LoveTruyen.Me

Cover Ha Linh Nang Tho

_Tối hôm đó_

Đã sắp đến 9h tối. Thùy Linh vẫn khư khư giữ Đỗ Hà ở lại bệnh viện. Dù cô đã hết lời năng nỉ nàng đưa cô về nhà. Đỗ Hà rất sợ bản thân sẽ không khống chế được mà làm hại đến Thùy Linh . - Thùy Linh à, hay là chúng ta quay về. Em sợ...

Thùy Linh nhít người lên cao hơn Đỗ Hà . Để cô gói đầu lên tay nàng, dùng vòng tay nhỏ bé của nàng mà ôm Đỗ Hà vào lòng. Nếu là trước đây, sẽ hơi khó để nàng có thể làm điều này. Nhưng bây giờ Đỗ Hà đã ốm đi không ít. Thùy Linh có thể dễ dàng ôm trọn cơ thể cô. - Có chị ở đây.của chị sẽ lại mạnh mẽ như hôm đó thôi. Chị cùng em chống lại nó, giam chặt nó lại không để nó chiếm lấycủa chị.

Đỗ Hà nhắm tịt mặt lại, chui rút vào lòng Thùy Linh . Hơi ấm dễ chịu như đang tiếp thêm cho cô sức mạnh. 20' sau mọi thứ vẫn diễn ra bình thường. Đỗ Hà vẫn rất yên tĩnh mà nằm trong lòng nàng. Thùy Linh có chút lo lắng. Cuối người nhìn Đỗ Hà . Đập vào mắt nàng là đôi mài thanh tú kia đang cau có chau lại. Đôi tay cô đang ôm lấy eo nàng cũng bấu chặt vào nhau.
Thùy Linh lo Đỗ Hà sẽ làm tay mình bật máu. Vậy là liền ra sức luồn tay nàng vào tay cô. Cứ tưởng là sẽ được cùng cô trải qua chút dày vò này. Nhưng không. Đỗ Hà khi cảm nhận được bàn tay ấm áp của Thùy Linh . Lại gắng sức hơn tiếc chế nhân cách xấu xa trong mình. Chỉ thấy vài sự run rẩy nhẹ nhàng. Đỗ Hà vẫn rất dịu dàng mà nắm tay nàng.

Có lẽ sau một lần mất đi, Đỗ Hà đã học được cách kìm hãm lại cái xấu xa trong mình để bảo vệ người con gái cô thương. Cứ vậy một đêm trôi qua. Lần đầu Đỗ Hà có thể trọn vẹn như vậy mà chống lại 'nó'.

______

Sau vài tuần dưới sự theo dõi sát xao của bác sĩ. Đỗ Hà được trở về nhà để tiếp tục tịnh dưỡng. Mới sáng Phương Anh và Ngọc Thảo đã lái xe đến bệnh viện để đón Thùy Linh và Đỗ Hà . Phương Anh lái xe, Ngọc Thảo thì ngồi ở ghế phụ. Đỗ Hà và Thùy Linh ngồi ở phía sau. Đỗ Hà vẫn nắm rất chặt tay Thùy Linh . Đưa mắt ngắm nhìn TP HCM buổi ban mai. Thành phố hoa lệ này khi có nàng ấy ở bên trở nên đẹp đẽ biết dường nào.
Phương Anh nhìn qua gương chiếu hậu. Thấy cái bộ dạng vui vẻ, thoải mái của Đỗ Hà mà thầm vui sướиɠ ở trong lòng. Dạo trước, Phương Anh khó khi nào thấy được Đỗ Hà trong bộ dạng an yên đó. Lần nào gặp Đỗ Hà , cô không cau có thì cũng trưng ra bộ dạng băng lãnh, khó gần. - Nhờ có chị Linh ở bên. Mà khí sắc củanhà chúng ta trở nên tốt hơn rồi đấy.

- Đỗ Thị Hà . Lần này em không được làm loạn để làm khổ bạn thân của tôi nữa đấy. Nếu không, không chỉ là NZ. Tôi sẽ đưa cậu ấy đến một nơi xa xôi nào đó mà em không bao giờ tìm đến được. Có lẽ thời gian dài yêu đương. Thảo phần nào bị Phương Anh lây cho cái tính xéo sắc kia. Hai tay khoanh tròn trước ngược. Hất mặt về phía Đỗ Hà , dùng giọng điệu cọp con của mình để nói với cô.
Thùy Linh và Đỗ Hà nghe hai người họ, chỉ im lặng mĩm cười không đáp. Đỗ Hà đặt tay còn lại của mình lên tay Thùy Linh . Ánh mắt si tình nhìn nàng. Không cần nói gì. Chỉ với một ánh mắt thôi. Đỗ Hà cho Thùy Linh cảm giác an toàn, và sự tin tưởng nhất định. Có lẽ sau nhiều điều trải qua. Đỗ Hà không còn thích bày tỏ, hứa hẹn với nàng ấy nữa. Thay vào đó cô sẽ dùng hành động, là thứ thiết thực nhất để minh chứng cho tình yêu cô dành cho nàng.

