LoveTruyen.Me

Co Vo Truoc Gia Tren Troi Cua Tong Giam Doc Han Trinh Trinh

"Làm sao vậy? Tổng Tài?" Cẩn Nhu có chút tò mò tới gần Hàn Văn Hạo, nghiêng đầu nhìn khóe môi của hắn, phát hiện khóe môi của hắn có chút sưng đỏ, cô ta hơi cười!


Hàn Văn Hạo không để ý đến cô ta, chỉ liếc mắt nhìn khóe môi sưng đỏ của mình, vẻ mặt lạnh lùng muốn lướt qua bên người Cẩn Nhu rời khỏi. . . . . .


Cẩn Nhu vươn tay, nhẹ nhàng nắm cánh tay hắn, quay đầu nhìn hắn. . . . . .


Hàn Văn Hạo nhìn cô ta, không nói tiếng nào.


Cẩn Nhu biết hắn nhiều năm, ít nhiều cũng có thể hiểu hắn một chút, cười nói: "Dáng vẻ của anh, đi vào đại sảnh, không có cách nào tiếp đã tân khách, và cũng không có cách nào đối mặt với vị hôn thê của anh. . . . . ."


Hàn Văn Hạo nhìn cô ta, nói: "Cô có cách?"


Cẩn Nhu mỉm cười, nói: "Muốn tôi giúp anh một chút không? Xóa vết sưng trên môi? Xóa không hết, nhưng không còn rõ ràng lắm!"


Hàn Văn Hạo hỏi: "Xóa bằng cách nào?"


Cẩn Nhu khẽ cười, cúi xuống, mở túi xách, từ bên trong lấy ra một cái bình kem nhỏ, mở nắp ra. . . . . .


Hàn Văn Hạo sửng sốt, hỏi: "Đây là cái gì?"


"Kem che khuyết điểm. . . . . ." Cẩn Nhu nhàn nhạt nói.


Hàn Văn Hạo không để ý đến cô ta, nhưng có chút không kiên nhẫn hỏi: "Có thể sao?"


Cẩn Nhu mỉm cười từ trong túi xách của mình, lấy ra hộp phấn hồng và cây son môi màu đỏ, pha trộn với nhau, bước lại trước mặt Hàn Văn Hạo, tay nhẹ nhàng đặt trước ngực của hắn, ngẩng đầu lên, vươn tay nhẹ nhàng xoa xoa chỗ sưng trên môi hắn, lúc ngón tay cô ta di chuyển trên bờ môi hấp dẫn của hắn, vẻ mặt cô ta ửng đỏ, ánh mắt rối loạn chớp một cái, hơi thở có chút dồn dập. . . . . .


Hàn Văn Hạo không lên tiếng, ngửi thấy mùi thơm trong cơ thể cô ta phát ra, rất quen thuộc, hắn không khỏi liếc mắt nhìn hai tròng mắt đầy nhu tình của Cẩn Nhu, giống như cánh hoa anh đào, hàm răng trắng tinh ẩn hiện, vô cùng gợi cảm. . . . . .


Cẩn Nhu lấy ngón tay quệt nhẹ một ít kem, sau đó bước đến trước mặt Hàn Văn Hạo, tay đặt nhẹ lên vai của hắn, vươn ra ngón trỏ, nhẹ nhàng bôi lên vết cắn trên môi dưới của hắn ra ngoài da, đã quét hết chỗ sưng đỏ, dịu dàng hỏi: "Rốt cuộc là ai cắn? sao nhẫn tâm như vậy? Cố sức cắn a! dường như có chút hận anh!"


Hàn Văn Hạo lập tức nhớ tới Hạ Tuyết.


Hàn Văn Hạo lạnh lùng xoay người nhìn Cẩn Nhu, ánh mắt bén nhọn làm cho người ta không thể nắm bắt, nhưng nhìn từ nét mặt, hắn có chút không vui, không phải người đàn bà nào hắn cũng chạm đến!


Cẩn Nhu chớp đôi mắt đẹp, hé miệng cười hỏi: "Anh nhìn tôi làm gì?"


"Khóe môi đã tốt rồi ! Anh chờ chút nữa!" Cẩn Nhu mỉm cười thu tay, nhìn kem dính trên ngón tay trỏ của mình, ngẩng đầu nhìn hắn hỏi: "Có khăn tay không? Tay của tôi bị bẩn rồi. . . . . ."


Hàn Văn Hạo nhìn bộ dáng cô ta như vậy, chậm rãi vươn tay, nắm cằm của cô ta, sờ lên khuôn mặt xinh đẹp của cô ta, nhìn chòng chọc!


Cẩn Nhu cũng căng thẳng, ánh mắt mê ly nhìn hắn. . . . . .


Hàn Văn Hạo nhìn cô thật lâu, cuối cùng buông cằm của cô ta ra, sau đó một tay nắm chặt cánh tay của cô ta, đẩy cô ta lui về phía sau hai bước, nói: "Cám ơn!"


Hàn Văn Hạo nghĩ nghĩ, lột chiếc khăn quấn trên cổ áo của mình, đưa cho Cẩn Nhu. . . . . .


"Cám ơn. . . . . ." Cẩn Nhu mỉm cười nói xong, cầm lấy chiếc khăn tay trắng, mở ra, lau nhẹ ngón tay, đưa khăn tay trả lại cho hắn, nói: "Lau xong rồi, trả lại cho anh. . . . . ."


"Ném đi!" Hàn Văn Hạo lạnh lùng nói.


Hắn vừa nói xong, liếc mắt nhìn mặt mình phản chiếu trong cột đèn kim loại, có chút hài lòng, xoay người rời khỏi. . . . . .


Cẩn Nhu dựa vào cột điện kim loại, nhìn hắn, đột nhiên cười, xoay người rời khỏi.


"Uhm!" Cẩn Nhu chân thành mỉm cười nói với Hàn Văn Hạo: "Tôi đối với anh, lúc nào cũng vô cùng cảm kích, anh cứu tôi từ trong hố lửa, cho tới bây giờ, người nhà họ Hậu cũng không có đi tìm tôi, cũng là anh giúp tôi rất nhiều, dưới sự bảo vệ của anh, tôi sống rất tốt !"


************


Hạ Tuyết còn đang do dự . . . . . .


"Cô vẫn do dự cái gì?" Hàn Văn Vũ ngạc nhiên hỏi Hạ Tuyết.


"A?" Hàn Văn Vũ căng thẳng nhìn Hạ Tuyết! !


Hạ Tuyết cười hỏi: "Tôi mời anh nhảy được chứ?"


"Được!" Hàn Văn Vũ nở nụ cười, chờ ý kiến của Daniel.


Daniel đành phải gật đầu cười nói: "OK!"


Hàn Văn Vũ đột nhiên cầm một đóa hoa hồng, đưa tới trước mặt Hạ Tuyết nói: "Công chúa của tôi! ! Mời tôi nhảy một bản! !"


"Đến đây đi!" Hàn Văn Vũ dắt Hạ Tuyết, kéo cô đến giữa sàn nhảy, sau đó vui vẻ khiêu vũ, hắn vừa di chuyển vừa nhìn Hạ Tuyết cười hỏi: "Lần này cô được đề cử ảnh hậu giải Kim Mã, đã chuẩn bị tâm lý tốt chưa?"


Hạ Tuyết cũng mỉm cười gật đầu nói: "Tôi biết, thật ra trước khi về nước, vừa khéo tôi đã bàn kịch bản Trà Hoa Nữ Trung Quốc với đạo diễn Phó Thiên Minh, nhưng còn tranh cãi giữa hai nam chính!"


Hạ Tuyết ngẩng đầu nhìn Hàn Văn Vũ, cười nói: "Vai diễn này, tôi phải để bán nude. . . . . ."


Hàn Văn Vũ đã nhắc nhỡ cô: "Mặc kệ cô có được giải thưởng hay không, cô phải nhớ kỹ, đây là phần thưởng ngoài ý muốn, có rất nhiều người, vì muốn đoạt giải thưởng một lần, đã để cho bản thân mình bị nhiều áp lực, khi chọn kịch bản để diễn xuất, nảy sinh trở ngại rất lớn. Nếu như cô thật lòng đi theo nghiệp diễn xuất, cô nhất định phải nghiêm túc với chính mình! Bởi vì kinh nghiệm diễn xuất của cô chưa nhiều lắm, rất nhiều kiến thức học trong trường, cũng không quan trọng bằng kinh nghiệm thực tế! Chủ yếu là đừng để cho con đường diễn xuất của mình ngày càng thu hẹp lại, nên tiếp xúc với nhiều đạo diễn khác nhau, mỗi đạo diễn đều có quan điểm khác nhau, góc độ đòi hỏi cũng khác nhau, cô càng học được nhiều thứ!"


