[ Chuyển ver ] Lệ Dĩnh! Em dám quên tôi sao?
Chap II
Ngược lại, chú của Ngô Gia Ngôn lại đưa tay ra hướng về Lệ Dĩnh, khoé miệng nhếch lên nói "Xin chào".Lệ Dĩnh hơi giật mình đưa tay ra, lập tức bị một bàn tay to dày vững vàng nắm lấy, siết chặt tay cô, chặt đến mức đau nhức, không đợi đến lúc cô nhíu mày, bàn tay kia nhanh chóng buôn ra."Thì ra đây là cô gái khiến cháu tôi thần hồn điên đảo, Triệu... Triệu....""Triệu Lệ Dĩnh ạ!" Thấy chú nhất thời không nói được, Ngô Gia Ngôn vội vàng nhắc nhở.Diệc Phàm mỉm cười gật đầu "Hai cháu đến bất ngờ quá, chú chưa kịp chuẩn bị gì, mong hai cháu bỏ qua nếu chú chiêu đãi không tốt" không để bọn họ trả lời, Diệc Phàm liền xoay người ra khỏi phòng khách nói "Bà Trần, kêu nhà bếp chuẩn bị cơm tối".Gia Ngôn nghe có chút thụ sủng nhược kinh, kéo Lệ Dĩnh đang thất thần ngồi xuống "Hôm nay thật sự là nhờ phúc của em, chú của anh lại muốn giữ chúng ta ở lại ăn cơm, cho dù là ba mẹ anh đến thì chú cũng không có tâm tình mà tiếp đãi đâu".Thấy cô vẫn còn thất thần, Gia Ngôn nhẹ nhàng ôm lấy thắc lưng của cô, nghi hoặc hỏi "Em làm sao vậy". Lúc này Lệ Dĩnh mới tỉnh táo lại, miễn cưỡng gượng cười, lắc đầu nói "Em không sao! Hôm nay đơn đặc hàng của Công ty khá nhiều, vừa rồi em cảm thấy có chút choán váng mà thôi..... Mà chú anh tên gì vậy?".
Gia Ngôn nghe bạn gái nói nhức đầu, vốn muốn ân cần hỏi han một chút, nhưng bị Lệ Dĩnh đánh trống lảng, bỏ qua nói "Sao em còn chưa biết tên chú anh? Chú anh chính là Ngô Diệc Phàm đó! Là nhân vật đang làm mưa làm gió giới kinh doanh thời gian gần đây, mới đây đã làm náo động Châu Âu với dự án mua bán khí thiên nhiên do chính tay chú anh thực hiện đã khiến vài tập đoàn sụp đổ...."Suy nghĩ của Lệ Dĩnh sớm đã phiêu tán. Kỳ thật người trưởng bối công kích vĩ đại từ miệng bạn trai cô, cô đã nghe không dưới trăm lần, nhưng người này không thể hòa vào hình ảnh trong trí nhớ của cô, chẳng lẽ cô nhận lầm người? Nhưng mà....Ánh mắt của Lệ Dĩnh duy chuyển về bức tường thủy tinh trong suốt, nơi đó ánh mặt trời chiếu vào hết sức thê lương, cứ như vậy mà len vào mắt cô, kia chẳng phải là căn nhà cô đã ở ba năm đại học sau....Không bao lâu sau, Diệc Phàm lại nhớ tới phòng khách, mỉm cười tiếp đón bọn họ vào ăn cơm.Mặc dù thức ăn được chuẩn bị gấp gáp, nhưng hết sức phong phú. Diệc Phàm là chủ nhà nên tác phong vô cùng tự nhiên, tự tay mở một chay rượu đỏ, dòng nước đỏ sẫm chảy vào từng ly rượu.Sau khi ăn uống lôi đình, Diệc Phàm hỏi Gia Ngôn tình hình gần đây.Gia Ngôn nhu luận đáp là anh đang phụ giúp công ty của gia đình, quan trọng hơn là anh đang chuẩn bị hôn lễ, đợi sau khi hôn lễ kết thúc thì anh sẽ dọn ra ở riêng, mở một công ty thương mại nho nhỏ."Lệ Dĩnh, còn cô thì sao? Sau khi kết hôn cô định làm gì?".Lệ Dĩnh đang ăn dở miếng bánh mì trứng cá muối liền lau miệng. Nghe Diệc Phàm hỏi mình, cô vội bỏ miếng bánh mì xuống, sau đó hé miệng nói "Sau khi kết hôn xong cháu sẽ từ chức, giúp Gia Ngôn thu xếp công việc ở công ty của anh ấy..." Diệc Phàm nghe xong gật gật đầu, đột nhiên hỏi "Lệ Dĩnh, cô năm nay bao nhiêu tuổi?"