Cover Trieu Duyen Vo Yeu Bao Boi Cua Nguyen Tong
Tập Đoàn Lệ Hằng hôm nay, ngoài ý muốn lại có sự xuất hiện của một người đàn ông lạ mặt. Cô thư ký gõ cửa, khi bên trong có tiếng trả lời mới nhỏ nhẹ mở cửa đi vào, khẽ cuối người cô gái nói :- Thưa Boss, bên ngoài có chủ tịch của tập đoàn Phạm Gia muốn gặp ạ.Lệ Hằng khẽ nhíu mày, nếu là lẽ thường cô sẽ không bận tâm mà nói "không gặp ", nhưng này là người có liên quan đến kẻ thù của cô vì vậy sau vài giây suy nghĩ cô mới nhàn nhạt mở miệng nói :- Bảo ông ta chờ 1 tiếng, nếu không chờ được có thể về. Cô thư ký gật đầu nhận lệnh, đi ra nhưng trong đầu lại có rất nhiều câu hỏi, rõ ràng là Boss không có bận việc gì hết mà, sao lại bắt người kia chờ 1 tiếng mới gặp nhỉ? Nhưng cho dù có thắc mắc đến đâu cô cũng không dám hỏi, đùa à? Công việc của tập đoàn LH này phúc lợi tốt như vậy, khó khăn lắm cô mới có cơ hội vào làm, cô làm sao dám để cho cái miệng hại cái thân được chứ? Bước đến trước mặt người đàn ông trung niên và bên cạnh có một cô gái xinh đẹp, cô thư ký mỉm cười chuyên nghiệp nói :- Xin lỗi thưa ngài, hiện tại Tổng Giám Đốc của tôi đang bận, ngài có thể vui lòng đợi trong 1 tiếng được không? Còn nếu như ngài có chuyện bận thì thỉnh về trước lần sau lại đến ạ. Khuôn mặt Phạm Tất Thịnh khẽ sầm xuống nhưng cũng rất nhanh lấy lại phong độ, cười với cô thư ký nói :- Không sao....không sao... tôi đợi được mà, Tổng giám đốc Lệ là người đứng đầu cả một tập đoàn to lớn tất nhiên là phải bận rộn rồi, cái này tôi có thể hiểu... Cô thư ký ánh mắt sắc bén làm sao có thể không nhận ra sự không vui trong mắt ông ta, nhưng nếu ông ta đã nói vậy cô cũng vạch trần ra làm gì, mỉm cười cô nói :- Vậy xin mời ngài và tiểu thư đây sang phòng chờ ngồi.Cô thư ký cúi người làm phong thái mời khách, sau khi mang trà vào mời hai người cô theo đúng bổn phận về bàn làm việc của mình, tiếp tục làm những việc còn dang dở.Bên trong phòng chờ, Phạm Ánh Nguyệt khuôn mặt méo mó vì bực tức nhìn rất đáng sợ. Cả tháng nay Hồ Vĩnh Khoa dường như đang trốn tránh cô ta, nhắn tin không trả lời, điện thoại thì không nghe mà nếu có nghe thì anh ta chỉ trả lời qua loa cho có lệ rồi cúp máy, ngay cả cô ta có ám chỉ muốn gần gũi thì anh ta cũng viện lý do là mệt mỏi trong người hay là bận việc này nọ. Nhưng cô ta biết chắc rằng anh ta không bận gì cả chỉ vì anh ta không muốn gặp cô ta mà thôi. Nghĩ đến đây cô ta lại bực mình quay sang ba mình nhăn nhó :- Ba... việc gì chúng ta phải đến đây để cho bọn họ khi dễ chứ, ba nhìn xem với uy danh của tập đoàn chúng ta bây giờ có thua gì những tập đoàn khác đâu? vậy mà họ lại để cho mình chờ đợi như vậy? Đúng là khinh người quá đáng mà. - Con im đi... nếu để cho Lệ Tổng biết thì cho dù 100 cái tập đoàn Phạm Gia này cũng phá sản đó... - Hứ... con không tin... ba mở miệng cứ Lệ tổng này .... Lệ tổng nọ.... ai biết người đó có bộ dạng gì, không chừng là một lão già bụng phệ hói đầu.... đến lúc đó thì không biết con có nhìn mặt ông ta nổi không nữa....- Con....Phạm Tất Thịnh cũng không biết phải nói gì nữa, nếu lỡ như tổng giám đốc của tập đoàn LH này đúng như lời mà con gái ông ta nói, là một người bụng phệ hói đầu thì đến lúc đó ông ta cũng không biết làm gì nữa. Hôm nay ông ta mang theo Phạm Ánh Nguyệt đến đây chủ yếu muốn dùng con gái để câu dẫn Lệ Hằng, tuy rằng con gái ông ta đã có vị hôn phu là Hồ Vĩnh Khoa rồi, nhưng với thực lực của tập đoàn Hồ Gia bây giờ không đủ để giúp cho Tập Đoàn Phạm Gia ông ta có thể xưng hùm xưng bá được. Duy chỉ có Tứ Trụ mới có thể giúp ông ta giữ vững vị thế, vì vậy ông ta mới bạo gan mà mang con gái mình đến đây. Cố gắng gạt bỏ mọi suy nghĩ đó, ông ta nói với con mình :- Đến lúc đó rồi tính, giờ thì con ngồi im cho ta...