LoveTruyen.Me

Cốt cách một quý ông

Pháo đài tội ác: lối vào (4)

Shain_Shain

iv.

Tới quỷ dữ còn phải sợ nước thánh. Vậy Victor Shadow, hãy cho ta chiêm ngưỡng nỗi sợ của ngươi là gì?

~~~

James Cooper ngồi thừ người trên ghế, gương mặt phờ phạc tái mét như người mới ốm dậy. Suốt đêm qua anh không chợp mắt. Tính cả đêm hôm trước là gần 2 ngày trời anh không ngủ.

Chừng nửa đêm hôm qua thì tiếng chó sủa và tiếng người la hét im bặt. James nghĩ những âm thanh ấy khiến anh sợ, nhưng khi nó không còn vang lên nữa, anh thậm chí còn thấy kinh khiếp hơn. Yên lặng đồng nghĩa tất cả bọn họ đều chết cả rồi. Chết theo kiểu kinh khủng nhất. Bị nhai vụn tới từng mẩu xương.

Sau khi những âm thanh rùng rợn ấy lặng đi, James lén nhìn về phía lâu đài qua cửa sổ. Anh thấy người huấn luyện chó xua đàn Neapolitan về, hàm răng con nào cũng nhễu máu và dính đầy thịt sống. Từ bên trong lâu đài, ánh nến chập choạng hắt vào những khung cửa kính đầy máu. Một cảm giác buồn nôn dâng lên, anh vội vàng ngồi bật dậy, gập bụng nôn mửa. Dạ dày trống không thắt lại, James thấy rệu rã và cổ họng thì chua lòm. Anh cứ thế thức tới sáng bảnh.

Khoảng chừng 6 giờ sáng thì có người tới đánh thức anh. Cùng với ngài Bá tước và một cô gái tóc đỏ mà quản gia Edward giới thiệu là tiểu thư Eleanor Austen, anh ăn sáng qua loa bằng hai cái bánh sừng bò, rồi họ lên tàu tới Edinburgh.

Còn bảy ngày nữa là tới đêm Walpurgis. Trước khi Hội Chợ Phù Hoa diễn ra, những người tham gia sẽ có mặt ở một bữa tiệc gọi là Buổi Gặp Mặt.

Trời xâm xẩm tối, tàu cập ga Waverley, bốn người bọn họ và cả con diều hâu của ngài Bá tước nhanh chóng lên một chiếc xe ngựa để tới địa điểm tổ chức Buổi Gặp Mặt.

Edinburgh giống trái tim của Scotland, được tạo hóa cất giấu kĩ càng tựa hòn ngọc quý giữa lòng bảy ngọn đồi, dễ bề phòng thủ mà khó tấn công. Được bao quanh bốn bề bởi trùng điệp núi sông, phồn hoa chói mắt lọt thỏm giữa những hoang sơ cây cỏ.

Victor Shadow chăm chú nhìn vào tấm bản đồ phác họa chi tiết địa thế của thủ thành Edinburgh, một tay đưa lên chống cằm, tay còn lại thỉnh thoảng chạm vào những đường vẽ bằng mực hằn trên lớp da thuộc.

Edinburgh được bao quanh bởi bảy ngọn đồi, lấy pháo đài Edinburgh tọa lạc trên đỉnh núi lửa Castle Rock làm trung tâm, trăm năm vẫn kiêu hãnh quay mặt ra vùng Biển Bắc luôn rộ sóng gầm gào. Con người là sinh vật có bản năng vươn tới những thứ nhộn nhịp hào nhoáng, vậy nên cuộc sống sinh hoạt của toàn thành Edinburgh cũng được hình thành từ trục trung tâm là Lâu Đài. Người ta bắt đầu dựng những nhịp cầu bắc ngang khe núi sâu ngăn cách bảy ngọn đồi. Đặc biệt nhất phải kể đến cầu South Bridge với 19 nhịp bắt từ khu phố cổ High Street và kết tại đường North College (1).

"Anh nói Hội Chợ Phù Hoa diễn ra ở South Bridge đúng không?"

Victor hỏi, trong khi mắt vẫn nhìn chăm chú vào tấm bản đồ.

"Đúng vậy, thưa ngài."

"Chẳng lẽ hội chợ đó diễn ra công khai?"

Đôi mày màu nâu nhạt của ngài Bá tước đã bắt đầu cau lại vẻ khó chịu. Với địa hình thế này, nếu hội chợ diễn ra ở South Bridge, đó chắc chắn sẽ là một lễ hội lộ thiên. Một hội chợ buôn bán người được tổ chức lộ thiên?

