LoveTruyen.Me

Co Chu Nho Xinh Dep Cua Toi My Boss Is A Beautiful Girl Jeti Full Bonus

part này có 1 chút gọi là nóng nóng 1 chút chút thôi nha mn ^^ chúc mn đọc truyện vui vẻ :) và đừng quên cmt ý kiến cho au nhé :D

Đã lâu tôi không tới Net Bar rồi, kể từ khi ký túc xá có nối mạng. Trong ấn tượng của tôi thì các Net Bar đều đầy mùi khói thuốc, một bầu không khí không thông thoáng do đặt quá nhiều máy móc chi chít, những tiếng la hét khi chơi trò chơi, những người hút thuốc lê la, những ghế ngồi dơ không thể tả, đầy vỏ hạt dưa, hạt cơm trong khe bàn phím.

Nhưng Net Bar mà Jessica dắt tôi tới thì lại khá sáng sủa, không khí cũng rất trong sạch. Khi bước vào cửa thì có một cô gái mặc Hanbok, tươi cười hỏi : "Hai khách phải không ạ?" Lại còn "mấy khách", sao giống trong nhà hàng thế !

Jessica nói tên 1 người, cô gái gật đầu : "Hãy theo tôi sang bên này." Và dắt chúng tôi vào trong Net Bar, lúc đó tôi mới phát hiện Net Bar này không giống Net Bar thường có nhiều máy đặt trong sảnh, mà nó chia thành nhiều phòng nhỏ, trang trí cứ y hệt như khách sạn 5 sao vậy. 

Cô gái dắt chúng tôi tới bên ngoài 1 căn phòng rồi mở cửa giúp chúng tôi. Trong phòng đặt 5 máy vi tính, đã có sẵn 2 nam 1 nữ ngồi đó. Jessica giới thiệu tôi với họ và sau đó 2 chúng tôi ngồi ở 2 máy sát bên trái.

Đây là hệ thống máy tính tuyệt nhất tôi thấy trong Net Bar từ trước tới nay, đây cũng là lần đầu tôi thấy màn hình LCD to như thế này, gần bằng tivi nhà tôi rồi đấy. Con chuột thì khỏi bàn, ngay cả tấm lót chuột cũng là hiệu ICEMAT, 300.000 won 1 tấm đấy. Thùng PC và bàn phím có design rất tuyệt, tôi không rành về mảng này nhưng nhìn cũng đủ biết giá cả chắc chắn không rẻ.   

Tôi hỏi nhỏ Jessica : "Ở đây lên mạng 1 tiếng bao nhiêu tiền vậy?”

“Không phải hội viên thì 50.000 won, hội viên 35.000 won. ”

Tôi suýt té xuống ghế. "Đắt thế này, cô cũng biết bây giờ trong người tôi chẳng còn xu nào cả mà." Dù tôi còn tiền thì có đánh chết cũng không tới bar đắt tiền thế này đâu.  

“Yên tâm, tôi trả luôn phần cô.”

“Vậy thì quá.....” Chưa kịp nói dứt lời, Jessica đã trừng mắt nhìn tôi, tôi đành nuốt luôn 2 chứ " tốt rồi " trong cuống họng.  "Có người mời là thích nhất rồi, xài chùa thì chỉ có 1 chữ Sướng ".  (=,,=”)

Jessica thò tay sang ngắt vào cánh tay tôi :"Lôi thôi. " Đây gọi là tay đau nhưng mát lòng, nhất là biểu hiện tinh nghịch của Jessica khi ngắt tôi đã khiến lòng tôi trở nên lâng lâng khó tả. (au:bị véo mà còn sướng bà này bị ngược đãi nhiều nên h hâm hấp rồi =)))

Cuộc thi bắt đầu. Jessica bất kể chơi trò gì cũng đều là cao thủ cả, những đợt bắn tỉa xuất thần nhập hóa, thấy người giết người, gặp phật giết phật. Bên đối phương và 3 người còn lại bên nhóm tôi cũng không phải hạng vừa, bắn rất tuyệt. So với họ tôi giống như là người mới học, chỉ có tác dụng mồi lửa nhử đối phương mà thôi.

