LoveTruyen.Me

Cover Oan Gia Ngo Hep

Cô nghe được nó lên tiếng chọc mình nên vội buông ra, mặt đã có chút đỏ, nhìn nó biện minh cho hành động lúc nãy.

"Tôi không có chiếm tiện nghi của cô! Chỉ là tôi vui quá thôi!"

"Vậy à! Thế thì thôi!"- nó nói rồi đi về chỗ của mình, mấy học sinh khác cũng tản ra, nhưng cái hình ảnh cô ôm nó lúc nãy đã được một vài người chụp lại.

Cô cũng về chỗ của mình, vì cả hai đã được làm đại diện cho lớp nên giờ họ đang bù đầu vào sách vở để ôn lại bài. Nhờ vậy mà nó ít kiếm chuyện với cô hơn, nhưng trong giờ học nó vẫn không chú ý lắm.

Hai người tới giờ ra chơi lại tiếp tục lôi sách ra đọc, nhưng có một chuyện khác khiến họ phải chú ý. Một đám học sinh trong lớp đang thảo luận về việc chọn người cho tiết mục văn nghệ. Về phần thi đầu tiên và thứ hai thì lớp của hai người không cần phải lo, năm người được chọn của lớp nó và cô đều là học sinh ưu tú. Điểm kiểm tra không được 100 thì cũng được 99. Nhưng còn về phần thi thứ ba, chuyện đó cũng khiến cho họ lo lắng đôi phần.

Lớp của hai người chưa có ai biểu diễn văn nghệ, tiết âm nhạc cũng được cho là tiết nhạt nhất lớp này, họ đều không thích ca hát.

Nó ở một bên nghe đám học sinh bàn chuyện, mặt bỗng trở nên đăm chiêu đến lạ thường ,dường như đang suy nghĩ cái gì đó. Cô ở một bên cũng lo lắng, có thể vì phần này mà lớp cô không đạt được điểm tuyệt đối không?

Bầu không khí của lớp bỗng trầm xuống đến lạ thường, ai cũng buồn thúi ruột về cái vấn đề 'nan giải' này.

Có một lần lớp nhờ cô giáo bộ môn âm nhạc về việc chọn người, đó là tiết âm nhạc, tiết mà lớp này ai cũng ngán. Nhưng bây giờ họ buộc phải hát đơn để cô giáo có thể nghe rõ giọng từng người.

Một vài người giọng khỏe nhưng lại không bắt được nhịp của bài, một vài người có thiên bẩm về cảm thụ âm nhạc nhưng lại không thể hát. Một vài người hát được nhưng lại vỡ giọng khi lên nốt cao. Cô cứ nhìn từng người từng người một bị loại, giáo viên âm nhạc nhìn cũng có vẻ bất lực.

"Được rồi! Giọng của em quá chói, em không thể hát giọng thật được sao?"- giáo viên âm nhạc hỏi người học sinh đang đứng kế bên mình.

Người học sinh đó gương mặt khổ sở, bất lực trả lời. "Em không thể hát bằng giọng thật."

"Được rồi! Em về chỗ đi!"- học sinh đó như bỏ được cả kí tạ trên người, nhẹ nhõm về chỗ của mình.

"Người kế tiếp! Thẩm Mộng Dao."- giáo viên nhìn vào danh sách lớp và gọi tên cô.

Cô nghe tới lượt mình thì đi lên, ban đầu còn ngượng ngùng nhưng sau khi tiếng đàn của giáo viên vang lên thì cô như feel theo âm nhạc. Vào tới lời bài hát, cô bắt đầu cất giọng trong trẻo của mình, khiến cho mọi người trong lớp một phen trố mắt.

Không thể ngờ được cô lại biết hát, cách xử lí các nốt nhạc vô cùng chuyên nghiệp như một ca sĩ thực thụ. Biểu cảm vô cùng chân thực, thể hiện rất tốt nội dung của bài.

Tiếng đàn vừa dứt, ngay lập tức cô nhận được một 'rừng' vỗ tay của mọi người trong lớp. Ngượng ngùng lên tiếng cảm ơn, đã lâu rồi cô không có cất tiếng hát của mình, và lí do thì cũng tại một 'ai kia' nói giọng hát của cô như gà gáy nên cô giận tới nỗi thề không hát lại một lần nào nữa.