"Sẽ rất khó để giải thích bằng lời, thưa ngài. Chốc nữa khi tôi dẫn ngài tới, ngài sẽ hiểu ngay thôi."

Khuôn mặt nhợt nhạt của James Cooper vụt lóe lên một nét tươi tỉnh rồi tắt ngúm rất nhanh. Anh dõi ra ngoài cửa sổ, để đôi mắt đỏ tia máu được xoa dịu bởi màu thạch nam nở rộ tím biếc.

Xe ngựa xóc nảy thêm chừng mươi phút nữa thì tới nơi. Họ xuống xe, trời vừa tối hẳn.

Hôm nay không phải đêm trăng tròn nhưng cũng có chợ đêm họp ở High Street, ngay dưới chân cầu South Bridge. Ngay khi vừa bước ra khỏi xe ngựa, bốn người đã lập tức bị nhấn chìm trong cái ồn ã của phiên chợ trộn với mùi thức ăn lẫn hơi người. Ngài Bá tước thoáng cau mày vì những đợt âm thanh xì xào dội vào tai. Ngài luôn ghét sự ồn ào, vì đó là thứ ngài không bao giờ hiểu được.

Eleanor quấn chặt thêm vòng khăn voan để che đi mái tóc giả đỏ rực. Đôi môi mướt son sẫm màu của cô mấp máy dưới lớp vải thưa, có thể là đang càu nhàu vì phiên chợ náo nhiệt, hoặc đang nguyền rủa ngài Bá tước- người đã khăng khăng yêu cầu cô giả trang trong mái tóc đỏ vướng víu này mà không vì lí do gì.

James thành người dẫn đầu đoàn người. Đôi chân anh thoăn thoắt rẽ đám đông, sau nhiều lần quẹo trái phải thì dừng trước một gian hàng bán chất đốt nằm ở cuối chợ.

Gian hàng sập xệ và tạm bợ, lại nằm ở cuối chợ nên rất ít khách qua. Chủ quán là một bà lão già mặc áo chùng thâm, mái tóc bạc trắng giấu gọn trong vành khăn đen quấn kín theo kiểu Hồi giáo. Bà có một đôi mắt lồi, trắng dã, trợn trừng dưới hàng mày thưa, trông mờ mịt song không kèm nhèm. Bốn người đứng trước gian hàng sập xệ và trước mặt bà lão, James cất tiếng nói.

"Lạ thật, chợ phiên lại chẳng có đèn. Này bà lão, bà vui lòng bán cho tôi một cây đuốc được không?"

Victor đứng ngay cạnh James Cooper, đôi mắt màu lục thoáng đảo chung quanh. Ở phiên chợ này đuốc đốt sáng choang, lời mào đầu kia chắc chắn là ám hiệu.

Quả nhiên, khi nghe được câu nói ấy, bà lão lập tức ngẩng phắt đầu, đôi mắt đùng đục nhìn như muốn chọc thủng những vị khách trước mặt. Ban đầu bà nhìn James rồi rời đi rất nhanh, sau đó hai con ngươi trắng dã dõi thẳng vào Victor và Eleanor.

Ngài Bá tước nhìn vào đôi mắt đang bấu chặt lấy mình, bỗng thoáng cau mày vì vẻ hoang tàn quá độ. Là một đôi mắt gợi liên tưởng tới hai ngọn núi lửa đã tàn, cũng đã từng hừng hực chói lòa cho tới khi lửa đỏ nguội lạnh chỉ còn trơ lại một màu điêu tàn xám xịt.

"Một trong bốn người phải ở lại. Chỉ có kẻ dẫn đường, chủ nhân và vật tế được phép vào thôi."

Bà lão cuối cùng cũng rời mắt khỏi ngài Bá tước, nói bằng giọng thều thào lẫn cả âm hơi, bàn tay nhăn nheo lập cập châm cho James một bó đuốc. Quản gia Edward nghe thấy vậy, lập tức cúi đầu và lui về sau hai bước.

Kẻ dẫn đường nhận lấy cây đuốc từ tay bà lão, và thay vì rời đi, họ bước vào sâu hơn trong gian hàng. Ánh lửa nhập nhoạng soi sáng phòng ốc tối tăm, thình lình từ trong bóng tối một toán người xông ra, khoảng ba bốn tên, đều là những tay vạm vỡ. Chúng giật lấy cây đuốc trong tay James, giằng mạnh cổ áo anh và sau khi nhìn thấy hình xăm sau gáy, lập tức xô anh về phía trước bằng một dáng vẻ thô bạo.

Kẻ dẫn đường đã được xác nhận nhờ hình xăm sau cổ, vậy nên họ được thông qua.