Bên tôi có 3 người sắp hết mạng, trong quá trình thi đấu họ cứ cằn nhằn tôi mãi khiến lòng tôi càng rối bời, tới phút cuối thì ngay cả làm mồi nhử cũng làm không xong. 

2 tiếng sau, bên tôi bị thua với tỷ số 21:38. Hai thằng kia đập con chuột 1 phát : "Chán chết đi được, đáng ra chúng ta có thể thắng rồi. Này, cô chơi kiểu gì vậy? Đánh tệ thế là cùng."

Tôi còn chưa trả lời thì Jessica đã giành nói : " Đừng trách người khác, mấy người cũng có hơn gì đâu. Nếu mấy người lợi hại tý thì chúng ta đã có thể 4 chọi 5 rồi. Chỉ biết đùn đẩy trách nhiệm, có phải đàn ông không vậy? "

Hai tên đó xấu hổ cúi gầm mặt. Tôi mới chợt phát hiện từ đầu chí cuối Jessica chẳng hề trách móc lấy tôi một lời, mà còn nói tốt cho tôi nữa, thật là ngừơi tốt mà. Xem ra trước kia tôi đã nhìn lầm cô ấy rồi, trong lòng tôi thầm xin lỗi Jessica.

Vừa ra khỏi cửa Net Bar, mặt mày Jessica biến sắc ngay : "Sao cô ngốc vậy? Đánh boxing không xong, bóng bàn không xong, ngay cả chơi game cũng không xong luôn. Chẳng phải cô suốt ngày chơi game lúc còn học Đại học sao? Phí cả 4 năm học? " (au: ôi trời cứ học ĐH là phải chơi game giỏi sao chị @.@)

Đây là logic gì cơ? Chơi game không giỏi là phí 4 năm học, nhưng mà sao Jessica lại biết 4 năm đại học tôi toàn chơi game miết nhỉ? Tôi vừa nói vừa ngớ ngớ ra : "Lúc nãy ở Net Bar chẳng nói câu nào cả, sao bây giờ lại tính sổ với tôi vậy?"

"Cô là do tôi dắt tới, không lẽ nói cô trước mặt bọn họ sao? Chẳng khác nào tự tát mình bạt tai? Nói cô ngốc thì đúng là ngốc mà, vậy cũng không nghĩ ra."

“…………”

“Thôi bỏ đi, nhà cô ở đâu? Tôi đưa cô về.”

Để Jessica trả tiền net tôi đã rất ngại rồi, bây giờ nào dám phiền cô ấy đưa tôi về nữa: "Không cần phiền cô, tôi tự đi xe bus về được rồi. "

Jessica trừng mắt nhìn tôi: "Sao cô rắc rối thế, nói tiếng " ừ, cám ơn"  chẳng phải là được rồi sao? Thế nào? Nói cô vài câu mà đã giận rồi, nhỏ nhen quá đấy. "

Thật là oan uổng mà, tôi biết người đẹp chẳng bao giờ có lý lẽ gì để tranh cãi cả. Đành leo lên xe thôi.

Xe chạy được không lâu, dì út điện thoại tới, tôi vò đầu bứt tai xong đành phải ấn nút nghe. 

"Con nhóc này bị gì hả? Lần đầu coi mắt mà dám để con gái người ta trả tiền à? Không còn tiền trong túi thì nói 1 tiếng, dì út cho là được rồi, cháu làm mất mặt nhà mình quá. Thật là! Sau này dì út còn mặt mũi nào gặp người khác nữa? "

Tiếng dì út oang oảng, cả Jessica cũng nghe thấy: " Tại sao lần đầu coi mắt thì không được để người kia trả tiền? Logic gì thế? Cô đưa máy cho tôi, để tôi nói chuyện." Jessica vừa nói vừa đưa tay sang tính giật chiếc điện thoại của tôi.

