LoveTruyen.Me

Conan Fanfic Shinkai So Why

Hai ly kem, một nâu nhạt, một nâu đậm, viên tròn vo cứ thế nhanh chóng hoán đổi cho nhau. Vừa nếm được vị ngọt yêu thích tan trên đầu lưỡi, Kaito đã mãn nguyện tới híp cả mắt. Trong khi Conan lại cảm thấy, dù kem vị cà phê thì nó vẫn quá ngọt rồi. Hơn nữa, tuy cả hai ngồi cạnh nhau như thế nhưng cậu vẫn không biết nên bắt chuyện với đối phương như thế nào.

"Nên..nói gì đây?" Conan tự hỏi, len lén nhìn người lớn hơn. Mà đối phương dường như cũng chẳng mấy chú ý tới cậu, tiếp tục ngậm từng muỗng kem vào miệng. Chưa bao giờ, Conan nhận thức được rằng dù tiếng gió biển pha lẫn với tiếng người nhộn nhạo xung quanh ồn tới thế thì cũng không cứu nỗi không gian lặng yên dưới tán dù này.

"Mà anh không nghĩ trẻ con như em, lại thích ăn vị cà phê đấy. Cà phê không tốt cho trẻ em đâu." Rồi đột ngột, Kaito lên tiếng.

"Dạ...dạ, tại em không thích ngọt quá thôi ạ." Conan nhanh chóng trả lời, nào dám thừa nhận rằng mình từng nốc cả ca cà phê vào năm lớp sáu nhưng vẫn ổn đấy chứ. Thói quen cà phê này chẳng hẳn được di truyền từ cha cậu, ông Yusaku mỗi khi ông ấy thức khuya viết tiểu thuyết.

"Vậy à? Thế, sau khi ăn kem xong, em muốn đi đâu không?" Kaito vừa nói, lại không biết từ đâu rút ra một cái kính râm rồi đeo lên. Động tác nhanh tới mức, Conan ngỡ hắn lấy chiếc mắt kính ấy ra từ không khí vậy.

"Anh muốn đi đâu ạ?" Conan ngạc nhiên với mánh ảo thuật nhỏ đó nhưng cũng không mấy bất ngờ.

Kaito xoa cằm, tựa như đang suy nghĩ rồi bất chợt cười toe toét, bảo:

"Ngắm biển nhé? Dù sao cũng đã tới đây rồi, tuy không tắm biển nhưng cũng không dạo một vòng, cũng khá là uổng."

Dù sao cũng không có việc gì để làm, hơn nữa, Conan cũng muốn ở gần để quan sát người kia, thế nên cậu cũng không ngại gì mà đồng ý ngay.

"Được ạ."

Cũng không thể để cuộc trò chuyện rơi vào sự khó xử, Kaito quyết định hỏi tiếp:

"Thế bình thường nhóc thích làm gì?" Mà chủ đề dễ khơi gợi nhất, chắc hẳn lại là sở thích. Nhưng câu trả lời của Conan khó lòng có thể làm hắn bất ngờ được.

"Chắc là bóng đá ạ." Cậu nhóc trả lời khiến hắn khẽ ớn lạnh vì nhớ về mấy cú đá xém làm gãy cả cánh lượn. Nhưng khuôn mặt Kaito bên ngoài rất thành thục nở nụ cười, giọng điều cũng ngân nga tràn đầy niềm vui, hắn hớn hở hỏi:

"Vậy chắc hẳn nhóc đá bóng rất giỏi nhỉ, có thích cầu thủ nào không?"

"Mh...em thích coi thôi ạ."

"Vậy là không hâm mộ ai hết à?" Kaito không kiềm được mà bật cười.

"Còn anh Kaito thật sự học ảo thuật từ khi nào thế? Không được nói dối đâu đấy." Conan hỏi, thật sự không muốn đụng vào vấn đề này sớm như vậy, nhưng lại cảm giác ngoài chuyện này ra cũng không biết nên hỏi đối phương cái gì.

"Từ lúc anh còn nhỏ ấy." Kaito chống cằm lên bàn, thành thật trả lời.

"Nhưng tại sao anh lại quyết định học ảo thuật ấy ạ?"

"Vì nó giống phép thuật ấy." Kaito vừa dứt lời, từ trong nằm tay đang mở ra của hắn, một con chim bồ câu xuất hiện.

Conan cảm giác từ lúc Kaito thừa nhận mình là một ảo thuật gia, hắn dường như cũng không che giấu bản thân hơn nữa, thừa cơ là có thể làm vài mánh khoé nho nhỏ.

"Ô, em ăn hết kem rồi ạ? Chúng ta đi dạo nhé."

"Vâng." Đứa trẻ đáp lời, lanh lẹ nhảy khỏi chiếc ghế cao.

Mà hết thảy cũng rất quái lạ, mới vừa nảy, Conan đã cảm thấy mình không biết nên nói gì với đối phương. Nhưng lúc này, cậu cảm thấy mình nói nhiều hơn hẳn. Kaito như người dẫn dắt câu chuyện, người dẫn đầu trong điệu nhảy của hai người bọn họ, hắn mớm lời, còn Conan trả lời rồi hỏi lại, cứ thế, từ chủ đề này sang chủ đề khác đều có thể ngang ngang mà nói. Đôi lúc, cũng có khi cả hai cũng yên lặng cả một lúc. Nhưng Conan lại cảm thấy vô cùng thoải mái với điều đó.