Họ tiếp tục lần mò trong bóng tối, đi hết căn phòng rồi dừng trước một cánh cửa ngách đằng sau gian hàng. Dù cách một lần cửa gỗ nhưng không khó để nghe thấy tiếng xì xào rất lớn ở bên kia cửa.

"Đây là cánh cửa sẽ dẫn tới Hội Chợ Phù Hoa."

James nói rồi đưa tay vặn khóa cửa, và ngay khi cánh cửa vừa bật ra, thế giới nằm sau cửa gỗ lập tức ùa cả vào phòng. Trước mắt họ mở ra một không gian rộng lớn vượt xa căn phòng chật hẹp mà họ đang đứng. Đám đông qua lại chật như nêm. Tiếng người nói chuyện huyên náo lẫn trong tiếng lèo xèo của bếp củi, cả mùi gỗ cháy đượm và mùi bánh nướng trong lò. James đưa cây đuốc hướng về phía trước, nhìn Victor và Eleanor mà nói với một giọng xen lẫn sự tự hào.

"Chào mừng các vị đến với thành phố dưới lòng đất South Bridge Vaults."

Victor đưa mắt nhìn chung quanh để đánh giá tình hình. Hóa ra cánh cửa sau của gian hàng này nối với một khu vực đường hầm nằm dưới gầm cầu South Bridge, lại được xây cao so với đường hầm chừng nửa feet để cân bằng với những căn nhà cùng nằm trên phố. James thụp người nhảy xuống khỏi bậc cửa, theo ngay sau là Victor và Eleanor.

"Trong khi mặt cầu là nơi di chuyển thuận lợi cho hoạt động giao thương thì ở bên dưới chân của những nhịp cầu, người dân cũng tận dụng xây nhà và chợ buôn bán, càng tiến sâu tới gần lâu đài thì càng nhộn nhịp. Những nơi đó được gọi là South Bridge Vaults (2). Tất cả bao gồm hơn 120 căn hầm được dựng ngay dưới chân cầu và có tường cao che kín. Các căn hầm ấy được phân chia dần theo độ sâu tính từ mặt đất. Những căn hầm gần nhất là nơi buôn bán tấp nập diễn ra, đi sâu thêm một chút nữa là những căn hầm trống dùng cho việc tổ chức các hội thảo bí mật, và ở nơi sâu nhất là khu dân cư của tầng lớp dân nghèo."

Vừa dùng ngọn đuốc soi đường, James vừa giảng giải khi bọn họ đi dọc đường hầm bê tông tối mịt. Victor trầm ngâm đôi giây, rồi nói.

"Hội chợ phù hoa được tổ chức ở đây?"

"Đúng vậy, thưa ngài."

"Nếu còn bao gồm cả khu dân cư và chợ buôn bán, vậy chắc chắn sẽ còn những lối đi khác để vào South Bridge Vaults đúng không?"

"Đúng vậy thưa ngài. Thực ra cánh cửa chúng ta mới đi qua không phải lối vào chính của nơi đây."

"Điều đó đồng nghĩa với việc để vào nơi này cũng như vào Hội Chợ Phù Hoa thực chất không quá khó khăn?"

"Đúng là vào South Bridge Vaults thì không hề khó khăn, nhưng để vào Hội Chợ Phù Hoa thì lại là chuyện khác."

James đưa bó đuốc đang cầm trong tay cho Victor, đoạn đứng quay lưng về phía ngài. Bàn tay anh lần lên cổ áo sơ mi trắng, chậm rãi tháo từng nút cúc. Giữa đường hầm vắng tanh, chiếc áo được cởi bỏ lộ ra thân hình ốm yếu của kẻ dẫn đường, nhưng điều sửng sốt hơn cả là những đường vẽ vằn vện kín khắp tấm lưng gầy xương xẩu. Thực chất nó giống như một hình xăm. Một hình xăm trải khắp lưng với muôn vàn đường thẳng đan cài và kết nối với nhau tạo ra một tấm bản đồ.

"Đây là lí do chúng tôi được gọi là kẻ dẫn đường. Mỗi kẻ dẫn đường đều mang trên lưng một tấm bản đồ dẫn đến Hội Chợ Phù Hoa. Nơi chúng ta đang đứng chính là điểm bắt đầu trên bản đồ."

Victor nhìn vào tấm bản đồ trên lưng James Cooper, cất tiếng hỏi.

"Anh có thuộc tấm bản đồ này không?"

"Không, thưa ngài. Chúng tôi không được phép biết về bản đồ dẫn đến hội chợ. Đó là lí do chúng được xăm trên lưng chứ không phải những bộ phận khác. Bây giờ tôi sẽ đi theo sự chỉ dẫn của ngài."