Cũng may ghế ngồi khá xa nên Jessica mới với không được, tôi xoay người qua, ngoan ngoãn xin lỗi dì út: "Dạ, là cháu sai rồi, lần sau cháu không dám nữa đâu."

"Ý gì thế này? Cô sai thì cũng như là tôi sai rồi. Cô muốn chết hả? " Tôi quả thật rất điên đầu. May mắn là dì út không tra hỏi tiếp nữa.

"Lần này tha cho cháu đó, tuần sau cháu qua đây, dì út vẫn còn những ứng viên khác cho cháu, cháu mà làm như thế nữa thì dì không tha đâu nhé."

Tình cảnh này, tôi nào dám nói không, đành gật gù đồng ý.

Tắt điện thoại xong, tôi chờ đợi Jessica tính sổ với tôi.

"Là dì út của cô? Lợi hại thật đấy." Thái độ Jessica bỗng dịu lại. "Thế nào? Tuần sau lại đi coi mắt à? Cô vội tìm bạn gái như thế sao? "

"Tôi vội bao giờ, là mẹ tôi vội đấy chứ. Hiện giờ tôi hoàn toàn không nghĩ tới việc tìm bạn gái. Cô thấy tôi nghèo thế này thì sao mà tìm bạn gái chứ? " Nhìn sắc mặt Jessica hơi lạ, tôi vội nói thêm: "Tôi không có ý nói là phụ nữ tham tiền, cũng không nói là tiền bạc quan trọng hơn tình yêu, chỉ là tiền bạc là nền tảng, với lại nếu cô yêu một người thì phải mong người ta hạnh phúc, cái đó cũng cần tiền mà đúng không?"

"Nói cũng đúng. " Jessica gật đầu, hỏi tôi: "Cô sinh năm mấy? "

"Năm 87"

“Hay là tôi giới thiệu chị tôi cho cô?"

"Cô đùa gì thế này ! " Nếu không có thắt an toàn chắc đầu tôi đã tông vào xe rồi.

"Phản ứng kịch liệt thế? Chị tôi hơn cô có 1 tuổi thôi mà đúng không? Có cần phản ứng tới như vậy không? " Jessica có chút bất mãn.

Giờ tôi mới biết thì ra Sooyeon cũng là dân 8x, lợi hại quá đấy, mới trẻ tuổi thế đã làm phó giám đốc.

"Không liên quan tới tuổi tác. Chỉ là nói đùa như thế cũng hơi quá 1 tý rồi đấy." Tuy tới tận bây giờ, tôi chỉ gặp Sooyeon 1 lần vào hôm đi theo Jinho, nhưng tôi đã cảm nhận được hết vẻ uy nghiêm của một Phó tổng như Sooyeon, tôi cũng hơi cảm thấy run sợ khi nói chuyện với Sooyeon.

"Ý cô là thế nào? Chị tôi có điểm nào không tốt? Không xinh hay sao? Hay là khí chất không tốt? “

Chẳng phải cô nói kinh tế là nền tảng của tình yêu mà, nền tảng của chị tôi đủ hùng hậu rồi, tại sao cô lại chê chị tôi? " Jessica bất mãn với câu trả lời của tôi.

"Cô hoàn toàn hiểu nhầm ý tôi rồi, là do tôi cảm thấy điều kiện của chị cô quá ưu tú rồi, người thì xinh xắn khỏi phải chê.... "

Jessica cười và ngắt lời: "Cám ơn đã khen ngợi."

Tôi nói tiếp: "lại còn thông minh nữa." Ngày đầu tới công ty tôi đã nghe nói rằng Sooyeon học hành cực siêu, 23 tuổi đã lấy được học vị thạc sĩ công nghệ thông tin California. "Và rất giàu có. Sắc đẹp, trí tuệ còn có cả tiền tài, nếu chỉ có 1 trong 3 thứ 3 đó cũng đỡ, còn chị cô có đủ 3 thứ, đối với một người bình thường mà nói thì họ cảm thấy rất hổ thẹn, nào còn dám ảo mộng tơ tưởng gì nữa."

