Co Vo Tai Sinh 2
"Đừng nói nữa!"Phong Khải Trạch chỉ nghĩ thôi đều không thể tiếp nhận! Người yêu mà anh hao hết tâm tư thương yêu, sao có thể bị người ta hành hạ như vậy?Gầy, bắp thịt héo rút, gãy chân! Sao những chuyện này có thể xảy ra trên người Thương Tình? Người nào dám làm thế, anh nhất định sẽ khiến người đó phải trả giá gấp trăn ngàn lần!"Vì sao không nói?" Thương Tình hơi nghiêng đầu, "Không phải là anh muốn biết chân tướng sao?""Những chuyện này không phải là thật!"Phong Khải Trạch vội vàng nắm lấy tay cô, phát hiện tay cô lạnh lẽo, không khỏi nắm thật chặt!Anh không biết là đang thuyết phục mình, hay đang thuyết phục người khác, anh lặp lại lần nữa."Những chuyện này không phải là thật! Tình Tình... em chỉ bị bệnh, những chuyện này đều là ảo tưởng của em, nhất định là em thấy bản thiết kế viện nghiên cứu chỗ Bàng Thất, sau đó trong đầu em xuất hiện ảo giác khủng bố như vậy, những chuyện này đều là giả."Thương Tình bình tĩnh nhìn anh, một lúc lâu sau lắc đầu cười."Đây là lần đầu tiên em biết, anh còn có lúc trốn tránh hiện thực."Giọng nói của cô thoải mái, "Gãy chân, bắp thịt héo rút không tính là gì, anh đi tiếp với em, em sẽ dẫn anh đi xem chuyện thú vị hơn."Nói xong, cô kéo Phong Khải Trạch đi vào trong."Anh không đi!" Anh vội vàng nắm lấy tay Thương Tình, "Em cũng đừng đi! Em bị bệnh thật sự nghiêm trọng, anh dẫn em đi gặp bác sĩ!""Chân tướng thì sao? Anh không muốn biết chân tướng nữa à?"Phong Khải Trạch chưa từng ảo não như vậy, anh ước gì thời gian có thể quay ngược lại!"Anh không muốn biết, anh không muốn biết chuyện gì nữa! Tình Tình, chỉ cần em ở bên cạnh anh, anh đều có thể không biết chuyện gì..."Tuy anh mở miệng phủ nhận toàn bộ, nhưng lúc anh nói những lời này, ánh mắt nhìn Thương Tình là bi thương bối rối, anh vẫn tin, nếu không thì không có biện pháp giải thích mọi chuyện!Nhưng anh đã không muốn biết chi tiết, bây giờ anh chỉ muốn Thương Tình ở bên cạnh anh, khiến mọi chuyện chết tiệt này biến mất đi!Thương Tình cười khẽ, "Cho nên anh tin rồi?"Cô nắm ngược lại tay anh, rủ mắt cười nói, "Nhưng đã nói rồi, nếu chúng ta không thể quay đầu, vì sao không tiếp tục? Em từng hỏi anh rồi, nếu mọi chuyện không thể quay đầu, có phải anh vẫn muốn biết chân tướng hay không, anh nói rằng, anh muốn biết."Trong lòng bàn tay Phong Khải Trạch đầy mồ hôi lạnh, anh lại làm sai lần nữa, anh không nên tới, lại càng không nên tiến vào! Mắt Thương Tình khiến anh cảm thấy sợ hãi, nhưng như lời Thương Tình nói, một khi cô nói ra sẽ không quay về được, anh chỉ có thể lựa chọn biết rõ hơn, cùng hai lựa chọn không rõ ràng lắm. "Bình tĩnh chưa? Bây giờ, anh muốn nghe em nói xong chưa?"Im lặng rất lâu, Phong Khải Trạch chịu đựng đau đớn ở ngực, nhìn cô vô cảm lại cười kỳ lạ, trầm giọng hỏi."Cho nên... em còn là Thương Tình sao?"Lúc đó Phong Khải Trạch đã nghĩ rất nhiều chuyện kỳ lạ, nếu Thương Tình không phải là Thương Tình, như vậy vì sao tính cách của cô thay đổi nhiều có thể giải thích được, nhưng Thương Tình bây giờ vẫn có điểm giống trước đây, nói cô không phải, thì hơi gượng ép."Em là Thương Tình, cũng không phải cô ấy."Thương Tình cười khẽ, giọng nói lạnh lùng ở dưới tầng hầm, có loại cảm giác kỳ ảo."Nhất định là anh không thể ngờ được, em yêu anh bao nhiêu năm, đời trước, em yêu anh hai mươi mấy năm, nhưng anh không thích em... không sao, chuyện tình cảm, ai nói trả giá thì có kết quả, huống chi đời trước chúng ta còn có nhiều hiểu lầm như vậy, anh không muốn gặp em, em cũng không có cơ hội giải