Cover Mystery Love Freenbecky
Từ sau lần tỏ tình bằng tin nhắn, Boss Freen và Becky bắt đầu hẹn hò đến giờ nhanh chóng 6 tháng đã đi qua.Tuy rằng trước đây Boss Freen luôn nói mình không dư thừa tinh lực để đi dỗ dành bạn gái nhưng từ sau khi Becky trở thành bạn gái Freen không hề cảm thấy như vậy. Chỉ cần có thời gian ở bên nhau Freen luôn nhẹ nhàng, chu đáo. Khi cùng ăn cơm Freen luôn thân mật hỏi cô thích ăn gì, ngoài ra còn gợi ý những món ăn ngon cho cô thưởng thức.Còn nhớ lần đầu tiên hẹn hò là ngày Freen vừa đi công tác nước ngoài về. Lúc ấy Becky đang chuẩn bị tan tầm thì nhận được tin nhắn của Mudaeng"Buổi tối mình cùng đi ăn cơm nhé."Đọc xong tin nhắn, mặt Becky lập tức đỏ bừng lên như quả cà chua. Mấy ngày hôm trước hai người vừa mới xác định quan hệ qua tin nhắn, hôm nay Freen đã hẹn cô đi ăn cơm. Đây là bước tiến triển đầu tiên của họ sau khi bắt đầu hẹn hò.Cứ nghĩ đến việc Freen đã là người yêu của mình Becky lại cảm thấy như đang nằm mơ.Hết giờ làm, Becky nhanh chóng trở về nhà, làm dáng trước gương cả một buổi, mặc quần áo gì cũng thấy không hợp, cứ mặc lại cởi, cởi rồi lại mặc. Cô chán nản, bực bội, sớm biết thế này thì hôm nọ lúc Irin kéo cô đi dạo phố, cô đã mua nhiều đồ hơn.Không biết lát nữa Freen sẽ đưa cô đến đâu ăn cơm, không biết có yêu cầu gì về quần áo hay không. Luống cuống một lúc, Becky ngồi xuống giường, hít thở sâu vài lần để bản thân từ từ bình tĩnh lại. Cô thích Freen, thật lòng muốn qua lại với cô ấy, nếu cứ phải nghĩ xem nên thay đổi thế nào cho hợp ý cô ấy thì cô có gì khác với những cô gái khác? Nếu Freen muốn qua lại với cô thì cô càng phải để cô ấy thấy được một Becky chân thật nhất chứ không phải là một kẻ xảo trá.Vì thế, sau một phen đấu tranh tư tưởng, Becky quyết định mặc một bộ váy giản dị tự nhiên nhất, trang điểm nhẹ nhàng rồi cười nói với cô gái trong gương "Becky Armstrong, Fighting!"Từ chối lời đề nghị đến nhà đón của Freen, Becky tự bắt xe tới chỗ hẹn. Chỗ hẹn của hai người là một nhà hàng Nhật, có điều phần lớn những người bên trong đều ăn mặc khá đơn giản nên Becky cảm thấy hơi lo lắng.Lúc nhìn thấy người con gái vừa quen thuộc lại vừa xa lạ ấy, trái tim Becky không kìm được đập nhanh thình thịch. Người con gái ấy vốn chỉ luôn tồn tại trong tin nhắn nay lại ngồi ở trước mặt mình chân thực đến vậy, hơn nữa còn dùng ánh mắt dịu dàng trìu mến nhìn cô. Tình cảnh này trước đây cô chưa bao giờ nghĩ tới.Suốt bữa cơm, Freen chỉ tán gẫu với cô vài chuyện lặt vặt, chẳng hề nhắc tới chuyện tình cảm lấy nửa câu. Becky ăn cơm nhưng đầu óc không thể tập trung, bởi ngồi tâm sự với cô chủ của công ty thế này làm cô