Victor soi đuốc tới gần để nhìn rõ những đường mực xăm trên lưng James, đoạn khẽ gật đầu.

"Được rồi. Trước tiên tới đi thẳng tới ngã ba kia rồi rẽ trái."

Men theo những đường vằn vện của tấm bản đồ, họ từng bước hướng đến dấu X màu đỏ vẽ trên lưng James, cũng là tiến gần tới nơi được gọi là Hội Chợ Phù Hoa mà rất nhiều người khao khát.

Người ta thường nói hệ thống đường hầm South Bridge Vaults là nơi phản ánh chính xác nhất xã hội Scotland thời bấy giờ. Quả nhiên, qua ánh lửa bập bùng từ ngọn đuốc mà Victor cầm trên tay, nhịp sinh hoạt của người dân sống dưới những căn hầm hiện lên sống động tới rùng rợn.

Ánh sáng dường như là thứ phản ánh điều kiện sống ở nơi đây. Càng đi xuống sâu, ánh sáng càng thưa dần, điều kiện sống cũng theo đó mà bị bóng tối ăn mòn, giảm dần từ sung túc tới bần tiện. Ba người bước đi trong căn hầm, mà sự thay đổi của khung cảnh xung quanh khiến họ cảm tưởng rằng mình đang bước trong một đường hầm thời gian, càng đi càng có cảm giác như đang rời xa nền văn minh nhân loại.

Nếu như ở phía trên, cảnh tượng buôn bán còn sung túc huyên náo, thì càng xuống dưới, những hốc cubby (3) bẩn thỉu, những nhà thổ, những ổ cờ bạc xuất hiện càng nhiều. Trong khi ở các khu phía trên, con người di chuyển linh hoạt, buôn bán, nói cười; thì khi xuống dưới, những cái bóng ốm nhách lờ đờ vì thuốc phiện, những gương mặt đen đúa nép trong một góc tường xuất hiện nhan nhản trong từng ngóc ngách.

Nơi ánh sáng không thể chiếu tới cũng là nơi văn minh bị giảm xuống mức âm. Bóng tối có thể dịu dàng bao dung vì nó sẵn sàng đỡ lấy những kẻ bẩn thỉu nhất, nhưng đó lại là sự dịu dàng đáng nguyền rủa vì nó sẽ nuốt chửng con người.

Ban đầu, đường dẫn tới Hội Chợ Phù Hoa vẫn còn le lói ánh đèn và lác đác người qua lại, nhưng càng xuống sâu thì bóng tối càng quánh đặc hơn. Dần dà, ánh sáng duy nhất mà họ có được là từ ngọn đuốc nhỏ, và thứ hơi ấm duy nhất họ cảm nhận được là từ hai người còn lại.

Không còn bất cứ dấu hiệu của sự sống nào nữa.

Họ vẫn miệt mài đi, cố gắng chạm tới dấu X đỏ tươi trên bản đồ mặc cho bóng đêm vươn những xúc tu ra quấn chặt họ. Sự tĩnh lặng tưởng như bóp nghẹt họ, nhưng rồi họ bắt đầu nghe thấy vọng đến từ phía xa, tiếng nói cười, tiếng ca vũ vang động cả đường hầm yên ả. Những đọt sáng lóe lên xuyên qua khe nứt trên tường. Bước chân họ gấp gáp hơn. Dấu gạch chéo trên bản đồ đã ở ngay trước mắt rồi.

Aro nhạy với sự thay đổi không gian nhanh hơn tất thảy. Ngay từ khi nghe thấy tiếng huyên náo còn vọng từ rất xa, nó đã đập cánh và vụt bay đi. Nhóm người Victor rẽ trái thêm một lần thì rẽ hẳn vào một căn hầm rộng khủng khiếp. Trước cửa hầm có bốn kẻ đứng canh gác. James bị giữ lại ở cửa vì kẻ dẫn đường không được phép tham dự Hội Chợ Phù Hoa, mặc dù hôm nay mới chỉ là Buổi Gặp Mặt. Chỉ có Eleanor và Victor được phép vào.

Ngay khoảnh khắc mũi giày balmoral vừa bước qua ngưỡng cửa hầm, đôi đồng tử đã quen với bóng tối của ngài co lại vì thứ ánh sáng chói lòa rọi thẳng vào mắt.

