đó đè lại thật nặng, một áp lực không nói lên lời, có những thứ dường như đã bị tê liệt.
"Đã có rồi, chính là cái này." Lee Kikwang cầm đống tài liệu giơ giơ lên, sau đó tiến đến, đặt trên bàn làm việc của anh, anh nhìn nhìn chiếc đồng hồ trên cổ tay, khẽ gảy nhẹ, " Vừa vặn đúng 24 giờ, tôi vẫn là trợ lý tốt nhất của Yong Jun Hyung tổng tài, sẽ không cần phải lo đi tìm công việc khác nữa, tôi vẫn được làm trợ lý của anh rồi, vẫn sẽ là bảo mẫu của anh, anh có còn công việc riêng tư nào muốn nhờ tôi làm nữa không?" Kikwang nói xong, đặt mông ngồi xuống chiếc ghế sô pha duy nhất trong phòng, cái này đúng chỉ có anh ta mới có thể hưởng, bởi vì... trước mặt người đàn ông lãnh khốc, dường như không có ai dám cợt nhả như hắn vậy.
Yong Jun Hyung không nói lời nào, hắn chỉ thản nhiên liếc nhìn Lee Kikwang một cái, đưa oán hận của Kikwang chìm trong ánh mắt lạnh lẽo, gương mặt vẫn không một chút biến đổi, làm cho không khí tốt lành buổi sáng đều tiêu tan hết, có khi anh còn hoài nghi, gương mặt của tổng tài có khi nào bị tê liệt, cho nên rất khó có thể nhìn thấy chút diễn cảm gì đó trên gương mặt kia, không đúng, nhưng chỉ giành cho một người ở trước mặt.
Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me