."...... Hai mươi sáu tuổi".Diệc Phàm xâu xa nhìn cô, rồi quay sang cháu mình, nói "À, thì ra cô lớn hơn Tiểu Ngôn ba tuổi"."Chú, tục ngữ có nói, nữ lớn hơn ba tuổi thì kinh nghiệm sẽ nhiều hơn, không lẽ chú cổ hủ giống mẹ cháu" Gia Ngôn nóng nảy nói.Lúc này, Lệ Dĩnh nhẹ nhàng kéo tay Gia Ngôn, thấy mặt bạn gái tái nhợt, tự nhiên ngầm hiểu "Chú, cháu không làm phiền nữa. Lệ Dĩnh cảm thấy không được khỏe, cháu phải đưa cô ấy về rồi."Diệc Phàm tiện thể cầm tấm thảm len mỏng làm bằng long dê treo bên cạnh đưa cho Gia Ngôn, nói "Nếu đã như vậy, chú không giữ hai đứa nữa, bên ngoài ban đêm gió lớn, giữ ấm cho cô ấy, không thì lại cảm lạnh".Gia Ngôn cầm lấy, rồi nhanh chóng khoác tấm thảm long dê, mỏng manh lên vai Lệ Dĩnh. Tấm thảm long dê miềm mại truyền đến mùi nước hoa pha lẫn mùi thuốc lá cùng với mùi của người đàn ông kia. Làm cô có cảm giác như đang bị người đàn ông kia siết chặt, ôm lấy cô.Cố kìm nén cảm giác không khỏe, Lệ Dĩnh nhanh chóng bước ra khỏi biệt thự, cùng với bạn trai lên xe. Ôtô chậm rãi chảy ra khỏi biệt thự thì Lệ Dĩnh liền buông tấm thảm long dê ra, một tay bỏ nó lại ghế sau."Lệ Dĩnh, hôm nay em đừng về, đến nhà anh đi, nếu không ban đêm em không khỏe thì không có người chăm sóc em" nói xong, Gia Ngôn tuy đang láy xe, tay đang hướng về cặp đùi trắng nõn của cô mà sờ.Lệ Dĩnh biết, nếu mình đến nhà bạn trai, thì việc bạn trai này làm không chỉ là chăm sóc, cô nhẹ nhàng đẩy bàn tay đang sờ mó kia ra "Thật muốn được anh "Chăm sóc", nhưng chỉ sợ ngày mai em không thể đi làm được.... Chúng ta không phải không thể.... Mà là trước khi kết hôn thì không được..."
Gia Ngôn tức giận, đột nhiên có cảm giác mất hứng, giẫm mạnh chân ga, đưa cô đến dưới lầu, sau đó lại đưa cô lên lầu, hôn cô triền miên, sau dó hắn mới lưu luyến đi về.Lệ Dĩnh đống cửa lại thì đối mặt với căn phòng lạnh lùng, cô không cần phải ngụy trang nữa, cô suy sụp ngã quỵ ở trên giường."Chú của Gia Ngôn sau có thể là anh ta" cô vốn tưởng rằng kí ức về anh ta đã sớm ngủ quên, nhưng không, nó lại một lần nữa thất tỉnh.Dù ở biệt, cô uống rượu không nhiều lắm, nhưng tác dụng thật mãnh liệt, trong lúc miên man suy nghĩ, Lệ Dĩnh cứ thiếp đi mặc kệ quần áo có hỗn độn....Cũng không biết khi nào thì tỉnh, yết hầu khô rát, đầu cô có chút đau đớn, làm cô phải từ từ mở mắt ra, rồi mới động đậy cơ thể, đầu giường cô có để ly nước.Tay cô chậm rãi mò nhưng không thấy ly nước đâu, mà thay vào đó là một bàn