Hạ Tuyết vừa nhảy vừa cười nói: "Tôi không nghĩ quá nhiều như vậy, dù sao tôi ở Pháp rất tốt".


Hàn Văn Vũ nghe xong, ngạc nhiên, mừng rỡ nói: "Phó Thiên Minh? Các tác phẩm của ông ta vô cùng độc đáo, hơn nữa cảm giác hình ảnh rất mạnh mẽ, khác hẳn với Tôn đạo diễn, Tôn đạo diễn đòi hỏi kinh nghiệm diễn xuất, nhưng Phó đạo diễn chú trọng diễn xuất nội tâm thông qua một số hình ảnh để lột tả! Ông ta luôn tin rằng, ngôn ngữ là biểu hiện của phần mộ! Cho nên, ông ta tự xây dựng ình phong cách riêng, bởi vì quá tuyệt đối, đưa tới sự bất mãn của rất nhiều người, lần trước cũng là vì quan điểm khác nhau, Tôn đạo diễn đã ầm ĩ với ông ta một trận! Nhưng dù nói như thế nào, đây là một đạo diễn giỏi, rất có ích cho sự trưởng thành của cô".


Hạ Tuyết kinh ngạc hỏi: "Tôn đạo diễn và Phó đạo diễn bất hòa? Vậy tôi . . . . . . đóng vai chính trong tác phẩm của ông ta không tốt lắm?"


"Chúng ta chỉ nói chuyện, không nói người! Tôn đạo diễn chắc không để ý việc này!" Hàn Văn Vũ mỉm cười nói.Hàn Văn Vũ kéo Hạ Tuyết trở lại ghế sofa, cao giọng kêu to: "Nửa thân trần sao!! ? Tại sao là nửa thân trần? ? ?"


Hắn vừa nói xong, Hàn Văn Kiệt và Hàn Văn Hạo đang đi tới, Daniel cũng giật mình nhìn Hạ Tuyết nói: "WHAT?"


Hạ Tuyết nhìn Hàn Văn Vũ cười nói: "Anh làm gì thế? Kinh hoảng như vậy, loại chuyện này, anh đâu phải chưa gặp?"


*******


"Nhưng. . . . . ." Hàn Văn Vũ nhịn không được nhìn Hạ Tuyết, khẩn trương hỏi: "Tại sao là nửa thân trần?"


"Hey!" Daniel cũng có chút không bình tĩnh cười nói: "Nửa thân trần sao? Không dùng thế thân?"


Hạ Tuyết có chút bất đắc dĩ nhìn Daniel cười nói: "NO!"


Hạ Tuyết bật cười nói: "Anh để cho tôi suy nghĩ lại. . . . . ."


"Không cần suy nghĩ!" Hàn Văn Vũ ngăn cản! !


Hạ Tuyết không lên tiếng. . . . . .


Hạ Tuyết không lên tiếng, cúi đầu nghĩ nghĩ. . . . . .


Hạ Tuyết chỉ nhàn nhạt cười cúi đầu!


Hạ Tuyết mỉm cười nhìn Hàn Văn Vũ nói: "Không phải tôi đã nói rồi. . . . . . Tôi sẽ suy xét lại sao?"


"Không cho phép cô diễn! !" Hàn Văn Vũ căng thẳng nói! !


"Trà Hoa Nữ, vào lúc sáng sớm, chuẩn bị lên núi hái trà, nào ngờ ở đường lên núi, xuất hiện một vị tướng quân cộng hòa Trung Hoa đang bị thương, hắn vì che dấu bị truy đuổi, đã kéo Trà Hoa Nữ vào ven đường núi, bắt người hái trà nghỉ ngơi, sau đó xé bỏ quần áo của cô, mạnh mẽ chiếm đoạt cô, trong lúc bọn họ còn đang quấn lấy nhau . . . . . . Lúc ấy tôi xem kịch bản, trong đầu xuất hiện vô số hình ảnh, xé rách, lôi kéo, hôn hít, cưỡng bức, mồ hôi, nước mắt. . . . . . vị tướng quân này, hắn tàn nhẫn muốn tự cứu mình, nhưng sau cùng bị vẻ đẹp của Trà Hoa Nữ hấp dẫn, lúc hắn hôn khắp trên người cô ấy từng tấc một . . . . . . Điều mà Phó đạo diễn muốn thể hiện chính là hai người hoàn toàn xa lạ, rốt cuộc triền miên như thế nào, mâu thuẫn như thế nào, hấp dẫn nhau như thế nào. . . . . ." Hạ Tuyết nhàn nhạt giải thích.


"Sau đó thế nào?" Mộng Hàm sốt ruột muốn biết kết quả!


Hạ Tuyết mỉm cười nhìn Mộng Hàm nói: "Sau đó, tướng quân vì tự trách, quỳ gối trước mặt Trà Hoa Nữ, tự chặt ngón tay của mình. . . . . ."


"Nhưng. . . . . ." Mộng Hàm đưa ra quan điểm khác nói: "Nhưng mặc kệ thế nào, hắn thật ích kỷ ! ! Hắn hủy đi thân thể người khác, sau này cắt ngón tay của mình, cái này thì tính là gì ?"


"Có phải Phụ nữ đều thích người đàn ông bá đạo hay không?" Hàn Văn Kiệt mỉm cười nêu ra một quan điểm. . . . . ."Mạnh mẽ đoạt lấy. . . . . . Rốt cuộc có thể thắng được cái gì? Cuối cùng, sai lầm vẫn là sai lầm, chỉ còn sót lại tha thứ, nếu không tha thứ, tất cả đều là tội ác!"


Hạ Tuyết cũng ngẩng đầu nhìn Hàn Văn Kiệt, hiểu ý của hắn, đành phải cúi đầu. . . . . .


Hàn Văn Vũ chỉ quan tâm một chuyện, hắn lo lắng nhìn Hạ Tuyết hỏi: "Không dùng thế thân sao? cảnh xé rách quần áo, cưỡng bức! ! Không dùng thế thân sao?"


Hạ Tuyết bất đắc dĩ cười nhìn Hàn Văn Vũ nói: "Hôm nay anh mới biết Phó đạo diễn? Tôi biết ông ta, từ lúc xem kịch bản, tôi đã biết ông ta muốn bày tỏ cái gì! Hơn nữa, lần này biên tập là Dương Giai! Cô ấy là một người vô cùng đáng sợ, là một tác giả có sức tưởng tượng phong phú, là một nhà biên kịch rất nghiêm túc!"


Hàn Văn Vũ là một diễn viên chuyên nghiệp, nhưng ở trước mặt Hạ Tuyết, cho tới bây giờ hắn cũng không có cách nào biểu hiện sự chuyên nghiệp! Vẻ mặt hắn lo lắng nhìn Hạ Tuyết nói: "Cưng ơi, không thể nào? Diễn vai này thì làm sao về pháp ?"


Hạ Tuyết mỉm cười nói: "Đây là một cao trào, ngay lúc đó Trà Hoa Nữ nằm trên giường, giữ quần áo bị xé nát, vừa che thân thể của mình, vừa sợ hãi khắp nơi đều là máu, cô ấy tan vỡ, sợ hãi, khóc thét lên, không biết nên làm gì? Nhưng kể từ khi đó, Trà Hoa Nữ từ một cô gái biến thành một người phụ nữ bình thường, có lẽ cô ấy hận vị tướng quân kia, thậm chí hận muốn hắn chết đi, nhưng trong trong tâm tưởng của cô, vẫn nhớ rõ hình ảnh hắn quỳ gối trước mặt mình, rơi lệ, giơ lưỡi đao sắc bén trong tay, chặt ngón tay của mình, đây tuyệt đối là cảm giác hối hận ...... Cô ấy luôn nhớ rõ hình ảnh đó!! Dần dần, cô ấy đã yêu người đàn ông quỳ gối trước mặt mình, rơi lệ, chảy máu . . . . . ."


Mộng Hàm hít một hơi, khắp người có cảm giác lãnh lẽo đáng sợ. . . . . .


Hạ Tuyết bất đắc dĩ nhìn Mộng Hàm cười nói: "Có buồn không?"


Mộng Hàm rất lo lắng, sốt ruột đến câu chuyện của mình hỏi: "Sau đó thế nào? Sau cuộc triền miên xong rồi? Trà Hoa Nữ thế nào?"


Hạ Tuyết mỉm cười nhìn Mộng Hàm nói: "Kịch bản này, tôi chưa xem xong, cho nên không thể cho cô đáp án a...!"


Mộng Hàm thất vọng nhìn Hạ Tuyết, chân thành nói: "Tôi sẽ đón xem bộ phim này! Tôi vừa nghe, tim đã đau nhói, sau khi phim quay xong, không biết hiệu quả ra sao! Nhưng nhất định cô có thể diễn tốt!"


