Cu Nhien Lai Lam Appa Wr Jmj
- Jimin à~ em mau dậy đi làm đi chứ !Minjeong đứng ngay cạnh giường nhìn cái con người cuộn trong trong chăn không chịu ló đầu ra thì thở dài, tự nhiên hôm nay giở thối nói là nhứt đầu mệt mỏi là sao. Hôm qua đâu có "đánh trận" đâu chứ ? - Minjeong em cứ đi đi, chỉ cần hôm nay cho chị đi làm trễ thôi, chị đang bị bệnh thật mà~~Nàng hết nói nổi cô rồi, thôi muốn làm gì thì làm đi nếu như mà hôm nay trốn việc không đến công ty thì về nhà Minjeong xử đẹp Jimin luôn cho coi.- Thôi được nhưng vẫn phải vào công ty không được phép nghĩ, em đi đâyLấy túi xách và đồ cần thiết Minjeong ra ngoài cổng để tài xế chở đến công ty, Jimin xác định nàng đã rời khỏi nhà rồi thì mới ló đầu ra khỏi chăn. Phóng xuống giường đi đến cửa sổ để chắc chắn là Minjeong không trở lại thì mới yên tâm lấy điện thoại, bấm vào dãy số trên màn hình một lúc sau đầu dây bên kia liền có người nhấc máy.- Mục tiêu đã rời khỏi nhà, mau hành động. - Cúp máy xong, Jimin ba chân bốn cẳng lấy đồ thay để còn chuẩn bị cho kịp. Hôm nay là một ngày cực cực cực quan trọng, cái ngày mà Jimin nhất quyết phải đem Minjeong về làm vợ mình. Cái chuyện trọng đại này Yu lão gia, Minji kể cả Minjeong không một ai biết bất cứ thứ gì. Hiện tại chỉ có Aeri, Ningning, Krystal, vâng vâng mây mây nữa. Việc của Cô bây giờ là đi lấy hoa và nhẫn cưới mà cô đã đặt cách đây 1 tháng trước, nhưng vì đủ thứ chuyện xảy ra nên Jimin không có cơ hội cầu hôn Minjeong thôi, còn bây giờ có rồi ngu gì mà không nắm bắtBước khỏi tiệm hoa nhìn bó hoa và hộp nhẫn trên tay mình Jimin mỉm cười hài lòng, nhớ ra gì đó cô lấy điện thoại ấn vào dãy số khi nãy- Aeri ! Mày chuẩn bị chỗ đó ở đâu vậy ?- ...- À rồi rồi tao tới liền !---Kim CompanyPhòng giám đốcMinjeong đã ngồi giải quyết đống hồ sơ đến nổi mù đầu mù cổ, cái tên Yu Jimin đáng ghét đã nói không được nghỉ mà vẫn nghĩ để nầng ngồi xử lí cái đống này một mình. Jimin chết bầm, Jimin ngu ngốc, Jimin đào hoa ! Reng~ Reng~Đang bận chửi rủa cái tên họ Yu kia thì bỗng điện thoại lại hiện lên một số lạ, làm Minjeong nhíu mày thăc mắc. Bữa giờ nàng đâu có cho người nào số điện thoại mình đâu, tự nhiên bây giờ lại có người lạ gọi ?- Cho hỏi ai vậy ?- ... - Cái gì cơ ??Không biết Minjeong nghe được tin gì mà nàng phát hoảng cả lên, đến nổi tay chân bủn rủn phải ngồi bệt xuống ghế. Đột nhiên nước mắt Minjeong rơi, vội vàng chạy ra khỏi công ty. Không màng mình đang mang giày cao gót, nàng quăng bỏ hẳn đôi cao gót lại. Chân đất chạy trên đường, miệng thì liên tục lẩm bẩm- Jimin ! Chị không được có chuyện gì. Chị hứa là sẽ ở bên cạnh em suốt đợi mà ! Tại sao chị dám thất hứa chứ hả ?Chạy đến nổi chân Minjeong đỏ hết cả lên, phát hiện mình đã đứng ở nơi mà người lạ đã gọi cho mình khi nãy nhưng lại chẳng thấy Jimin đâu ! Không phải chứ, nàng còn chưa kịp tới mà đã đem Cô đi đâu mất rồi ? Minjeong không còn trọng lực ngã quỵ xuống mặt đường vắng tanh, xung quanh không lấy nổi một bóng người. Đầu óc nàng bây giờ trống rỗng rốt cục họ đã đem Jimin của nàng đi đâu mất rồi ? Khi nãy số điện thoại lạ đó chỉ nói là đến địa chỉ này vì Jimin đã gặp tai nạn, thế là Minjeong liền chạy bán sống bán chết đến nơi này. Nhưng lại chả thấy cô đâu, Jimin mau ra đây đừng làm em sợ mà !- Yu Jimin sao chị dám bỏ em hả ? Chị đã hứa rồi mà, sao chị dám không giữ lời hứa. Chị đi rồi thì ai là Appa của Minji ? Chị đi rồi thì em biết yêu ai ?Minjeong ôm lấy khuôn mặt khóc nức nỡ, chợt mhớ lại những hình ảnh về những ngày tháng bên cô "Sao nào ? Sao cô lại la con bé nó cũng chỉ là con nít thôi mà ! " "Đừng khóc nữa ! Tôi sẽ mãi ở bên cô, không để cô tủi thân và.....tôi sẽ tình nguyện trở thành Appa của Minji. Yêu thương con bé thật nhiều, được chứ ?""Lỡ như chuyện đó là chuyện sớm muộn thì sao ? Appa của con chị thì là Seobang của em đúng rồi !" "Không sao cả ! Có chị đây rồi""Thế em có thương cái người họ Yu đó không ?" Có ! Có chứ em thương chị rất nhiều. Nhưng chị đâu rồi mau ra đây với em đi, em xin chị đó Yu Jimin Nàng nghe được tiếng bước chân. Đột nhiên có vòng tay ôm lấy chặt lấy Minjeong, Nang liền ôm chặt lấy người trước mặt vì Minjeong thừa biết đó là ai.