quá xúc động. Hình như mặt cô từ lúc vừa thấy Freen vẫn cứ ở trong trạng thái nóng bừng lên suốt, may mà đèn ở nhà hàng hơi tối nên chắc cô ấy không nhìn rõ tình trạng lúng túng, khó xử này của cô.Dùng cơm xong, Freen không mời cô đi đâu nữa mà đưa cô về nhà luôn. Ngay lúc cô sắp lên nhà Freen đột nhiên gọi lại, cười khẽ hỏi "Becky, không để Freen ôm em một cái sao?"Khoảnh khắc đó, Becky cảm thấy tim mình như sắp ngừng đập. Một người con gái có sức quyến rũ đến thế bảo cô làm sao có thể chống đỡ được sự tấn công dịu dàng của cô ấy đây?Khi quan hệ của bọn họ đã phát triển đến mức không chỉ còn là một cái ôm đơn giản, Becky vẫn cứ luôn nhớ đến lần đầu tiên hai người bọn họ ôm nhau. Thứ cảm giác hồi hộp đến mức gần như không thở nổi, đến mức ngay cả linh hồn cũng có thể cảm nhận được sự rung động sẽ vĩnh viễn khiến người ta khó có thể quên được.Ngay từ đầu, Becky và Freen đã luôn hẹn hò rất cẩn thận, hơn nữa sự cẩn thận này mãi sau vẫn tiếp diễn trong một khoảng thời gian dài.Becky cũng từng nghe được trước đây Freen đã có rất nhiều mối tình, bởi vậy cô không dám hy vọng quá xa vời về tình yêu giữa cô và Freen. Tình yêu này là mối tình đầu và cũng là mối tình quý giá nhất của cô. Thế nên cho dù cô chỉ là một khách qua đường trong cuộc đời của Freen Sarocha, cô cũng sẽ không oán hận vì dù sao cô cũng đã từng thật sự có được Freen.Đó chính là lý do mà lần đầu tiên hai người ôm nhau, lần đầu tiên nắm tay, nụ hôn đầu tiên, thậm chí là.....cô đều ghi nhớ thật rõ trong lòng. Những điều tuyệt vời khiến cô rung động ấy không phải là thứ mà những người khác có thể dễ dàng phá huỷ.
-----------------------------------------------------------------------------------------
Chắc mọi người không biết Boss Freen xuất thân bất phàm, khẩu vị kén ăn càng thêm bất phàm, có thể nói đã đạt tới cảnh giới cao nhất. Do hoàn cảnh gia đình tốt, từ nhỏ Boss Freen sơn hào hải vị ăn cũng đã ngấy lắm rồi, thậm chí là nhìn thấy đã muốn nhịn ăn. Vì thế mỗi lần ăn cơm đối với Boss Freen chính là một loại tra tấn, món ăn Tây thì quá mặn, món ăn Âu lại quá nồng, món Á thì lại quá ngọt. Thịt mỡ thì ngấy, hải sản thì tanh... Đầu bếp gia tộc Sarocha Chankimha thay đổi hết người này đến người khác mà vẫn không tìm thấy ai làm đồ ăn hợp khẩu vị cô chủ. Cứ tiếp diễn một thời gian dài như vậy, phu nhân Chankimha nghĩ rằng con mình bị mắc chứng bệnh kén ăn, một lần còn dẫn cô đi gặp rất nhiều bác sĩ tâm lí khiến cô phát ngán mới thôi. Sau này Boss Freen dần dần trưởng thành, bắt đầu hiểu được phải có chừng có mực, không thể vì vị giác của mình mà ép buộc người khác. Lâu dần, cô cũng học được phải