Nhưng hiện tại cái lời hứa kia đã như gió bay, vì lớp, cô phải làm trái với lời hứa của mình một lần thôi.

"Tốt lắm! Em có thể đại diện lớp thi đó!"- cô giáo khen ngợi Thẩm Mộng Dao khiến cô ngại không thôi.

Cúi đầu đi về chỗ ngồi của mình, mặc dù là được khen nhưng cô là được khen tới xấu hổ đây. Nhưng khi tới gần nó, cô ngước lên hất mặt về phía nó một cái, ánh nhìn mang theo tia thách thức.

Nó thấy cô như vậy thì chỉ cười cười, cùng lúc đó tên nó được gọi lên. Viên Nhất Kỳ đứng dậy bình tĩnh đi lên trên kia. Mắt nhìn qua giáo viên một cái, như đưa ra tín hiệu, tiếng đàn một lần nữa vang lên, và...

-----

Nó và cô hiện đang dọn đồ để đi về, lúc nãy đội hình phần thi thứ ba của lớp họ đã được quyết định. Viên Nhất Kỳ và Thẩm Mộng Dao, hai người sẽ thi phần đó.

Cô khi nghe nó hát thì có hơi bất ngờ, cô không thể nào nghĩ được lúc nó hát lại thu hút như vậy. Gương mặt đẹp không góc chết, giọng hát thì trầm ấm, tuy có một chút lạnh nhưng vẫn là 'hàng cực phẩm'.

Lắc đầu, cô đang là nghĩ về cái gì thế? Sao cô có thể 'tương tư' nó trong khi cô lại ghét cay ghét đắng nó chứ.

"Làm gì mà lắc đầu ghê thế?"- nó hỏi cô khi thấy được hành động kì lạ của cô.

"Không có gì! Chỉ là đang nghĩ chúng ta nên diễn bài gì đây nhỉ?"- cô trả lời nó, cũng nhanh chóng chuyển chủ đề để nó không tra hỏi sâu vào vấn đề kia.

Hai người bàn qua bàn lại, và công nhận một điều là hai người chưa bao giờ chung được một ý tưởng với nhau. Vì không muốn nổ ra 'chiến tranh' nên hai người đã tìm cách giải quyết là nhờ lớp tìm giúp họ bài biểu diễn.

Nhờ vậy 'chiến tranh' giữa hai người được 'tạm hoãn'. Hôm nay có thể về trong bình yên đúng thật là hiếm hoi mà.

-----

Tại Thẩm gia...

Lúc nãy Hứa Dương gọi điện bảo rằng cô nàng sẽ không về vì đi ăn với ai đó ở ngoài. Cô cũng là một người biết nấu ăn nhưng cô đói quá rồi, chẳng lấy sức đâu ra mà nấu. Thế nên cách hay nhất mà cô có thể nghĩ ra lúc này là gọi thức ăn nhanh.

Ngồi ở phòng khách, mặc cái màn hình bốn mươi mấy inch kia vẫn đang chiếu chương trình giải trí nào đó, mắt cô vẫn một mực nhìn ngó ra phía cổng nhà mình.

Chỉ khi chuông cổng vừa mới reo lên thôi, cô đi ba thành hai bước ra ngoài nhận đồ ăn. Nhận đồ ăn từ tay anh chàng giao hàng, cô trả tiền cho người đó, còn 'khuyến mãi' thêm một nụ cười tỏa sáng hơn nắng ban mai. Làm hại người ta bỏ đi mà quên nói cảm ơn vì đã mua đồ ở quán của họ.

Với tâm trạng vui vẻ, cô cầm phần thức cho hai người đi vào trong. Món cô đặt là pizza, lúc trước cô đã có tới ăn ở quán này, thấy rất ngon nên cô thường xuyên mua ở đó.