Ánh Nguyệt bực dọc nhưng cũng thôi không nói nữa, cô ta ngồi bấm điện thoại nhắn tin cho Hồ Vĩnh Khoa.Nhìn vào màn hình camera ghi lại, sau khi nghe đoạn đối thoại của cha con nhà họ Phạm, Người con gái khẽ ngửa người ra sau ghế, nở nụ cười âm hiểm, tốt lắm... thiên đường có lối mà bọn họ không đi, địa ngục không cửa mà họ cứ muốn vào, vậy thì cô sẽ phải dùng luật của địa ngục mà đối xử với họ vậy. Nhấc điện thoại cô gọi qua phòng Marketing, nói gì đó người bên kia chỉ trả lời "Vâng, tôi biết rồi Boss. "Ngón trỏ tay phải gõ từng nhịp lên bàn, Lệ Hằng khẽ nhếch mép chờ xem kịch vui.Bên kia phòng chờ, khi cánh cửa được mở ra, Phạm Tất Thịnh khẩn trương kéo con gái mình đứng lên, Phạm Ánh Nguyệt dù chán ghét nhưng vẫn đứng lên, nhưng khi nhìn thấy mặt của người vừa bước vào phòng khuôn mặt cô ta thể hiện sự bất ngờ rồi sau đó là khỉnh bỉ, hóa ra dự đoán của cô ta là đúng, tổng giám đốc của tập đoàn LH này thật sự có bề ngoài rất bình thường thậm chí phải nói là xấu xí, vừa lùn vừa bụng phệ vừa hói đầu nữa chứ. Chắc có lẽ đây cũng chính là lý do mà có ít người biết mặt ông ta.Người đàn ông bước vào đưa tay cười nói :- Để chủ tịch Phạm đợi lâu, tại công ty tôi có nhiều việc quá. Khuôn mặt Phạm Tất Thịnh hơi mất tự nhiên, ông ta giả vờ cười giả lả nói :- Không lâu... không lâu... đợi thêm nữa, tôi cũng đợi được.Người đàn ông thu tay về, nụ cười vẫn nở trên môi, nhưng ánh mắt chợt lạnh xuống, hai cha con nhà này đúng là không biết che giấu cảm xúc gì hết. Ông nói :- Chẳng hay hôm nay chủ tịch Phạm đến đây có chuyện gì không?.....Hai người đàn ông cùng nhau nói chuyện, còn Phạm Ánh Nguyệt chỉ ngồi ngắm móng tay, ngay cả nhìn cũng không nhìn, thái độ khinh bỉ ra mặt.... Nhìn vào chiếc đồng hồ trên tay, thấy thời gian đã qua hơn một giờ, lúc này Lệ Hằng mới từ từ đứng lên, thân hình cao lớn của cô sải từng bước đi ra khỏi phòng làm việc của mình.Nghe tiếng mở cửa cả ba người trong phòng chờ mới đưa mắt nhìn ra phía cửa, chỉ thấy một người con gái đẹp gái đến ngạt thở, vầng trán cao thâm thuý, ánh mắt sâu thẳm, chiếc mũi cao kiêu ngạo cộng với bạc môi khiêu gợi hơi nhếch lên, sự kết hợp này tạo nên một khuôn mặt vừa mang theo vẻ đẹp của thiên thần vừa có chút gì đó của ác ma, khiến cho người khác muốn đến gần mà cũng muốn tránh xa ra. Ánh mắt Ánh Nguyệt bỗng sáng quắc lên, đây là lần đầu tiên cô ta gặp được một người con gái đẹp như vậy, nếu so với Hồ Vĩnh Khoa chỉ có hơn chứ không kém. Phạm Tất Thịnh nhìn người con gái với ánh mắt tò mò, tại sao cô ta lại ngang nhiên bước vào đây? Người đàn ông bụng phệ vừa nhìn thấy người bước vào là ai thì vội đứng lên đi đến trước mặt người đó cúi người nói :- Boss, cô đã tới.Nghe thấy người đàn ông gọi người vừa mới vào là Boss, lúc này hai cha con Phạm Tất Thịnh mới giật mình. Giọng ông ta run run hỏi :- Chuyện... chuyện này là sao? Ông... ông không phải là Lệ tổng à?Người đàn ông khuôn mặt bình tĩnh nhìn Phạm Tất Thịnh nói :-Từ đầu tới cuối tôi chưa từng nói mình là Lệ Tổng.
Rồi ông quay sang Lệ Hằng nói :- Đây mới là Boss của tôi, Tổng giám đốc Lệ Hằng. Thoáng chốc khuôn mặt hai cha con Phạm Tất Thịnh trắng bệch, nhất là Phạm Ánh Nguyệt, hai tay cô ta vặn vẹo nhìn Lệ Hằng nhưng không biết phải nói gì.Lệ Hằng gật đầu nhàn nhạt nói :- Được rồi, ông có thể ra ngoài.- Vâng.Khi người đàn ông đã đi rồi, lúc này Lệ Hằng đã yên vị ngồi trên ghế salon hai chân bắt chéo, bộ dạng tùy ý, tuy rằng như vậy nhưng nhìn vẫn rất cuốn hút. Ánh mắt Phạm Ánh Nguyệt càng thêm mê luyến, cô ta e thẹn ngồi xuống bên cạnh ba mình ra vẻ một cô gái hiền lành nhu nhược.
Phạm Tất Thịnh hai tay tuông cả mồ hôi, trước khí thế áp bức của người con gái này, ông ta quả thật có hơi sợ. Giọng nói không mang theo một chút độ ấm nào của Lệ Hằng vang lên :- Ông muốn gặp tôi có chuyện gì ?Hai tay Phạm Tất Thịnh chà sát vào nhau, giọng ông ta khẩn trương nói :- À.. chuyện này... Hôm nay tôi đến đây chỉ muốn hợp tác với Tập Đoàn LH, không biết Lệ tổng có thể dành một chút thời gian để chúng ta bàn công việc được không?- Hợp tác?Lệ Hằng lơ đễnh nhìn sang ông ta, đúng lúc gặp ngay ánh mắt đắm đuối của Ánh Nguyệt nhìn mình, cô khẽ nhếch mép khinh bỉ, nhưng cô ta lại khác, cô ta lại cho rằng Lệ Hằng đã bị sắc đẹp của cô ta mê hoặc nên mới cười như vậy, trái tim cô ta càng đập mãnh liệt hơn. - Đúng vậy, Lệ tổng...ngài có thể cho chúng tôi một cơ hội không?Phạm Tất Thịnh nghe Lệ Hằng hỏi, ông ta không bỏ qua cơ hội liền mở miệng nói, giọng điệu pha theo chút khẩn cầu. Khuôn mặt cô hiện lên nét lưỡng lự, đúng lúc này một bàn tay trắng nõn khẽ kéo áo cô, giọng của người con gái thỏ thẻ vang lên, mang theo chút nũng nịu:- Lệ Tổng...? Nhìn theo cánh tay, Lệ Hằng đưa mắt nhìn người con gái đang đứng trước mặt mình, tròng mắt hiện lên sự nguy hiểm, nhưng cũng nhanh chóng biến mất. Cô khẽ cười nhạt nói :- Chuyện này tôi sẽ suy nghĩ. Chỉ chờ có câu đó, khuôn mặt Phạm Tất Thịnh phút chốc sáng lên, ông ta biết mà, anh hùng thì làm gì có thể qua ải mỹ nhân, huống hồ chi con gái ông ta lại xinh đẹp như thế. Chỉ cần câu nói này của Lệ Hằng thì 90% ông ta sẽ có cơ hội hợp tác với Tập Đoàn LH rồi.Sau khi cho người tiễn hai cha con Phạm Tất Thịnh về, việc đầu tiên Lệ Hằng làm là đi đến phòng nghỉ của mình thay một bộ vest khác, bộ lúc nãy đã bị người khác chạm vào rồi cô không thích, mà người đó lại là con gái của kẻ thù của cô nữa, vì vậy lại càng nhanh phải bỏ đi. Nhớ đến khuôn mặt luyến tiếc không muốn về của Phạm Ánh Nguyệt cô lại nhếch mép cười lạnh, cô ta nghĩ ánh mắt của cô kém như vậy sao?Tất cả chỉ mới bắt đầu....