nhẫn nại, nhẫn nại ăn đồ ăn không hợp khẩu vị. Cho nên, tật xấu kén ăn của Boss Freen nhìn có vẻ không trầm trọng, nhưng thực ra phải nhờ đến nỗ lực vô cùng mạnh mẽ của cô. Đến tận khi Boss Freen ra nước ngoài du học, cô mới biết được thì ra tật kén ăn của mình xấu đến mức nào, đồ ăn trong nhà mặc dù không hợp khẩu vị nhưng ít ra còn có thể nuốt xuống, ra đến nước ngoài, khắp nơi chỉ toàn đồ ăn nhanh như những độc dược đang ve vởn xung quanh. Boss Freen vừa ra nước ngoài một tháng đã gầy đi tận mười cân. Chẳng còn cách nào, mẹ cô đành phải mau chóng cử một đầu bếp ra nước ngoài phục vụ Boss Freen. Chứ nếu để cô gầy đi như vậy, không chừng đến ngày được về nước thì đã sớm mất đi cái mạng. Thế là nhẽ ra phải học bốn năm chính khóa, Boss Freen chỉ cần hai năm đã hoàn thành. Người khác khen Boss Freen thông minh, chân tướng sự thật chỉ có người đầu bếp đi theo Boss Freen mới có thể hiểu rõ. Hoàn thành việc học cấp tốc như vậy đều là do bệnh kén ăn thúc bách đó!!! Sau khi Boss Freen tiếp nhận gia nghiệp của ba quản lý tập đoàn Diversity Pop, qua vài lần xã giao ba cô lập tức thành thần tượng cô sùng bái nhất. Trong những bữa tiệc xã giao, chưa cần ăn gì chỉ nhìn thịt cá cũng đủ làm cô phát ngấy. Không đợi cô tự ép mình mở miệng ăn, người khác đã đi lên mời rượu. Phương thức xã giao như vậy làm cho yêu cầu luôn luôn nghiêm ngặt đối với đồ ăn của Boss Freen hoàn toàn hỏng bét . Ngay khi cô đang cảm thấy ngán ngẩm với đại bộ phận đồ ăn thì Becky xuất hiện. Sự xuất hiện của cô ấy giống như ánh mặt trời chiếu rọi giữa đêm đen, lập tức thắp sáng vị giác tuyệt vọng của cô. Freen nhớ rất rõ tuần lễ thứ năm bọn họ chính thức hẹn hò. Thực ra Freen muốn đưa Becky ra bên ngoài ăn cơm, không ngờ cô ấy lại thuận miệng hỏi cô một câu "Hay chúng ta mua đồ ăn về nhà em nấu nhé?" Khi nghe đề nghị như thế, ý nghĩ đầu tiên của Boss Freen là cô biết nấu ăn sao? Được rồi, đa phần các cô gái đều biết nấu cơm...ngoại trừ cô nhưng nấu ra có thể ăn được hay không thì còn phải xem xét. Vì thế Boss Freen ôm theo sự hoài nghi đi theo Becky mua đồ ăn, khi đó Becky còn độc thân ở trong một căn chung cư nhỏ, chỉ có một phòng ngủ cộng thêm phòng bếp và toilet.Lúc Becky đang tất bật ở trong phòng bếp nhỏ thì Freen suy nghĩ một vấn đề cực kỳ nghiêm trọng. Chờ lát nữa nếu cô ấy làm ra thứ không thể ăn được thì cô có nên nói thẳng không? Hay là giả vờ thích ăn mà ngược đãi chính vị giác của mình? May mà vấn đề Boss Freen lo lắng cuối cùng không hề xảy ra, khi cô ăn miếng thức ăn đầu tiên mà Becky tỉ mỉ nấu trong lòng Freen đã tính toán lâu dài – Tương lai của cô về sau đều giao hết cho cô ấy.