Về đến nhà ngôi nhà nhỏ của Đỗ Hà . Thùy Linh dìu cô vào trong. Phương Anh thì giúp mang hành lí vào, Ngọc Thảo vẫn kè kè theo sau cậu. Chầm chậm đi ngang khu vườn nhỏ trồng vài loại hoa đầy màu sắc của Đỗ Hà . Cô dịu dàng nhìn nàng rồi nói. - Linh , chị thích nơi này chứ? Có cần em chọn một nơi khác tốt hơn? Ngôi nhà nơi hai người sẽ sinh sống. Nơi xây dựng nên mái ấm của riêng mình. Đỗ Hà muốn Thùy Linh phải thật sự yêu thích nó.
Thùy Linh mĩm cười rồi nhẹ lắc đầu với Đỗ Hà . - Nơi có em là nơi tốt nhất. Đỗ Hà nghe Thùy Linh mà cười tít cả mắt. Có lẽ sau biến cố, hai người vẫn còn có nhau thì tình yêu của họ sẽ trở nên sâu đậm hơn như thế này. Biết bày tỏ yêu thương qua những câu nói sến sẫm. - Huống chi, nơi này còn có một khu vườn xinh đẹp như vậy. Mỗi sáng chị có thể ra đây cắt vài cành hoa tươi đem vào nhà trưng. Sau này khi rảnh rỗi, chúng ta sẽ trồng thêm vài loại rau, củ sạch. Có phải là rất vui không?

Đỗ Hà gật gù với suy nghĩ của Thùy Linh . Khỏi phải nói cô vui đến dường nào. Thùy Linh như một người vợ, vẽ vời tương lai cho gia đình nhỏ của họ. Còn Đỗ Hà sẽ là người chồng hết mực nuông chiều cô vợ nhỏ của mình, cô sẽ là người giúp nàng ấy hiện thực hóa những gì nàng ấy vẽ nên.
Phương Anh và Ngọc Thảo ở sau cứ cứ tủm tỉm mãi. Nhìn cái cách mà một nhạc sĩ và một giáo sư khoa văn học yêu nhau. Tình yêu của họ lãng mạn biết dường nào. Cùng nhau vẽ vời, xây dựng ngôi nhà của riêng mình. Chả bù cho Phương Anh và Ngọc Thảo. Cứ như hai đứa trẻ ngây ngô. Những khi buồn chán lại chí chéo, trêu chọc nhau. Một người giận rồi một người sẽ dỗ dành. Không sợ tình yêu sẽ trở nên nhàm chán.

Đưa Đỗ Hà và Thùy Linh về nhà, Phương Anh và Ngọc Thảo chỉ nán lại một lúc rồi rời đi vì bận việc. Bấy giờ ở nhà bếp, Thùy Linh hôm nay đảm nhiệm vị trí bếp trưởng. Đỗ Hà chỉ ở bên cạnh phụ nàng ấy. Nhìn cách Thùy Linh thuần thục với các dụng cụ bếp. Đỗ Hà có hơi bất ngờ. Trước đây vẫn là cô luôn nấu cho nàng ấy. Mới một năm khả năng nấu nướng của Thùy Linh đã tiến bộ vượt bật.

- Trước đây em không biết chị cũng rất có năng khiếu nấu ăn, cứ dành xuống bếp. Thành ra để mai một một tài năng rồi.
- Thời gian về NZ, bà vì sợ chị buồn chán nên hễ khi rảnh lại rủ chị vào bếp. Dạy chị nấu rất nhiều món. Trước đây vốn không thích chuyện bếp núc. Nhưng không biết sao khi đó lại cảm thấy làm bếp rất thú vị.

Nhìn cái cách Thùy Linh hồi tưởng về thời gian ở NZ. Đỗ Hà lại cảm thấy xót xa lắm. Có lẽ nàng ấy cũng không khá hơn cô là mấy. Hẳn là rất khó khăn. - Linh à, thời gian qua vất vả cho chị rồi. Đỗ Hà bất ngờ ôm lấy Thùy Linh từ phía sau. Tựa đầu lên vai nàng, thì thầm với điệu bộ hết sức thương tâm.