"Cô nói cũng có lý ." Jessica gật đầu đồng cảm: "Từ khi chị tôi bỏ đầu tư lên làm giám đốc thì người theo đuổi chị ấy đã giảm đi hẳn so với tôi. Về cơ bản thì hầu như là chẳng còn ai cả, tôi cũng đang rất thắc mắc, xem ra đúng là do nguyên nhân này rồi."

"Chắc chắn rồi, chẳng phải có câu tục ngữ là Ếch nhái mà đòi ăn thịt thiên nga sao? Thực ra ếch nhái như thế này đã là rất can đảm rồi, đa số ếch nhái ngay cả suy nghĩ cũng chẳng dám nữa là."

Jessica cười lên: "Vậy thì sao cô không thử làm một con ếch nhái can đảm đi? Nói không chừng sẽ có thu hoạch ngoài ý muốn thì sao? Thế này nhé, tôi sẽ sắp xếp cho hai người coi mắt một bữa."

“Tuyệt đối đừng!” Tôi lắc đầu lia lịa : " Xin cô làm ơn tha cho tôi. Bầu bạn với vua chúa như làm bạn với cọp, tôi không dám.”

“Tên nhát gan.” Jessica sắp nói thêm gì đó thì chuông điện thoại cô ấy reo lên làm gián đoạn câu chuyện. 

“Biết rồi, tôi về ngay.” Tôi phát hiện thái độ và giọng điệu Jessica khi nói điện thoại y hệt chị cô ấy. 

Cúp máy xong Jessica ái ngại bảo: "Xin lỗi nhé, tôi có việc gấp nên không thể đưa cô về rồi, cô xuống xe bên đường nha."

Về tới chỗ trọ, cô bạn chung phòng đang xem phim với một cô gái áo đỏ. Bạn chung phòng tôi tên là Sooyoung, là nhân viên kinh doanh trong một công ty chuyên bán lốp xe, miệng lưỡi tên này ngọt ngào vô cùng, nhờ cái miệng mà có thể dụ cả chim từ trên cây bay xuống chảo đấy. Thông thường mỗi cuối tuần hắn ta đều đưa bạn gái về nhà qua đêm, có nhiều lúc những cô này cũng không phải cùng một người, theo cách mà Sooyoung nói thì cô ta đã là từng trải qua trăm người. Và cuối cùng là mỗi tối cuối tuần tôi đều đi vào giấc ngủ dưới những tiếng thở hổn hển, khiến tối đến tôi nằm mơ toàn những chuyện không nên.

Tối nay cũng chẳng ngoại lệ, sau 9h, Sooyoung đưa cô gái ấy vào phòng, trong phòng phát ra những âm thanh của 1 cặp đôi đang cố gắng để tạo ra nhân loại mới.  Tôi để ý thời gian một lúc, trong lòng thầm ngưỡng mộ Sooyoung, con nhóc này lại có thể kéo dài tới tận 1 giờ đồng hồ mới ngừng. Và chỉ sau 10 phút thì trong phòng lại có tiếng động, khiến tôi bất giác sởn gai ốc =))))

Tối đó tôi không quên tắt điện thoại đi, chủ nhật tôi thường nướng tới tận 11h mới từ từ thức dậy. Điện thoại vừa mở đã nhận được cuộc gọi.

"Sáng sớm mà đã tắt máy rồi? Tôi gọi cô cả buổi sáng rồi đấy. " Giọng Jessica cứ oang oang không dứt bên đầu dây bên kia. (au: chuyện cái giọng cá heo mà ko oang mới lạ ;))

"Xin lỗi nhé, tôi mới vừa thức dậy."

"Cô là heo à?" Tôi cảm giác thật sự mình là kẻ thích bị ngược đãi thì phải, Jessica mắng tôi là heo nhưng ngược lại trong lòng tôi lại cảm thấy có chút gì đó ngọt ngào. Jessica ra lệnh trong điện thoại: "Sau này không được tắt máy, nghe rõ chưa? Phải mở máy suốt 24h cho tôi. " 

Tôi chưa kịp trả lời, Jessica lại hỏi: "Cô ở phòng số mấy? " Hôm qua tôi chỉ nói với cô ấy địa chỉ nhà tôi, chứ chưa nói lầu mấy, phòng mấy.

