LoveTruyen.Me

Cuc Vu Khoang Cach Cua Trai Tim

Ánh sáng ban mai len lỏi qua những khe hở của rèm cửa, nhẹ nhàng chạm vào gương mặt Trương Trạch Vũ. Giấc ngủ của anh không còn yên bình nữa, những hình ảnh đan xen trong tâm trí, nơi có Trương Cực, một cái bóng không thể xóa nhòa. Mỗi lần nhắm mắt, anh lại thấy những câu nói đầy thách thức của hắn, những ánh mắt sâu thẳm như chứa đựng cả biển cả, khi mà anh càng cố tránh xa, anh càng cảm thấy cuốn hút.

" Sao lại dễ dàng để hắn chi phối mình như vậy cơ chứ? " Trương Trạch Vũ tự hỏi, cơn giận dữ và nỗi sợ hãi lẫn lộn trong lòng. Anh bật dậy, quyết tâm đuổi đi những suy nghĩ ấy. Cái cảm giác bất an không thể nhấn chìm anh mãi, nhưng một phần trong anh lại cảm thấy như được thả lỏng khi nghĩ về cuộc gặp gỡ sắp tới.

Sau khi đã vệ sinh cá nhân, Trương Trạch Vũ bắt đầu pha một tách trà. Hương trà xanh nhẹ nhàng lan tỏa khắp căn bếp, như một lời chào buổi sáng. Nhưng trái tim anh lại không dễ dàng bình yên như vậy. Mỗi hớp trà đều mang theo nỗi nhớ, niềm khao khát, và cả sự hoang mang. Anh không thể tự ngăn bản thân mình nghĩ về Trương Cực, về nụ cười lén lút của hắn và ánh mắt bí ẩn đang chờ đợi.

Khi thời gian trôi qua, tiếng chuông đồng hồ ngân lên như nhắc nhở anh rằng cuộc sống vẫn tiếp diễn. Anh cầm điện thoại lên, nhưng cái tên quen thuộc lại không ngừng hiện ra trong tâm trí anh. "Trương Cực" Anh không thể đơn giản phủ nhận sự hiện diện của hắn trong cuộc sống của mình.

"Mình không thể để hắn kiểm soát như vậy" Câu nói này vang lên như một lời thề, nhưng có thực lòng anh tin vào điều đó không? Cái cảm giác bị lôi kéo, giống như một hòn bi nhỏ rơi xuống từ đỉnh dốc, không ngừng lăn trôi về phía vực thẳm.

Cuối cùng, khi kim đồng hồ chỉ sang 9 giờ, cuộc điện thoại bất ngờ lại đến, phá vỡ bầu không khí tĩnh lặng. Trương Trạch Vũ không bất ngờ, nhưng trong lòng anh lại không thể kiềm chế. Hắn lại gọi đến.

"Chào buổi sáng, Trương Trạch Vũ" Giọng nói trầm ấm từ đầu dây bên kia khiến trái tim anh thắt lại. Hắn luôn có cách để khiến mọi thứ trở nên khó khăn hơn.

"Cậu muốn gì?" Trương Trạch Vũ cố gắng giữ giọng điệu lạnh lùng, nhưng chính anh biết điều đó không thể lừa dối được ai. Cảm xúc trong anh như những con sóng xô vào bờ, không thể nào bình lặng.

"Chỉ là muốn xem cậu có khỏe không" Trương Cực đáp, nhẹ nhàng như dòng nước chảy, nhưng có thứ gì đó âm thầm chất chứa, như một lời mời gọi.

"Tôi không cần sự quan tâm của cậu" Trương Trạch Vũ đáp lại, cố gắng khẳng định mình. Nhưng chính sự cứng rắn của anh lại trở nên yếu ớt trước những gì Trương Cực đang mang lại.

"Thế sao? Thời gian là tài sản quý giá nhất của chúng ta. Đừng lãng phí nó trong sự giận dữ và thù hận. Hãy dành một chút thời gian để khám phá những điều mới mẻ" Trương Cực khẳng định, từng chữ được thốt ra đều như mời gọi một điều gì đó lớn lao hơn.

Trương Trạch Vũ cảm thấy những bức tường phòng vệ của mình đang dần vỡ vụn. Hắn không chỉ là kẻ thù, mà còn là một phần trong cuộc sống của anh. Mỗi lời nói của hắn đều mang theo sức mạnh lôi cuốn mà anh không thể nào chối từ.

"Cậu không có quyền yêu cầu tôi tham gia" Anh gắt gỏng, nhưng từng âm tiết đều nặng nề như bị đè nén bởi những suy nghĩ trái chiều.

"Hãy cho tôi một cơ hội, Trương Trạch Vũ. Chỉ một cơ hội để cậu thấy tôi không chỉ là kẻ thù. Tôi có thể cho cậu những điều mà cậu chưa bao giờ dám mơ tới" Trương Cực nói, giọng trầm bổng khiến trái tim Trương Trạch Vũ đập loạn nhịp. Hắn đang nói về điều gì? Một thế giới mới mà anh chưa bao giờ dám nghĩ tới?

Cuối cùng, sau một khoảnh khắc im lặng kéo dài, Trương Trạch Vũ thốt lên: "Vậy thì, nơi nào?" Anh không biết tại sao mình lại hỏi như vậy, nhưng trong lòng đã sẵn sàng cho một cuộc khám phá đầy bất ngờ.

"Hẹn gặp cậu ở quán cà phê nhỏ bên bờ sông lúc 3 giờ chiều. Tôi sẽ chờ" Trương Cực khẳng định, giọng nói của hắn mang theo một sự tự tin không thể lay chuyển.

Cuộc gọi kết thúc, và Trương Trạch Vũ đứng lặng người. Anh biết rằng mình vừa bước vào một trò chơi nguy hiểm, nhưng chính sự tò mò và niềm khao khát khám phá điều chưa biết đã kéo anh vào. Giữa hai bờ vực thù hận, sự hấp dẫn từ Trương Cực như một dòng nước chảy xiết, không thể cưỡng lại.

Anh nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh nắng xuyên qua từng chiếc lá cây, như những mảnh ghép của cuộc sống đang chờ đón. Nhưng trong lòng anh lại đầy mâu thuẫn "Mình phải giữ vững lý trí" anh tự nhủ, nhưng những từ ấy chỉ như những hạt sương nhỏ trong cơn bão, không thể nào tồn tại lâu.

Cuối cùng, Trương Trạch Vũ quyết định ra ngoài, hít thở không khí trong lành, tìm kiếm sự bình yên cho tâm hồn mình trước khi bước vào cuộc gặp gỡ định mệnh. Mỗi bước chân đi qua những con phố thân quen lại mang đến cho anh cảm giác vừa thân thuộc vừa xa lạ. Thế giới xung quanh như đang chờ đợi một điều gì đó lớn lao hơn, nhưng chính bản thân anh vẫn còn đang trong hành trình tìm kiếm.

Và trong tâm trí anh, Trương Cực vẫn luôn hiện diện, như một ngọn lửa đang cháy âm ỉ, chờ đợi đến lúc bùng nổ.

Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me