LoveTruyen.Me

Cover Seulrene Nuoi Vo De Yeu

Ngoài phòng bệnh.

"Chú à, Kang Seulgi sao rồi ạ?" YooA sốt ruột hỏi.

Thật ra cô ta đã nhận thấy Seulgi và Bae Joohyun có tình cảm khác thường từ lâu rồi, cô ta đã lợi dụng điều này để có được điều mình muốn.

Kang Seulgi chấp nhận uy hiếp của cô ta làm cô ta càng thêm đau lòng, không ngờ mình lại thích một người đã có đối tượng trong lòng, mà Seulgi còn đồng ý kết hôn.

Lúc này, cô ta rất rối loạn, cô ta chưa bao giờ làm chuyện xấu hay tổn thương người khác, khi Kang Seulgi bị thương, mà Bae Joohyun cũng mất tích, cô ta càng thấy tội lỗi.

Lúc Kang Seulgi chạy vào đám cháy, cô ta đã biết, cô rất hâm mộ Bae Joohyun, cũng tự trách, cô ta khiến họ rơi vào cục diện bế tắc này.

"Kim tiểu thư." Kang DongWon không gọi tên cô ta nữa, cô ta không sai, chỉ xuất hiện không đúng lúc, "Tôi nghĩ cô nên về Anh đi."

YooA nhìn Kang DongWon lúc trước thân thiết lễ độ nay trở nên xa lạ, cô ta không khỏi cười khổ, biết lúc này không thể đợi được nữa, "Chú, cháu sẽ về, làm phiền chú nói với Seulgi, cháu...... rất xin lỗi."

"Hi vọng lúc mọi người tìm được Tiểu Joohyun thì báo cho cháu một tiếng." Để cô ta an tâm.

"Ừ." Kang DongWon không nói nhiều, chỉ gật đầu một cái.

YooA cánh cửa đóng chặt, không ở lại nữa, nhanh chóng đi khỏi, mà sắc mặt Kang DongWon nặng nề mở cửa đi vào phòng bệnh.

"Khụ khụ!"

"Tiểu Seulgi, cháu nằm nghỉ đi, chú đã phái người đi tìm."

Kang DongWon nhìn Kang Seulgi ngồi đầu giường, ông không ngờ cháu mình lại không lý trí như vậy, không nói tiếng nào chạy vào, may mà lúc đó lửa đã khống chế được, nếu không, ông thật không dám tưởng tượng.

Mặc dù ông cũng lo lắng cho Tiểu Joohyun, nhưng ở hiện trường không tìm được cái xác nào, ít nhất cũng biết Tiểu Joohyun còn sống.

"Cháu biết rồi, chú." Giọng nói bình thường trong trẻo trở nên khàn khàn, rất giống tiếng lưỡi dao sắc bén xẹt qua miếng sắt, rất khó nghe.

"Cháu...... Haizz......" Kang DongWon đau lòng không dứt, Kang Seulgi chạy vào đám cháy, kết quả cổ họng bị nhiễm trùng, giọng nói như một ông già, dây thanh quản bị thương, chỉ sợ về sau không khỏi được.

"Chú, vừa có......." Rõ ràng nói chuyện rất khó khăn, Kang Seulgi vẫn cố chịu.

"Được rồi, được rồi, cháu tạm thời đừng nói nữa, chú hiểu, vừa có tin của Tiểu Joohyun, chú lập tức nói cho cháu." Kang DongWon ra hiệu tay, ngăn cản Kang Seulgi nói tiếp.

Kang Seulgi im lặng gật đầu.

"Được rồi, chú nói với cháu, chuyện đính hôn của cháu và YooA, chú muốn huỷ bỏ." Kang DongWon nhớ vừa rồi ở ngoài cửa, YooA khóc như chết đi sống lại, muốn gặp Kang Seulgi, nói với cậu một tiếng xin lỗi, mà ông kiến quyết cự tuyệt, bây giờ rối thành một nùi rồi, cô ta mà trở lại, vậy thì thật loạn đến điên.

"Cô ấy đâu?"

"Nó đi rồi, nó nói, thật xin lỗi." Có lẽ YooA cũng bị hành động của Kang Seulgi doạ sợ, rốt cuộc cũng biết đối tượng trong lòng Kang Seulgi là ai, chính là Bae Joohyun, hơn nữa ông nói vài lời, cô ta cũng nên không nói gì, im lặng bỏ đi.