“108”

“Cô chờ đấy, tôi qua đó ngay.” Jessica chả thèm hỏi ý kiến tôi là đã cúp máy ngay. 

Tôi cầm điện thoại trên tay, ngớ người ra một hồi, sau đó cuống cuồng lên như bị con ong chích vào. Tôi bay vội ra ngoài phòng khách, đồ đạc vứt đầy cả ra, vỏ hạt dưa tháng trước tới giờ cũng đã chất đống, trên bàn thì bừa ra cả đống bịch đựng các loại đồ ăn vặt, mấy cái bát đựng cơm vứt chỗ này một cái, chỗ nọ một cái, thức ăn thừa trong chén đã vón cục, cái tên Sooyoung trước giờ thì chỉ biết rửa chén mỗi khi tới giờ cơm thôi. Trên salon và dưới đất thì để vớ, quần áo loạn xả cả, thậm chí còn có cả những chiếc quần lót. (au: ôi mẹ ơi phòng hay cái bãi rác vậy chị @.@)

Cảnh tượng thế này sao có thể để Jessica thấy được, tôi đành cầm chổi lên, dùng tốc độ nhanh nhất để hốt vỏ dưa rồi sau đó cầm túi đựng rác, vội vàng dồn hết tất cả bịch đồ ăn vặt vào túi, rồi ném mấy chiếc bát này vô trong nồi ở nhà bếp, đậy nắp lại, chạy ra ngoài tiếp tục hốt vỏ dưa, những vỏ vụn khó hốt đành dùng tay vơ tất vào túi. Trên salon vẫn còn vớ và quần áo và cả quần lót, tôi cũng mặc kệ là của ai, thẳng tay cuộn lại ném tất cả vào máy giặt.

Đậy nắp máy giặt xong thì có tiếng chuông cửa.

"Đợi lát. " Tôi vừa la lên vừa chạy vào bếp rửa tay rồi ra mở cửa.

"Cô đang làm gì thế? Ở nhà mà thở hổn hển vậy à? " Jessica thắc mắc hỏi tôi.

"Có à? " Tôi cố gắng điều hòa hơi thở mình lại.

“Đây là chỗ ở của cô à? " Jessica tò mò nhìn xung quanh : "Giản dị nhưng cũng khá sạch sẽ, sáng sủa đấy."

"Có gì đâu, lâu lắm rồi chưa quét dọn, hơi bẩn một tý. " Tôi cười ngại ngùng.(au: Chị này điêu nhá au bắt quả tang =)))))

"Woa, cái gì thế này ?" Jessica ngạc nhiên la lên, dùng 2 ngón tay cầm một sợi gì đó màu đỏ từ trên ghế máy vi tính lên.

Tôi nhìn kỹ thì suýt ngất xỉu, lại là chiếc quần lót của con gái nhưng ko phải của tôi. Chuyện gì thế này? Chẳng lẽ nửa đêm hôm qua Sooyoung và cô gái đó còn ra ngoài này.....? Nhưng dù như thế cũng đừng làm chuyện ấy trên ghế tôi chứ?

"Ôi, gớm quá." Jessica cầm lên xem kỹ rồi ném thẳng ra xa.

"Hèn gì cô thở hổn hển như vậy. " Giọng điệu Jessica nghe có vẻ chua chát: "Thật xin lỗi , xem ra tôi đã làm phiền cô rồi."

Đúng lúc đó Sooyoung vừa ngáp vừa cùng bạn gái cô ta bước ra khỏi phòng.

"Woo, con nhóc này trở nên siêng năng từ bao giờ nhỉ? Sáng sớm đã quét nhà....." Mắt tôi như nổi lửa phừng phực, chỉ muốn nhảy lên vồ lấy con nhóc đó nuốt trỏng vô mồm mà thôi. Sooyoung cũng nhìn thấy Jessica, biết điều không nói tiếp nữa.