tay."A----" Lệ Dĩnh sợ đến mức quát to một tiếng, vội vàng mở mắt ra.Lúc này, trong bóng đêm, hiện ra một người khôi ngô đang ngồi ở bên đầu giường.Lệ Dĩnh vội vàng mở đèn tường trên đầu giường."Anh... Anh vào đây bằng cách nào" Trong phòng đột nhiên xuất hiện một người đàn ông, khiến cho cả người Lệ Dĩnh trở nên cứng ngắt, hỏi theo phản xạ, thầm mắng mình ngốc, cũng không chờ người đo trả lời, cô liền phóng xuống giường chạy ra ngoài.Đáng tiếc, cô không nhanh bằng hắn, đôi bàn tay kia một phát ôm được cô, không giống như ban ngày, quần áo chỉnh tề, tính tình hoà nhã, cánh tay thô bạo, mạnh mẽ ôm lấy cô, làm chô cô đau đến chút nữa là hít thở không thông."Sao? Không phải cháu tôi vào khiến cô thật vọng rồi sa? Cháu tôi còn trẻ, không hiểu chuyện tình cảm cho lắm, bạn gái xinh đẹp như thế này, sao có thể để ở đây một mình"Người đàn ông lộ vẻ tàn nhẫn mỉm cười, túm lấy Lệ Dĩnh quăng lên giường "Nó không hiểu, giống như cô vậy đồ đê tiện, nê đặt cô trên giường, tách đùi cô ra, cho cô biết mình là loại phụ nữ gì"Lệ Dĩnh không ngừng trấn an mình phải bình tĩnh.Cô ngừng giãy dụa, nhìn vào người đàn ông mình từng quen biết kia, yếu ớt nói "Vậy anh là cái loại gì? Diệc Phàm! À không tôi phải gọi anh là chú Diệc Phàm mới đúng"."Sao vậy! Không nhận ra tôi phải không? Còn cô thì một chút cũng không thay đổi, vẫn trong sáng và ngây thơ như ngày nào, chỉ tiết là..."Đang nói dở người đàn ông kia bỗng nhiên nở một nụ cười "Cháu của tôi thì hiểu được bao nhiêu về quá khứ của cô chứ? Cô làm thế nào mà tiếp cận được nó? Đã đạp qua bao nhiêu thằng đàn ông để tiến vào được của Ngô gia?"Đúng lúc này, chuôn điện thoại của Lệ Dĩnh vang lên. Diệc Phàm nghiên đầu nhìn sang, là ảnh của Gia Ngôn, hắn kéo áo của mình ra, cuối người xuống "Muốn nghe sao? Biết phải nói gì rồi chứ! Nếu nó biết tôi ở phòng cô giữa đêm khuya thì không thể giải thích bằng một hai câu đâi"Nói xong, hắn bắt máy rồi ghé vào tay Lệ Dĩnh."Alo, anh về tới nhà rồi, em ngủ chưa?" "Em vẫn chưa ngu, mà có việc gì không""Anh quên nói với em, vừa rồi mẹ anh gọi nhắc thì anh mới nhớ. Ngày mai là thứ bảy, mẹ anh ở nhà mời một bãi chiêu đãi họ hàng bên ngoại, ai cũng muốn được gặp em, chắc ngày mai em không phải tăng ca đúng không? Alo... Sao em không trả lời?""Em... Mai em có việc ở công ty, có khi lại không đến được"
"Em xin phép lãnh đạo một tiếng là được mà! Tính tình của mẹ anh em không rõ sao? Nếu như em lỡ hẹn, mẹ anh lại là người trọng sĩ diện, còn không phải là mười ngày nửa tháng không thèm nhìn mặt em sao? Nên em đừng..."Gia Ngôn mõi khi nhắc đến mẹ hắn thì luôn nôn nóng nói mãi không thôi. Lệ Dĩnh thật sự không thể nhớ ra nét mặt của mẹ chồng tương lai khi tức giận, bởi vì lúc này đây, quần lót của cô đã hoàn toàn bị tuột ra.
