Conan Fanfic Shinkai So Why
Kaito nhìn sang thằng nhóc kế bên, rất nhanh đã chấn chỉnh lại bản thân, thu hồi vẻ bất ngờ kia, nói:"Em chắc không? Anh không tính đi tắm biển đâu đấy."
"Ừm, em chắc mà." Conan dùng chất giọng hết sức ngọt ngào đáp lại. Đến độ, Yukiko cũng đột nhiên thấy lạ khi trông thằng Shinichi nhà mình bỗng bám dính lấy ai khác, đặc biệt là người đầu tiên mà nó mới gặp. "Ôi, con không nên làm phiền người khác đâu đấy." Cô nhẹ giọng nhắc nhở, cảm thấy phía Kaito dường như cũng có gì đó rất khó xử. Nào đâu, hắn cũng mỉm cười vui vẻ, nói:"Không sao đâu, cô Yukiko. Con có thể dắt cậu nhóc đi ăn kem."Tới đây, Chikage đột nhiên cảm thấy câu chuyện bỗng trở nên thú vị. Cô tò mò tới lạ, thật sự không biết Kaito đang toan tính điều gì. Tuy nhóc nhà cô đùa chơi với lửa, nhưng cô vẫn hết sức tin tưởng hắn xử lý được. "Ôi, tuyệt quá." Conan diễn tròn vai, reo lên. Lúc này, thấy chắc chắn sẽ không có chuyện gì xảy ra, Yukiko mới an tâm thở phào nói:"Vậy nhờ cháu nhé.""Vâng." Thiếu niên ngân giọng, vui vẻ đáp lại. Nếu phải nói, Conan cảm thấy Kaito có cái gì đó rất khác biệt với KID. Qua những lần tiếp xúc, cậu luôn cảm thấy KID toả vẻ quý ông, kể cho hắn ta đang thực hiện những trò tai quái. Còn Kaito mà nói, từ cách thể hiện đến dáng vẻ bên ngoài đều tựa như mặt trời rạng rỡ. Bữa ăn lại tiếp tục diễn ra bình thường. Xong xuôi, hai bà mẹ liền dắt tay nhau ra biển chơi dưới sự tháp tùng bất đắc dĩ từ Yusaku. Chào tạm biệt người lớn, chờ tới khi họ dần đi khuất, Kaito chậm rãi quay sang nhìn Conan, nói:"Thế, em còn bụng đi ăn kem không?" "Tất nhiên là còn chứ ạ? Mau đi thôi, anh Kaito." Conan nhào người tới, đi cạnh bên hắn. Còn cố tình nắm tay Kaito, khiến hắn tự nhiên cũng rờn rợn, nửa muốn buông ra, nửa lại không dám. Rốt cuộc, cái kiểu trẻ con quái đản này của Shinichi, hắn thật sự không quen được, cũng chẳng lường được. Bọn họ tới quán cà phê ở khách sạn, chọn vị trí ngồi nhìn thẳng ra biển và kế cạnh hồ bơi. Xung quanh dường như có rất nhiều người tắm bể bơi, khiến Conan khó hiểu tại sao họ lại không đi ra biển. Nhưng nghĩ lại một chút, cậu nhận thấy có lẽ trên thế giới cũng có những người thích ngắm biển chứ chẳng thích tắm biển. Chẳng phải là một tín đồ hảo ngọt, Conan gọi cho mình kem cà phê, trong khi Kaito lại gọi cho mình vị chocolate mà hắn ta yêu thích. "Vậy anh Kaito không thích ăn cá, sao lại chọn đi biển chơi ấy ạ?" Conan tò mò hỏi, hai chân đung đưa không chạm đất. Tới đây, Kaito không khỏi đưa tay xoa đầu, ngao ngán, trả lời:"Đừng hỏi. Chính anh cũng không biết. Chuyện này không phải do anh chọn." Vốn từ trên xuống dưới, trái qua phải, vụ đi chơi này là do Chikage lựa chọn. "Vậy à? Em cũng nghĩ thế. Một người thông minh như anh, đâu thường thích tự làm khó mình nhỉ?" Conan cười, nói một cách