Crush On You Jungkook X Iu
Tiếng nhí nhố ồn ào của bọn trẻ con đang nô đùa trước sân làm cả viện mồ côi náo nhiệt hẳn lên. Đám thì chơi cút bắt, đứa thì nhảy dây, đá cầu, đứa thì trốn tìm. Bọn trẻ chạy tới chạy lui không biết mệt làm cho mấy cô trông trẻ loay hoay rối hết cả lên. Trái ngược với khung cảnh "hoang dã" phía trước, phía sau viện là dãy nhà bếp im lặng như tờ. Với khói bốc lên nghi ngút thơm đến nức mũi. Jieun mơ màng nhìn lên bầu trời rộng lớn ngoài sân, bị mùi thơm làm cho tâm trí nhanh chóng quay về. Cô quay sang nhìn bóng lưng mẹ, vừa buồn vừa thương. Người mẹ yêu quý của cô, chưa bao giờ biết đến hai từ "nghỉ ngơi". Vừa phải lo cho cô ăn học, vừa phải chạy đôn chạy đáo tìm từ thiện để giúp trại trẻ mồ côi này. Jieun lén lút ôm chầm lấy mẹ từ phía sau, rút vào hõm vai mẹ như con mèo nhỏ muốn cưng chiều. "Mùi thơm quá. Mẹ nấu ăn lúc nào cũng tuyệt!""Sao đây? Cô lại muốn xin xỏ mẹ gì à?" Mẹ cô giật mình, dừng tay một chút rồi lại cười hiền, tiếp tục xào rau."Con đâu phải là đứa như thế." Jieun bĩu môi rồi chộp lấy cái muỗng xào trên tay mẹ, "Để con giúp mẹ nhé.""Thôi nhiêu đây mẹ làm được. Con lo cho cái vựa bánh của con kìa, sắp cháy hết rồi, bỏ thì phí, không cho ai được.""Ơ kìa, con gái cũng không thua mẹ đâu nhé, bánh của con làm có thể đem ra tiệm bán luôn đó." "Có hai mẹ con ở đây không khí thay đổi hẳn luôn. Nhất là con đó Jieun, mấy đứa nhóc trông con mòn mỏi, phải ghé thăm thường xuyên nha." Cô giáo khác đang nêm canh cũng quay sang cười hì hì. Jieun làm vẻ mặt mờ ám rồi tươi cười với các cô."Thôi, con biết cô nhớ con mà, cứ lấy cớ bọn trẻ miết hà. Con biết rồi, con sẽ ghé thăm mấy cô chú thường xuyên, à ý con là bọn trẻ." "Con bé này!""Nó nói đúng rồi bà con cãi, haha." Một ông chú đang cắt cỏ ngoài vườn cũng quay vào nói làm cả khu bếp rộn hẳn lên.-----"Chị Jieun~" Vừa sắp xếp mấy khay bánh trên bàn xong thì đâu đó vang lên giọng nói gọi tên cô. Jieun đảo mắt nhìn khắp nơi thì thấy cái đầu ai đó đang lấp ló ngoài cửa."A ha, quá hay cho con bé này, mày đợi chị mày tự làm xong hết rồi mới tới giúp à?""Hì hì." Cô gái ngoài cửa cười hì hì lấy lòng Jieun, chạy tới ôm chầm lấy cánh tay cô. Mặc dù nhỏ hơn cô một tuổi, thế nhưng cô gái ấy lại cao hơn cô một cái đầu. Ai mà lạ, nhìn vào cứ nghĩ Jieun sẽ là cô em gái nhỏ nhắn cho xem."Do em quên mất hôm nay làm lễ sớm chứ bộ, em có muốn đâu. Cơ mà chị làm xong hết rồi thì em cảm ơn, đỡ phải mệt, haha.""Trời ơi, cái con nhóc này!" Nghe vậy, Jieun trừng mắt giơ nắm đấm lên nhìn."Thôi mà~" Cô gái ấy nhắn nhó hạ cánh tay của cô xuống, đoạn lấy điện thoại ra. "Lâu rồi tụi mình mới gặp nhau, tự sướng vài tấm đi chị.""Cô đấy nhé, suốt ngày cứ thấy đăng hình lên mạng, không tự sướng thì cũng là đồ ăn rồi phong cảnh hữu tình. Rốt cuộc cô có dành thời gian học không đấy?""Chị thôi đi, đừng quản em như mẹ chứ, nói miết à. Thứ hạng trong lớp lẫn trong trường của em không đổi, chị cứ yên tâm, Suji này chưa bao giờ xem nhẹ việc học hết.""Vậy mới xứng là em gái tui chớ." "Chụp nào. Một, hai.. chị làm kiểu quái gì thế, lại. Một, hai.. đừng có lườm em chứ, chả xinh chút nào. Lần cuối nha, một, hai...xong!"Suji mở tấm hình ra xem, đỏ mặt tấm tắc khen. "Ôi hai chị em ai mà xinh xẻo thế này? Em mà đăng lên kiểu gì cũng có trai vào thả thính, hehe.""Em có bạn trai chưa?" Jieun chợt lên tiếng hỏi vu vơ, giọng nói xen lẫn chút tò mò và mong đợi. Mà không đúng, cô đang mong đợi từ con bé này cái gì cơ chứ?"