Bày ra trước mắt Victor và Eleanor là một căn hầm rộng bằng 20 căn hầm khác cộng lại. Trong đó chứa trên dưới 100 người cả nam cả nữ đang đi lại, uống rượu, nhảy múa và cười đùa. Ở ngay giữa hầm đốt một đống lửa cao chưa tới đầu người. Người ta di chuyển xung quanh đó, trên tay ai nấy đều cầm những ly rượu vang, vừa ngất ngưởng men say vừa nói cười điên dại. Victor nhìn vào gương mặt của khách tham gia hội chợ. Phần đông bọn họ đều đang tỏ ra phấn khích quá đà, ánh mắt mờ mịt song mê loạn như trúng phải tà thuật.

Ngay khi ngài Bá tước vừa mới bước chân vào căn phòng, lập tức có một gã phục vụ đi tới đưa cho mỗi người một ly rượu. Eleanor cầm lấy và sau khi đợi gã phục vụ đi khuất, lập tức hất tất cả số rượu xuống sàn.

Victor nhìn thấy hành động ấy, môi khẽ nhướn một nụ cười.

"Tại sao lại hất đi?"

"Nhìn biểu hiện khác thường của đám người kia kìa. Chẳng có thứ gì miễn phí mà tốt đẹp, không phải vậy sao?"

Victor không đáp, chỉ thuận tay đưa cho một gã đàn ông đứng gần đó ly rượu của mình, đoạn đi sâu hơn vào căn hầm và tiến tới gần đống lửa. Đứng ở vị trí trung tâm căn phòng, ngài bắt đầu đưa mắt quan sát kết cấu của nơi đây.

Hầm được xây bằng bê tông, trần cao 20 foot, rộng tới hơn nửa dặm vuông Anh. Dọc theo những bức tường là hệ thống nhà giam được thiết kế tối giản. Lấy chân tường làm chuẩn, những cánh cửa ngục cao từ dưới đất chạm tới trần nhà được dựng lên, là loại song thưa đan từ những cột sắt đặc to chừng cổ tay người lớn. Cứ thế chạy khắp 3 bức tường của căn hầm tạo nên hệ thống phòng giam đơn giản nhưng không thể công phá.

Tất cả những phòng giam đều có điểm nhìn hướng thẳng ra một nơi duy nhất: khoảng trống rộng rãi đang diễn ra lệ hội lửa. Nhưng ở thời điểm hiện tại thì chúng đều trống không.

"Cô nghĩ những phòng giam kia dựng lên nhằm mục đích gì?"

Sau một hồi chú tâm quan sát tới mức không chú ý tới xung quanh, Victor đột nhiên quay về phía sau và hỏi Eleanor. Lúc ấy ngài mới nhận ra cô đang đứng cách xa mình một khoảng, gương mặt cau có vì bị vây quanh bởi ba bốn gã thanh niên lạ mặt. Bọn chúng trêu ghẹo, nghịch ngợm tấm khoăn voan quấn tóc của cô, nhìn vào đôi mắt cô và nở những nụ cười khả ố.

Victor có thể trông thấy hai nắm đấm của cô đang nắm chặt. Cô đang kìm lại khao khát muốn giết người.

Ngài bước tới gần, gương mặt tỉnh bơ nhìn ba gã thanh niên, giọng nói thốt ra nghe nhẹ nhưng gió thổi.

"Cút đi."

Ba gã nọ lập tức dừng lại mọi động thái, chuyển sự chú ý sang Victor. Nụ cười trên mặt chúng vụt tắt, và chúng tiến về phía ngài với một vẻ hăm dọa chẳng có chút nguy hiểm. Không đợi chúng lên tiếng, cây gậy bạc trong tay ngài Bá tước vung lên, quật thẳng đầu tên bước lên trước tiên, lực mạnh tới độ khiến hắn ngã vật ra đất và thổ một ngụm máu.

"Trước khi tao nổi giận."

Nhưng chừng ấy dường như không khiến chúng sợ hãi mà chỉ khiến cơn giận của chúng bùng lên. Hai kẻ còn lại siết chặt quai hàm, phăm phăm sấn xổ tới gần ngài với một vẻ hoàn toàn mất kiểm soát. Ngài Bá tước không nói nhiều, chỉ hướng cây gậy bạc về phía chúng, tay còn lại khẽ vặn đầu gậy, và lưỡi kiếm nhọn hoắt lập tức bật ra. Bước chân của một trong hai tên khựng lại. Chỉ cần tiến thêm một phân, mũi kiếm kia sẽ cắm phập vào cổ hắn.

"Chúng mày có vẻ không hiểu tiếng người, vậy tao có nên đối xử với chúng mày như động vật?"

Mặc dù ngài nói vậy, nhưng vốn dĩ cách ngài đối xử với người và với động vật nào có khác nhau.