thích, chúng ta càng chạy càng xa cũng là kết quả đương nhiên."Nói đến đây, gương mặt cô vốn dịu dàng liền thay đổi! Trở nên âm trầm."Nhưng em không ngờ tới, người vốn không xa không thể chạm tới đối với em, vậy mà... cũng là một trong số những người tổn thương em!""Sau khi em bị người ta làm hại nhiễm virus K, bị bắt tới nơi này cướp nhân quyền nghiên cứu ba năm!""Ba năm đó! Anh biết cuối cùng em có bộ dạng gì không? Cương thi? Xác ướp? Phế vật? Có lẽ còn đáng sợ hơn... mà nơi này, là tài sản của Phong gia anh!"Thương Tình đột nhiên cười lạnh lùng, "Anh có thể tin không? Em vẫn cho rằng anh là vô hại, nhưng em ở trong khu vực sản nghiệp của tổ tiên anh, bị người ta hành hạ ba năm, anh sẽ không biết sao? Em yêu anh như thế, nhưng sau khi anh biết rõ tình hình của em, anh đã không vươn tay ra giúp đỡ..."Nhìn vẻ mặt Phong Khải Trạch tái mét, Thương Tình cười, đắc ý nói!"Có lẽ ngay từ đầu anh đã biết rồi, khi đó con trai của chú ruột anh nhiễm virus K, nhất định là ông ta tới cầu xin anh, sau đó lại có người nói cho anh, em là người nhiễm đặc biệt, dùng em làm người hy sinh, tới cứu người khác, dù thế nào cũng là mua bán không lỗ vốn không phải sao? Chỉ cần giữ lại mạng sống cho em, cuối cùng thành công thì cho em tiền, cho em tự do, anh sẽ không cảm thấy có lỗi với em... em nói đúng không?"Trái tim của Phong Khải Trạch như bị bóp chặt, anh lùi về sau đụng phải một thiết bị, phản bác theo bản năng, "Cho nên đây chỉ là suy đoán của em, em... cũng không thể xác định được anh biết chuyện này hay không, có lẽ anh vốn không tham dự."Nhưng lời giải thích này quá yếu ớt, xảy ra chuyện ở tài sản của tổ tiên nhà họ Phong, khả năng anh không biết là rất nhỏ!Cho dù không biết, cũng chỉ có thể là vì anh không thèm để ý, cho nên giao chuyện này cho người khác làm, nhưng bốn chữ không thèm để ý, cũng đủ khiến Thương Tình hận anh!Đúng vậy... hận anh!Nghe lời anh nói, Thương Tình vẫn cười như cũ, nhưng đôi mắt đỏ bừng hung dữ."Nhưng chỉ cần mảnh đất này là của anh, đủ để em hủy hôn rồi."Cô lắc đầu cười khổ, "Thực ra em đoán anh biết, chỉ là không thèm để ý, anh vốn ghét vị hôn thê của anh, có sống hay không, có chết hay không thì có liên quan gì? Em nhiễm virus K ở bên ngoài, anh lợi dụng em, thì có thể cứu người khác, cũng có thể khiến em có cơ hội sống sót, lương tâm của anh vốn sẽ không cảm thấy khó chịu, bởi vì lúc anh ghét một người luôn không nghĩ quá nhiều về người ấy..."Phong Khải Trạch dùng sức nhắm mắt lại, lúc này anh có loại hy vọng xa vời, nếu chuyện này không xảy ra thì tốt biết bao? Anh sẽ không mang cô tới, mọi chuyện đều coi như chưa xảy ra!"Tình Tình..." Anh đi về phía cô, đột nhiên ôm cô thật chặt trong lòng, giống như làm như vậy, anh mới cảm nhận được cô thuộc về anh, còn là của anh."Tình Tình, em nói, những chuyện này... đều là, đều là chuyện đời trước! Cho dù đời trước anh làm gì, đời này nếu không xảy ra, hơn nữa lỗi ở đời trước, em có thể đổ lỗi cho anh đời này sao? Như vậy là không công bằng với anh!""Anh nói đúng, anh nên cảm ơn anh đời này không có làm chuyện gì có lỗi với em."Thương Tình được anh ôm, ghé vào tai anh cười khẽ."Bởi vì người phạm sai lầm đời trước, đời này vẫn phạm lỗi, đều bị em giẫm đạp dưới chân! Chính vì đời này anh đối xử tốt với em, mà em không phải người chẳng phan biệt được trắng đen, em mới có thể nói chân tướng cho anh, không định trả thù anh. Nhưng, em không có dự định ở bên anh, em cảm thấy rất chán ghét."
Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me