Gia Ngôn nghe bạn gái nói nhức đầu, vốn muốn ân cần hỏi han một chút, nhưng bị Lệ Dĩnh đánh trống lảng, bỏ qua nói "Sao em còn chưa biết tên chú anh? Chú anh chính là Ngô Diệc Phàm đó! Là nhân vật đang làm mưa làm gió giới kinh doanh thời gian gần đây, mới đây đã làm náo động Châu Âu với dự án mua bán khí thiên nhiên do chính tay chú anh thực hiện đã khiến vài tập đoàn sụp đổ...."Suy nghĩ của Lệ Dĩnh sớm đã phiêu tán. Kỳ thật người trưởng bối công kích vĩ đại từ miệng bạn trai cô, cô đã nghe không dưới trăm lần, nhưng người này không thể hòa vào hình ảnh trong trí nhớ của cô, chẳng lẽ cô nhận lầm người? Nhưng mà....Ánh mắt của Lệ Dĩnh duy chuyển về bức tường thủy tinh trong suốt, nơi đó ánh mặt trời chiếu vào hết sức thê lương, cứ như vậy mà len vào mắt cô, kia chẳng phải là căn nhà cô đã ở ba năm đại học sau....Không bao lâu sau, Diệc Phàm lại nhớ tới phòng khách, mỉm cười tiếp đón bọn họ vào ăn cơm.Mặc dù thức ăn được chuẩn bị gấp gáp, nhưng hết sức phong phú. Diệc Phàm là chủ nhà nên tác phong vô cùng tự nhiên, tự tay mở một chay rượu đỏ, dòng nước đỏ sẫm chảy vào từng ly rượu.Sau khi ăn uống lôi đình, Diệc Phàm hỏi Gia Ngôn tình hình gần đây.Gia Ngôn nhu luận đáp là anh đang phụ giúp công ty của gia đình, quan trọng hơn là anh đang chuẩn bị hôn lễ, đợi sau khi hôn lễ kết thúc thì anh sẽ dọn ra ở riêng, mở một công ty thương mại nho nhỏ."Lệ Dĩnh, còn cô thì sao? Sau khi kết hôn cô định làm gì?".Lệ Dĩnh đang ăn dở miếng bánh mì trứng cá muối liền lau miệng. Nghe Diệc Phàm hỏi mình, cô vội bỏ miếng bánh mì xuống, sau đó hé miệng nói "Sau khi kết hôn xong cháu sẽ từ chức, giúp Gia Ngôn thu xếp công việc ở công ty của anh ấy..." Diệc Phàm nghe xong gật gật đầu, đột nhiên hỏi "Lệ Dĩnh, cô năm nay bao nhiêu tuổi?"."...... Hai mươi sáu tuổi".Diệc Phàm xâu xa nhìn cô, rồi quay sang cháu mình, nói "À, thì ra cô lớn hơn Tiểu Ngôn ba tuổi"."Chú, tục ngữ có nói, nữ lớn hơn ba tuổi thì kinh nghiệm sẽ nhiều hơn, không lẽ chú cổ hủ giống mẹ cháu" Gia Ngôn nóng nảy nói.Lúc này, Lệ Dĩnh nhẹ nhàng kéo tay Gia Ngôn, thấy mặt bạn gái tái nhợt, tự nhiên ngầm hiểu "Chú, cháu không làm phiền nữa. Lệ Dĩnh cảm thấy không được khỏe, cháu phải đưa cô ấy về rồi."Diệc Phàm tiện thể cầm tấm thảm len mỏng làm bằng long dê treo bên cạnh đưa cho Gia Ngôn, nói "Nếu đã như vậy, chú không giữ hai đứa nữa, bên ngoài ban đêm gió lớn, giữ ấm cho cô ấy, không thì lại cảm lạnh".Gia Ngôn cầm lấy, rồi nhanh chóng khoác tấm thảm long dê, mỏng manh lên vai Lệ Dĩnh. Tấm thảm long dê miềm mại truyền đến mùi nước hoa pha lẫn mùi thuốc lá cùng với mùi của người đàn ông kia. Làm cô có cảm giác như đang bị người đàn ông kia siết chặt, ôm lấy cô.Cố kìm nén cảm giác không khỏe, Lệ Dĩnh nhanh chóng bước ra khỏi biệt thự, cùng với bạn trai lên xe. Ôtô chậm rãi chảy ra khỏi biệt thự thì Lệ Dĩnh liền buông tấm thảm long dê ra, một tay bỏ nó lại ghế sau."Lệ Dĩnh, hôm nay em đừng về, đến nhà anh đi, nếu không ban đêm em không khỏe thì không có người chăm sóc em" nói xong, Gia Ngôn tuy đang láy xe, tay đang hướng về cặp đùi trắng nõn của cô mà sờ.Lệ Dĩnh biết, nếu mình đến nhà bạn trai, thì việc bạn trai này làm không chỉ là chăm sóc, cô nhẹ nhàng đẩy bàn tay đang sờ mó kia ra "Thật muốn được anh "Chăm sóc", nhưng chỉ sợ ngày mai em không thể đi làm được.... Chúng ta không phải không thể.... Mà là trước khi kết hôn thì không được..."