"Vâng." Kang Seulgi cúi đầu, YooA đi cũng tốt, nhưng dù sao mình cũng dẫn cô ấy về, hoạ do mình gây, cũng không oán YooA được, lại nói quả thật cô ấy không làm gì, là mình quá bị động, mới tạo nên cục diện như này.

Cô ta nói đúng, nhưng Seulgi không thể tiếp thu, vì cậu cũng vô ý làm cô ta tổn thương, biết cô ta có ý với mình, lúc bắt đầu cậu không nên đến gần cô ta, sẽ không xảy ra chuyện như hôm nay.

"Được rồi, chú về chuẩn bị một chút." Kang DongWon định đứng dậy, đột nhiên Kang Seulgi đưa tay ra, bảo ông ngồi xuống, "Sao vậy?"

"Nhất định, phải tìm được Tiểu Joohyun......"

Hốc mắt Kang DongWon ươn ướt, "Chú biết rồi." Tay vỗ nhẹ Kang Seulgi mấy cái, cam kết giữa hai người không nói cũng biết.

Một tuần sau, họ vẫn không có bất kỳ tin tức gì về Bae Joohyun, Kang DongWon luôn luôn đầy niềm tin cũng không khỏi chán chường.

"Chú nghĩ, Tiểu Joohyun có thể........" Kang DongWon không nói chữ kia, nhưng Kang Seulgi chỉ có mình ông là chú, không phải ông nói, sẽ có người khác nói.

"Chú." Giọng nói khàn khàn khó nghe ngăn lời chú muốn nói, Kang Seulgi kiên định nhìn Kang DongWon, "Tiểu Joohyun nhất định còn sống."

"Cháu........." Kang DongWon không biết sự tự tin của Seulgi từ đâu ra.

"Chú, tin cháu đi!"

Kang DongWon lắc đầu, không nói gì, bây giờ cho dù ông nói gì, chỉ sợ Kang Seulgi đều không nghe lời khuyến cáo của ông.

"Nếu không được thì vận dụng truyền thông vậy."

"Chú cũng nghĩ tới cách này, nhưng chú chỉ sợ phản tác dụng." Tập đoàn Kang Thị có thể được như ngày hôm nay, cũng đắc tội không ít người, nếu để đối thủ cạnh tranh tìm được cơ hội, ngược lại sẽ làm Bae Joohyun rơi vào nguy hiểm.

Thấy Kang Seulgi nắm chặt tay lộ rõ khớp xương trắng bệch, Kang DongWon lại mở miệng: "Một tuần nữa, nếu không tìm được, chú sẽ vận dụng truyền thông."

"Cảm ơn chú........."

"Haizz, Tiểu Joohyun cũng là con gái chú mà." Kang DongWon thở dài nói, "Chú về trước, cháu nghỉ ngơi đi, bác sĩ cho cháu xuất viện, cháu mới được xuất viện, biết chưa?"

"Vâng."

Kang Seulgi biết, mình thích Bae Joohyun khi thì ngây thơ hồn nhiên, khi thì cố tỏ vẻ chín chắn cỡ nào, nhưng Seulgi sợ cô kém cậu năm tuổi, cậu sợ cô không yêu cậu thật, chỉ là ảo tưởng, tự mình đẩy cô ra, bỏ cô đi không quay đầu lại, lần này thật sự lỡ mất dịp may.

Trong lúc vô tình chú biết được cô chính là người bị hại trong tai nạn xe năm đó, lúc nói cho Seulgi biết, cậu rất khiếp sợ, như chú nói, bọn họ không ai nợ ai, người gây ra là một người đàn ông lái xe say rượu.

Nhưng cậu sợ cô hiểu lầm họ nhận nuôi cô, chăm sóc cô chỉ vì đồng tình, có dụng ý khác, trên thực tế, đúng là chú và cậu có dụng ý khác, chú muốn lợi dụng cô để "xung hỉ", Seulgi còn có tình cảm khác thường với cô.
Nhưng Seulgi vẫn không dám đối mặt, sợ đối mặt với chuyện đó, cho nên Seulgi dứt khoát từ bỏ tình cảm chân thật của mình, thậm chí còn muốn kết hôn cùng người phụ nữ khác, để cô hết hi vọng, vừa nghĩ tới làm cô bị tổn thương...... Đáng chết!
Nếu như từ đó Bae Joohyun tránh né Seulgi, không muốn gặp cậu, cậu thật sự sẽ không sống được.