ngây thơ. Ấy vậy, cũng không khỏi khiến Kaito rùng mình. "Đúng vậy, đúng vậy. Anh đây thích những thứ thú vị và dễ dàng thôi." Kaito lắc tay trái, nhúng vai vài cái, toả vẻ nhàn nhạ lắm. "Thế còn ảo thuật ạ? Anh hứng thú từ bao giờ thế." Conan hỏi. Nhưng không khiến hắn bất ngờ, vì kiểu gì loại đề tài cũng sẽ tới. Chỉ là, hắn cảm thấy Shinichi dường như quá là thẳng thắng, trực tiếp đẩy thẳng vào đề tài hơi sớm. Chuyện đã tới nước này, hắn cũng không ngại, trả lời:"Từ lâu rồi. Em đây cũng có hứng thú à?"Vừa nghe dứt câu, Conan đã chợt nghĩ:"Nếu đối phương là KID, loại sơ hở thế này, làm sao mà có được?" "Không phải anh nói là anh chỉ mới học sao? Lúc gặp em ấy." Conan nhanh chóng xác nhận, hỏi thêm lần nữa. Trong khi đó, hắn chỉ chống cằm, nhìn đứa trẻ trước mặt mình, thản nhiên bảo:"Nói dối đấy.""Hả? Nói dối trẻ con là xấu lắm đó..." Nhìn đối phương nhàn nhã thế, Conan cũng không biết nên cảm thấy thế nào. "Thế còn em, sao lại không đi tắm biển?" Kaito hỏi xong liền nhấp một ngụm trà đá. Chiếc dù hai màu trắng đỏ che trên đầu, bảo vệ cho khu bàn họ đang ngồi khỏi ánh nắng gay gắt vừa lên. Cũng là vừa đúng lúc, nữ phục vụ mang món kem ra. "Vì, em muốn xem anh Kaito diễn ảo thuật lại đó ạ." Conan nhanh chóng trả lời. Mà Kaito cũng chẳng nghĩ cậu ta yêu thích ảo thuật tới thế, chẳng qua là mượn cớ ở gần thăm dò hắn thôi. Tuy nhiên, Shinichi Kudo, thật sự khao khát vạch trần hắn, Kaitou KID tới vậy à?
"Vậy sao, thế em thích coi cái nào?" Kaito nói, sau khi cảm ơn nữ phục vụ mang kem ra. "Dạ, để lần sau đi ạ. Hiện tại anh đang đau tay mà, đúng không? Tay phải ấy?" Conan trả lời, nở nụ cười tươi rói. Mà Kaito cũng ra vẻ bất ngờ lắm. Hắn giả vờ hoảng hốt với khuôn mặt hết sức buồn cười, hỏi:"Hả? Sao em biết?""Đó là vì, anh thật sự không dùng tay phải nhiều lắm. Đúng hơn là hạn chế dùng. Khi em nhờ anh lấy nước tương, người bình thường vẫn có thể dùng tay không thuận để lấy. Nhưng anh vẫn nhất quyết đứng dậy, để dùng tay trái đang ăn cơm để lấy. Bất tiện thế vẫn làm. Nên em đoán, anh đang đau tay." Chất giọng ngây thơ, lại có gì đó đắc thắng, giống như hênh hoang do ăn được một bàn thắng của Conan khiến Kaito hơi trố mắt. Sau đó, hắn lại phá lên cười, nói:"Ôi, đúng rồi. Em thật sự thông minh hơn tuổi đó. Bữa trước, anh bị tai nạn, đến giờ tay vẫn còn đau.""À, không có đâu. Em chỉ học từ anh Shinichi thôi." Conan nói, rồi lại nhìn vào ly kem, xong lại nhìn hắn. Lúc này, màu xanh trời của đối phương chăm chú vào cơ thể nhỏ bé của cậu, Kaito cười, không hiểu sao khá chói chang nhưng lại bị bóng râm che phủ, bảo:"Tuyệt thật nhỉ, nếu có dịp, anh cũng muốn gặp Shinichi đó đấy." "Vâng, em chắc chắn sẽ kể cho anh Shinichi về anh." Conan nói, sau đó múc thử một muỗng kem. Đột nhiên, cậu lại cảm thấy món kem này ngọt đến lạ, quá