Thế nhưng rõ ràng cách sử dụng cây gậy bạc và lời cảnh cáo của ngài đã khiến những kẻ kia sợ. Chúng lập tức cun cút cúi đầu rồi lẩn vào đám đông huyên náo.

"Cảm ơn ngài."

Eleanor lên tiếng, nhưng vẻ mỉa mai trên gương mặt chẳng đồng nhất với lời nói chút nào.

"Hình như cô gặp khó khăn trong việc tỏ ra chân thành?"

"Tôi giống ngài thôi."

Eleanor đáp lại rất nhanh, vẻ trơ trơ tới mức khiến người khác vừa khinh bỉ lại vừa khâm phục. Ngài Bá tước thôi không đôi co, chỉ phát ra một điệu cười gằn thay cho lời đáp.

Không còn kèn cựa, hai người họ tập trung vào diễn biến xảy ra trong căn hầm. Từ phía cửa, một đoàn người tiến vào thu hút sự chú ý của tất thảy đám đông. Sự kinh động ấy xuất phát từ cách họ tô vẽ vẻ ngoài của mình: đoàn người gồm sáu người, tất cả đều mặc trang phục theo kiểu thổ dân, nam nữ đều ở mình trần và chỉ mang một mảnh vải quấn ngang hông, từ đầu tới chân được nhuộm trong màu bột. Bốn người mang màu xanh dương, đen, trắng và đỏ chia nhau kiệu trên vai một nam mang màu xanh lá cây và một nữ mặc váy trắng đội đầu vương miện kết từ hoa cỏ.

Bọn họ tiến về phía đống lửa trong tiếng hát hò ca tụng của đám đông. Những kẻ xung quanh xưng tụng họ như những vị thần nhưng khúc hát của họ thì không được tươi sáng như vậy.

"Kìa kìa trong lửa đỏ.

Mùa Xuân bị xẻo tùng.

Thần Cây thì chết cháy.

Níu Đông lại nơi đây."

Điệu hát ấy lặp đi lặp lại nhiều lần, lời lẽ rùng rợn được cất lên bằng giọng điệu hào hứng tôn thờ bỗng chốc gợi cảm giác thật quái đản.

"Đây là một tục lệ trong lễ hội Lửa của Edinburgh (4) đúng không?"

Eleanor nhìn cảnh đám người kia kiệu nhau tới gần đống lửa, trầm giọng hỏi Victor.

"Có lẽ vậy. Trong hai kẻ được kiệu kia, cô gái mặc trang phục giống với Bà Chúa Mùa Xuân còn gã trai mang vẻ ngoài của Thần Cây Xanh. Những kẻ đứng ở dưới kiệu họ có lẽ lần lượt tượng trưng cho Nhà Thông Thái là màu xanh dương, Đội Cận Vệ là màu đen, các Nữ Chiến Binh thân cận là màu trắng và màu đỏ là những Vị Thần Của Sự Hỗn Mang."

Victor đáp trong khi mắt vẫn nhìn vào đám người đang diễu hành. Ngay khi tới gần ngọn lửa, Bà Chúa Mùa Xuân và Thần Cây Xanh được đặt xuống đất. Những kẻ cầm thừng và gậy sắt đã đứng đợi sẵn từ trước, lúc này phăm phăm tiến tới trói nghiến cặp nam nữ kia vào cọc, đặt họ đối lưng và buộc xung quanh bằng dây thừng.

Hai kẻ vạm vỡ tiến đến nâng hai đầu cọc sắt đặt lên vai. Chúng bước tới gần đống lửa và không do dự, hơ cái cọc đang buộc chặt đôi nam nữ lên ngọn lửa. Tiếng gầm rú của đôi nam nữ hòa lẫn với tiếng hát ngợi ca của đám đông. Rồi thình lình tách ra từ đám đông là một gã lăm le trong tay một thanh gươm. Đám người tham gia buổi gặp mặt bắt đầu rộ lên.

"Tùng xẻo! Tùng xẻo! Tùng xẻo!"

Bọn chúng hét lên như thế, và vẻ ghê tởm ngày một dâng cao trong mắt Eleanor.

Gã đàn ông nọ tuốt gươm khỏi vỏ, mỉm cười trước sự tán tụng của đám đông. Gã vung thanh gươm trong tay lên và chỉ bằng hai nhát, cắt đứt cổ họng của đôi nam nữ. Tiếp đó là màn đùa giỡn của lưỡi gươm với xác của hai kẻ đã chết. Lửa đỏ thiêu đốt họ trong khi thanh gươm cứa vào những vị trí mạch máu tập trung dày đặc trên cơ thể họ. Hai kẻ vạm vỡ đang đỡ cọc sắt chầm chậm xoay đều đầu cọc trong tay như động tác khi nướng một con cừu. Máu từ những vết cắt hành xác nhỏ tong tỏng xuống đống lửa đang cháy hừng hực bên dưới. Chất lỏng tiếp xúc với than củi nóng đỏ khiến khói bốc lên mù mịt.