Nhưng Jessica đã hiểu rõ mọi chuyện, nửa cười đùa nhìn tôi bảo: "Vậy là chẳng bao giờ quét dọn cả chứ gì? "

Tôi đỏ tía cả mặt, vội vàng chuyển đề tài: "Đúng rồi, cô tìm tôi có việc gì? "

"Ờ, tôi đang muốn đi dạo, nhưng thiếu một người khuân vác." Jessica mở miệng nói ra một cách rất tự nhiên, cứ như thể tôi sinh ra đã là kẻ hầu người hạ cô ấy vậy. Thật là ức hiếp người quá đáng. 

“Ừ, không thành vấn đề." Tôi khinh miệt tính dại gái của mình.(au cũng thế chị dại gái vừa thôi ;)))

Ngay khi xuất phát , tôi chợt nhớ rằng từ lúc thức dậy tới giờ vẫn chưa đánh răng, rửa mặt. "Chờ lát nhé, tôi đi rửa mặt đã." (“=.=”)

Khi tôi đang đánh răng trong bếp, Sooyoung đi tới chỗ tôi và nói: "Thật là lợi hại quá, tôi phục cô thật đấy, cô quả là cao thủ . "

Tôi nhìn Sooyoung với ánh mắt kỳ lạ, trên khuôn mặt cô ta toát ra vẻ kính phục, chẳng giống giả vờ tý nào cả.

"Phục tôi việc gì cơ ?"

"Cô ta." Sooyoung chỉ về phía phòng khách: "Cô đúng là lù khù vác cái lu chạy, làm chuyện khiến người ta phải giật mình. Đẹp quá, đẹp hơn tất cả mấy cô bạn gái tôi cộng lại đấy. Thảo nào cô chẳng bao giờ ra tay cả, cao thủ, cao thủ ! " Bình thường Sooyoung cứ chọc tôi là chẳng biết tình tứ là gì, thấy con gái thì không mở miệng nói được một câu ra hồn, đáng kiếp suốt đời cô độc, lẻ loi một mình.

Nhìn vẻ mặt sùng bái của Sooyoung, tôi chẳng nỡ đánh tan ảo tưởng của cô ta, cứ để cô ta tràn trề niềm tin vào cuộc sống đi. 

"Bây giờ mới biết đấy à! " Cảm giác được người ta ngưỡng mộ thật tuyệt.

Nếu ai cũng tiêu tiền như Jessica, có lẽ những người kinh doanh trên đời này sẽ cười tới thức giấc quá. Thông thường người ta chọn một đống quần áo rồi mang vào thử cả ngày, sau đó mới chọn 1 vài cái hợp ý trong số hằng hà xa số đó để tính tiền. Như mấy người nghèo như tôi thì càng khỏi phải nói, khi thử đồ nhất định là sẽ thử từng cái một. Jessica thì trước hết là chọn một mớ quần áo to đùng rồi ôm cả vào phòng thử đồ, chưa đầy 10 phút sau đã mang vài cái áo ra, ném cho tôi một câu: "Lấy hết mấy bộ trong kia rồi theo tôi đi tính tiền." Tôi thật sự không hiểu tại sao cô ta có thể thử xong nhiều đồ như thế trong một thời gian ngắn ngủi như vậy.

Mua mỹ phẩm. Cô bán hàng đưa một chai nước hoa, Jessica xịt vào trong không khí rồi hỏi tôi: "Mùi vị thế nào? "

Tôi chẳng rành mấy vụ này, chỉ trả lời qua loa : "cũng được."

Sau đó Jessica nói rất nhanh gọn với cô bán hàng đó: "Mỗi loại của dòng nước hoa trong mùa này đều lấy cho tôi một chai."

Mua giày thì càng kinh khủng, Jessica đi nhanh như bay dọc theo chiếc kệ giày dài ngoằn, lúc thì sờ đôi này một cái, lúc lại sờ đôi khác, đi tới hết quầy Jessica thấy hai tay tôi trống rỗng, bèn nổi cáu: "Cô làm gì thế? "

"Tôi chẳng làm gì cả! " Khó hiểu vô cùng.