Seulgi không tham lam, cậu chỉ muốn có một cơ hội, muốn có cơ hội giải thích với cô, nói cho cô biết, cậu thích cô, rất rất thích, chỉ cần cho cậu một cơ hội.

Kang Seulgi im lặng nhìn Kang DongWon đi khỏi, cậu vén chăn ra rồi xuống giường, thật ra cậu không bị thương nặng gì, chỉ là cổ họng bị thương mà thôi, cũng không ảnh hưởng đến hoạt động bình thường, nếu không phải chú kiên trì, cậu đã có thể xuất viện lâu rồi.

Sau khi cởi quần áo bệnh viện ra, mặc quần áo của mình vào, Kang Seulgi đi giày, cầm điện thoại và ví tiền, rồi đi ra ngoài, Seulgi không đi thang máy mà lựa chọn đi thang bộ.

Phòng bệnh của Seulgi ở tầng mười, cậu cứ đi từng tầng một xuống, để tránh đi thang máy gặp người quen.

Lúc đi tới tầng sáu, thấy một cô gái mặc quần áo bệnh viện ngồi ở cầu thang, Kang Seulgi thấy trên cổ tay cô có một vết sẹo rất khó coi, lòng Seulgi như lửa đốt, sau khi nhìn xong, tiếp tục đi xuống.

"Đáng ghét, cũng không phải tôi cố ý không nhớ được ai." Cô gái lầm bầm, cô thật sự không nhớ nổi, tưởng cô muốn cố ý giả ngu ở lại bệnh viện ăn không uống không sao, làm ơn, đồ ăn bệnh viện khó ăn đến mức cô muốn nôn hết ra.

Khuôn mặt nhỏ nhắn vùi vào trong đầu gối, tóc dài che kín khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, "Haizz......" Trừ than thở, cô không biết nên làm gì nữa.

Quan trọng nhất là tiền thuốc làm thế nào đây, ngay cả cô cũng không thể đứng nổi, huống chí nộp hết tiền thuốc? Thật sự ông trời muốn diệt cô mà!

Kang Seulgi nhanh chóng lướt qua cô gái, đi xuống tầng dưới, đang định rẽ phải, Seulgi theo bản năng ngẩng đầu nhìn, thấy đỉnh đầu cô gái, Seulgi đột nhiên dừng lại.

Đó là một phần nhỏ, thật sự là một vết sẹo hình trăng lưỡi liềm rất nhỏ, Seulgi nhớ mang máng, có một lần Bae Joohyun nghịch ngợm sơ ý ngã từ trên cầu thang xuống, đầu bị thương, trên đỉnh đầu để lại một vết sẹo như trăng lưỡi liềm.

Vết sẹo trăng lưỡi liềm rất trắng, bình thường nhìn qua sẽ không thấy, Seulgi còn nhớ, vì chuyện này mà hồi nhỏ Bae Joohyun khóc rất nhiều, vì chỗ đó không thể mọc tóc được.

Cũng may, nó rất nhỏ, không nhìn kĩ thật sự sẽ không thấy, nhưng cô rất để ý, luôn dùng một chiếc kẹp tóc xinh xắn kẹp tóc để che kín vết sẹo, không để vết sẹo trăng lưỡi liềm lộ ra
Seulgi bước từng bước đến gần cô, đến khi họ chỉ cách nhau một bước chân, cậu lập tức nín thở, nhìn kĩ vết sẹo trăng lưỡi liềm, thật sự rất giống, chẳng lẽ trên đời này cũng có người có vết sẹo đó, nhưng nếu như muốn tìm một người có vết sẹo giống như đúc, có thể sao? Tim Kang Seulgi bỗng nhiên đập nhanh, Seulgi không khỏi cười khổ.

Phải hay không, chỉ cần bảo người ta ngẩng đầu lên là được, cậu cần gì phải sốt ruột như vậy, nhưng sốt ruột là không tránh khỏi, nếu như không phải..... cậu đã chuẩn bị tâm lí, nếu là cô, vậy cậu phải cảm ơn trời đất.

"Cô à, cô......." Seulgi do dự không biết nên nói thế nào.

