LoveTruyen.Me

(Countryhumans) Giải Cứu Boss Lần Thứ ???

Chap 26. Nhân - € ^^ n- duyên!

tagamichan2103

Sau 3 tháng ở Đông Dương, tình hình ở hai nước đã ổn định hơn rất nhiều, đất đai cũng đã được hồi phục được ít nhiều và chuẩn bị cho việc trồng trọt! Đừng hỏi tiền vốn ở đâu ra, dĩ nhiên là Việt Nam đã vay mượn từ USSR và China! Khi nào hai vùng đất phát triển ổn định thì sẽ bắt đầu trả nợ dần!

Chỗ Việt Nam đang ở là biên giới Campuchia-Lào để thuận tiện cho việc giao lưu với người dân hai bên, đồng thời cũng dễ dàng quan sát hai nước. Nhìn vùng đất khô cằn trước đây giờ đã trở nên màu mỡ, cậu liền cảm thấy ấm lòng!

-Oh, chào cậu!

Việt Nam: Chào bác, bác có mệt không?

Việt Nam trò chuyện với người dân hai vùng, cậu quý họ lắm! Họ cũng tốt bụng và chăm chỉ, điều này khiến cậu khá hài lòng!

Bác nông dân kia cười, đáp lại cậu.

-Sao mà mệt được chứ? Cũng nhờ có cậu mà nước chúng tôi mới được như giờ!

Việt Nam: Bác cứ nói quá! Cháu có làm gì đâu chứ!

Cả hai bên trò chuyện vui vẻ, cho đến khi mọi người nghe được tiếng hét gần đó.

Tiếng la phát ra ở đằng xa, Việt Nam nhìn lên trời, là máy bay, cậu liền trấn an những người gần đó rồi chạy về hướng của tiếng hét. Cậu nhận ra.

Việt Nam: *Campuchia và Lào đang ở hướng đó!*

Campuchia: Lào, bình tĩnh nào!

Campuchia trấn an Lào trong khung cảnh hỗn loạn từ quân xâm lược, mọi người ai cũng sợ hãi trước số lượng quân tàn bạo.

Một người cầm kiếm bước đến gần chỗ hai người, giọng điệu khinh thường, đưa mắt nhìn xuống cả hai.

-Vậy ra tin đồn China từ bỏ hai ngươi là thật!

Cả hai run rẩy nhìn người trước mặt. Campuchia lẩm bẩm.

Campuchia: JE...!

JE cười khuẩy, chán ghét nhìn hai người.

JE: Cũng đúng thôi, ai lại cần thứ rác như hai ngươi chứ! Tuy nhiên...

Hắn giơ kiếm lên cao.

JE: Ta có sở thích sưu tầm lũ rác các ngươi đấy!

JE mạnh bạo vung kiếm xuống, Campuchia thấy vậy liền ôm chặt che cho Lào.

KEENG!??

Âm thanh kim loại va đập vào nhau, bụi xung quanh bay lên che đi tầm nhìn, JE nhận ra đường kiếm của hắn bị chặn lại bởi một thứ gì đó bằng kim loại! Hắn liền nhảy về phía sau, vào tư thế tấn công, cảnh giác với kẻ vừa chặn đường kiếm của hắn!

Lớp bụi mờ dần, giờ JE mới nhìn kĩ được thứ vũ khí vừa nãy, hắn ngạc nhiên khi thứ vừa chặn đường kiếm của hắn lại là một chiếc mái chèo... sáng bóng?

-May là mình đến kịp!

Giọng nói quen thuộc cất lên, Lào ngạc nhiên ngước mặt lên, Campuchia quay đầu lại, cả hai lộ rõ vẻ vui mừng. JE liền buông lỏng cảnh giác, chắc không phải đâu nhỉ?

-Hai cậu ổn không?

Campuchia & Laos: Việt Nam!!!

Việt Nam liền quay lại nhìn hai người, nở một nụ cười trấn an.

Rồi nhìn về phía JE, có lẽ phải làm một trận rồi!

JE phóng về phía cậu, cậu liền giơ chiếc mái chèo ra trước để phòng thủ! Rồi JE quăng thanh kiếm của hắn đi!

...

Ủa, này này này!

Có lộn kịch bản không vậy hả? Đánh nhau mà quăng vũ khí đi thì còn gì gay cấn nữa!

Việt Nam nghệch mặt nhìn theo đường bay của thanh katana, mất cảnh giác với JE đang phóng thẳng về phía cậu! Lúc Campuchia cảnh báo cậu mới giật mình quay sang, lúc này hắn đã áp sát đến cạnh cậu!