Hàn Văn Vũ lắng nghe kịch bản xong, lập tức hỏi: "Ai là nam chính?"


Hạ Tuyết nhìn Hàn Văn Vũ nói: "Kim Thắng Nguyên, là một diễn viên Hàn Quốc, gần 40 tuổi! !"


"Kim Thắng Nguyên?" Mộng Hàm ngạc nhiên, mừng rỡ nói với Hạ Tuyết: "Tôi rất thích hắn a! ! Hắn có một đôi mắt biết nói, hơn nữa biểu cảm trên gương mặt của hắn rất hợp lý, chỉ cần hắn ở nơi nào, thì nơi đó giống như một phim trường! ! Là một người đàn ông hào phóng và dịu dàng! Đặc biệt, lần trước hắn đóng vai chính trong bộ phim Trận Chiến ở Hollywood, hắn và nữ chính hôn nhau, hôn đến nổi tôi nhiệt huyết sôi trào! Cơ bắp cuồn cuộn, làn da rám nắng, đè trên người nữ chính, kiểu hôn này, mỗi một giây đều có một loại ký hiệu ngôn ngữ! Vị đạo diễn kia thực biết tìm người!"


Hàn Văn Kiệt bất đắc dĩ nhìn vị hôn thê nói về nam diễn viên, dường như mê muội, nhàn nhạt nhìn cô, mỉm cười hỏi: "Em thật sự thích như vậy?"


Vẻ mặt Mộng Hàm ửng đỏ nhìn Hàn Văn Kiệt, dựa vào trong ngực hắn, cười nói: "Ôi! Chẳng qua chỉ là diễn viên thôi! Chúng ta, ai cũng có thần tượng của mình mà! Chuyện này không đáng ngạc nhiên! Nhưng hắn thật sự diễn rất tốt! Đặc biệt là khi diễn cảnh hôn, tất cả nữ chính đều nói nhập vai trong đó, rất khó thoát ra được! Thậm chí điên cuồng thật lâu!"


Hạ Tuyết nhìn Mộng Hàm, chân thành nói: "Cho nên điều mà Phó đạo diễn muốn thể hiện chính là dục vọng của con người là thứ đáng sợ nhất, nó có thể vượt qua tất cả, hủy diệt bản thân! ! Loại dục vọng yêu đương này càng phức tạp, bất đắc dĩ, cũng rất thống khổ! Có thể nói thế này, một tác phẩm thành công, nhất định phải phản ánh được hai mặt, đưa ra hai mặt đối lập, để cho người xem tranh cãi giữa hai trạng thái khác nhau! Đây là một kịch bản có chất lượng cao!"


"Người được đề cử còn lại là ai?" Hàn Văn Vũ đột nhiên nghĩ đến chuyện này!


Hạ Tuyết mỉm cười nói: "Cẩn Nhu......Phạm Tinh...... Cung Tân Tân......"


Hàn Văn Vũ phân tích nói: "Cẩn Nhu có thể, diễn xuất của cô ấy tuy rằng còn yếu, nhưng vô cùng thích hợp nhân vật này hơn, mềm mại, cũng có một chút cứng rắn!"


Mộng Hàm rất nuối tiếc nói: "Tôi cảm thấy Hạ Tuyết nhất định có thể diễn rất tốt! Trong ánh mắt cô ấy, có nổi bi thương sâu sắc, chỉ cần cô ấy không nói lời nào, toàn thân sẽ phát ra nổi bi thương!"


"Nhưng lúc cô cười lên, giống như mặt trời xuất hiện !" Mộng Hàm sôi nổi cười nói.


Hạ Tuyết đột nhiên bất đắc dĩ nở nụ cười. . . . . .


Mọi người yên lặng nhìn cô.


Tất cả mọi người yên lặng lắng nghe.


Cẩn Nhu đứng trong sân cỏ, ngạc nhiên, mừng rỡ nói: "Cô nói gì? Tôi có cơ hội diễn vai "Trà Hoa Nữ"? Thật vậy chăng?"


Người đại diện Tiểu Mễ cười nói: "Đúng vậy! Chỉ cần Hạ Tuyết không nhận, vai diễn này có thể là cô!"


Vẻ mặt Cẩn Nhu lạnh lùng, ánh mắt rối loạn, chớp một cái, khẩn trương hỏi: "Ý của cô là. . . . . . Hạ Tuyết cũng có thể nhận vai diễn này?"


Hàn Văn Vũ mặt lạnh nói: "Tôi không đồng ý!! Cô vừa mới về nước, đã diễn loại vai này, ai biết sẽ mang đến hiệu quả thế nào ? Nửa thân trần a! Trước kia, có một nữ diễn viên Trung Quốc hạng nhất, tham gia diễn vai như vậy, cũng chính là khoảng thời gian gây tranh cãi bộ về phim "Yêu điên cuồng", sau khi cô ấy diễn xong, đoạt được giải thưởng ảnh hậu, nhưng đã mất đi sự ủng hộ của khán giả! Trong một đêm, mọi người bàn tán về vóc người của cô ấy!! Loại này kịch bản sẽ khiến cho người ta tranh cãi!! Quá nguy hiểm!"


Hàn Văn Vũ từ chối nói: "Không cần suy nghĩ! Đừng diễn!"


Hàn Văn Hạo bưng ly rượu đỏ, uống một hơi cạn sạch!


Hàn Văn Kiệt cũng nhịn không được nhìn Hạ Tuyết, mỉm cười hỏi: "Cô nhận sao?"


"Cái này có thể! Nhưng cơ hội không lớn! Muốn nửa thân trần a! Tôi chắc rằng hiện tại cô đã nổi tiếng, khẳng định không muốn hy sinh như vậy!"Màn đêm!


Mưa lạnh tỉ tê!


Hạ Tuyết đã thay bộ quần áo đẹp, mặc một chiếc áo thể thao màu trắng có mũ trùm đầu, mái tóc xoăn dài ẩm ướt nhỏ giọt, ngồi trên ghế dựa ở cửa sổ sát đất, vừa uống sữa chua, vừa lật xem tạp chí, ngoài khơi, sóng biển cuộn trào mãnh liệt nổi lên, xô vào bờ. . . . . .


Daniel vô cùng yên lặng ngồi trong thư phòng phê duyệt văn kiện, vô cùng chăm chú, Thanh Nhã bảo người giúp việc chăm sóc, đem trà xanh chủ nhân yêu thích nhất, đặt một bên, rồi nhẹ nhàng đóng cửa sổ sát đất. . . . . .


Daniel cầm bút máy, ký xong tên mình vào văn kiện, căn dặn nói: "Mọi người ra ngoài đi! Xem bây giờ tiểu thư đang làm gì? Đừng để cô ấy hít quá nhiều gió biển. . . . . . Thân thể của cô ấy không tốt, dễ dàng cảm lạnh! Bên thắt lưng của cô ấy, hôm nay bị đau, lúc cô ấy ngồi ghế dựa, dùng gối bảo vệ cẩn thận thắt lưng của cô ấy. . . . . ."


"Vâng. . . . . ." Thanh Nhã đáp lời, vừa dẫn người giúp việc đi ra ngoài.


Daniel nhìn người giúp việc đi ra ngoài, tiếp tục gửi điện tín sang Pháp, nói chuyện cụ thể với cha mình việc hôm nay đến quốc nội, cùng người của Hàn gia gặp mặt, đã nói một chút chuyện hợp của hai bên, sau đó cha hắn đã gác máy, hắn giơ hai tay, day nhẹ trên trán, tiếp tục gọi điện thoại đến trang trại rượu, lập tức một giọng nói trong vắt vang lên: "papa!"


"Bảo bối. . . . . . papa rất nhớ con!" Daniel ngồi bên đèn bàn, chỉ cần vừa nghe đến giọng nói Hi Văn, vẻ mặt của hắn buông lỏng, mỉm cười . . . . .


Hạ Tuyết vừa uống sữa chua, vừa nghe Thanh Nhã nói chủ nhân đang khẩn cấp chỉnh sửa văn kiện, nhìn rất bận rộn, ánh mắt của cô trăn trở, ôm quyển tạp chí, nhìn con sóng mãnh liệt, nhớ ngày đầu tiên mình đến Paris Pháp, tiến vào cung điện trên đỉnh núi, Hạ Tuyết hồi hộp mờ mịt ôm con gái và Hạ Hân ngồi trên giường, ba người gắt gao dựa vào nhau, nhìn mọi thứ xa hoa xung quanh, cảm thấy ngỡ ngàng không chân thực, Hạ Tuyết biết Daniel không thiếu tiền bạc, nhưng cô không biết, hóa ra Daniel có tiền như vậy. . . . . .