"Ai......." Cô gái buồn bã ngẩng đầu, trước mắt là khuôn mặt người phụ nữ phóng đại, cô sợ hết hồn nên lùi về sau, ai ngờ, người phụ nữ lại kích động tiến lên, ôm lấy cô.

"A, chị......." Cô gái sợ không biết làm gì, bị một người phụ nữ xa lạ nhưng xinh đẹp ôm lấy, cô không biết mình phải làm thế nào mới phải.

"Bae Joohyun........ Bae Joohyun, Seul lo cho em muốn chết, đáng ghét, em đi đâu vậy!" Người phụ nữ gầm nhẹ làm tai cô ong ong, cô co rúm lại, sức lực người phụ nữ này thật lớn, ôm cô đau muốn chết, cô muốn phản kháng, nhưng người phụ nữ lại không cảm thấy gì.

Kang Seulgi ôm chặt người mất đi rồi lại có trong lòng, "Đều tại Seul không tốt, tại Seul không tốt, xin lỗi, Joohyun."

Cô gái muốn len lén nâng gối để phản công nhưng vì giọng nói khàn khàn của cậu mà dừng lại, cậu khóc? Không phải đâu, cô biết cậu sao? Sao cô không có ấn tượng gì?

Cố gắng kìm nén nước mắt và sự nghẹn ngào, Seulgi nhẹ nhàng buông cô ra, nhìn ánh mắt không biết làm sao của cô, cậu kiên định nói: "Bae Joohyun, em nghe cho rõ, Seul sẽ không đính hôn với YooA, cũng sẽ không kết hôn, Seul....."

Ánh mắt người phụ nữ nhìn cô, lòng cô nhiều cảm xúc đan xen, nhưng cô khó chịu vì lòng khẽ đau nhói, cô khó chịu vuốt ngực, xoay mặt không nhìn mắt cậu, cố gắng nói lớn để mình thêm can đảm.

"Chị là ai? Tôi không biết chị!"

Lời nói như sấm sét giữa trời quang đánh vào đầu Seulgi, cô đang đùa gì thế?

"Cháu thật sự không nhớ chú là ai?" Kang DongWon đứng trước mặt cô, vẻ mặt không tin.

"Thật ạ." Cô uống một ngụm nước việt quất lạnh rồi đáp.

Kang DongWon không tin lắc đầu một cái, nói nhỏ với Kang Seulgi: "Tiểu Seulgi à, có phải Tiểu Joohyun giận cháu và YooA muốn kết hôn nên cố ý không biết cháu không?"

Như vậy đã tốt, Kang Seulgi nhìn Bae Joohyun, trong lòng đau nhói, "Cháu đã hỏi bác sĩ của cô ấy rồi."

"A, vậy bác sĩ nói gì?" Kang DongWon nhìn Bae Joohyun coi ông như người xa lạ, rất buồn, người nhìn cô lớn lên từ nhỏ mà cũng không biết.

"Bác sĩ nói cô ấy chẳng may bị đụng vào đầu, cho nên mất trí nhớ một thời gian, cháu nghĩ có thể Bae Joohyun ra sau núi đi dạo đúng lúc có hoả hoạn nên cô ấy chạy trốn, kết quả không cẩn thận ngã mà ngất đi." Kang Seulgi bình tĩnh suy đoán.

"Hả, sao cháu biết?"

"Nhân viên cấp cứu nói lúc ấy cô ấy mặc đồ thể thao, hơn nữa còn té xỉu bên cạnh sông." Nói đến đây, Seulgi cắn răng, nếu như không có người phát hiện, có lẽ cô ấy đã mất máu quá nhiều mà.........

"Đáng chết!" Seulgi đột nhiên nói tục.

Cô gái nghe thấy cậu nói tục mà sợ hãi, vội vàng để nước việt quất xuống, ho nhẹ một tiếng, "À, nếu như không có chuyện gì, tôi đi trước."

Mặc dù hai người này nhìn giống người tốt, nhưng người mang tội giết người nhìn rất vô tội, hơn nữa họ luôn nói chuyện nhỏ chỉ hai người nghe, không biết nói gì, ánh mắt nhìn cô làm cô không tự nhiên.

"Chờ chút." Kang Seulgi nghe cô phải đi, vẻ mặt bất đắc dĩ, lúc trước muốn cô đi, cô không đi, bây giờ cô không để ý tới Seulgi, cậu lại căng thẳng dán chặt không thả.