- Tình yêu không thể tránh khỏi giông gió xô dập. Một lần này thôi, sau này sẽ không còn điều gì có thể chia cắt chúng ta nữa. Có được không?

- Được. Đỗ Hà dứt khoác trả lời nàng, không chút do dự. Điều Thùy Linh nói cũng chính là điều Đỗ Hà luôn nghĩ đến. Cô luôn có cảm giác, trải qua được lần này. Sẽ không còn điều gì có thể chia cắt họ. Đỗ Hà xem đó là động lực, giúp cô luôn gồng mình giành giật từng ngày được sống. Không là một bệnh nhân mắc phải căn bệnh nghiệt ngã. Nhưng sau bao điều trải qua, Đỗ Hà cứ luôn có cảm giác bản thân đã từ cõi chết mà trở về.
-Linh . Có những lúc, sự dày vò giai dẳng này làm em mệt mỏi đến mức chỉ muốn kết thúc cuộc đời mình. Nhưng nghĩ lại. Em muốn giống với ba, yêu chị bằng tất cả những gì ông ấy có. Nếu không thể trở về bên chị. Thì ít nhất thế gian này vẫn tồn tại một trái tim vì chị mà bám víu lấy sự sống.

Thùy Linh với tay tắt bếp. Rồi xoay người câu cổ Đỗ Hà . Điệu bộ có chút câu dẫn. - Đỗ Thị Hà , sến sẫm quá.

Trước nụ cười đầy mê đấm của Thùy Linh . Đỗ Hà khó lòng mà không say đấm. Đôi môi cô chầm chậm tìm đến môi nàng. Chậm rãi mà yêu thương nó. Sự nhớ nhung từ hai đôi môi, làm cho nụ hôn trở nên triền miên, dây dưa, kéo dài đến tận phòng ngủ. Cả hai cùng ngã lưng xuống giường, cảnh tượng trong phòng càng trở nên ám muội.
Thùy Linh bị cuống sâu vào nụ hôn dịu ngọt của Đỗ Hà . Tâm trí bắt đầu mơ màng, hình ảnh của đêm tân hôn thấp thoáng ẩn hiện làm Thùy Linh vô thức đẩy Đỗ Hà ra. Đỗ Hà kinh ngạc nhìn nàng, rồi lại nhớ ra gì đó. Vẻ mặt khổ sở khôn thôi, lòng dâng lên bao nhiêu là cảm giác tự trách. Cô đã thật vô ý mà quên đi điều quan trọng ấy.

Thùy Linh kịp trấn tỉnh, nhận thấy bộ dạng khó coi của Đỗ Hà , lại cảm thấy có lỗi và tự trách nhiều lắm. Có lẽ nàng đã làm Đỗ Hà thất vọng lắm. - Xin lỗi em....

Nhìn ánh mắt hối lỗi của Thùy Linh . Đỗ Hà càng câm giận mình hơn. Nằm xuống giường rồi kéo nàng ôm vào lòng. Vuốt ve tấm lưng nhỏ kia để xoa dịu nàng ấy. - Ngốc ạ. Em xin lỗi. Sau này em sẽ tiết chế. Chỉ khi chị thật sự sẵn sàng.
Sau câu nói của Đỗ Hà , Thùy Linh hạnh phúc không thể tả được. Dù là trước đây hay bây giờ Đỗ Hà luôn nghĩ cho cảm giác của nàng ấy, giữ gìn cho nàng ấy. Lão công ôn nhu của nàng. Người khác đốt đuốt đi tìm cũng khó gặp. Ấy vậy mà nàng không cần làm gì cô đã đến ngay trước mặt.

- Đợi vài ngày nữa em sẽ cùng chị về Lương Gia thưa chuyện với bà và ba. Em không nên không nói không rằng như thế đã cướp mất cháu gái cưng của bà. Chắc bà sẽ giận lắm.

- Có ba là hậu phương vững chắc như vậy, vẫn còn sợ sao?

- Ưʍ... Em đã đối sự tệ lắm, với cháu gái của bà. Đỗ Hà buồn bã nói.

- Sau này không cho phép em nhắc đến chuyện này nữa. Chị quên nó rồi, em nhắc lại sẽ làm chị nhớ đến.

- Không nhắc nữa. Đỗ Hà ngoan ngoãn như một đứa trẻ. Râm gấp vâng lời nàng ấy. Đây phải chăng là dấu hiệu của một kiếp sống thê nô.
- Có đói chưa? Thùy Linh hỏi.

- Có một chút.

- Đi thôi, chúng ta đi ăn nào.

- Tuân lệnhhhh.

Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me