LoveTruyen.Me

Cover Beckfreen Vo Ngo Tong Tai


Becky Armstrong mở to mắt nhìn nữ nhân trước mặt, ngũ quan xinh xắn trong trẻo nhưng khuôn mặt lạnh lùng, mái tóc khiến cô ấy tỏa ra khí chất cao quý hơn, áo cưới trắng tinh khiết càng có thể thấy rõ nàng giống như biến thành tiên nữ giáng trần, làm cho không ai dám sinh ra một tia khinh thường.

Chị đẹp gái sau này sẽ là vợ của chính mình a, bị nét đẹp kinh diễm của Sarocha Chankimha làm cho Becky Armstrong nhất thời nhớ đến lời nói của ông nội, mang theo khuôn mặt trẻ con ngượng ngùng phiếm hồng, nhận thấy người đối diện đang dùng ánh mắt hiếu kỳ nhìn mình, Becky Armstrong vội vã cúi đầu, hai tay theo thói quen vuốt lấy máy tóc dài chừng đến thắt lưng, ngượng ngùng nhìn dáng dấp người đang đi tới mà chờ đợi.

Làm ơn đi! mình sẽ gả cho người đó sao? Thấy Becky Armstrong vẻ nhút nhát, Sarocha Chankimha bất đắc dĩ nhíu mày, nhìn gương mặt trẻ con đối diện, tóc màu hạt dẻ được uốn quăn, có chút non nớt, hơn nữa phong cách trang phục hôm nay như một công chúa, một công chúa đang chờ đợi hoàng tử của mình bảo hộ, làm cho người khác không thể không để tâm yêu thương, gương mặt làm cho người ta khó mà kiềm chế, chỉ muốn tìm cách khi dễ, chỉ tiếc người con gái này là một tiểu nữ ngốc nghếch.

Ngày hôm nay chính là hôn lễ của các nàng, mà trong xã hôi thượng lưu, đám cưới hai nữ nhân được xem như một chuyện hết sức khôi hài.

Hai nhân vật chính của ngày hôm nay, một người là vì tai nạn xe cộ, cha mẹ qua đời, tâm trí dừng lại ở tuổi 12 mà thực tế so hiện lại đáng lý ra đã là 20 tuổi, cháu gái duy nhất của nhà họ Armstrong - Becky Armstrong.

Một người là bởi vì anh cả không có năng lực, quản lý yếu kém, việc kinh doanh gia đình đang đối mặt với nguy cơ phá sản, nhị tiểu thư Sarocha gia - Sarocha Chankimha

Sarocha Chankimha tiếp nhận tập đoàn Sarocha từ trên tay anh cả, tài năng kinh doanh rất giỏi, áp lực lớn, quyết liệt cải tiến một cách triệt để, tuy là có thể cứu vãn được đôi phần tình hình, nhưng nếu không có thêm nguồn vốn đầu tư rót vào, thì việc phá sản tập đoàn là không thể tránh.

Biết được năng lực của Sarocha Chankimha, XXX - Armstrong lão gia tìm tới với mục đích sẽ giúp rót thêm nguồn vốn tài chính vào cho tập đoàn Sarocha với một thỏa thuận:

1. Yêu cầu Sarocha Chankimha kết hôn và chăm sóc cho đứa cháu gái duy nhất Armstrong gia là Becky Arrmstrong.

2. Rời khỏi tập đoàn Sarocha, tiếp quản tập đoàn Armstrong.

3. Giúp Armstrong gia khai chi tán nghiệp.

Cứ như vậy mà Sarocha Chankimha cư nhiên bị Sarocha gia bán cho Armstrong gia, bất quá đương sự cũng không có gì oán giận, dù sao có thể thoát ly cái kia, tiếp quản cái này, tất cả cũng đều là có lợi, cho dù bán mình làm bảo mẫu cũng thấy đáng giá, về phần hài tử cũng không quy định đích thân mình sinh a.

Vì vậy mà có hôn lễ của hai nữ tử ngày hôm nay, không hề có chút tình cảm nào, chỉ phát sinh từ lợi ích mà cấu thành một mối quan hệ, có lẽ đám cưới này người duy nhất cho là thật vẫn chính là tiểu nữ ngốc Đường Vấn.

"Khụ, mời trao đổi nhẫn cưới."

Tiếng Cha linh mục cắt ngang dòng suy nghĩ của Sarocha Chankimha, đồng thời làm cho tiểu ngốc Becky Arrmstrong cuối đầu ngượng ngùng, hai người liền sau đó trao đổi nhẫn cho nhau.

"Hai cô dâu có thể hôn nhau"

Hai đôi môi đỏ mộng dần dần tiến gần hơn và cuối cùng liên kết với nhau cùng một chỗ!

Hôn lễ qua đi, Becky Armstrong bị ông nội gọi đi, Sarocha Chankimha một mình đối mặt với đông đảo tân khách, mặt dù Becky Armstrong trí não như trẻ con, nhưng thực lực Arrmstrong  gia không nhỏ, mà Becky Armstrong với tình trạng tiểu ngốc nữ khó mà tiếp quản, không thể nghi ngờ, Sarocha Chankimha biến thành người tiếp quản tập đoàn Arrmstrong không môt ai trong lúc này dám khiêu khích châm chọc đám cưới hoang đường của hai nữ nhân, chỉ biết trước mắt cố gắng thiết lập mối quan hệ tốt với vị tổng tài mới, kết quả Sarocha Chankimha lần lượt từng người từng người kính rượu.