"Còn chuyện gì à?" Bị cậu kéo đến đây, dọc đường đi cô sợ, rất muốn kêu cứu, nhưng thấy vẻ mặt cậu lạnh băng nên sợ không dám mở miệng, ngoan ngoãn đi theo cậu, thật may chỗ này cũng là phòng bệnh, nếu không cô đã không ở lại đây.

"Em không thể đi!" Seulgi nghiêm túc nói.

"Tại sao?" Cô không nhớ mình biết Seulgi mà, mặc dù cô cảm thấy Seulgi rất quen thuộc, nhưng lại hơi khác trong trí nhớ, trong trí nhớ......... Trong trí nhớ cái gì? Cô không nghĩ ra, cũng không muốn nghĩ, không biết vì sao, cô không muốn nghĩ.

Kang Seulgi hít sâu một hơi, ép mình bỏ qua đôi mắt trong như nước kia của cô đã không còn hình ảnh của cậu, "Vì em là vợ chưa cưới của Seul!"

"Hả?" Cô ngu ngơ, không nghe nhầm chứ, tạm thời mất trí nhớ, bây giờ lại có chồng chưa cưới, tình huống máu chó như vậy lại xảy ra với cô, cô không biết nên khóc hay nên cười.

"Chị à, chẳng lẽ bây giờ chị nói cho tôi biết, tôi là vợ chưa cưới của chị, hơn nữa chúng ta sắp kết hôn?"

Kang Seulgi nhìn cô lúc lâu, kiên định gật đầu, "Không sai!"

Cô nuốt một ngụm nước bọt, "Chị à, chị đang nói đùa sao?" Có phải ở đây có máy ghi hình không, cô nhìn chung quanh, ngoài tường cũng chỉ có tường.

"Không phải." Seulgi dừng một chút, chuẩn bị từng bước, "Tên em là Bae Joohyun, ba mẹ em đều đã mất, lớn lên trong nhà Seul, cuối tháng chúng ta sẽ kết hôn."

Thật sao? Kang DongWon im lặng theo dõi họ nói chuyện đột nhiên muốn cười to, cháu gái ông chuẩn bị ăn sạch con bé, chờ sau khi Tiểu Joohyun hồi phục trí nhớ muốn trốn khỏi ma chưởng của Seulgi cũng không được.

Tóm tắt đơn giản, nhưng giọng Seulgi nói chuyện không dịu dàng chút nào, Bae Joohyun thật sự không biết mình may mắn có người tới tìm mình, mừng vì mình không có một mình
"Chú, chi tiết hôn lễ chú làm đi, cháu sẽ ở đây với Joohyun."

Kang Seulgi quay đầu nói với Kang DongWon, vẻ mặt nghiêm túc, trang nghiêm.

Không ngờ cháu gái luôn chậm chạp lại hành động kiên quyết như vậy, Kang DongWon cười, "Được, vậy phu thê hai đứa cứ từ từ nói chuyện, đừng doạ Tiểu Joohyun sợ." Nói xong, ông không quên dặn Kang Seulgi không cần lo lắng.

"Cháu biết rồi, chú."

"Ừ, Tiểu Joohyun này, chú đi trước." Kang DongWon mỉm cười rồi rời đi, chuẩn bị hôn lễ cho cháu mình, lại nói cuối tháng chỉ còn mười lăm ngày, không biết có kịp không đây?

"Chú đừng đi." Bae Joohyun lập tức nhận ra lúc này trong phòng bệnh chỉ còn hai người họ, cô cảm thấy bất an, "Tôi...... Tôi cũng phải đi."

Nghe thấy cô muốn đi, trong lòng Kang Seulgi rất tức giận, nhưng cậu vẫn nhịn, nhẹ nhàng gọi: "Joohyun."

Giọng nói cậu rất kỳ quái, cô nhớ giọng cậu....... Ah, cô nhớ giọng nói của cậu? Kỳ lạ, rõ ràng cô không biết cậu là ai mà.

"Joohyun, bây giờ em không nhớ cũng không sao, nhưng chúng ta nhất định phải kết hôn." Kang Seulgi nhìn vẻ mặt cô mờ mịt, lòng đau như dao cắt.