“Ôi  trời, sao ngốc thế? Hễ tôi chạm đôi nào thì cô lấy cho tôi đôi đó. Thật là ngốc quá đi ! " Jessica lắc đầu lia lịa : "Lần nữa nhé."

Đi dạo nửa buổi trưa với Jessica, tôi thể nghiệm sâu sắc cái gọi là tiền tiêu như nước, và cũng thể nghiệm được cái gọi là tiền nhiều ném chết người. Tóm lại là trên người tôi bị cả đống đồ đạc bọc to bọc nhỏ đè sắp ngạt thể, cả người tôi như một cái núi đồ đạc di động, tôi tin cảnh tượng đó nhất định rất hoành tráng, vì mấy người qua đường chẳng ai không nhìn tôi với ánh mắt cứ như thấy người ngoài hành tinh cả.

"Jes...si...ca, có thể nghỉ chút được không? Tôi thật sự đi hết nổi rồi." Tôi thở phì phò, chẳng còn hơi để kêu réo cô ta nữa, gắng gượng đi theo Jessica ở phía trước.

 Jessica quay sang nhìn tôi, cười phì: "Bộ dạng cô lúc này thú vị thật. Cô ngồi nghỉ ngơi tý đi." Jessica móc điện thoại ra gọi, 1 phút sau, có 2 người cao to lực  lưỡng như thiên binh thần tướng xuất hiện trước mặt tôi.

Jessica lên tiếng nói với hai người đàn ông đó : "Chỗ cũ."

Hai người đàn ông tươi cười vác đồ đạc rời khỏi.

"Họ là ai thế? " Tôi thắc mắc.

"Tôi là VIP của trung tâm mua sắm này, họ có dịch vụ chuyên đi theo vác đồ và đưa hàng tới tận nơi cho tôi." Jessica vừa nhịn cười vừa nói. (au: bả này...thiệt đùa ít ác thế )

"Vậy, vậy......" Tôi ngồi phịch xuống thềm xi măng, giận tới nổi nói không nên lời.

"Giận hả? " Jessica cười hí hửng ngồi xuống bên tôi, vặn nút bình nước suối, đưa tới miệng tôi: "Uống nước đi, xem cô kìa, mồ hôi đầm đìa cả rồi."

Jessica kề sát vào tôi, trên người cô ấy có một mùi hương rất đặc biệt, cả người cô ấy như tựa cả lên người tôi, cánh tay tôi như thể chạm phải cái gì đó mềm mềm, cổ họng tôi bỗng dưng hơi thắt lại, trên mặt như nóng rạn lên, tôi vội nhận lấy chai nước, đổ xộc vào miệng.

"Tiffany." Jessica gọi tên tôi, mi mắt cong dài nháy nháy, giọng điệu có vẻ hơi khác thường: "Sao cô nghe lời thế nhỉ? Tôi kêu cô làm gì thì cô làm đó?"

Tôi lại uống ngụm nước, nén nhịp tim đang đập thình thịch, cố tỏ ra bình tĩnh: "Có cách nào khác sao? Ai bảo chị cô là sếp tôi chứ !" 

"Là vì lý do đó. " Jessica truy hỏi.

Tôi hơi thụt người về phía sau, che giấu sự ngượng ngùng của mình, oang oang nói: "Chứ còn gì nữa? Vì miệng cơm, cô bảo tôi nhảy sông Hàn tôi cũng chịu ." 

"Thế à? " Ánh mắt Jessica có vẻ có chút gì đó thất vọng .