ngọt so với một ly kem cà phê thông thường Xong rồi, Conan lại nghe thấy tiếng "hự" nhỏ. Kaito hiện đang hơi nhăn mày, miệng ngậm thìa kem, nghĩ:"Lộn..kem rồi.""Chúng ta đổi lại nhé?" Conan nói, chủ động đẩy ly kem về phía trước. Sau đó, Kaito cũng gật đầu, nhanh chóng đồng ý. Nếu hắn đúng là KID, Conan cũng không từng nghĩ, kỳ phùng địch thủ của mình lại hảo ngọt, ghét đắng. Nhưng vấn đề quan trọng là tới giờ, cậu vẫn không chắc chắn được đối phương có phải KID hay không? Nhưng cậu biết rõ một điều, nếu đối phương thật sự là Kaitou KID thì sẽ chẳng có vụ dễ dàng để lại cái gì cho cậu bắt lỗi. Mà mỗi câu trả lời, mỗi biểu cảm của hắn ta rất tự nhiên. Giống như thế, hắn chẳng biết KID là ai, cũng chưa từng là KID. Nhưng hắn cũng có thể là KID, vì mấy câu hỏi đơn giản và cỏn con đó, nói dối là xong ấy mà. Ấy cũng là biệt tài của KID, cũng là biệt tài...của ảo thuật gia, trơ trẽn đánh lừa con mắt của khán giả, khiến họ tin vào những điều thần kỳ vô thực.
Còn Kaito? Hắn có cảm giác từng lời thằng nhóc kia nói đều giống như đang kiểm tra xem hắn có thật sự là Kaitou KID không. Dẫu thế, xem ra thám tử lại quá coi nhẹ hắn rồi. Những chuyện như vầy, hắn rất quen, hơn nữa, rất thường xuyên gặp phải. Bởi Shinichi Kudo đâu có biết, có một vị thám tử khác vốn đã tìm ra được chân tướng của KID từ trước. Mỗi tội, cậu thám tử đại tài kia, dù có học chung lớp, kề sát cạnh hắn đi chăng nữa còn chưa kiếm ra được bất kì bằng chứng nào, thì để xem, cái gọi là "lừng danh miền Đông", chỉ vừa gặp có thể làm được gì?
"Ừm, em chắc mà." Conan dùng chất giọng hết sức ngọt ngào đáp lại. Đến độ, Yukiko cũng đột nhiên thấy lạ khi trông thằng Shinichi nhà mình bỗng bám dính lấy ai khác, đặc biệt là người đầu tiên mà nó mới gặp. "Ôi, con không nên làm phiền người khác đâu đấy." Cô nhẹ giọng nhắc nhở, cảm thấy phía Kaito dường như cũng có gì đó rất khó xử. Nào đâu, hắn cũng mỉm cười vui vẻ, nói:"Không sao đâu, cô Yukiko. Con có thể dắt cậu nhóc đi ăn kem."Tới đây, Chikage đột nhiên cảm thấy câu chuyện bỗng trở nên thú vị. Cô tò mò tới lạ, thật sự không biết Kaito đang toan tính điều gì. Tuy nhóc nhà cô đùa chơi với lửa, nhưng cô vẫn hết sức tin tưởng hắn xử lý được. "Ôi, tuyệt quá." Conan diễn tròn vai, reo lên. Lúc này, thấy chắc chắn sẽ không có chuyện gì xảy ra, Yukiko mới an tâm thở phào nói:"Vậy nhờ cháu nhé.""Vâng." Thiếu niên ngân giọng, vui vẻ đáp lại. Nếu phải nói, Conan cảm thấy Kaito có cái gì đó rất khác biệt với KID. Qua những lần tiếp xúc, cậu luôn cảm thấy KID toả vẻ quý ông, kể cho hắn ta đang thực hiện những trò tai quái. Còn Kaito mà nói, từ cách thể hiện đến dáng vẻ bên ngoài đều tựa như mặt trời rạng rỡ. Bữa ăn lại tiếp tục diễn ra bình thường. Xong xuôi, hai bà mẹ liền dắt tay nhau ra biển chơi dưới sự tháp tùng bất đắc dĩ từ Yusaku. Chào tạm biệt người lớn, chờ tới khi họ dần đi khuất, Kaito chậm rãi quay sang nhìn Conan, nói:"Thế, em còn bụng đi ăn kem không?" "Tất nhiên là còn chứ ạ? Mau đi thôi, anh Kaito." Conan nhào người tới, đi cạnh bên hắn. Còn cố tình nắm tay Kaito, khiến hắn tự nhiên cũng rờn rợn, nửa muốn buông ra, nửa lại không dám. Rốt cuộc, cái kiểu trẻ con quái đản này của Shinichi, hắn thật sự không quen được, cũng chẳng lường được. Bọn họ tới quán cà phê ở khách sạn, chọn vị trí ngồi nhìn thẳng ra biển và kế cạnh hồ bơi. Xung quanh dường như có rất nhiều người tắm bể bơi, khiến Conan khó hiểu tại sao họ lại không đi ra biển. Nhưng nghĩ lại một chút, cậu nhận thấy có lẽ trên thế giới cũng có những người thích ngắm biển chứ chẳng thích tắm biển. Chẳng phải là một tín đồ hảo ngọt, Conan gọi cho mình kem cà phê, trong khi Kaito lại gọi cho mình vị chocolate mà hắn ta yêu thích. "Vậy anh Kaito không thích ăn cá, sao lại chọn đi biển chơi ấy ạ?" Conan tò mò hỏi, hai chân đung đưa không chạm đất. Tới đây, Kaito không khỏi đưa tay xoa đầu, ngao ngán, trả lời:"Đừng hỏi. Chính anh cũng không biết. Chuyện này không phải do anh chọn." Vốn từ trên xuống dưới, trái qua phải, vụ đi chơi này là do Chikage lựa chọn. "Vậy à? Em cũng nghĩ thế. Một người thông minh như anh, đâu thường thích tự làm khó mình nhỉ?" Conan cười, nói một cách ngây thơ. Ấy vậy, cũng không khỏi khiến Kaito rùng mình. "Đúng vậy, đúng vậy. Anh đây thích những thứ thú vị và dễ dàng thôi." Kaito lắc tay trái, nhúng vai vài cái, toả vẻ nhàn nhạ lắm. "Thế còn ảo thuật ạ? Anh hứng thú từ bao giờ thế." Conan hỏi. Nhưng không khiến hắn bất ngờ, vì kiểu gì loại đề tài cũng sẽ tới. Chỉ là, hắn cảm thấy Shinichi dường như quá là thẳng thắng, trực tiếp đẩy thẳng vào đề tài hơi sớm. Chuyện đã tới nước này, hắn cũng không ngại, trả lời:"Từ lâu rồi. Em đây cũng có hứng thú à?"Vừa nghe dứt câu, Conan đã chợt nghĩ:"Nếu đối phương là KID, loại sơ hở thế này, làm sao mà có được?" "Không phải anh nói là anh chỉ mới học sao? Lúc gặp em ấy." Conan nhanh chóng xác nhận, hỏi thêm lần nữa. Trong khi đó, hắn chỉ chống cằm, nhìn đứa trẻ trước mặt mình, thản nhiên bảo:"Nói dối đấy.""Hả? Nói dối trẻ con là xấu lắm đó..." Nhìn đối phương nhàn nhã thế, Conan cũng không biết nên cảm thấy thế nào. "Thế còn em, sao lại không đi tắm biển?" Kaito hỏi xong liền nhấp một ngụm trà đá. Chiếc dù hai màu trắng đỏ che trên đầu, bảo vệ cho khu bàn họ đang ngồi khỏi ánh nắng gay gắt vừa lên. Cũng là vừa đúng lúc, nữ phục vụ mang món kem ra. "Vì, em muốn xem anh Kaito diễn ảo thuật lại đó ạ." Conan nhanh chóng trả lời. Mà Kaito cũng chẳng nghĩ cậu ta yêu thích ảo thuật tới thế, chẳng qua là mượn cớ ở gần thăm dò hắn thôi. Tuy nhiên, Shinichi Kudo, thật sự khao khát vạch trần hắn, Kaitou KID tới vậy à?