Seulgi biết, bây giờ là một cơ hội, là cơ hội mới cho cậu, có lẽ hơi hèn hạ, nhưng lần này cậu muốn dùng tất cả tình yêu của mình để yêu cô, nói gì cũng không để cô chịu bất cứ uất ức nào, bất cứ đau khổ nào.

Seulgi biết cô yêu cậu, cho dù mất trí nhớ, chỉ cần cậu kiên nhẫn chờ đợi, nhất định cô sẽ từ từ nhớ ra tất cả.

"Tại sao?" Bây giờ cậu chỉ là một người xa lạ đối với cô, cô không biết cậu đang cố chấp điều gì, hơn nữa còn muốn cô lấy cậu? Làm sao cô biết cậu có đang gạt người hay không, có lẽ cậu chỉ là một kẻ lừa cưới.

"Vì hôn nhân của chúng ta đã được quyết định từ lâu rồi, chỉ là quyết định tháng này sẽ kết hôn, thiệp mời đã phát hết rồi."

"Còn bao lâu?"

Kang Seulgi im lặng không nói.

"Chị à, chị chắc chắn tôi là người chị tìm?" Cô không có ấn tượng với bất cứ ai.

"Lúc em tới nhà Seul chuyện này đã được quyết định, vì........ em là cô dâu nuôi từ bé của Seul!"

Nhàm chán lật cuốn album trong tay, cô không có hứng thú lắm, hình là thật, trong ảnh là cô gái từ bé đến khi là thiếu nữ, rồi đến bây giờ, đều là ảnh cô, nhưng cô cảm thấy rất kỳ lạ, nếu họ cùng nhau lớn lên, tại sao chỉ có ảnh chụp của cô?

Nhìn người phụ nữ đã kéo cô đến tập đoàn Kang Thị từ sớm, cô hỏi nghi ngờ trong lòng: "Này, chị à, ừm, không, Seul."

Người phụ nữ này cố ý muốn cô gọi như vậy, náo loạn với cô rất lâu, "Tại sao bên trong chỉ có ảnh chụp của em, chúng ta không chụp chung sao?"

Cô chỉ đơn giản nghi ngờ thôi, tay Seulgi cầm bút hơi run, chớp mắt một cái, che lại tâm tình của Seulgi, "Trận hoả hoạn đã đốt một ít, hiện tại chỉ còn những thứ này." Lại trùng hợp như vậy, hình họ chụp chung cũng mất, giống như chứng tỏ họ không có tương lai.

Chỉ còn lại bức ảnh trước khi Seulgi ra nước ngoài, hình được cậu để trong ví nên không sao, nhưng đó là bí mật nhỏ của cậu, cậu hẹp hòi đến nỗi ngay cả cô cũng không cho nhìn, nếu cô nhìn thấy, có lẽ quan hệ giữa họ càng có sức thuyết phục hơn.

"À." Bae Joohyun gật đầu, không hỏi nữa, tiếp tục xem ảnh, thật ra cô không phải không tin cậu, nhưng không hề có cảm giác gì, còn nói con dâu nuôi từ bé gì chứ? Thời đại này vẫn còn người tin mấy thứ đó sao?

Nhưng hiện tại cô chỉ có thể tin họ, vì cô không biết gì cả, mà Seulgi là người đầu tiên đưa tay ra giúp cô, cô chỉ có thể lựa chọn tin tưởng cậu.

Hơn nữa Seulgi cũng không phải người xấu, lúc theo cậu tới công ty, cô bị doạ sợ, thì ra cậu là người nối nghiệp công ty Kang Thị, mặc dù cô không biết công ty Kang Thị, nhưng cả hai mươi tám tầng đều là nhà cậu, cô cũng biết cậu là người có tiền, có lẽ chính là kiểu người nhiều tiền nhưng đừng nhìn vẻ ngoài.

Phong cách Seulgi nho nhã, làm người ta không nghĩ cậu là một thương nhân, nói là thành phần trí thức, cô còn tin, nhìn cậu chăm chú xem tài liệu, gương mặt nghiêm túc, cô lại cảm thấy cậu đúng là có khí thế.

Nói tóm lại, cậu có rất nhiều tiền, dáng dấp cũng đẹp, cho nên, đừng bảo là cô, nói không chừng người khác còn tưởng cô giả vờ mất trí nhớ, dính lấy cậu!