Trở lại vấn đề chính, cô hiện đang ngồi ở trên sofa mà cắm cúi ăn, bây giờ mới có thể nói là cô quan tâm tới cái tivi. Cũng vừa hay bộ phim yêu thích của cô đang chiếu, có thêm đồ ăn, tâm tình càng ngày càng tốt.

Bỗng điện thoại ở trên bàn sáng lên, báo có tin nhắn lại đến. Vẫn là cái người 'bí ẩn' kia, miệng cắn lấy một miếng pizza, tay mở ra nội dung cái tin nhắn.

"Tập luyện thanh chưa? Cũng nên nhớ là học kĩ bài đó!"

Miếng pizza trong miệng cô muốn phun ngược ra bên ngoài, tại sao cái người này lại biết được cô được chọn trong đội hình lớp cũng như là người sẽ biểu diễn? Ngoài cô Kim và hiệu trưởng thì những người biết chuyện này cũng chỉ có lớp cô. Không lẽ là một người trong lớp? Vậy là phạm vi được tiếp tục rút ngắn, nhưng có một câu hỏi cô luôn thắc nhưng không thể nào lí giải được. Tại sao cái người 'bí ẩn' này lại biết được số điện thoại của cô?

Tạm dẹp những thứ đó qua một bên, cô tiếp tục chú tâm vào bộ phim yêu thích của mình vẫn đang được chiếu.

-----

Tại Viên gia...

Ở một căn phòng nào đó, nó cầm chiếc điện thoại trên tay, nhìn cái dòng hồi đáp của người bên kia, miệng không tự chủ mà kéo lên một nụ cười.

"Cảm ơn đã quan tâm thưa người 'bí ẩn'!"

Thì ra đây là cái tên cô gọi nó khi không thấy mặt, nếu như cô biết được người vẫn nhắn tin với cô hằng ngày là nó thì sẽ như thế nào nhỉ?

Nó cứ ngồi ở cái bàn học, mắt nhìn ra bên ngoài, trên miệng thì hiện diện nụ cười, tay cầm cái điện thoại, lâu lâu lục lại mấy cái tin nhắn lúc trước của cô rồi đọc đi đọc lại.

À mà còn vì sau nó có được số điện thoại của cô thì chúng ta phải trở về chuyện của mấy tuần trước.

-----

Flashback...

Vào sáng hôm cô đi học khi chân vẫn bị thương, cái tiết đầu nó đã xin phép nghỉ với lí do trông chừng 'trẻ nhỏ' ở trong lòng, ngoài mặt thì nói là có một số việc cần giải quyết.

Giáo viên lúc đầu không đồng ý nhưng với sự kiên quyết và ánh mắt đầy 'trìu mến' mà nó ưu ái tặng cho. Họ bắt buộc phải đồng ý mà không ý kiến.

Thế là được ở cùng cô trong phòng học, nó suốt tiết đó cố gắng chú tâm vào cái laptop của mình, nhưng cô cứ kiếm chuyện, khiến nó không thể chú tâm.

Một lúc sau lại thấy cô đỏ mặt, rồi cô còn đề cập tới cái nụ hôn đầu giữa hai người, nó khi nghe tới việc đó thì cũng suýt đỏ mặt, nhưng vẫn còn có thể kiềm lại được. Cũng phải cố lắm mới có thể nói cô đừng quan tâm tới chuyện kia, trong khi chính nó cứ thất thần mấy lần khi tưởng tượng lại cái cảnh lúc đó.

Một lúc sau thì lại phát hiện cô đã ngủ say, người cứ nằm lên trên bàn nó, gương mặt lúc ngủ của cô lại càng làm nó không thể tập trung được nữa.

Dẹp thẳng cái laptop vào cặp, nó ngồi ngắm cô ngủ. Bỗng một ý tưởng xẹt qua đầu nó, nó di chuyển qua cái cặp của cô, lục lọi cái gì đó trong cặp. Một lúc sau xuất hiện với bàn tay của nó là điện thoại của cô, rồi không cần hỏi ý, nó lập tức bấm vào số mình, lưu lại tên của cô, sau đó trả điện thoại về chỗ cũ. Sau đó thì làm như không có việc gì xảy ra.

End Flashback...

-----

~~~~~~~~~

Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me