Lúc đó, Daniel mặc áo sơ mi trắng đơn giản, quần tây đen đi đến, vô cùng thân thiết và hiền lành, nửa ngồi trước mặt mình, nắm tay mình nói: "Hey. . . . . . bất kể tôi là người thế nào, Daniel tôi cũng chỉ muốn giúp đỡ cô, . . . . . . Tôi rất thích cưỡi xe đạp, chở cô đi khắp nơi, lúc đó, ánh mắt của cô sáng lấp lánh, rất đáng yêu, khi thượng đế ban cho cô ánh mắt, là muốn cho cô đi khám phá mọi thứ xung quanh. . . . . . Tôi xin thề với cô, tôi tuyệt đối chưa từng có một chút ý đồ gì. . . . . . hãy yên tâm mà sống, tôi sẽ trợ giúp tất cả để cho cô đi học. . . . . . Chỉ cần cô muốn rời khỏi, tôi tuyệt không miễn cưỡng. . . . . ."


Hạ Tuyết cầm sữa chua, nhớ lại mọi chuyện, đột nhiên thở dài một hơi, cuối cùng buông sữa chua xuống, chân trần cẩn thận đi tới trước cửa thư phòng, không gõ cửa, trực tiếp vặn ổ khóa, ghé đầu đi vào, nhìn Daniel mặc áo sơ mi đen, cổ áo mở ra, cũng không ngẩng đầu lên, tiếp tục phê duyệt văn kiện, cô hé miệng cười, nhiều năm nay, lần đầu tiên cô tiến vào thư phòng của hắn, hắn không ngẩng đầu . . . . . .


Cô cố ý ho khan một tiếng, lại nhìn hắn. . . . . .


Daniel vẫn không ngẩng đầu lên, tiếp tục thẩm duyệt văn kiện.


Hạ Tuyết bất đắc dĩ, đành phải cẩn thận đi vào phòng, đi tới trước bàn làm việc của hắn, có chút ngạc nhiên nói: "Kỳ quái, hôm nay, chúng ta về nước, cũng không nhìn thấy anh mang văn kiện theo . . . . ."


Daniel vừa phê duyệt văn kiện, vừa nói: "Đây là bản kế hoạch do Hàn gia đưa đến đây, Hàn Tổng Tài là một người vô cùng nổi tiếng, mạnh mẽ, hôm nay chúng tôi ngồi bàn luận hợp tác dự án của hai bên, hắn sai thư ký đem tất cả tài liệu đưa tới, cho nên anh phải cẩn thận xem một chút. . . .. Bên Pháp cũng bắt đầu gửi một số tư liệu đến đây. . . . . ."


Hạ Tuyết nhìn gương mặt hắn nhàn nhạt, khẽ mỉm cười, sau đó vòng qua bên kia bàn, đột nhiên bướng bỉnh cúi người xuống, tựa đầu dán trên văn kiện, cố ý không nhìn hắn. . . . . .


Daniel đành phải dừng công việc, bất đắc dĩ nhìn một bên gò má của Hạ Tuyết, nhẹ giọng hỏi: "what's wrong?"


Hạ Tuyết không lên tiếng, mặt vẫn dán trên văn kiện, chậm rãi vươn tay, nhẹ nhàng cầm cúc áo trước ngực Daniel, ngắm nghía. . . . . .


Tay cầm Daniel bút máy, nhàn nhạt nhìn Hạ Tuyết, vẻ mặt bình tĩnh. . . . . .


Hạ Tuyết nhìn Daniel thật sâu, dịu dàng hỏi: "Anh đang tức giận?"


"No!" Daniel lắc đầu, nhàn nhạt nhìn cô.


Hạ Tuyết khẽ cắn môi dưới, nhìn thái độ Daniel như vậy, cô bất đắc dĩ thở dài, kéo nhẹ cổ áo của hắn, cố ý nhìn hắn, dài giọng, nói: "Trên ngực áo của anh có dấu môi son, em cũng không dám tức giận với anh. . . . . ."


Daniel nhướng mày, bất đắc dĩ nhìn Hạ Tuyết: "Anh đã giải thích với em rồi, dấu môi son kia là việc ngoài ý muốn. . . . . ."


"Có phải bởi vì em còn xem xét vai diễn đó, anh không vui hay không?" Hạ Tuyết nhàn nhạt hỏi hắn.


Daniel không lên tiếng. . . . . ."Daniel! !" Hạ Tuyết hồi hộp nắm chặt tay hắn, gọi.


Daniel chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn Hạ Tuyết, ánh mắt lo lắng, dừng tay lại, có chút đau lòng cười nói: "Trước mặt anh, em cũng không bỏ được quá khứ kia, thì đối với điện ảnh, em bỏ xuống được sao?"


Hạ Tuyết đột nhiên cười, nhìn Daniel nói: "Daneil. . . . . . Điện ảnh là do ánh sáng và hình ảnh kết hợp, người xem nhìn thấy nhân vật, chính là mặt thật và mặt trái, bên trong kết hợp với bên ngoài. . . . . ."


Daniel nhìn Hạ Tuyết. . . . . .


Hạ Tuyết nhìn Daniel thật lòng nói: "Em do dự, là vì em rất thích tác phẩm này, không bỏ được, thật sự không bỏ được. . . . . . Giống như cô gái đứng trong rừng trà trên núi, sâu xa nhìn trời đất, đang nhìn em. . . . . . Có đôi khi, em có cảm giác, cô ấy đang tồn tại trong thế giới của em ......"


Daniel chăm chú nhìn Hạ Tuyết nói: "Nếu em đang ở Hollywood thì không có chuyện gì, nhưng em đang ở Trung Quốc, thật ra em là một người phụ nữ truyền thống, em có thể tiếp nhận sao? thậm chí có lúc chạm vào em, em đã sợ . . . . . ."


"Em không sợ. . . . . ." Hạ Tuyết thật lòng nói.


Daniel nhìn cô. . . . . .


Hạ Tuyết thở dài, nói: "Em chỉ muốn cẩn thận một chút. . . . . . Daniel, sáu năm qua, anh đã làm bạn với em sáu năm, bất kể em cự tuyệt anh như thế nào, anh vẫn ở bên cạnh em, chúng ta dựa vào nhau, từ trước đến nay cũng không vượt qua nửa bước, bởi vì anh tôn trọng em, em cũng tôn trọng tình cảm của anh. . . . . ."


"Cho nên em lựa chọn trở về......Nếu tìm em được đáp án, chúng ta sẽ tách ra......" Daniel nói.


Hạ Tuyết nhìn hắn, trong lòng có chút đau xót, nói: "Tại sao anh lại nghĩ như vậy?"


Daniel nhàn nhạt nói: "Không phải như vậy sao?"


Hạ Tuyết bất đắc dĩ nhìn hắn, nhàn nhạt xoay người rời khỏi. . . . . .


Daniel lập tức nắm chặt tay cô, hồi hộp từ phía sau lưng nhìn cô. . . . . ."Đi đi vậy?"


"Ra ngoài dạo một chút. . . . . ." Hạ Tuyết nhàn nhạt nói xong, nhẹ nhàng kéo tay hắn ra.


Daniel lập tức từ phía sau ôm chặt cô, thở phì phò nói: "Thực xin lỗi. . . . . ."


"Anh không có lỗi" Hạ Tuyết trả lời nói.


"Không. . . . . . là lỗi của anh. . . . . . anh thật sự sai rồi. . . . . . Nếu thật sự em muốn đóng bộ phim đó, anh sẽ ủng hộ em. . . . . ." Daniel vội vàng nói: "Có lẽ, hiểu biết về điện ảnh của anh không bằng em. . . . . ."


Hạ Tuyết bất đắc dĩ cười, quay đầu nói với Daniel: "Em đã nói rồi. . . . . . Em không có ý định diễn. . . . . . Đối với loại vai diễn như vậy, chắc chắn em phải hỏi ý kiến của anh, bởi vì chưa suy nghĩ xong, cho nên em chưa đến xin ý kiến cuối cùng của anh. . . . . ."


"Xin ý kiến của anh?" Daniel đột nhiên cười nhìn cô. . . . . .


Hạ Tuyết Uhm một tiếng, nói với Daniel: "Em khẳng định muốn hỏi ý kiến của anh....... có lẽ tương lai em và anh cùng chung một chỗ? Bân giờ em phải có trách nhiệm đối với cử chỉ, lời nói của mình...... Phải biết rằng anh là con trai của Tổng Thống......Tương lai, anh cũng có thể làm Tổng Thống . . . . . ."


"How-do-you-know?" Daniel mỉm cười hỏi cô.


Hạ Tuyết nhẹ nhàng sửa lại cổ áo cho hắn, bất đắc dĩ cười nói: "Mỗi ngày nghe anh nói chính trị, có thể cảm giác được dã tâm của anh. . . . . . Người bình sẽ bị vẻ ngoài thân sĩ dịu dàng của anh lừa gạt, nhưng em rất hiểu anh. . . . ."