Cho nên quan hệ giữa họ chỉ dựa vào vài chuyện Seulgi nói, cô được nhà họ Kang nhận nuôi, từ bé đã là cô dâu nuôi từ bé của cậu hơn nữa còn rất thích cậu, ước mong làm cô dâu của cậu cả đời.... Những chuyện này đều do Kang Seulgi nói cho cô biết.

Cô không biết Seulgi nói thật hay nói dối, bây giờ chính cô cũng không biết cảm giác của mình, nhưng có thể khẳng định cậu tuyệt đối không lừa cô, vì đường đường là người thừa kế tập đoàn Kang Thị, còn cần dùng thủ đoạn lừa gạt một cô gái sao? Hơn nữa cô cũng đã xem một số tạp chí thương mại giới thiệu về cậu, cho nên càng chắc chắn họ không phải người xấu!

"Đang nghĩ gì vậy?" Phòng làm việc to như vậy, giọng nói trong trẻo lạnh lùng của Seulgi vang lên.

"Ừm, không có gì." Cô suy nghĩ một chút lại hỏi: "Lúc trước giọng Seul cũng như vậy sao?"

Seulgi nhíu mày, hỏi ngược lại: "Em đang nghĩ gì?"

"Không có, không có gì, chẳng qua cảm thấy giọng nói Seul không phải như vậy."

"Vậy như thế nào?" Mắt Seulgi sáng như đuốc nhìn chằm chằm cô.

"Em........ Em cũng không biết, chỉ cảm thấy rất kỳ lạ." Cô ngoan ngoãn nói.

Im lặng một lát, Seulgi nói thẳng: "Hôm đó xảy ra hoả hoạn, Seul lo lắng cho em vẫn ở bên trong nên chạy vào làm dây thanh quản bị thương." Seulgi thấy cô rất kinh ngạc, tiếp tục nói: "Có lẽ giọng Seul rất khó khôi phục."

Bae Joohyun nghe cậu nói, khiếp sợ, cô không thể nhớ giọng Seulgi như thế nào, vốn chỉ nghĩ giọng Seulgi không phải thế, bây giờ biến thành vậy vì cô!

Cho nên cô không thể lấy chồng, nhất định phải lấy thân báo đáp rồi!

"Vậy..... Này, Seulgi đừng quá để ý, thật ra giọng Seulgi bây giờ rất dễ nghe, khàn khàn rất có sức hút." Bae Joohyun không biết nói gì hơn, chỉ có thể an ủi Seulgi. Cô đang an ủi cậu? Kang Seulgi im lặng giật giật khoé miệng. Seulgi là một người không quan tâm đến phụ nữ để ý bề ngoài, giọng nói, hình thể của cậu, cậu chỉ để ý trong thời gian ngắn cô có thể thân với cậu hơn, rồi sau đó chấp nhận cậu, thích cậu, yêu cậu không........

"Cám ơn." Trong giọng Seulgi đầy ý cười.

"Ừm, không có gì." Cậu cho cô ở, cho cô ăn, còn cưới cô, chăm sóc cô cả đời, cô cảm thấy người phụ nữ này rất si tình, đối với người yêu đang mất trí nhớ mà vẫn dốc lòng, vẫn kiên nhẫn, làm cô cảm thấy chột dạ, vì trong khoảng thời gian này cô không nhớ ra chuyện gì, chỉ cảm thấy nhà họ Kang rất ấm áp, rất quen thuộc.

"Joohyun........." Không biết từ lúc nào Kang Seulgi đã đi tới cạnh cô.

"Hả?" Bae Joohyun ngẩng đầu nhìn Seulgi, trong mắt đầy sự nghi ngờ.

Mắt Kang Seulgi như sao nhìn cô chăm chú, ngón tay nhẹ nhàng vuốt môi cô, "Không nên miễn cưỡng mình nhớ ra chuyện gì, em chỉ cần tin Seul là tốt rồi."

"Được." Bae Joohyun không tự chủ gật đầu, mắt Seulgi như con sông sâu thẳm, như ngôi sao sáng bắt được tinh thần của cô, thuận theo dâng lên sự chân thành của mình, như trung thần chịu khuất phục Seulgi.

"Cô bé ngoan." Kang Seulgi khen cô, ngón tay ở môi cô miết mạnh hơn, thấy cô thẹn thùng cúi đầu, hai má đỏ hồng, đôi mắt trong suốt.