Rồi ông quay sang Lệ Hằng nói :- Đây mới là Boss của tôi, Tổng giám đốc Lệ Hằng. Thoáng chốc khuôn mặt hai cha con Phạm Tất Thịnh trắng bệch, nhất là Phạm Ánh Nguyệt, hai tay cô ta vặn vẹo nhìn Lệ Hằng nhưng không biết phải nói gì.Lệ Hằng gật đầu nhàn nhạt nói :- Được rồi, ông có thể ra ngoài.- Vâng.Khi người đàn ông đã đi rồi, lúc này Lệ Hằng đã yên vị ngồi trên ghế salon hai chân bắt chéo, bộ dạng tùy ý, tuy rằng như vậy nhưng nhìn vẫn rất cuốn hút. Ánh mắt Phạm Ánh Nguyệt càng thêm mê luyến, cô ta e thẹn ngồi xuống bên cạnh ba mình ra vẻ một cô gái hiền lành nhu nhược.
Phạm Tất Thịnh hai tay tuông cả mồ hôi, trước khí thế áp bức của người con gái này, ông ta quả thật có hơi sợ. Giọng nói không mang theo một chút độ ấm nào của Lệ Hằng vang lên :- Ông muốn gặp tôi có chuyện gì ?Hai tay Phạm Tất Thịnh chà sát vào nhau, giọng ông ta khẩn trương nói :- À.. chuyện này... Hôm nay tôi đến đây chỉ muốn hợp tác với Tập Đoàn LH, không biết Lệ tổng có thể dành một chút thời gian để chúng ta bàn công việc được không?- Hợp tác?Lệ Hằng lơ đễnh nhìn sang ông ta, đúng lúc gặp ngay ánh mắt đắm đuối của Ánh Nguyệt nhìn mình, cô khẽ nhếch mép khinh bỉ, nhưng cô ta lại khác, cô ta lại cho rằng Lệ Hằng đã bị sắc đẹp của cô ta mê hoặc nên mới cười như vậy, trái tim cô ta càng đập mãnh liệt hơn. - Đúng vậy, Lệ tổng...ngài có thể cho chúng tôi một cơ hội không?Phạm Tất Thịnh nghe Lệ Hằng hỏi, ông ta không bỏ qua cơ hội liền mở miệng nói, giọng điệu pha theo chút khẩn cầu. Khuôn mặt cô hiện lên nét lưỡng lự, đúng lúc này một bàn tay trắng nõn khẽ kéo áo cô, giọng của người con gái thỏ thẻ vang lên, mang theo chút nũng nịu:- Lệ Tổng...? Nhìn theo cánh tay, Lệ Hằng đưa mắt nhìn người con gái đang đứng trước mặt mình, tròng mắt hiện lên sự nguy hiểm, nhưng cũng nhanh chóng biến mất. Cô khẽ cười nhạt nói :- Chuyện này tôi sẽ suy nghĩ. Chỉ chờ có câu đó, khuôn mặt Phạm Tất Thịnh phút chốc sáng lên, ông ta biết mà, anh hùng thì làm gì có thể qua ải mỹ nhân, huống hồ chi con gái ông ta lại xinh đẹp như thế. Chỉ cần câu nói này của Lệ Hằng thì 90% ông ta sẽ có cơ hội hợp tác với Tập Đoàn LH rồi.Sau khi cho người tiễn hai cha con Phạm Tất Thịnh về, việc đầu tiên Lệ Hằng làm là đi đến phòng nghỉ của mình thay một bộ vest khác, bộ lúc nãy đã bị người khác chạm vào rồi cô không thích, mà người đó lại là con gái của kẻ thù của cô nữa, vì vậy lại càng nhanh phải bỏ đi. Nhớ đến khuôn mặt luyến tiếc không muốn về của Phạm Ánh Nguyệt cô lại nhếch mép cười lạnh, cô ta nghĩ ánh mắt của cô kém như vậy sao?Tất cả chỉ mới bắt đầu....
Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me