Bọn họ thật sự đã đi dọc theo con đường đá ở rìa bờ biển như thế. Rồi cái gì đến cũng đến, hai thằng con trai yêu dấu, ruột thịt của mẹ chúng nó cũng nhanh chóng bắt gặp phụ huynh nhà mình cũng đang thu dọn đồ rời đi.

"Mẹ tắm biển xong rồi ạ?" Kaito nhanh chóng đưa tay ra xách đồ giúp mẹ mình. Thuận theo đó, Chikage cũng đưa một túi đồ cho hắn, còn phần còn lại thì cô tự xách.

"Đúng rồi, mẹ với Yukiko đang tính kiếm mọi người để đi ăn trưa nè." Lời của Chikage như đánh động hai tên thiếu niên, bấy giờ, cả hai mới nhận ra, cả buổi sáng như vậy đã sớm trôi qua.

"Conan, con biết Yusaku đâu rồi không?" Yukiko chợt nhiên hỏi. Tất nhiên vì cả buổi sáng giờ ở cạnh Kaito, cậu cũng đành lắc đầu, trả lời:

"Không ạ. Con tưởng chú ấy đi với cô?"

"Không không, ông ấy nói cũng không có hứng thú tắm biển nên cũng bảo sẽ tìm một chỗ gần đây để quan sát. Nhưng nhìn mãi, me..cô không tìm ra được chú ấy đâu." Yukiko đang nói, liền hơi hớ miệng, quen xưng là "mẹ" nhưng lại rất tự nhiên, trơn tru nói tiếp khiến chẳng ai nghi ngờ nổi. Mặc dù, chắc chắn hai người còn lại trong câu chuyện đã biết sự thật ấy từ lâu.

"Để con gọi điện thoại thử." Conan nói, lấy máy ra bấm số. Đầu dây bên kia reo lên một lúc, Yusaku mới bắt mắt:

"Alo, Conan đó à?"

"Chú đang ở đâu thế ạ? Dì Yukiko đang tìm chú đó, để đi ăn trưa."

"Vậy à, mọi người đến nhà ăn trước đi, chú tới liền."

"Vâng ạ."

Sau đó, không nhanh, không chậm, bên Yusaku đã cúp máy trước. Conan thuật lại lời của ông cho Yukiko, và cô liền nắm lấy tay Conan như thú vui để nhớ lại hồi cô và cậu còn nhỏ vậy.

"Thế thì, tớ về tắm trước rồi tới nhà ăn nha."

Chikage cũng đồng ý y chang. Đoạn lại quay qua hỏi Kaito:

"Còn con thì sao?"

"Con cũng về phòng với mẹ. Chút nữa gặp lại mọi người sau nhé." Kaito cười nói, đưa tay vẫy chào với Conan. Rồi cậu nhóc lại nhìn bóng hai người họ quay lưng đi trước. Dẫu biết rằng lát nữa vẫn gặp lại nhau, nhưng Conan lại cảm giác như sẽ không bao giờ được gặp lại nữa vậy. Tuy nhiên, ý nghĩ viễn vông đó nhanh chóng bị cậu xua tan ra khỏi não, thầm tự chửi bản thân nghĩ ngợi bậy bạ.

...

"Ô, là người nhà gọi cho ông sao?" Đó là chất giọng khàn đặc, vỡ oà.

"Đúng vậy." Yusaku thoan thoái trả lời.

Lúc này, ông đang ngồi trên một chiếc ghế bành êm ái trong chính quán cà phê mà con ông ngồi khi nảy. Khác ở chỗ, nếu Conan ngồi ở bên ngoài, Yusaku lại ngồi ở bên trong, cách xa một đoạn, nơi vừa có thể nhìn ra biển và nhìn thấy con trai mình. Đặc biệt, đối diện Yusaku là một người đàn ông khác.

Người đó có mái tóc vàng, khuôn mặt cũng có những nét nhăn mỏng, thân hình to lớn theo chuẩn Châu Âu. Ông ta tự xưng mình là Maurice. Và ở cái bàn chính giữa hai người lại là một bàn cờ vua đang chơi dở.

"Ông nên đến chỗ vợ con ông đi." Maurice cười, vẻ trăng hoa kì lạ khi ông ta đang mặc cái áo hawaii đầy dứa và quần đùi trắng toát.

"Đừng lo, cô ấy còn phải chuẩn bị rất lâu thêm một lúc nữa." Yusaku cười lại, chậm rãi di quân tượng đen lên trước. 

Ban đầu, nhà văn chẳng ngồi đây cùng với người lạ này đâu. Ông ngồi ở một nơi khác xa, nhưng khi trông thấy người này tự dưng đánh cờ một mình, Yusaku liền hứng thú, tiến tới ngỏ ý đánh chung một ván.

Ấy vậy, chỉ duy một ván cờ ấy, tới giờ vẫn chưa xong. Thậm trí hai ly cà phê kêu ra, chẳng ly nào vơi hơn nửa cốc.

Còn nữa...

Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me