Daniel chăm chú nhìn Hạ Tuyết, đột nhiên cười.


Hạ Tuyết ngẩng đầu lên nhìn Daniel, thật lòng hỏi: "Anh thật sự. . . . . . Không thích em đóng vai "Trà Hoa Nữ"?"


Daniel do dự một lúc, cuối cùng thật lòng nói với Hạ Tuyết: "Anh không thích. . . . . . anh . . . . . . anh không chấp nhận được người đàn ông khác đụng chạm đến em . . . . . Tha thứ anh . . . . . ."


Hạ Tuyết lắc đầu, mỉm cười nói: "Không sao. . . . . . Anh không thích, em sẽ không làm. . . . . ."


Daniel nhướng mày, hồi hộp nhìn Hạ Tuyết nói: "Thật sao?"


"Uhm!" Hạ Tuyết gật gật đầu!


"Cám ơn em. . . . . ." Daniel ôm Hạ Tuyết vào trong lòng.


Hạ Tuyết dựa vào trong lòng Daniel, vươn hai tay, nhẹ nhàng ôm cổ của hắn, chợt nghĩ đến Hàn Văn Kiệt và Mộng Hàm vui vẻ cùng một chỗ, nghĩ đến Hàn Văn Vũ tươi cười cỡi mở, nhớ tới Hàn Văn Hạo đã đính hôn, ánh mắt của cô sâu kín nhấp nháy, trong lòng có chút tan vỡ, trái tim cô phập phồng, chậm rãi nói: "Daniel. . . . . . em rất lạnh. . . . . ."


Daniel vừa nghe, ôm cô thật chặt. . . . . .


Hạ Tuyết cắn răng, nín thở, uất ức nói: "......."


  Hàn Văn Hạo nhàn nhạt nhìn mặt biển, bình tĩnh nói: "Tôi đã nói với cô ấy, đây là do cô cắn !"

"Phụt.........." Hạ Tuyết đang uống sữa, phụt một tiếng, phun ra, ho khan hai tiếng, vừa ho khan vừa nhìn Hàn Văn Hạo. . . . . .Hàn Văn Hạo chậm rãi quay đầu, nhìn Hạ Tuyết nói: "Tôi không chọc giận cô, cô chọc tôi làm gì? Thậm chí cô còn dám quay nửa thân trần, thì sợ gì tiếng xấu?"Hạ Tuyết nhíu mày nhìn hắn, vừa định nói chuyện, lại nhìn thấy Daniel bước nhanh tới, xin lỗi nói với Hàn Văn Hạo: "Vừa rồi tiếp một cuộc điện thoại quan trọng. . . . . ."Daneil sửng sốt, nhìn khóe miệng Hàn Văn Hạo sưng đỏ, hắn lịch sự cười, sau đó nhìn Hàn Văn Hạo, chu nhẹ miệng mình. . . . . .Hàn Văn Hạo cười một tiếng định cho qua. . . . . .Hạ Tuyết cầm sữa chua, vừa uống vừa nói: "Nơi đó của hắn làm do em cắn!"Hàn Văn Hạo nhướng mày, tức giận nhìn Hạ Tuyết."What?" Daniel giật mình nhìn Hạ Tuyết nói: "Thật vậy chăng?"Vẻ mặt Hàn Văn Hạo lạnh lùng nhìn Hạ Tuyết. . . . . .Hạ Tuyết vừa cắn sandwich, vừa cười nhìn Daniel nói: "Là thật! ! Tối hôm qua lúc khiêu vũ, hắn nói chuyện không lịch sự, thừa lúc ánh đèn tối sầm lại, em nhào lên cắn hắn! Ra sức cắn mạnh!"Daniel lập tức quay đầu lại nhìn Hàn Văn Hạo. . . . . .Ánh mắt Hàn Văn Hạo chớp một cái, nhếch khóe miệng cười nói: "Đúng vậy! Là cô ấy cắn tôi ! !"Hạ Tuyết ha ha ha cười lên, hai chân gác lên ghế, thoải mái cầm bánh trứng vừa ăn, vừa cười......Daniel bất đắc dĩ cười nói: "Được rồi, đừng đùa kiểu này! ! Bảo bối, em ăn xong bữa sáng, có tiết mục gì không?"Hạ Tuyết cầm bánh trứng ăn, nhìn Daniel cười nói: "Hôm nay phải đến Cinemax quay phim tuyên truyền ảnh hậu Giải Kim Mã, sau đó em đi gặp Phó đạo diễn. . . . . . nói với ông ấy em không nhận vai "Trà Hoa Nữ", sao đó lại đến nhà Trương Đạo diễn, thăm hỏi một chút, thuận tiện thăm Văn Vũ!"Cô nói xong, nheo mắt nhìn Hàn Văn Hạo!Hàn Văn Hạo cũng nhìn cô!"OK! Hôm nay, có thể anh rất bận rộn! Em phải tự chăm sóc bản thân mình" Daniel vừa nói xong, tay chống nhẹ trên mặt bàn, cúi người xuống hôn nhẹ lên trán cô. . . . . .Hạ Tuyết cầm ly sữa, đưa tới trên môi hắn. . . . . .Daniel uống một ngụm, cầm bàn tay nhỏ nhắn của cô, đưa lên môi hôn, cưng chìu cười, đứng dậy mời Hàn Văn Hạo đi vào trong . . . . .Hàn Văn Hạo liếc mắt nhìn Hạ Tuyết, cùng Daniel đi vào phòng khách, hai người bàn điều kiện hợp tác triển khai dự án . . . . .Hạ Tuyết không thèm nhìn hắn, tiếp tục ăn điểm tâm. . . . . . Có lẽ là vì trước kia bị đói, từ khi Hạ Tuyết nhận ra sau này mình không bị đói nữa, cô thoải mái ăn, thường xuyên trong bữa sáng, ăn rất nhiều món, hơn nữa luôn vừa ăn, vừa cười. . . . . . bữa sáng hôm nay cũng thật sự rất ngon, bánh trứng tổ yến làm rất ngon, có hương vị gia đình, cô đã ăn sáu cái rồi, nhưng lại thong thả đòi thêm 10 cái nữa . . . . .Hàn Văn Hạo vừa cúi đầu nhìn văn kiện, vừa nheo mí mắt, nhìn Hạ Tuyết không ngừng đem bánh trứng đưa lên miệng, có lẽ thơm thơm, ăn rất ngon, nhất là một chút bánh dính trên đôi môi đỏ mọng mềm mại, có vẻ nhếch nhác nhưng đáng yêu, ăn xong một cái bánh trứng, uống xong ly sữa, uống một ly nước trái cây ướp lạnh, tay lại cầm một cái bánh trứng, bỏ vào trong miệng, nhâm nhi tiếp. . . . . .Hàn Văn Hạo không muốn nhìn cô nữa, tiếp tục chăm chú nhìn văn kiện, nhưng mới nhìn vào văn kiện một chút, ngẩng đầu lên, phát hiện một đĩa bánh trứng cũng chỉ còn hai cái, hắn nở nụ cười, đang nghĩ xem rượu nho làm tiêu hóa, hay là coke . . . . . .Hạ Tuyết vừa ăn, đột nhiên quay đầu lại, lạnh lùng trừng mắt nhìn Hàn Văn Hạo. . . . . .Hàn Văn Hạo lật một tờ văn kiện.Thanh Nhã tay cầm điện thoại đi tới bên Daniel nói nhỏ, Daniel lập tức cầm lấy điện thoại, nói với Hàn Văn Hạo: "Xin lỗi, tôi phải nhận điện thoại.....""Tự nhiên!" Hàn Văn Hạo mỉm cười nói xong, nhìn Daniel bước nhanh vào thư phòng, sau đó hắn lạnh lùng quay đầu lại, nhìn Hạ Tuyết đang ngồi ở bên cửa sổ sát đất, ăn uống no đủ, lúc này tia nắng ban mai chiếu trước ban công, cô vui vẻ đứng bên bàn cơm, sau đó hai tay chống lên rào chắn trước mặt, nhìn mặt biển mênh mông vô tận, vui vẻ cười to, nhích người ra phía trước một chút, muốn nhìn đá dưới ban công, thật không ngờ ghế dựa nghiêng về phía trước, cô "a" một tiếng, cả người bổ nhào ra ngoài. . . . . .Một đôi tay nắm ngang thắt lưng ôm chặt cái eo nhỏ nhắn, mạnh mẽ ôm chặt cô vào trước ngực, cúi xuống nói: "Đừng ở khách sạn của tôi làm chuyện dại dột này! ! Cô muốn chết, đi tìm chỗ khác chết! !""Chỗ này tạm thời thuộc về tôi ! ! một ngày trả cho anh 12 vạn ! ! anh chê ít?" Hạ Tuyết tức giận kéo hai tay của hắn!Hàn Văn Hạo ôm cả người cô hung hăng ném trên sàn !"A! ! !" Hạ Tuyết thống khổ kêu to một tiếng: "Này..... anh thật quá đáng !"Hàn Văn Hạo mặc kệ cô, chỉ cất bước đi qua người cô, nhưng hắn nói gây cô cản trở quá, nên hướng vào mông của cô đá một cái, nói: "Tránh ra một chút!!""A............" Hạ Tuyết ngã trên thảm lông ngoài ban công, tức giận chỉ vào Hàn Văn Hạo gào lên: "Con báo nhỏ chết tiệt! Anh thật là quá đáng ! !"Hàn Văn Hạo miễn cưỡng mở ra văn kiện, nhìn Hạ Tuyết nói: "Tôi đã nói với cô rồi? Đừng chọc tôi!"Hạ Tuyết tức giận đứng lên, chạy vào phòng khách, lúc đi qua bên người Hàn Văn Hạo, nâng ly cà phê nóng trên bàn ! !Hàn Văn Hạo lập tức cầm lấy văn kiện, nhanh chóng ngẩng đầu lên nhìn cô!!Hạ Tuyết vừa trừng mắt nhìn hắn, vừa chậm rãi uống cà phê. . . . . .Hàn Văn Hạo hừ một tiếng, cuối cùng mở ra văn kiện xem. . . . . . Hắt! một tiếng! Một ly cà phê nóng từ trên mặt hắn chảy xuống! ! Tất cả bị tung tóe, rốt cuộc hắn kiếp sợ ngẩng đầu lên, không thể tin được nhìn cô gái này lớn mật hơn cả gấu! !Ngón tay trỏ của Hạ Tuyết nhẹ nhàng đặt trên miệng ly, để cho cái ly lắc trái lắc phải, vẻ mặt hung hãn nhìn Hàn Văn Hạo. . . . . .Trong lòng Hàn Văn Hạo tức giận, muốn bộc phát. . . . . ."Như thế nào? Tức giận a? Ném tôi xuống biển đi?" Hạ Tuyết lạnh lùng nhìn Hàn Văn Hạo nói xong, nghe tiếng bước chân của Thanh Nhã, chắc là vào dâng trà, bàn tay thon dài của cô đưa lên, lập tức nhận lấy ly trà đá, đang lúc tức giận Hàn Văn Hạo, uống vào một hớp nước trà, sau cùng phồng miệng, trừng mắt, hướng trên người Hàn Văn Hạo phun một cái. . . . . .Vẻ mặt Hàn Văn Hạo lạnh lùng cúi đầu, nhận lấy nước trà đá rửa tội. . . . . .Thanh Nhã sợ tới mức mặt hoa trắng bệch, bưng khai trà nhìn Hạ Tuyết."Quá lạnh, không thích uống! !" Hạ Tuyết vừa nói xong, xoay người rời khỏi! ! !Hàn Văn Hạo đặt văn kiện xuống, muốn tiến lên, bắt lấy lấy cô gái này, lại nhìn thấy Daniel đi tới, Hạ Tuyết lập tức chui ra phía sau người Daniel, nhìn vẻ mặt Hàn Văn Hạo nhíu lại. . . . . ."Làm sao vậy? Hàn Tổng Tài. . . . . . Anh đây là. . . . . ." Daniel nhìn Hàn Văn Hạo khắp người đều là cà phê và nước trà, ngạc nhiên hỏi. 