Tim tôi bỗng đập loạn xạ trong thoáng chốc, vẻ thấp vọng trong mắt Jessica kể cả mấy người mù cũng nhận ra, chẳng lẽ cô ấy đang ám thị điều gì với tôi sao?(au:vâng đúng là như thế đây thưa chị =.=”) Nhưng tôi đã bình tĩnh lại rất nhanh, tôi nghĩ trưa hôm nay Jessica đi mua sắm điên cuồng, tôi không biết rốt cuộc cô ấy đã tiêu hết bao nhiêu tiền, đoán là ít nhất cũng phải trên 10 triệu. Số tiền tất nhiên bây giờ đều do chị cô ấy chi trả rồi, còn nếu cô ấy có chồng, đây chắc chắn sẽ trở thành trách nhiệm mà chồng cô ấy phải gánh vác. Jessica là cô công chúa xinh đẹp, chỉ có hoàng tử mới xứng với cô ấy. Trong lòng tôi khẽ thở dài, ếch nhái có can đảm cách mấy cũng chỉ là một con ếch nhái, mãi mãi chẳng bao giờ có thể sánh đôi với thiên nga.

"Đi thôi. " Jessica đứng dậy: "Dạo cả nửa buổi trưa, cô mời tôi ăn cơm nhé! "

"Tôi vác đồ cho cô nửa ngày trời, sao lại còn bắt tôi mời ăn cơm? " Không phải tôi keo kiệt, nếu có thể mời  Jessica dùng bữa thì tôi vui mừng còn không hết. quan trọng là vì trong túi tôi hiện giờ tiền quá ít ỏi.

"Chẳng phải cô nói thông thường phái mạnh hay mời cơm sao? " 

"Tôi nói là khi coi mắt, và chẳng phải cô nói là bình đẳng.... sao?" Jessica trừng mắt nhìn tôi, ánh mắt đầy sát khí, giọng tôi không hiểu sao tự dưng nhỏ dần.

"Cô lảm nhảm nữa đi ! "

"Nhưng tôi chẳng có nhiều tiền, tôi còn phải chừa tiền cơm và tiền xe cộ nữa." Tôi tỏ vẻ đáng thương.

"Đâu có bảo cô mời tôi đi ở quán ăn sang trọng gì, Mc.Donald, KFC cô cũng không trả nổi sao? "

Tôi lắc đầu. Jessica nổi nóng: "Cô được lắm, CLB còn đi nổi mà không mời nổi một phần Mc.Donald, không muốn mời thì thôi." Nghe xong, Jessica hầm hầm bỏ đi.

Tôi vội chạy theo giải thích: "Không phải, đó là CLB của dì út tôi. Tôi tới đó đâu cần trả tiền, bằng không thì có đánh chết tôi cũng chẳng thể đến nơi đó. Tôi đã thất nghiệp cả tháng, hết tiền thật rồi."

"Là như thế à." Jessica dừng bước, suy nghĩ một tý: "Vậy mua cho tôi 1 xiên cá được không? 1 xiên cá cũng không được à?"

Tôi vội chạy ù ra ngoài mua 1 xiên về.

"Sao chỉ mua 1 xiên, cô không ăn sao?"

"Vậy tôi đi mua thêm 1 xiên."

Tôi quay người muốn bỏ đi, Jessica gọi lại: "Thôi mặc kệ, chúng ta ăn chung nhé!” (au: ố mồ :3)

Thế là cô nàng xinh đẹp mua sắm cả buổi trưa hơn 10 triệu mà giờ đây lại đứng ngoài phố cùng ăn 1 xiên cá với tôi như thế này.

"Thơm thật ! " Đôi mắt Jessica cong lên như hai mảnh trăng khuyết: "Ăn đồ người ta mua đúng là khác thật đấy ! "

Khi đưa tôi về nhà, Jessica còn cất công gọi tôi lại chỉ để cám ơn: "Cám ơn xiên cá của cô, cô chịu mua đồ cho tôi, tôi rất vui. Cám ơn ! "

Nếu không phải vẻ mặt Jessica rất nghiêm  túc thì tôi tuyệt đối sẽ tưởng rằng cô ta đang mỉa mai tôi. Suy nghĩ của người giàu có thật kỳ lạ nhỉ, 1 xiên cá mà cũng có thể vui như vậy. (au: chị đúng là nấm ngơ mà ngta vui vì đc chị mua cho đấy haizzz =.=”)

TBC.....

Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me