Ừm. Chị tưởng em sẽ như chị suốt ngày cứ học học học mãi sao? Chán chết!""Này!""Sao? Muốn yêu đương rồi chứ gì?" Suji vội lướt qua vẻ mặt nhăn nhó của Jieun, phì cười. "Chị ơi là chị, muốn nhờ em giúp thì cứ nói thẳng đi, nhăn nhó gì chứ.""Ờ thì.. chị hỏi giúp người bạn thôi mà.""Bạn? Là ai thế? Chị Jiyeon hay chị Eunji đây?""Là bạn mới quen, á em hỏi nhiều quá!"-----"Ồ, vậy là chị.. à không, bạn của chị muốn theo đuổi crush à?"Gật đầu."Đã nhắn tin thăm dò nhưng vẫn không có biểu hiện gì?"Gật đầu."Gặp mặt nhau chưa? Ý em là sau chuyện tin nhắn đó?"Lắc đầu. "Vẫn chưa.""Hmm... Người ta có nói cho phép chị theo đuổi hả?"Gật đầu. "Ừm." Ngay lập tức liền lắc đầu. "Không phải chị, là bạn chị."Suji bật cười. "Rồi rồi, là bạn chị." Lừa ai chứ lừa được cô à? Jieun ơi chị còn non lắm."Chị.. à không, người bạn đó của chị bất lực rồi. Em có cách gì không?""Cách thì nhiều vô kể, nhưng phải áp dụng đúng đối tượng đã. Chị yên tâm, bạn chị tìm đúng thánh nhân rồi đó, haha.""Rớt xuống đi em, bay cao quá bay luôn giờ. Chị vẫn chưa tin lắm, phải thành công thì chị mới công nhận.""Ầy... vậy chị thử cách này xem..."-----Tiếng nhạc du dương lãng mạn trong nhà hàng không ngừng vang lên. Trên chiếc bàn dành cho hai người có nến, rượu vang đỏ cùng với hai phần bò bít-tết thơm phức. Thế nhưng hai con người ngồi đối diện nhau lại không biết tận hưởng không khí đó. Cô gái nhìn chàng trai với ánh mắt không thể nào tin được."Cậu đang nói đùa hay nói chơi vậy?""Đùa hay chơi thì cũng như nhau thôi, nhung tớ đang nói thật."Cô gái vẫn chưa hết ngạc nhiên, mắt vẫn trợn to và mồm vẫn mở."Lần đầu tiên tớ thấy vẻ mặt xấu xí của cậu đó Jiyeon. Bộ chuyện này lạ lắm sao? Có tình cảm với bạn thân là chuyện bình thường mà.""Ya!" Jiyeon uống một ngụm nước lọc, đoạn nói tiếp. "Quan trọng là nó có thứ tình cảm như thế với cậu không kìa?""Do tớ muốn biết nên mới nhờ cậu. Giúp tớ đi mà, tớ đơn phương cậu ấy 4 năm rồi.""Vậy đây là lý do cậu đãi tớ ăn ở cái nhà hàng sang trọng này hả Mino? Tiền mua chuộc có vẻ lớn quá rồi đó.""Tớ phung phí cũng vì cậu ấy thôi, giúp tớ đi nhé.""Được rồi, vì tấm lòng thành của cậu, và vì cái dạ dày không thể chối từ này, tớ đành chấp nhận." Mino bỗng thay đổi thần sắc, từ lo lắng chuyển sang vui tươi hẳn lên. Jiyeon nhìn cậu, hơi nghẹn rồi nói tiếp."Nhưng tình cảm của cậu ấy không phải do tớ quyết định đâu. Nếu cậu ấy từ chối, tình bạn của hai người liệu có còn như xưa? Đến lúc đó tớ sẽ không chịu trách nhiệm nhé."Mặc dù Jiyeon nói thế nhưng Mino vẫn không nản lòng dù trong lòng đúng là có cảm giác lo sợ. Nhưng tình cảm 4 năm, mình không thể nào hèn nhát như vậy được. Mino vẫn tươi cười gật đầu với Jiyeon như một cuộc thoả thuận.-----
Để cho các cậu phải chờ nhưng tớ lại viết ra cái chap không chất lượng này. Xin lỗi huhu 😭
Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me