Hàn Văn Hạo chậm rãi nhìn Hạ Tuyết, mỉm cười nói với Daniel: "Không có việc gì. . . . . ."


"Nhưng. . . . . ." Có lẽ Daniel đã hiểu ra gì đó, quay đầu lại, có chút trách cứ nhìn Hạ Tuyết, dùng ánh mắt hỏi cô. . . . . ."Sao lại thế này?"


Hạ Tuyết chỉ ôm vai, thờ ơ không sao cả, trở phòng mình, không thèm nể mặt!


"Sorry!" Daniel mỉm cười nhìn Hàn Văn Hạo: "Cô ấy có chút bướng bỉnh, rất xin lỗi. . . . . . hai lần ba lượt có lỗi với anh. . . . . . Thật vô cùng xin lỗi!"


Hàn Văn Hạo khẽ nhếch môi cười, ánh mắt có chút tức giận nói: "Không có việc gì. . . . . . chỉ có điều bình thường cô ấy không phải bướng bỉnh sao?"


Daniel bất đắc dĩ cười nói: "Đều do thường ngày tôi nuông chìu làm hư cô ấy.........Bởi vì cô ấy đã từng trải qua rất đau khổ và mệt mỏi, cuối cùng tôi muốn cho cô ấy tất cả. . . . . . Chỉ cần cô ấy vui vẻ là được. . . . . . Bất quá, hãy tin tưởng tôi, cô ấy thật là một cô gái rất tuyệt vời, chỉ cần anh ở chung cô ấy lâu ngày, anh sẽ yêu nụ cười của cô ấy, tính cách cô ấy rất hoạt bát, đáng yêu . . ."


Hàn Văn Hạo nhàn nhạt nhìn Daniel, đành phải cười yếu ớt, không lên tiếng.


Hạ Tuyết dựa hành lang bên cạnh, nghe những lời này, đột nhiên cười đi vào phòng!


Thanh Nhã và người giúp việc cũng lo lắng đi theo vào phòng, khẩn trương nói với Hạ Tuyết: "Tiểu thư, cô muốn đi ra ngoài?"


"Uhm. . . . . ." Chỉ cần Hạ Tuyết nhớ tới ly coffee kia, đột nhiên cảm xúc rất tốt, chạy vào tủ quần áo, đi chân trần, chui vào bên trong tủ, ở bên trong treo rất nhiều quần áo lộng lẫy, cô lật tới, lật lui . . . . .


Thanh Nhã và tất cả người giúp việc đều cười nhìn Hạ Tuyết, cô rất đáng yêu như vậy, ở trong tủ quần áo cao lớn, chui tới chui lui, Hạ Tuyết đột nhiên từ một đống lớn trong quần áo thò đầu ra, nhỏ giọng thần bí hỏi các cô: "Hey! Không bằng bây giờ, chúng ta thừa dịp Hi bảo bối đang ngủ, gọi điện thoại cho nó?"


Thanh Nhã và đám người giúp việc ăn ý cười nói: "Cô không nên làm như vậy! tiểu chủ nhân sẽ rất tức giận !"


"Không! ! Tôi muốn làm như vậy!" Hạ Tuyết lập tức từ trong tủ quần áo, nhảy ra, dựa vào ngăn tủ, cười vang, đưa ngón tay ra nói với Thanh Nhã: "Đem di động cho tôi !"


Thanh Nhã bất đắc dĩ nhìn Hạ Tuyết. . . . . .


Hạ Tuyết lập tức nhíu mày nhìn cô. . . . . .


Thanh Nhã đành phải đi đến trước bàn trang điểm, cầm lấy điện thoại di động, đưa cho Hạ Tuyết nói: "Cô vẫn muốn. . . . . ."


Hạ Tuyết đã bấm số điện thoại của con gái, vô cùng hưng phấn, nằm trên đống quần áo hoa lệ kia, chờ đợi. . . . . .


Rốt cuộc! ! Điện thoại đã nối máy ! !


Hạ Tuyết nghe đầu bên kia điện thoại, truyền đến giọng nói của con gái mơ mơ màng màng ...... "ALLO. . . . . ."



Hạ Tuyết lập tức hưng phấn ngồi dậy, cúi đầu giả giọng như một bà già, kêu nhỏ: "Này. . . . . . Ta là lão yêu quái trong rừng, con là tiểu tinh linh phải không? Ta muốn mang con đi ! ! Giao con cho sói xám lớn! ăn thịt . . . . . ."


"A! !" Hi bảo bối ở đầu bên kia, tức giận kêu to: "Mẹ ...........OH! MY GOD! Bây giờ đã 3 giờ sáng, mẹ gọi điện thoại đến đây dọa người! ! Mẹ thật là quá đáng mà ! !"


Hạ Tuyết nhịn không được cất tiếng cười to, nói: "Ai bảo lần trước con làm mẹ sợ a? Con có nhớ mẹ không ?"


"Con không nhớ mẹ chút nào! !" Hi bảo bối tức giận kêu to: "Người quay phim cho tốt đi! Quay khó coi, cũng không có quan hệ tới con! Đừng gọi điện thoại làm phiền con! Mẹ độc lập một chút được không?"