Khói than tràn vào phổi khiến Victor suýt nữa ho sặc sụa. Nhưng rõ ràng đó không phải một ngụm khói bình thường. Bởi ngay lúc này, cơ thể ngài đang bắt đầu xuất hiện những dấu hiệu lạ.

Một cơn lạnh kéo đến chạy dọc sống lưng rồi xộc thẳng lên đại não khiến mọi dây thần kinh gần như bị hơi lạnh làm cho đông cứng. Lỗ chân lông trên cơ thể trương phình lên phản ứng trước cảm giác rét run đang giần giật trong từng mao mạch. Victor trợn trừng hai mắt nhưng thị giác lại bị che khuất bởi thứ ảo ảnh khó chịu, cảnh vật chung quanh thoắt trở nên nhòe mờ.

Ngài lắc mạnh đầu để ép mình tỉnh táo, nhưng không thành. Dồn lại chút trí lực cuối cùng, ngài đưa mắt nhìn quanh phòng. Khói từ đống lửa bốc lên ngày một nhiều trộn lẫn với từng phân tử khí. Tất cả những kẻ có mặt trong phòng đều lâm vào trạng thái như Victor; đầu óc tê liệt, thể xác quay cuồng. Càng những kẻ ở gần đống lửa thì biểu hiện càng nặng.

Một tia sáng bất chợt lóe lên giữa lớp sương mù đang bao phủ lấy tâm trí Victor. Không mùi không màu không vị, khiến đầu óc tê liệt và tạo ra ảo ảnh khi hít vào. Điều này gợi Victor nhớ tới một loài hoa độc mà ngài từng trông thấy trong một lần công du tới Colombia. Hoa Borrachero (5), hay còn được biết tới với cái tên Hơi thở của quỷ.

Bột hoa Borrachero đã được tẩm vào gỗ, gỗ đó được đem đốt cháy khiến toàn bầu không khí của căn hầm bị nhiễm độc. Nhưng lượng độc ấy chưa đủ nhiều nên những kẻ có mặt trong phòng ban đầu chỉ có biểu hiện trúng độc nhẹ: nhảy múa mất kiểm soát, cười ngây dại, tinh thần bị kích thích quá đà. Victor và Eleanor đã nhầm. Khách của hội chợ không bị đầu độc bởi rượu. Họ bị đầu độc bởi chính bầu không khí này. Khí độc tính tụ dần trong phổi cho tới khi đợt khói bốc lên, giống như giọt nước làm tràn li khiến những giới hạn của con người bị ép tới vụn nát. Họ chính thức rơi vào trạng thái tê liệt hoàn toàn.

Rồi chút tỉnh táo cuối cùng ấy cũng mau chóng trượt khỏi hồn trí ngài. Hai cánh tay Victor bị bẻ giật về sau, một bàn tay thô bạo đưa lên dúi mạnh sau đầu buộc ngài cúi gằm xuống.

Đừng bao giờ cúi đầu, vương miện của con sẽ rơi xuống.

Thứ thuốc quái quỷ bắt đầu phát huy tác dụng, chạm vào và lôi ra những phần kí ức già úa giờ đã quá đỗi xa xăm.

Victor bị đẩy vào một trong những căn buồng giam, cửa sắt lập tức khép chặt lại. Khung cảnh hỗn mang nhòe mờ, lập lờ giữa tỉnh và mê, ngài thấy trong phòng giam còn hai kẻ nữa. Gã trai trẻ mắt nâu sánh và mái tóc đồng màu đang dựa lưng vào tường, ung dung nhởn nhở giữa muôn vàn gông sắt.

"Bá tước, thật vui khi gặp ngài ở đây."

Lời nói thốt ra cùng với một điệu cười khùng khục phát ra từ cổ họng, bề ngoài thế đấy mà không phải.

Bá tước, ngài cũng có lúc thảm hại thế này?

Victor muốn cười gằn nhưng mọi nhận thức của ngài giờ đông cứng. Khi lí trí sắc lạnh bị vuốt xuôi, thứ đầu tiên lên ngôi sẽ là cảm xúc nguyên bản không được che lấp. Victor thấy một cơn thịnh nộ trào dâng cuồn cuộn trong từng tơ máu. Không còn được lí trí cản lại, ước chừng nó sẽ bộc phát sớm thôi. Ngài sẽ đập phá, cắn xé, điên loạn như bất cứ kẻ trúng thuốc nào. Như những kẻ trong các phòng giam còn lại. Như bất cứ kẻ tầm thường nào.