Tiệc cưới rồi cũng xong, Sarocha Chankimha uống đến say, lảo đảo thân người đi về phòng tân hôn, đóng cửa lại, cắt đứt ánh mắt hèn mọn hiếu kỳ của những kẻ bên ngoài cửa, nhìn lần lượt chung quanh bốn phía, gian phòng được trang trí đơn giản, đường nét rõ ràng bởi vì lễ cưới nên giang phòng trang trí với dảy băng màu đỏ và màu xanh lá, chiếc giường cũng được phủ một màu đỏ tượng trưng cho hôn lễ, nhìn rất trang trọng.

Tiểu ngốc Becky Armstrong tựa hồ bởi vì chờ lâu, từ khi nào đã tiến vào mộng đẹp, không hay có người vào

Sarocha Chankimha rốt cục cũng thả lỏng tinh thần, liền chạy nhanh vào WC bắt đầu nôn.

Âm thanh nôn mửa cuối cùng cũng đánh thức đứa trẻ trên giường, Becky Armstrong chút mê man mơ mơ màng màng mở mắt, dịu dịu đôi mắt buồn ngủ của mình, hiếu kỳ rời giường đi theo hướng âm thanh phát ra.

Trong WC, nữ nhân lúc sáng gương mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng không còn, đổi lại ngũ quan xinh xắn nhăn lại, hai tay ép vào bụng, vẻ mặt chật vật, miệng không ngừng nôn ra chất lỏng dày đặc mùi rượu, nghĩ đến chắc sẽ biết ngay chỉ có uống rượu mà không ăn.

"Chị...chị làm sao vậy? Rất khó chịu sao? Em đi gọi người đến giúp chị."

Nhìn Sarocha Chankimha dáng dấp chật vật, Becky Armstrong có chút đau lòng, tay chân luống cuống muốn đi gọi người tới hỗ trợ.

"Quay lại...không cần đi, em giúp tôi đến giường, chăm sóc tôi là được rồi."

Nói chơi sao, nếu như để người khác nhìn thấy dáng vẻ này của mình, sao này còn dám nhìn ai.

Becky Armstrong nhớ tới, lúc sau hôn lễ ông nội có nói qua, người chồng phải có trách nhiệm chăm sóc tốt cho vợ, vội vã đi đến dìu Sarocha Chankimha đến giường, kiên định nói:

"A... em sẽ chăm sóc tốt cho chị xinh đẹp á, chỉ là... nên làm thế nào thì... em không biết!"

Sarocha Chankimha nhìn Becky Armstrong, cái nữ tử ngốc này, nữa câu đầu nói ra trong rất nghiêm túc, nữa câu sau lại y như quả bóng phút cuối bị xì hơi, làm cho người nghe không thể nhịn cười.

"Em không biết chăm sóc chị, không phải là người chồng tốt, nhưng mà em sẽ nghe lời chị, chị xinh đẹp đừng bỏ em đi cùng người khác có được hay không?"

Nhìn Sarocha Chankimha vẻ trầm mặt, Becky Armstrong có chút khẩn trương, lời nói ủy khuất, biểu tình sắp khóc, như đứa trẻ sắp bị bỏ rơi.

"Khoan khoan, ai nói với em là tôi muốn cùng người khác bỏ đi, còn nữa, cái gì mà em là chồng tôi chứ?"

Sarocha Chankimha nhìn vẻ như muốn khóc của Becky Armstrong có chút khó hiểu.

"Ông nói cho Becky biết, lúc đó là cha cưới mẹ vì vậy cha là chồng, chị là do em cưới về cho nên em là chồng, mà là chồng thì phải có trách nhiệm chăm sóc cho vợ, còn phải chăm sóc thật tốt, nếu không người vợ sẽ không cần chồng nữa mà đi tìm người khác, còn nữa... còn nữa... ông em nói cha em là người chồng tốt, cha rất nghe lời mẹ nói, cho nên Becky cũng muốn nghe lời vợ á, làm người chồng tốt!"

Nói đến cái này, Becky Armstrong hai tay vỗ vào nhau rất tự hào, đem những lời ông nói qua đều thuật lại cho Sarocha Chankimha nghe, mở to mắt nhìn nàng, chỉ còn thiếu chưa nói một câu còn không mau biểu dương ta đi.

Sau khi nghe lời ông nội Arrmstrong dặn dò Becky Armstrong, Sarocha Chankimha thở dài một cái có chút khinh thường.

"Ngoan... đừng nghe ông em nói linh tinh, tôi sẽ không đi theo người khác, còn nữa, em không phải là chồng, tôi cũng không phải, chỉ có nam nhân mới thể gọi là chồng, tôi là vợ em, em cũng là vợ tôi, có hiểu hay không?"

Becky Armstrong mơ hồ cái hiểu cái không, chỉ là vẫn gật đầu: "Ừ ừ... vậy chị xinh đẹp là vợ của e, em cũng muốn chăm sóc cho vợ xinh đẹp, nhưng mà... em không biết như thế nào chăm sóc một người."

Lời nới vừa dứt liền biểu tình chút thất vọng mà cúi đầu.

Buồn cười nhì người trẻ con trước mắt kiên trì vẫn là muốn chăm sóc mình, Sarocha Chankimha không khỏi cảm thán, ôn nhu an ủi: "Ngoan... không sao, tôi dạy em."

Nói xong Sarocha Chankimha chủ động ôm lấy Becky Armstrong, tìm tư thế thoải mái, uể oải ngã xuống giường ôm nhau ngủ, để cùng nhau chào đón buổi sáng của họ.

Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me