"Vậy sao, thế em thích coi cái nào?" Kaito nói, sau khi cảm ơn nữ phục vụ mang kem ra. "Dạ, để lần sau đi ạ. Hiện tại anh đang đau tay mà, đúng không? Tay phải ấy?" Conan trả lời, nở nụ cười tươi rói. Mà Kaito cũng ra vẻ bất ngờ lắm. Hắn giả vờ hoảng hốt với khuôn mặt hết sức buồn cười, hỏi:"Hả? Sao em biết?""Đó là vì, anh thật sự không dùng tay phải nhiều lắm. Đúng hơn là hạn chế dùng. Khi em nhờ anh lấy nước tương, người bình thường vẫn có thể dùng tay không thuận để lấy. Nhưng anh vẫn nhất quyết đứng dậy, để dùng tay trái đang ăn cơm để lấy. Bất tiện thế vẫn làm. Nên em đoán, anh đang đau tay." Chất giọng ngây thơ, lại có gì đó đắc thắng, giống như hênh hoang do ăn được một bàn thắng của Conan khiến Kaito hơi trố mắt. Sau đó, hắn lại phá lên cười, nói:"Ôi, đúng rồi. Em thật sự thông minh hơn tuổi đó. Bữa trước, anh bị tai nạn, đến giờ tay vẫn còn đau.""À, không có đâu. Em chỉ học từ anh Shinichi thôi." Conan nói, rồi lại nhìn vào ly kem, xong lại nhìn hắn. Lúc này, màu xanh trời của đối phương chăm chú vào cơ thể nhỏ bé của cậu, Kaito cười, không hiểu sao khá chói chang nhưng lại bị bóng râm che phủ, bảo:"Tuyệt thật nhỉ, nếu có dịp, anh cũng muốn gặp Shinichi đó đấy." "Vâng, em chắc chắn sẽ kể cho anh Shinichi về anh." Conan nói, sau đó múc thử một muỗng kem. Đột nhiên, cậu lại cảm thấy món kem này ngọt đến lạ, quá ngọt so với một ly kem cà phê thông thường Xong rồi, Conan lại nghe thấy tiếng "hự" nhỏ. Kaito hiện đang hơi nhăn mày, miệng ngậm thìa kem, nghĩ:"Lộn..kem rồi.""Chúng ta đổi lại nhé?" Conan nói, chủ động đẩy ly kem về phía trước. Sau đó, Kaito cũng gật đầu, nhanh chóng đồng ý. Nếu hắn đúng là KID, Conan cũng không từng nghĩ, kỳ phùng địch thủ của mình lại hảo ngọt, ghét đắng. Nhưng vấn đề quan trọng là tới giờ, cậu vẫn không chắc chắn được đối phương có phải KID hay không? Nhưng cậu biết rõ một điều, nếu đối phương thật sự là Kaitou KID thì sẽ chẳng có vụ dễ dàng để lại cái gì cho cậu bắt lỗi. Mà mỗi câu trả lời, mỗi biểu cảm của hắn ta rất tự nhiên. Giống như thế, hắn chẳng biết KID là ai, cũng chưa từng là KID. Nhưng hắn cũng có thể là KID, vì mấy câu hỏi đơn giản và cỏn con đó, nói dối là xong ấy mà. Ấy cũng là biệt tài của KID, cũng là biệt tài...của ảo thuật gia, trơ trẽn đánh lừa con mắt của khán giả, khiến họ tin vào những điều thần kỳ vô thực.
Còn Kaito? Hắn có cảm giác từng lời thằng nhóc kia nói đều giống như đang kiểm tra xem hắn có thật sự là Kaitou KID không. Dẫu thế, xem ra thám tử lại quá coi nhẹ hắn rồi. Những chuyện như vầy, hắn rất quen, hơn nữa, rất thường xuyên gặp phải. Bởi Shinichi Kudo đâu có biết, có một vị thám tử khác vốn đã tìm ra được chân tướng của KID từ trước. Mỗi tội, cậu thám tử đại tài kia, dù có học chung lớp, kề sát cạnh hắn đi chăng nữa còn chưa kiếm ra được bất kì bằng chứng nào, thì để xem, cái gọi là "lừng danh miền Đông", chỉ vừa gặp có thể làm được gì?
Còn nữa...
Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me