- Ai dám làm vợ yêu của chị khóc thế này ? Nói cho chị nghe xem chị xử đẹp người đó cho em coi nhéMinjeong ở trong lòng cô mà khóc, thoã sức cho nước mắt nước mũi rơi lã chã. Giọng nói này, hơi ấm này không thể lầm vào đâu được. Jimin bằng da bằng thịt của nàng đây rồi, cô không rời bỏ nàng ! Cô đang ở bên cạnh và ôm lấy nàng rồi.- Jimin ! Chị có biết em sợ như thế nào không hả...hức...em sợ mất chị. Không có chị bên cạnh thì em không thể sống nổi mất- Bây giờ chị đang ở bên cạnh em rồi nè ! Không sao rồi, mau nín điCô ôm chặt lấy nầng mà vỗ về, Minjeong thút thít xong thì ngước lên nhìn Jimin hỏi- Chuyện này là sao ? Số điện thoại đó là ai mà gọi cho em nói chị bị tai nạn !- À ! Chuyện là vậy.....Flashback- AHHHHHHHHHHHHHHHH. - Jimin thét lên làm cho người ta cũng phải hoảng sợ- MÀY IM ! Điếc hết cả tai, ai làm gì mày đâu chứ ?Một người con gái từ trong chiếc xe bước ra, xoa xoa hai lỗ tai sắp bị cô hành hạ đến điếc- Ahn Hói ? Sao mày ở đâyJimin bị quát liền im bật nhìn người con gái trước mặt, không ai khác đó chính là Ahn Heeyeon hay còn được gọi là Hani, Hói ! - Đến đây giúp mày cầu hôn vợ, ai ngờ vừa tới bị mày la cái muốn điếc cả màng nhĩ !- Cũng mày thôi! Tự nhiên chạy như ăn cướp tưởng đâu ông nội nào tông tao không chứ, nên tao mới la !- Mày điên à ! Tông mày tao ở tù rồi ai lo cho Junghwa với con tao chứ ?- Ủa mà hình như cái vụ cầu hôn này vợ mày đâu biết đúng không ?- Đương nhiên- Tao có cách gọi cô ấy tới mà không cần mày ra tay luôn này, đưa số điện thoại cô ấy cho tao Hani móc trong túi quần ra một chiếc điện thoại của mình đưa trước mặt Jimin, Cô ngoan ngõn nghe lời nhập số điện thoại vào cho Hani. Hani gật gù hài lòng rồi nhìn cô bảo- Đi vào trong chuẩn bị đi, khi nào xong nói tao là vợ mày tới liền ! Thế là Jimin bỏ vào trong để chuẩn bị với mọi người, để lại Hani cười gian nhìn số điện thoại trên màn hình.End Flashback- Cũng tại Ahn Hói đó mà vợ của chị phải mệt mỏi chạy đến đây rồi ! Thiệt đúng là chỉ là lên kế hoặch cầu hôn với em mà con đó nó làm lố thấy ghê ! - Minjeong trong lòng cô gật gù tỏ ý hiểu, mà khoan....Jimin vừa nói...- Chị vừa nói gì nói lại em nghe- Chị nói là mấy con đó làm lố thấy ghê. Jimin lặp lại- Câu trước kìa !Minjeong phản ứng kịch liệt làm Jimin phì cười xoa đầu nàng- Lên kế hoặch cầu hôn em đó !Jimin đỡ nàng đứng lên, chân cô quỳ một gói lấy trong túi áo một chiếc hộp màu đen sang trọng. Bên trong là một chiếc nhân kim cương trông rất sắc xảo- Kim Minjeong ! Em có đồng ý trở thành tiểu thư phu nhân của nhà họ Yu không ? Tuy chị không nói được những lời hay mật ngọt như người ta, nhưng chị lại có thể hứa yêu em suốt cuộc đời. Yêu đến khi nào em không cần chị thì chị vẫn yêu em. - Minjeong rơi lệ, phải những giọt nước mắt hạnh phúc. Từ khi có Minji thì nàng đã không cảm nhận được bất kì tình yêu chân thật nào đối với những người theo đuổi xung quanh mình, chỉ có cô ! Mới cho Minjeong cảm thế nào là tình yêu đích thực, thế nào là ghen thế nào là hạnh phúc. Những thứ đó mãi mãi chỉ có Jimin mới có thể đem đến cho Minjeong.Tất cả mọi người từ từ bước ra, nào là Aeri, Ningning, Hani,...... Tất cả mọi người đều vỗ tay hò hét kêu nàng Đồng ý. Nhìn xuống ánh mắt chờ đợi của Jimin, Minjeong nhẹ nhàng gật đầu. Làm cô cười lộ cả cơ mũi, đeo chiếc nhẫn lên tay nàng. Cô đứng dậy nhìn Minjeong hạnh phúc- Hôn đi, hôn đi, hôn điMọi người reo hò làm Minjeong đỏ hết cả mặt, nhưng Jimin thì không cô nâng khuôn mặt ửng hồng của nàng mà ấn vào một nụ hôn sâu. Thế là từ bây giờ Minjeong nàng chính thức trở thành Tiểu thư Phu nhân nhà họ Yu !_____________⭐thì cảm ơn mọi người trong thời gian qua đã ủng hộ còn fic kia thì mình xóa rồi mọi người đừng thắc mắc mình sẽ kiếm fic khác viết bù lại cho
Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me