"Hey! !" Hạ Tuyết bật khóc nói: "Nếu mẹ độc lập một chút, năm đó trời mưa to. . . . . ."


"Năm đó trời mưa to, mẹ sinh con ra vô cùng bi thảm! Mẹ đã nói qua mấy chục vạn lần a! !" Hi bảo bối tức giận khóc to: "Đổi chuyện khác ! BABY?"


"Xem tính tình con kìa? Tính tình giống ai vậy hả?" Hạ Tuyết trừng mắt hỏi!


"Thật đáng tiếc, tính cách con giống mẹ! !" Hi Văn tức giận nói xong, đột nhiên hỏi: "Con đố mẹ đề tài IQ! Mặt trời, Mặt trăng, ai làm qua thái giám! ? trong hai chọn một, chỉ cho chọn một lần!"


Hạ Tuyết suy nghĩ một chút, lập tức nói: "Mặt trăng?"


"Mặt trời công công a! ! Đương nhiên là thái giám a! ! Con hỏi mẹ tiếp, trên thế giới, hòn đảo nhỏ nhất là đảo gì" Hi Văn hỏi lại.


Hạ Tuyết lại nghĩ nghĩ, đột nhiên cười nói: "Gabon!"


"Nơi trốn tránh! Con lại hỏi mẹ, sói đến đây, đoán hoa quả! !" Hi Văn nhanh chóng hỏi.


Hạ Tuyết nghĩ tới nghĩ lui. . . . . .


"Mẹ ....... quả khế! Cám ơn cha con, mặc dù tính cách của con giống mẹ, nhưng chỉ số thông minh của con không giống mẹ! ! Cám ơn! Ngủ ngon! ! Không! ! Chỗ của mẹ là buổi sáng!! Nếu có thời gian, đọc nhiều văn Trung Quốc hơn! Ngay cả quả khế cũng không biết!"


Điện thoại "tút" một tiếng cúp máy, Hạ Tuyết tức giận nắm điện thoại, nhìn Thanh Nhã và các người làm, la hét: "Có như vậy cũng chửi mẹ nó sao?"


Thanh Nhã cười nói: "Cô đừng nóng giận, từ trước đến nay Hi Văn tiểu thư đi ngủ, không thích bị người khác quấy rầy!"


"Nhưng nó giống như là người lớn vậy! Giống Tổng Thống phu nhân vậy!" Hạ Tuyết ném điện thoại di động vào trong tủ quần áo!


Thanh Nhã nhìn thái độ Hạ Tuyết, mỉm cười nói: "Tiểu thư từ Pháp trở về, bị chênh lệch múi giờ, tinh thần có chút mệt mỏi rồi!"


Hạ Tuyết đột nhiên cúi đầu, nghĩ lại tất cả mọi chuyện xảy ra ngày hôm qua, cười nhìn Thanh Nhã nói: "Thả lỏng cuộc sống một chút đi! Nên nhìn mọi người! điều chỉnh trạng thái của mình, Hi bảo bối chúng ta nói như thế nào? Utraman sở dĩ thiên hạ vô địch, là vì nó biết biến hóa!"


Thanh Nhã nở nụ cười.


Hạ Tuyết lập tức vui vẻ cười nói với Thanh Nhã: "Hôm nay thay đổi tâm trạng xem!"


Cô vừa dứt lời, chui vào trong tủ quần áo, ở bên trong chui qua phải, chui qua trái, cô đã thay đổi váy dài màu đen cổ chữ V, toàn thân gợi cảm duyên dáng đi ra, đứng trước gương, ngửa mặt mỉm cười đưa ngón tay. . . . . .


Thanh Nhã lập tức sai người giúp việc cầm cái hộp dài gồm 37 loại son môi, mở nắp. . . . . .


Hạ Tuyết quay đầu lại, đôi mắt đẹp nhấp nháy, nhìn khắp một lượt tất cả màu son môi, cuối cùng ngón tay đưa lên hộp son môi trước mặt, dời tới dời lui, chọn một màu son môi đỏ tươi, mỉm cười mở ra, nhìn vào gương chậm rãi vẽ loạn......khẽ mím môi, màu đỏ tươi sáng. . . . . . Cô hài lòng cười!


Hạ Tuyết không trang điểm, nhưng cô luôn chuẩn bị son môi. . . . . . Son môi có thể làm ột người phụ nữ trở nên gợi cảm, gợi cảm là vũ khí cần thiết của phụ nữ, cũng là sự tự tin nhất của một phụ nữ!


Thanh Nhã đứng một bên, vô cùng khen ngợi cười nói: "Màu son môi này thật đẹp, phối hợp với váy dài màu đen của cô, càng xinh đẹp! Tiểu thư thưởng thức, người bình thường không thể so sánh được !"


Hạ Tuyết cười, vén chiếc váy dài đi đến tủ giầy, lấy một đôi giày cao gót màu đỏ cao 10 phân, nhờ người giúp việc mang vào, cô đứng trước gương, hài lòng mỉm cười, đưa bàn tay ra. . . . . .


Người giúp việc lập tức đem một cái túi xách nhỏ màu đen đặt vào trong tay Hạ Tuyết. . . . . .


Hạ Tuyết nhận túi xách, nhẹ hất mái tóc xoăn, váy dài phất phới, trông rất phong tình đi ra khỏi phòng. . . . . .


Lúc nảy, Hàn Văn Hạo sai quản lí khách sạn đưa đến đây ình một bộ tây phục màu đen, phối hợp áo sơ mi đen, cổ áo mở ra, thanh lịch, tao nhã ngồi trên sofa, tiếp tục đàm phán với Daniel về hợp tác dự án, mí mắt nhướng lên, nhìn Hạ Tuyết mặc bộ váy dài màu đen gợi cảm, tươi đẹp, thoải mái, đang mỉm cười đi tới, ánh mắt của hắn chớp lóe. . . . . .


"Muốn đi ra ngoài?" Daniel mỉm cười hỏi Hạ Tuyết.


"Uh'm!" Hạ Tuyết mỉm cười đi tới trước mặt Daniel, khom người xuống, nhẹ nhàng hôn lên gương mặt của hắn. . . . . .


Hàn Văn Hạo cúi đầu xem văn kiện, giả vờ như không nhìn thấy.


Trong lúc Hạ Tuyết vừa định xoay người, nhớ tới đề tài IQ của con gái vừa rồi, cô vẫn không nhịn được tức giận, quay đầu, nhìn vẻ mặt trầm tĩnh Hàn Văn Hạo, ánh mắt cô đột nhiên chớp chớp, sờ nhẹ tóc bên tai mình, dịu dàng, lễ phép gọi nhỏ Hàn Văn Hạo: "Hàn. . . . . . Tổng Tài?"


Hàn Văn Hạo nghe Hạ Tuyết lại có thể gọi mình lễ phép như vậy, ngược lại, mày của hắn nhíu lại, có chút trào phúng cười nói: "A....? Khách khí như vậy?"


"Tôi có chuyện muốn thỉnh giáo anh một chút. . . . . ." Hạ Tuyết tay cầm túi xách đen, tao nhã bước đến ngồi xuống sofa sang trọng, nhẹ kéo chiếc váy dài ra hai bên, để lộ đôi chân dài gợi cảm mê người và đôi giày màu đỏ. . . ..


Hàn Văn Hạo đóng văn kiện, lạnh lùng nhìn cô, đáp lại. . . . . ."Uhm!"


"Tôi muốn hỏi anh vài chuyện ...... Không biết anh có thể trả lời tôi hay không?" Hạ Tuyết vươn tay, nhẹ nâng cằm lên, mỉm cười nhìn Hàn Văn Hạo nói.


Hàn Văn Hạo lại cười lạnh nói: "Có thể. . . . . . Chỉ là cô không cần khách khí như vậy! Thế này thì không giống cô rồi !"


Daniel cũng nhắc nhở Hạ Tuyết: "BABY? ARE YOU OK?"


"YES!" Hạ Tuyết bắt đầu có chút thần thần bí bí nhìn Hàn Văn Hạo, hỏi: "Mặt trời, Mặt trăng, ai làm qua thái giám!? trong hai chọn một, chỉ cho chọn một lần!"


Hàn Văn Hạo nhíu mày nhìn cô!


"Anh không trả lời được? Đúng hay không?" Hạ Tuyết vui vẻ cười nói.


Hàn Văn Hạo thở phì phò, có chút nhàm chán mở văn kiện nói: "Mặt trời!"


Hạ Tuyết nhíu mày, hỏi tiếp: "Trên thế giới hòn đảo nhỏ nhất, là đảo gì?"


Hàn Văn Hạo không còn nhẫn nại nói: "Nơi trốn tránh!"


"Sói đến đây, đoán một dạng hoa quả!" Hạ Tuyết hồi hộp hỏi.