Việt Nam mất đà, ngã về phía sau, kiểu này thì sẽ ngã vào Campuchia với Lào mất! Cậu liền xoay chiếc mái chèo qua bên phải, đưa mái chèo chống về phía sau để làm giá đỡ để nhảy ra đằng sau. Nhưng khi mái chèo chưa kịp chống xuống đất thì tay ai đó đã đỡ lấy người cậu.

JE: Việt Nam, em nên cẩn thận hơn đi! Ta không thích nhìn thấy em bị thương đâu!

JE nhìn cậu với đôi mắt lo lắng, cậu nhìn hắn, tự hỏi màn quyết đấu nảy lửa đã đi đâu mất rồi! Sao giờ lại trông giống phim ngôn tình thế này! Nhìn Campuchia với Lào kìa, cả hai tưởng bản thân đang nằm mơ nên tự tát vào mặt của nhau kia kìa!

Việt Nam: À vâng... anh đỡ tôi dậy với! Như này mỏi lưng lắm!

JE liền đỡ cậu đứng thẳng dậy, vui vẻ ôm chầm lấy cậu.

JE: Xem ra em thích ta hơn trước rồi?

!!??

Điều gì đã khiến tên hám trai này nghĩ vậy?

Việt Nam: Là sao?

JE: Thì em không gọi ta bằng "ngươi" nữa! Em vừa gọi ta là "anh" đó! Với lại em còn để ta ôm nữa!

Lí luận kiểu quái gì vậy?

Không ngờ hắn lại để ý điều nhỏ nhặt này! Cậu liền đẩy nhẹ hắn ra, đi về phía Campuchia với Lào đỡ hai người họ dậy! Cả hai đứng núp sau lưng cậu, nhìn chằm chằm vào JE như thể không tin đây là hắn!

Campuchia: Cái kẻ khốn nạn vừa tính chém tôi đâu rồi?

Thôi, tạm thời Việt Nam sẽ kệ hai người bạn của cậu, cậu đưa mắt nhìn xung quanh, chán ghét cảnh lính phát xít ở xung quanh.

Việt Nam: JE, phiền anh đem lính của anh rồi khỏi đây!

Việt Nam nhìn hắn bằng đôi mắt lạnh lùng, hắn ngạc nhiên, tim như quặn thắt lại.

JE: Nhưng tại sao? Với lại sao em lại ở đây, đáng lẽ em phải ở bên căn cứ của tên USSR kia chứ?

Việt Nam thở dài.

Việt Nam: Vậy là anh không biết rồi! Hiện tại cả Campuchia và Lào là thuộc địa của tôi! Nên nếu muốn có họ, dừng quân của anh lại! Đấu với tôi!

Cậu xoay chiếc mái chèo trên tay rồi dừng trước mặt! JE thấy vậy liền cho quân dừng lại, sai lính đem thanh katana hắn vừa ném tới.

Cả hai vào tư thế tấn công. Bầu không khí trở nên căng thẳng khiến cho Lào và Campuchia dù đứng ngoài cũng thấy ớn lạnh.

JE: Đùa tí thôi! Nếu chúng là đồ của em, ta sẽ không đụng vào đâu!

JE đút thanh katana vào trong vỏ, vui vẻ nhìn cậu. Hắn cho quân rút về, rồi dặn dò điều gì đó với cấp dưới! Rồi quân của hắn lên máy bay, hướng thẳng về phía Nam.

Việt Nam lạnh nhạt nhìn những chiếc máy bay rời đi, hướng đó là Indonesia nhỉ? Cậu quan sát xung quanh, hắn vẫn để lại một đại đội ở đây! Đúng là khôn thật đấy!

Nhưng mà...

SAO HẮN LẠI DỄ DÀNG CHO KHÔNG NHƯ VẬY CHỨ?

Việt Nam đang bực tức.

Ít nhất thì cũng phải đánh một trận ra trò rồi hãy nói chuyện sau chứ!

Cậu mong chờ điều gì ở tên JE pha-ke này?

Cậu thở dài, chán nản nhìn hai người bạn của mình. Lào thấy vậy liền tới hỏi han.

Laos: Việt Nam... cậu sao vậy? Mệt sao? Nếu mệt thì...

Việt Nam: Tên khốn JE đó! Hắn không chịu đánh với tớ! Hắn bị sao vậy chứ?

Cả hai nhìn cậu khó hiểu.

Campuchia & Laos: *Cậu mới là người bị sao đấy?*

JE chạy về phía cậu, để lộ cả đuôi và tai mèo! Lào với Campuchia thấy hắn thì liền lùi lại, né xa nhất có thể!

Cậu nhìn về phía hắn một cách lạnh nhạt, thở dài.

Việt Nam: *Nữa rồi đây!*

JE: Mỹ nhân ới~!

Campuchia & Laos: !????

Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me