"Trước kia em rất chủ động........."

"Chủ động cái gì?" Cô mơ hồ hỏi, nói chuyện cẩn thận, không để mình cắn vào tay Seulgi.

"Em luôn chủ động ôm Seul, hôn Seul........" Seulgi có ý xấu nói cho cô biết chuyện không giống trong trí nhớ cô, rõ ràng Seulgi không chịu nổi muốn hôn cô, lại nói cô chủ động quyến rũ cậu.

"Em....... Em........" Cô không tin trợn to hai mắt, dù thế nào cũng không nghĩ rằng trước kia mình chủ động như thế.

"Suỵt." Không để cô hoảng hốt, nếu không sự hoà thuận cậu vất vả tạo dựng sẽ mất, Seulgi quân tử hỏi: "Seul có thể hôn em không?"

Cô có thể nói không sao? Cô nghĩ vậy nhưng trong lòng có thể khiển trách, cô không trả lời, Seulgi cũng không bắt cô trả lời ngay, nhưng thấy ánh mắt Seulgi nhìn cô ngày càng nóng bỏng, ngón tay đặt trên môi cô nóng đến doạ người.

"Em...... Công việc của Seul...." Cô do dự, sự bình tĩnh bị Seulgi nhiễu loạn.

"Chỉ là một nụ hôn thôi, không tốn nhiều thời gian đâu." Kang Seulgi ác ý hấp dẫn cô.

"Vậy......." Cô đứng ngồi không yên, cái mông trên ghế sofa uốn qua uốn lại, cuốn album đặt trên gối đã sớm bị người ta đặt qua một bên, bây giờ hôn một cái cũng không sao chứ?

"Có thể không, Joohyun?" Giọng Seulgi rất thấp, tựa như hợp âm kéo đàn vi-ô-lông đùa bỡn vậy.

Cô định không nói, chỉ nhắm hai mắt lại, Kang Seulgi suýt bị bộ dạng mắc cỡ ngại ngùng của cô chọc cười, mất trí nhớ nên hình như cô dễ xấu hổ hơn, đáng yêu hơn trước kia.

Ánh mắt Seulgi dịu dàng, đặt môi lên mặt cô, một cảm giác ngọt ngào từ chỗ bọn họ tiếp hợp tản ra, cậu thừa dịp cô khẽ há miệng, đầu lưỡi cậu chóng chui vào miệng cô, nhẹ nhàng lướt qua trong miệng cô, trêu chọc cái lưỡi cô.

Tay Bae Joohyun đặt nhẹ trước ngực cậu, như kháng cự, tay Kang Seulgi đặt ở hông cô, kéo cô ngồi lên đùi, cầm tay cô đặt lên cổ

Cậu, khiến cô nhu thuận ngồi trong lòng cậu.

Nụ hôn của Seulgi rất dịu dàng, tuyệt không mãnh liệt, làm cô cam tâm tình nguyên ngồi trên người cậu, vịn lấy cậu, còn chủ động lè lưỡi, cổ vũ cậu.

Nhưng Seulgi rất tham lam, bàn tay vẫn chưa thoả mãn nên dao động ở hông cô, còn nhiều lần không cẩn thận chạm vào ngực cô, không biết vô tình hay cố ý đụng vào, cô biết nhưng vẫn ngoan ngoãn không phản kháng, giống như con thỏ nhỏ nghe lời.

"A! Thật xin lỗi." Một tiếng thét kinh hãi làm hai người tỉnh lại.
Bae Joohyun quay lại, trời ạ! Là chị Park, thư ký của Kang Seulgi!

Mặc dù cô ấy lập tức ra ngoài, còn tốt bụng đóng cửa giùm họ nhưng đều bị thấy hết.......... Bae Joohyun oán trách trợn mắt nhìn Kang Seulgi.

Còn nói chỉ hôn một cái, Seulgi không chỉ hôn, còn muốn sờ khắp người cô, khốn kiếp!

-------------------------------------------
Không trễ hẹn với mọi người đâu nhe :v ui trời dừng ngay khúc hấp dẫn. Chương này dài thật đấy :3 nếu có thể mai mình sẽ ráng đăng chương tiếp theo còn nếu không kịp thì ngày mốt nhe. Cảm ơn mọi người <3

Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me