"Quả khế. . . . . ." Hàn Văn Hạo không thể nhịn được nữa, khép văn kiện, nhìn cô, dùng ánh mắt cảnh cáo nói với cô: "Hạ tiểu thư, cô muốn làm gì? Sao hỏi vấn đề ngu ngốc này! Câu trả lời ngu ngốc như vậy!"


"BABY!" Daniel ngại ngùng gọi Hạ Tuyết. . . . . ."Em đã đến giờ rồi! Đừng quấy rầy chúng tôi ! Chúng tôi có việc rất quan trọng cần bàn!"


Hạ Tuyết thở dài một hơi nhìn Hàn Văn Hạo nói: "Xem ra, tôi phải cảm ơn anh một chút! Cám ơn! Hai người cứ từ từ tán gẫu!"


Hạ Tuyết nói xong, đành phải bất đắc dĩ đứng lên, đi ra ngoài. . . . . . Đi đến một nửa, lại quay đầu, nhìn Hàn Văn Hạo tò mò nói: "Anh có thể nói cho tôi biết, IQ của anh bao nhiêu hay không?"


Hàn Văn Hạo lạnh lùng ngẩng đầu hỏi: "Cô có ý tứ gì? cô có đủ tư cách thông minh để hỏi IQ của tôi bao nhiêu sao?"


Hạ Tuyết hừ một tiếng, quay đầu kéo váy dài phất phơ đi ra ngoài!


"180!" Hàn Văn Hạo vừa nhìn văn kiện vừa lạnh lùng nói!


Hạ Tuyết sửng sốt. . . . . .


Hạ Tuyết tay cầm túi xách, đi ra khỏi cánh cổng bạch kim, Phòng Tổng Thống, đeo mắt kính màu trà, đi tới trước chiếc xe Ferrari màu đỏ thẫm của mình, sau đó đem túi xách ném bên ghế tay lái phụ, chậm rãi ngồi vào vị trí lái, khởi động xe, đạp thắng, mở điều hòa, đạp chân ga, cho xe chậm rãi chạy ra ngoài vườn hoa. . . . . .


Hạ Tuyết vừa lái xe, vừa nghĩ đến lời Hàn Văn Hạo nói lúc nảy, IQ 180, cô bất đắc dĩ nở nụ cười, thở dài, quả nhiên là hai cha con, chỉ số thông minh đều cũng giống nhau. . . . . .


Xe dọc theo đường lớn Dương Lâm chạy tới!


Hạ Tuyết vừa lái xe, vừa nhìn người và cảnh vật xung quanh, cô thở dài một hơi, tâm tình vui vẻ, ngón tay nhấn nút một cái, mở bài nhạc mà cô yêu thích nhất "Vợ tôi xinh đẹp", khi tiếng nhạc du dương nhẹ nhàng vang lên, cô cười nhỏ, nhẹ nhàng hát theo: "Vợ xinh đẹp của anh ơi, giống như một đứa trẻ, hôm nay quen biết, ngày mai sẽ bị lãng quên, a... a....a......vợ xinh đẹp của anh ơi, hãy trao cho anh trái tim em, xem như món đồ chơi xinh đẹp, dùng ngón tay nhỏ bé của em để chơi đùa, làm cho trái tim của anh rơi vào đau khổ, nhưng em không quay trở lại, vợ của anh ơi, vợ của anh a......"


Điện thoại di động vang lên.


Hạ Tuyết vừa lái xe vừa nhận cuộc gọi. . . . . ."Vâng. . . . . ."


"Trời ạ! Cô lại nghe bài hát này! Đây là bài hát xin lỗi của một người đàn ông! Cô tin đàn ông trên thế giới này, khóc gió than mưa sao?" Isha chịu không nổi hỏi.


Hạ Tuyết cười hỏi: "Tìm tôi có việc sao?"


"Hôm nay, không phải cô muốn quay phim để tuyên truyền Giải Kim Mã sao? Tự nhiên tôi muốn đi với cô! Cô tốt nhất hưởng thụ những ngày yên tĩnh ở quốc nội đi! Đến khi cả nước chiếu bộ phim "Dịu dàng", cả cuộc đời của cô sẽ bị ống kính phóng đại lên ! Không còn được nhàn nhã như vậy đâu!" Isha nhắc nhở cô.


"Không phải bây giờ tôi đang hưởng thụ sao?" Hạ Tuyết mỉm cười nắm tay lái, tiếp tục chạy thẳng phía trước, hỏi: "Bây giờ cô đang làm gì?"


"Làm móng tay! Vẽ móng tay, sau này, nếu có phóng viên dám hỏi cô câu hỏi bén nhọn, tôi sẽ biến thành con báo nhỏ, cào vào mặt bọn hắn!" Isha mỉm cười nói.


Hạ Tuyết vui vẻ bật cười.


"Bảo bối, tôi nói với cô, ảnh hậu, không nhất định là cô! Cô đừng tự tin như vậy! Hôm nay, cạnh tranh ảnh hậu, ai ai cũng có kỹ thuật diễn xuất rất giỏi! hơn nữa có thể một mình đảm đương độc lập trong một bộ phim! Giống Mộng Uyển, ESBELL, Lương Thi Thi. . . . . . Đều rất có thực lực! Truyền thông không ngừng lăng xê cô là người được chọn, chính là muốn chế tạo đề tài, tôi chắc rằng phiền toái chẳng mấy chốc sẽ đến thôi! Có một số phương tiện truyền thông, nhất định thừa cơ hội, mời các nhà phê bình điện ảnh đến ném đá, đập chết cô!" Isha thật lòng nói.


Hạ Tuyết bất đắc dĩ dừng xe trước đèn xanh đèn đỏ, mỉm cười nói: "Hey! Cuộc đời người ta không thể luôn luôn thành công! Huống chi, đây là bộ phim điện ảnh đầu tiên, tôi muốn cho khán giả nhiều mong đợi! Tôi không để ý đến đoạt được giải thưởng hay không! Tôi chỉ muốn quay phim cho tốt! phim hay hoặc dỡ, luôn có người thích và người không thích, tôi không có cách nào kiểm soát được!"


"Một bộ phim được vỗ tay tán thưởng quá ít ! nhưng tính nghệ thuật mạnh mẽ, dễ dàng đoạt giải thưởng điện ảnh! Một bộ phim có tính giải trí mạnh mẽ, nhưng không có chiều sâu, không phát huy được kỹ thuật diễn xuất của cô! Cái này không được phép!" Isha vừa xem hoa văn trên móng tay của mình, vừa đắc ý cười nói: "Móng tay của tôi vẽ thật xinh đẹp!"


Hạ Tuyết lại nghĩ tới bộ phim "Trà Hoa Nữ", cô có chút tiếc nuối nói: "Tôi rất thích vai diễn "Trà Hoa Nữ", tôi có cảm giác kịch bản này giống như dành riêng cho tôi vậy!"


Isha cũng tiếc nuối nói: "Kim Thắng Nguyên a! Nghe nói nụ hôn diễn xuất củq hắn, có thể làm cho nữ chính mê muội một tháng cũng không thoát ra vai diễn được! Kịch bản này thật sự rất hay, dựa vào kinh nghiệm nhiều năm của tôi, đây là bộ phim có thể đoạt giải thưởng điện ảnh, mà người diễn vai "Trà Hoa Nữ" cũng sẽ nổi tiếng!"


Hạ Tuyết khẽ thở dài, tiếp tục lái xe, chạy tới nơi hẹn với Phó đạo diễn tại quán cà phê ở một khách sạn nào đó. . . . . ."Nói thật, mặc kệ Daniel có đồng ý hay không, nửa thân trần này thật sự cũng không có cách nào tiếp nhận!"


"Ở quốc nội tạm thời không nên như vậy! Bất quá cô có thể thương lượng một chút với Phó đạo diễn hay không?" Isha hỏi.


Hạ Tuyết nói thật: "Nghe nói Phó đạo diễn là người nghiêm khắc, làm sao có thể chấp nhận diễn viên đóng thế? Thôi. . . . . . Buông tha đi. . . . . ."


Isha nghĩ nghĩ, nói với Hạ Tuyết: "Nghe nói lần này, người bạn tốt của cô là Cẩn Nhu có cơ hội rất lớn diễn vai "Trà Hoa Nữ", nếu như cô ta có thể diễn vai này, tương lai sau này cô ta ở trong giới giải trí là một ngôi sao chân chính!"


"Đây là cuộc đời của người khác, tôi không tiện nói nhiều" Hạ Tuyết mỉm cười nói.


"Ôi, nếu như cô ta nghe tin cô buông tha vai diễn này, cô ta có thể sẽ điên mất! ! Tại sao tôi có cảm giác, cô luôn nhường đường sống cho cô ta vậy?" Isha bất đắc dĩ nói.



 


Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me