Thình lình một bóng áo trắng blouse dừng lại trước cửa buồng giam. Là một gã đàn ông trung niên thoạt qua trông như một con đười ươi thông thái với ánh nhìn thi thoảng lại lóe lên vẻ gian xảo. Victor biết ông ta, và ngài thậm chí đã từng suýt giết ông ta.

Áo blouse lay động khi bập bùng phía sau là lửa đỏ. Gã đàn ông ấy ngồi thụp xuống, qua song sắt, hàm răng ông ta nhe ra trắng ởn như một hàm răng chó.

"Mày có thấy không, Victor? Bây giờ tao phải cúi xuống mới có thể nhìn thấy mày."

Ông ta tuôn ra một tràng cười khanh khách, hai hàm răng nghiến chặt và nói như rít qua từng kẽ răng.

"Ác quỷ còn phải sợ nước thánh. Vậy Victor Shadow, ngay bây giờ, cho tao được trông thấy nỗi sợ của mày là gì?"

Ánh lửa bập bùng đằng sau bóng áo blouse thình lình bị dập tắt. Cả căn hầm rộng rơi vào một bể tối om. Hơi thở ngài Bá tước ngày một dồn dập, lồng ngực ngài vặn xoắn trong khi mồ hôi lạnh túa ra ướt sũng lưng áo. Ngài ngửi thấy mùi tanh lộn của song sắt trộn với máu người. Những dây thần kinh bị đóng băng bởi chất độc hoa Borrachero chầm chậm rã ra trước đợt tấn công hầm hập của nỗi sợ.

Câu nói của gã mặc áo blouse trắng liên tục vẳng lên trong óc Victor.

Nhưng không, ngài như đang nghe thấy một giọng nói khác.

Victor Shadow, nỗi sợ của ngươi là gì?

(1) South Bridge: hay còn có tên là khác cây cầu phía Nam, ở Edinburgh, bao gồm 19 nhịp cầu bắt đầu từ High Street tới Chambers Street.

Sơ đồ địa hình của Edinburgh. Đường dài kia là South Bridge

(2) North College: tên cũ của Chambers Street, một khu phố cổ ở Old Town, Edinburgh.

(3) South Bridge Vaults: hệ thống đường hầm nằm dưới South Bridge, gồm hơn 120 căn hầm xây bằng bê tông. Khánh thành vào năm 1788 với mục đích trao đổi giữa các thương nhân, nhưng sau này nó trở thành nơi ở của tầng lớp dân nghèo và nơi trú ẩn của những kẻ tội phạm. Sau này tới giữa những năm 1800, khu này được xóa sổ khi chính quyền đổ hàng tấn gạch đá xuống để vùi lấp. Tuy nhiên tới năm 1980 người ta tìm thấy một lối đi bí mật khác để tiến vào căn hầm và từ đó nó trở thành một địa điểm tham quan, nổi tiếng với những lời đồn về ma quỷ.

Minh họa cho sơ đồ South Bridge Vaults

(4) Hốc cubby: những hốc nằm san nhau được dựng lên bằng bê tông, dùng để chất đồ đạc và làm nhiều việc khác, là đặc trưng nổi bật của South Bridge Vaults.

Hốc cubby

(5) Lễ hội Lửa của Edinburgh: hay ở Đức và Hà Lan còn gọi là Walpurgis. Được tổ chức vào đêm 1-5 hàng năm. Các vũ công ở mình trần và tô bột màu lên người nhảy nhót quanh đống lửa. Ý nghĩa của lễ hội là xua đuổi tà ma và đón mùa xuân trở về sau những ngày đông lạnh giá.

(6) Hoa Borrachero: là một loại hoa xuất xứ từ Colombia, màu trắng hoặc vàng có hình dáng như hoa loa kèn. Nổi tiếng như một loại độc dược chế tạo ra loại ma túy nguy hiểm nhất hành tinh- Scopolamine. Khi hít phải phấn hoa này đối tượng sẽ đánh mất sự tỉnh táo, rơi vào một trạng thái gần như thôi mien, hoàn toàn mất sức kháng cự và thậm chí là nghe theo sự chỉ đạo của kẻ khác.

***Lưu ý: tất cả những mô tả về địa lý trong chương này đều là những địa danh có thậ (ngoại trừ căn hầm không biết có hay không). Mình viết chương này chủ yếu là nhờ thông tin trên mạng và hỏi một người bạn.

Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me