Gia Ngôn tức giận, đột nhiên có cảm giác mất hứng, giẫm mạnh chân ga, đưa cô đến dưới lầu, sau đó lại đưa cô lên lầu, hôn cô triền miên, sau dó hắn mới lưu luyến đi về.Lệ Dĩnh đống cửa lại thì đối mặt với căn phòng lạnh lùng, cô không cần phải ngụy trang nữa, cô suy sụp ngã quỵ ở trên giường."Chú của Gia Ngôn sau có thể là anh ta" cô vốn tưởng rằng kí ức về anh ta đã sớm ngủ quên, nhưng không, nó lại một lần nữa thất tỉnh.Dù ở biệt, cô uống rượu không nhiều lắm, nhưng tác dụng thật mãnh liệt, trong lúc miên man suy nghĩ, Lệ Dĩnh cứ thiếp đi mặc kệ quần áo có hỗn độn....Cũng không biết khi nào thì tỉnh, yết hầu khô rát, đầu cô có chút đau đớn, làm cô phải từ từ mở mắt ra, rồi mới động đậy cơ thể, đầu giường cô có để ly nước.Tay cô chậm rãi mò nhưng không thấy ly nước đâu, mà thay vào đó là một bàn tay."A----" Lệ Dĩnh sợ đến mức quát to một tiếng, vội vàng mở mắt ra.Lúc này, trong bóng đêm, hiện ra một người khôi ngô đang ngồi ở bên đầu giường.Lệ Dĩnh vội vàng mở đèn tường trên đầu giường."Anh... Anh vào đây bằng cách nào" Trong phòng đột nhiên xuất hiện một người đàn ông, khiến cho cả người Lệ Dĩnh trở nên cứng ngắt, hỏi theo phản xạ, thầm mắng mình ngốc, cũng không chờ người đo trả lời, cô liền phóng xuống giường chạy ra ngoài.Đáng tiếc, cô không nhanh bằng hắn, đôi bàn tay kia một phát ôm được cô, không giống như ban ngày, quần áo chỉnh tề, tính tình hoà nhã, cánh tay thô bạo, mạnh mẽ ôm lấy cô, làm chô cô đau đến chút nữa là hít thở không thông."Sao? Không phải cháu tôi vào khiến cô thật vọng rồi sa? Cháu tôi còn trẻ, không hiểu chuyện tình cảm cho lắm, bạn gái xinh đẹp như thế này, sao có thể để ở đây một mình"Người đàn ông lộ vẻ tàn nhẫn mỉm cười, túm lấy Lệ Dĩnh quăng lên giường "Nó không hiểu, giống như cô vậy đồ đê tiện, nê đặt cô trên giường, tách đùi cô ra, cho cô biết mình là loại phụ nữ gì"Lệ Dĩnh không ngừng trấn an mình phải bình tĩnh.Cô ngừng giãy dụa, nhìn vào người đàn ông mình từng quen biết kia, yếu ớt nói "Vậy anh là cái loại gì? Diệc Phàm! À không tôi phải gọi anh là chú Diệc Phàm mới đúng"."Sao vậy! Không nhận ra tôi phải không? Còn cô thì một chút cũng không thay đổi, vẫn trong sáng và ngây thơ như ngày nào, chỉ tiết là..."Đang nói dở người đàn ông kia bỗng nhiên nở một nụ cười "Cháu của tôi thì hiểu được bao nhiêu về quá khứ của cô chứ? Cô làm thế nào mà tiếp cận được nó? Đã đạp qua bao nhiêu thằng đàn ông để tiến vào được của Ngô gia?"Đúng lúc này, chuôn điện thoại của Lệ Dĩnh vang lên. Diệc Phàm nghiên đầu nhìn sang, là ảnh của Gia Ngôn, hắn kéo áo của mình ra, cuối người xuống "Muốn nghe sao? Biết phải nói gì rồi chứ! Nếu nó biết tôi ở phòng cô giữa đêm khuya thì không thể giải thích bằng một hai câu đâi"Nói xong, hắn bắt máy rồi ghé vào tay Lệ Dĩnh."Alo, anh về tới nhà rồi, em ngủ chưa?" "Em vẫn chưa ngu, mà có việc gì không""Anh quên nói với em, vừa rồi mẹ anh gọi nhắc thì anh mới nhớ. Ngày mai là thứ bảy, mẹ anh ở nhà mời một bãi chiêu đãi họ hàng bên ngoại, ai cũng muốn được gặp em, chắc ngày mai em không phải tăng ca đúng không? Alo... Sao em không trả lời?""Em... Mai em có việc ở công ty, có khi lại không đến được"
"Em xin phép lãnh đạo một tiếng là được mà! Tính tình của mẹ anh em không rõ sao? Nếu như em lỡ hẹn, mẹ anh lại là người trọng sĩ diện, còn không phải là mười ngày nửa tháng không thèm nhìn mặt em sao? Nên em đừng..."Gia Ngôn mõi khi nhắc đến mẹ hắn thì luôn nôn nóng nói mãi không thôi. Lệ Dĩnh thật sự không thể nhớ ra nét mặt của mẹ chồng tương lai khi tức giận, bởi vì lúc này đây, quần lót của cô đã hoàn toàn bị tuột ra.
Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me