-----------------------------------------------------------------------------------------
Chắc mọi người không biết Boss Freen xuất thân bất phàm, khẩu vị kén ăn càng thêm bất phàm, có thể nói đã đạt tới cảnh giới cao nhất. Do hoàn cảnh gia đình tốt, từ nhỏ Boss Freen sơn hào hải vị ăn cũng đã ngấy lắm rồi, thậm chí là nhìn thấy đã muốn nhịn ăn. Vì thế mỗi lần ăn cơm đối với Boss Freen chính là một loại tra tấn, món ăn Tây thì quá mặn, món ăn Âu lại quá nồng, món Á thì lại quá ngọt. Thịt mỡ thì ngấy, hải sản thì tanh... Đầu bếp gia tộc Sarocha Chankimha thay đổi hết người này đến người khác mà vẫn không tìm thấy ai làm đồ ăn hợp khẩu vị cô chủ. Cứ tiếp diễn một thời gian dài như vậy, phu nhân Chankimha nghĩ rằng con mình bị mắc chứng bệnh kén ăn, một lần còn dẫn cô đi gặp rất nhiều bác sĩ tâm lí khiến cô phát ngán mới thôi. Sau này Boss Freen dần dần trưởng thành, bắt đầu hiểu được phải có chừng có mực, không thể vì vị giác của mình mà ép buộc người khác. Lâu dần, cô cũng học được phải nhẫn nại, nhẫn nại ăn đồ ăn không hợp khẩu vị. Cho nên, tật xấu kén ăn của Boss Freen nhìn có vẻ không trầm trọng, nhưng thực ra phải nhờ đến nỗ lực vô cùng mạnh mẽ của cô. Đến tận khi Boss Freen ra nước ngoài du học, cô mới biết được thì ra tật kén ăn của mình xấu đến mức nào, đồ ăn trong nhà mặc dù không hợp khẩu vị nhưng ít ra còn có thể nuốt xuống, ra đến nước ngoài, khắp nơi chỉ toàn đồ ăn nhanh như những độc dược đang ve vởn xung quanh. Boss Freen vừa ra nước ngoài một tháng đã gầy đi tận mười cân. Chẳng còn cách nào, mẹ cô đành phải mau chóng cử một đầu bếp ra nước ngoài phục vụ Boss Freen. Chứ nếu để cô gầy đi như vậy, không chừng đến ngày được về nước thì đã sớm mất đi cái mạng. Thế là nhẽ ra phải học bốn năm chính khóa, Boss Freen chỉ cần hai năm đã hoàn thành. Người khác khen Boss Freen thông minh, chân tướng sự thật chỉ có người đầu bếp đi theo Boss Freen mới có thể hiểu rõ. Hoàn thành việc học cấp tốc như vậy đều là do bệnh kén ăn thúc bách đó!!! Sau khi Boss Freen tiếp nhận gia nghiệp của ba quản lý tập đoàn Diversity Pop, qua vài lần xã giao ba cô lập tức thành thần tượng cô sùng bái nhất. Trong những bữa tiệc xã giao, chưa cần ăn gì chỉ nhìn thịt cá cũng đủ làm cô phát ngấy. Không đợi cô tự ép mình mở miệng ăn, người khác đã đi lên mời rượu. Phương thức xã giao như vậy làm cho yêu cầu luôn luôn nghiêm ngặt đối với đồ ăn của Boss Freen hoàn toàn hỏng bét . Ngay khi cô đang cảm thấy ngán ngẩm với đại bộ phận đồ ăn thì Becky xuất hiện. Sự xuất hiện của cô ấy giống như ánh mặt trời chiếu rọi giữa đêm đen, lập tức thắp sáng vị giác tuyệt vọng của cô. Freen nhớ rất rõ tuần lễ thứ năm bọn họ chính thức hẹn hò. Thực ra Freen muốn đưa Becky ra bên ngoài ăn cơm, không ngờ cô ấy lại thuận miệng hỏi cô một câu "Hay chúng ta mua đồ ăn về nhà em nấu nhé?" Khi nghe đề nghị như thế, ý nghĩ đầu tiên của Boss Freen là cô biết nấu ăn sao? Được rồi, đa phần các cô gái đều biết nấu cơm...ngoại trừ cô nhưng nấu ra có thể ăn được hay không thì còn phải xem xét. Vì thế Boss Freen ôm theo sự hoài nghi đi theo Becky mua đồ ăn, khi đó Becky còn độc thân ở trong một căn chung cư nhỏ, chỉ có một phòng ngủ cộng thêm phòng bếp và toilet.Lúc Becky đang tất bật ở trong phòng bếp nhỏ thì Freen suy nghĩ một vấn đề cực kỳ nghiêm trọng. Chờ lát nữa nếu cô ấy làm ra thứ không thể ăn được thì cô có nên nói thẳng không? Hay là giả vờ thích ăn mà ngược đãi chính vị giác của mình? May mà vấn đề Boss Freen lo lắng cuối cùng không hề xảy ra, khi cô ăn miếng thức ăn đầu tiên mà Becky tỉ mỉ nấu trong lòng Freen đã tính toán lâu dài – Tương lai của cô về sau đều giao hết cho cô ấy.
Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me